Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam sinh tam thế bộ sinh liên
Tác giả: Đường Thất

Không đợi Thành Ngọc phản ứng, thì lại có thêm một đạo hồng quang nữa lướt đến, nhưng hồng quang không thể đến được gần nàng, chệch hướng ra phía bên ngoài một trượng, đám tuyết mỏng lập tức đổ xuống, mà tảng đá đang chống đỡ cả người Thành Ngọc trong chớp mắt liền lung lay chực rớt. Nữ tử kinh hãi hét lên một tiếng, thân thể không chịu sự khống chế mà lăn xuống rừng đao bên dưới, trong lúc đang cảm thấy vô cùng kinh hãi, nàng vẫn cố gắng vươn tay ra như muốn bám lấy vật gì đó để giữ mình lại. Tại lúc chỉ còn cách rừng đao chưa đến năm tấc, nàng cuối cùng cũng bám được vào một tảng đá bên cạnh, tránh khỏi vận rủi tan xương nát thịt khi bị rơi vào trong rừng đao, nhưng chân phải nàng vẫn bị một thanh trường đao quét qua, xén mất một phần da thịt.

Một trận tê dại từ bắp chân truyền đến, tiếp theo đó là sự đau đớn như thiêu như đốt, nhưng mà lúc Thành Ngọc lại không có thời gian để quan tâm đến cơn đau trên chân, bởi vì cách trường đao càng gần thì nàng sẽ càng nguy hiểm, nàng nhịn đau buông tảng đá vừa cứu mạng của mình lúc nãy, cố lẽ cái chân đau muốn trèo lên bên trên, cố gắng để có thể cách xa rừng đao kia ra thêm một chút.

Một đôi giày thêu trân châu xuất hiện trước mặt nàng.

Thành Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy vị nữ tử mặc áo cam mà nàng tưởng rằng đã rời đi trước đó, đang mỉm cười đứng trên nền tuyết trước mặt nàng.

Rừng kiếm không dưng xuất hiện, dải hồng quang... chỉ trong chớp mắt nàng đã hiểu ra tình hình hiện tại, gian nan mở miệng: "Cô nương... vì sao lại ức hiếp người ta như thế?"

Thiếu nữ áo cam tỏ ra ngây thơ: "Sao có thể nói là ta ức hiếp ngươi được, ta vốn có lòng tốt, nhìn thấy ngươi một mình trèo lên núi sợ ngươi cảm thấy vô vị, vì thế mới tăng thêm cho ngươi chút  kích thích, để ngươi trèo núi thú vị một chút thôi mà!" Lời vừa dứt giữa ngón tay nàng lập tức kết ấn, một đạo hồng quang bắn ra, đánh vào bên cạnh Thành Ngọc.

Hồng quang khiến cho đất đá bên cạnh nàng đồng loạt trượt xuống hết, Thành Ngọc lần nữa rơi về phía rừng đao, lần này xung quanh không có thứ gì để nàng có thể bám lấy nữa, giữa khoảnh khắc sinh tử tồn vong như thế, nàng chỉ có thể chủ động dùng chân phải giẫm lên một thanh trường đao để tránh cho bản thân không bị rơi xuống. Nhưng mà lưỡi đao kia lại vô cùng sắc bén, đâm sâu vào lòng bàn chân nàng, Thành Ngọc không nhịn được mà thảm thiết hét lên một tiếng.

Thiếu nữ áo cam vỗ ngực, giống như sợ hãi nói: "May mà ta đã thi thuật cách âm, nếu không để cho Tam điện hạ ở bên ngọn núi kia nghe được tiếng ngươi kêu la thảm thiết như thế này thì thật là không hay?" Lại ngồi xổm xuống, đưa tay sờ lên khuôn mặt trắng nõn của Thành Ngọc: "Rất đau có phải không?"

Chân phải chỉ cần hơi động đậy một chút, liền đau như xé tim xé phổi, Thành Ngọc không dám động đậy, mặc cho thiếu nữ nhéo mặt mình, đột nhiên, ngón tay sắc nhọn tựa như con dao trượt qua mặt nàng, máu tươi trào ra. Nỗi đau bên chân phải đã chiếm hết suy nghĩ của Thành Ngọc lúc này, cho nên nàng cũng không cảm nhận được sự đau đớn trên gương mặt mấy, cho đến khi từng giọt máu bên má trái tí tách rơi xuống làm nhiễm đỏ cả một vùng tuyết mỏng, nàng mới thấp thoảng hiểu ra bản thân vừa mới bị hủy dung.

Thành Ngọc có chút hoảng hốt nhìn thiếu nữ. Thiếu nữ liếm máu trên ngón tay, mặt lộ vẻ hốt hoảng, có chút cao hứng mà chia sẻ sự phát hiện của mình: "Ta biết rồi, hoá ra vảy rồng này không thể ngăn cản được những công kích trực tiếp, nếu như cứ nhẹ nhàng giày vò ngươi thế này thì nó sẽ không cảm nhận được công kích phải không."
(Đồ dỏm, vứt đi nọc, hừ)

Phát giác ra được ánh mắt của Thành Ngọc, nàng không vui bĩu môi: "Nhìn ta như thế làm gì, chỉ là một phàm nhân nhỏ bé, vốn dĩ không có tư cách có được một khuôn mặt xinh đẹp thế này, ta giúp ngươi hủy nó, nói không chừng còn là đang tích công đức cho ngươi nữa đó!"

