Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 20.3

Quốc sư ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, lại lấy bức họa kia lên ngắm lại một lượt.

Lúc tên thái giám kia từ từ mở bức họa thiếu nữ đánh cầu trên tay ra, quốc sư đã biết đây là bút pháp của ai rồi, vì thế sau khi nghe được Liên Tam thừa nhận đây là tranh của chàng, hắn hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc như những người khác.

Ngươi thời này tuy rằng ai cũng biết đại tướng quân là một người yêu tranh, nhưng thực ra chưa có mấy người đã từng nhìn thấy tranh của Liên Tam vẽ, hoàng đế cũng chưa từng nhìn thấy, đương nhiên không thể nhìn ra được toàn bộ bức tranh này từ nét bút, màu sắc, còn có ý tưởng cảnh sắc, đều là phong cách của Liên Tam. Quốc sư tự thấy khâm phục đôi mắt tinh tường của mình, không những thế hắn còn cảm thấy bội phục trí nhớ của mình. Thiếu nữ trong bức họa đập vào mặt, hắn lập tức nhớ lại Liên Tam đã vẽ Thành Ngọc từ lúc nào và ở đâu.

Có lẽ là hai tháng trước, lúc Đại Hy triều và Ô Na Tố thi đấu ở Khúc Thủy Uyển. Lúc đó chàng cũng có ở đó, Liên Tam dựa vào thành ghế trên khán đài, chống má nhìn vào Hồng Ngọc quận chúa Thành Ngọc đang ở trên sân thi đầu, nói một câu không đầu không đuôi: "Nàng nên mặc váy đỏ."

Đúng rồi, bức họa này không hoàn toàn là thực tế, quận chúa ở trong bức họa khoác lên người một chiếc váy màu đó diễm lệ nhưng ngày hôm đó rõ ràng trên người quận chúa là một chiếc váy trắng tinh không nhiễm chút bụi trần..

Quốc sư ngạc nhiên trước phát hiện của mình, không nhìn được mà liếc mắt nhìn Liên Tam một cái. Mới phát hiện ra trong lúc suy nghĩ của hắn xoay chuyển mười bảy mười tám vòng thì ánh mắt của chư vị ngồi nơi đây đã sớm tập trung tại người Tam điện hạ rồi. Tả hữu tướng là người lão làng trên chốn quan trường, tuổi tác cũng đã lớn, quanh năm không thể nhìn ra bất cứ dấu hiệu gì trong sắc mặt, nhưng vẻ mặt kinh ngạc lại vẫn chưa hoàn toàn biến mất đi. Quốc sư cũng rất hiểu cho bọn họ, dù sao thì chuyện đại tướng quân cự tuyệt hôn ước với quận chúa vẫn chưa qua nửa năm, nhưng chuyện đã phát sinh đến mức này, theo lý mà nói thì quan hệ giữa họ cũng không tình là xấu quá đi, quan hệ giữa họ khẳng định cũng rất gần gũi, tả hữu nhị tướng là trọng thần trong phụ tá cho quốc tiều, phụ tá quốc triều, đòi hỏi phải có suy nghĩ kín đáo, hợp lý mà nghiêm mật, chứ không như là những thoại bản bán trên đường, thử hỏi làm sao có thể có được sức tưởng tượng phong phú như thế được?

Hoàng đế hiển nhiên cũng rất ngạc nhiên, nửa ngày sau mới hàm ý sâu xa hỏi Liên Tam: "Tướng quân vì sao lại vẽ Hồng Ngọc? Bức tranh này, vì sao lại nằm ở chỗ của Hồng Ngọc?"

Nam nhẫn vẽ nữ nhân, thì còn có thể còn hàm ý gì khác nữa chứ, Thành ngọc không phải là không hiểu rõ, nhưng hàm ý này, tựa hồ như rất khó để sử dụng trên người của Liên Tam. Nàng lại lần nữa cảm thấy kinh ngạc, lại có chút nghi hoặc, nghe được vấn đề mà hoàng đế hỏi Liên Tam. Giống như rằng hoàng đế đã lấy nhầm bức tranh, nên mới làm trò cười cho các thần tử và công chúa ở đây, vì thế nên mới tức giận, là đang hỏi tội Liên Tam. Nhưng đây vốn không phải là lỗi của Liên Tam.

"Không phải lỗi của Liên Tam...a, đại tướng quân." Trước khi Liên Tam đứng dậy khỏi tòa ngồi để trả lời Thành Ngọc đã nhanh nhẹn đứng dậy trước.

