Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam sinh tam thế bộ sinh liên
Tác giả: Đường Thất

Ánh trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời không chút lay động kia không biết từ lúc nào lại trở nên vô cùng sáng chói, dưới sự phản chiếu của ánh trăng sáng chói rực rỡ kia, cho dù chỉ là hạng phàm nhân cũng có thể nhìn thấy được nơi xa xôi nhất, cho nên ai cũng thấy được đám mây đen dày đặc cuồn cuộn tựa như phẫn nộ ở phía bên kia bầu trời, nhìn thấy ở trong đám mây đen cuồn cuộn, sau khi dùng chiếc móng vuốt khổng lồ xé toạc một góc mây mù, hiện ra chân thân của một con rồng bạc khổng lồ sáng chói lung linh. Tiếng sấm gào thét như bị ai bóp nghẹt, phảng phất có một vị thiên thần có sức lực vô cùng vô tận đang dùng hai chiếc búa muốn đánh tan thiên đỉnh. Trong tiếng sấm không dứt, đám mây đen càng lúc càng trở nên hỗn loạn, cuộn trào như những vòng xoáy xấu xa tham lam dưới đáy biển sâu, đang ráo riết muốn nuốt chửng mọi thứ.

Thế nhưng, xung quanh chỗ cự long đang đang bay lượn, lại không hề bị nó quấy rầy, thân tư tao nhã lại mạnh mẽ, một thân vảy bạc lấp lánh lúc ẩn lúc hiện trong tầng mây. Ánh sáng của vảy rồng đẹp đẽ vô cùng, lạnh lùng mà phiêu lãng, ngay cả ánh trăng cũng không thể nào sánh được.

Đoàn đưa dâu và đón dâu Đại Hy và Ô Na Tố đều cảm thấy choáng váng.

Trần thị lang là người đầu tiên định thần lại, kinh hô một tiếng: "Thần...thần long, là thần long giáng thế!"

Sau tiếng kinh hô của hắn, mọi người mới tỉnh táo trở lại, lần lượt quỳ rạp xuống bái lạy thần long.

Rồng bạc rất nhanh đã bay đến trên bầu trời sông Thải Thạch, thân hình khổng lồ che mất cả ánh trăng, ngân quang xung quanh nó khiến cho ánh sáng của mặt trăng và các vì sao biến mất. Cự long cúi đầu nhìn chúng phàm nhân đang bái lạy mình bên bờ sông, ánh mắt bình thản chỉ hơi lướt qua nhưng lại có uy thế bức người, khiến người ta không rét mà run.

Bất quá Thành Ngọc lại hoàn toàn không cảm thấy sợ khi đối điện với cái nhìn kia của cự long.

Khi tiếng sấm đầu tiên bên bầu trời phía đông vang lên, nàng đã tỉnh lại từ trong vòng tay của Chiêu Hy, thấy ngân long đang bay nhanh đến đây, lòng nàng chợt cảm thấy chấn kinh, hiện lên một suy đoán. Suy đoán đó quả thực có chút hoang đường, nhưng lúc nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào cự long anh tư bất phàm ở phía xa kia, rồi khi ánh mắt của nàng và nó gặp nhau giữa không trung, chính ngay khoảnh khắc đó, nàng đã biết suy đoán của mình là không hề sai.

Nàng rất biết rất rõ hắn là ai.

Cự long an tĩnh cuộn mình trong không trung, đám mây dày vẫn không ngừng cuộn trào đằng sau lưng nó, tựa như đang muốn hòa làm một với bầu trời, trên con sông dài cuồng phong cũng bắt đầu nổi lên.

Thành Ngọc nhịn không được đi lên phía trước một bước, có chút thất thần nhìn về phía ngân long kia lẩm bẩm: "Vì sao vẫn muốn đến?"

Giọng nói nàng rất khẽ, vốn không ai có thể nghe được, nhưng cự long giữa không trung lại đột nhiên động đậy, sau đó nghiêng người bay xuống.

Sau khi đến gần mặt đất cự long lại hóa hình, phía sau ngân quang chói loá, con ngân long đó hoá thành thanh niên bạch y, thân như ngọc thụ, vừa đoan trang lại tĩnh lặng đứng trên bờ bắc của con sông. Quạt Trấn Ách đang lơ lửng ở  cách đó không xa đột nhiên phát ra một tiếng kêu thanh lãnh, gập cánh lại, giống như nhận chủ mà bay về phía người thanh niên. Thanh niên đưa tay trái ra, huyền phiến nhẹ nhàng rơi xuống trên bàn tay hắn.

Đầu gối Mẫn Đạt vương tử có hoàng kim, cho dù là thần long giáng thế hắn cũng chưa từng muốn bái lạy, vả lại đối với hiện tượng kỳ lạ trước mắt trong lòng vẫn cảm thấy hồ nghi và khó hiểu, nhưng lúc này khi nhìn rõ khuôn mặt của thanh niên vừa đến, Mẫn Đạt không khỏi biến sắc: "Hy Triều... đại tướng quân,sao...sao có thể...."

Mẫn Đạt có thể nhận ra Liên Tống, nhưng phàm nhân ở Hy triều lại không nhận ra đại tướng quân của họ, đó là bởi vì mọi người đều rất thành khẩn, nghiêm túc quỳ bái thần long, nên lúc đó cũng hoàn toàn không có tâm tư gì khác nữa.

Ánh mắt quốc sư lướt một vòng xung quanh Liên Tống, lại ngẩng đầu nhìn lên giữa không trung, nơi mà cự long cuộn mình lại lúc nãy, phảng phất như vẫn còn đang nhớ lại anh tư của nguyên thân Tam điện hạ.

Người đứng bên cạnh hắn bây giờ không còn là Chu Cẩn nữa mà là Thiên Bộ. Lúc nãy thuận theo ánh mắt của hắn, khi phát hiện ra ngân long kia là Liên Tam, Chu Cẩn ngay lập tức hóa thành ánh sáng trốn đi, hành động này tuy khiến cho quốc sư cảm thấy ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm.

Lúc này quốc sư vừa ngưng mắt nhìn đám mây đen vẫn còn cuộn trào trong không trung, vừa cảm thán cùng Thiên Bộ: "Ta là lần đầu nhìn thấy nguyên thân của Tam điện hạ đó, không khổ là ngân long duy nhất trên thế gian, quả nhiên là uy thế bất phàm!"

Thiên Bộ cũng ngưng mắt nhìn đám mây dày đặc giữa không trung: "Quốc sư có biết thiên thần có bổn tướng, cũng có hóa tướng không?"

Tri thức này thân là một người tu đạo, quốc sư cũng biết được ít nhiều, mỉm cười đáp lời Thiên Bộ: "Bổn tướng là tướng của các thần thị từ lúc sơ sinh đã có, mà hóa tướng là tướng mà thần thị sau khi trưởng thành thông qua tu luyện mới đạt được, phải không?"

Thiên Bộ gật đầu: "Trên lý luận thì thần tộc sẽ có ba mươi hai hóa tướng, nhưng kỳ thực hoàn toàn không phải vị thần nào cũng có thể tu hành được ba mươi hai hóa tướng đó. Chỉ có Tam điện hạ đối với đạo này có thiên phú cực lớn, dưới sự chỉ điểm của Đông Hoa đế quân, điện hạ chỉ mới bước vào tuổi trưởng thành đã có thể học được hết tất cả những hoá tướng đó rồi."

Quốc sư không hiểu Thiên Bộ vì sao đột nhiên lại thảo luận vấn đề này, tò mò hỏi: "Ý của ngươi là..."

