Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: DIỆU LINH *ánh mặt trời trong lòng Quan Gia


*Những sự kiện sẽ có hoặc không có trong lịch sử và các tuyến nhân vật chỉ là giả tưởng không nhầm mục đích đề cập đối tượng nào khác trong lịch sử 

                                                                                                   ***

Giới thiệu sơ lược về lịch sử :

Khi nhà Lý bắt đầu suy yếu , người đứng đầu dòng họ Trần ở đây là Trần Thái Tông. Thời đại của nhà Trần chính thức bắt đầu năm 1225 . Trong khoảng 175 năm trị vì , nhà Trần đã lãnh đạo nhân dân Đại Việt ba lần kháng chiến chống quân Nguyên thành công vào các năm 1258 ,1285 và 1288 ...

Nhà Trần thay thế nhà Lý suy tàn trong sự phát triển đi lên của phong kiến Việt Nam . Ba lần chống quân Nguyên – Mông thắng lợi , bảo tồn giang sơn đã tạo nên một hào khí oai hùng cho dân tộc và thấm đẫm trong văn học nghệ thuật , mặt khác chiến tranh nhiều lần tàn phá đất nước , hoạt động nghệ thuật bị hạn chế , cuối cùng chế độ điền trang thái ấp cũng tan vỡ trong cuộc cải cách của Hồ Quý Ly vào cuối thế kỷ 14

Năm 1293, sau khi cuộc kháng chiến chống quân xâm lược Nguyên Mông lần thứ 3 kết thúc, vua Nhân Tông lui về làm Thái Thượng hoàng, nhường ngôi cho Anh Tông.

Trần Anh Tông tên thật là Trần Thuyên, là vị vua thứ tư của nhà Trần trong lịch sử Việt Nam. Ông là vị vua anh minh trong đời Trần, trong suốt thời gian trị vì là khoảng thời gian xã tắc thái bình, thịnh trị nhất thời bấy giờ

Chap1: Diệu Linh

~Vào thời đại Hoàng triều nhà Trần nước Đại Việt ~
Ngày mùa đông tiết trời lành lạnh bầu trời luôn ảm đạm một màu xám đen, mưa phùn lất phất phủ đầy sương trên lãnh thổ nước An Nam xa xa những làn khói phả ra nghi ngút hòa quyện vào làn sương sớm thêm tĩnh mịch u buồn pha lẫn hơi thở ra từ những người dân đang tấp nập ở phiên chợ sáng
~ở triều đình~
Các quốc công  đang trình tấu lên quan gia
-Khởi bẩm quan gia theo như thần được lệnh dò xét ở biên giới phía Tây Nam ,thần thấy có điều gì đó khả nghi hiện thần đã cử người điều tra.
-Được ngươi cứ tiếp tục điều tra nếu có điều gì khả nghi thì báo cáo ngay lập tức.Còn các quốc công thần khác cứ tiếp tục nhiệm vụ của mình nếu ta biết được có sai sót gì các khanh biết hậu quả rồi chứ ~Ngài khẽ trừng mắt lạnh lùng

-Quan Gia vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế....~Các nguyên thần cuối đầu thở dài tay run run cầm chương tấu, đôi lông mày đen sẫm nhướng cao , hàm ria mép giậc giậc hồi lâu cảm giác lạnh sống lưng bao trùm không khí trong buổi thượng triều .