Không đợi chúng nhân phản ứng, nàng đã quỳ xuống trước mặt hoàng đế: "Là thần muội đưa những bài tập mà phu tử giao đến nhờ đại tướng quân chỉ điểm, trong những bài tập phu tử giao có một đề là vẽ các nữ sĩ chốn cung đình, Nhưng bây giờ nghĩ lạ đó là do khả năng của thần muội quá tệ, không có không gian để cho thể sửa chửa, vì thế đại tướng quân liền vẽ lại một bức khác để cho thần muội nhìn đó mà tham khảo, ý là để cho thần muội vẽ lại một bức khác."

"Nhưng thị nữ đến đưa tranh không nói rõ ràng, khiến cho thần muội cho rằng đại tướng quân trả lại bức mà thần muội vẽ, cho nên cũng không mở ra xem lại, vừa khéo hoàng huynh đến thăm liền mang chúng đi rồi."

Trong lúc gấp gáp nàng chỉ có thể bịa chuyện được đến đây thôi, nhưng bịa đến đây nàng lại vô ý thức tự thuyết phục bản thân mình, cảm thấy tám chín phần có lẽ chính là như thế rồi. Nàng lén lút nhìn hoàng đế một cái, mắt thấy hoàng đế đang tựa tiếu phi tiếu, nhìn bộ dạng cũng không giống như đang tức giận, cho nên lá gan nàng cũng lớn hơn một chút: "Là do hoàng huynh người không hỏi rõ đa lấy ba bức họa kia đi mất, cho nên người không thể trị tội khi quân cho thần muội và đại tướng quân được.

Hoàng đế nhấp ngụm trà, nhìn nàng: "Muội quen biết đại tướng quân của trẫm sao. Bất quá trẫm cũng thấy thật kỳ lạ, nữ sĩ trong thiên hạ nhiều như thế, đại tướng quân vì sao chỉ vẽ mỗi muội, muội thử giải thích xem."

Thế là không có tức giận sao, nàng thả phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lúc: "Có thể là bởi vì vẽ tranh dễ hơn nhiều."

"Là thế sao?" Hoàng đế nói

Nàng gật đầu: "Chính là như thế."

Hoàng đế trừng mắt nhìn nàng:"Trẫm hỏi muội sao?"

"Ồ." Nàng nhìn Liên Tam giờ đây đã rời khỏi tòa ngồi, phát giác ra đối phương giờ đây cùng đang nhìn nàng, nàng lập tức thu hồi ánh mắt lại, ho một tiếng: "Vậy đại tướng quân người vẫn còn muốn bổ sung điều gì nữa sao?"

Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của Liên Tống bây giờ đang rơi trên một bên mặt nàng. Nàng không thể phân biệt được rốt cuộc là ánh mắt lạnh lẽo hay là ánh mắt nóng bỏng, nhưng từ rất lâu về trước nàng đã biết, cái nóng có thể thiêu chết người, cái lạnh cũng có thể thiêu chết người.

Khi ánh mắt đó lướt qua khuôn mặt nàng, nàng nghe Liên Tam nói: "Không có." Chỉ hai chữ ngắn ngủi, kỳ thực cũng không nghe được bất cứ điều gì.

Nàng cắn môi, nhìn về phía hoàng đế như muốn nói "Huynh xem quả nhiên chính là như thế", lại sợ hoàng đế không hiểu, lại tự giải thích: "Vậy thì chính là như thế rồi, bởi vì đại tướng quân cũng không có gì phải bổ sung cả."

Hoàng đế nhìn Liên Tam đang đứng ngay bên cạnh nàng, lại nhìn nàng, vui vẻ nói: "Muội thật sự là tiểu lém lỉnh." Rồi giáo huấn nàng: " Kỹ thuật vẽ của đại tướng quân quả là bất phàm, nếu như đại tướng quân bằng lòng chỉ điểm cho muội, vậy thì sau này muội hãy thường xuyên đến phủ đại tướng quân để thỉnh giáo ngoài ra còn phải cố gắng nhiều hơn nữa mới đúng." Lại nhìn chư vị đang ở bên dưới: "Hôm nay đến đây thôi, hi vọng chư vị công chúa cũng cố gắng ghi nhớ những đánh giá mà các vị đại nhân ở đây nói, lần sau phải cố gắng chăm chỉ luyện tập mới tốt, lui về đi."

Các công chúa quỳ xuống tạ ân, ánh mắt nhìn theo cho đến khi hoàng đế và các thần tử đều đã đi xa, mới tản đi.