Thiên Bộ nhíu mày, tựa như cảm thấy lo lắng: "Điện hạ thích nhất là dùng tướng của loài người, có lúc đùa nghịch sẽ biến thành tướng của hầu tử, kỳ lân, hay chu tước để trêu chọc người khác. Ta theo hầu điện hạ nhiều năm nay, rất ít khi thấy điện hạ hóa thành thần long. Theo như kinh nghiệm của ta, nếu như điện hạ hiện ra tướng thần long, thì nhất định là có đại sự sắp phát sinh rồi."

Quốc sư không hiểu: "Lần này chỉ là cướp hôn thôi mà, có thể có chuyện gì lớn..." nhưng nói đến đây, quốc sư đột nhiên nhớ lại tác phong hành sự trước nay của Tam điện hạ... hắn trầm mặc hồi lâu, thử thăm dò Thiên Bộ:  "Trước đây lúc Tam điện hạ hóa thành thần long, có đại sự gì phát sinh thế?"

Thiên Bộ nặng nề nói: "Lần trước điện hạ lộ ra bổn tướng, là lúc Tỏa Yêu Tháp bị đổ, vạn yêu lộng hành khắp Nhị Thập Thất thiên. Lúc này chư tiên quan trọng có năng lực trên trời đều đang bế quan, chúng tiên còn lại đều không cách nào đối phó được với vạn yêu, chỉ đành dùng Sát Trạo mới miễn cưỡng nhốt đám yêu kia lại, nhưng Sát Trạo có thể kiên trì được bao lâu cũng không ai biết được, vì thế điện hạ liền hiện ra bổn tướng thần long, chế phục vạn yêu, tịnh hóa yêu khí, khiến cho Nhị Thập Thất thiên trong sạch trở lại."
Nàng ngừng một lát lại nói tiếp: "Điện hạ hiện ra bổn tướng thần long, thường là để xử lý những đại sự như thế."

Quốc sư hít sâu một ngụm khí lạnh: "Theo như ngươi nói, lần này việc mà điện hạ muốn làm, hẳn không phải chỉ đơn giản là cướp quận chúa đi thôi nhỉ." Quốc sư chớp mắt trở nên ưu sầu không chịu nổi: "Ngươi nói lần này điện hạ lại gây họa gì cho chúng ta nữa đây?"

Thiên Bộ không đáp lời, chỉ ngưng mắt nhìn bóng dáng cô độc của chàng thanh niên ở cách đó không xa.

Gió lốc cuồng phong cộng thêm tuyết không ngừng rơi, gió và tuyết ngập tràn, che luôn cả ánh trăng.

Thanh niên cất bước, đi về phía hồng y thiếu nữ, giống như không hề cảm thấy con sông dài kia là vật ngáng đường, tư thế đoan nghiêm bước thẳng vào giữa dòng nước.

Khi đôi giày gấm của của thanh niên tiếp xúc với mặt sông, nước sông đột nhiên trải dài ra, tựa như mặt đất, nước sông ngang ngược giống như một con thú bị thuần phục dưới chân y, sau đó ngưng thành băng, đón lấy từng bước chân y đi qua.

Mặt băng trải dài theo từng bước chân y, cuồng phong xung quanh cũng dần dần ngưng lại, duy chỉ còn lại những bông tuyết bay lả tả trong không trung, nối đuôi nhau rơi xuống dưới ánh trăng, bông tuyết và ánh trăng phản chiếu lẫn nhau, dệt thành một chiếc lồng mông lung chụp lấy cả vùng sa mạc rộng lớn, khiến cho những ai đang đứng ở bên trong đều trở nên mơ hồ, đẹp đẽ nhưng lại không chân thật.

Nhìn con sông dài đột nhiên trở nên tĩnh lặng xinh đẹp kia, và chàng thanh niên đang chậm rãi đi trên mặt nước về phía mình, Thành Ngọc giống như bị mê hoặc, không tự giác mà cũng bước lên trước một bước, sau đó nàng lập tức bị Chiêu Hy kéo lại. Chiêu Hy vội đưa tay ra ngăn cản, ôm lấy eo cảnh giác đưa nàng lùi về sau mấy bước, nói bên tai nàng: "Đừng đi."

Thanh niên kỳ thực vẫn còn cách bọn họ một đoạn khá xa, nhưng hắn có lẽ đã nhìn thấy được động tác của Chiêu Hy.

Hắn dừng bước, nhìn về hai người đang dựa vào nhau trước mắt một lúc, nhàn nhạt nói: "A Ngọc, qua đây."

Giọng nói của thanh niên không cao, nhưng mỗi một người bên bờ nam đều nghe thấy rất rõ ràng.

Giọng nói quen thuộc truyền vào trong màng nhĩ, khiến cho Thành Ngọc cảm thấy trái tim mình chấn động, nàng đưa tay lên như muốn đè trái tim đang đập loạn nhịp của mình, yên tĩnh một lúc mới cúi đầu, tựa như đang né tránh ánh mắt của chàng, cũng không có ý định nghe lời thanh niên mà đến bên cạnh y.

Lựa chọn của nàng ra sao, hắn hiểu hơn ai hết.

Trời đất chợt trở nên yên tĩnh, Chiêu Hy nhìn thanh niên đứng giữa sông, cong cong khóe miệng cười mỉa mai.

Trong lúc Chiêu Hy đang mỉa mai cười, thì đột nhiên có một tia hồng quang vươn lên bên chân Thành Ngọc, tựa như một con linh xà, bất động thanh sắc mà cuốn quanh eo nàng, sau đó ra sức kéo một cái, thiếu nữ chỉ kịp khẽ a một tiếng đã hoảng hồn vì bị tia hồng quang kia kéo đến giữa mặt băng rồi.

Chiêu Hy phản ứng không tính là chậm, cơ hồ như biến cố vừa xảy ra   hắn đã lập tức ra tay để đối kháng.
Nhưng mà tất cả mọi chuyện lại phát sinh quá nhanh, trong lúc Thành Ngọc tia hồng quang kia tách khỏi người hắn, ngay lập tức có một bức tường băng mọc lên ngăn giữa hai người, Chiêu Hy nhấc kiếm muốn chém vỡ nó, nhưng tường băng tuy mỏng, thế nhưng lại đao thương bất nhập, khiến cho Chiêu Hy và chúng nhân đều bị ngăn ở bên ngoài.

Giữa con sông dài, sương tuyết mênh mang, tầm mắt của chúng nhân cũng bị ngăn luôn ở bên ngoai.

Bên trong bức tường băng, hồng quang bám lấy thiếu nữ, chỉ trong thời gian một cái búng tay đã đưa nàng đến trước mặt Liên Tống.

Khi nụ cười của chàng thanh niên tuấn mỹ rời vào trong ánh mắt, bức tường Thành Ngọc nỗ lực xây lên trong lòng bấy lâu nay chỉ trong chớp mắt liền sụp đổ, cổ họng nàng ứ nghẹn, khóe mắt đã trở nên đỏ hoe, sự bất lực và bi thương tràn vào trong trái tim nàng, bị nàng liều mạng đè nén xuống.

