Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28: Chim Bồ Câu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(You know is bad when you just keep struggling but everything you do is useless)

? . . . ? . . . ? . . .?

.  .  .

   Một con chim bồ câu đậu nhẹ lên vai của em. Em giật mình, nhìn nó. Một con chim bồ câu tuyệt đẹp cùng với vài cánh hoa từ cây đào mới chớm nở trên bộ lông chưa từng bị vấy bẩn bởi bất cứ thứ gì trên trần đời này. Em nhẹ nhàng xoay người, tay vươn lên, chạm nhẹ vào con chim bồ câu bên vai.

   Nó khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen láy ấy nhìn em với vẻ tò mò. Nó vỗ nhẹ đôi cánh của mình, rồi rời khỏi bên vai đã sớm mỏi nhừ của em, bay lên vòm trời kia. A, đẹp thật, vòm trời vẫn đẹp như thường, cùng ánh nắng ban mai. Chúng đáp đất, vui vẻ chơi đùa với nhau trong khu vườn tươi đẹp của nhà em.

   Việt Nam hạ nhẹ cuốn sách đang che nửa khuôn mặt của mình đi, nhìn chằm chằm vào những tia nắng ấm áp đó. Em vươn tay ra, chạm vào những bông hoa cỏ dại gần đó, đôi mắt vô hồn dán chặt vào chúng. Ngôi sao trên mắt em chẳng biết từ bao giờ đã trở thành một mớ hỗn độn màu trắng xóa, chẳng còn biết được rằng em đang nghĩ gì.

- Bồ câu...

   Chất giọng khàn đặc khẽ vang lên dưới tán lá xanh mướt. Em ngẩng đầu lên, chăm chú quan sát những chú chim bồ câu đang vui đùa, vòm trời xanh như thể muốn nuốt trọn chúng. Những đám mây lơ lửng, bay một cách không định được hướng. 

    Nay là ngày cuối còn nắng.

    Mai sẽ có tuyết.

    Và em đương nhiên chẳng thích điều này chút nào.

    Bản thân Việt Nam, cực kì ghét tuyết.

    N̶h̶ưn̶g̶ e̶m̶ g̶h̶ét̶ b̶ản̶ t̶h̶ân̶ m̶ìn̶h̶ h̶ơn̶ n̶ó.

    ...

    Chẳng có gì đâu. Đừng để ý.

    Nói chung, em chẳng thể nào chịu được cái lạnh của mùa đông, mặc nhiều quần áo sẽ khiến em bị vướng, đôi khi sẽ vấp ngã. Em chẳng hề thích tuyết một chút nào cả. Chỉ vậy thôi.

   Việt Nam nhẹ nhàng di chuyển đôi mắt đen láy của mình, nhìn xuống bên dưới. Cuốn sách đã sớm nhuốm màu đỏ chót. Em giật mình, hất cuốn sách ra xa. Nó rơi xuống chiếc hồ cá gần đó, nước văng tung tóe lên thảm cỏ xanh. Mặt trời, có vẻ đỏ hơn thường lệ. Nó to dần, như thể muốn nuốt chửng cả thế gian này vậy.

   Em hoang mang nhìn lên bầu trời đã sớm khoác chiếc áo màu đỏ đậm đến chói mắt, khẽ nhăn mặt. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Thế giới sụp đổ sao?

   Bỗng, bóng hình nọ tiến đến, chợt khiến em đứng phắt dậy. Đôi mắt em thoắt hiện lên tia vui mừng, rồi lại nhanh chóng chuyển qua lo lắng.

- Anh Trung Quốc? Sao anh lại đến đây?

   Y không trả lời, cứ thế lựng khựng bước về phía em. Khuôn mặt y hốc hác như người bị bỏ đói lâu ngày, khiến em thấn thần. Đôi chân em mềm nhũn, như thể muốn hóa chất lỏng, rồi hòa vào những đám cỏ bên dưới vậy.

- Trung Quốc... Anh....