Nói đoạn lại nhìn về phía đôi bông tai của Thành Ngọc, vừa định chạm đến  lại kinh hãi hét lên một tiếng, giống như bị bỏng mà che tay lại: "Hừ!" Thiếu nữ đảo đảo tròng mắt, vỗ vỗ vào một bên mặt chưa bị hủy của Thành Ngọc: "Nè, chúng ta thương lượng một chút được không, chỉ cần ngươi cầu xin ta, đồng thời đưa ta toàn bộ nghịch lân mà điện hạ tặng ngươi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi."

Thành Ngọc lúc này chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, suy nghĩ cũng có hơi chút mơ hồ, cố định thần lại mới hiểu được thiếu nữ vừa rồi là nói đến điều gì, gian nan đẩy tay nàng ta: "Ngươi... sẽ không... tha cho ta, không có... nghịch lân hộ thân, ngươi muốn giết...giết ta...thì... dễ như trở bàn tay...."

Thiếu nữ hơi kinh ngạc, đôi mày thanh tú khẽ nhướng: "Ngươi cũng thông minh đó, lúc này còn biết ta muốn giết ngươi, nếu đã như thế." Nàng ta chống cằm, rũ mắt nhìn bộ dáng chật vật của Thành Ngọc: "Vậy thì lúc mới nhìn thấy ta ngươi nên trốn đi, vì sao không trốn, đã thế còn chủ động lên nhờ ta giúp đỡ?"

Thành Ngọc phải cố gắng chịu đứng rất lâu, mới có sức để tiếp tục trả lời nàng ta:"Bởi vì... ta không ngờ, thân tiên... hóa ra... cũng ác độc như thế."
Hít sâu một hơi lại thều thào hỏi: "Ngươi... vì sao muốn giết ta?

Nụ cười trên mặt thiếu nữ biến mất, lúc không cười, gương mặt ngọt ngào liền đó trở nên âm u vô cùng, nàng đột nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy hai vai Thành Ngọc sau đó đẩy mạnh một phát. Thanh đao càng đâm sâu vào trong tay chân của Thành Ngọc hơn, nàng không nhịn được mà kêu thảm, dưới sự đau đớn đến tột cùng, bạo phát ra sức mạnh chưa từng có trước đây, nàng đẩy thiếu nữ ra, cố sức giãy dụa như muốn rời khỏi những thanh đao đó.

Thiếu nữ không lập tức phẫn nộ, chậm rãi bò dậy từ trên nền đất, vui vẻ nhìn Thành Ngọc vừa đau đớn la hét vừa chật vật giãy dụa, khóe miệng dần lộ ra một nụ cười như hưởng thụ,

Nàng ngồi xuống đó, tựa như cảm thấy rất thú vị mà nhìn Thành Ngọc: "Vì sao lại muốn giết ngươi ư, bởi vì ta thấy ngươi không xứng với Tam điện hạ. Lấy một phàm nhân làm thê tử, đó là một sự sỉ nhục, ta không thể để cho điện hạ phải chịu nỗi nhục đó." Nàng chống má: "Bất quá ngươi nói không sai, thân tiên quả thực không có làm ác." Nàng nhún vai, vẫn là bộ dáng ngây thơ đó: "Nhưng ta cũng đâu có làm việc ác. Một phàm nhân như ngươi, đối với thần tiên chúng ta mà nói, chẳng khác gì so với lũ kiến bé nhỏ, giết chết ngươi so với đạp chết một con kiến thì có gì khác biệt? Như thế sao có thể gọi là làm ác được?"

Thành Ngọc lê chân phải bị thương nặng ra khỏi rừng đao, tuy rằng không đi được hai tấc, nhưng cũng đã hao hết tất cả sức lực của nàng rồi. Nửa lòng bàn chân trong lúc giãy dụa bị thanh đao xẻ mất, máu tươi chảy ra lưu lại trên mỗi bước chân nàng đi qua. Thành Ngọc cảm thấy bản thân đau đớn đến sắp chết rồi, nhưng khi nghe được những lời nói nực cười này của thiếu nữ, cho dù đã không còn sức để mở miệng, nàng vẫn cố gắng nói: "Cho dù...phàm...phàm nhân đối với các ngươi mà nói, là.... sinh vật hạ đẳng... Nhưng giết chết một...sinh vật hạ đẳng...thì...không tính là... làm ác sao? Liên Tam ca ca biết rồi..."

Thiếu nữ lắc lắc ngón tay: "giết chết một sinh vật hạ đẳng đương nhiên là làm ác, nhưng ngươi đối với ta mà nói, đến một sinh vật hạ đẳng cũng không bằng, ngươi đối với chỉ như một con kiến mà thôi. Cho dù là phàm nhân các ngươi, khi giẫm chết một con kiến, ngươi sẽ cảm thấy bản thân đang làm chuyện ác sao? Còn về Tam điện hạ." Nàng cười khẽ:"Điện hạ mãi mãi sẽ không biết được chuyện này, vì thế.: năm ngón tay nàng ta lần nữa kết ấn: "Đi chết đi!"

