Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Chương 13.1

Chuyện học kiếm thuật, thực chấtvchỉ là trò khôn vặt mà Thành Ngọc nghĩ ra thôi. Nàng vốn muốn che mắt Quý thế tử trước một bước, dậy sớm để học với Thanh Linh vài ngày cũng không sao, sau vài ngày sẽ lấy cái cớ là bản thân không có căn cốt để bỏ qua chuyện này.
Nhưng khi nàng mang một thanh kiếm nhỏ đến tìm Thanh Linh, Thanh Linh lúc đó đang ngồi bên hồ sen cho hạc ăn nhìn thấy nàng liền tỏ ra rất kinh ngạc:" Quận chúa lúc này đây, là đến tìm ta học kiếm đó ư?"
Thành Ngọc đầu đầy sương mù, nghi hoặc hỏi: "Ta đến sớm rồi sao? Vậy ta đợi khi nào Thanh Linh tỷ tỷ cho Hạc ăn xong ta lại tới."
Nàng nhấc kiếm lên đang chuẩn bị rời đi thì bị Thanh Linh gọi lại:" Quận chúa có biết, được một ảnh vệ có sở trường thăm dò tin tức làm hộ vệ là có điều gì tốt không?"
Không đợi Thành Ngọc trả lời, nàng đã tự trả lời:" Trong phòng thế tử có tất cả hai thư phòng, một thư phòng phía nam và một thư phòng ở phía bắc, thư phòng phía bắc là nơi nghị sự, ở sâu trong Cự Sương viện, ở đó lúc nào cũng canh phòng nghiêm nhặt, người ngoài căn bản là không thể đến gần đó; còn thư phòng phía nam, là nơi chứa sách phong phú nhất của cả vương phủ, trước là hồ Lân Nhan Vũ, phía sau có tiểu các Ỷ Tùng Đào. Vì ở đây không giữ những văn thư gì quan trọng quá, vì thế cho nên canh phòng không nghiêm mật bằng thư phòng phía bắc. Thế tử ngài lúc rảnh rỗi rất thích đến đó giết thời gian.
Thanh Linh ngừng lại, đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn Thành Ngọc: "Hôm nay, thế tử có rất nhiều thời gian rảnh rỗi." Lại nói: "Thực ra gần đây, thế tử đều rất nhàn nhã, có thể là nhàn nhã rất lâu."
Thành Ngọc ngẩn người một lúc lâu, trợn mắt nói: "Ôi chao?"
Thanh Linh vứt những con cá cuối cùng xuống cho những con Hồ Hạc đang dang cánh kia, buồn cười nói: "Ôi chao cái gì mà chao ôi, chẳng lẽ quận chúa người thật lòng thật dạ muốn học kiếm thuật với ta sao?" Nàng quay người nhìn Thành Ngọc, ánh mắt di chuyển trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hồi lâu, cười nói: "Ta chỉ hỏi một vấn đề, quận chúa lần này là muốn học kiếm thuật cùng ta hay là muốn đi tìm thế tử?"
Thành Ngọc xấu hổ nói: "Thanh Linh tỷ tỷ người nhìn ra rồi sao."
Thanh Linh cười mỉm.
Thành Ngọc nhấc thanh kiếm vẽ mấy vòng tròn dưới đất: "Ta đang tìm thế tử ca ca chơi, nhưng huynh ấy như được làm từ tảng băng ấy, cho dù bây giờ tỷ nói với ta huynh ấy ở trong thư phòng , nếu như ta đến tìm mà không có lý do chính đáng, cũng nhất định bị huynh ấy vứt ra ngoài thôi, huynh ấy nhất định sẽ chất vấn ra vì sao không nghiêm túc luyện kiếm cùng tỷ." Nàng thở dài một hơi: "Huynh ấy, huynh ấy rất khó đối phó."
Đại khái là cái ngữ khí ấu trĩ và sự ngây thơ của nàng làm cho Thanh Linh cảm thấy vui vẻ, Thanh Linh mím miệng cười, ngón tay đay đưa lên trán gõ gõ nhẹ: "Nhỏ ngốc, khó đối phó, là bởi vì người thiếu chút sách lược thôi."
