Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Dục niệm hình thành...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa phố...

"Tỉ tỉ xinh đẹp, chuyện tỉ kể hay quá đi, đệ chưa từng nghe ai kể đến hết, chuyện này có thật không vậy?" Tiểu Dật đi bên cạnh Phách Băng Linh, hai người đã rời khỏi khách điếm, như lời hứa Phách Băng Linh dẫn cậu đi tìm gia gia. Tuy đã biết âm mưu của Sát Tinh Luân không đơn giản, nhưng cậu không thể làm gì hơn là ngồi đợi kế hoạch tiếp theo của hắn và người duy nhất cậu biết có thể tìm được hắn cũng chỉ có Phách Băng Linh.

"Ukm..."

"Tỉ tỉ xinh đẹp, tỉ làm sao vậy?" Tiểu Dật nghe giọng nàng khác thường liền quay sang, nhìn Phách Băng Linh thẫn thờ, cậu bèn hỏi.

"A? À, không có gì?" Phách Băng Linh hoàn hồn lại, nàng đang nghĩ đến chuyện của Tinh Hàn, tuy nói nàng và nàng ta chưa hề quen biết nhưng nàng luôn có cảm giác rất thân thuộc với con người đó. Khoảnh khắc Tinh Hàn quay người rời đi, cảm giác hụt hẫng bao trùm lấy nàng, tựa như nàng đang tận tay đem thứ quý báu của mình vứt bỏ. Phách Băng Linh chìm vào suy tư, có phải chăng nàng đã bỏ sót điều gì đó, như nhớ ra chuyện gì nàng quay sang Tiểu Dật từ đầu đến giờ vẫn nhìn nàng trân trân: "Tiểu Dật nè, bây giờ tỉ có việc gấp phải làm, xong chuyện tỉ sẽ đi cùng đệ, được không?"

"Nhưng lúc trước tỉ cũng nói như thế, có phải tỉ không muốn giúp đệ tìm gia gia không? Huhu...tỉ là người lớn mà không giữ lời, đệ sẽ không chơi với tỉ nữa đâu...hu hu." Tiểu Dật nói xong liền chạy đi mất, cậu muốn tìm cơ hội đi xem Tinh Hàn, khi ấy cậu không để ý, nhưng giờ nghĩ lại dường như mọi chuyện đã bắt đầu xảy ra rồi, cậu nghĩ có phải hay không dục vọng trong Tinh Hàn đang hình thành, cậu phải kịp ngăn cản trước khi quá trễ, hai người kia đã đầu thai từ sớm, Tinh Hàn là người sau cùng nhưng không có nghĩa là nàng không sinh hận. Thừa dịp Phách Băng Linh còn đang sững sờ, cậu nhanh chóng chạy đi. Theo kí ức mười bốn năm trước, Phủ Du gia tọa lạc ở hướng Đông Nam kinh thành, không còn thời gian nữa cậu phải đi mau thôi.


Du phủ...

"Tiểu thư...hu hu, tiểu thư người làm sao vậy? Phu nhân người đã..." Sống lưng lạnh toát, Tiểu Hồng trợn mắt nhìn dáng vẻ như cô hồn dã quỷ của Tinh Hàn, nàng thật không thể tin, vị tiểu thư hàng ngày lãnh đạm ít nói, luôn hành sự cẩn mật, gặp khó khăn nào dù lớn hay nhỏ sắc mặt vẫn ngàn năm không đổi, lại nói những lời đó ngay lúc này. Tiểu Hồng đau lòng nhìn Tinh Hàn cuối cùng dừng lại lời nói chưa kịp thốt ra: Cũng phải, con người dù sắc đá thế nào, đứng trước biến cố gia tộc diệt môn thế này, nàng làm sao không như thế cho được, nói cho cùng tiểu thư người vẫn là một nữ nhi, trong cốt tủy sớm đã hình thành sự mềm yếu, chỉ là hàng ngày nàng luôn cất giấu sự yếu mềm ấy trong lòng mà thôi.

"Tiểu Hồng, ngươi ở đây đợi ta, ta vào thăm mẫu thân, người chắc nhớ ta nhiều lắm..." Tinh Hàn như không nghe thấy lời Tiểu Hồng, đôi mắt trống rỗng đờ đẫn, nàng cất bước nhẹ nhàng từ từ đi về phía đám lửa còn đang cháy dở, đó là hướng đi đến phòng của mẫu thân nàng. Dáng vẻ Tinh Hàn trong lúc này càng thêm đáng sợ, thân hình liêu xiêu theo từng bước chân nàng, làn gió nhè nhẹ thổi bay tà áo trắng tinh khiết, nàng như một oán linh phiêu dật chốn âm phủ, trước đống đổ nát những cụm tro tàn màu đen u tối càng làm nổi bật hình bóng nàng.

"Tiểu thư, người không thể vào đó được, lửa còn đang cháy người sẽ bị bỏng mất, người đừng như vậy mà, người muốn khóc thì hãy khóc ra đi, tiểu thư..." Tiểu Hồng đứng trước mặt Tinh Hàn ngăn không cho nàng đi vào đó.