Mà cho đến khi tất cả các vị công chúa đã đi rồi, Thành Ngọc vẫn ngồi mãi trong ngôi thủy tạ đó.

Hoàng hôn buông xuống, mặt trời mùa thu dần khuất đi, mất đi sự bao trùm của ánh nắng, gió cũng dần trở nên lạnh lẽo. Gió lạnh vừa thổi, Thành Ngọc liền cảm thấy suy nghĩ của mình cuối cùng cũng rõ ràng.

Nàng cảm thấy sự mâu thuẫn của Liên Tam.

Hai tháng trời, chàng trốn tránh nàng, không gặp nàng, nhìn thì giống như đang muốn xa cách nàng, nhưng lại lén lút vẽ nàng. Mà bất luận chàng có vẽ bức tranh đó đưa đến cho nàng tham khảo hay là gì đi chăng nữa, chung quy chàng vẫn đưa nó trả về lại rồi. Cái này rốt cuộc là có ý gì?

Trước nó nàng cũng từng chản nản nghĩ qua, nếu như chàng muốn nàng giữ một khoảng cách nhất định, vậy thì cứ theo như nguyện vọng của chàng, đề hai người họ dần dần trở nên xa cách, nàng cũng lười hỏi rốt cuộc là vì sao. Nhưng lúc đó nàng cũng hề nhìn thấy bức tranh kia.

Nàng ngồi gió lạnh bóc một quả quýt. Nàng nghĩ, bọn họ vẫn phải nói chuyện với nhau.

Quốc sư hôm nay bỗng nhiên rất được hoan nghênh.

Đầu tiên là Yên Lan ngắn hắn lại tại Ngự Hoa viên. Sắc mặt của Yên Lan trắng bệch hỏi hắn: "Tam điện hạ và Hồng Ngọc quận chúa quen biết nhau lâu rồi phải không? Gần đây chàng có chút khác thường, toàn bộ đều là bởi vì Hồng Ngọc quận chúa sao?"

Câu hỏi này quốc sư hắn biết đáp án, nhưng bỗng nhiên nhớ lại mình là một đạo sĩ thì nên có sự tu dưỡng nên có của một đạo sĩ, quốc sư cố đè nén lại nhưng gì muốn nói, lạnh lùng hỏi ngược lại Yên Lan công thêm một cái thở dài: "Ta làm sao biết được? Ta là một đạo sĩ mà!"

Tiếp đó là Liêu Bồi Anh đứng ở trước cửa Lăng Hoa chặn hắn lại. Liêu tu soạn ngập ngừng một lúc mới vội vàng hỏi hắn: "Đại tướng quân đối với Hồng Ngọc quận chúa...chỉ là một bên tình nguyện, có phải không? Giữa hai người họ kỳ thực không quá có khả năng...có phải không?"

Câu hỏi này vừa khéo quốc sư hắn cũng biết, nhưng chợt nhớ lại mình đã là một đạo sĩ thì nên có sự tu dưỡng nên có của một đạo sĩ, quốc sư lần nữa cố đè nén lại những gì muốn nói, lạnh lùng hỏi ngược lại Liêu tu soạn kèm theo một thêm một câu cảm thán: "Ta làm sao biết được? Ta là một đạo sĩ mà! Khỉ thật!"

Sau đó là tả tướng chặn hắn lại trong một quán điểm tâm bên ngoài cung. Tả tướng giương đông kích tây hỏi hắn: "Hôm nay thấy hoàng thượng giống như rất vui khi nhìn thấy Hồng Ngọc quận chúa cùng Liên đại tướng quân thân thiết như thế, không biết tướng quân lần này có phải đã nghĩ thông rồi, rốt cuộc vẫn là kết nên mối lương duyên này cũng với quận chúa?"

Câu hỏi nàng quốc sư cũng không biết quá nhiều, nhớ lại mình là một đạo sĩ thì nên có sự tu dưỡng nên có của một đạo sĩ, quốc sư không nhịn nổi nữa rồi, hắn thấp thỏm thỉnh giáo lại tả tướng: "Vì sao các người cảm thấy một đạo sĩ như ta thì nên biết rõ những chuyện này? Các người rốt cuộc có hiểu lầm gì với những đạo sĩ như chúng ta?"

Đêm đó Thành Ngọc trèo tường vào hậu viện của phủ đại tướng quân.