Cùng với lời nói ra của thiếu nữ, vùng đất tuyết bốn bề xung quanh Thành Ngọc bị hồng quang bao bọc, sau đó ầm ầm đổ sập, tuyết đọng trên mặt đất cùng với đá núi cũng lăn xuống theo.

Thành Ngọc không biết vì sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này, nàng càng không ngờ được rằng chính mình lại phải chết ở đây. Mà lúc này đây, nàng bỗng dưng cách cái chết gần đến vậy. Thiếu như khoái trá cười rộ lên trên đỉnh đầu nàng, Thành Ngọc cảm thấy sơn thạch và tuyết phủ bên dưới đang rục rịch chực rơi xuống. Không còn thứ gì để nàng có thể bám vào nữa, thời khắc này cuối cùng cũng đến. Nàng đến cả thời gian hi vọng có người đến cứu cũng không có thì đã bị đất đá cuốn vào trong rừng đao mất rồi.

Lưỡi đao nhọn xuyên qua thân thể nàng, chặt đứt của nàng một cánh tay. Nàng bị treo trên thanh trường đao sần sùi thô ráp, lưỡi đao chặt đứt nửa lưng nàng.

Lần này nàng thậm chí còn không có sức lực để rên đau.

Máu chảy ra từ thân thể nàng tựa như dòng nước.

(Mẹ Bảy ra nói chuyện đi, sao để nọc tui chết thảm thế này, không có cách chết nào đỡ đau lòng hơn sao, Tống ơi là Tống, anh ra đây mà coi mẹ ghẻ làm gì vợ anh nè)

Đã là ngày thứ sáu.

Hình phạt ở thác băng không phải là trò đùa, hình phạt này tuy không tổn hại đến tính mạng nhưng lại là hình phạt tàn khốc xếp nhất nhì trong Cửu Trùng Thiên, và được cho là ngang ngửa với hình phạt thiên lôi đánh. Nếu như là Tam điện hạ trước đây thì chuyện lĩnh phạt bảy ngày này vốn chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, nhưng mà sau khi hắn ở phàm giới xẻ đất tạo biển, huấn phục tứ thú đã hao tổn quá nhiều tu vi, cho đến ngày thứ sáu, cả hàn đàm đã bị máu rồng nhuộm đỏ, Tam điện hạ cũng dường như có chút không chống đỡ nổi nữa rồi.

Hai vị thần tướng đứng bên cạnh hàn đàm, nhìn thấy mà vô cùng lo lắng, da đầu căng cứng quan sát tình hình bên trong: "Thiên quân tuy rằng phạt điện hạ chịu hình phạt bảy ngày, nhưng cũng không phải là nói điện hạ phải chịu hình phạt liên tục trong bảy ngày, chi bằng ti chức thả điện hạ ra nghỉ ngơi tu dưỡng hai ngày đã, sau đó quay về hoàn thành hình phạt còn lại cũng không muộn?"

Tam điện hạ kiên định lắc đầu cự tuyệt.

Hai vị thần tướng lòng đầy lo lắng, nhưng lại không dám làm trái ý hắn, lo lắng sợ hãi lại bất lực đứng qua một bên.

Bên trong thác nước, Tam điện hạ tuy thần trí đã có chút mơ hồ, nhưng vẫn cố gắng giữ lại một chút thanh tỉnh để tính toán thời gian: còn mười lăm canh giờ một khắc một chén trà lẻ một phần tư cái búng tay nữa, thì hắn có thể rời khỏi nơi đây, đi xuống phàm thế để gặp Thành Ngọc rồi. Đêm cuối cùng ở Tiểu Sa La cảnh, lúc hắn rời đi không có gọi nàng tỉnh dậy, không biết lúc nàng tỉnh dậy nhìn thấy hắn đã đi rồi có hay không sẽ trách hắn.

Có lẽ là không đâu. Hắn cười cười, đối với hắn, nàng lúc nào cũng không nỡ, sao nàng có thể đành lòng trách hắn được. Cũng giống như cái đêm hôm đó, nàng đều biết cả, vì thế mới hỏi hắn: "Ta ngủ rồi chàng sẽ rời đi phải không?", lại không đành lòng khiến hắn lo lắng, lại lập tức khẩu thị tâm phi an ủi hắn: "Ta không phải đang buồn đâu."

Nàng thông mẫn nhất, hiểu chuyện nhất, thấu tỏ lòng người nhất, khiến cho hắn không khắc nào là không nhung nhớ nàng, thê tử của hắn.

Hắn nhớ nàng.

Cũng may, chỉ còn mười lăm canh giờ một khắc một chén trà lẻ một phần tư cái búng tay nữa thì hắn có thể gặp lại nàng rồi, hắn nghĩ sự kiên trì và đau khổ này đều là xứng đáng cả.

Nghĩ đến đây Tam điện hạ có chút phấn khởi, lại không biết vì sao, từ trong lồng ngực bỗng truyền đến một cơn đau kịch liệt, hắn đột nhiên nôn ra một ngụm máu. Trước này hắn hoàn toàn không có bệnh gì về tim, sao hôm nay tim hắn lại đau thế này? Lẽ nào hình phạt thủy đao gây ra bệnh tim này sao?