Nàng thầm nghĩ bây giờ chàng xuất hiện ở đây có lẽ là do không cam tâm, nhưng cho dù thế nào đi nữa thì đây là con đường mà nàng đã quyết, nàng sẽ không, và cũng không thể thay đổi được, vì thế nàng mở miệng trước, cố hết sức để cho giọng nói mình trở nên thật bình tĩnh, giống như nàng không hề cảm thấy động lòng vì sự xuất hiện của chàng: "Vì sao lại đến? Lúc đó không phải ta đã nói rất rõ ràng rồi sao, ta sẽ không đi với huynh." Ánh mắt rơi trên đoàn đón dâu của Ô Na Tố bên bờ bắc: "Phàm nhân vô lực, sẽ không dám tranh giành với thần long, huynh muốn đưa ta đi, họ sẽ không ngăn cản." Nói đến đây, nàng hít sâu một hơi, giống như phải làm như thế nàng mới có sức để cự tuyệt chàng một cách quyết tuyệt: "Nhưng bản thân chuyện hòa thân đã là một việc không thể thay đổi được, không phải ta, thì cũng sẽ là người khác, chuyện đến nước này, ta không thể phản bội lại trách nhiệm của mình, Liên Tam ca ca." Nàng khẽ gọi tên chàng, ánh mắt lần nữa rơi trên mặt chàng: "Cầu xin huynh đừng có ép ta."

Nàng những tưởng lời nói của mình vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt ngập nước đã bán đứng sự bi thương của nàng.

Thanh niên yên lặng nghe nàng nói hết chữ cuối cùng rồi mới lên tiếng: "Nàng không phải là không muốn lựa chọn ta, mà là nàng cảm thấy nàng không thể lựa chọn ta." Hắn dừng một lúc lại nói: "Mà chuyện nàng không thể lựa chọn ta, khiến cho nàng đau lòng, đúng không?"

Thành Ngọc chấn kinh trợn tròn mắt, khóe môi hơi động, lại không thể nào trả lời hắn.

Thanh niên đến gần nàng, lúc phản ứng lại thì hai người đã không còn bất cứ một khoảng cách nào nữa rồi, Thành Ngọc lập tức muốn lùi về sau, lại bị thành cầm chiếc phiến ngăn ở eo nàng kéo về lại. Nàng không thể giãy ra, ngửa đầu nhìn chàng, ánh mắt vừa hoang mang lại bối rối.

Thanh niên nửa ôm lấy eo nàng, cúi đầu nhìn vào mắt nàng. Đôi mắt đẫm lệ kia giống như sương mù, lúc nhìn hắn, mâu quang của giống như khói lại tựa như sương. Hắn đưa tay lên, ngón tay chạm vào mặt, lòng bàn tay ấm nóng dán vào má nàng, hơi khẽ cau mày: "Sao lại lạnh thế này." Ngón tay thon dài sờ sờ lên má nàng, vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, tựa như muốn truyền cho nàng một chút ấm áp.

Nàng cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, đưa tay lên nắm lấy bàn tay chàng, muốn đẩy chàng đi, nhưng không biết vì sao lại không cách nào  làm ra động tác cự tuyệt chàng được, chỉ có thể ai oán nhìn chàng: "Huynh đừng như thế."

Động tác của thanh niên ngừng lại, nhưng không hề buông tay xuống. Hắn yên tĩnh nhìn nàng, ánh mắt vô cùng chuyên chú, giống như muốn đem sự đau lòng và bất lực của nàng khắc vào nơi sâu nhất của trái tim, tựa như hắn đang hưởng thụ cái cảm giác nàng vì hắn mà mất bình tĩnh, vì hắn mà đau lòng. Chính trong lúc nàng sắp không còn chịu nổi ánh nhìn chăm chú kia của hắn nữa, thì thanh niên cuối cùng cũng lên tiếng: "Nếu như hòa thân không giống như nàng nói, là một chuyện có thể thay đổi, A Ngọc, nàng có bằng lòng đi cùng ta không?"

Thành Ngọc chợt cảm thấy đau lòng khôn siết. Lần này nàng cuối cùng cũng đẩy tay hắn ra, nghiêng mặt qua một bên né tránh ánh mắt hắn, cười khổ nói: "Sao có thể được, chúng ta đều biết điều đó không cách nào thay đổi...."

"Nếu như có thể thay đổi thì sao?" Hắn cố chấp hỏi nàng.

"Nếu như có thể thay đổi..." Nàng thì thầm lặp lại lời hắn, đôi mắt ngập nước.
Nàng tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, nuốt giọt nước mắt chực tràn ra ngoài kia vào trong: "Giữa chúng ta hoàn toàn không phải chỉ có vấn đề này, Liên Tam ca ca, huynh nên biết, ngươi huynh yêu..."

Thanh niên ngắt lời nàng:"Được rồi, đừng nói những lời khiến ta tức giận nữa."

Nàng khẽ run rẩy, như chàng mong muốn, nàng không nói tiếp câu kia nữa.

Có lẽ là lo nàng bị dọa sợ, y liền ôm lấy nàng, thanh niên hơi cúi người, dán trán mình vào trán nàng, khẽ giọng an ủi: "Đừng sợ." Lại nói: "Ta đã suy nghĩ nghiêm túc rồi."

Thành Ngọc vô vọng nghĩ, nàng nên đẩy chàng ra, bọn họ không nên dán lấy nhau thế này, càng không nên thân mật thế này. Nàng hiểu, nếu như nàng quả thực dùng sức giãy dụa thì hắn tuyệt đối sẽ không ép buộc nàng. Hắn cũng biết nàng không nỡ đẩy hắn ra.

Nàng không muốn đẩy hắn ra, vì thế nên mới không cách nào đẩy được.

Nàng cảm thấy thất vọng với chính bản thân mình đến cùng cực, nhưng nàng cũng không có cách nào khác, chỉ đành thầm nói với chính mình, đây là lần cuối cùng, cứ để cho nàng lần cuối cùng cảm nhận sự ấm áp của vòng tay này đi. Nàng rất nhanh đã thuyết phục xong bản thân, không còn đấu tranh với chính mình nữa, giống như bị thuần phục mặc cho chàng dán trán trên trán mình, ở bên tai nàng thấp giọng nói như thầm thì.

Thanh niên hoàn toàn không biết được cảm xúc phức tạp của nàng, thấp giọng nói: "Lúc đó nàng nói, người ta thực sự yêu là Trường Y, còn nói cái gì mà người trong cuộc u mê, người ngoài sáng tỏ." Khóe miệng khẽ mỉm cười lộ ra ý tự giễu, nhưng ngữ khí vẫn rất ôn nhu, giống như nàng là bảo vật dễ vỡ của hắn, buộc phải dùng tấm lòng và ngôn từ mềm mại nhất để đối đãi: "Nhưng sau khi ta trở về, nghiêm túc suy nghĩ, ta vẫn không cảm thấy người ta yêu là nàng ta."

Thành Ngọc sửng sốt ngẩng đầu: "Huynh...."

Bởi vì động tác này của nàng, nên hai má họ như dán sát vào nhau, dường như có thể nghe được hơi thở của đối phương.

"Người ta yêu là nàng." Lúc nói lời này thanh niên nhắm mắt lại, hô hấp hơi trầm xuống.

Nàng ngẩn người, không đáp lời.

"Ta biết nàng không chịu tin lời ta." Hắn vẫn nhắm chặt mắt, giống như sớm đã nghĩ đến phản ứng này của nàng, vì thế nên cũng không cảm thấy thất vọng là bao. Bàn tay kia nắm lấy vai nàng, kéo cả người nàng vào trong lòng, đôi môi lướt từ bên trán xuống bên vành tai nàng.

Nàng không biết mình có thể làm gì, chỉ theo bản năng thuận theo động tác của hắn mà ngửa cổ lên, tựa như hiến tế mà mặc cho hắn làm loạn, trong lòng tê dại nghĩ, lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng.

Sau đó nàng nghe thấy hắn thì thầm bên tai: "Không tin cũng không sao, ta chứng minh cho nàng thấy." Đôi môi mỏng hôn lên vành tay nàng: "Nàng nói từ nói ta vì Trường Y mà không màng tất cả." Thản nhiên cười khẽ một tiếng: "Từng đó thôi sao có thể gọi là không màng tất cả. Thế gian này người có thể khiến cho ta không màng tất cả, duy chỉ có mình nàng mà thôi."

