Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Ôn Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, Tinh Hàn rời giường rất sớm, lặng lẽ ngồi bên cửa sổ trầm tư suy nghĩ. Tiểu Hồng bị ánh nắng từ song cửa hắt vào mặt làm cho thức giấc, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé lẻ loi ngồi đó, không kìm được tiếng thở dài, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, vậy mà chỉ vì một chữ hận mà trở thành một con người lãnh đạm, cô đơn.


Tiểu Hồng khẽ khàng ngồi dậy, lặng lẽ đến bên Tinh Hàn, cất giọng: "Tiểu thư!"


Tinh Hàn có chút thất thần quay lại nhìn Tiểu Hồng một cái rồi quay đầu đi, giọng thỏ thẻ như có như không: "Tiểu Hồng! Tỷ nói xem, nếu như đến một ngày ta báo thù cho phụ mẫu rồi, liệu ta sống trên đời này vì điều gì nữa?"


Tiểu Hồng nghe nàng nói, trong lòng bỗng nhiên hốt hoảng: "Tiểu thư, người nói gì vậy chứ?"


Tinh Hàn lắc đầu, tựa như người vừa nói những điều bi thương đó không phải là nàng. Ngẩng đầu nhìn ánh nắng dần dần trở nên gay gắt, trong lòng tựa như đang hồi tưởng lại những ngày thơ ấu, nhớ tiếng đàn du dương mẫu thân gãy bên tai, tiếng kiếm va vào nhau khi hai ca ca luyện võ, tiếng phụ thân cất tiếng gọi "Hàn nhi". Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn Tiểu Hồng, nhẹ giọng thì thào: "Tiểu Hồng! Năm nay tỷ bao nhiêu tuổi rồi?"


Tiểu Hồng không hiểu Tinh Hàn có ý gì, nhưng vẫn đáp lời: "Nếu tính cả tháng sau thì vừa tròn mười chín tuổi."


Tinh Hàn lặp lại một lần nữa tựa như lẩm bẩm. Mười chín tuổi, vừa may cũng đã đến tuổi thành thân rồi. Không biết nghĩ gì, nàng lại quay sang nói: "Tỷ đã có ý trung nhân chưa?" Rồi lại chợt nhớ ra, từ khi nàng tám tuổi Tiểu Hồng đã vâng lệnh mẫu thân chăm sóc nàng khi nàng quyết lên núi bái sư, đến nay cũng đã sáu năm rồi, cuộc sống mỗi ngày đều quanh đi quẩn lại ở sơn cốc, nghĩ lại thì đã thiệt thòi cho Tiểu Hồng rất nhiều rồi.


Như hiểu được dụng ý của Tinh hàn, Tiểu Hồng nhất thời tái mặt, hốt hoảng trả lời: "Người định không cần Tiểu Hồng nữa sao? Đừng nói bây giờ không có ý trung nhân, dù cho sao này có đi nữa thì ta quyết sẽ không rời bỏ người đâu." Dừng một chút, Tiểu Hồng không kìm nức nở nói: "Tiểu Hồng năm tuổi đã đi theo hầu hạ phu nhân, tuy mang tiếng là người hầu thế nhưng người đối xử với Tiểu Hồng như cha mẹ tái sinh, tình nghĩa sâu nặng thế này làm sao Tiểu Hồng có thể quên. Huống hồ hiện nay, ngoài Tiểu Hồng ra thì chỉ còn lại tiểu thư nương tựa nhau mà sống, thù trước mắt còn chưa báo, làm sao Tiểu Hồng có thể nghĩ đến chuyện đó cơ chứ."


Tinh Hàn nghe Tiểu Hồng nghẹn ngào nói, sống mũi cay cay, cố kìm nén nước mắt không cho tuôn trào. Nàng điềm nhiên nói: "Tỷ khóc gì chứ, dù tỷ có muốn đi thì ta cũng không đồng ý đâu.""Thật sao? Thế sao tiểu thư lại hỏi như vậy?" Tiểu Hồng kìm lại tiếng nức nở, hoang mang hỏi."Không có gì. Tình hình hiện giờ khá bất lợi với chúng ta, ở lại đây mãi cũng không phải cách. Ta muốn tỷ tìm hiểu giúp ta trong kinh thành có gia đình nào đang chuẩn bị tham gia tuyển tú năm nay hay không. Ta sẽ nhân cơ hội đó theo đoàn tuyển tú vào cung, ta muốn tỷ giúp ta làm một chuyện."