Tam điện hạ nhíu chặt mày, đang muốn tìm hiểu xem cảm giác đau đớn ở lồng ngực kia là từ đâu mà đến, đang lúc tìm kiếm thì phía trên đỉnh núi thứ hai lại có phong lôi tụ lại.

Mà hắn buộc phải chuyên chú vô cùng, mới có thể chống lại được hình phạt tàn khốc dài cả canh giờ tiếp theo này.
Hắn không thể ngất đi, nhất định phải hoàn thành hình phạt này trong vòng bảy ngày, sau đó hắn sẽ đi đến phàm thế như đúng thời gian đã hẹn. Tịch Trần chỉ có thể đảm bảo cho nàng ngủ say trong vòng bảy năm, nếu như lúc nàng tỉnh lại không nhìn thấy hắn, nàng nhất định sẽ rất đau lòng.

Tam điện hạ định thần, không suy nghĩ thêm nữa, ngưng thần đối phó với với từng đợt thủy đao đang chém đến kia.

Đồng thời trong lúc này, ở một ngọn núi khác, Chiêu Hy ẩn thân ở phía sau vách núi, giống như điên cuồng cố gắng đập vỡ kết giới đang nhốt hắn lại: "Ân Lâm, thả ta ra ngoài, để ta đi cứu nàng, ta phải đi cứu nàng!"

Mà bên ngoài kết giới, Chu Cẩn lại chỉ nghiêm mày, lạnh lùng nhìn Chiêu Hy, thần sắc không hề bị lay động.

Nửa năm trước, khi Thành Ngọc nói với y về ước hẹn của nàng cùng Liên Tam nhưng Chu Cẩn không có dị nghị gì, thì Chiêu Hy đã cảm thấy nghi hoặc rồi, dù sao thì Chu Cẩn, không, là Ân Lâm mới phải, y đã từng đe dọa ha, nói rằng tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai bất cứ chuyện gì ngăn trở việc hắn hộ trì cho tôn thượng quy vị, nếu như có ai ngăn cản, hắn gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.

Chiêu Hy thừa biết là Ân Lâm chỉ đang lừa Thành Ngọc, nhưng lúc đó hắn không hề nói thêm gì, chỉ trầm mặc đứng một bên. Hắn muốn xem thử Ân Lâm tiếp theo sẽ làm như thế nào.

Sau đó không lâu, Tịch Trần biến mất.

Thành Ngọc đối với chuyện mất đi
Tịch Trần không hề hay biết gì, nhưng  hắn lại rất rõ, đó nhất định là do Ân Lâm đã đụng tay đụng chân.

Sau đó nữa,  Ân Lâm chủ động đề xuất đến việc đưa Thành Ngọc đến Bát Hoang để tìm kiếm Liên Tống.

Chiêu Hy đột nhiên không hiểu việc làm này của Ân Lâm là có ý gì, bèn lén lút đi theo đến, Xuyên qua cánh cửa Nhược Mộc, hắn nhìn thấy  Ân Lâm chủ động bỏ rơi Thành Ngọc, Chiêu Hy liền hiểu được kế hoạch của y, nhưng hắn lại không chắc chắn. Cho đến khi nhìn thấy vị thiếu nữ áo cam kia giày vò giết chết Thành Ngọc, thế nhưng Ân Lâm không những không đi lên trước bảo vệ nàng, mà còn quay người dùng kết giới để nhốt hắn đang đứng ngay phía sau bọn họ, Chiêu Hy mới xác định chắc chắn kế hoạch của  Ân Lâm là gì: Tạo nên cục diện thế này, hắn là muốn đích thân tạo nên sinh tử kiếp cho Thành Ngọc, để cho Tổ Thị có thể quy vị.

Ân Lâm là một thần sứ tận tâm tận lực với chức trách, điều này Chiêu Hy cảm thấy không có gì phải bàn cãi, nhưng mà cho dù muốn tạo ra mệnh kiếp cho Thành Ngọc, thì hà cớ gì cứ phải khiến cho nàng phải chịu nỗi đau đớn thê thảm đến vậy, điều này hắn không cách nào tiếp nhận được.

Nhưng mà tình hình trước mắt, cho dù hắn có điên cuồng đến nhường nào, thì tựa hồ như không thể làm lay động được Ân Lâm.

Chiêu Hy thử cố gắng bình tĩnh lại.

Hắn hít sâu một hơi, nghiêng đều qua nhìn thiếu nữ đang bị treo trên thanh trường đao, thê thảm tựa như một tấm vải rách, cố đè nén sự run rẩy trong giọng nói, nhỏ giọng nói với thanh niên trước mặt: " Ân Lâm, trước đây ngươi quả thực là vô tình, nhưng mà bây giờ, ngươi không phải cũng biết được cái gì là tình rồi sao?" Hắn nhìn thẳng vào mắt y: "Ta nghe nói vào lần chuyển kiếp thứ bảy của tôn thượng, ngươi cũng từng thực lòng thích một thiếu nữ, nữ tử đó tên là Thanh Diêu, ngươi cũng từng  thề non hẹn biển cùng nàng. Sau khi nàng chết đi, mỗi một lần chuyển thế ngươi đều sẽ tìm được nàng, cho dù nàng có chuyển sinh thành ai thì ngươi cũng đều âm thầm bảo vệ nàng."

