Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Bông Hoa Cỏ Dại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" ᴇᴍ ɢɪốɴɢ ᴍộᴛ ʙôɴɢ ʜᴏᴀ ᴄỏ ᴅạɪ "

" ᴄʜỉ đẹᴘ ᴋʜɪ ᴍọɪ ɴɢườɪ ᴛʀâɴ ᴛʀọɴɢ ɴó "

.  .  .

- A, ngài WHO!

   Việt Nam vui vẻ reo lên khi thấy thân hình quen thuộc đứng trước cửa phòng bệnh của mình. Em chỉ muốn lao đến và ôm ngài thật chặt, nhưng chân em chưa khỏi, thật khó chịu.

- Ừm. Chào em, Việt Nam, ta đến đưa em đi chơi nè.

   Ngài mỉm cười dịu dàng, tiến đến, bế em lên chỉ bằng một tay. Em vẫn còn quá nhẹ đấy. Em bị bế lên bất ngờ, kêu lên một tiếng, hai bàn tay nhỏ nhắn theo thói quen quấn quanh cổ người nọ.

- Ngài WHO! Em muốn đến nơi có nhiều hoa!

   Việt Nam vui vẻ cười cười, tay vẫn giữ cuốn sách và cây viết mà Trung Quốc tặng em. WHO khẽ gật đầu, xoay lưng, bế em đi theo ngài đến một đồng cỏ xanh mướt.

   Đến nơi, ngài đặt em xuống gốc của một cây đa trăm tuổi. Việt Nam nhìn xung quanh với con mắt sáng lóe lên của mình, rõ ràng là em đang rất vui. Ngài ngồi xuống bên cạnh em, cười cười trước sự dễ thương của người thiếu niên nhỏ tuổi.

- Được chưa nè?

- Dạ! Được rồi ạ! Đẹp quá xá!

   Em hạnh phúc mỉm cười với ngài, vô tình khiến con tim ngài lỡ một nhịp ngắn. Hai bên má của người bác sĩ khẽ đỏ ửng lên, bàn tay khẽ run khi cảm nhận được nhịp tim của bản thân đang đập nhanh dần.

   Nhưng cậu con trai nọ vẫn không hề biết gì, vui vẻ ngồi xem những bông hoa cỏ dại nhỏ bé xung quanh bản thân. Việt Nam nằm ườn xuống nền cỏ xanh mướt, nhìn những tia nắng xuyên qua từng lá cây mà mỉm cười đầy thỏa mãn. Có lẽ ngày hôm nay là ngày khá khác so với những ngày trước.

   Em vui vẻ lấy cây viết xinh đẹp, được khắc tên em trên nó, bấm vài lần, rồi mở cuốn sách xinh xắn ra, viết những dòng chữ nhanh nhẹn, nhưng vẫn nắn nót đến lạ thường.

"Có cậu bé, cùng những ngày trời nắng."

"Nằm trên những đồng cỏ xanh mướt"

"Cùng những bông hoa trắng muốt xung quanh."

"Cậu đưa tay ra, sờ nhẹ vào những cành hoa nhỏ bé ấy."

"Bông hoa cỏ dại"

"Nó không được trân trọng cho lắm."

"Nhưng đối với cậu,"

"Nó lại mang một vẻ đẹp lạ thường, một vẻ đẹp mà cậu không hề biết."

   Những làn gió nhẹ nhàng khẽ thổi qua chỗ hai người họ, vô tình khiến vài trang giấy từ cuốn sách của em khẽ lật lên, vô tình khiến mái tóc xanh biển của ngài đung đưa theo nó. Những chiếc lá rơi gần đó, liền bay theo nơi gió thổi, khẽ phát ra tiếng xào xạc. Ánh mặt trời ấm áp dịu dàng đáp lên khuôn mặt kiều diễm của em, khiến em phải nhắm mắt trong sự khó chịu của bản thân.

- Việt Nam, lại đây. Chỗ này ít nắng.

