Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam sinh tam thế bộ sinh liên
Tác giả: Đường Thất

Phía Bắc của Bắc Hoang, tọa lạc một đại trạch(1) dài rộng hơn cả ngàn dặm, đó chính là nơi mà các loài cầm điểu của ở khắp Bát Hoang thươngđến thay lông hoán vũ.

Cả trời đất địa một mảnh mông lung, bên trong đại trạch mênh mông tuyết phủ, thi thoảng lại có tiếng kêu dài sảng khoái của đám cầm điểu vừa mới thay lông thành công; kèm theo tiếng kêu của đám cầm điểu, là những từng chiếc lông cũ của đám chim tước đi theo nhưng bông tuyết lượn lờ rồi rơi xuống trên bề mặt đại trạch, tạo ra một khung cảnh đầy ý thơ mà thương cảm, lại vì một vùng băng tuyết mênh mông tĩnh mịch này mà tăng thêm vài phần thanh sắc.

Thành Ngọc đứng ở bên bờ bắc đại trạch, một con Trọng Minh điểu vừa mới thay lông xong cho nên tâm tình cũng rất tốt nói với nàng, trước mặt chính là núi Bắc Cực Thiên Cự, nếu nàng muốn đi tìm Tam điện hạ của thiên tộc thì hãy đến đỉnh núi thứ hai, đó là nơi hắn đang chịu hình phạt, nàng cứ đi thẳng về phía bắc, với tốc độ của phàm nhân như nàng nếu không ngủ không nghỉ thì tầm bốn năm ngày đêm sẽ đi đến được đó.

Thành Ngọc từng nghe Chu Cẩn nói về Trọng Minh điểu, nói rằng đây là loài thần điểu rất trượng nghĩa, tính tình thật thà chất phác, nghĩ có lẽ nó hẳn là sẽ không lừa mình.

Lại nhìn về phía đỉnh núi nguy nga trước mắt một hồi, Thành Ngọc khoác chặt ngoại bào, vượt qua gió tuyết, theo hướng dẫn của Trọng Minh tước, một đường đi về hướng bắc.

Một phàm nhân như quận chúa vì sao lại có thể xuất hiện ở nơi cực bắc của thế giới thần tiên này, chuyện này nói ra là một câu chuyện rất dài.

Ngày đó khi Liên Tam rời khỏi Tiểu Sa La cảnh, quốc sư và Thiên Bộ cũng nối gót đưa Thành Ngọc ra khỏi Tiểu Sa La cảnh quay trở về thành Bình An.

Việc Tam điện hạ biến biên cảnh của hai nước Hy Ô ra thành một vùng biển lớn, tuy rằng động tĩnh tạo ra rất lớn, nhưng lúc đó Tam điện hạ đã dùng Trấn Ách phiến để tạo ra kết giới Song Lộc Kim Luân, bảo vệ nguyên cả vùng đại lục rộng lớn rồi, cho nên ngoại trừ sông Thải Thạch và vùng sa mạc Giáng Nguyệt ra thì tất cả đều rất yên tĩnh. Đừng nói thành Bình An ở xa ngàn dặm, cho dù là nước Ô Na Tố cách đó trăm dặm mọi người cũng đều không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là sáng sớm ngày thứ hai sau khi tỉnh giấc, nghe được từ đoàn đón dâu rằng, tối qua cư nhiên có Long thần hiện thế giành mất tân nương của tứ điện hạ không nói, đã thế còn đem hai nước Đại Hy và Ô Na Tố chia cách nhau ra cả một vùng biển chỉ trong thời gian một đêm ngắn ngủi, khiến cho nước Ô Na Tố bọn họ chỉ trong một đêm từ một đất nước sống ở vùng cao nguyên thành đất nước giáp biển... dân chúng đối với chuyện này ban đâu biểu thị rất chấn kinh, trong lúc đang thấy chấn kinh thì chợt nghĩ đến sau này bọn họ há không phải sẽ  tọa lạc được ăn hải sản ngày ngày rồi sao, thế nên sau đó cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, mọi người đều rất vui mừng.

Thành Bình An biết được tin tức này hơi chậm một chút. Sau khi Lý Chí tướng quân đem hết sức lực chạy vội về thành, giữa đường hi sinh tận mấy con ngựa khoẻ, mới có thể trong vòng năm ngày về kịp thành Bình An, đem chuyện đại tướng quân hóa ra là thần tiên hạ phàm, vì muốn ngăn cản chuyện hòa thân của quận chúa nên đã xé đất tạo ra một vùng biển ở biên cảnh hai nước Ô Hy, tướng quân sau khi tạo biển không may kiệt sức, sau đó quốc sư đưa tướng quận chúa và tướng quân đi rồi, ba người họ đến nay vẫn không có tung tích gì.

Chuyện này sau khi được trình báo lên hoàng đế, Thành Quân thân là một người hết sức bình thường, phản ứng đầu tiên đương nhiên chính là cảm thấy Lý tướng quân đầu óc phải chăng không được bình thường, liền kéo hắn lui ra nhốt hết năm ngày, kết quả đến sáng sớm ngày thứ năm khi quận thủ Kế Quận cưỡi ngựa vội vàng chạy đến, cư nhiên lại bẩm báo cùng một chuyện với Lý tướng quân, rồi sau đó Lý tướng quân mới được thả ra.

Thành Quân bán tín bán nghi, phái tâm phúc của mình đi đến sa mạc Giáng Nguyệt cách đó tám trăm dặm để khảo sát tình hình, mười ngày sau, tâm phúc của hắn quay lại dâng lên cho một bức bản đồ biên giới mới, Thành Quân trải ra xem, phát hiện ra biên cảnh bắc bộ quả nhiên có thêm một vùng biển, chảy dài ra khắp đông tây, không chỉ đem hai nước Đại Hy và Ô Na Tố tách ra, mà còn đem Bắc Vệ và Đại Hy triệt để tách rời, từ nay về sau, ba quốc gia có muốn nhìn nhau... thì e là cũng không thể nhìn thấy được đối phương nữa rồi.

(Chia uyên rẽ thúy, sao mình thấy anh vua đang cảm thấy tiếc nuối nhỉ)

Phải biết rằng, Đại Hy triều từ khi khai quốc đến nay đã hơn hai trăm năm, đứng ở hai bờ đối lập với Bắc Vệ cũng hơn hai trăm năm, mỗi một đời hoàng đế đều đem việc đánh dẹp Bắc Vệ trở thành truy cầu của cả một đời, đương nhiên Thành Quân cũng không ngoại kệ. Nhưng một hành động này của Liên Tam, khiến cho hai quốc gia từ nay chỉ có thể ngước nhìn nhau qua một vùng biển, ai cũng không dẹp được ai nữa rồi, điều này khiến cho Thành Quân sâu sắc cảm thấy bản thân mình đột nhiên mất đi mục tiêu phấn đầu, cuộc đời dài đằng đẵng sau này, tự nhiên bỗng chốc trở nên lạc lõng. Tả hữu tướng và các vị trọng thần nghị sự cùng hoàng đế, đối với tình hình hiện tại cũng tương đối hiểu, ý của các vị đại nhân là hoàng đế không cần cảm thấy lạc lỏng làm gì, tình hình địa lý thay đổi, quốc sách đương nhiên cũng phải thay đổi, sau này sẽ còn rất nhiều công việc cần làm, huống hồ còn phải tìm cách giải thích với bách tính đối với việc tự dưng xuất hiện một vùng biển ở biên cảnh nữa, đồng thời còn phải tìm đại tướng quân, xác nhận với đại ướng quân bước tiếp theo phải sắp xếp thế nào, xem ngài định là định tiếp tục làm đại tướng quân hay quay về làm thần tiên trên trời... các vị trọng thần nghị sự cả một đời, nhưng chưa từng nghị đến một việc khó tin như thế này, sau khi nói xong những lời này, mỗi người trong họ đều chợt dâng lên một trận hoảng hốt.