Thấy mắt mày thanh niên khẽ động, Chiêu Hy được nước lấn tới: "Nếu như hôm nay người nằm trong rừng đao là Thanh Diêu, ta tuyệt đối sẽ không ngăn ngươi, A Ngọc đối với ta cũng giống như Thanh Diêu đối với ngươi vậy, coi như ta cầu xin ngươi, đừng có cản ta được không!"

(Ai thả thằng này về hành tinh của nó giùm em với em, thằng ngu ngục, thần sứ gì mà như cái quằn què, bắt ở đó đợi tổ thị thì bỏ đi luân hồi, người ta quy vị thì hết lần này đến lần khác đòi đi ngăn cản, có đau lòng thì bịt mắt vào, tổ thị không quy vị được thì ai độ cho nàng, ức chế th này ghê, chỗ nào cũng có)

Ân Lâm nhìn hắn hồi lâu: "Là Diêu Hoàng nói cho ngươi biết?" Nhưng không đợi hắn đáp lời, đã di chuyển tầm mắt về phía ngọn núi đằng xa, nhàn nhạt nói: "Nếu như ngươi đã biết toàn bộ câu chuyện, thì ngươi nên biết, cho dù là Thanh Diêu, ta cũng sẽ đặt nó ở phía sau nhiệm vụ hộ trì tôn thượng quy vị mà thôi."

Chiêu Hy không dám nhìn thẳng Ân Lâm, sau đó lại thấy Ân Lâm nhắm hai mắt lại.

Chiêu Hy đột nhiên nhớ lại cái đêm  trước khi rời khỏi phàm thế, sau khi hắn đi ngang qua hậu viện, bắt gặp Ân Lâm đang phó thác lại chuyện của Lý Mục Châu cho Diêu Hoàng. Tiểu Lý đại phu Lý Mục Châu của y quán Nhân An đường, chính là chuyển thể của Thanh Diêu trong đời này.

Lúc này, Diêu Hoàng hỏi  Ân Lâm: "Ngươi sẽ còn quay lại chứ?"

Ân Lâm đáp: "Không nói trước được."

Diêu Hoàng thở dài: "Nếu như lần này chỉ có thể lưu lại ở bên kia không thể quay về, thì ngươi sẽ không thể gặp lại tiểu Lý đại phu nữa, ngươi không thấy buồn sao?"

Ân Lâm đờ đẫn, rất lâu sau mới trả lời Diêu Hoàng: "Thanh Diêu trước khi chết, nói với ta rằng nàng sẽ không uống nước Vong Xuyên, nàng sẽ đợi ta, ta kêu nàng đừng làm thế. Cự tuyệt uống nước Vong Xuyên, là trái với luật trời, sẽ bị trời phạt, ta có trọng trách trên người, không thể nào bảo vệ nàng tránh khỏi sự trừng phạt được. Sau khi ta nói những lời này xong, Thanh Diêu liền khóc. Ta nghĩ, nàng hẳn là mang theo hận ý đối với ta mà xuống Minh Ty. Bởi vì nàng của lúc đó lựa chọn ta, ta lại không cách nào lựa chọn nàng.

Diêu Hoàng yên lặng một lúc, vỗ lên vai  Ân Lâm: "Bây giờ, ngươi có hối hận với lựa chọn lúc đó không?"

Chiêu Hy còn nhớ, lúc đó Ân Lâm cũng nhắm mắt lại như bây giờ: "Không có cái gì gọi là hối hận hay không cả, nếu như có thể quay trở lại, ta vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như thế. Thích một phàm nhân rất khó, thọ mạng của họ quá ngắn, cho dù có thể chuyển thế, nhưng một khi đã uống nước Vong Xuyên, thì cái gọi là chuyển thế, chung quy cũng chính là không phải là con người trước đó nữa rồi. Ngươi phải biết, mỗi một kiếp, ta điều thử tìm kiếm bóng dáng của Thanh Diêu ở trong mỗi người họ, nhưng mỗi một kiếp, đều chỉ là nỗi thất vọng mà thôi. Vì thế Diêu Hoàng, đừng nên thích phàm nhân, điều đó quả thực rất thống khổ."

Sau khi Ân Lâm nói những lời đó, hai người họ cùng lâm vào trầm mặc rất lâu, tiếp đó Diêu Hoàng lại hỏi thêm vấn đề cuối cùng, cũng chính là câu hỏi mà lúc này Chiêu Hy đang ẩn thân bên muốn cạnh hỏi y: "Nhiều năm qua đi như thế, ngươi vẫn không quên được Thanh Diêu, vậy ngươi có từng nghĩ đến, nếu như ngươi không phải là thần sứ không cần phải gánh trên mình trọng trách hộ trì tôn thượng phục quy, ngươi và Thanh Diêu cô nương sẽ..."

Ân Lâm lúc đó đã trả lời thế nào nhỉ?

Đúng rồi, y đáp: "Ta đã từng nghĩ đến, nếu như ta có thể không chế được bản thân mình, lúc đầu không thích Thanh Diêu thì hay biết mấy, nhưng ta chưa từng nghĩ đến việc ta sẽ không làm thần sứ của núi Cô Dao."

