Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Phách Băng Linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mười bốn năm sau...


Đại Thục Quốc bước vào mùa hè oi bức, khắp con phố trong kinh thành nhuộm đầy ánh nắng chói chang, người đi người lại đông đúc,tiếng rao bán hàng cùng tiếng mặc cả hòa vào nhau tạo thành một khung cảnh hỗn loạn...Dòng người tấp nập nhưng không ai chú ý đến một bóng dáng nhỏ bé lẩn vào trong đám đông, con mắt đen nhánh dưới ánh mặt trời càng trở nên rực rỡ.


Tiểu Dật nhanh chóng hòa vào dòng người, đôi mắt hiếu kì nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, chốc chốc nhìn thấy những thứ hình thù kì dị cậu lại dừng chân đứng nhìn, hứng thú sờ mó lung tung, sau cùng mở miệng cười toe toét. Bóng dáng nhỏ bé ấy qua mười bốn năm không hề thay đổi, đều này cũng không có gì lạ, cậu là tinh linh bên cạnh Nguyệt Lão, chuyên hấp thụ linh khí của dây tơ hồng để sống, mỗi một nhân duyên được Nguyệt Lão se thành công, cậu sẽ có thêm một phần linh lực nhưng có một điều bi thương chính là, cậu không thể lớn lên nếu chưa hoàn thành đủ một nghìn mối tình duyên, và đau đớn thay mối duyên thứ một nghìn chưa hoàn thành chính là mối tình giữa Tinh Hàn và Bạch Huân...


Cuối cùng, trên tay cầm "chiến lợi phẩm" là xiên kẹo hồ lô, Tiểu Dật vừa ăn vừa dừng chân trước một khách điếm đông nghịt người, ngẩng đầu nhìn dòng chữ to đùng treo trước cửa: khách điếm Nguyệt Lai.


Xác nhận chính là khách điếm cậu đang tìm, Tiểu Dật quăng xiên kẹo, nhàn nhã bước vào, đập vào mắt cậu là một khung cảnh chỉ có thể dùng hai từ quái dị để hình dung. Tiền sảnh của khách điếm bày đầy bàn ghế, năm sáu người chen chúc nhau trên chiếc bàn gỗ gần như mục nát, điều kì lạ là xung quanh yên tĩnh đến một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy, ánh mắt mọi người đều dán vào một "sân khấu" trên tầng hai. Tiểu nhị thấy cậu bước vào, không nói một lời liền đưa cậu đến một chiếc bàn trong góc có ba vị đại hán đang ngồi, duy nhất còn dư một chỗ trống, đợi cậu yên vị rồi cũng không hỏi gì, quay đầu bỏ đi.


Tiểu Dật không chú ý đến hắn, tò mò nhìn ngó xung quanh, hết thảy mọi người đều nhìn về phía trên lầu, tiểu Dật vẻ mặt dầy hứng cũng nhìn lên. Trên "sân khấu" được trang hoàng bằng lụa đỏ, chính giữa đặt một chiếc bàn gỗ đơn giản, trên nền đất và mặt bàn rãi đầy hoa mẫu đơn, phía sau chiếc bàn treo một bức màn màu đỏ, cánh hoa hồng đậm hòa cùng sắc đỏ của lụa tạo một khung cảnh tráng lệ đầy mê hoặc. Lúc Tiểu Dật nhấc đầu nhìn lên vừa hay bức màn được vén lên, một tiểu cô nương khoảng mười ba mười bốn tuổi, dung mạo xinh đẹp, y phục màu vàng càng tôn lên làn da trắng trẻo, thắt lưng đeo một chiếc chuông bạc, âm thanh phát ra theo mỗi cử động của nàng nghe rất vui tai, đôi mắt ánh lên vẻ hoạt bát chuyển đông cùng đôi chân thoăn thoắt nhảy lên mặt bàn, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống mép bàn, hai chân buông thả đong đưa theo nhịp, hai tay chống bên hông cả người lộ rõ vẻ biến nhát.


Tiểu cô nương lia đôi mắt nhìn những người tụ tập ở dưới, tất cả mọi người cũng tập trung nhìn nàng ta, dường như họ rất quen với tính cách của vị cô nương này, nhất thời cả một khách điếm không một tiếng động ngay cả tiếng hít thở cũng bị đè nén hết thảy.