   Chưa kịp để em nói xong, y đã ngả vào người em, khóc thút thít. Em giật mình, ôm lấy thân hình của y, mái tóc đen kia rũ xuống bả vai em, cùng hai cánh tay gầy gò yếu ớt bám lấy lưng áo. Em khẽ rùng mình khi cảm nhận những ngón tay thô ráp của y trên đôi lưng của mình, hai bàn tay run lẩy bẩy, ôm chặt lấy y.

- Anh... Anh sẽ không bỏ em... Đúng không...? Đừng... Xin anh đừng bỏ em...

   Em không khóc, thật đấy, em chẳng khóc. Nhưng tim em thắt lại, cổ họng khô rát với đầu mũi cay cay. Em không khóc, đúng ra chẳng thể khóc. Em nắm lấy bàn tay yếu ớt của y, cố gắng tìm hơi ấm cho y.

- Anh xin lỗi.

   Y thủ thỉ, nói vài lời với em trước khi nứt rạn, hóa thành tro bụi. Em giật mình, nhìn tro tàn còn vương trên hai đôi tay của em. Em chẳng thể khóc, em cũng chẳng biết vì sao nữa. Em siết chặt bàn tay, đặt lên giữa ngực. Đôi chân chẳng trụ nổi, quỳ rạp xuống nền cỏ. Thế giới như thủy tinh, trực tiếp nứt ra từng hồi, rồi vỡ toang.

   Giật mình, em tỉnh dậy với tiếng chuông báo thức và tiếng hót quen thuộc bên cửa sổ. Những ánh nắng vàng ấm từ mặt trời nhẹ nhàng đáp lên khuôn mặt của em. Đôi mắt em hoảng loạn, ngồi phắt dậy, lỡ khiến đầu óc quay cuồng đôi chút. Việt Nam sau khi định thần lại, khẽ thở dài, liếc những vết bút bi màu đỏ chót nơi cánh tay, rỉ màu. Em rời khỏi giường, lấy khăn giấy, lau đi vết mực đỏ dính bên tay.

   Nó đỡ hơn rồi, mặc dù vẫn còn hơi rát.

   Việt Nam khẽ vươn vai, ngáp dài. Sải bước về phía phòng vệ sinh, em nhìn bản thân mình trong gương, thảm hại thật. Em bắt đầu vệ sinh cá nhân thật nhanh. Chiếc bàn chải để bên cạnh chiếc dao nhỏ sắc bén. Em lấy con dao đó ra, cẩn thận rửa sạch mực đỏ còn dính trên nó, lau nhẹ nhàng, mặc dù em sẽ bị xước tay. Việt Nam cẩn thận cất nó vào một chiếc hộp sắt nhỏ, đặt chiếc hộp lên ngăn bí mật trong phòng tắm.

    Sẽ chẳng ai phát hiện ra đâu, mong là vậy.

    Em bước ra khỏi phòng tắm, vươn tay lấy vài viên thuốc, không sợ hãi hay hối hận mà nuốt hết đống thuốc đó vào miệng, rồi xuống họng. Cất hộp thuốc vào chỗ cũ, em khẽ xoay người, nhìn thấy chú bồ câu màu trắng tinh đang đậu bên cửa sổ ấy. Kí ức về cơn ác mộng ấy lại quay về, em mím môi, đứng dậy soạn đồ.

   Mặc dù nó màu trắng.

   Cớ sao em lại nhìn ra vài vệt máu trên bộ lông của nó?

em và người

hoàng hôn rực sáng

dưới hiên nhà

"người yêu em không?"

em cất tiếng

mắt híp lại ấy

"có, người yêu em"

người mỉm nhẹ

tay trong tay em

"nhưng bình yên ấy"

"sao mà đắt quá"

người từ từ hóa tro

dưới nắng vàng

em thẫn thờ,

nhìn tay,

sờ mặt,

rưng rưng,

bình yên?

đắt thật

đắt thật

hoàng hôn nay,

đổ xuống,

chạng vạng,

nhẹ nhàng,

mà đau đến lạ kì

---------------------------------------------------------------

[ Chương 28 - Hết ]
Bài thơ cuối chương do tớ - Nhãn Lộ Thủy viết, mong các cậu không lấy đi đâu cả.
Chương này chẳng có gì đâu.
Chẳng có gì đâu.
Chỉ là tớ đặt mình vào vị trí của em rồi viết thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top