Dự cảm không lành đột nhiên bao trùm lấy cả người Thành Ngọc, nàng mở mắt, muốn hỏi hắn nói như thế là có ý gì, nhưng không đợi nàng nói ra câu này, giữa ngực liền truyền đến một sức mạnh vô cùng lớn.

Hồng quang xẹt qua, đợi đến khi  hai mắt có thể nhìn thấy được rõ ràng thì đã thấy mình cách rất xa Liên Tống, hiện giờ đang nằm trong lòng Thiên Bộ.

Trái tim Thành Ngọc muốn nổ tung, lập tức thoát khỏi tay Thiên Bộ muốn chạy đến giữa hồ, lại chỉ nhìn thấy trong đám sương mù mờ mịt dâng lên từng trận cuồng phong, quạt Trấn Ách cưỡi gió bay lên, đến giữa không trung liền xoè ra, huyền quang từ mặt huyền phiến chiếu ra, trên bầu trời xuất hiện Song Lộc Kim Luân khổng lồ.

Kim luân trừ tai ách, huyền quang bao trùm lấy toàn bộ mọi thứ, hình thành kết giới, bảo vệ cho cả vùng sa mạc chỉ trừ đi một mình Liên Tống đang đứng trên sông Thải Thạch.

Rõ ràng là bị sương mù che lấp, đến thân ảnh của thanh niên cũng không cách nào nhìn rõ được, càng không đoán ra được chàng đang muốn làm gì, nhưng dự cảm không lành trong lòng Thành Ngọc lại lần nữa trỗi lên, cứ cảm thấy có gì đó mà nàng cực kỳ không muốn nhìn thấy đang sắp xảy ra.

Nàng đẩy Thiên Bộ đang cố ngăn nàng lại, loạng choạng chạy về phía trước, lúc đến gần bờ sông, bị huyền quang dựng đứng bên bờ hồ ngăn lại.

Quốc sư và Thiên Bộ cũng đi theo, giữ chặt Thành Ngọc đang dùng cánh tay liều mạng đánh vào kết giới huyền quang, muốn kéo nàng về, nhưng thiếu nữ lại giãy dụa không thôi. Quốc sư bất lực, nhìn thấy những vết xanh tím trên tay Thành Ngọc, tránh cho nàng tiếp tục làm tổn thương chính mình, dứt khoát hóa ra một sợi dây bằng ánh sáng trói nàng lại, nàng không cách nào phản kháng được, giống như dự cảm được điều gì, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía hai người, gào lên một cách bi thương mà vô vọng: "Ngăn huynh ấy lại, cho dù huynh ấy muốn làm gì, cầu xin các người hãy ngăn huynh ấy lại...."

Quốc sư và Thiên Bộ đưa mắt nhìn nhau, quốc sư nhíu mày không nói,
Thiên Bộ lại chậm rãi lắc đầu: "Chúng ta cũng không biết điện hạ đang muốn làm gì, nhưng mà bức màn ánh sáng này là do Trấn Ách Uyên sinh ra, ai cũng không cách nào xuyên qua nó được, vì thế, không một ai có thể ngăn được điện hạ."

Trong lúc ngữ khí nặng nề của Thiên Bộ vang lên, cuồng phong mang theo tuyết thổi đến tan tành, tầm nhìn bấy giờ đã trở nên rõ ràng trở lại, bọn họ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thân ảnh của thanh niên giữa sông.

Thủy thần bạch y đứng hiên ngang giữa trời đất, hai tay kết chuyển luân kim ấn, ngân quang từ trong ấn kết sinh ra, chiếu thẳng lên thiên đỉnh, Song Lộc Kim Luân[*] của thiên đỉnh đột nhiên chuyển động càng lúc càng nhanh, tựa như vầng mặt trời đang quay cuồng giữa trời đất. Thanh niên giải ấn, từ trong tay áo rộng, kim luân phát ra một tiếng kêu lớn, huyền quang  trong chớp mắt tràn ngập khắp thiên địa. Những nơi huyền quang chiếu đến, kết giới bảo vệ được hình thành, trừ nơi sông Thải Thạch ra thì cả nhân gian đều được bảo hộ ở bên trong, rộng lớn mênh mông, tựa không có điểm cuối.

Thành niên nhìn cảnh tượng trước mắt, đưa tay ra, một trường thương màu bạc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, đó chính là thanh Hàn Việt Thương được làm từ hàn thiết lấy từ Bắc hải.
Thần binh hiện thế, gió tuyết thổi bùng, thanh niên cầm lấy trường thương, một tay kết ấn, tay kia đem ấn ký kia truyền vào thân của cây thương. Ngân thương uống đủ tiên lực, phát ra âm thanh kinh thiên động địa, thanh niên khống chế trường thương, từ trên cao mạnh mẽ đâm xuống mặt đất. Con sông dài nứt ra, sóng lớn cuộn trào, sấm chớp chớp giật như phá cả bầu trời, tiếng kinh lôi vang lên khắp trong không trụng, đại địa không ngừng chấn động.

Chúng nhân đứng bên bờ này mới nhìn thấy thanh niên dùng trường thương như muốn phá đi con sông, thì một khắc sau, cơn giận dữ của dòng xoáy lần nữa xông đến, đập vào kết giới bên bờ sông, khơi dậy con sóng cao hơn mười trượng, tựa như con thú muốn phá vỡ chiếc lồng để thoát ra ngoài, uy nhiếp hết tất cả mọi người, dọa bọn họ sợ chết khiếp, cũng hoàn toàn ngăn lại tầm mắt của họ với chỗ trung tâm bờ sông lúc này.

Bất quá con sóng khổng lồ tuy rằng có thể ngăn được tầm nhìn của phàm nhân, nhưng lại không cản trở được đám hoa yêu bên bờ nam và quốc sư bên bờ bắc. Các hoa yêu lơ lửng giữa không trung, thần sắc ngưng trọng nhìn về phía con sóng khổng lồ; quốc sư trước nay vốn có lòng hiếu kỳ cao, không chịu bị bỏ lại phía sau, nâng tay hóa ra một đám mây, kéo theo Thiên Bộ và cả Thành Ngọc  lên trên không trung.

Từ trên cao nhìn xuống, quốc sư bàng hoàng không thôi.

Dưới Hàn Việt thương, đáy sông sông Thải Thạch bị nứt ra, vết nứt rộng hơn cả trăm trượng. Dòng nước chảy cũng coi như là bị thuần phục, chảy qua khe nứt khổng lồ đó cùng với thiên thủy hội họp vào một nơi, khiến cho một con sông dài vốn chỉ rộng mấy trăm tấc, chưa đầy nửa nén nhang đã biến thành một con sông lớn rộng cả trăm trượng.

Nhưng thanh niên kia tựa hồ vẫn còn cảm thấy không hài lòng với thứ trước mắt, lạnh lùng đứng trên con sóng lớn, tay trái lần nữa kết ấn, đưa thêm tiên lực vào thân thanh trường thương, sau đó tay phải của hắn đánh mạnh một tiếng, đem thanh trường thương toả ra thứ ngân quang chói mắt quanh thân đâm xuống càng sâu hơn dưới đáy biển.