Tiểu Dật hiếu kì nhìn chăm chăm vị cô nương ấy, sau cùng nhịn không được quay sang vị đại hán bên cạnh,hỏi: "Đại thúc, cho hỏi...mọi người với vị cô nương kia đang làm gì vậy? trông thật kì quái.".
Vị đại thúc kia nghe cậu hỏi vậy, bất ngờ quay qua nhìn cậu chăm chăm như gặp quỷ, bộ dạng giống như không ngờ cậu sẽ lên tiếng. Tất cả mọi người dường như đều nghe thấy thanh âm cũng quay sang nhìn về phía này.


Tiểu Dật bị họ nhìn chằm chặp, dù là thần tiên cũng đỏ mặt tía tai, nhất thời không biết phải làm sao, trong lòng không ngừng kêu khổ: cậu nói sai gì sao?


"Ngươi, lại đây." Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo cất lên phá vỡ bầu không khí kì quái.
Theo giọng nói, Tiểu Dật bất giác ngước nhìn lên vừa vặn đối diện với đôi đồng tử đen nhánh của tiểu cô nương trên lầu. Bất tri bất giác mặt cậu đỏ bừng, tuy bề ngoài cậu là một đứa bé bảy tuổi, nhưng dù gì cậu đã sống hơn hai ngàn năm, tiềm thức đã sớm trưởng thành, đây vẫn là lần đầu tiên cậu đối diện với một nữ nhi, hơn nữa còn bị "chiếu tướng" như vậy, nhất thời chưa hồi phục thần trí, trong vô thức cậu đã tiến đến gần nàng ta.


"Tiểu tử, ngươi từ nơi khác đến à? Đến ta mà ngươi cũng không biết, có phải chán sống rồi không? Hôm nay bổn tiểu thư sẽ cho ngươi biết, ngươi đang ở địa bàn của ai, mà cả gan dám lên tiếng trong khi ta chưa cho phép..." Tiểu cô nương trợn mắt nhìn tiểu Dật,nhanh tay túm lấy vạt áo cậu kéo lại gần, cất giọng kêu ngạo.


Tiểu Dật không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, lúc này trong lòng chỉ có một cảm giác "hổ xuống đồng bằng bị chó khinh". Nói thế nào đi nữa cậu cũng là một nửa thần tiên, vậy mà bị một con nhóc đe dọa, chuyện này mà truyền về thiên giới không bị cười thối mũi mới là lạ.


Tuy vậy, cậu vẫn nhớ rõ mục đích đến đây, đè nén cảm giác muốn đánh người, cậu cất giọng đáng thương: "Tỉ tỉ xinh đẹp, đệ từ nơi khác đến đây, vừa rồi có một vị đại thúc bảo đệ, đến đây sẽ gặp được tiên nữ hạ phàm, lúc nãy nhìn thấy tỉ tỉ bước ra đệ cứ ngỡ mình đang ở chốn thần tiên, nhất thời lỡ miệng bật thốt ra tiếng..." Nói đến đây, ánh mắt Tiểu Dật rưng rưng, đảm bảo nếu cậu chớp mắt, nước sẽ chảy ra như suối, vẻ mặt cậu đáng thương nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương trước mặt.
Vị tiểu cô nương thoáng chốc ngây ngốc, có lẽ không nghĩ cậu sẽ nói như vậy, bàn tay đang nắm áo cậu nới lỏng, đợi một lúc cũng chẳng lên tiếng như đang "tiêu hóa" hết lời cậu nói, ánh mắt nhìn Tiểu Dật như nhìn thấy tri kỷ nhiều năm.


Tiểu Dật thu hết những biến hóa của nàng ta vào đáy mắt, trong bụng không ngừng cười thầm: Nha đầu ngốc. Cậu chuyển động đôi mắt, ánh mắt từ muôn vàng ấm ức thành sợ hãi hoang mang. Cuối cùng còn "tốt bụng" bồi thêm một câu: "Có phải đệ nói sai gì không...?".


"..."