"Tránh ra." Trong thoáng chốc, giọng nói lạnh lùng vang lên, đôi mắt Tinh Hàn nhuộm đầy khí lạnh.

"Tiểu thư, ta biết người đau khổ, vậy nên người hãy đem những khó chịu trong lòng trút vào ta đi, đừng làm hại bản thân mình..."

"Tránh ra." Tinh Hàn vẫn là câu nói đó.

"Tiểu thư, Tiểu Hồng đắc tội..."

Trong không gian tĩnh mịt, tiếng khóc của Tiểu Hồng dần biến mất, thay vào đó là tiếng nói đau thương, nàng giơ tay nhanh như chớp đánh vào gáy Tinh Hàn, thân hình mảnh mai khẽ chao đảo rồi nằm im lìm trong vòng tay Tiểu Hồng, nàng nhìn khuôn mặt tái nhợt của tiểu thư mà lòng đau như cắt, sẽ không ai ngờ đến có một ngày mọi chuyện lại xảy ra như vậy, thế sự khó lường. Hiện giờ, điều quan trọng là phải đưa tiểu thư đến nơi an toàn nhất, quan binh đang truy tìm tung tích của hai người khắp nơi, chuyện tướng quân đột nhiên lại tạo phản chắc chắn có âm mưu, nếu họ bị bắt tính mạng đương nhiên khó bảo toàn.

"Tiểu thư, người yên tâm, dù phải đánh đổi bằng tính mạng Tiểu Hồng nhất định sẽ bảo vệ người đến cùng..."

Cách đó không xa, một thân hình bé nhỏ bé ẩn mình sau cây cổ thụ, Tiểu Dật lặng lẽ chứng kiến sự việc trước mắt, sự việc đã đi quá xa không thể cứu vãn được nữa, cậu chỉ còn biết thở dài, ý trời có phải chăng vẫn là ý trời, muốn thay đổi nó đúng là điều không tưởng, Tiểu Dật nhìn đôi mắt trống rỗng đó, trong lòng không nhịn được mà phát run: Đó là dục niệm sao? Đáng sợ thật, nó che mờ hết thảy lý trí con người chỉ bằng một suy nghĩ, một ý niệm."Haizz..."

"Ai?..." Tiểu Hồng phát giác có tiếng người, nhanh chóng xoay người nhìn về phía gốc cây, ánh mắt cảnh giác, ngay cả kiếm cũng đã rời khỏi vỏ từ lâu.

Tiểu Dật bất đắc dĩ phải bước ra, ánh mắt nghiêm túc đến lạ thường."Là ta."

"Ngươi?...ngươi là người ở khách điếm lúc đó, tên tiểu tử ngươi và tiểu yêu nữ kia đều là một bọn, thật ra các ngươi muốn làm gì?" Tiểu Hồng giận dữ quát.

"Ta tới để giúp các người, chuyện xảy ra ở khách điếm không hề liên quan đến ta. Bây giờ ta không có thời gian ở đây giải thích với ngươi, điều quan trọng là phải đưa tiểu thư nhà ngươi đến nơi an toàn, chuyện còn lại tính sau." Thần sắc Tiểu Dật không hề thay đổi.

"Ha, dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi?"

"Tin hay không tùy ngươi, nếu ngươi có thể tìm ra nơi an toàn cho tiểu thư ngươi vào lúc này, ta cũng không miễn cưỡng." Tiểu Dật nói xong định quay đầu bỏ đi.

"Ta..." Tiểu Hồng cứng lưỡi, quả thật lúc này nàng không biết phải đưa Tinh Hàn đi đâu, quan binh trong kinh thành nhiều như vậy muốn tìm một nơi không bị ai phát hiện khó như lên trời.

"Sao hả? Không có phải không, vậy có phải hay không nên đi theo ta." Tiểu Dật dừng cước bộ, xoay người nhìn Tiểu Hồng, ánh mắt nháy lên một tia tinh nghịch giống một đứa trẻ đạt được mục đích mà đắc ý.

"Hứ, đi thì đi, ta không tin, một tên oắt con như ngươi có thể có âm mưu gì hại được ta." Tiểu Hồng nhìn bộ dáng của cậu ta, trong lòng không khỏi lung lay, nói thế nào nàng cũng là một thân võ công, tuy không phải cao thủ nhưng đối phó với một tên nhóc mới sáu bảy tuổi thì dư sức. Tiểu Hồng ngồi xuống đỡ Tinh Hàn lên lưng, nàng cõng Tinh Hàn nhanh chóng bước theo Tiểu Dật rời đi.

"Vậy thì đi thôi...bà cô như ngươi đúng là già mồm, ta tự hỏi tại sao tỉ ấy lại để một người như ngươi bên mình chứ, tánh tình như bà chằng lại thích nói nhiều, chỉ tổ gây thêm phiền phức." Tiểu Dật nhanh chóng dẫn đường, còn không quên mở miệng châm chọc, bộ dáng lại khôi phục vẻ quậy phá thường ngày.