Đời người có rất nhiều thành ngữ để hình dung chuyện mình gặp được một người sinh ra đã hợp với mình, ví dụ như " Nhất kiến như cố", ví dụ như "Nhất phách tức hợp".
Thành Ngọc cảm thấy nàng và Thanh Linh chính là trời sinh một cặp. Thành Ngọc là đứa con duy nhất trong Tĩnh An vương phủ, không có ca ca không có tỷ tỷ cũng không có đệ đệ muội muội, nhưng nàng từ nhỏ đã muốn có một tỷ tỷ. Trong tưởng tượng của nàng tỷ tỷ là một người vừa xinh đẹp vừa thông minh, dưới có thể cai quản vương phủ, trên có thể chế ngự Chu Cẩn, yêu thương nàng, còn cho tiền nàng tiêu, còn không bao giờ cấm túc nàng, nàng có bất cứ tâm sự gì đều có thể kể cho tỷ tỷ nghe, rồi tỷ ấy sẽ cho nàng ý kiến.
Thanh Linh tuy rằng không thể cho nàng nhiều tiền nhưng mà nàng thông minh nhiều sáng kiến, hiểu rõ được tâm sự trong lòng nàng, còn nguyện ý giúp nàng đưa ra ý kiến, vì thế nàng từ lúc bắt đầu đã không xem Thanh Linh là một hộ vệ mà đã xem nàng như tỷ tỷ của mình rồi.
Bởi vì ở trong Lệ Xuyên vương phủ, trừ việc kết giao với Quý Minh Phong, nàng kỳ thực cũng không có nguyện vọng và tâm sự gì cả, vì thế khi Thanh Linh cho nàng ý kiến trên cơ bản đều sẽ liên quan đến một chủ đề duy nhất đó là "Làm thế nào để đối phó với Quý thế tử."
Bởi vì Thanh Linh vốn là ảnh vệ của Quý Minh Phong, có thể nói là rất hiểu thế tử, càng ghê gớm hơn là nàng có khả nằng đánh hơi được tin tức rất nhanh nhẹn, vì thế cho nên khi đã bán đứng thế tử thì sẽ bán đến sạch sẽ không còn gì.
Thành Ngọc cảm thấy rất rõ ràng từ khi Thanh Linh đến bên cạnh mình, cái chuyện đối phó với Quý Minh Phong phải nói là như hổ mọc thêm cánh.
Ví dụ như sách lược nhỏ mà Thanh Linh bảo nàng đi đến thư phòng của để quấy rầy thế tử, quả thực là vô cùng hữu dụng.
"Cái cớ học kiếm thuật đó làm sao để kết thúc? Cái này đơn giản, lúc người đến thư phong gặp thế tử, cứ đẩy hết lên đầu ta, nói ta dạy người vài ba chiêu thức đã nhìn thấy người không có căn cốt, không muốn dạy cho người. Nếu như đã không có căn cốt, người liền cắt đứt cái tâm muốn học kiếm thuật này, nhưng trong Xuân Hồi viện nhàn rỗi hoài cũng chán, muốn tìm ngài ấy mượn vài quyển sách để giết thời gian."
"Hai ba quyển sách thế tử ngài nhất định sẽ cho người mượn, nhưng lúc này vẫn không tiện để cho người ở trong thư phòng ngồi đọc. Người lấy sách về cứ hai canh giờ lại trở lại, nói đọc nhanh, xem xong rồi, muốn mượn thêm vài quyển. Lần này xem sách, cứ nửa canh giờ người lại trở lại đó, nói quyển sách lần này không hay lắm, người lật vài trang rồi lại nói không thích lắm, muốn đổi quyển khác.
"Thế tử sẽ cho người tự vào đó đổi sách, sau khi đổi sách cũng giả vờ lật vài trang, nói không biết có thú vị không, nếu lấy về xem, cuối cùng lại cảm thấy không có hứng thú lại phải đi một đoạn đường dài để quay về đổi sách, đi đi về về rất phiền phức, hay là cho nàng ở lại thư phòng phía nam xem sách một lúc đi."