Chiêu Hy nhớ lại đoạn đối thoại này của Ân Lâm và Diêu Hoàng, đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào. Trong rừng đao, thiếu nữ vô thanh vô tức, không biết là còn sống hay đã chết, cảnh tượng thê thảm khiến hắn đau đớn khôn nguôi, nhưng hắn lại không cách nào nói với  Ân Lâm một chữ. Bởi vì hắn không có lập trường cũng không có lý do.

Nhưng Ân Lâm đột nhiên mở miệng: "Kiếp này lúc nàng ra đời, nàng vẫn là một đứa trẻ có cảm xúc thiếu khuyết như thế, nàng đến thế gian để học tình cảm cuối cùng.... đó chính là tình cảm nam nữ, và những nỗi đau khổ.

Chiêu Hy sững sờ nhìn về phía  Ân Lâm.

Ân Lâm cụp mắt, tựa như thương cảm mà nói: "Nàng tuổi còn nhỏ mất đi phụ thân, tiếp đó mẫu thân cũng mất, đây là loại đau khổ đầu tiên mà nàng phải chịu đựng___ nỗi đau mất đi phụ mẫu. Sau khi trưởng thành khó khăn lắm mới có được một vị bằng hữu người đó lại vì nàng mà chết, đây là loại đau khổ thứ hai mà nàng phải chịu đựng___ mất đi bằng hữu. Vốn dĩ nàng sẽ phải gả đến nước Ô Na Tố, Mẫn Đạt vương tử sẽ mất sớm, đau khổ thứ ba mà nàng phải chịu___ nỗi đau mất phu quân. Nàng cũng sẽ có một đứa con nhưng lại yểu mạng____ nỗi đau mất con. Trong quá trình này, nàng sẽ học được tất cả những cảm xúc tiêu cực mà nàng không thành công học được trong mười sáu kiếp trước đó, nàng sẽ càng hiểu rõ thế nào là lo lắng, căng thẳng, phẫn nộ, đau lòng, bi thương, thống khổ, sợ hãi, tuyệt vọng là gì, điều quan trọng nhất, nàng sẽ học được oán hận là gì. Nhưng những cảm xúc đã định chắc là hoàn mỹ về tình kiếp và mạng kiếp này đều đã bị Thủy Thần phá hoại, vì thế ta chỉ đành đích thân tự tạo ra một kiếp nạn mới cho nàng mà thôi."

Hắn nhìn Chiêu Hy: "Ta trước nay đều không phải là kẻ vô tình, ta cũng đối với thân phận phàm nhân kiếp này của nàng cảm thấy không nhẫn tâm. Lúc ở Lệ Xuyên lúc ta nhìn thấy nàng vì cái chết của Thanh Linh mà đau khổ như thế, ta quả thực đã không nhẫn tâm, nhưng ta buộc lòng phải nhẫn nhịn, lúc này nếu như thả cho người ra ngoài, có lẽ ngươi sẽ cứu sống được nàng, nhưng tôn thượng cũng không còn cách nào để quy vị được nữa, Đế Chiêu Hy, ngươi nghĩ mình có gánh chịu được hậu quả này không?"

Chiêu Hy đứng hình tại chỗ.

Ân Lâm ngồi xổm xuống, lúc nói xong những lời này, đôi mắt cũng hơi phiếm hồng.

Hắn đưa tay lên, kết giới chợt trở nên tối tăm, theo màn đêm giáng xuống đó, hắn có chút thương hại mà nói với Chiêu Hy: "Ta biết người cũng không nhẫn tâm nhìn thấy nàng như vậy, nếu như đã không nhẫn tâm nhìn, vậy thì đừng nhìn nữa."

Tí tách, tí tách, tí tách... thanh âm có chút ngưng trọng, lại có chút dính nhớp, vang lên bên tai, nàng cảm thấy thật phiền phức, rồi lại cảm thấy thật đáng sợ. Điều phiền phức là bởi vì thanh âm này nàng căn bản vốn không nên nghe, nhưng chúng lại cứ vù vù bên tai, điều đáng sợ là bởi vì thanh âm tí tách của máu chảy ra từ người nàng, cảm thấy bản thân đã cách cái chết rất gần.

Thành Ngọc vô cùng hoảng hốt.

Nàng quả thực sắp chết rồi sao?

Lúc bị treo trên thanh trường đao, ban đầu nàng chỉ cảm thấy đau đớn. Sự đau đớn như bị xé toạc, chiếm lấy toàn toàn bộ cảm giác và nhận thức lúc này, khiến nàng hận không thể chết đi ngay lập tức. Nhưng nàng không chết được. Nàng đến cả một cơ hội để cho bản thân mình kết thúc sinh mệnh một cách thống khoái cũng không có.

Nàng mở mắt, bầu trời một đều là màu đỏ của máu, khó khăn lắm mới nhìn ra được mặt trời không hề di chuyển, nhưng nàng lại cảm thấy giống như thời gian đã trôi qua rất lâu. Nàng thực sự đã đau đớn rất lâu. Cho đến khi sức lực mở mắt ra cũng không có, tựa hồ như cuối cùng cũng không cảm thấy đau đớn nữa, nhưng toàn thân nàng lại trở nên vô cùng lạnh lẽo. Nàng mơ hồ hiểu ra, nàng sắp được giải thoát rồi. Nhưng khi sự đau đớn trên người dần biến mất thì nỗi đau đớn trong tim lại bắt đầu trào dâng lên.