Ngân quang chói mắt hơn cả lúc nãy từ trường thương chiếu ra, lướt qua những khe nứt khổng lồ xông thẳng xuống phía dưới, chưa qua thời gian năm cái búng tay thì dưới khe nứt kia lại vang lên một tiếng động vỡ nát, đáy sông chỉ trong chớp mắt lại bị nứt rộng hơn nữa, rộng đến mức không thể nhìn thấy được điểm cuối. Vốn là sa mạc được kết nối chặt chẽ giữa hai nước, chỉ trong tích tắc đã chia ra làm hai, một hướng di chuyển về phía bắc, một bên di chuyển về phía nam, tựa như con ngựa thoát dây cương, không ngừng dâng lên rồi thoát ra.

Gió nổi, mây động, đất toác, biển sinh.

Kinh lôi rúng động, tựa như Cửu Thiên sụp đổ.

Thiên Bộ ngẩn ngơ nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt, chợt như hiểu ra điều gì đó, hốt hoảng nói: "Hóa ra là như thế, hóa ra điện hạ ngài ấy... là muốn xé đất tạo biển."

Quốc sư cũng hiểu ra,cảm thấy kinh ngạc đến ngẩn người, nhìn Thiên Bộ, nói năng chợt không còn rõ ràng; "Quả...quả thực...ở giữa Ô...Ô Na Tố, Bắc Vệ, Đại, Đại Hy..."

Thiên Bộ ngắt lời hắn: "Ngươi bình tĩnh lại, người cứ nói lắp như thế, ta nghe thấy khó chịu."

Quốc sư cố gắng đè nén tâm trạng cho bình tĩnh lại, cuối cùng cũng không nói lắp nữa: "Ta là nói giữa ba quốc gia kia bây giờ bị cả một vùng biển lớn, triệt để thay đổi mối quan hệ giữa các nước, đồng thời thay đổi luôn cả mối quan hệ chính trị giữa họ, Đại Hy đương nhiên cũng không cần phải kết thân với Ô Na Tố nữa, quận chúa được tự do rồi."

Đối với cách làm dứt khoát này của Tam Điện Hạ, cho dù là từ cách nghĩ cho đến kỹ thuật, quốc sư không thể nào không cảm thấy khâm phục: "Tam Điện Hạ, quả là một vị thần dám nghĩ dám làm, khiến người ta nhìn mà kính ngưỡng." Nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi Thiên Bộ: "Nhưng đây là đất bằng sinh biển đó, thí chủ, là đất bằng sinh biển đó! Các người làm thần tiên, có thể tùy ý đến mức muốn làm gì thì làm như thế sao?!"

Thiên Bộ thở dài, trong lòng thầm nghĩ, đương nhiên là không, ánh mắt của nàng lần nữa rơi trên người Thành Ngọc đang đứng cách đó mấy bước.

Thiếu nữ một khắc trước còn vùng vẫy kịch liệt muốn đến giữa sông để ngăn cản Liên Tam, lúc này đây đã yên tĩnh trở lại, đang ngồi một góc trên đám mây, ngưng mắt nhìn thanh niên đang đứng điều khiển con sóng khổng lồ từ bốn phương tám hướng trong sấm chớp cuồng phong.

Thiên Bộ vẫn luôn chú ý đến Thành Ngọc, nàng phát hiện từ lúc Thành Ngọc bị quốc sư trói lại đến khi nhìn thấy được Tam Điện Hạ, sắc mặt không còn bất cứ gợn sóng nào nữa. Nàng giống như rất nhanh đã tiếp nhận hiện thực rằng không một ai có thể ngăn cản được những điều trước mặt, đôi mắt nàng đỏ hoe, chứa đầy sự bi thương và đầu đớn, nhưng ngoài điều đó ra không còn lộ ra bất cứ một cảm xúc gì khác nữa. Chỉ trong thời khắc vô cùng kinh tâm động phách kia, nàng mới tựa như kinh ngạc mà nhắm chặt mắt, sau đó dán mặt vào kết giới huyền quang kia, giống như chỉ có làm như thế thì nàng mới cảm thấy an tâm được.

Quốc sư không nhận được câu trả lời của Thiên Bộ, nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng đang nhìn chăm chú Thành Ngọc, cũng thuận thế nhìn qua, thấy quận chúa lúc này vừa an tĩnh lại ngoan ngoãn, nghĩ một hồi, nâng tay giải đi dây trói trên người Thành Ngọc, dải ánh sáng lại quay về trong tay hắn.

Dây trói được giải, Thành Ngọc cũng không có phản ứng gì, giống như trói nàng cũng được mà thả nàng ra cũng xong, tựa đều đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Quốc sư tính cách không được tinh tế, lại là một trực nam, không cảm thấy Thành Ngọc như thế là có vấn đề gì. Nhưng Thiên Bộ thấy nàng như thế thì cảm thấy có chút lo lắng. Nhưng cũng không biết nên phải làm gì, chỉ đành âm thầm thở dài.

Quốc sư đứng sát qua phía nàng, kiên trì với chủ đề lúc nãy cùng Thiên Bộ, hỏi nàng thêm lần nữa: "Ngươi nói Tam Điện Hạ như thế, thật sự không có vấn đề gì chứ?"

Thiên Bộ cười khổ: "Sao lại không có vấn đề gì. Chuyện của thế gian đều do vận mệnh lo, quốc vận của phàm thế cũng thuộc về vận mệnh, xẻ đất mở biển, điều này dẫn đến rất nhiều hệ lụy, thứ thay đổi không chỉ là quốc vận của ba nước mà điều này là hành động nghịch thiên, ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, Thiên Quân nhất định sẽ giáng xuống sự trừng phạt vô cùng lớn."

Quốc sư sợ hãi: "Ví dụ, là hình phạt như thế nào?"

Sau khi hỏi câu này, quốc sư không khỏi nhìn về phía Thành Ngọc, bởi vì một khắc này hắn đột nhiên nhớ ra dáng vẻ của Thành Ngọc lúc cầu xin bọn họ ngăn cản Liên Tống lúc nãy, trong lòng đột nhiên có một suy đoán: Lẽ nào vị tiểu quận chúa này đã biết được hành động kia của điện hạ, đồng thời đoán được hậu quả việc hắn làm, cho nên mới kích động đến như thế?

Hắn nhớ lại ánh mắt vô vọng và sợ hãi của Thành Ngọc, trong lòng tuy có chút kinh ngạc, nhưng cũng âm thầm tin tưởng hơn nửa phần.

Đám mây không hề rộng, họ lại cách nhau không xa, hắn nghĩ, đoạn đối thoại của hắn và Thiên Bộ có lẽ Thành Ngọc cũng nghe thấy được rồi. Hắn nhìn thấy nàng hơi run rẩy, nhưng mà hắn cũng không chắc chắn lắm.

Đối với những gì quốc sư hỏi lúc nãy, Thiên Bộ không biết nên trả lời thế nào, yên tĩnh hồi lâu mới thầm thì: "Hình phạt thế nào thì ta không biết, dù sao trong quá khứ cũng không có vị thần tiên nào phạm phải trọng tội thế này."

Lời vừa nói ra, bốn phương bầu trời đột nhiên vang lên tiếng rồng ngâm hổ gầm.

Quốc sư đang cảm thấy nặng nề, nhưng nghe được âm thanh này, nhìn thấy bên trong có một mảnh tử quang xẹt quá, nhất thời không nặng nề nổi nữa, kinh ngạc hỏi Thiên Bộ: "Đó là gì?"

Thiên Bộ cũng chấn kinh: "Tiên điển có viết, mỗi một nơi trong phàm thế đều phép tắc của riêng nơi đó, đó là quy định của chúng tiên sau khi tân thần kỷ được sáng lập, núi non sông biển của phàm thế sẽ được phân bố thế nào, những phép tắc này do bốn Thụy Thú canh giữ và bảo vệ, vì thế nếu như ta đoán không nhầm." Thiên Bộ ngước nhìn bên trời: "Có lẽ là bốn Thụy Thú trong phép tắc phàm thế đã đến rồi."