Thành Ngọc làm theo cách đó, quả nhiên có thể chiếm được một góc trong thư phòng của Quý Minh Phong.
Ngày thứ hai nàng lại đến thư phong phía nam, tìm vài quyển sách giả vờ tự nhiên ngồi xếp bằng xuống chiếc ghế trong thư phòng phía nam tự nhiên lật sách ra đọc, Quý Minh Phong cũng không đuổi nàng ra khỏi phòng. Thế tử chỉ nhìn nàng một cái rồi lại đem ánh mắt rơi trên đống thư tín trên tay.
Thanh Linh từng dặn dò nàng, nếu thế tử không đuổi nàng đi, cũng không được đắc ý mà quên mất hình tượng, mấy ngày này điều quan trọng nhất là không được nói chuyện với hắn, nhất định phải giả vờ như mình thật lòng thật dạ muốn đến xem sách, như vậy mới có thể ở trong thư phòng phía nam dài lâu được. Ở lại lâu dài, thời cơ tự nhiên sẽ có. Giữa đường cũng đừng dùng mấy trò khôn vặt gì hết, bởi vì những trò đó hoàn toàn không có tác dụng gì với thế tử, nếu muốn được thế tử xem trọng, thì duy chỉ là hai chữ "nhẫn nại" mà thôi. Mà thời cơ ấy mà, thế tử lúc nào muốn chủ động nói chuyện với nàng thì đó chính là thời cơ. Nàng cứ nhẫn nại thôi là được rồi.
Thành Ngọc rất tán đồng kiến giải của Thanh Linh, nàng là một người có nghị lực, vì thế mà Quý Minh Phong kiệm lời đến mức nếu nàng không lên tiếng thì thư phòng phía nam liền không phát ra một âm thanh nào, nàng cũng vẫn cố kiềm chế lại cái mong muốn được nói chuyện của mình.
Hai ngày đầu nàng còn thấy khó chịu đến ngày thứ ba nàng phát hiện trong thư phòng của vương phủ lại có những quyển sách được viết bằng những văn tự mà nàng chưa từng thấy qua, nàng cảm thấy rất mới mẻ, một lòng muốn đọc cho hiểu những quyển sách này, bất tri bất giác đã từ một người giả vờ học tập trở thành một người thực sự muốn học, chỉ không để ý một chút mà trôi qua bảy tám ngày ở thư phòng phía nam rồi.
Ngày thứ bảy, Thành Ngọc đã hoàn toàn quên mất cái mục đích ban đầu mình đến thư phòng phía nam là gì,trong lúc nàng chỉ một lòng vùi đầu vào học, thì cái thời cơ mà Thanh Linh nói cũng âm thầm giáng xuống đầu nàng.
Đầu giờ thân, Tấn Tố My cô nương bước đi nhẹ nhàng như hoa sen đến thư phòng phía nam, mang cho thế tử một bát chè hạt sen Bách Hợp.
Hai ngày trước Thành Ngọc mới hiểu được cái văn tự mà nàng đang học là cổ văn của Hoắc Đồ tộc, mấy ngày này vì để tiện cho việc tìm kiếm tư liệu, hơn nửa thời gian nàng đều chôn mình vào giá sách của Lương Tề Cao, ngồi ngày tại vị trí dễ tìm được sách nhất. Nếu như có người đi vào thư phòng, kỳ thực căn bản không thể nhìn thấy nàng. Vì thế khi Tần Tố My cô nương vào phòng cũng không thể nhìn thấy nàng.
Tần cô nương vừa múc chè vừa nói với thế tử mấy câu quan tâm: "Mới vừa nãy biết được huynh mấy ngày này đều ở trong thư phòng xem sách luyện chữ, mấy người tớ trai bên cạnh huynh hầu hạ sơ sài, không biết huynh mùa xuân sẽ thích ăn chè. Tuy biết rằng lúc huynh xem sách không thích bị làm phiền, có lẽ là muội lại đến làm phiền huynh rồi, nhưng mà suy nghĩ hồi lâu vẫn là hầm một nồi chè mang đến đây, hạt sen này là do muội tự hái, Bách Hợp cũng là do muội tự trồng, dặn dò Quý Văn Ký trong phòng bếp nấu cho huynh, phỏng là nhà bếp cũng không thể làm ra mùi vị này, huynh nếm thử xem sao?"