Phong tục Đại Hy triều không gò bó, vẫn thường hay xảy ra những sự tích lén lút vượt tường, là một vết đen trong lễ pháp, kỳ thực chỉ cần không bị bắt gặp tại chỗ thì mọi người cũng không quá để ý đến chuyện này. Vấn đề là ở chỗ thường thì chỉ có nhưng công tử là hay vượt tường để gặp gỡ các cô nương, một cô nương chạy đi trèo trường để gặp công tử, chuyện này, do dù là thời vua Thái Tông, lúc phong tục dân gian mạnh mẽ nhất, mọi người cũng chưa từng nghe đến, Có thể nói Thành Ngọc nàng chính là người tiên phong trong lĩnh vực này rồi.

Liên Tam thích thanh tĩnh, cho nên trong phủ thị vệ cũng không nhiều, phía sau hậu viện thì hầu như là không có một hậu vệ nào, hồi chiều nàng có nhờ Tề đại tiểu thư đến phủ đại tướng quân để thăm dò trước.

Vì để cho nàng có thể thuận lợi đến được phòng ngủ hay thư phòng của Liên Tống, Tề đại tiểu thư vốn hay đi theo lão phụ thân tướng quân của nàng vẽ bản đồ quân sư còn vẽ cho Thành Ngọc một tấm bản đồ ở phía sau hậu viện phủ đại tướng quân. Điều không may là, Thành Ngọc cầm tấm bản đồ đó đi cả nửa ngày, vẫn bị lạc được; còn điều may mắn là Liên Tam, người mà nàng một lòng muốn tìm kiếm hôm nay không ở trong phòng ngủ cũng không ở trong thư phòng.

Điều may mắn hơn nữa đó là, nàng không biết lạc đường thế nào lại hồ đồ xông thẳng vào một rừng là phong, lại có thể gặp được Liên Tam để nguyên y phục ngấm mình trong ôn tuyền ở sâu trong rừng phong.

Lúc này đây ánh sáng trong rừng không quá sáng. Trên trời tuy ánh trăng sáng tỏ, nhưng ánh trăng khi chiếu xuống đây bỗng trở nên yếu ớt đi, chiếc đèn lồng bằng đã bên bờ hồ cũng chỉ lộ ra nhưng tia sáng yếu ớt, cho nên khi Thành Ngọc đứng cách bờ hồ một khoảng cách khá xa, chỉ nhìn thấy một bạch y thanh niên đang dựa vào bờ hồ nhàn nhã ngâm mình, nàng không thể nhìn rõ được người trước mặt.

Nhưng nhìn tư thế ngồi kia, thì nàng không thể nào mà không nhận ra đó chính là Liên Tam.

Thành Ngọc đi về phía trước vài bước, đến cạnh bờ hồ, đôi giày gấm đạp lên một chiếc lá khô rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh lạo rạo.

Đêm đã khuya, rừng phong cực kỳ yên tĩnh, âm thanh nhỏ bé kia vang lên khiến cho người nghe vào cảm thấy kinh sợ. Nhưng thanh viện ngồi ngâm mình trong ôn tuyền kia lại vẫn ngồi yên giữ nguyên tư thế dựa vào bờ hồ kia, hai cánh tay dang thoải mái ngả ra giống như động tác dưỡng thần.

Chàng không động đậy, cũng không ngẩng đầu lên, giống như căn bản không hề biết có người vừa xông vào trong rừng phong, hoặc là biết ai đã xông vào nhưng lại không quan tâm.

Thành Ngọc đứng bất động bên bờ hồ một lúc, thấy Liên Tam giống như muốn ngó lơ nàng, nhíu mày nói: "Liên Tam ca ca là cảm thấy giả vờ như không biết muội đến, hoặc là giả vờ như không nhìn thấy muội, muội đừng một hồi thì sẽ tự bỏ về sao?" Nàng ngừng một lúc lại nói : "Giống như ở ngoài cửa phủ đại tướng quân, hay là ở văn võ hội, huynh cố ý giả vờ như không biết muội ở đó, muội cho dù không vui thì cũng không thế làm gì được, cuối cùng đành tự bỏ đi."

Nàng cũng không phải lúc này mới nhận ra những điều đó, hai tháng này mỗi lần gặp Liên Tam, chàng lúc nào cũng giống như không hề nhìn thấy nàng, kỳ thực không phải chàng không hề chú ý đến nàng, chàng chỉ là đang giả vờ như không nhìn thấy nàng, chỉ đang ngó lơ nàng mà thôi. Cũng giống như lúc này.