Chính trong tình hình hoảng hốt đó, quốc sư đưa Thành Ngọc trở về thành Bình An.

Trải qua hơn một tháng cố gắng trầm tĩnh và tiêu hóa chuyện này, khi lần nữa gặp lại quốc sư, Thành Quân cũng tính tương đối là điềm tĩnh. Mà cũng chính lúc này, tin tức về chuyện biên cảnh đột nhiên xuất hiện biển lớn đã truyền ra khắp cả Đại Hy, lời đồn loạn hết cả lên, tốt xấu gì cũng đều có, Thành Quân liện vội vàng đến cầu quốc sư, hi vọng hắn có thể nói rõ căn nguyên của sự việc cho mọi người.

Thân là một cao thủ chuyên gia nói hươu nói vượn (chém gió), quốc sư không hề phụ lại sự mong đợi của mọi người, ngay ngày hôm đó lập tức chiêu cáo thiên hạ rằng, vương triều Thành Thị nhận được phước trời, trời cao liền phái Thủy Thần đến trước giúp đỡ quân vương, Thủy Thần nhân từ, thấy chiến tranh hai nước Hy Vệ khiến cho bách tính lầm than, cho nên không nhẫn tâm, mới dẫn nước ở biển Nam Dương cách đó tám ngàn dặm vào trong đại mạc, tạo ra biển sâu vạn trượng ngăn cách giữa hai ngước Hy Vệ, chặt đứt mọi hậu hoạn từ bên ngoài đối với Đại Hy, để con dân Đại Hy sớm thoát khỏi đại nạn binh mã. Hoàng đế cảm niệm nhân đức của Thủy Thần, đặc biệt đem viên ngọc của tông thất, Hồng Ngọc quận chúa dâng lên cho Thủy Thần làm thê tử, từ nay về sau Thủy Thần sẽ trở thành thành tôn thần của Đại Hy, mong rằng vạn gia cùng cung phụng, dùng thiện tín và thành tâm để cúng tế Thủy Thần.

Chiếu thư vừa ra, lời đồn lập tức dừng lại, bách tính phát hiện hóa ra trên đời này quả thực có thiên thần, đồng thời thân là con dân của Đại Hy, họ đều đồng loạt cảm thấy bản thân thế mà lại là con cưng của thiên thần, tất cả đều cảm thấy kích động không thôi, liền réo nhau lập miếu thờ để cung phụng Thủy Thần.

Quốc sư xử lý chuyện này rất ổn thỏa: Về công, đã thu dọn mớ hỗn loạn của Tam điện hạ gây ra một cách rất đẹp đẽ, đồng thời còn thành công đem chuyện Thủy Thần tạo biển này biến thành một ý nghĩa chính trị mà không gì sánh bằng; về tư, có thể quang minh chính đại đem chuyện của điện hạ và quận chúa công bố giữa bàn dân thiên hạ. Hắn tin rằng đây cũng là điều mà Tam điện hạ muốn nhìn thấy.

Quốc sư cảm thấy vô cùng đắc ý với điều này,  cho nên mỗi lần nhớ lại, đều không nhịn được mà thầm tán thưởng sự tuyệt vời của bản thân. Người biết được chuyện này trên từ hoàng đế dưới cho đến Thiên Bộ cũng đều cảm thấy quốc sư giải quyết rất tuyệt. Trên dưới quốc triều, duy chỉ có một người lạ không cảm thấy quốc sư tuyệt vời, người này chính là vị trước đây bị quốc sự ép buộc đưa về thành Bình An, từ lúc đó đã bắt kết thù với quốc sư hắn, Yên Lan công chúa.

Lúc Yên Lan công chúa đến cửa hỏi tội, vừa hay đúng lúc Thành Ngọc đang ngồi ẩm trà trong phủ quốc sư.

Yên Lan vốn muốn chất vấn quốc sư vì loạn kết uyên ương, xúi giục hoàng đế gả Thành Ngọc cho Liên Tam, kết quả nàng chỉ mới vào cửa, đã nhìn thấy Thành Ngọc đang ngồi bên trong, nhất thời quên luôn nỗi tức giận đối với quốc sư, lửa giận kia đột nhiên chuyển hướng, toàn bộ chuyển hết lên người Thành Ngọc, ánh mắt nàng dán lên người vị đường muội mà nàng nghĩ cả đời này cũng không thể nào quay lại kinh thành được này, nói: "Chàng làm đến thế vì ngươi, ngươi có phải đang cảm thấy rất đắc ý không?"

Trong trí nhớ của Thành Ngọc, vị thập cửu công chúa Yên Lan này, luôn luôn có dáng vẻ duyên dáng và yêu kiều, nàng thích dùng sự dịu dàng và thùy mị để đối xử người người khác, đôi khi nhìn khá là đạo đức giả, như khi Thành Ngọc cố ý nói lời khiêu khích nàng thì nàng bình thường đều sẽ hoàn mỹ bảo vệ đến cùng lớp vỏ đạo đức giả kia. Nhưng mà thập cửu công chúa hôm nay lại rất khác, vừa mới bắt đầu đã muốn gây hấn, khiến người khác nhìn mà cảm thấy lạ kỳ, Thành Ngọc khẽ nhướng mày, đặt chén trà xuống, nhàn nhạt cười: "Thập cửu hoàng tỷ nói lời này muội nghe không hiểu, không biết tỷ là vì điều gì lại buông ra những lời nói đó?"

Yên Lan nắm chặt thanh dựa của chiếc xe lăn: "Đừng có giả ngốc trước mặt ta, lẽ nào ngươi không phải đang đắc ý vì chuyện Tam điện hạ dám trái lại luật pháp cửu thiên mà xẻ đất tạo biển sao vì ngươi sao?" Nàng không phải là kẻ ngốc, giữa Liên Tống và Thành Ngọc có điều gì nàng không phải là không nhìn ra, chuyện xảy ra ở sông Thải Thạch hôm đó tuy rằng nàng không được chứng kiến, nhưng mà chỉ cần suy nghĩ một chút, thì có thể biết được rằng chuyện không hề giống như lời quốc sư nói. Nàng không cách nào tiếp nhận được việc một người cao cao tại thượng như Tam điện hạ lại có thể vì một phàm nhân mà làm đến mức này. Đau đớn và hận ý dâng lên từ tận đáy lòng, len lỏi vào trong xương tủy, khiến nàng không thể nào khống chế được bản thân: "Ngươi đừng có cảm thấy chàng như thế là đang thật lòng yêu ngươi, chàng lúc này muốn giữ lấy ngươi, chỉ là vì chàng cảm thấy mới mẻ mà thôi! Chàng chính là một người như thế, lúc cảm thấy hứng  thú với ngươi, thì việc gì cũng chịu làm vì ngươi, xẻ đất tạo biển có tính là gì? Lúc đó chàng đối với Trường Y, không phải cũng dốc hết lòng đỏ sao?"

