Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15 - Vào Phủ Thừa Tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Rời khỏi phòng để Ôn Nguyệt tĩnh dưỡng. Tinh Hàn bước nhanh về phía sân trước, thấy Tiểu Hồng và Tiểu Dật đang chơi đùa với Tiểu Tuyết Hồ thì dừng bước, ngẫm nghĩ một lúc lại quay gót trở về phòng. Chẳng hiểu nghĩ gì lại lấy trong tay nải ra một túi hương nhỏ, chiếc túi làm bằng vải gấm thượng hạng, hoa mai màu vàng nổi bật trên nền chỉ đỏ, bên trong tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ. Tinh Hàn ngồi bên cửa sổ, áp túi hương vào má, lúc này nàng mới thỏa sức mà rơi nước mắt, chiếc túi hương này là trước khi nàng rời khỏi nhà, mẫu thân đã trao tận tay cho nàng, mùi hương lan dịu nhẹ thấm sâu vào lòng người, nếu có thể, nàng muốn suốt đời đắm mình trong mùi hương này, mãi mãi không thoát ra, không có thù hận, không có nhớ nhung, nàng vẫn là Hàn Nhi của cha mẹ, là tiểu muội của các ca ca.

Xếp túi hương bỏ vào thắt lưng, gạt nước mắt vẫn còn vương trên má, Tinh Hàn kiên định đẩy cửa bước ra, bất luận phải chịu khổ đau nào, nàng nhất quyết phải tận tay giết chết tên sát nhân khiến nàng nhà tan cửa nát.

Một lần nữa bước ra ngoài, Tiểu Dật và Tiểu Hồng thấy nàng mặt mũi đầy sát khí thì giật cả mình, vô thức lùi lại một bước. Tiểu Dật ngó nghiêng hai bên nàng, không thấy ai, chẳng biết người nào lại chọc giận vị Linh quân này đây, dù có mang mệnh cách hận cũng không đáng sợ như vậy chứ.

"Tiểu thư?!" Tiểu Hồng cũng cả kinh không kém, rụt rè gọi.

"Tiểu Hồng! Tỷ giúp ta dò la xem Bạch Huân vương là ai, tại sao lại trở về. Còn nữa, giúp ta điều tra nguyên nhân khiến Thục Lã hoàng đế bỏ mạng."

"Cái gì?" Tiểu Dật và Tiểu Hồng đồng thanh la lên. Hoàng đế băng hà rồi ư?

"Không cần hỏi nhiều, cứ điều tra rõ rồi tính sau. Ta đã nhờ Ôn Nguyệt tiểu thư rồi, ngày mai ta sẽ cùng nàng ta trở về thừa tướng phủ, nếu có việc gì cứ bí mật tìm ta." Tinh Hàn có vẻ mệt mỏi, không muốn giải thích dài dòng với họ. Dặn dò xong thì về phòng nghỉ ngơi.

Tiểu Dật và Tiểu Hồng lặng lẽ nhìn nhau. Thừa tướng phủ?!

Tiểu thư nhà mình có quan hệ rộng rãi từ khi nào vậy?

...

Sáng hôm sau, theo sắp xếp của Tinh Hàn, Tiểu Dật giả trang thành hành khất chạy đến thừa tướng phủ báo với lính canh là tìm thấy Tam tiểu thư của quý phủ ở trong rừng, kêu bọn họ chuẩn bị kiệu đến đón nàng hồi phủ.

Đúng như dự liệu của nàng, khoảng hơn nửa canh giờ sau đã thấy kiệu của thừa tướng phủ bên ngoài nhà trúc, Tinh Hàn giả trang làm tiểu nha đầu quê mùa, dìu Ôn Nguyệt lên kiệu, theo nàng trở về phủ.