"Là chuyện liên quan đến Cổ cầm Minh Nguyệt phải không?"


"Đúng vậy, rõ ràng có rất nhiều điểm khả nghi." Tinh Hàn trầm ngâm nói.


***


Lưu trụ nhĩ nhất diện, họa tại ngã tâm gian


Thủy dã nhã nhất tẩu, sơ kiến đích họa diện


Na phạ thị tuế nguyệt, soán cải ngã hồng nhan


Nhĩ hoàn thị tích nhật, đa tình đích thiểu nhiên


Ngã hòa nhĩ giá cố sự, chỉ thặng bì nang


Luyến nhân tảo hoán liễu mô dạng


Đãn ngã khẩn trảo bất phóng, thống dã yếu sính cường


Thặng hạ kí ức đích xương cuồng


...


Bất yếu dị vong


Bất yếu chân tướng


Nhân vị ngã yếu, thị nhĩ đích kiên bàng


Lưu trụ nhĩ nhất diện, họa tại ngã tâm gian


Thùy dã nã bất tẩu, sơ kiến đích họa diện


Na phạ thị tuế nguyệt, soán cải ngã hồng nhan


Nhĩ hoàn thị tích nhật, đa tình đích thiếu niên


Lưu đắc nhĩ nhất vãn, cốt cách đô tương triền


Nhân thế đích lưu ngôn, thùy ái thùy bình đoạn


Sinh tử hữu hà nan, thùy đô biệt lai quản


Nhược thị một hữu nhĩ, ngã cẩu diên tàn suyễn


...


Tiếng đàn văng vẳng hòa lẫn tiếng hát bi thương. Người không biết, lại ngỡ như người đàn đã phải trải qua cả ngàn lần thống khổ vì tình, bi lụy vì yêu. Tiếng đàn lưu loát cất lên, khi trầm khi bổng, đến đoạn cuối cùng lại tựa như hư vô, nhẹ nhàng rồi biến mất, để lại sự yên tĩnh vốn có trong khu rừng trúc.


Đến khi tiếng đàn dứt hẳn, Tiểu Dật vẫn ngẩn ngơ chìm đắm trong tiếng đàn ngất ngây. Đến khi cảm nhận được sự nhảy nhót của Tiểu Tuyết Hồ trên dây đàn, Tiểu Dật mới định thần lại, vỗ tay sang sảng, hai mắt sáng rực nhìn Tinh Hàn: "Hay quá! Không ngờ tỷ lại đàn hay như vậy. Đúng là tuyệt cầm nghệ."


Tinh Hàn cười nhẹ, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng thường trực. Đưa tay ve vuốt chòm lông màu đỏ giữa trán của Tiểu Tuyết Hồ, tiểu yêu này từ khi tỉnh lại luôn quấn lấy nàng, Tinh Hàn cũng cảm nhận được sự thân thiết không hiểu từ đâu với nó, tựa như đã quen từ lâu. Điều kì lạ nhất là vết thương qua một đêm bỗng nhiên biến mất. Nàng nghe nói máu của Cửu vĩ hồ có thể trị bách bệnh, nhưng khi nó bị thương lại không giống với con người, rất khó lành mau, còn Tiểu Tuyết Hồ thì lại không giống với những gì mà trong sách đã ghi chép. Tuy còn nhiều điểm nghi vấn nhưng là chính nàng đem nó về, tự nhiên phải có trách nhiệm chăm sóc nó.


"Hôm nay sao tiểu thư lại có nhã hứng trổ tài cầm nghệ vậy, còn là bài Họa Tình mà phu nhân rất thích nữa." Tiểu Hồng ngồi một bên nãy giờ, cất giọng cảm thán, đúng là từ ngày ở sơn cốc trở về, cầm nghệ của tiểu thư lại tiến bộ vượt bậc hơn cả khi còn trong phủ nữa. Cũng phải khen một điều là cây đàn mà Tiểu Dật lấy từ kho chứa này tốt thật đấy, âm thanh rất lảnh lót, rất hợp để hòa tấu.