Thấy thiếu nữ khẽ cúi đầu, ý cười nhàn nhạt trên gương mặt lúc này cũng biến mất, Yên Lan cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng dâng lên một tia khoái trá,  gương mặt tươi cười vặn vẹo: "Hoàng huynh nói muốn dâng ngươi cho Thủy Thần ngài, ngươi liền cảm thấy bản thân chính là thê tử của Thủy Thần rồi sao?" Yên Lan ác ý nhìn thẳng về phía thiếu nữ lúc này mặt không biểu cảm đang ngồi bên bàn trà: "Cái gì mà thê tử của Thủy Thần, một phàm nhân như ngươi, xứng sao?!"

"Nếu như không xứng." Thiếu nữa nhàn nhạt nâng mắt, vẫn như cũ không chút biểu cảm: "Hoàng tỷ thì xứng sao? Hoàng tỷ cứ luôn miệng nói những lời coi thường phàm nhân, lẽ nào hoàng tỷ không phải là cũng giống như ta, chỉ là một phàm nhân sao?"

Bản thân nàng đương nhiên không phải thuần túy chỉ là một phàm nhân. Nghe thấy Thành Ngọc nói ra những điều ngu muội như thế, sau những tháng ngày khó chịu Yên Lan lần đầu tiên thoải mái mà bật cười, nàng nhún vai: "Thân thể này bây giờ quả thực là phàm thể, nhưng ngươi quên rồi sao, tiền thế của ta là hoa chủ Trường Y. Ta đến phàm thế, bất quá chỉ là vì độ kiếp, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại Cửu Trùng Thiên mà thôi, ta với ngươi trước giờ chưa bao giờ giống nhau cả." Nàng khẽ nghiêng người tới trước, biểu cảm đầy vẻ khinh thị, từng chữ một nói với Thành Ngọc: "Ngươi, căn bản không xứng để so sánh với ta." Những lời này vốn là muốn xỉ nhục Thành Ngọc, nhưng lúc nói ra khỏi miệng, lại cảm thấy tựa như kỳ tích vì có an ủi chính mình.  Đúng thế, cho dù Tam điện hạ lúc này thích Thành Ngọc đến thế nào thì nàng bất quá cũng chỉ là một phàm nhân, giống như một con kiến bé nhỏ mà thôi, tuyệt đối không thể nào lâu dài với điện hạ được, nàng chỉ cần kiên nhẫn, kiên trì một chút...

Gương mặt thiếu nữ lại không hề xuất hiện biểu cảm đang phải chịu sỉ nhục, ngược lại nàng còn ung dung nâng chén trà lên: "Hoàng tỷ cho rằng, bản thân còn có thể quay lại Cửu Trùng Thiên sao?"

Yên Lan sửng sốt: "Ngươi có ý gì?"

Thành Ngọc cong cong khóe môi: "Lẽ nào Liên Tam ca ca không nói với hoàng tỷ, năm đó Trường Y tự tiện xông vào Tỏa Yêu Tháp, phạm vào tử tội, sớm đã bị cách trừ tiên tịch rồi, kỳ thực là nàng không thể quay về Cửu Trùng Thiên để làm thần tiên được nữa rồi sao?" Thấy Yên Lan chấn kinh, nàng không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà: "Liên Tam ca ca trước đây niệm tình từng là đồng liêu với Trường Y, cho nên mới cố gắng muốn đưa hoàng tỷ sau khi trọng sinh về lại thiên cung, nhưng tựa hồ như bởi vì tính tình của tỷ sau khi chuyển thế lại không giống như  Trường Y, mà thực tế là khác biệt quá nhiều, vì thế chàng đã thay đổi chủ ý, cảm thấy để cho tỷ làm người phàm thế này mãi cũng không tồi."

Yên Lan cả người đều cứng ngắc, sắc mặt trắng như tuyết nắm chặt lấy xe lăn, nửa ngày sau mới khàn giọng nói: "Điều này tuyệt đối là không thể!"

"Làm một người phàm thì có gì không tốt? Thập cửu hoàng tỷ vì sao lại không thể tiếp nhận nó?" Thành Ngọc một tay chống má, nâng mắt nhìn Yên Lan, như cười như không: "Lẽ nào là bởi vì, nếu như chỉ là một phàm nhân giống ta, thì thập cửu hoàng tỷ ở trước mặt ta không thể tìm ra cảm giác ưu việt, là như thế sao?"

Yên Lan tức điếng cười, khóe miệng run rẩy: "Ngươi đây là, ngươi đây là tiện..." cầm lấy chiếc lò sưởi tay ném về phía Thành Ngọc, kết quả bị vị quốc sư đang cố gắng hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân đang ngồi bên cạnh nâng tay thi pháp ngăn lại.

Lò sưởi bộp một tiếng rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh, Yên Lan bị quốc sư dùng thuật cấm khẩu, nàng ta ôm lấy cổ họng nhìn về quốc sư vẻ không tin nổi.

Quốc sư cũng nhíu mày nhìn Yên Lan: "Mọi người nói chuyện đàng hoàng với nhau không được sao, công chúa hà tất phải nói những lời không chút kiêng dè như thế, còn động tay động chân, điều này quả thực quá đáng lắm rồi?" Từ khi biết Tam điện hạ thích Thành Ngọc, Yên Lan liền có chút điên cuồng, vì chuyện này mà một khóc hai náo ba treo cổ, quốc sư cũng là người từng trải, vì thế vừa nhìn thấy nàng lại không nhịn được mà run cả da đầu, vốn định trốn được chừng nào hay chừng đó, ai biết được Thành Ngọc không phải là dạng người ăn chay dễ ức hiếp, nàng căn bản không sợ Yên Lan, cứ muốn chính diện nghênh địch. Quốc sư có thể làm gì, chỉ đành ở lại đây cùng nàng mà thôi.

Lúc này đây, quốc sư thực sự cảm thấy may mắn vì mình đã ở lại, liếc nhìn Yên Lan và các tỳ nữ đang đứng trước mặt, trầm giọng uy nghiêm nói: "Các ngươi còn đứng đó làm gì, Yên Lan công chúa cổ họng bị đau, không được khoẻ, còn không nhanh đưa công chúa hồi cung để chữa trị?"

Đừng nhìn quốc sư ở trước mặt Tam điện hạ chỉ là một tên chạy vặt, thực ra trong quốc triều hắn lại là nhân vật vô cùng có tiếng nói. Đám tỳ nữ bị quốc sư giáo huấn, sợ đến mức run lẩy bẩy, không dám chậm trễ, đoạn đến nâng Yên Lan ra khỏi hoa đình. Yên Lan không thể nói được, nghiêng người bám chặt lấy chiếc xe ăn, phẫn nộ trừng hai người họ, đôi mắt giờ đây đã tức giận đến đỏ bừng.