Kiệu đi được một lúc thì nhanh chóng dừng trước cửa phủ, Tinh Hàn bước xuống trước rồi đến dìu Ôn Nguyệt xuống kiệu, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp biển quan bên ngoài hiện lên ba chữ "Thừa Tướng Phủ" to lớn, choáng ngợp cả tầm mắt, trước cổng lớn có hai lính canh đang túc trực hai bên, thấy kiệu dừng lại thì vội vàng mở cửa cho Ôn Nguyệt vào, Tinh Hàn vừa định theo sau thì bị một tên lính gác mặt mũi bặm trợn ngăn lại.

"Ngươi là ai? Người ngoài không được tùy tiện vào phủ."

Tinh Hàn chợt sững người, quay đầu nhìn Ôn Nguyệt. Ôn Nguyệt vừa thấy vậy thì quay sang tên lính vừa nói quát lớn: "To gan, đây là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi có tư cách gì ngăn cản không cho nàng vào?"

Tên lính đó thường ngày thấy tiểu thư nhà mình ăn nói lễ độ, tính cách nhu nhược, không ngờ hôm nay lại có dáng vẻ như vậy, nhất thời sững người rồi nhanh chóng trở thành bộ dáng xua nịnh, cười cầu tài nói: "Là nô tài ngu muội xin tiểu thư bỏ qua cho." Nói xong lại quay sang Tinh Hàn làm động tác mời: "Là tiểu nhân có mắt như mù, mong cô nương rộng lòng bỏ qua, mời cô nương vào phủ."

Ôn Nguyệt đã khôi phục lại dáng vẻ nhu mì thường ngày, quay sang cười tinh nghịch với Tinh Hàn rồi kéo nàng vào trong. Phủ thừa tướng đúng như trong tưởng tượng của nàng, cao sang rộng lớn, người hầu kẻ hạ ra vào tấp nập, từng cột gỗ đình viện ven đường như được tô son thiếp vàng, lối đi rộng rãi, xung quanh trồng các loại kì hoa dị thảo trăm sắc đua hương, đúng là sự xa hoa không chút che đậy, cao sang nhưng không thô tục, tao nhã nhưng lại không làm mất phẩm vị của sự trù phú. Tinh Hàn có chút trầm ngâm nhìn lướt qua một vòng rồi thu lại cảnh tượng đó vào tầm mắt, ngày xưa Du phủ của nàng cũng từng giống như vậy, tiếc là giờ chỉ còn lại nắm tro tàn.

Ôn Nguyệt nhìn nàng suy tư cũng không tiện bắt chuyện. Bỗng nhớ đến chuyện hôm qua Tinh Hàn đến nhờ cậy mình, hi vọng nàng có thể giúp nàng ấy nhập cung, trong khoảnh khắc đó nàng như cảm nhận được một thái độ lạnh lùng đến đáng sợ của Tinh Hàn, càng cố che giấu lại càng lộ ra trong đôi mắt như biết nói ấy, Ôn Nguyệt cũng thầm suy đoán rằng chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như Tinh Hàn nói rằng mong muốn được đến hoàng cung để mở mang tầm mắt. Cái cớ đó quá nhiều sơ hở, nhưng nàng lại không tiện vạch trần hay hỏi nhiều, chỉ gật đầu đồng ý. Sở dĩ nàng dễ dàng nhận lời một mặt là để đền ơn cứu mạng của Tinh Hàn, một mặt là vì bản thân, nàng muốn có người trợ giúp trong chốn hậu cung hay đơn giản là có người bầu bạn. Còn hỏi tại sao nàng lại dễ dàng tin tưởng nàng ấy như vậy, thật lòng chính nàng cũng không rõ nguyên nhân.

Ôn Nguyệt không đến tiền sảnh để bái kiến phụ thân mà trở về hậu viện của mình. Theo Ôn Nguyệt đoán thì giờ này chắc phụ thân đang ở trong triều nghị sự, trong hai canh giờ tới sẽ không có thời gian để hỏi tội nàng đâu.