Ý thức được điều này Thành Ngọc chợt cảm thấy trong lòng trở nên đau đớn một hồi, nhưng nàng lấp tức giả vờ như không hề quan tâm đến điều đó, bởi vì nàng rất rõ nàng hôm nay nàng đã tốn rất nhiều sức lực xông vào phủ đại tướng quân là vì điều gì, đây không phải là lúc dùng cảm tính để giải quyết mọi chuyện."

"Thực ra muội." Nàng tiếp tục nói, giọng nói lại có chút khàn khàn, vì thế nàng ho mấy cái cho thanh cổ họng lại: "Thực ra muội biết là huynh đang trốn tránh muội, huynh căn bản là không hề muốn nhìn thấy muội." Đại khái là đối với Thành Ngọc chuyện từ mình thừa nhân chuyện này không hề dễ dàng một chút nào, càng về sau giọng nói của nàng lại bắt đầu khàn đi, nàng lại ho thêm một tiếng: "Nhưng mà, là vì sao thế?"

Hơi nước trong ôn tuyền bốc lên tạo thành một tâng sương mù mỏng, bị ánh đèn từ chiếc đèn lồng đá chiếu vào nhuộm thành một máu sắng dịu dàng mềm mại, như nhìn vào lại có chút mông lung. Thành Ngọc không tự chủ bước đến gần bên hồ nước thêm mấy bước nữa, nàng trước giờ không phải là người thấy khó mà lùi. Nàng nhíu mày nghĩ, nếu như Liên Tam hôm nay vẫn không chú ý đến nàng không trả lời nàng, vậy thì nàng tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây.

Chính tại lúc nàng đi đến gần chàng chỉ cách mấy bước, nàng nghe thấy tiếng chàng vang lên: "Vì sao." Chàng thấp giọng nhắc lại nghi vấn của nàng, cho nên bước chân của nàng cũng ngừng lại.

Thanh niên ngẩng đầu, thanh âm rất bình tĩnh: "Nàng thông minh như thế, không phải đã tự có đáp án rồi sao?"

Thành Ngọc sững sốt một hồi. Liên Tông kỳ thực không hay khen nàng, lúc nàng tự đắc vì sự thông minh của mình, chàng lúc nàng cũng chế nhạo nàng, không nghĩ đến khó khăn lắm mới chủ động khen nàng, lại chính ngay tại lúc này.

Nàng thông minh như thế, không phải đã tự có đáp án rồi sao?

Nàng không có đáp án, nàng chẳng qua chỉ là đoán ra, nhưng, lẽ nào không phải một bức tranh do chàng tự vẽ kia đã phá vờ hết tất cả những suy đoán của nàng sao?

Là khoảng cách vừa đủ, để ánh mắt của Thành Ngọc có thể vừa vặn đặt trên người Liên Tam, nàng càng nhíu chặt mày hơn: "Muội không có đáp án, muội rất hồ đồ."

Ngón tay trái của nàng vô ý nắm chặt lấy ông tay áo dài rộng, cơ hồ như là lúc vô ý dùng lực mói khiến nàng cảm thấy nội tâm mình trong chốc lát được thả lỏng không ít, trong giây phút thả lỏng kia nàng khẽ hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Thanh Linh từng nói với muội, một người, có lúc sẽ tự nhiên không thích một người khác. Muội từng nghi qua, phải chăng là do muội quá dính người, khiến huynh cảm thấy phiền toái. Nhưng ma." Nàng nhìn sắc mặt lãnh đạm của thanh niên ngâm trong ôn tuyền kia, trong đầu tràn ngập những nghi hoặc hỏi chàng: "Nếu như muội thật sự khiến cho Liên Tam chán ghét đến vậy, thì vì sao huynh lại vẽ muội?"

Chàng nhìn nàng, dửng dưng nói: "Ta từng vẽ rất nhiều người, không chỉ mình nàng." Thanh âm vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng như thế.

Đáp án như thế Thành Ngọc chưa từng nghĩ đến, nàng sửng sờ, rất lâu sau mới phát ra âm thành: "Nhưng." Nhất thời lại không biết nên nói gì nữa. Gió đêm thổi qua, có một tiếc lá phong bàng bạc rơi xuống, lướt qua trán nàng, nàng cuối cũng cũng hồi thần trở lại: "Cho dù là như thế." Nàng khẽ giọng: "Nhưng chúng ta vẽ một người." Nàng không biết điều nàng định nói có chính xác hay không những vẫn nói: "Lẽ nào không phải là vì cũng thích người đó, không ghét người đó, mới có thể vẽ họ sao?"