"Không thể so sánh với mẫu thân được, dù có đàn hay đến đâu cũng không thể hòa bản thân vào nó được, phải thật sự thấu hiểu, mới thật sự bi thương." Nhắc đến mẫu thân, trong mắt Tinh Hàn lại bao bọc một làn sương, mãi mãi nàng sẽ chẳng bao giờ nghe được tiếng đàn ấy một lần nữa, cũng sẽ không thể cảm nhận được tình cảm của mẫu thân vào trong tiếng hát.


Không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, mọi người đều im lặng chìm vào suy nghĩ của bản thân mình, chỉ có Tiểu Tuyết Hồ nhanh nhẹn nhảy nhót trên cây đàn nghe "tang tang" chói tai. Tinh Hàn khẽ nhíu mày, đang định quở trách thì trong rừng bất ngờ vang lên tiếng kêu cứu thảm thiết.


Tiểu Hồng cảnh giác rút kiếm ra khỏi vỏ, quay sang Tinh Hàn, thấy nàng định tiến đến xem thử thì bình tĩnh ngăn lại. Tiểu Hồng vận khí bay về phía phát ra tiếng kêu cứu, chẳng bao lâu thì Tinh Hàn dẫn theo Tiểu Dật và Tiểu Tuyết Hồ chạy đến. Thấy cách đó không xa có một thiếu nữ tuổi trạc mười ba mười bốn đang nằm bất tỉnh trên đất, Tinh Hàn bước lên xem thử, quan sát một lúc thì nhận ra vết thương trên vai phải của thiếu nữ là do rắn cắn, máu đang dần chuyển màu xanh nhạt, không hề do dự nàng rút ngân châm ra, dẫn máu độc ra khỏi vết thương, đến khi máu chuyển sang màu đỏ mới dừng lại, quay sang nhìn Tiểu Hồng một cái. Tiểu Hồng hiểu ý, nhanh tay cõng tiểu cô nương đang hôn mê trở về ngôi nhà trúc.


Sau khi kê đơn thuốc cho Tiểu Hồng đi sắc xong, Tinh Hàn ngồi bên giường quan sát tiểu cô nương vừa mới tỉnh dậy kia. Cô nương này vóc dáng thanh mảnh, khuôn mặt đẹp như tranh như họa mang sự dịu dàng thanh thoát của hoa mai, lại rực rỡ diễm lệ như hải đường, đôi mắt long lanh như có thần đang sợ hãi nhìn Tinh Hàn chằm chằm, ý dò hỏi: "Sao ta lại ở đây? Ngươi là ai?"


Tinh Hàn im lặng không trả lời, chỉ cúi xuống ve vuốt Tiểu Tuyết Hồ đang nằm trong lòng, được một lúc mới ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ là khóe môi cong lên nở một nụ cười nhẹ như có như không: "Cô nương vừa bị rắn độc cắn, hiện giờ không nên nói nhiều." Nói như vậy cũng quá rõ rồi.


"Là ngươi cứu ta?" Tuy là hỏi nhưng lại mang ngữ khí không cần trả lời. Tiểu cô nương lúc này mới quay sang quan sát Tinh Hàn, bất ngờ nhìn thấy ánh mắt sáng như sao, lại lạnh lẽo như băng thì có chút rùng mình.


Tiểu Dật ngồi một bên quan sát cuộc nói chuyện của họ từ đầu đến cuối, không nén được lên tiếng: "Tỷ tỷ không cần sợ, chúng ta không phải người xấu, là Tinh Hàn tỷ đã đưa tỷ về đây, còn lấy máu độc giúp tỷ nữa. Đừng nhìn bề ngoài lạnh lùng của tỷ ấy, thật ra con người lại rất tốt. Tỷ cứ ở lại đây tĩnh dưỡng, không biết quý danh của tỷ là gì?"


"Cứ gọi ta là Ôn Nguyệt, đa tạ ơn cứu mạng của Tinh Hàn cô nương, ngày sau có cơ hội nhất định báo đáp." Nghe Tiểu Dật nói xong, sắc mặt Ôn Nguyệt thoáng cái đã trở nên dịu dàng, ánh mắt thành khẩn hướng về phía Tinh Hàn cúi đầu tạ ơn.


