Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Con nói gì?

Diệp Thanh Phong ngạc nhiên nhìn con gái. Diệp Lệ Vũ lặp lại lời cô vừa nói:

- Thưa phụ thân, con nghi ngờ Đàm Y Y chính là nội gián được cài vào phủ chúng ta.

Diệp Thanh Phong rơi vào trầm mặc. Diệp Lệ Vũ tiếp tục nói:

- Đầu tiên là cái chết của Yên tỷ tỷ. Người của con cũng đã tìm được ngôi nhà nhỏ dựng tạm ở vách núi. Không phải người nói vì thấy con hôn mê mãi không tỉnh nên mới nói tỷ ấy đi điều chế thuốc sao? Sau đó sai Đàm Y Y đi lấy. Qua ngày hôm sau thì tỷ ấy mất mạng. Khi kiểm tra thi thể chỉ phát hiện một vết xước nhỏ còn mới ở cổ tay, xác định là độc từ đó lan ra. Chỉ có người của ta biết nơi tỷ ấy ở đó đương nhiên không thể là mật thám Đông Hạ. Tỷ ấy là xuất thân từ ý quán, sao lại chết là trúng độc được?

Diệp Thanh Phong đưa tay lên ý bảo cô dừng lại. Ông nói:

- Sao con không nghi ngờ những người khác? Còn đệ tử Lạc Yên đâu? Lúc trước nó theo con về thành trước sao bây giờ lại không thấy đâu?

Diệp Lệ Vũ trả lời:

- Người cuối cùng tiếp xúc với Yên tỷ tỷ là Đàm Y Y. Có mâu thuẫn lớn nhất với tỷ ấy cũng là cô ta. Những người khác con đã điều tra kỹ, họ không có lý do gì để làm vậy. Còn đệ tử cỏn Yên tỷ tỷ mấy ngày trước cũng bị người ta sát hại, xác bị vứt ở cổng thành. Thi thể vẫn còn để ở phòng nghiệm thi.

- Tại sao lại chết?

- Do chú thuật. Nhưng là loại chú thuật độc môn của Đàm gia. Chưa kể nhân chứng kể lại kẻ vứt xác nhìn giống Lâm công công.

- Còn gì nữa không?

- Bản kế hoạch điều quân ba tháng trước.

Diệp Thanh Phong sững người. Ba tháng trước khi chiến trường đang trong thời điểm căng thẳng nhất, ông có ầm thầm điều một đội quân khoảng hai ngàn người từ kinh thành đến tiền tuyến. Ban đầu người được chỉ định dẫn quân là Bạch Lạc Yên nhưng khi trước lên đường hai ngày lại bị thay đổi thành Diệp Lệ Vũ. Có điều đi được nửa đường thì bị tập kích. Diệp Lệ Vũ tiếp lời:

- Bản kế hoạch chỉ có năm người biết. Đến những người bị điều đi cũng không chắc bản thân đang đi đâu. Đương nhiên không không thể bị lộ từ chỗ của ba người nhà chúng ta. Yên tỷ tỷ đã chết. Vậy còn ai tiết lộ được?

Diệp Thanh Phong ngã người dựa vào ghế. Chuyện đó hiển nhiên không thể bị lộ từ chỗ cha con ông. Nếu bị lộ từ chỗ Bạch Lạc Yên thì trận chiến này có khi đã thất bại rồi. Vậy thì chỉ còn Đàm Y Y. Diệp Thanh Phong nói:

- Con đi ăn cơm trước đi. Chuyện này ta sẽ cho người điều tra.

Diệp Lệ Vũ nghe ông nói vậy chỉ đành hành lễ rời rời đi.

_______________________

- Tỷ tỷ, phụ thân không dùng bữa sao? - Diệp Lệ Thanh hỏi.

Diệp Lệ Vũ thở dài nói:

- Ông ấy đi đường dài nên cần nghỉ ngơi.

Diệp Lệ Thanh nhíu mày hỏi:

- Vậy ban nãy hai người nói gì mà có vẻ thần bí vậy?