Thấy dáng vẻ này của Yên Lan, Thành Ngọc nhướng mày, đột nhiên nói: "Đợi chút." Sau đó chậm rãi đứng dậy khỏi bàn trà, đi đến gần Yên lan, khẽ rũ mắt, vén ống tay áo qua một bên, chạm vào chiếc vòng trên cổ tay: "Lúc nãy hoàng tỷ khuyên ta đừng có vì Liên Tam ca ca vì ta làm ra chút chuyện mà tự cho rằng chàng yêu ta, bởi vì chàng đã từng vì Trường Y mà dốc hết lòng mình." nàng cười khẽ: "Lời này của hoàng tỷ cũng không hẳn là đúng, Liên Tam ca ca đối với Trường Y cũng không tính là dốc hết lòng mình đâu, dù sao thì nghịch lân duy nhất đại biểu cho tấm lòng của chàng, chàng cũng đâu có tặng cho Trường Y, mà lại tặng cho ta."

Thành Ngọc vừa dứt lời, Yên Lan đột nhiên nhìn xuống cổ tay Thành Ngọc, cả người nàng tựa như bị đông cứng, duy chỉ lưu lại ánh mắt không thể tin được, từ chiếc vòng bạc nơi cổ tay di chuyển đến chiếc nhẫn trên ngón tay, sau đó giống như cuối cùng cũng phản ứng lại kịp, tiếp di chuyển tầm mắt lên cổ lên tai của Thành Ngọc.

Nàng chìm chằm chằm những trang sức hai màu đỏ bạc đan xen vào nhau kia, ánh mắt như bị nứt ra, khóe miệng không ngừng run rẩy, tuy rằng không thể phát ra tiếng, nhưng Thành Ngọc lại như nhìn ta được nàng đang nói gì: "Sao có thể có được? Ngươi làm sao  xứng?"

(Os quốc sư: nữ nhân thật đáng sợ)

Thành Ngọc nhàn nhạt nhìn Yên Lan: "Thấy dáng vẻ này của Thập cửu hoàng tỷ, hẳn cũng là biết được ý nghĩa của nghịch lân rồi nhỉ, Vì thế chả tỷ cũng biết, cho dù tỷ có tán đồng hay không tán đồng thì Liên Tam quả thực đã trở thành phu quân của ta, cũng là đường muội phu của tỷ. Mong hoàng tỷ chiếu cố đến mặt mũi hoàng gia, từ này về sau vẫn nên tự trọng một chút."
(K.O)

Ánh mắt Yên Lan vẫn đặt trên cổ Thành Ngọc, sắc mặt trắng bệch, giống như vừa phải chịu đựng một sự đả kích vô cùng lớn; sau đó nàng giống bị một dải ánh sáng ngân bạc làm cho chói mắt, đột nhiên nhắm chặt mắt, tiếp đó cả người đều ngã ngửa trên xe lăn, hai tay che mặt, khóc không thành tiếng.

Yên Lan hoàn toàn mất hết hình tượng rời khỏi phủ quốc sư, sau khi hồi cung lại bắt đầu đập phá đồ đạc, không lâu sau thì nàng ngã bệnh, nằm liệt trên giường cũng gần hai tháng mới khỏi.

Thành Ngọc không biết bản thân đã làm cho Yên Lan tức đến bổ bệnh, những ngày đó nàng đang bận rộn ở trong Thập Hoa Lâu, làm gì có thời gian rảnh để quan tâm mấy chuyện bên ngoài.

Chu Cẩn, Lê Hưởng, Diêu Hoàng, Tử Ửu Đàm sớm đã quay về Thập Hoa Lâu rồi, vì thế quốc sư liền đưa Thành Ngọc đến Thập Hoa Lâu, nàng ngay lập tức đi tìm gặp bọn họ. Mọi người đều rất vui mừng, nhân lúc mọi người vui vẻ như thế, Thành Ngọc chạy đi tìm Chu Cẩn, thận trọng giải thích ước định giữa nàng và Liên Tam, đồng thời lòng nàng đã quyết sẽ uống Tịch Trần. Nàng vốn nghĩ rằng mình sẽ phải chịu một trận đòn thì mới có thể thuyết phục được Chu Cẩn, không ngờ đến đây thì đại tổng quản cư nhiên lại rất dễ ăn nói, kêu nàng sau khi sắp xếp mọi chuyện trong Thập Hoa Lâu thỏa đáng thì có thể uống.

Chuyện này cũng không có gì cần phải sắp xếp, toàn bộ giao hết cho Chu Cẩn là được, dù sao thì quá khứ cũng đều do hắn làm hết, mà nàng không gây thêm phiền phức cho Chu Cẩn đã coi như đã cống hiến cho việc quản lý Thập Hoa Lâu rồi.

Nghĩ đến bảy năm sau, bản thân sẽ luôn chìm trong giấc ngủ sâu, không thể gây ra phiền phức gì cho Chu Cẩn nữa, Thành Ngọc có chút cảm khái: từ cái ngày mà nàng không cần thầy cũng học được cách làm sao thể quậy phá, Chu Cẩn hẳn là vẫn luôn mong cầu ngày này sẽ đến...

Thành Ngọc tốn nửa tháng thời gian mở tiệc từ biệt với đám bằng hữu trong kinh thành, lại tốn thêm nửa tháng thời gian để từ biệt mỗi một cây hoa ngọn cỏ trong Thập Hoa Lâu, tiếp đó lại tìm một đêm hoàng đạo, cẩn thận mở chiếc hộp mà Liên Tam để lại cho nàng ra, định lấy Tịch Trần ra uống, yên tĩnh chờ đời Liên Tống bảy năm. Nhưng điều khiến nàng không ngờ tới đó là, bên trong chiếc hộp gấm lại không có gì cả, viên dược hoàn cư nhiên lại biến mất rồi.

Đám người trong Thập Hoa Lâu tìm kiếm khắp nơi, tìm suốt ba tháng, cũng không tìm được tung tích của viên dược hoàn kia. Mắt thấy việc tìm kiếm trở nên vô vọng, Thành Ngọc cũng chỉ đành tiếp nhận việc Tịch Trần đã bị mất, không thể tìm ra được nữa, sau đó mơ mơ hồ hồ trải qua thời gian nửa năm.

Trong nửa năm đó, vị thiếu nữ ngày trước hoạt bát sáng sủa ôm lấy sự giày vò của nỗi tương tư, giống như một đóa hoa nở không đúng mùa, tuy rằng vì để cho mọi người không cảm thấy lo lắng, cũng đã cố gắng ngoan cường mà sinh trưởng, nhưng bởi vì thiếu đi nước tưới và ánh nắng mà sinh tưởng một cách rất thống khổ, rất chậm chạp lại khó khăn.

Mắt thấy thiếu nữ ngày càng héo mòn nhưng vẫn cố gắng đeo lên tấm mặt nạ cười vui miễn cưỡng, đến người lòng dạ sắt đá như Chu Cẩn cũng cảm thấy không nhẫn tâm, sau một hồi đắn đo, hắn chủ động đề xuất đến chuyện đưa Thành Ngọc đến nơi ở của Thần Thị để tìm kiếm Liên Tam. Chu Cẩn nói được làm được, không lâu sau đã đưa nàng đến cửa Nhược Mộc nơi phân cách giữa phàm thế và Thần Vực. Nhưng trong quá trình vượt qua cửa Nhược Mộc, vì một trận bạo phong nhiễu loạn, nàng không may thất lạc với Chu Cẩn, sau khi tỉnh lại, duy chỉ có một mình nàng đang nằm bên cạnh đại trạch ở Bắc Hoang, cũng chính là nơi thay lông hoán vũ của đám linh cầm linh điểu này. Còn Chu Cẩn thì lại không thấy bóng dáng.