Ngài đứng lên phủi bạc áo bào đôi mắt vẫn lạnh lùng sắc bén. Từ khi ngài lên ngôi vua các hạ thần có vẻ dè chừng chú ý cẩn trọng không dám manh động chỉ một gang tấc nào dù chỉ là hối lộ nếu như hoàng thượng biết được e là nguy to .Trước đó Cận Vệ thân cận bên ngài dò la tin tức biết được gian thần ăn chặn tiền bạc của dân bèn tìm chứng cứ và thẳng tay trừng trị không dung tha. Ngài luôn là một người lo cho dân cho nước ghét cái cách ngạo mạn xem trời bằng vung dưới trướng dựa dẫm chức quyền mà cả gan tự do phản quốc có lẽ sau cái chết của mẫu hậu, ngài luôn căm thù những thứ dơ bẩn luôn tìm cách ám sát mọi lúc chỉ cần lơ là sẽ mượn tay giết người. Từ nhỏ ngài đã có trí sáng ngày đêm rèn luyện văn võ luôn song toàn năm 16 tuổi ngài được thái thượng truyền ngôi cũng vào thời khắc đó dưới trướng nhà vua các gian thần dùng mọi thủ đoạn hãm hại, dục ý muốn ngài dưới cơ bọn họ, bày mưu khiến mẫu hậu bị hạ độc vào trà khiến mẫu thân ngài từ từ mà chết vì không tin là mẫu thân ngài bị bệnh mà chết ngài luôn âm thầm tìm ra thủ phạm che dấu dưới chiếc mặt nạ giả dối ấy. Nhân lúc ngài bi lụy vì muốn củng cố chức vị, các gian thần mưu phá hoại muốn tiêu diệt ngài được các cận thần ra sức bảo vệ nên ngài mới an vị lên ngôi dưới những ánh mắt thù hận muốn nuốt chửng lấy ngài
Ngài đã phái cận vệ điều tra dưới quyền hạng của một vị hoàng đế anh minh ngài đã tìm ra người hãm hại và chu đi cửu tộc hắn tiếp tục trấn giữ thế lực bãi bỏ ô uế ẩn trong ngai vàng từ lâu ngài đã nhìn thế gian bằng ánh mắt vô cảm không tin tưởng bất kì ai kể cả người thân thích...trừ một người mà lòng ngài luôn toàn tâm toàn ý trao trái tim cho người đó ...

                                                            ~"quan gia hồi cung"

Ngài sai nô tì cởi long mão và long bào ra rồi vội vàng đi tới Chi Linh cung
- Các ngươi lui hết đi ai có đến hậu cung thì bảo ta đã đến cung Chi Linh thăm Lệnh Phi có việc gì thì để mai trình báo
- Vâng thưa quan gia ~các tì nữ từ từ lui xuống
- Có việc gì thần sẽ bẩm báo quan gia
-ừm...
ngài từ từ di chuyển qua ngự viên phòng thấy thấp thoáng bóng dáng thái y đang loay hoay châm thuốc
Thái Y bệnh tình của nàng ấy như thế nào rồi... ngài thấp thỏm lo âu
- ý khởi bẩm quan gia bệnh tình của Lệnh Phi đã đỡ lên nhiều rồi ạ người đừng quá lo lắng thần sẽ tìm thuốc để chữa khỏi bệnh Lệnh Phi
Quan gia thở phào nhẹ nhõm chuyển sắc mặt từ lo âu sang an tâm hơn -Trẫm nhờ cả vào ngươi đừng làm ta thất vọng nếu nàng ấy có mệnh hệ gì thì trẫm ... ngài im lặng nặng nề quay đi
"thần sẽ cố gắng " thái y đã già vuốt bộ râu trầm ngâm. Sau khi Lệnh Phi trở bệnh ngài đã ra lệnh tất cả thái y giỏi ở khắp nơi về chữa trị cho nàng nhưng chỉ có Phạm Trù thái y biết cách chữa trị căn bệnh hiểm nghèo này...
-Mau mở cửa cho trẫm vào ~ngài đứng trước cẩm cung vắng vẻ không khí ảm đạm lạnh lẽo chỉ thấy làn khói trầm hương toả ra nghi ngút
- Bẩm Quan Gia... Lệnh Phi nói ngài đừng vào ~nô tì bên trong cửa vọng ra
-Tại sao ~ngài trầm mặt
-dạ ...~ nô tì ấp úng lo sợ nét giọng rung rung
- Trẫm muốn vào nàng ấy ngăn nổi chắc ~ Ngài đẩy cửa bước vào .Xung quanh cây cỏ hoang tàn tẻ nhạt không chút ánh sáng nào len lói chiếu vào khói thuốc nồng xộc vào mũi khó chịu đến mức chỉ cần hít vào người ta phải xởn óc gái buồn nôn
khụ ..khụ ngài lấy vạt áo che mũi
-mùi gì mà nồng thế vừa mới hít vào thôi cũng đủ thấy cay nồng rồi
nô tì lo lắng vội đáp : dạ bẩm do thái y bảo nếu muốn chữa được bệnh này thì phải xông hơi kín gió ạ . Lệnh phi sợ quan gia không chịu nổi nên mới bảo thần ngăn cản quan gia vào ~nô tì khép nép lùi về sau
-sao nàng ấy có thể chịu được như thế ....~ ngài bất giác thổn thức vội che sống mũi đang cay cay khó chịu tay vén màng đi tới