Giống như để chứng thực lời Thiên Bộ nói, tiếng chim bỗng rít gào trong không trung, một khắc sau, tử quang thụy khí từ bốn phương tám hướng tụ lại trên thiên đỉnh sau đó tản ra, trong tử quang xuất hiện thân hình khổng lồ của bốn Thụy Thú gồm có Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tướng, Huyền Vũ.

Giữa vùng biển lớn, thủy thần bạch y lúc bấy giờ còn chưa hoàn thành xong việc điều phục từng đợt sóng biển ngang ngược kia, thế nhưng lúc bốn con Thụy Thú tập hợp lại, y đã ngay lập tức quyết đoán rút mạnh trường thương ở dưới đáy biển, xoay nửa cây thương, để thân nó nằm ngang trên mặt biển, dùng sức đẩy nhẹ đưa tiên lực vào trong thân trường thương, để Hàn Việt thương lại tạm thời trấn áp con sóng khổng lồ chưa được thuần phục kia, sau đó xoay người bay lên giữa không trọng, ngân quang vừa lóe lên, đã lần nữa biến thành thần long. Trong tiếng sấm chớp, long ngâm hổ gầm, Chu Tước rít gào, quy xà hí lộng, ngân long xuyên qua sấm sét, giữa những đám mây dày đặc, ngân long lấy một địch bốn, cùng giao tranh với bốn con thú dữ.

Tuy rằng lấy một địch bốn, lúc đầu là ngân long chiếm thế thượng phong, nhưng cho dù là thủy công, hỏa đốt hay là dùng lôi kích, đều chỉ có thể tạm thời gài bẫy được chúng nó, bởi vì bốn con yêu thú do phàm thể linh vật biến hóa, hoàn toàn không có huyết thịt thực sự, nên không thể làm tổn thương bọn chúng.

Có lẽ lúc xé đất đã dùng quá nhiều pháp lực, đồng thời còn dùng hơn phân nửa tu vi để trấn áp vùng biển mới dưới thân, đối diện với sự bám riết của bốn con yêu thú, cự long có chút không ứng phó nổi. Chính tại lúc tình thế đang căng thẳng, nhân lúc Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước ba còn yêu thú đang đấu chính diện với ngân long, Huyền Vũ trấn bắc thiên liền nhân cơ hội bám lấy đuôi của ngân long, cự long phẫn nộ, hất mạnh đuôi, thân rắn mềm mại của Huyền Vũ lại bám chặt lấy đuôi của cự long, chớp thời cơ cắn một cái vào đuôi nó. Cự long phẫn nộ gầm lên một tiếng.

Không để ý đến con Quy xà đáng ghét kia vẫn bám lấy đuôi nó nữa, mà kéo theo quy xà bay thẳng vào trong đám mây dày, ba con yêu thú cũng theo sát đằng sau.

Mây dày che lấp ánh trăng, thiên địa lại là một mảnh đen tối, duy chỉ nghe được tiếng gào thét không ngừng của bốn còn Thụy Thú đằng sau những tầng mây.

Thiên Bộ và quốc sư đang cảm thấy sốt ruột, thì không ngờ được thiên đỉnh đột nhiên nổi lên cuồng phong, cuồng phong thổi đi tầng mây dày, dưới ánh trăng chiếu rọi, ngân long và bốn Thụy thú lại lần nữa xuất hiện, hai móng vuốt sắc bén của ngân long, một bên đè Chu Tước, một bên quắp lấy Huyền Vũ, Bạch Hổ thì bị long thân quấn chặt, trong miệng đã nuốt hơn một nửa thân thể Thanh Long. Không qua nửa khắc, bốn Thụy Thú đều bị nuốt vào trong bụng cự long, mà sau đó cự long đột nhiên gầm lên một tiếng, quanh thân đột nhiên bạo phát ra tử quang chói mắt. Kế đó cự long tựa như cảm thấy vô cùng đau đớn, ở trong tầng mây không ngừng lăn lộn, quanh người khi thì có ngân quang lưu chuyển khi thì tử quang chói mắt, tử quang ngân quang không ngừng đấu tranh ở bên trong long thể.

Quốc sư cảm thấy căng thẳng, thanh âm cũng trở nên run rẩy: "Điện, điện hạ đây là..."

Thiên Bộ chìm chằm chằm vào cự long đang uốn lượn trên thiên đỉnh: "Tứ quái thú vốn chỉ là sức mạnh bảo hộ mà thôi, điện hạ thay đổi phép tắc thế gian, khiến cho sức mạnh mà Tổ Thị Thần năm đó lưu lại bảo vệ thế gian phải hiện hình. Chúng muốn đem thứ mà điện hạ thay đổi chỉnh sửa lại như lúc đầu. Sức mạnh của hộ thú vốn không hề có chân thân, duy chỉ có hóa hình, không thể làm tổn hại, cũng không thể làm cho chúng nó biến mất, điện hạ nuốt nó vào trong bụng, hẳn là định đồng hóa loại sức mạnh này, khiến cho chúng nó lần nữa nhận chủ. Nếu như thành công, thì điện hạ sẽ có thể sử dụng bốn hộ thú này, thay ngài trấn thủ những thứ mà ngài vừa mới thay đổi, lập ra phép tắc mới cho phàm thế." Nàng ngừng một lát, thanh âm có hơi run rẩy: "Nhưng mà điện hạ lúc nãy mới xẻ đất tạo biển, đã hao tổn quá nhiều tu vi, xong rồi còn phải điều phục vùng biển mới hình thành, lại hao tổn thêm không ít tu vi nữa, lúc này muốn thu phục bốn thú, thực sự là quá mức miễn cưỡng...."

Không đợi Thiên Bộ nói hết, giữa bầu trời lại vang lên một tiếng rồng ngâm, long thể bạo phát ngân quang cường liệt, bao trùm lấy tử quang đang vùng vẫy quanh thân, cuối cùng đều bị nuốt trọn. Ngân long rực rỡ khi bay lượn trên không trung, tựa như một thanh đao khổng lồ, chém thẳng lên thiên đỉnh, xé tan tành hết các tầng mây, nước mưa không ngừng rơi xuống.

Trong cơn mưa bão cùng sấm chớp đùng đùng, cự long đột nhiên há miệng, bốn con thú bị nuốt lúc nãy lần lượt bay ra khỏi miệng nó, quanh thân hộ thú đều là ngân quang lấp lánh.

Sau khi bốn con thú rời khỏi thân thể, hào quang trên người thần long dần trở nên ảm đạm, giống như đã dùng hết mọi sức lực để huấn phục Thụy Thú kia. Mà theo sự sống mới của bốn Thụy Thú, cự long mạnh mẽ kia cuối cùng cũng sức cùng lực kiệt, từ trên không trung rơi thẳng xuống phía dưới.

Đồng thời lúc này, quạt Trấn Ách mất đi tiên lực chống đỡ, giữa không trung đột nhiên khép lại, kết giới huyền quang cũng theo đó mà biến mất, trong khoảnh khắc kết giới biến mất, Hàn Việt thương đang trấn thủ biển mới tạo thành cũng hóa thành ánh sáng bay đi, không còn thấy tông tích. Mắt thấy nước biển lại bắt đầu cuộn trào, một tiếng chim hót vang lên, Chu Tước đi đầu, bốn thú tân sinh lần lượt bay thẳng xuống dưới đáy biển, trong khoảnh khắc bốn Thụy Thú vừa bay vào trong đó, ngân quang trải dài khắp mặt biển, nước biển cuồn cuộn lần nữa bình phục trở lại.