Quý Minh Phong nếm một ngụm. Tần cô nương nhẹ giọng hỏi: "Có được không?"
Quý Minh Phong trả lời: "Không tồi."
"Thật sao?" Trong thanh âm của Tần cô nương có thể nghe ra một chút vui vẻ, "Vậy ngày mai muội lại hầm đem đến cho huynh nhé." Lại nhẹ thở hắt ra một cái: "Ai da, chút nữa quên ngày mai muội phải đến Báo Ân tự với vương phi để dâng hương, thôi phải để ngày sau hầm cho huynh vậy."
Quý Minh Phong: "Tùy muội có rảnh hay không thôi."
Tần cô nương cười nói: "Vậy ngày sau vẫn là hạt sen Bách Hợp chứ?"
Giọng Tần cô nương nhẹ nhàng thoảng vào tai Thành Ngọc, Thành Ngọc chỉ cảm thấy âm thanh này thật mềm mại, giống như gió xuân thôi rì rào trên ngọn cỏ, khiến cho người ta vừa nghe đã thấy trong lòng vui vẻ.
Trong lòng Thành Ngọc âm thầm tán thưởng.
Thành Ngọc vừa tán thưởng vừa đứng dậy lấy nắm lấy cái thang để trèo lên trên giá sách, muốn lấy một bộ sách cổ ngữ thư tập của Hoắc Đồ trên tầng cao nhất. Không ngờ bị trượt tay, đập một cái vào quyển sách khác gây ra tiếng động hơi lớn.
Tần cô nương hét lên một tiếng: "Ai?"
Thành Ngọc đỡ lấy cái thang nhặt sách lên, nghe thấy tiếng hét đang muốn trả lời thì nghe Quý Minh Phong nói l, giọng như sóng vỗ: "Đại khái là chuột thôi."
Chuột? Nàng vừa không cẩn thận không đạp trúng nấc thang cuối cùng, bản thân bị ngã xuống đất, may rằng cách mặt đất không cao lắm, ngã xuống cũng không đau lắm.
Nàng day trán ngồi dậy, có chút phẫn nộ, trong lòng không thể tin được: "Chuột? Nàng? chuột sao?
Chính là lúc này, âm thanh của Quý Minh Phong truyền tới từ phía sau nàng: "Nói ngươi là một con chuột lớn, ngươi còn lăn một vòng để chứng minh bản thân đúng là chuột sao?"
Thành Ngọc quay đầu, Quý Minh Phong lướt qua giá sách đầu tiên, một tay nhặt quyển cổ thư tập dưới đất lên, một tay khác đưa qua cho nàng, nắm lấy tay nàng kéo nàng đang ngồi dưới đất lên.
Thành Ngọc vẫn còn rất tức giận chuyện Quý Minh Phong nói nàng là chuột, nhưng lại không dám tức giận thái quá, chỉ vào cái thanh phía sau lưng hắn giải thích: "Vì sao lại nói ta là chuột, cũng đâu phải do ta cố ý phát là tiếng động, lúc nãy ngã xuống từ cầu thang, ngã đau lắm luôn." Quý thế tử đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt: "Cả ngày ở trong thư phòng lật sách tới lui, đó chính là chuột." Lại nói: "Quả thật là ngã đau rồi hay để Thanh Linh đưa ngươi về, tìm đại phu khám xem sao."
Nàng đương nhiên không muốn Thanh Linh đưa nàng về, lập tức nói: "Ồ, vậy thực ta ngã cũng không có đau lắm." Nắm lấy cái cổ tay xoay xoay, lúc này đây nàng mới chú ý đến Tần Tố My đang đứng ngay bên cạnh giá sách.