Tinh Hàn gật đầu xem như đáp lễ, lúc này mới nhẹ nhàng nói: "Cô nương không cần khách sáo." Thái độ không xa cách không gần gũi, rất đúng mực.


Ôn Nguyệt nhìn nàng cười nói một hồi, lại chú ý đến Tiểu Tuyết Hồ đang ở trong lòng Tinh Hàn cựa quậy, hai chân trước mềm mại giơ lên rất đáng yêu. Trong lòng không khỏi sinh lòng yêu thích, lại không dám mạo muội chạm vào người nó, thứ nhất là sợ con vật này nổi tính làm bản thân bị thương, thứ hai nữa là làm vậy rất không phải phép.


Tinh Hàn thấy dáng vẻ chần chừ của nàng ta, khẽ mỉm cười, đẩy Tiểu Tuyết Hồ về phía trước. Tiểu Hồ ly dường như hiểu ý, bốn chân nhanh nhạy nhảy chồm về phía Ôn Nguyệt, đưa cái đầu nhỏ ra dụi dụi vào tay nàng ta. Đến lúc này nàng ta cũng không giữ ý nữa, đưa tay xoa xoa đầu nó, khóe môi nhếch lên mỉm cười yêu thích. Đúng lúc này, Tiểu Hồng từ bên ngoài bước vào, trên tay bê bát thuốc nóng hổi vừa sắc xong, thấy Tiểu Tuyết Hồ đang chơi đùa với Ôn Nguyệt thì có chút ganh tỵ. Từ lúc nó tỉnh lại đến giờ đều không cho ai chạm vào ngoài Tinh Hàn, tưởng nó không muốn lại gần ai, không ngờ lại là vì Tiểu hồ ly này không thích chơi với Tiểu Hồng nàng, nhất thời có chút chán chường, như vậy là thiên vị đấy biết không vậy hả.


Tuy vậy nhưng thấy Tinh Hàn đang mỉm cười lại thấy an tâm, từ hôm xảy ra chuyện đến nay nàng chưa ao giờ thả lỏng mà mỉm cười như vậy, xem ra lần cứu người này cũng không phải vô ích. Tiểu Hồng bước đến bên giường, nói: "Tiểu thư, thuốc sắc xong rồi."


Tinh Hàn gật đầu, đưa mắt nhìn Ôn Nguyệt, ý bảo nàng ta uống thuốc. Tiểu Tuyết Hồ như có linh tính, thoắt cái lại chui vào lòng Tinh Hàn, cọ cọ vào tay nàng ý bảo vuốt ve. Hành động của nó khiến mọi người bật cười, nhất thời không khí trong phòng cũng trở nên hòa hợp. Uống thuốc xong, Tinh Hàn bảo Ôn Nguyệt cần nghỉ ngơi, thế là mấy người bọn họ kéo ra ngoài, Tiểu Hồng tiện tay bế thốc Tiểu Tuyết Hồ đang nghịch nghịch tóc của Tinh Hàn lên, lần này thì bắt được rồi nhé.


Đến khi trong phòng chỉ còn lại Tinh Hàn và Ôn Nguyệt, Tinh Hàn mới nhẹ giọng hỏi: "Không biết cô nương là tiểu thư của phủ nào? Tại sao lại lưu lạc đến đây?"


Ôn Nguyệt thấy nàng hỏi vậy cũng không giấu diếm, nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện. Thì ra Ôn Nguyệt là Tam tiểu thư của phủ thừa tướng, vì mẫu thân qua đời sớm lại không thích tiếp xúc với người khác nên không thân thiết với tỷ muội trong nhà, cũng may mẫu thân Ôn Nguyệt là chính thất của thừa tướng nên mới không bị bắt nạt hay xem thường, tuy vậy nhưng Lý thừa tướng lại nhất mực xem nàng như công cụ để liên thông với triều đình, kì tuyển tú năm nay chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến, nàng lại không đồng ý sự sắp đặt này nên mới âm thầm bỏ trốn khỏi phủ, không ngờ khi chạy đến rừng trúc lại gặp phải rắn độc nên mới xảy ra cớ sự hiện nay.