Tây Sương viện của Ôn Nguyệt nằm ở phía tây, xung quanh viện trồng rất nhiều hoa mai, mùa thu đến chẳng có lấy một nụ hoa, chỉ có vài chiếc lá sớm úa tối tàn. Viện được chia làm mười hai gian, gian lớn là phòng ngủ của Ôn Nguyệt, gian kế tiếp là phòng đọc sách, còn những gian còn lại được chia cho đám a hoàn giúp việc trong viện. Khi hai người vừa bước vào cửa viện đã thấy một tiểu nha hoàn trạc mười ba mười bốn tuổi chạy nhanh đến trước mặt Ôn Nguyệt khóc lớn: "Tiểu thư! Người cuối cùng cũng trở về rồi, người đã đi đâu thế, Tuyết Nhi cứ ngỡ người đã bỏ lại ta một mình ở đây rồi..."

Ôn Nguyệt cũng nghẹn ngào dỗ dành nha đầu Tuyết Nhi kia một lúc mới khiến cho nàng ta thôi khóc lóc. Đợi nàng ta bình tĩnh rồi mới kể lại toàn bộ sự việc mà mình gặp phải, vừa kể xong hai chủ tớ lại ôm nhau nức nở một lúc mới dừng lại.

Tinh Hàn đứng một bên nhìn từ đầu tới cuối, tựa như đang xem kịch, vẻ mặt vừa thích thú vừa có vẻ đau đầu, nàng đang nghĩ khó khăn lắm mới thoát được một Tiểu Hồng, giờ lại phải đối mặt với một Tuyết Nhi, có vẻ như mấy nha đầu này có một biệt tài, chỉ cần muốn là bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt.

Ba người chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì đã nghe thấy người dưới báo lên rằng Thừa tướng đã hồi phụ, lệnh Tam tiểu thư cũng tức là Ôn Nguyệt đến thư phòng diện kiến. Ba người nhìn nhau rồi nhanh chóng theo nô bộc đến thư phòng, vừa bước đến cửa đã nghe thấy "xoảng" một tiếng, âm thanh như tiếng đổ vỡ của đồ sứ, Tuyết Nhi không kìm được sợ hãi nấp sau lưng Ôn Nguyệt không dám bước vào, Ôn Nguyệt cũng chẳng kém hơn là bao. Tinh Hàn nhìn chủ tớ họ một lúc, dường như đoán được tính tình của vị Thừa tướng này không dễ chịu chút nào.

Đằng nào cũng phải vào quỷ môn quan, Tinh Hàn đẩy hai người họ một cái rồi cùng bước vào trong.

"Nghiệt nữ, quỳ xuống cho ta."

Ôn Nguyệt rụt rè bước lên, vừa định mở miệng thỉnh an đã nghe thấy tiếng quát từ phía trên truyền xuống, thân thể nhiễm chất dịch độc của độc xà vẫn còn chưa khỏi, vừa nghe vậy đã mềm nhũn ra quỳ "phịch" xuống đất, dường như cùng lúc nha đầu Tuyết Nhi kia cũng đồng thời quỳ xuống, mặt mày tái mét, lắp bắp nói:

"Thừa tướng bớt giận, là... là nô tỳ không chăm sóc tốt cho tiểu thư... Người đừng trách phạt tiểu thư, có... có trách cứ trách nô... nô tỳ là được rồi."

"Câm miệng, tưởng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao. Đợi ta xử lý tiểu thư ngươi xong rồi sẽ đến lượt ngươi." Lý Trung cả giận nói.

Tuyết Nhi nhất thời im bặt, khóe mắt lại bắt đầu rỉ nước.