Cánh hoa trong túi gấm vẫn còn tươi, chứng tỏ Chu Cẩn không sao, điều này khiến cho Thành Ngọc cảm thấy yên tâm phần nào. Nàng chưa từng là một nữ tử yếu đuối không có cốt khí, cứ bắt buộc phải có người bảo vệ mới dám xông vào một thế giới xa lạ. Cố giữ bình tĩnh suy nghĩ một hồi, cảm thấy khoảng trời này rộng lớn như thế, theo như tác phong của Chu Cẩn từ trước đến nay, nếu như không tìm được nàng thì ước chừng sẽ trực tiếp đến chỗ Liên Tam chịu phạt để đợi nàng, chi nên nàng liền lập tức đưa ra quyết định rằng sẽ đi tìm Liên Tam trước.

May sao trong thế giới này Liên Tam quả thực vô cùng nổi tiếng, chỉ mới hỏi thăm một chút, đã có thể biết được chàng đang ở đâu.

Nghe Trọng Minh điểu nói rằng với tốc độ của một người phàm như nàng, không ngơi không nghỉ thì tầm năm ngày đêm là có thể đến được nơi Liên Tam đang chịu hình, Thành Ngọc không hề cảm thấy sợ hãi trước con đường xa xôi này, ngược lại nàng còn lập tức đưa ra tính toán trong lòng: Liên Tam đang phải chịu hình bảy ngày ở đây, nàng cố gắng trong vòng năm ngày đến được nơi đó, nói cách khác là nàng nhất định có thể tìm được chàng, sắp có thể có thể gặp lại chàng rồi.

Nàng không phải chưa từng nghĩ đến thân thể của phàm nhân này của mình, sẽ phải gặp những nguy hiểm gì ở thế giới thần ma yêu quỷ đều có này, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể gặp được Liên Tam ca ca của nàng, nàng liền cảm thấy không có gì đáng sợ cả, trong lòng tràn ngập dũng khí bước đi về phía trước.

Nàng là một thiếu nữ anh dũng thiên chân tựa như chú chim ưng hùng dũng, lại tựa như chú hổ con kiên cường không sợ hãi.

Băng vực ngàn dặm của núi Bắc Cực Thiên Cự, gió lạnh thét gào, tuyết ngang ngược rơi.

A Úc nhìn thấy thiếu nữ kia ở chân núi Thiên Cự thứ nhất. Trong cơn mưa tuyết ngập trời, nữ tử đó khoác một chiếc áo choàng trắng như tuyết, yên tĩnh bên dưới kia. Chiếc áo choàng dài đến tận gót chân dem cả người thiếu nữ trùm kín không lộ ra chút kẽ hở nào, nhưng lại không che được vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết đó. Trời đất toàn là một màu trắng, bóng lưng nàng ta cũng màu trắng, ưu nhã mà yên tĩnh đứng đó. Như thư như họa. A Úc cũng là nữ tử, lại là một nữ tử xinh đẹp. Đối với nữ tử nàng không hề có hứng thú gì. Ánh mắt nàng không cách nào rời khỏi thân ảnh của thiếu nữ kia, bởi vì rõ ràng đó không phải là thân ảnh của một vị trích tiên, vừa nhìn đã biết, nàng ta chỉ là một phàm nhân, vả lại chỉ thuần túy là một phàm nhân.

Hơn hai mươi vạn năm trước, Thiếu Quán thần đưa nhân tộc đến phàm giới, trong chốn Bát Hoang quả thực vần còn xót lại mấy tiểu quốc của nhân tộc, nhưng những tiểu quốc đó không hề có ai là phàm nhân sinh sống, cùng lắm thì cũng chỉ có mấy người mang trong mình hỗn huyết của nhân tộc mà thôi. Theo lý mà nói thì thế giới  Bát Hoang này tuyệt đối không thể xuất hiện một phàm nhân thuần túy như thế này được, vả lại còn xuất hiện ở nơi Bắc Cực Thiên Cự hoang vu này. Phải biết rằng từ năm ngày trước khi Tam điện hạ bắt đầu chịu hình ở đây, hai vị thiên tướng trấn thủ ở dưới đỉnh núi thứ hai đã đem cả bảy đỉnh núi thanh lý một phen, đã đảm bảo trong thời gian điện hạ chịu hình, xung quanh đó không được có bất cứ một vật sống hoặc sinh linh nào xuất hiện.

Đúng thế, A Úc bản thân cũng là một vật sống, là một sinh linh, theo lý mà nói thì cũng không nên xuất hiện ở đây, nhưng mà đây cũng chính là điểm mà nàng cảm thấy tự đắc với bản thân mình: Nàng là ngoại lệ mà đến hai vị thiên tướng kia cũng phải công nhận.

A Úc là một Vỹ Lăng Ngư, nhà sống ở Bắc Hải, là ấu nữ được tộc trưởng tộc Lăng Ngư thương yêu nhất. Trước khi vị Tang Tịch nhị điện hạ vì xông vào Tỏa Yêu Tháp cứu người thương mà bị phạt đến Bắc Hải nhậm chức thủy quân, Bắc Hoang đều không hề có vị thủy quân nào, mọi sự vụ ở Bắc Hải đều do phụ quân của A Úc tạm thời thay thế. Mỗi lần Lăng ngư tộc trưởng cùng với Tam điện hạ đi tuần biển, đều mang theo vài nhi nữ cùng đi theo lịch luyện, mà trong đám nhi nữ đó lúc nào cũng có A Úc, vì thế đi theo được một hai lần, trong chúng tiểu Lăng Ngư, điện hạ  nhận ra nàng, cũng từng gọi tên nàng rồi.

Thủy thần trẻ tuổi đã có trong tay quyền cao chức trọng, lại tuấn mỹ vô song, điều mê người nhất là khí chất lúc nào cũng tựa như cô tịch hoang vu trên người hắn, khiến cho A Úc vừa mới hiểu chuyện đã rơi vào việc yêu đơn phương không thể nào thoát khỏi được.

Cho dù là sống ở nơi Bắc Hải hẻo lánh, A Úc cũng từng nghe rất nhiều tin đồn đào hoa của Tam điện hạ, ví như Tam điện hạ phong lưu, có một trái tim yêu cái đẹp, nếu quả thực là tuyệt sắc mỹ nhân, nếu được điện hạ nhìn trúng, thì sẽ có cơ hội đến Nguyên Cực cung ở bên cạnh Tam điện hạ.

A Úc là đệ nhất mỹ nhân được cả Bắc Hải công nhận, nàng cũng tự cho rằng mình quả thực là đẹp đến lạ lùng, có lẽ sẽ có được tư cách vào được Nguyên Cực cung, vì thế sau khi thành niên, liền vẫn luôn chờ đợi một ngày Tam điện hạ lại lần nữa đến Bắc Hải tuần biển, nhân cơ hội đó sẽ cầu tình với Tam điện hạ. Chỉ đáng tiếc kể từ khi nhị điện hạ lên nhậm chức Bắc Hải thủy quân thì không còn thấy Tam điện hạ đến tuần biển nữa.