Thật sự là phải chết như thế này sao?

Người mà nàng muốn gặp nhất, đời này cũng không thể gặp lại được nữa, như thế cũng được sao?

Từng chút từng chút trong quá khứ của hai người tựa như Tẩu Mã đăng(1) lướt qua trong sự thanh tỉnh đến bất kham của nàng.

Hồi ức rất ấm áp, không có đau đớn như thế này, cũng không lạnh lẽo như thế này.

Trong ngôi đình hoang bên bờ sông của thành Bình An, chàng bạch y công tử tay cầm huyền phiến, đội mưa bước đến, mới lần đầu gặp đã nhìn ra thân phận nữ cải nam trang của nàng: "Ngươi là một cô nương."

Trong cửa tiệm đồ thủ công bên đường, họ trùng phùng, chàng hơi híp mắt nhướng mày nhìn nàng: "Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là ca ca của muội rồi."

Vào đêm Thất Tịch, chàng vì nàng mà tạo ra cả một bầu trời pháo hoa, nói với nàng: "Đem những cảm xúc và ký ức này lần nữa phong ấn vào trong thân thể muội, muội có thể lần nữa vô ưu vô lo. Nhưng A Ngọc, ta vẫn mong muội tiếp tục trưởng thành."

Trong Minh Ty, chàng thao gỡ nỗi lòng nàng, ghé đến bên tai nàng nói: "Ta sẽ nghĩ, A Ngọc chúng ta thật thông minh, khó khăn đến thế cũng có thể bình an mà quay trở về."

Chàng dịu dàng chu đáo, chàng tinh thế đáng tin, đó là người trong lòng nàng, khiến nàng nhịn không được mà muốn đến gần chàng, muốn ỷ lại vào chàng, chàng giống như huynh trưởng cũng giống như phu quân của nàng, đó là Liên Tam ca ca của nàng.

Chàng cũng có lúc rất xấu, chàng né tránh nàng, không chịu gặp nàng, hôn nàng, dọa nàng, còn chọc giận nàng, nói cái gì mà: "Sau này đừng có đến gần ta, cách xa ta ra."

Chàng cũng từng làm tổn thương nàng.
Nhưng đó không phải là điều chàng muốn.

Chàng đi khắp núi sông tìm nàng, nói với nàng: "Ta tìm nàng thật lâu. Ta thích nàng, không có phép nàng gả đến Ô Na Tố."

Khi Quý Minh Phong đưa nàng đi, chàng đuổi theo nàng đến Tiểu Sa La cảnh, bộc bạch nỗi lòng với nàng: "Thứ ta muốn không phải chỉ là niềm vui trong chốc lát, mà là muốn cùng nàng thiên trường địa cửu."

Bên bờ sông Thải Thạch, chàng vì nàng mà xẻ đất tạo biển, ôm nửa người nàng, để trán mình kề lên trán nàng, thân mật thầm thì bên tai nàng: "Người ta yêu là nàng, nàng không tin ta cũng không sao, ta chứng minh cho nàng thấy."

Hồi ức đến đây, nàng muốn rơi lệ, nhưng bên khóe mắt lại là một giọt máu lăn xuống.

Nàng là phàm nhân, mà chàng là thiên thần, nàng biết khoảng cách giữa họ tựa biển rộng trời cao. Trong lúc chàng một lòng tính toán cho tương lai lâu dài sau này của hai người họ, nàng cũng chưa từng tin tưởng họ sẽ được mãi mãi bên nhau. Nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc thời gian bên nhau của họ lại ngắn ngủi đến thế này.

Nàng đến bây giờ vẫn còn nhớ rừng cây Hồ Dương bên trong Tiểu Sa La cảnh, khi họ nói cho nhau nghe tâm ý của đối phương, sự viên mãn khi nàng trao hết bản thân cho chàng, cũng nhớ một tháng cuối cùng khi họ ở bên nhau, tất cả niềm vui và hạnh phúc mà nàng đã từng cảm nhận được.

Nỗi bi thương, tuyệt vọng, tiếc nuối ngưng tụ thành sự đau đớn đến cùng cực trong lòng nàng, một loại hận ý mà bình sinh nàng chưa từng trải nghiệm qua. Hận ý tràn ra khắp đầu óc, quanh quẩn không chịu rời đi.

Nếu như nàng chưa từng đạt được tất cả những điều đó, chưa từng đến gần với hạnh phúc như thế, thì lúc này, nàng chắc chắn sẽ không cảm thấy oán hận đến vậy.

Nàng không mong muốn có thể thiên trường địa cửu cùng người mình thương, nàng chỉ cầu mong sao có thể bên chàng một đời một kiếp, mấy mươi năm của một phàm nhân như nàng, nếu đem so với tuổi thọ miên trường của thần tiên thì có tính là gì, vì sao chỉ mấy chục năm thời gian ngắn ngủi như thế nàng cũng không thể có được? Nếu như là thiên ý, vì sao thiên ý lại đối xử ác độc với nàng như thế?