Tiểu cô nương nhìn vào đôi mắt "trong sáng" trước mặt, trong lòng bỗng dưng có cảm giác như mình vừa phạm lỗi tày trời không thể tha thứ. Vẻ mặt nàng ta thoáng lung túng, giọng nói nhẹ nhàng cất lên, nửa vỗ về nửa an ủi, như thể nếu nàng ta lớn tiếng thì sẽ bị nước mắt của cậu dìm chết. Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của nàng ta mà thôi.


"Tiểu đệ đệ, đệ nói không sai, là tỉ tỉ sai, lúc nãy là tỉ nói đùa thôi, đệ đáng yêu thế này làm sao tỉ có thể đánh đệ chứ, đúng không?...hì hì".


Tiểu Dật đang cố nén cười đến lục phủ ngũ tạng cũng rung lên rồi, nhưng vẻ mặt vẫn mười mươi không đổi, nghe nàng ta nói vậy, khẽ gật đầu, giọng nói ngọt ngào vang lên: " Tỉ tỉ xinh đẹp...ừm...đệ có thể gọi tỉ như vậy không?"Nói rồi còn không quên chớp chớp đôi mắt.


"Đương nhiên, tiểu đệ đệ muốn gọi tỉ thế nào cũng được. Gọi tỉ tỉ xinh đẹp thì càng tốt...haha.À, phải rồi, tiểu đệ đệ tên gì vậy? tại sao lại đến đây? nơi này không phải tùy tiện là có thể vào đâu". Nghe giọng nói của cậu, tiểu cô nương mỉm cười rạng rỡ, từ trước đến nay, những câu nịnh nọt thế này nàng đã nghe đến phát ngán. Thế nhưng, lời nói ban nãy cùng tiếng gọi của cậu làm nàng ta cảm thấy như mình đang bay đến chín tầng mây. Trong quan niệm của nàng, lời nói của "trẻ con" là sự thật không cần bàn cãi.


Như nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta, Tiểu Dật không nhịn được cúi đầu thật thấp, mái tóc rũ xuống che khuất khuôn mặt, khóe miệng nhếch lên tận mang tai cười khúc khích, đôi vai cũng vì thế mà run run. Đương nhiên, biểu hiện của cậu trong mắt mọi người lại trở thành bi thương cực độ, đôi vai run rẩy biến thành kìm nén cảm xúc đau buồn.


Không làm mọi người thất vọng, giọng nói buồn bã của tiểu Dật vang lên, thanh âm vì đang nén cho tiếng cười không phát ra mà cũng trở nên rời rạc: "Đệ tên là Nguyệt Dật, tỉ tỉ xinh đẹp có thể gọi đệ là Tiểu Dật, gia gia luôn gọi đệ như vậy... Đệ cùng gia gia sống ở ngoại thành phía Đông, hằng ngày ông đệ sẽ lên núi hái thảo dược để đổi thức ăn...Hai hôm trước, đệ cùng gia gia vào kinh, định bụng sẽ bán ít thảo dược, dùng ngân lượng mua vài bộ đồ cũ dự trữ cho mùa đông sắp tới, không ngờ giữa đường lại gặp thổ phỉ, đệ và gia gia bị thất lạc trong lúc trốn chạy. Hai ngày nay, đệ luôn đi khắp nơi tìm gia gia nhưng đều không tìm được, vị đại hán kia bảo đệ: ở đây có rất nhiều người, biết đâu có thể tìm được gia gia. Cho nên, đệ mới tìm đến, không ngờ..." Thanh âm của Tiểu Dật từ bi thương chuyển thành ngẹn ngào, cuối cùng im bặt.


Tiểu cô nương nghe thấy thế, liền động lòng trắc ẩn, không kìm được đưa tay xoa đầu cậu, Tiểu Dật cũng thuận thế mà ngẩng đầu lên. Khuôn mặt cậu đẫm lệ, ánh mắt đáng thương, nào còn bộ dáng nhịn cười khổ sở.


"Tiểu Dật ngoan, đừng khóc nữa, tỉ tỉ xinh đẹp sẽ tìm gia gia về cho đệ, được không?".


"Thật sao? Tỉ tỉ xinh đẹp, tỉ là người tốt...gia gia nói, người tốt nhất định sẽ gặp may mắn..." Tiểu Dật tỏ ra vui vẻ, vừa định bồi thêm vài câu. Đột nhiên, trong không trung truyền đến giọng nói u ám như ma quỷ trục hồn: "Phách Băng Linh, ngươi đừng quên nhiệm vụ của ta giao cho ngươi, còn chậm trễ nữa đừng trách ta ra với tên tiểu tử đó...".