A Úc vì điều này mà cảm thất u uất cả một thời gian dài, kết quả đột nhiên nghe nói Tam điện hạ bởi vì vi phạm thiên quy mà phải đến núi Bắc Hải Thiên Cự để chịu phạt.

Nàng đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp được Tam điện hạ lần này, vội vàng đi đến đỉnh núi thứ hai, thì lại bị kết giới của hai vị thiên tướng chặn lại. Bằng hữu Hà La ngư tiểu tiên của nàng, kiến thức rộng lớn, giúp nàng nghĩ ra một chủ ý, nói là bảy đỉnh núi Thiên Cự tuy rằng đã bị kết giới ngăn lại, nhưng nước ở Nam Loan lại không bị kết giới ngăn cản, mỗi ngày đều sẽ chảy lên trên bảy đỉnh núi Thiên Cự. Chảy đến đỉnh núi thứ hai sẽ hình thành thác băng mà Tam điện hạ phải chịu phạt, nàng nếu như trốn được vào trong nước của Nam Loan, thì nói không chừng có thể đến được bên cạnh Tam điện hạ, chỉ là làm như thế quá mức nguy hiểm.

A Úc từ nhỏ đã bị chiều hư, tính cách không sợ trời không sợ đất, cho nên đêm đó nàng liền trốn vào trong nước Nam Loan.

Đó quả thực là một lần mạo hiểm. Khi thời gian đến, dòng nước Nam Loan bình tĩnh đột nhiên trở nên dữ hội, nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cuốn vào trong dòng chảy, để cho một cỗ sức mạnh vô danh đẩy lên tận đỉnh núi Thiên Cự thứ hai. Cả người nàng kinh hoảng cực độ, thấp thoáng cảm thấy bản thân sắp bị rơi xuống đáy vực thì nghe Hà La Ngư ở bên Nam Loan kinh hãi mà hét gọi tên nàng: "A Úc, A Úc!" mà những gì nàng cảm thấy bây giờ, đó là nàng đang cách cái chết rất gần. Một khắc đó nàng không biết được là mình cảm thấy hối hận nhiều hơn hay là sợ hãi nhiều hơn, chỉ có thể run rẩy mà nhắm chặt mắt.

Mất trọng lực rơi xuống đất, sự đau đớn trong dự tính không đến, lúc mở mắt, nàng phát hiện bản thân đang nằm trong một chiếc lồng ngân quang ấm áp, giọng nói lạnh lẽo âm u vang lên cách đó không xa: "Ngươi là A Ngọc(2)?"

Ngân quang biến mấy, A Úc tỉnh lại từ trong sự khiếp sợ, dụi dụi mắt, nhìn về nơi âm thanh phát ra, sau đó nàng liền ngẩn người.

Thác băng như tấm khổng lồ đổ xuống từ đỉnh núi, dòng chảy xông thẳng vào trong hàn đàm, trên thủy đàm có một cự thạch, trên cự thạch, bạch y thành niên hai tay bị trói bởi một sợi xích sắt, nhốt lại trong dòng thác không ngừng chảy xuống kia. Dòng nước che mất gương mặt của thanh niên, chỉ có thể nhìn thấy được một thân ảnh mơ hồ, nhưng thân tư vô cùng cao lớn vững vàng, cho dù bị đối đãi như vậy cũng không hề có chút chật vật.

A Úc biết đây chính là Tam điện hạ, nàng chập choạng bò dậy đến gần nơi thủy đàm, khẽ gọi: "Điện hạ...điện hạ còn nhớ ta không? Ta à tiểu ngư cơ A Úc của Lăng Ngư tộc.."

Tầm măt thanh niên xuyên qua thủy đàm, rơi trên người nàng, một lúc sau, nhàn nhạt nói: "Ồ, Vỹ tiểu Lăng Ngư của Bắc Hải."

A Úc đang muốn nhảy cẩng trả lời: "Đúng là ta." Thì trên đỉnh núi đột nhiên truyền đến tiếng gió tuyết sắc bén.

Nàng vội ngẩng đầu lên xem, phát hiện thác nước vốn dĩ vẫn đang chảy bình thường từ trên đỉnh núi xuống đột nhiên bắt đầu chảy xiết, thế nước hùng dũng của dòng xiết đổ thẳng về hướng thanh niên, lúc đến gần người của thanh niên, dòng nước tựa như vô hình vô trạng đó đột nhiên hoa thành ngàn vạn lưỡi đao sắc bén, chém thắng vào lưng của chàng.

A Úc khiếp sợ hét lên một tiếng. Nhưng thanh niên đứng trong thác băng lại giống như không cảm thấy đau đớn gì, A Úc không nghe thể nghe thấy bất cứ âm thanh đau đớn nào từ hắn, cho dù chỉ là một tiếng rên khẽ cũng không, chỉ là chiếc xích sắt trói hai tay thành niên lại lúc thì thả lỏng lúc thì lại cột chặt, lúc va chạm tạo ra vài tiếng vang, điều đó chứng tỏ thanh niên kia cũng không phải là không thực sự là không có cảm giác đau đớn gì.

Dòng nước hòa thành từng con đao nhỏ chém lên người chàng, cảnh tượng chân thực đến thế, khiến cho A Úc cảm thấy vô cùng đáng sợ. Hình Phạt cứ liên tục như thế suốt một canh giờ, Sau khi hình phạt kết thúc A Úc lấy dũng khí muốn đến chỗ thác nước kia để xem thử thương thế của Tam điện hạ, lại phát hiện ra bản thân căn bản không thể đi vào được, còn bị Tam điện hạ vừa mới trong sự đau đớn tỉnh lại trách mắng: "Ngươi đang làm gì đó?"

A Úc khẽ giọng nói: "Muốn xem thử thương thế của ngài thế nào, điện hạ, ngài không sao chứ?"

A Úc chợt thấy hoảng hốt, lập tức quỳ xuống: "Điện hạ cũng biết Lăng Ngư tộc chúng ta, nhận ân huệ của người khác thì buộc phải báo đáp, huống hồ ta rơi xuống đây...điện hạ có ơn cứu mạng ta! Điện hạ ở đây chịu hình phạt, hành động không tiện, mấy ngày nay ta vừa hay có thể làm chân tay của ngài, sẽ tìm thuốc để giúp điện hạ bớt cảm thấy đau. Vẫn mong điện hạ thành toàn cho tấm lòng muốn báo ân của ta, đừng đuổi ta đi!"

Từng lý lẽ mà A Úc đưa ra rất xác đáng, nói là muốn báo ân, mà tộc Lăng Ngư quả thực có truyền thống đó. Tam điện hạ không lý luận với nàng ta nữa, chỉ mặc kệ nàng ta. Hai vị thần tướng canh giữ là hai vì thần rất thức thời, thầm biết điện hạ mà đứa con cưng của thiên quân lại cũng là con cưng của đế quân, trong lòng rất muốn tạo điều kiện cho Tam điện hạ được thoải mái hơn, nhưng thân là thiên tướng chấp hình, đi tìm thuốc trị thương cho điện hạ hình như không đúng lắm, có một tiểu Lăng Ngư tự động xông vào, đương nhiên là cảm thấy vui vẻ, chủ động mắt nhắm mắt mở mặc nàng muốn làm gì thì làm, cho phép nàng ra khỏi kết giới để tìm thuốc về làm giảm đau đớn cho điện hạ.