Ôn Nguyệt sợ hãi nhìn phụ thân mình một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng nhận lỗi: "Phụ thân, Ôn Nguyệt sai rồi, cầu xin phụ thân bớt giận, nữ nhi sẽ không bỏ trốn nữa, là nữ nhi không cam lòng gả vào hoàng gia nên mới có suy nghĩ dại dột như vậy, người đừng tức giận nữa..." Ôn Nguyệt nói năng lộn xộn, chưa nói hết câu đã nghẹn ngào thành tiếng, không tiếp lời nữa.

Tinh Hàn từ khi bước vào vẫn luôn đánh giá vị Thừa tướng đương triều này, Lý Trung có bề ngoài khá uy nghiêm, tuổi trạc tứ tuần, điều đáng chú ý nhất chính là đôi mắt sắc bén, đôi mày rậm càng làm cho vẻ ngoài ông ta trở nên hung tợn, nếu so với phụ thân nàng thì lại có hơi hướng của một võ tướng hơn. Nghe nói vị Lý thừa tướng này ở trong triều rất biết lấy lòng hoàng đế, đối với phụ thân nàng thì lại chống đối, thậm chí thù địch, nàng cũng từng nghi ngờ con người này khó thoát tội hãm hại phụ thân nàng, có điều bây giờ không phải lúc nói đến chuyện ân oán, nàng đang nghĩ làm thế nào mới lấy được lòng tin của ông ta để thuận lợi tiến cung mà không phải gặp bất trắc nào.

Tinh Hàn quan sát tình hình một lúc, rốt cuộc vẫn không kìm được mở miệng khuyên nhủ: "Thừa tướng đại nhân, Tam tiểu thư cũng là nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm, bây giờ cũng biết lỗi rồi, người xưa có câu đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại, mong thừa tướng nguôi giận."

Lý TRung nghe tiếng nói thì ngẩng đầu lên, bấy giờ mới kịp nhận ra trong phòng còn có một người nữa, đôi mắt sắc bén của Lý Trung quét qua người Tinh Hàn một lượt, dừng lại ở đôi mắt của nàng, đôi mắt lạnh lùng tựa như biết nói, khiến cho một người lão luyện như ông cũng phải có chút giật mình.

"Cô nương đây là...?!"

Tinh Hàn thấy ông ta cuối cùng cũng phát hiện sự tồn tại của mình, bèn nhã nhặn cúi người hành lễ: "Dân nữ tên gọi Yên Nhi, xin bái kiến thừa tướng đại nhân, cầu chúc đại nhân phúc tựa thiên lân."

Lý Trung có chút bất ngờ, không ngờ một nữ lưu bình thường lại hiểu lễ nghi, nói năng nhã nhặn như vậy. Có điều tại sao nàng ta lại vào được phủ thừa tướng, ánh mắt nhất thời dừng lại trên người Ôn Nguyệt, thấy sắc mặt nàng xanh xao, đôi gò má trắng bệch một điểm, nhìn chỗ nào cũng giống người bệnh mới khỏi, không kìm được gằn giọng hỏi: "Chuyện này là thế nào?"

Ôn Nguyệt biết không qua mặt được phụ thân, bèn ôn tồn kể lại mọi chuyện xảy ra sau khi nàng trốn ra khỏi phủ.

Nghe mọi chuyện từ miệng Ôn Nguyệt xong, đôi mày của Lý Trung đã nhíu lại biểu hiện của sự tức giận, nhưng vẫn cố kìm nén. Nghĩ đến còn có người ngoài, lời mắng chửi vừa đến miệng đã vội nuốt vào, Lý Trung thở dài một tiếng, suy cho cùng vẫn là nữ nhi do mình sinh ra, huống hồ nó bây giờ đang là quân cờ trong tay mình, không thể xảy ra sai sót, không nên chấp nhất chuyện trước mắt. Lý Trung suy nghĩ cặn kẽ xong thì dãn đôi mày ra, khuôn mặt thoắt chốc tươi cười quay sang nhìn Tinh Hàn: "Hóa ra Yên Nhi cô nương đây là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ, nữ nhi còn non trẻ có chỗ nào gây phiền phức mong cô nương bỏ qua cho."