Tiếng nói như truyền từ nơi xa xăm, Phách Băng Linh dường như vừa nghe thấy âm thanh kinh khủng nhất trên đời, trong phút chốc sắc mặt liền thay đổi, vô thức nhìn xuống dưới. Mọi người dường như không hề nghe thấy, bọn họ dù không lên tiếng thúc giục nhưng vẻ mặt ai cũng nôn nóng, muốn nói rồi lại thôi.


Tiểu Dật đương nhiên nghe ra giọng nói đó, đó là giọng nói của Trích Tinh Luân- thủ lĩnh yêu tộc, dù đã qua hai ngàn năm nhưng suốt đời cậu cũng không thể nào quên được, nó từng là cơn ác mộng của cậu và chúng sinh trong tam giới. Sống lưng cậu lạnh toát, thân hình nhỏ bé cứng đờ ra, vừa nghĩ đến việc hắn chưa chết, còn có thể ẩn mình suốt hai ngàn năm mà không bị phát giác, hơn nữa còn có thể khống chế Phách Băng Linh, Tiểu Dật vô thức nhìn về phía tiểu cô nương bên cạnh.


Trong đầu Tiểu Dật vẫn còn nhớ những lời của Nguyệt Tôn nói với cậu trước khi hạ giới: "Tiểu Dật, mười bốn năm đã qua, đây cũng là thời điểm mấu chốt, nếu mệnh cách "tham, sân, si" của ba người họ hình thành trước khi tìm được lục giới thần khí, tam giới sẽ phải chịu kiếp luân hồi. Tuy hai ngàn năm trước, ba người họ đã lấy linh lực phong ấn tiên kiếp nhưng linh hồn của cột Phách Băng Linh cũng vì thế mà thoát ra theo ba người vào luân hồi, thời hạn hai ngàn năm sắp đến, việc cấp thiết bây giờ: một là tìm ra thần khí trước khi mệnh cách xuất hiện, hóa giải phong ấn tiên kiếp; hai là phải ngăn chặn việc hình thành mệnh cách, bằng cách khôi phục thần thức của một trong ba người thế mới không tồn tại "tham,sân,si" trong họ, vì thế quan trọng là phải tìm ra Phách Băng Linh...linh thức ba người Tinh Hàn, Bạch Huân và Kế Phong của hai ngàn năm trước vì Phách Băng Linh mà tồn tại, nên ta nghĩ nếu tìm được Phách Băng Linh thì sinh kiếp của họ cũng sẽ được hóa giải..."


"Nhưng Nguyệt Tôn, linh hồn của Phách Băng Linh chúng ta đã tìm suốt mười bốn năm, vấn đề này chúng ta cũng đã từng nghĩ đến. Cho dù tìm được Phách Băng Linh đi nữa nhưng liệu nó có nhớ lại chuyện của hai ngàn năm trước hay không, làm sao có thể đảm bảo rằng việc Phách Băng Linh xuất hiện có thể hóa giải mọi thứ dễ dàng như vậy? Nguyệt Tôn, người đừng quên, đây là duyên kiếp."


"Việc tìm Phách Băng Linh ngươi không cần lo lắng, gần đây Thiên Cơ tiên tử đã cảm nhận được linh thức của Phách Băng Linh xuất hiện, ngươi xuống hạ giới đến khách điếm Nguyệt Lai trong kinh thành Thục Quốc là có thể tìm ra. Ta sẽ đi tìm thần khí, suy cho cùng điều quan trọng hơn cả vẫn là hóa giải tiên kiếp chúng sinh,còn chuyện... họ có thể thức tĩnh hay không đều phải dựa vào tình cảm giữa họ với Phách Băng Linh như thế nào. việc đánh thức thần thức của họ ta giao cho ngươi, dù gì, nhân duyên thứ một nghìn giúp ngươi trưởng thành là Tinh Hàn và Bạch Huân, cùng việc hóa giải mệnh cách của bọn họ, âu cũng là cái duyên...".







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top