A Úc tuy rằng cảm thấy Tam điện hạ lãnh đạm, nhưng nàng cũng biết tính hắn trước nay vốn đều là như thế, đồng thời cái dáng vẻ lãnh đạm đó ngược lại càng khiến cho nàng mê luyến không thôi.
(con SM)

Nàng cảm thấy lần này bản thân mạo hiểm như thế quả thực là anh minh, mà sự khởi đầu giữa nàng và Tam điện hạ quả thực rất tốt, rất lãng mạn. Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân báo ân, chăm sóc anh hùng đang lâm bệnh. Mà sau đó hai người bắt đầu nảy sinh tình cảm... các tỷ tỷ thích xem mấy loại thoại bản không phải đều viết như thế sao.

Tiểu Lăng Ngư kiêu ngạo tự phụ kiên tin rằng những ngày này, bản thân nhất định sẽ có được trái tim của Tam điện hạ, sau đó cùng điện hạ trở thành một đôi quyến lữ được cả Tứ Hải Bát Hoang ngưỡng mộ.

A Úc đang suy nghĩ rất lung thì phía trên băng nguyên, vị nữ tử ở cách đó mấy trượng đột nhiên quay người lai.

Lúc này A Úc mới hồi thần lại, lần nữa nhìn chăm chú vào nữ tử kia.

So với dung mạo của nữ tử, thì điều đầu tiên nàng chú ý đến chính là ngân quang và hồng quang chói mắt ở bên tai nàng, Nhìn kỹ thì hóa ra đó là một đôi bông tai. Đôi bông tai nhìn giống như được làm từ dây bạc và hồng ngọc, nhưng sợi dây bạc đó phản chiếu trong tuyết quang, tỏa thứ ánh sáng không thuộc về chất bạc bình  thường mà lại rực rỡ hơn nhiều, bên ngoài ngân quang đó còn có một tầng ánh sáng bảy màu bao trùm, hệt như cầu vồng sau cơn mưa.

A Úc cũng là thủy tộc, đương nhiên biết đó là hào quang mà chỉ có long tộc với có, mà vảy rồng đem đi làm thành trang sức đeo trên người nử tử, rất có thể là vật cầu thân của một vị long quân nào đó.

Đồng tử nàng đột ngột co rút.

Tầm mắt của nữ rơi trên người nàng, đi lại mấy bước, mang theo vài phần hiếu kỳ, mở miệng hỏi nàng trước: "Cô nương là tiên, hay là yêu?"

Đầu A Úc hơi nghiêng qua, ánh mắt di chuyển lên gương mặt của nử tử. Dung mạo của nữ tử vừa rơi vào mắt, đầu óc A Úc chợt trở nên trống rỗng. Nữ tử của Lăng Ngư tộc lấy vẻ đẹp làm tôn quý, nàng cũng chính là bởi vì xinh đẹp cho nên từ nhỏ đã được phụ quân vô cùng yêu thích, nhưng nữ tử người phàm trước mắt này, cư nhiên lại có một gương mặt còn xinh đẹp hơn cả nàng.
Nếu như nữ tử đó là tiên thì xuất phát từ bản năng của Lăng Ngư, nàng sẽ lập tức sợ hãi mà kính phục, nhưng nữ tử đó lại chỉ là một phàm nhân, sự kính sợ đó liền hòa thành tức giận và đố kỵ đâm sâu vào trong lòng A Úc.

Nội tâm A Úc âm u, nhưng sắc mặt lại vẫn cố treo một nụ cười ngọt ngào: "Vì sao lại hỏi như thế, ta là tiên thì sao mà yêu thì lại thế nào?"

Nữ tử nghịch chiếc nhẫn trên ngón tay: "Ta nghe nói cùng Bắc Hoàng này đại đa số là tiên yêu hai tộc cùng sống, thần tiên tâm thiện, thích giúp người làm vui, mà yêu, tuy cũng giúp người, nhưng cần lấy thứ gì đó để trao đổi, vì thế muốn biết cô nương là tiên hay yêu mà thôi."

Chỉ là một phàm nhân mà khi đối diện với thần tiên, cư nhiên có thể không chút sợ hãi thế này, điều này thực sự làm cho A Úc cảm thấy không vui, nhưng nụ cười vẫn treo trên mặt vì muốn làm cho người ta không chút phòng bị: "Thê tử của long quân cũng gặp phải vấn đề khó cần người khác giúp đỡ sao? Không biết ngươi đây là đang gặp vấn đề gì khó khăn?"

Nữ tử sửng sốt, sờ lên đôi bông tai, lộ ra thần sắc bất lực, cười: "Tiên cũng được mà yêu cũng được, đều có thể nhìn ra ta chỉ là một phàm nhân mà thôi. Nói đến vấn đề này, cũng không phải là vấn đề gì khó, ít nhất đối với cô nương có lẽ là rất đơn giản." Nàng nghiêng mặt qua, nhìn núi tuyết trước mặt: "Ta muốn vượt qua ngọn núi này, không biết cô nương có thể giúp được không?"

Nữ tử không phủ nhận mình là thê tử của long quân. Mà vượt qua ngọn núi này, chính là đỉnh núi thứ hai, nơi mà Tam điện hạ đang chịu phạt. Tuy rằng A Úc lờ mờ đoán được, nhưng khi nghe nữ tử chính miệng nói ra, vẫn khiến cho khóe mắt nàng giật giật, nụ cười trên mặt cũng không còn treo nổi nữa: "Ngươi là... của Tam điện hạ" chung quy vẫn không nói ra được hai từ "Thê tử", cố đè nén sự đố kỵ trong lòng, giả vờ như kinh ngạc: "Ngươi là đến tìm Tam điện hạ sao?"

Nữ tử gật đầu.

Ngón tay hung hăng bấm chặt vào lòng bàn tay, nhưng ngoài mặt A Úc lại tỏ ra rất đơn thuần: "Ta tuy rằng là thần tiên, nhưng muốn được ta giúp đỡ, thì người cũng phải lấy thứ gì đó ra để trao đổi chứ."

Nữ tử trầm mặc gật gật đầu: "Đây là đương nhiên, vậy cô nương muốn ta dùng thứ gì để trao đổi?"

A Úc nghiêng đầu nhìn nữ tử, khẽ nhướng mày: "Ta thấy đôi bông tai của ngươi không tồi."

Mâu sắc nữ tử khẽ biến, sắc mặt dần lộ ra vẻ dè chừng, lùi lại hai bước: "Bông tai không thể cho ngươi."

Sự dè chừng của nữ tử làm A Úc phẫn nộ, nàng cười lạnh: "Không muốn cho ta?"  Điều này không phải do ngươi quyết định!" Nói rồi phi thân lên, năm ngón tay biến thành móng vuốt sắc nhọn, đang muốn kéo chiếc bông tai của nữ tử xuống. Nhưng còn chưa đến gần thì xung quanh người nữ tử đột nhiên bạo phát ra ánh sáng bảy màu chói mắt, đem cả người nàng ta chấn ra xa ba trượng.

A Úc uất hận nằm trên đất. Đó cư nhiên chính là nghịch lân của long quân. Long quân lấy nghịch lần cầu thân, kẻ đeo nghịch lân trên người thì chính là thê tử của long quân, mà nghịch lân đó đồng thời cũng chính là bùa bảo hộ, sẽ bảo vệ người đó để không bị bất cứ ai làm tổn thương.