Lúc này giữa không trung, thần long đã hóa thành hình người, quốc sư không chút chậm trễ, ngự kiếm bay lên, vừa vặn đón được thanh niên mặt mày lúc này đã trở nên trắng bệch. Thấy Tam Điện Hạ vẫn còn tỉnh táo, trái tim kẹt nơi cổ họng của quốc sư cuối cùng mới buông xuống được, kết quả lúc quay người mới phát hiện Thành Ngọc đứng trên đám mây kia đang ngẩn ngơ nhìn hai người họ, đột nhiên cất bước đi về phía trước, may mà Thiên Bộ kịp thời kéo lại, mới không bị rơi xuống khỏi đám mây mà thịt nát xương tan. Quốc sư kinh hãi đến đổ mồ hôi hột, vội phân phần lệnh cho đám mây kia bay xuống mặt đất.

Tiếng sấm dần tắt, mưa cũng ngừng rơi, cả một vùng bích hải chậm rãi chảy dài.

Ánh trăng giữa trời cuối cùng cũng hồi phục lại quỹ đạo vốn có của nó.

Quốc sư đỡ lấy Tam Điện Hạ bởi vì sức cùng lực kiệt nên lúc này đang vô cùng yếu đuối, để y ngồi vững vàng bên cạnh gốc Hồ Dương bên bờ sông, lúc ngước mắt lên nhìn, thấy Thành Ngọc đang bước xuống khỏi đám mây cách đó không xa, ngẩn ngơ nhìn về phía bọn họ rồi đi tới mấy bước.

Bước chân tiểu quận chúa vô cùng chậm rãi, thần sắc trống rỗng. Lại bước thêm mấy bước nữ, sắc mặt mới dần bình phục trở lại, khuôn mặt chỉ lớn bằng một bàn tay, bị sự sợ hãi, lo lắng và đau đớn chiếm lấy, đôi mắt vừa chớp, đã tựa như có sương mù dâng lên. Nàng đột nhiên nhấc váy loạng chàng chạy về phía họ, lúc đến chỗ cách hai người mấy bước chân, lại dừng bước, giống như muốn đến gần nhưng lại không dám.

Tam Điện Hạ cong gối ngồi dưới gốc cây, lưng dựa vào thân cây, ngửa đầu lên khẽ thở dài nhìn tiểu quận chúa. Hai người họ đều không nói gì, bờ biển nhỏ bé vắng vẻ, trong chốc lát đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.

Cho dù quốc sư là người thô tâm, nhưng cũng cảm thấy bản thân lúc này đứng đây chỉ là người thừa, âm thầm lui ra, để hai người kia đang im lặng nhìn nhau.

Thành Ngọc không biết bản thân vì sao lại chạy đến trước mặt thanh niên, sự hèn nhát và bi thương đã chiếm hết trái tim nàng lúc này, còn chưa ý thức được bản thân đang làm gì thì nàng đã quỳ xuống bên cạnh chàng rồi, một tay vô ý thức mà nắm lấy cổ tay chàng, tay kia chạm vào mặt chàng.

Cho dù là tay trái hay tay phải, nơi tiếp xúc vào da thịt thanh niên đều lạnh lẽo như tuyết, nàng không nhịn được mà run rẩy đồng thời, nghe được thanh âm của chính mình cũng trở nên run rẩy, vô cùng khẽ khàng, lại vô cùng sợ hãi hỏi chàng: "Liên Tam ca ca, huynh không sao chứ?"

Thanh niên không đáp lời, nhìn nàng một lúc, đột nhiên nghiêng nghiêng đầu, vùi má trái mình vào trong lòng bàn tay nàng, tựa như lưu luyến mà nhắm mắt lại: "Bây giờ, nàng đã tin người ta yêu là nàng rồi phải không?"

Không tin cũng không sao, ta chứng minh cho nàng thấy.

Câu nói trước khi xé đất mở biển, mà chàng nói thầm thì bên tai nàng đột nhiên lướt qua trong đầu, trước khi tia lý trí cuối cùng bị nắm lấy, nặng nề gõ vào trái tim nàng, khiến cho trái tim nàng đau đớn khôn nguôi. Nàng cuối cùng cũng nhịn không được mà nước mắt tuôn trào, nói không được là đang cảm thấy tức giận hay tuyệt vọng: "Vì sao lại chứng minh như thế, ta căn bản không cần huynh phải chứng minh với ta!"

Chàng ngẩn ra, sau đó mỉm cười, thuận theo nàng nói: "Được, A Ngọc không cần, chỉ là ta muốn chứng minh với A Ngọc, để A Ngọc biết tâm ý của ta mà thôi."

Kỳ thực không phải là như thế, Thành Ngọc biết, Trường Y là nút thắt khó gỡ trong lòng nàng, nếu như Liên Tam hôm nay không đến cướp hôn, thì nàng chắc chắn sẽ cột chặt nó mãi trong lòng, chỉ sợ cả đời này nàng cũng không bao giờ tin tưởng vào tình ý của chàng được.

Trong giấc mộng sâu kín của Thành Ngọc, nàng quả thực đã từng khát vọng Liên Tam sẽ vì nàng mà không màng tất cả như thế này, nhưng nàng trước nay chưa từng nghĩ đến việc muốn giấc mộng đó trở thành hiện thực, vì nàng không muốn làm chàng tổn thương cũng không muốn chàng hao tổn tu vi vì mình, cũng chưa từng nghĩ đến việc chàng sẽ vì mình mà phải chịu trừng phạt.

Sự hối hận và nỗi đau không nói thành lời bám víu lấy tâm trí Thành Ngọc, dưới sự an ủi ôn nhu của chàng, nàng càng nức nở hơn: "Vì sao cứ phải thuận theo lời ta, huynh đâu cần phải thuận theo lời ta nói." Nàng rút bàn tay đang chạm lên mặt chàng lại, đặt trên đầu gối của mình, giống như đứa trẻ làm sai, bấu chặt lấy góc váy, hối hận đau đớn vạn phần: "Kỳ thực đều là lỗi của ta, là ta nói những lời không nên nói, mới ép huynh phải làm chuyện không lý trí đến thế...."

Thanh niên lật tay nắm lấy bàn tay nàng, dùng lực đạo vô cùng ôn nhu xoa nắm tay nàng, đợi cho chúng hơi buông lỏng, hắn mới cầm lấy tay nàng đặt đến bên môi, hôn lên mu bàn tay nàng: "Đừng nghĩ bừa, không phải là lỗi của nàng, cũng không phải là nàng ép ta làm." Y dừng lại: "Nhưng nàng quả thực đã nói lời không nên nói." Y nhìn khóe mắt đỏ hoe của nàng, như đã thành thạo đưa tay lên lau đi nước mắt: "Nàng không nên nói rất nhanh sẽ quên ta." Y nghiêm túc nhìn nàng, lại nghiêm túc hỏi nàng: "Bây giờ, nàng vẫn có thể quên ta rất nhanh nữa không?"

Thành Ngọc sững sờ, sau đó nàng nhớ lại, lần chia ly ở Tiểu Sa La cảnh, nàng nói với y, cho dù chúng ta có yêu thích lẫn nhau thì cũng không phải là tình cảm gì quá sâu sắc, huynh quên ta đi. Nhưng lúc y hỏi ngược lại nàng có phải rất nhanh sẽ quên y không, tuy rằng trong lòng không nghĩ như thế, nhưng nàng lại không hề phủ nhận lời y nói.

Nàng không biết y lại ghi nhớ câu nói kia sâu sắc đến thế.