Nghe nàng ta kể xong, Tinh Hàn lại không biết nên vui hay nên buồn. Vui vì có thể không cần khó khăn gì đã tìm thấy người giúp nàng vào cung, còn buồn vì... một cô gái như vậy lại phải chịu cảnh cha không thương mẹ không còn, sắp tới đây lại phải vùi thân vào vũng bùn của chốn hậu cung, đời người chắc chỉ đến vậy mà thôi.


"Thì ra là Tam tiểu thư, Tinh Hàn thất lễ rồi."


"Tinh Hàn cô nương không cần đa lễ, cứ gọi thẳng tên ta Ôn Nguyệt là được rồi. Vốn dĩ ta có thể nói cho cô nghe về chuyện của ta thì đã không còn coi cô là người ngoài nữa rồi, huống hồ cái danh Tam tiểu thư này thật sự chỉ là hư danh mà thôi." Ôn Nguyệt thân thiết nắm lấy tay Tinh Hàn, buồn bã nói.Tinh Hàn cũng không cảm thấy khó chịu khi Ôn Nguyệt chạm vào người, chỉ cười nhẹ xem như đáp lời. Một lúc sau đợi Ôn Nguyệt bình tâm lại hỏi: "Bây giờ cô định làm thế nào?"


"Sau khi suy nghĩ kĩ ta thấy trốn chạy cũng không phải cách, chi bằng phó mặc bản thân cho số phận vậy. Ta cũng nghe nói Hoàng thượng vừa kế nhiệm này là Bình Huân vương, tướng mạo phi phàm, lại là người túc trí đa mưu, vân khinh tuấn dật, cũng không phí cho cuộc đời này phó thác cho người đó." Ôn Nguyệt đều đều nói, trở lại dáng vẻ dịu dàng thường trực.


Tinh Hàn nghe vậy nhíu mày, cảm thấy có điều không đúng, hỏi lại: "Cô vừa nói Đại Thục vừa đổi vua?"


Ôn Nguyệt nghe nàng nói thì có chút ngạc nhiên: "Đúng vậy! Chẳng lẽ cô nương không biết sao, một ngày trước Hoàng đế băng hà vì bệnh nặng nhiều năm, trước khi ra đi đã trao giang sơn cho Bình Huân vương vừa mới trở về triều, cả nước để tang ba ngày, không được cưới hỏi nên đợt tuyển tú năm nay phải dời lại tháng sau. Nghe nói vị Bình Huân vương này từ nhỏ đã bị bệnh trong người, từ nhỏ đã sống trên núi Trường Sinh, hai tháng trước mới trở về thôi."


Tinh Hàn nghe xong kinh ngạc không thôi, một ngày trước chẳng phải là Đại Lễ Tưởng Quân sao? Tinh Hàn nhíu mày càng sâu: "Hoàng đế khỏe mạnh trán kiện ai ai không biết, sau chỉ chớp mắt đã biến thành bệnh nhiều năm rồi? Còn Bình Huân vương này vừa mới trở về đã hô mưa gọi gió, chẳng phải khiến người người nghi ngờ sao?"


"Cô nương, lời này không nên tùy tiện nói ra. Cho dù có nghi ngờ nhưng triều thần ai cũng không có ý kiến, người như chúng ta cũng chẳng thể nói gì hơn." Ôn Nguyệt thở dài nói.


"Không ai đứng ra phản đối sao?"


"Người có thể phản đối cũng đã biến mất khỏi thế gian này rồi." Ôn Nguyệt buột miệng nói, sau đó mới nhận ra bản thân vô ý, nhất thời im lặng không nói nữa.


Nhưng là dù vậy cũng đủ để Tinh Hàn hiểu ra tất cả, nói vậy đã quá rõ rồi sao? Cha nàng và cả Du phủ chỉ sau một đêm biến thành tội đồ phản quốc, không lâu sau Đại Thục đổi vua, chẳng phải quá trùng hợp ư?


Bình Huân vương!


Thù giết cha không đội trời chung, đừng nói Tinh Hàn ta, ngay cả trời cũng sẽ không tha cho ngươi. Sát khí trong mắt Tinh Hàn ngày càng đậm, nỗi hận này bảo nàng nuốt trôi quả thật không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top