Tần cô nương thần sắc có chút chấn kinh, nhưng khi chạm vào ánh mắt nàng thì cũng đã trấn áp sự kinh ngạc lúc nãy mấy phần, cong cong khóe miệng cười với nàng một cái, lại bày ra khuôn mặt lễ nghĩa, giọng nói ôn hòa nói: "Không biết quận chúa cũng ở nơi này, Tố My thất lễ rồi."
Thành Ngọc sờ sờ mũi: "Tần cô nương có gì đâu mà thất lễ, tại lúc ta lấy sách sơ ý quá, làm hai vị mất hứng trò chuyện rồi, vả lại đừng để ý đến ta, hai người cứ trò chuyện tiếp đi, ta còn có quyển sách muốn đi lấy."
Quý Minh Phong hỏi nàng: "Còn muốn lấy quyển sách nào?"
Thành Ngọc nói: "Hoắc Đồ ngữ biện nghĩa". Nàng có chút nghi hoặc nói: "Nhưng mà Tần cô nương không phải vẫn còn muốn nói với thế tử chuyện gì sao?"
Quý Minh Phong nhìn Tần Tố My, Tần Tố My cũng nhìn thế tử một cái, khuôn mặt trở bên trắng bệch một chút, nhưng ngay sau đó lập tức hồi phục lại sắc mặt, bày ra một vẻ mặt đoan trang dịu dàng: "Ta thực ra cũng không có chuyện gì cả, cũng đang định rời đi rồi, chỉ là nghe được tiếng động vang lên bên này nên mới ở lại lâu thêm một chút." Cúi người nói với Thành Ngọc: "Vậy thì Tố My không làm phiền thế tử và quận chúa xem sách nữa, xin cáo lui trước." Quay người lại bước đi, vẫn là nụ cười đoan trang hiền lành đó, nhưng nếu chú ý kỹ một chút thì sẽ phát hiện nụ cười kia của nàng có chút cứng ngắc.
Bất quá lúc này Thành Ngọc không hề chú ý đến thần sắc của Tần cô nương, lúc Tần Tố My đóng lại cảnh cửa thư phòng, Quý thế tử liền phi thân qua lấy quyển sách khá là dày, ném vào trong tay nàng, Thành Ngọc cúi đầu xem, trên bọc sách bằng da dê có viết năm chữ "Hoắc Đồ ngữ biện nghĩa".
Nàng cảm ơn Quý thế tử, phủi phủi bụi bám trên quyển sách, ôm hai quyển sách vòng qua giá sách lúc nãy Tần Tố My đứng mà đi ra ngoài, khoanh chân ngồi xuống chiếc ghế mà ngày trước nàng vẫn hay xem sách, rồi bắt đầu mở sách ra đọc.
Đọc một mạch đến trang hai mươi, Thành Ngọc mới đột nhiên nhớ ra, nàng đến nơi đây, hình như là không phải đến để đọc sách. Nàng cuối cùng cũng nhớ ra mục đích ban đầu của mình, vừa phản ứng kịp mới nhớ lại hôm nay thế tử đã phá lệ nói chuyện với nàng vài câu.
Theo như Thanh Linh nói, cái ngày mà thế tử chủ động nói chuyện với nàng, để nàng có thể bày mấy trò khôn vặt để có thể tiếp cận hắn, nếu không đến thời khắc này thì không được nói chuyện với hắn nếu không thì sẽ bị hắn đuổi ra khỏi thư phòng cũng không biết chừng.
Ý thức được điều này, nàng không nhịn được mà vỗ một cái lên trên sách, Quý Minh Phong ngồi đọc sách cạnh cửa sổ nghe thấy âm thanh kia liền quay qua nhìn nàng một cái.
Ấy, không được quên mất hình tượng. Nàng ho một tiếng, giả vờ những không có chuyện gì nhặt quyển "Hoắc Đồ ngữ biện nghĩa" lên che đi nửa khuôn mặt mình, đợi đến khi thế tử thu lại ánh mắt, mới liếc nhìn hắn cái qua quyển sách.
Quý thế tử vừa ăn chè vừa đọc sách.