Chiếc giường có vẻ đã gần như muốn thành than loe lóe tro tàn cháy xạm, Lệnh phi đang nằm mê man trên người ướm đầy mồ hôi nhưng nàng vẫn khoác lên người bộ y phục dày cộm miệng khe khẽ gọi tên ai đó không thành tiếng ,ánh mắt long lanh đượm buồn cố gắng gượng nhìn xung quanh
-Quan...gia....người... nàng cố nặng từng tiếng yếu ớt

Ngài vội tiến tới khẽ vuốt mái tóc đang che lấy gương mặt nhợt nhạt của nàng âu yếm đôi gò má ửng hồng vì phải chịu cơn nóng từ lò xông phả lên hừng hực, một tay vòng qua ôm lấy thân thể gầy gò mà vuốt nhẹ nhàng lên xuống đều đặn không kiềm lòng mà ghé sát hôn đôi môi đang tái nhợt ấy rồi chuyển dần lên gò má thái dương trên trán rồi vòng lại chiếc môi nàng từ từ tiến sâu vào như chiếm trọn lấy bờ môi mà say đấm giọng nhẹ nhàng ấm áp ghé vào tai nàng:

-Nàng đã khỏe hơn chưa nhỉ đã thể cùng quan gia ngắm sao băng hay chưa~ Ngài lại khẽ hôn lên vầng trán nàng -Đã mấy tuần trăng rồi ta không được gặp nàng, nàng có biết ta cảm thấy trong lòng bức bối vì nhớ nàng rất nhiều lắm

-Thần thiếp cũng đã khá hơn rồi... thiếp sợ Quan Gia sẽ bị mùi của khói làm ảnh hưởng đến long thể của...khụ ..khụ~ nàng chậm rãi nói , dù muốn giải bày tâm sự nhưng lời đến miệng lại bị chặn lại bởi cơn ho dài

Hoàng thượng vuốt ve bờ vai nhẹ nhàng lo lắng nhíu mài lòng đau nhói

-Nào từ từ thôi đừng nói gì nữa... nàng chỉ cần nghe quan gia ta đây nói là được còn nàng chỉ cần hiểu tâm tư trẫm là được rồi... hiểu không ái phi của ta

-ừm...Quan Gia đến thăm thần thiếp là thần thiếp rất mừng rồi tâm tư người đối với thiếp... thần thiếp luôn khắc ghi trong lòng ... mãi...mãi...~ nàng nắm lấy đôi bàn tay khô cứng đang nâng niu xoa xoa tay nàng

-ngoan lắm nàng luôn làm tâm trẫm xao lòng~ ngài bất giác nâng bàn tay nàng lên tựa đôi môi của mình như đang thèm khát hơi ấm từ cơ thể của nàng

Từ bên ngoài thái công công vội bước

- tha tội cho thần đã làm gián đoạn cuộc nói chuyện của bệ hạ . Xứ giả bên phương Tây muốn gặp ngài trình tấu

- hãy nói ngày mai rồi trình tấu ta đang bận thăm bệnh Ái phi của trẫm rồi...hãy sắp căn phòng ở chánh cung cho ngài ấy

-vâng thần sẽ bẩm lại thần xin cáo lui

Lệnh phi vội kéo vạt áo hoàng thượng khẽ nấc giọng – Quan gia người nên xem ngài ấy bẩm sao lỡ là chuyện hệ sự với lại trời đã tối người nên về điện nghỉ ngơi mai còn xem xét việc lễ phong thần

-Ngài nhăn mặt lạnh lùng đưa mắt liếc nhìn-Đối với trẫm nàng luôn là hệ sự của trẫm...bộ nàng không nhớ trẫm sao quan gia ta vừa mới vô thăm nàng thì đã bị nàng đuổi khéo rồi

-thần thiếp không có... chỉ là ~ nàng e ấp lúng túng

-là sao... ngài tiến lại gần tay từ từ chuyển xuống eo ôm chặt

Nàng đỏ mặt vội lấy tay cản lại nhưng càng đẩy ra tay ngài ấy càng quấn chặt lấy thân thể nàng , nàng trầm nét mặt chuyển sang rung rẩy

-thần thiếp sức khỏe không tốt không thể phục vụ bệ hạ hết lòng người lại vì thần thiếp lo lắng nếu... năm xưa người mặc kệ thần thiếp thì bây giờ người có lẽ có một phi tần chăm sóc cho bệ hạ không quản ngày đêm rồi...~Lệnh phi kìm lòng ánh mắt tiếc nuối một điều gì đó bất giác bậm môi ngấn lệ nhìn xa xăm