"Ha, tên tiểu tử thối nhà ngươi, gọi ai là bà cô hả? Có phải chán sống rồi không." Tiểu Hồng đương nhiên nghe rất rõ lời Tiểu Dật nói, lửa giận còn chưa nguôi lại bùng lên.

"Bà cô, bà cô đương nhiên gọi ngươi rồi, chẳng lẽ còn một bà cô khác nữa sao?"

"Được lắm, nếu hôm nay ta không cho ngươi một bài học thì ngươi không biết sợ."

"Ôi, ta sợ quá, có bản lĩnh thì lại đây đánh ta đi, haha, bà cô như ngươi chỉ biết nói thôi sao?" Tiểu Dật hứng chí, mở miệng là không có câu nào khiến người khác không tức chết.

"Ngươi còn dám gọi...aa, ta đánh chết ngươi tiểu tử thối."

Chỉ trong thoáng chốc, bọn người Tinh Hàn đã hòa vào dòng người, phía xa xa vẫn nghe thấy tiếng hai người đấu khẩu, không ai nhường ai. Cũng trong lúc này tại một vùng núi hiểm trở, chim chóc bay ngập trời, những cây xanh bám vào vách đá hiểm trở, lại tựa như bàn tay mảnh thú đang vươn ra cố nắm bắt một thứ gì đó...nơi âm u đáng sợ này, cũng chỉ có sinh mệnh là khó nắm bắt nhất.

Thân hình của Phách Băng Linh trong bộ y phục màu vàng càng trở nên nổi bật chốn u cốc tăm tối này, nàng bước từng bước về phía trước, cố gắng không chạm vào những thực vật màu xanh kia, không ngờ vừa bước qua tránh một cành cây lại chạm vào một nhánh cây đang vươn ra, nhánh cây như sợi dây thừng bỗng nhiên vươn ra quấn chặt lấy thân hình nhỏ nhắn.

"A..." Phách Băng Linh nhìn những cành cây đang không ngừng xiết chặt lấy nàng, những mảnh gai nhọn trên cây đâm vào da thịt đau nhói, máu chảy thấm vào y phục màu vàng của nàng, nàng không nhịn được cất tiếng kêu.

Giữa chốn u cốc, tiếng kêu của nàng vang vọng khắp khu rừng tạo tiếng vang chói tai. Bỗng nhiên, một luồng khí đen thoát ra từ một vách đá bám đầy cây xanh, luồng khí bay đến chỗ Phách Băng Linh chuẩn xác đánh vào nhánh cây quấn trên người nàng, nó dường như có sinh mệnh ra sức dẫy dụa buông "móng vuốt" ra khỏi người nàng, sau đó trở lại vị trí lúc nãy, gai nhọn trên thân nó như sợi dây rũ xuống, trông nó lúc này tựa như một con chó bị chủ trách mắng.

"Sư phụ..." Phách Băng Linh được thoát ra, sững sờ nhìn về phía vách đá.

"Vào đi." Giọng nói âm u vang vọng.

"Vâng." Phách Băng Linh đi về phía đó, cách một bước chân thì dừng lại, hai tay buông thõng bên hông từ từ nâng lên tia sáng màu tím xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng áp vào vách đá, cảm giác mát lạnh ùa vào lòng bàn tay, khóe miệng nàng chuyển động, tựa như đọc khẩu quyết, cái miệng nhỏ nhắn khẽ dừng lại, thân hình Phách Băng Linh chuyển động, nhanh chóng xuyên qua rồi mất hút không còn bóng dáng.

Phía trong vách đá, Phách Băng Linh lặng lẽ xuất hiện, không gian nơi đây tối tăm không nhìn rõ cảnh vật, nàng cất bước đi về phía có ánh sáng duy nhất tỏa ra từ sâu bên trong, cảnh vật bên trong dần dần hiện ra trước mắt, nơi nàng đang đứng có kết cấu như một thạch động, hai bên đường đi dần xuất hiện ánh lửa chập chờn, bay lơ lửng giữa không trung, không gian ngày càng mở rộng ra, đến khi nàng dừng bước, khẽ gọi:"Sư phụ."

Trước mắt xuất hiện một bóng người, toàn thân hắn được bao phủ trong bộ áo choàng màu đen, khuôn mặt bị cái mặt nạ quỷ che đi không nhìn rõ dung mạo, chỉ để lộ ra đôi mắt màu đỏ tươi như máu kèm theo giọng nói âm u quen thuộc: "Ta đã bảo ngươi đừng đụng vào tụi nó..."

"Vâng, là đồ nhi không cẩn thận." Phách Băng Linh cất giọng cung kính, đáp.

"Lần sau cẩn thận, đừng để bị thương." Hắn khẽ phất tay áo, luồng khí đen lại bao phủ nàng, vết thương trên người biến mất cùng vết máu.

"Đồ nhi đã hiểu rõ, đa tạ sư phụ quan tâm." Phách Băng Linh cảm kích nhìn hắn.

"Không cần khách sáo, ngươi đến đây có chuyện gì?"

"Đồ nhi có một thắc mắc, kính mong sư phụ chỉ điểm."

"Nói."

"Chuyện là..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top