Trước cửa sổ thanh Hòe lục Liễu, những cành cây xanh non bên ngoài cửa sổ, giống như một tấm rèm màu xanh ôm lấy cửa sổ, ánh nắng lười biếng chiếu xuyên qua bức rèm cửa sổ lọt vào phòng, khiến cho gian thư phòng nghiêm túc lạnh lẽo lại có thêm vài phần sắc xuân ấm áp.
Đến cả tảng băng Quý thế tử được bao trùm bởi sắc xuân ấm áp đó mà có vài phần dịu dàng, nhìn có vẻ như cũng không phải là một người khó đến gần, nhưng mà Thành Ngọc nàng cứ nhìn mãi nhìn mãi lại quên mất phải lấy quyển sách che đi ánh nhìn của mình.
Quý thế tử bị nàng nhìn hơn nửa nén nhang, ngẩng đầu lên: "Muốn ăn?"
Thành Ngọc chớp chớp mắt. Quý thế tử nhìn vào chén sứ trước mặt lại nhìn nàng một cái.
Thành Ngọc do dự một hồi, không thể bỏ qua thời cơ được nói chuyện với Quý Minh Phong, tự cho rằng tiếp cận mà không mất đi vẻ tử nhiên nói:" Thế tử ca ca mời ta ăn chè à?" Đến bên cạnh nồi chè múc ra nửa chén nói:" cảm ơn thế tử ca ca, vậy ta sẽ nếm thử một chút nhé!"
Quý thế tử nhìn thấy cái động tác nhanh nhẹn, nghe những lời nói như mây trôi nước chảy của nàng, trầm mặc một hồi:" Hình như ta không có biểu đạt ý sẽ mời cô ăn chè thì phải?"
Thành Ngọc ngẩn người. Nhưng múc cũng đã múc rồi, nàng nhìn vào chén chè trên tay, cười khan một tiếng tự tìm đường lui cho mình:"Ha ha, múc cũng đã múc rồi, một chén chè thôi mà, thế tử ca ca huynh cũng không nên keo kiệt quá." Thuận thế húp hai ngụm chè, nước đường vừa vào đến miệng, nàng lập tức nhăn mày:" Trời ạ, cái này cũng ngọt quá rồi!"
Quý Minh Phong nhìn nàng một cái nói:" Ta cảm thấy vừa đủ."
"Ngọt thế này mà nói là vừa đủ sao?" Lời vừa nói ra khỏi miệng Thành Ngọc mới nhớ ra, lúc này mới nhớ ra đây là chén chè mà Tần Tố My làm theo sở thích của Quý thế tử mà hầm. Cũng chính là nói, Quý thế tử là người thích cái khẩu vị ngọt đến ngấy như thế này. Chỉ có trẻ con mới thích cái vị ngọt đến phát ngấy như thế này, Quý thế tử thế mà lại thích ăn thứ đồ ngọt này.
Thành Ngọc cảm thấy điều này quả thực rất mới mẻ, nàng giống như vừa phát hiện ra một châu lục mới, nâng chén sứ trong tay qua một chút, chỉ cách Quý Minh Phong một quyển sách:" Thế tử ca ca huynh cư nhiên lại thích ăn đồ ngọt, huynh quả thực có chút đáng yêu nha!"
Quý Minh Phong:"..."
Thành Ngọc húp thêm hai ngụm chè lại để chén chè trở lại:" Huynh có khẩu vị đáng yêu như thế, ngọt quá rồi, ta không ăn nổi nữa, cảm ơn nhé."
Sau khi nàng nói xong những lời này, Quý thế tử cuối cùng cũng không chịu trả lời, cảm thấy có thể là do Quý thế tử mỗi ngày đều định ra cho bản thân chỉ được nói chừng đó lời, mà lúc nãy lại nói với nàng nhiều lời như thế, hôm nay đã vượt chỉ tiêu rồi, vì thế hăn lại tiếp tục không để ý đến nàng. Nàng cũng không quá thất vọng, ngày tháng còn dài mà, nàng cũng đang định quay lại xem sách.
Không ngờ Quý thế tử lại ngăn nàng lại: "Ăn cho hết."
Phản ứng đầu tiên của Thành Ngọc chính là ôi chao, hôm nay chỉ tiêu vẫn chưa dùng hết sao? Phản ứng thứ hai là :"Ăn cái gì?"