Hoàng đế tựa đầu vào lòng nàng đáp : Nếu người đó không phải là nàng thì trẫm không yêu bất kì ai nàng hãy nghe rõ ta chỉ yêu một mình nàng...nếu ta nghe nàng nói một lần nào về chủ đề này ta sẽ rất giận đó ~ ngài ngã giọng lạnh lùng nhưng đầy cưng chiều nàng ấy chỉ là ngài cảm thấy trách bản thân không gặp nàng sớm hơn để nàng không phải chịu những ánh mắt trách móc ganh tị để nàng cảm thấy bi quan như thế này

Hoàng đế nằm xuống tay ôm lấy nàng vào lòng lòng cảm thấy ấm áp vô cùng

-bệ hạ nếu ngài cứ nhất quyết muốn ngủ cùng thần thiếp như vậy ngài lâu ngày kẻo bị lây bệnh

-đây đâu phải lần đầu đó giờ ta đều ngủ thư phòng của nàng không thấy thân thể có biểu hiện khác thường gì cả nàng cứ lo xa ta muốn ngủ bên nàng thôi cũng khó vậy sao

-ummmh không phải như thế

-nào ngủ ngoan... nếu nàng không nhắm mắt, ánh mắt nàng sẽ quyến rũ ta... lúc đó trẫm không thể kiềm chế nàng biết sẽ như thế nào rồi chứ

-bệ hạ.. người .... Thần thiếp không thèm quan tâm người nữa thần thiếp ngủ đây... người ngủ an giấc ạ

-haha nàng sợ rồi sao không muốn à ... thật sao...gương mặt ngại ngùng của nàng làm ta thật khoái chí

lệnh phi bĩu môi đáp: Thật...

ngài áp mặt vào sau cổ nàng hôn nhẹ khiến nàng giật thót người vội gục cổ lại, tai bất giác đỏ ửng ngại ngùng dù ngài ấy luôn làm vậy với nàng nhưng mỗi lần chạm vào, nàng lại sửng sốt ngại ngùng vô cùng muốn chạy đi nhưng lại bị cánh tay thô cáp ấy quấn quanh khiến nàng không thể giẫy giụa mà chịu trận

Và cứ thế hai người an giấc bên nhau đến tận sáng

Trời cuối thu không khí luôn se lạnh mãi, mưa cứ rỉ rả rơi xuống những cây khô cằn trong phủ như được ban sức sống từ những giọt mưa động trên các tán lá non xanh mướt. Diệu linh*dần hiện lên sau cơm mưa phùn len lói chiếu những tia nắng mong manh qua bụi trúc sau phủ . Ngài thức dậy sau hồi bẩm của công công.

Khẽ kéo chăn đấp lại cho nàng rồi từ tốn ngắm nhìn một lúc lâu mới đứng dậy cho nô tì đang cậm cụi chuẩn bị áo bào. Tiếng chuyển động khiến nàng tỉnh giác vội nắm lấy vạt áo ngài khẽ nói:

- Để thần thiếp hầu người thay áo

- Còn sớm ,nàng hãy ngủ tiếp để việc này cho nô tì làm

- Không sao hôm nay thần thiếp thấy khỏe nên muốn giúp quan gia để tỏa tấm chân tình của Quan Gia dành cho thần thiếp

- Được nàng quả là ăn nói khéo léo... nào lại đây...tất cả các ngươi hãy lui ra

- Dạ nô tì xin lui

Nàng vội ngồi dậy mang y phục từ tốn xỏ vào tay ngài tay luồn theo nếp gấp làm thẳng lại khẽ cười

- Nàng có chuyện gì vui sao ~tay ngài vuốt lấy chiếc cầm ngước lên

- Vui chứ vì được Quan gia quan tâm như thế này phước phần của thần thếp thật lớn

- Haha chỉ mình nàng mới có được tâm ý của trẫm ~ ngài ôm lấy eo của nàng âu yếm

- Quan gia đã xong người có thể đi gặp xứ giả ~ Nàng vội kéo tay ngài rồi đi đến bàn cầm một bát chè linh chi mời ngài uống

- Trà của nàng quả là không đâu thơm bằng

- Quan gia quá khen

- Trẫm đi đây nàng nhớ giữ thân thể khỏe mạnh trẫm sẽ ghé thăm

Ngài khẽ hôn vào trán nàng rồi mỉm cười rời đi

- Quan Gia đi ạ ~ nàng cung kính

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top