Nhưng phong tục cổ xưa và cách dùng pháp thuật cổ xưa như thế này rất lâu rồi chưa từng hiện thế. Cho nên Tam điện hạ thực sự để cho phàm nhân này làm thê tử của hắn sao? Lẽ nào đây mới là nguyên nhân thực sự khiến hắn bị trừng phạt?

A Úc phẫn hận đến mức nôn ra một ngụm máu, lòng nghĩ nhất định phải giết chết nàng ta. Một phàm nhân, sao có thể xứng đáng làm thê tử của Tam điện hạ?

Suy nghĩ vừa chuyển, nàng lại có chủ ý mới, đứng dậy phủi phủi tuyết trên người, cố đè nén hận ý sâu vào trong đáy mắt, giả vờ như không để tâm mà bật cười: "Nhỏ nhen quá, một phàm nhân như ngươi, toàn thân trên dưới bất quá cũng chỉ có được bông tai kia là vật của tiên gia, khiến ta có thể để vào mắt. Nếu như đã không muốn thì ngươi tự mà trẻo ên trên núi đi!" Lén nhìn nữ tử một cái lại bổ sung: "Ở đây quanh năm hoang vu, không có sinh linh nào, trừ ta ra, ngươi cũng đợi không được kẻ khác giúp đỡ đâu, ngươi tự suy nghĩ đi!"

Nữ tử rũ hai mắt, tựa như đang suy nghĩ, nửa ngày sau mới khẽ giọng nói: "Đa tạ cô nương nhắc nhở, đôi bông tai này quả thực không thể cho cô, xem ra ta chỉ có thể tự mình trèo lên rồi."

Nữ tử vẫn không chịu giao ra đôi bông tai, nhưng như thế cũng không sao. Lấy đôi bông tai đó chưa phải là mục đích thực sự của nàng ta, ngay từ đầu nàng chỉ muốn xác nhận thử xem đó có phải là nghịch lân của Tam điện hạ hay không mà thôi, sau khi có được đáp án khiến nàng ta vừa đố kỵ vừa uất hận, nàng chỉ đành nghĩ cách dụ nữ tử kia tháo long lân ra khỏi người, sau đó giết chết nàng ta.

Nhưng nữ tử không chịu lấy long lân ra, vậy thì dụ nàng ta trèo lên núi, ha cũng như nhau cả.

Núi Thiên Cự địa hình hiểm trở, đừng nói chỉ là một phàm nhân, cho dù là A Úc muốn từng bước từng bước trèo lên trên kia cũng khó, đương nhiên nàng quay lại đỉnh núi thứ hai cũng không phải là trèo lên từng bước, mà là cưỡi trên gió tuyết mà đi.

A Úc khinh miệt nhìn theo bóng lưng của nữ tử đang đi về phía vách núi, sau đó ngửa đầu nhìn cả vùng tuyết trước mặt, khoái trá nghĩ: Đỉnh núi đầu tiên đã hiểm trở như vậy, nhân lúc phàm nhân kia trèo lên chỉ cần tạo ra một chút chướng ngại để giết chết nàng, có lẽ vô cùng dễ dàng.

Thành Ngọc tuy rằng là một người trèo núi giỏi, nhưng cũng tự biết mình là một phàm nhân, muốn dựa vào sức mình để trèo lên ngọn núi này là vô cùng không lý trí. Mà bảy đỉnh núi Thiên Cự này không hổ là băng phong tuyết vực, trong vòng một trăm dặm không có một ngọn cỏ nào mọc được, cho dù nàng tháo Hi Thanh ra thì trong đầu cùng không tìm được bất cứ một loại hoa một nào để dò la tin tức.

Kỳ thực lúc này đây cách ổn thỏa nhất chính là đứng đợi dưới núi, như thế thì do dù sau khi Liên Tam kết thúc hình phạt quay về Cửu Trùng Thiên đủ không có đi qua nơi này, nhưng Chu cẩn có lẽ sẽ tìm được đến đây, sau này Chu Cẩn sẽ dẫn Liên Tam sẽ dẫn nàng đi tìm Liên Tam, khả năng tìm được người sẽ lớn hơn.

(Đúng á chị, leo xuống đi, lớn mà chơi nguy hiểm)

Lý trí Thành Ngọc suy nghĩ rõ ràng đâu mới là cách làm tốt nhất, nhưng vừa nghĩ đến việc người trong lòng mình chỉ còn cách một ngọn núi thôi, nàng liền không cách nào khống chế được bản thân, lập tức muốn thử đi. Nếu thử đi thì biết đâu lại có thể trèo lên được? Nếu như thực sự quá nguy hiểm trèo không lên được thì nàng sẽ quay lại cũng không muộn. Nàng chính là nghĩ như thế.
(Ôi con đũy tình yêu không tha cho đứa nào, Phật dạy ai là nguyên nhân của khổ, khổ trước khổ sau đằng nào cũng khổ, A Di Đà Phật)

Thành Ngọc không hổ là một tiểu công tử từ nhỏ đã đi khắp chốn thâm sơn cùng cốc để khám phá những điều kỳ bí, nữ tử bình thường có thể khắc phục được việc vượt qua đất bằng toàn băng tuyết và băng qua sườn núi dốc đã tính là lợi hại lắm rồi, nhưng chưa được nửa ngảy, nàng không những xuyên qua được chân núi đó, mà còn thuận lợi trèo qua một con dốc lớn thoai thoải, và dừng lại khi con dốc đột ngột trở nên dựng đứng mới ngừng lại.

Thành Ngọc ngẩng đầu nhìn sườn dốc mà mình tiếp theo đây phải vượt  qua, phát hiện ra con dốc này tuy thẳng đứng nhưng mà tuyết phủ trên đó không dày lắm, mấy nơi còn có đá nhô ra, vừa hay có thể bám vào để trèo lên. Áo khoác quá dày quá nặng, nếu cứ mặc vậy thì đi đứng không tiện lắm, nàng cởi áo choàng ra, lại xé từ chân váy ra hai sợi vải cột trên bàn tay, sau khi đơn giản chuẩn bị một chút, mới bắt đầu bám vào tảng đã gần nhất đoạn trèo lên.

Tất cả đều rất thuận lợi, mắt thấy đã đã sắp chinh phục được một phần ba con dốc rồi thì đột nhiên có một đạo hồng quang xẹt qua, nàng vừa mới bước chân lên còn chưa chuẩn bị tiếp tục dùng sức thì tảng đá kia đột nhiên rơi xuống. Thành Ngọc một chân đạp vào không trung, sau đó bị một viên đá dài nhô ra cản lại. Nàng choáng váng một lúc, eo đau lưng nhức nhìn xuống dưới, nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc: Trên con dốc thoai thoải tuyết phủ, lúc này đây lại dày đặc những con đao dài, tỏa sáng trên nền tuyết, tựa như vô số những thanh đao bén nhọn hướng về phía mình, tựa như đámdã thú khát máu đang nhe nanh múa vuốt.

Quá khứ chậm rãi
15.7.2021

__________

(1)       大 泽 Đại trạch:Là cái đầm lớn
(2)  A Ngọc và A Úc đều phát âm là A Yu, nên tống ca nghe nhầm ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top