Quý thế tử chỉ vào chén chè trước mặt:"Nước chè ngươi tự múc."
Thành Ngọc nhìn vào chén chè nửa ngày, lựa chọn cự tuyệt:"Ta không thích đồ ngọt như thế."
Quý Minh Phong không thèm quan tâm:"Ta biết." Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, sắc mặt lãnh đạm, khoé miệng khẽ cong lên, "Cô không thích, mới mời cô ăn, không ăn hết ngày mai đừng có đến xem sách."
Thành Ngọc ngẩn ngơ:"Huynh...." Nàng có chút phản ứng không kịp rồi, hai mắt nhíu lại, có chút ngờ nói," Ta không thích uống, thế tử ca ca lại nhất định bắt ta uống hết, có phải bởi vì lúc nãy ta nói huynh đáng yêu không, cho nên huynh mới bắt ta uống hết cái này?" Nàng nhanh chóng giải thích cho bản thân:" Nhưng mà đáng yêu, thực ra là một lời khen đối với người khác, ta cũng là vì..."
Quý thế tử ngắt lời nàng:" Không phải cô muốn ăn chè sao?
Nàng lập tức lắc đầu.
Quý thế tử nhàn nhạt nói:"Cô không muốn ăn, cũng có thể không ăn, bất quá ngày mai đừng qua thư phòng phía nam xem sách nữa."
Thành Ngọc sầu não:" Sao có thể như vậy chứ!" Quý thế tử không quan tâm nàng.
Thành Ngọc do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn ăn hết bát chè đó, bịt mũi lại đổ vào miệng, sau đó lập tức uống một chén trà lớn, đến khi trà cũng vào trong bụng rồi mới hoãn được mấy phần.
Chung quy thì Thành Ngọc vẫn không phục, không nhìn được mà nhỏ giọng lẩm bẩm:" Nhưng mà huynh rất đáng yêu, câu nói này thật là một lời khen, chúng ta dùng hai từ đáng yêu này, lẽ nào không phải là để khen ngợi người ta sao, thế tử ca ca chỉ vì câu đó mà làm khó ta, ta thực sự không phục."
Quý thế tử lật thêm một trang sách:" Xem ra ngươi còn muốn ăn thêm một chén."
Thành Ngọc không nhịn được mà làm mặt quỷ với hắn :"Huynh thật sự muốn lấy cái này ra để uy hiếp ta, đã hết chè rồi." Lại lắc đầu nói khẽ:" Con người huynh ấy à, thật sự là không biết nói đạo lý."
Quý thế tử bỏ sách xuống, nhìn nàng:" Ta có thể kêu Tố My hầm thêm một nồi chè." Ánh mắt rơi trên chén chè đã húp cạn, "ngọt hơn cái cái này, sau đó đưa cho cô ép cô uống hết."
Thành Ngọc ngẩn người:" Huynh không thể làm như thế!"
"Ta có thể." Quý thế tử thần sắc điềm nhiên:"Bởi vì con người ta ấy à, rất không thích nói đạo lý."
(Anh Quý anh làm em hơi bị nhớ đế quân rồi đấy)
"Huynh..." Thành Ngọc ấm ức cúi đầu.
Quý thế tử hỏi nàng:" Còn muốn nói lý lẽ với ta nữa không?"
Thành Ngọc ấm ức lắc đầu.
Quý thế tử hài lòng gật đầu:"Không nói lý lẽ nữa thì quay về nghiêm túc xem sách đi."
Thời gian còn lại ở trong thư phòng phía nam ngày hôm nay, hai người hoàn toàn chỉ xem sách mà thôi, vừa nhìn lại đã là giờ mão hai khắc, trong phủ đã lên đèn.
Trên đường đi khỏi Cự Sương viện, Thành Ngọc nhớ lại biểu hiện của bản thân từ buổi chiều cho đến giờ. Sau đó, nàng tự phản tỉnh rất lâu.