Diệp Lệ Vũ gấp một miếng thịt cho vào chén của nàng, cô nói:

- Đừng tò mò, ăn nhanh rồi đi nghỉ đi. Trẻ con không cần quan tâm mấy chuyện này.

Diệp Lệ Thanh bĩu môi nói:

- Trẻ con gì chứ? Ta cao hơn tỷ rồi!

Gương mặt của Diệp Lệ Vũ trở nên cứng đờ sau câu nói của muội muội. Ngay lúc này tiểu Đào từ ngoài đi vào, cô ấy nói:

- Quận chúa, người của trạm dịch số ba muốn gặp người ở chỗ cũ.

Diệp Lệ Vũ lập tức buông đũa, nói:

- Không gặp! Cho cô ta một ly rượu độc là được rồi.

Cô đứng dậy, nói tiếp:

- Ta đột nhiên cảm thấy nuốt không trôi. Còn nữa, cho tất cả mật thám tạm thời án binh bất động chờ lệnh của ta.

Dứt lời cô liền rời đi, gương mặt hiện rõ vẻ tức giận. Diệp Lệ Thanh gọi với theo:

- Tỷ tỷ! Tỷ chưa ăn xong mà!

Nàng quay sang tiểu Đào, hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Tiểu Đào ấp úng:

- Chuyện này...

- Ngươi cứ nói đi, ta thay tỷ ấy làm.

_______________________________

Cách Diệp Thanh vương phủ một đoạn không quá xa có một khu rừng tre. Lúc này đã có một cô gái mặc quàn áo của cung nữ đứng chờ sẵn.

- Như An.

Một giọng nữ nhẹ nhàng cất lên gọi.

Như An quay người lại. Đối diện cô ta là hai cô gái khác. Như An lập tức quỳ xuống nói lớn:

- Quận chúa tha mạng! Quận chúa tha mạng!

Hai người kia một người đeo mặt nạ, tóc búi cao, người còn lại là tiểu Đào đang cầm trên tay một bình rượu. Tiểu Đào nheo mày nói:

- Tha mạng? Là ngươi cố ý để lộ tin tức làm hai mươi mật thám khác mất mạng vô ích. Làm toàn bộ trạm dịch trong thành tê liệt. Ngươi nói xem ngươi đáng tội gì?

Như An cúi thấp đầu xuống, nói:

- Quận chúa tha mạng! Là bọn họ lấy người nhà của thuộc hạ ra uy hiếp nên mới...

Tiểu Đào gắt:

- Uy hiếp? Người nhà? Ngươi là trẻ mồ côi lấy đâu ra người nhà?

Người đeo mặt nạ lúc này mới lên tiếng:

- Nhiều lời với cô ta làm gì?

Tiểu Đào lập tức hành động. Tay cô nhanh chóng khống chế Như An rồi cưỡng chế đổ toàn bộ rượu đọc vào miệng cô ta. Như An nằm gục trên nền đất, lên cơn co giật một lúc rồi tắt thở. Cô gái đeo mặt nạ nói:

- Chúng ta về thôi.

Hai vừa đi được một đoạn thì thấy một cô gái mặc áo màu xanh nhạt, mái tóc ngắn ngang vai đang bay ph ấp phới trong gió. Tiếng lạo xạo của lá cây làm tiểu Đào và cô gái mang mặt nạ dấy lên một nỗi sợ.

- Tháo mặt nạ ra đi! - Diệp Lệ Vũ nói.

Cô gái tháo mặt nạ từ từ tháo thứ trên mặt xuống. Là Diệp Lệ Thanh. Diệp Lệ Vũ nói:

- Quỳ xuống!

Diệp Lệ Thanh và tiểu Đào quỳ xuống theo lời cô. Diệp Lệ Vũ tiếp tục nói:

- Đã biết lỗi chưa?

Diệp Lê Thanh và tiểu Đào im lặng không trả lời. Diệp Lệ Vũ thở dài nói:

- Đứng lên đi! Trở về xem ta xử lý hai người thế nào.





11/7/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top