Nàng khó khắn nuốt nghẹn ngào xuống: "Có thế là huynh đã từng vẽ rất nhiều người, thì có lẽ cũng chỉ vẽ nhưng người có duyên với mình, sẽ không vẽ những người mà huynh ghét chứ?"

Chàng không nhìn nàng nữa, tựa hồ như cảm thấy quan điểm của nàng rất ngốc rất ngây thơ, nhàn nhạt nói: "Cảnh cũng thế, người cũng thế, bất quá chỉ là tùy tiện vẽ thôi, nhiều làm thì cũng chỉ mật nửa canh giờ, cần suy nghĩ nhiều thứ như vậy làm gì?"

Ngón tay đang ôm lấy ngực vô ý thức giật giật, giống như muốn xuyên thấu qua lồng ngực để an ủi trái tim đang đau nhức ở bên trong. Thành Ngọc mờ mịt một hòi, giống như mới hiểu ra được, đem đáp án mà nàng muốn biết được trong đêm nay lặp lại một lần nữa: "Vì thế tất cả những gì huynh nói, đều là đang nói với muội, từ lúc bắt đầu suy đoán của muội không hề sai, muội thực sự làm phiền huynh, vì thế nên huynh mới một lòng muốn trốn tránh muội, phải không?" Tuy là một câu nghi vẫn nhưng ngữ khí lại giống như không cần bất cứ một câu trả lời nàng.

Bởi vậy Liên Tông cũng không hề trả lời nàng.

"Nếu như chỉ tùy tiện vẽ bức tranh đó, vậy thì vì sao huynh lại đưa bức vẽ đo đến chỗ muội?" Trầm mặc hồi lâu mới hỏi lại, trong giọng nói vẫn có một tia mong chờ: "Huynh không lo muội sẽ nghĩ nhiều sao? Hoặc là trong tiềm thức của huynh kỳ thực..."

"là Thiên Bộ lấy nhầm."

Một chút hi vọng đó chợt tắt ngúm, giống như chút ánh sáng lóe lên cuối cũng trước khi cây bấc đèn cháy hết, một chút ánh sáng đó, dự báo không phải là trời sáng mà là đêm dài đến vô tận."

Thành Ngọc khẽ ồ một tiếng.

Trong khu rừng cực kỳ yên tĩnh. Gió lạnh lại nổi lên, ánh đen phía trong cây lồng đèn bằng đá theo cơn gió khẽ dao động. Từng tia sáng trong đêm tối chợt tối chợt sáng như ngọn nến, giống như những chiếc thuyền bị mất phương hướng trong biển lớn mà trôi dạt theo dòng chảy, nàng vừa cảm thấy cô độc vừa cảm thấy bi thương.

Thành Ngọc định thần lại nhìn vào tia sáng kia, cho đến kia hai mắt bình ánh sáng kia làm cho mơ hồ, mới thấp giọng nói: "Huynh không lừa muội chứ?"

Liền nhìn thấy Liên Tam nhíu mày, giống như không còn kiên nhẫn hơn được nữa, nhưng vẫn đáp lời: "Không."

Nàng giả vờ không để ý gật gật đầu, qua một hồi lâu lại nói: "Huynh thề đi."

Đôi mày kiếm của chàng nhướng lên, càng nhíu chặt hơn, có chút như mất hết hứng thú: "Thế này gọi là dây dưa không ngớt, chọc người khác phiền não, không giống nàng."

Sắc mặt của nàng chợt trở nên trắng bệch, nhưng cho dù chàng có nói nặng lời như thế, nàng cũng không rời đi. Nàng cúi đầu ngẩn ngơ một trận, cắn chặt môi nói: "Huynh không dám thề, cho nên huynh kỳ thực..."

Giống như cảm thấy chán ghét cùng cực với những lời nàng nói, chàng không hề lưu tình mà ra lệnh đuổi khách: "Nàng có thể rời đi rồi."

Thành Ngọc trầm mặc đứng đó, một tuần nhan sau, thấy Liên Tống không nói nữa, nàng mới nhẹ giọng nói: "Muội biết rồi." Quay người đi hai bước, lại dừng lại ngay đó. Thanh âm nghèn ngẹn, lại thở dài một hơi: "Nhưng muội vẫn muốn thử xem." Khoongn ngoài dự đoán Liên Tống vẫn không hề để ý đến nàng. Nhưng nàng cũng không hề quay đầu lại, chỉ rút ra từ trong tay áo một thứ, nhìn một hồi, cẩn thân cắn vào đầu ngón tay mình, ấn vào vật đang năm trên tay nàng.