Sau đó, Quý thế tử hôm nay cũng không nói chuyện với nàng nữa, đến cả lời cáo biệt lúc nãy trước khi nàng ra khỏi thư phòng cũng chỉ nghe hắn ừ một tiếng.
Nàng cảm thấy, nàng đại khái là chọc cho Quý Minh Phong không vui rồi. Vả lại nàng rất nhanh đã tìm được nguyên nhân.
Nàng có lẽ không nên nói Quý Minh Phong thích ăn đồ ngọt rất đáng yêu.
Quý thế tà một thanh niên anh tuấn cao tám trượng, vì để xử lý công việc mà bình tĩnh lãnh đạm, thanh niên giống như hắn, có thể không thích bị người ta nói là đáng yêu.
Nàng có chút phiền muộn mà day day trán.
Tần Tố My chính là rất hiểu thế tử, lúc nãy tuy rằng nàng không cảm thấy thế tử và Tần cô nương nói chuyện có gì đặc biệt, nhưng sau đó nghĩ lại, Tần cô nương nói chuyện câu nào cũng rất dễ chạm vào lòng thế tử.
Ví dụ như Tần cô nương biết thế tử thích xem sách không muốn bị người khác quấy rầy, sau khi đem đồ ngọt đến cũng biết điều mà lui ra không làm phiền đến thế tử; lại ví dụ nàng nói Tần cô nương cứ ở lại trò chuyện với thế tử, Tần cô nương sau khi nghe thế tử muốn giúp nàng lấy sách liền cười vui vẻ quay người bước đi, không muốn làm phiền hai người đọc sách."
Nàng tuy chưa từng nghe những lời Tần cô nương nói với thế tử trước kia, nhưng đã có thể suy đoán được, Tần cô nương có lẽ là người không bao giờ tranh luận với thế tử, cũng không bắt bẻ sở thích của thế tử, không thích nói mấy chuyện vô vị với thế tử.
Ài, hôm nay, hôm nay đã như thế rồi, chỉ đành để ngày mai tiếp tục thôi.
Nhưng hôm nay nàng nhìn thấy Quý Minh Phong lại nên nói hay không nên nói đây, điều này cũng là một câu hỏi khó. Nàng cũng không biết hắn rốt cuộc thích nghe nói về cái gì. Lòng nàng ôm đầy tâm sự đi về hướng Cự Sương viện, trên khuôn mặt xinh đẹp là một mảnh ưu sầu.
Khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ ưu sầu nằm dưới cây Tảo Anh ở Cự Sương viện vừa uống rượu vừa đợi Thanh Linh của nàng về để hỏi chính sự.
Thành Ngọc tâm sự nỗi niềm với Thanh Linh, một sầu là sầu thế tử khó nắm bắt, hai sầu là sầu bản thân không hiểu được ý người, chủ yếu là vẫn sầu thế tử không dễ nắm bắt.
Thanh Linh hâm nóng bình hồ lô rượu trong tay:"Theo như ta thấy nhé, hôm nay nàng đã xử lý rất tốt rồi, không thể tốt hơn được nữa. Ở trước mặt thế tử, trong lòng nàng muốn nói gì thì cứ nói như thế, trong lòng muốn đối xử với ngài sao thì cứ đối xử như thế, thực sự không cần phải cố ý lấy lòng ngài như Tần Tố My đâu." Cười cười lại nói:" Thế tử ngài ấy... không nhất định đã thích cái cách mà Tần Tố My đối xử với ngài."
Lời của Thanh Linh khiến Thành Ngọc cảm thấy có chút hồ đồ, nhưng nàng cũng không suy nghĩ quá sâu sắc, nhìn thấy cái bộ dạng tỏ ra như đã nắm bắt hết tất cả trong tay của Thanh Linh, bản thân nàng tự nhiên sinh ra một chút lòng tin, vui vẻ trò chuyện với Thanh cho đến khi trở về đến Xuân Hồi viện.
30/11/2019
-----------
💚Dịch bởi Quá khứ chậm rãi
💚Vui lòng không mang đi nơi khác, nếu mang đi nhớ ghi nguồn, vì đó chính là sự tôn trọng tối thiểu đối với công sức của người dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top