Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi ánh mắt đều dán chặt lên người Diệp Lệ Vũ.

Tiếng nhạc du dương lại vang lên cùng tiếng đàn của đại quận chúa. Dáng người nhỏ nhắn thanh mảnh của cô trong tầng y phục màu hồng phấn nhẹ nhàng chuyển động theo từng giai điệu. Khuôn mặt bình thường không mấy chăm chút nay lại được điểm trang lộng lẫy, mắt hồng môi đỏ, tóc búi gọn gàng. Đôi mắt khẽ đảo quanh một vòng, đôi môi cong lên thành một nụ cười duyên dáng, đôi bàn tay thoăn thoắt lướt qua dây đàn. 

Từ khi Diệp Lệ Vũ lộ mặt, Diệp Lệ Thanh vẫn chưa hết há hốc. Tỷ tỷ nàng từ khi nào có dáng vẻ điệu đà đến thế này?

- Sao? Ta đã nói tỷ tỷ con có thể tự giải quyết cờ mà.

Diệp Thanh Phong nói nhỏ với nàng. Diệp Lệ Thanh gật gù đáp:

- Con chưa từng nghĩ tỷ ấy có thể múa đẹp như vậy.

- Con coi thường tỷ tỷ con quá rồi.

Diệp Lệ Vũ ngừng đánh đàn, cô đưa tay lên giữa không trung họa hai chữ "Trầm Bích", miệng lẩm nhẩm đọc khẩu chú:"Cổ nguyệt chi tâm,thiên địa tương thông, Trầm Bích xuất thế, tuẫn nguyệt mà đến!"

Từ hai chữ giữa không trung, một luồng sáng hiện ra hình dáng một thanh kiếm có vỏ màu trắng bạc. Diệp Lệ Vũ cầm vào cán rút kiếm ra. Nhanh như cắt, thanh kiếm được phóng đi. Cắm phập trước bàn của lão tể tướng. Gần như ngay lập tức điện Chính Nghi loạn thành một mớ bòng bong. Khương tể tướng hoảng sợ đứng bật dậy, lão từ hoang mang nhìn Diệp Lệ Vũ. Nhưng ngay sau đó lão ta thét lớn:

- Láo xược! Ngươi muốn ám toán trọng thần của triều đình?!

Diệp Lệ Vũ khoanh tay mỉm cười nói:

- Tể tướng thứ lỗi cho. Ta chỉ muốn biểu diễn một bài múa kiếm nhưng trượt tay mất rồi.

- Ngươi... - Khương tể tướng cứng họng.

Lão ta tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, hai mày nhíu chặt. Ngay lập tức lão ra lệnh cho hai hộ vệ phía sau lao lên tấn công Diệp Lệ Vũ. Diệp Thanh Phong đương nhiên cũng không để yên. Ông cũng rút đứng lên rút gươm sẵn sàng chiến đấu.

- Dừng lại! Hoàng thượng còn ngồi ở đây mà các người muốn đánh nhau!

Lâm công công lên tiếng ngăn cản đám người. Hoàng đế sau một lúc ngồi xem mới nói:

- Lệ Vũ, con lui xuống trước đi.

Diệp Lệ Vũ đá mắt sang chỗ phụ thân, ông gật nhẹ đầu. Cô thu kiếm, khuỵu gối hành lễ rồi nhanh chóng rời đi. Để lại hậu quả cho hoàng đế và phụ thân giải quyết.

________________________________

Khi Diệp Lệ Vũ ra đến cửa cung thì tuyết lại bắt đầu rơi. Nhưng nhìn sắc trời có thể đoán hiện tại đang là buổi trưa. Thị vệ gác cổng thấy cô cứ đứng mãi không chịu đi liền liên tiếng hỏi:

- Quận chúa, người chờ vương gia sao?

Cô lắc đầu ý bảo không phải. Sau đó cô mới rời đi, có điều hướng đó không phải đường về vương phủ mà là đi đến thái y viện.

______________________________

_Thái y viện_

Hiện tại ở thái y viện hiện tại chỉ có bốn năm người, trong đó có một vị ngự y họ Bạch tầm tuổi ngũ tuần đứng đầu viện. Vị này cũng là phụ thân thân sinh của Bạch Lạc Yên. 

Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, Bạch ngự y vẫn đọc sách như mọi khi ở thư phòng. Từ bên ngoài, một thư đồng tầm sáu tuổi chạy vào thưa:

- Bạch trưởng lão, có khách tới.

Bạch ngự y hỏi lại:

- Là người khách nào?

Thư đồng liền đáp:

- Là Hoa Nhung quận chúa phủ Diệp Thanh vương.

Bạch ngự y gắp sách lại, thở dài một hơi lại nói:

- Để cô ấy vào.

Thư đồng nhanh chóng lui đi. Lúc sau Diệp Lệ Vũ bước vào, trên người vẫn còn chút tuyết trắng bám lại. Bạch ngự y rót trà rồi ra hiệu cho cô ngồi đối diện ông.

- Quận chúa gây náo loạn ở Chính Nghi điện xong liền chạy đến chỗ của lão già ta uống trà sao? - Bạch ngự y nói.

Diệp Lệ Vũ nhướng mày nói:

- Nhanh như vậy đã truyền khắp cung rồi ư?

Bạch ngự y cười cười, hớp một ngụm trà nóng rồi mới nói:

- Từ đó đến đây cũng khoảng một canh giờ. Với năng lực của quận chúa thì chắc chỉ tốn nửa canh. Nhưng tốc độ của tin tức trong cung còn nhanh hơn như vậy.

Ông dừng một lúc rồi tiếp lời:

- Hôm nay quận chúa đến đây có chuyện gì cần ta giúp?

Diệp Lệ Vũ uống một miếng trà rồi mới đáp:

- Dạo này trong hậu cung có chuyện gì xảy ra không?

Bạch ngự y nói:

- Ý của quận chúa là chỗ của hoàng hậu hay là chỗ của Thu quý phi?

- Cả hai.

- Hoàng hậu thì không có động tĩnh gì đáng chú y nhưng chỗ quý phi thì có đấy.

Diệp Lệ Vũ thắc mắc hỏi:

- Chuyện gì?

Bạch ngự y ngoắt tay bảo cô nhích lại gần, sau đó thì thầm vào tai cô:

- Thu quý phi có hỉ được hai tháng rồi.

Diệp Lệ Vũ rụt người lại, nói:

- Bệ hạ đã biết chưa?

Bạch ngự y gật đầu. Diệp Lệ Vũ tiếp tục nói:

- Tin này là tuyệt mật, hy vọng người đừng để lộ ra bên ngoài.

Bạch ngự y lại gật đầu đồng ý với cô. Đại quận chúa đứng dậy, khẽ cúi đầu chào rồi rời đi.

__________________________________

_Xế chiều hôm đó_

"Cốc - cốc - cốc"

- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!

Tiếng gọi dồn dập kèm theo tiếng gõ cửa liên hồi kéo Diệp Lệ Vũ ra khỏi giấc ngủ. Cô khó chịu nói lớn:

- Muội vào đi!

Nói xong cô liền trở mình quay vào tường. Diệp Lệ Thanh đẩy cửa bước vào trong, trên tay nàng bưng một bát cháo nóng hổi. Nàng nhỏ giọng nói:

- Tỷ tỷ! Dậy ăn chút cháo đi. Buổi sáng ở bữa tiệc tỷ không ăn được bao nhiêu. Tiểu Đào nói từ lúc về tỷ cũng chưa ăn gì hết.

Diệp Lệ Vũ kéo chăn qua khỏi đỉnh đầu, nói:

- Muội để trên bàn đi, ta muốn ngủ.

Diệp Lệ Thanh đặt bát cháo lên bàn rồi nói:

- Tỷ nhớ ăn đấy...Mà còn một chuyện nữa.

- Nói nhanh đi! - Diệp Lệ Vũ nói.

- Bệ hạ gửi mật thư nói tỷ tối nay bí mật vào cung.

Diệp Lệ Vũ khẽ mở mắt, cô thầm nghĩ chuyện gì cũng gọi, cũng tới tay mình. Cô nói:

- Được rồi! Muội nói tới đây được rồi. Tối nay ta sẽ đi.





24/8/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top