Nàng quay lưng lại với ôn tuyền kia, thanh âm khe khẽ, giống như đã chịu đừng rất lâu rồi, khiến cho sức lực cũng tiêu tán gần hết: "Chu Cẩn đưa cho ta lá bùa này, nói lúc thề độc sẽ có linh nghiệm." Nàng tự nói với chính mình: "Nếu như Liên Tam ca ca không muốn thề độc, thì để muội thề là được rồi. Đêm lặng cảnh yên, chư thần lạm chứng, Nếu như lúc nãy Liên Tam ca ca đều là nói dối, thì hãy khiến cho Thành Ngọc đời này..."

Nhưng lời thề độc còn chưa nói hết, thì lá bùa trên đầu ngón tay nàng đột nhiên bị thiêu cháy hết, cơ hồ như cùng một khắc đó, nàng cũng bị một sức mạnh lớn đẩy vào trong hồ nước, sóng nước tung lên. Nàng theo bản năng muốn bám lấy vào mép hồ, chỗ eo đột nhiên chịu lực, cơ hồ như trực tiếp xoay nàng xuống nước nửa vòng, hai tay nàng lập tức bị chế trụ, nàng bị ép xuống trên vách hồ.

Giọt nước thuận theo trán nàng chảy xuống làm hai mắt nàng trở nên mơ hồ, nàng cố gắng chớp chớp mắt, mói có thể nhìn rõ trước mặt nàng là một bộ ngực rắn chắn.

Bạch y làm bằng tơ lụa ướt đẫm phủ lên bộ ngực kia, cổ áo hình tròn có thêu những hao văn màu bạc như ẩn như hiện, hơi nhích lên một chút, là chiếc cổ trắng, sau đó là cằm, môi, mũi cuối cũng là đôi mắt của chàng. Đôi mắt lúc nãy còn dửng dưng bây giờ lại tràn ngập tức giận, thanh âm bình tĩnh lúc nãy lúc này cũng giống như cơn mưa bão sắp đến: "nàng rốt cuộc đang nghĩ gì thế hả?"

Lưng Thành Ngọc dựa vào vách ao, hai tay bì Liên Tam nắm chặt đè xuống dưới mé hồ, tư thế quả là không dễ chịu chút nào, nhưng nàng không hề giãy dụa, nàng cũng không lập tức tỏ ra tức giận, dưới ánh mắt áp bức kia nàng khẽ cúi đầu, rất lâu sau mới nói hai hai chữ: "Lừa đảo."

Hai chữ kia vừa nói ra khỏi miệng, nàng giống như cuối cùng cũng tìm ra được dũng khí, ủy khuất và phẫn nộ đột nhiên cũng xông thẳng lên, nàng ngẩng phắt đầu lên nhìn Liên Tam: "Đại lừa đảo!" Nàng lớn tiếng: "Cái gì mà ghét muội mới trốn tránh muội, cái gì mà vẽ muội chỉ là tùy tiện vẽ, toàn bộ đều là lừa người hết! Bởi vì nếu như tất cả những thứ đó đều là sự thực thì huynh sẽ không cần ngăn muội thề độc! Vì thế huynh đẩy muội ra, không muốn gặp muội, căn bản không phải là vì lý do mà huynh vừa nói! Huynh vì sao lại muốn lừa muội!"

Nàng một hơi đem hết những phẫn nộ trong lồng ngực phát tiết ra hết, hốc mắt bởi vì phẫn nộ và thương tâm mà đỏ ửng. Da nàng vốn đã rất trắng, bởi vì lúc đỏ ửng liền trở nên long lanh. Hôm nay nàng không kẻ mắt, khóe mắt vẫn vết nước trượt xuống lúc nãy. Vết nước giống như nước mắt, đôi mắt ướt đẫm, tất cả đều giống như sự cham trỗ từ nhiên.

Nhưng lần này, vẻ đẹp như thiên nhiên chạm trổ này ở trước mặt chàng lại giống như vô dụng, hoàn toàn không thể ngăn lại sự tức giận giữa đôi mày càng lúc càng nhíu chặt kia của chàng,

Giống như những lời nói kia của nàng càng kích thích chàng hơn, chàng cúi đầu nhìn nàng, thanh âm cực kỳ nặng nề: "Nàng đây là đang ép ta, phải không?" Có một tầng mưa bụi lướt qua đôi mắt chàng, đôi mắt màu hổ phách kia giống như bị nhuộm thành màu đen. Đôi đồng tử thâm sâu, ánh mắt lạnh lung, cũng với sắc mặc không chút biểu cảm.