"Thừa tướng đại nhân khách sáo, dân nữ không dám nhận." Tinh Hàn cúi đầu nói.

Ôn Nguyệt nhân cơ hội hướng phụ thân thỉnh cầu: "Phụ thân, hoàn cảnh của Yên Nhi cô nương vô cùng đáng thương, phụ mẫu vừa mới qua đời, gia sản thì bị họ hàng tranh cướp, hiện tại không có chỗ nào để đi. Trước Yên Nhi cũng là một tiểu thư khuê các, cầm kì thư họa đều tinh thông, nữ nhi muốn giữ nàng ấy ở trong phủ, một mặt là muốn tìm cơ hội báo đáp ơn cứu mạng, chẳng phải sắp tới phải tham gia tuyển tú sao, nữ nhi muốn học hỏi thêm về cầm kì thư họa của nàng ấy. Mong phụ thân chấp thuận."

Lý Trung nghe nàng nói vậy thì không còn gì để nói, dù gì cũng chỉ là một dân nữ, phủ Thừa tướng ta cũng không phải là không nuôi nổi một người, một phần cũng vì sợ người đời gièm pha, nói Lý Trung ông là người có ơn không biết báo.

"Được rồi! Các ngươi trở về đi."

"Tạ phụ thân, vậy nữ nhi xin cáo lui." Ôn Nguyệt nghe phụ thân chấp thuận thì tỏ ra vui mừng, nhanh chóng kéo Tuyết Nhi vẫn còn ngồi bệt trên đất cùng Tinh Hàn rời khỏi thư phòng.

Trên đường về, Ôn Nguyệt trở về dáng vẻ nhã nhặn, âm trầm bất định nhìn về phía xa, nào còn dáng vẻ yếu đuối nhu nhược ban nãy. Tinh Hàn quan sát nàng ta một lúc, âm thầm khen nàng ta biết tiến biết lùi. Chỉ có Tuyết Nhi đi bên cạnh từ đầu đến cuối không biết chuyện gì xảy ra, quay sang Tinh Hàn nghi hoặc hỏi: "Tinh Hàn cô nương, tại sao cô dùng giả danh để nói chuyện với thừa tướng thế?"

Tinh Hàn không nói gì, bộ dáng trầm lặng suy tư, dường như không nghe thấy lại như không muốn trả lời. Ôn Nguyệt thấy vậy thì quay sang Tuyết Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, ý nói đừng nên hỏi nhiều, ngươi không hiểu đâu.

Tuyết Nhi thấy vậy cũng không thắc mắc thêm, chỉ là tiện miệng hỏi, bản thân chẳng để tâm, dù sao cũng không hiểu nổi.

Riêng Ôn Nguyệt thì lại hiểu, có một số chuyện không biết gì chính là an toàn nhất, biết càng ít thì mạng sống càng kéo dài. Nàng bảo nàng là Yên Nhi, vậy thì nàng chính là Yên Nhi, chỉ cần hiểu như vậy là được.

Tinh Hàn liếc thấy hành động của chủ tớ họ, cũng không tiện nói gì. Lại bắt gặp ánh mắt của Ôn Nguyệt, tựa như hai tri kỉ, thấu hiểu lòng nhau, có đôi lúc không cần làm rõ quá nhiều chuyện, ai cũng có bí mật của riêng mình, nếu không gây tổn hại cho bất cứ ai, vậy hà cớ gì phải đào sâu tìm hiểu.

Đêm hôm đó trời cao mây rộng, những vì sao cứ lấp lánh giữa màn đêm, không ngừng nghỉ, tựa như đó là nhiệm vụ mà mỗi ngày chúng phải làm. Tinh Hàn ngắm sao một hồi rồi bần thần lên giường nằm, xem ra bước đầu mọi chuyện đều có vẻ suôn sẻ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top