Nước mắt lại không ngừng tuôn rơi, nàng không nghĩ như thế, nhưng cũng không còn cách nào khác, nàng thương chàng, cũng xót chàng, nhưng lại cảm thấy bản thân như thế là mất mặt, không khỏi đưa tay lên che mắt, đau lòng lắc đầu, thành thực nói với chàng: "Ta... ta... không thể quên chàng được, cho dù lần chia ly ở trong Tiểu Sa La cảnh là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, ta cũng không thể nào quên chàng được."

Thần sắc thanh niên khẽ động.

Nàng tiếp tục thấp giọng nói: "Lúc đó ta quả thực nghĩ rằng, cho dù Liên Tam ca ca rất nhanh sẽ quên ta đi, nhưng mà ta biết ta sẽ không bao giờ quên chàng, ta cũng quyết định tuyệt đối không bao giờ quên chàng, nhưng ta không thể nói với chàng, bởi vì ta nghĩ đây là một chuyện rất mất mặt, ta cũng không muốn chàng cảm thấy ta nói một đằng làm một nẻo."

Chàng lấy bàn tay đang che mắt của Thành Ngọc ra, ép nàng đối mặt với mình: "Là như thế sao?" Y hỏi.

Thấy ánh mắt mang theo ý cười của chàng, Thành Ngọc cảm thấy có chút hoang mang,rồi lại thấy bản thân có chút khó coi, nhưng lại rất ngoan ngoãn mà gật đầu: "Vâng."

"Nàng quyết định tuyệt đối không quên ta, là dự định chỉ nhất thời không quên ta, hay là qua bao nhiêu năm tuyệt đối không quên ta, hay là..."

Nàng khóc không thành tiếng: "Là dự định cả một đời, cả đời này tuyệt đối sẽ không quên Liên Tam ca ca."

Chàng đưa tay kéo nàng vào lòng, ôm chặt lấy nàng, rất lâu sau, ở trên đỉnh đầu nàng thở dài một tiếng: "Cả đời cũng không đủ, phải đời đời kiếp kiếp mới được."

Nàng kỳ thực cũng không biết vì sao chàng lại cứ để ý cái quyết định không mấy quan trọng trước kia của nàng. Bây giờ cho dù y muốn yêu cầu nhiều hơn nữa, nàng cũng đều sẽ đáp ứng, vì thế nàng đưa tay ra nắm lấy vạt áo chàng, vùi cả khuôn mặt vào trong ngực chàng, khẽ gật gật đầu. Lại nghĩ như vậy chàng có thể sẽ không thấy được, khẽ "ừ" một tiếng, mang theo giọng mũi rất ngoan ngoãn.

Thanh âm nũng nịu kia của nàng khiến trái tim y chợt trở nên mềm nhũn, hơi khẽ cúi đầu, đặt lên mái tóc nàng một nụ hôn.

Bích hải gợn sóng, gió biển nhẹ thổi qua.

Hai người ôm nhau thật lâu dưới gốc cây Hồ Dương, hồng y bạch bào quấn quanh một chỗ, giống như đất trời này tuy rộng lớn, nhưng không một ai hoặc bất cứ thứ gì có thể tách hai người họ ra được nữa.

Mẫn Đạt vương tử đứng ở một nơi không xa nhìn hai người đang ôm nhau dưới gốc Hồ Dương.

Trải qua một trận kỳ ngộ như thế, đám người lễ quan và tùy tùng đều cảm thấy hốt hoảng, giống như trong giấc mộng, Mẫn Đạt là người tỉnh lại đầu tiên, ngước mắt nhìn biển rộng vừa mới được tạo ra trước mắt, lại nhìn dưới gốc cây cổ thụ màu bạc thiếu nữ ngoan ngoãn nằm trong lòng thành niên, lòng Mẫn Đạt chợt tràn lên tư vị đau nhói, hắn không biết nên làm gì chỉ bàng hoàng thẫn thờ nhìn hai người.

Hắn là thật lòng yêu thích vị tiểu quận chúa Hồng Ngọc này.

Mẫn Đạt từ nhỏ đã ngưỡng mộ Hán học, lão sư dạy hắn là một vị nữ văn sĩ người Hán rất đặc biệt. Vị lão sư này từng dạy hắn tám chữ: "Nghi động nghi tĩnh, nghi hỉ nghi sân."(1) Là tất cả những từ ngữ đẹp đẽ để hình dung một nữ tử người Hán. Mẫn Đạt trước đây không hiểu, cho đến một buổi hoàng hôn ở Khúc Thúy Uyển vào năm ngoái.

Trong buổi hoàng hôn đó, hắn vì tìm miếng ngọc bội bị mất mà quay về lại sân bóng ở Minh Nguyệt điện. Khi đi qua sân bóng, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bạch y thiếu nữ đang cưỡi ngựa như bay lướt qua, cư nhiên lại chơi được "năm gậy đánh bay năm đồng tiền"(2), lúc này hắn không hề để ý, chỉ cảm thấy nữ tử người Hán này hóa ra cũng là một cao thủ chơi bóng, lão sư nói Hán nữ dịu dàng yếu đuối, cũng không hẳn là như thế. Hắn đứng bên bức tường đồng quan sát trận bóng một hồi, tuấn mã dưới thân thiếu nữ cũng dừng lại, hắn lại men theo bức tường tiếp tục đi. Lúc đó bọn họ cách nhau bất quá chỉ có mấy trượng, một trận gió thổi qua mang theo hương thơm thoang thoảng, ha không nhịn được mà ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ đưa ống tay áo lên lau mồ hôi trên trán, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy thật vui.

Mẫn Đạt lúc đó liền cảm thấy sững sờ, tám chữ vị lão sư kia từng nói đột nhiên xộc vào tim hắn, ngoài mặt hắn tỏ ra bất động thanh sắc, nhưng trái tim trong lòng lồng ngực như đập liên hồi như trống bỏi. Sau đó hắn âm thầm thăm dò, mới biết được nàng là quận chúa của nước Đại Hy, hắn nghe ngóng rất nhiều chuyện của nàng, biết được nàng thông minh không ai bằng, biết nàng thích vận động cũng thích cười, biết nàng thích nhất là gây họa, biết nàng không sở trường cầm họa...

Hôm nay đến đón dâu, hắn vốn cho rằng mình đã được như nguyện, nàng sẽ trở thành thê tử của hắn, ai ngờ....

Hắn sớm biết rằng, một cô nương như nàng, người tầm thường làm sao yêu được. Hắn thân là vương tử Ô Na Tố, vốn nghĩ rằng bản thân mình như thế là đủ tư cách rồi, nhưng nếu như so sánh cùng thiên thần, hắn có thể làm gì đây? Hạng phàm nhân như hắn, làm sao có thể tranh đoạt tân nương của thần.

Trong lòng Mẫn Đạt không phải không cảm thấy tiếc nuối, nhưng lại chỉ có thể đem sự tiếc nuối đó đè xuống đáy lòng. Hắn có sự nhu tình nhưng hắn cũng có đủ lý trí.

Cuối cùng ngước nhìn hai thân ảnh đang ôm nhau triền miên dưới gốc Hồ Dương đăng kia, Mẫn Đạt quay người dắt ngựa, không hề gọi theo lễ quan và tùy tùng, một mình đi về ngược lại con đường tuyết lúc hắn đến.

Quá khứ chậm rãi
4.7.2021
______________________

(1) nguyên văn chữ hán là 宜动宜静宜喜宜嗔", phiên âm, nghi động nghi tĩnh nghi hỉ nghi sân, có nghĩa là lúc hiểu động lúc yên tĩnh lúc vui vẻ lúc tức giận gì cũng đều xinh đẹp. (Baidu baike)

(2) Ai muốn hiểu hơn thì coi lại chương 10.1 ha, ta lười giải thích

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top