   Ngài vẫy vẫy tay, rồi vỗ bộp lên chỗ trống bên cạnh mình. Em vội vã cầm hai thứ đồ quan trọng của mình, chạy đến bên ngài. Việt Nam ngồi xuống, mỉm cười tinh nghịch mà ngả đầu vào vai ngài. WHO khẽ thở dài, đưa tay ra xoa xoa mái tóc đen óng của em. Em mở cuốn sổ ra, bắt đầu vẽ nên một bức tranh thiên nhiên bằng những con chữ đẹp đẽ của mình.

"Bức tranh thiên nhiên rất đẹp. Nếu bạn biết cảm nhận nó."

"Trong bức tranh có rất nhiều màu sắc, làm nên vẻ đẹp của thế giới này."

"Vốn dĩ, trái đất này chưa có màu sắc."

"Tất cả là do mẹ thiên nhiên ban tặng cho chúng ta."

"Chúng ta nên trân trọng và bảo vệ nó."

"Mẹ thiên nhiên chắc chắn sẽ rất vui nếu mẹ thấy chúng ta làm như vậy..."

   Em khựng lại, nhìn cánh đồng cỏ xanh mướt phía trước. Rũ mi, em viết tiếp.

"Cậu bé dạo chơi trên cánh đồng cỏ cùng bạn bè của cậu"

"Họ cùng thả diều, cùng thổi bong bóng, cùng chơi đá gà."

"Họ là những đứa trẻ con thật dễ thương và hồn nhiên."

"Trời vẫn nắng, nhưng không quá gay gắt, có thể được nói là dịu dàng."

"Những tán cây to lớn che mát cho họ nếu họ mệt."

"Những con sông trong xanh, nơi họ hay rủ nhau đi bắt cá, hoặc đi bơi"

"Những bông hoa xinh đẹp nở rộ trên những con đường họ đi."

"Họ thổi bóng bay, thả chúng lên trời, với những niềm mong ước rằng thế giới sẽ luôn hòa bình như vậy..."

- Việt Nam?

   WHO nhìn người bên cạnh, đã ngủ từ lúc nào. Ngài khẽ thở dài, đặt đầu em xuống đùi mình, phủi nhẹ mấy lọn tóc ra khỏi khuôn mặt em. Ngài gấp cuốn sách lại, kẹp cây viết trong đó, rồi đặt vào tay em.

- Thật đáng yêu. Nhưng tại sao em lại phải chịu đựng những thứ khủng khiếp như vậy chứ...

   Sờ nhẹ lên vết độc còn sót lại trên má em, ngài khẽ cắn răng, nói thầm.

   Nhìn xung quanh, ngài ngắt một bông hoa cỏ dại lành lặn, khẽ cài lên mái tóc mà em luôn luôn quý mến. Nhìn bông hoa xinh đẹp ấy đi, nó thật hợp với em...

  Hoa cỏ dại, một loài hoa không được nhiều người chú ý cho lắm, nhưng lại là loài hoa dễ tìm nhất. Nó thường được thấy dưới hình dạng của một bông hoa nhỏ bé, những cánh hoa màu trắng bao quanh một trung tâm màu vàng kèm với những chiếc lá màu xanh lá cây, có hình dạng giống như cái thìa.

   WHO, một người khá thích hoa, biết khá rõ về loài hoa này. Nó không được chú ý đến, nên hay bị chà đạp và loại bỏ. Nhưng dẫu cả thế giới ghét nó, nó vẫn tự tin vươn lên, đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

    Dù có bị cắt đi chăng nữa, nó vẫn sẽ trở lại, nở rộ dưới vòm trời tự do.

    Có điều đặc biệt nơi loài hoa này, nếu mọi người trân trọng, yêu thương nó, thì dần dần, họ sẽ thấy nó đẹp đẽ biết bao, một vẻ đẹp giản dị tinh khiết.

    Nhìn người đang ngủ say trên đùi mình, ngài khẽ mỉm cười.

    Em giống một bông hoa cỏ dại.

    Chỉ đẹp khi mọi người trân trọng nó.

.  .  .

-----------------------------------------------------------------------

[ Chương 16 - Hết ]
Hình như mình cập nhật cuốn này hơi bị nhiều rùi:')
Hai chương hôm qua, một chương hôm nay:")
Chúc các bạn ngày vui vẻ ٩(^‿^)۶!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top