Thành Ngọc trước nay chưa từng chịu đừng cảm giác áp bức đến thế này, dưới sự áp bức khiến nàng cơ hồ như không thể thở ra đó, nàng chậm rãi ngẫm nghĩ ý tử của chàng: Dùng bùa của Chu Cẩn đưa cho để ép chàng, phẩn nỗ chất vẫn chàng chân tướng cũng là ép chàng...chàng đột nhiên tức giận là bỏi vì chàng không thể chịu đừng được sự bức ép của nàng. Vì sao chàng lại không muốn nói lý do ra cho nàng, lẽ nào nàng không có cái quyền biết được chân tướng sao? Hoặc chỉ là...

Nàng đột nhiên có chút lạnh lùng. Khẽ thẳng người lại, nàng đón nhận ánh mắt của chàng, từng chữ từng câu nói: "Cố ý đẩy muội ra xa, đối xử lạnh lùng với muội, lại không muốn nói nguyên nhân cho muội, không phải trước nay muội vẫn cầu một lý do từ Liên Tam ca ca sao, nhưng, lý do đó không thể để muội biết được, đúng không?"

Nàng mở to mắt, không muốn bỏ lỡ bất cứ một sự thay đổi nào trong trên sắc mặt của chàng, lúc bắt được một tia ảm đạm chợt lóe lên rồi tắt mất của chàng, nàng không để ý đến chàng gật đầu: "Vậy thì đúng rồi." Lại ngẩng đầu nhìn chàng, vẫn nói từng chữ từng câu như thế: "Liên Tam ca ca không cần phải ra lệnh đuổi khách, nếu như muội đã đoán được đến đây, nếu như không nhận được đáp án chính xác, muội sẽ không đi đâu hết."

Thành Ngọc không chắc chắn sau khi náng nói xong như lời này Liên Tam sẽ nhìn nàng như thế nào, dù sao thì chàng lúc này đang cực kỳ tức giận, nói không chúng chàng sẽ trực tiếp ném nàng ra khỏi phủ đại tướng quân. Nghĩ đến đây nàng liền đưa tay ra nắm chặt lấy tay áo chàng, mới phát hiện ra không biết từ lúc nào chàng đã thả hai vai của nàng ra.

Chàng rũ mắt nhìn về phía bàn tay đang níu chặt lấy ống tay áo của chàng. Một lúc lâu sao, chàng mới nói, thanh âm vẫn trầm thấp như thế, sự phẫn nộ giống như hòa hoãn hơn một chút, lại giống như rất mệt mỏi: "Biết rằng ta không muốn gặp nàng vẫn không đủ sao? Lý do đối với nàng mà nói, thật sự là quan trọng đến vậy sao?"

Nàng theo bản năng đáp "đúng vậy", không nhịn được ngẩng đầu nhìn chàng, lại chỉ nhìn thấy một bên khuôn mặt chàng, bởi vì chàng đột nhiên cúi người xuống, đôi môi đưa sát vào tai nàng: "Vậy thì nàng đừng có hối hận."

Nàng đang suy nghĩ đến câu chàng vừa nói, cảm thấy kỳ quái vì sao nàng phải hối hận, thì thân thể đột nhiên ngửa ra sau, sau đó chàng đẩy nàng đến viên đá cẩm thạch ở ven hồ.

Còn chưa kịp cảm thấy đau đơn, thân thể cao lớn của chàng đã phủ lên trên người nàng, lúc đôi môi nóng bỏng của chàng chính xác phủ lên môi nàng, Thành Ngọc trợn tròn hai mắt.

Tiếng tim đập trong khoảnh khắc đó giống như chợt ngừng đập, tầm nhìn của nàng chợt trở nên rộng lớn, nàng nhìn thấy ánh sáng le lói từ cây lồng đèn bằng đá trở nên yếu ớt, những chiếc lá phong theo cơn gió phiêu dật giữa không trung, giống như những chú bướm đang nhảy múa giữa không trung,

Bốn bề đều là cây phong, duy chỉ có phía trên ôn tuyền là không bị lá phong phủ kín, lộ ra một góc ánh trăng bị che mất, bầu trời nửa sáng nửa tối.

26/03/2020 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top