Hận ý tựa như sợi dây leo điên cuồng lan ra khắp đầu óc, nàng hận thiếu nữ áo cam hệt như ác ma kia chính tay giày vò nàng giết chết nàng, nàng hận ông trời, nàng cũng hận cả kiếp mạng này của bản thân. Hận ý nặng nề khiến cho nàng càng cảm thấy không cam lòng, cuối cùng bi phẫn mà hét lên: "A___!"

Tiếng hét đầy bi thương bị kết giới tịnh âm ngăn cản, tuy không thể khiến cho thần linh tám phương nghe được, nhưng hận ý hàm chứa trong tiếng hét bi thương kia lại được linh tức trong thiên địa cảm nhận được, nhất thời cả vùng trời yên tĩnh sáng sủa trên đỉnh núi Thiên Cự vốn kia đột nhiên trở nên âm u, cuồng phong bắt đầu nổi lên, từng đám mây đen từ bên trời cuồn cuộn, chen chúc nhau trên bầu trời, tiếng sấm chớp ầm ầm vang lên, lôi động tựa như làm ngọn núi nghiêng ngả.

Chiêu Hy dựng thẳng tai yên tĩnh lắng nghe những động tĩnh phía trên thiên đỉnh: "Đây là..."

Chu Cẩn thần sắc tối tăm, không nói lời nào.

Cách một ngọn núi, hai vị thiên tướng đang trấn thủ bên cạnh Hàn Đàm thất kinh nhìn về phía đỉnh núi: "Lôi phong này... tựa hồ như không phải là khúc dạo đầu của hình phạt thủy đao... đây là có chuyện gì?"

Thanh niên sức cùng lực kiệt dưới thác băng cũng trong cơn mê mang tỉnh lại, ngước lên đỉnh núi, chợt cảm thấy ngờ vực.

Mây đen dày đặt trên bảy đỉnh núi Thiên Cự, lôi chớp sấm giật, thế nhưng Thành Ngọc, người tạo nên những thứ này hoàn toàn không quan tâm đến việc đang phát sinh ở thế giới bên ngoài. Hận ý tựa như ngọn lửa, ở trong thân thể nàng không ngừng thiêu đốt và va chạm, khiến nàng cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng nàng cũng biết, nàng chỉ có thể dựa vào chút hận ý không cam lòng này để chống đỡ, mới giữ được một chút tỉnh táo lúc này.

Nàng kỳ thực đã cách cái chết rất gần rồi.

Nghe nói con người khi chết đi, có lẽ sẽ nhìn thấy được kiếp trước của bản thân.

Đến khi thân thể nàng chỉ còn lại một chút hơi tàn, đột nhiên có rất nhiều ký ức không thuộc về nàng tràn vào trong đầu óc.

Giống như như là kiếp trước của nàng.

Nàng đã nhìn thấy rồi.

Trong kiếp thứ nhất, nàng là một kẻ ngốc, không biết nói chuyện, không thể động đậy, giống như người gỗ, nói đến tình cảm bình thường của nhân loại, nàng hoàn toàn không biết một thứ gì. Tộc nhân coi nàng là vật không lành, muốn đưa nàng đi thiêu chết, quả mẫu giống như điên cứu nàng ra từ trong giàn hỏa thiêu, đưa nàng trốn đông trốn tây. Mẫu nữ hai người nương tựa lẫn nhau mà sống, ngày tháng tuy rằng gian nan, nhưng vẫn có thể sống được qua ngày. Nhưng đến một ngày, mẫu thân nàng đổ bệnh. Mùa đông năm đó, quả mẫu tự biết mình không thể qua khỏi, liền lấy bạc đổi thành bột mỳ, làm cho nàng một nồi bánh, đặt bên cạnh nàng, rồi chạm vào giọt nước mặt ngây ngô của người: "Có thể sống nhiều hơn một ngày thì phải sống nhiều hơn một ngày!" hai ngày sau, mẫu thân qua đời rồi. Nàng ngồi bên cạnh thi thể của mẫu thân, giọt nước mắt đầu tiên trong đời rơi xuống, trong giọt nước mắt đó nàng nếm ra được tình cảm quan trọng nhất của nhân loại: đó ruột thịt tình thâm, rộng lớn tựa bao la biển trời.

Kiếp thứ hai, nàng vẫn là một kẻ ngốc, từ nhỏ đã bị vứt bỏ, được một người nông dân có lòng tốt nhặt về nuôi. Năm nàng mười tuổi, lão nông dân đó cầm đao rạch mặt nàng, nói thế đạo này, một nữ tử nghèo khổ lại có dung mạo xinh đẹp như thế này, tất sẽ phải gặp hoạ, chi bằng cứ hủy đi. Đứa trẻ ngây ngốc có thể hiểu gì, chỉ nhớ được sự đau đớn khi con đao chạm vào da thịt, từ đó nàng đưa ra phán đoán là lão nhân gia không thích mình. Nhưng năm nàng mười bốn tuổi, quê hương gặp phải một trận đại hồng thủy, có thanh gỗ mục trôi qua nhưng chỉ có thể cứu được một người, lão nhân gia ấy vậy mà không chút do dự nhường chút sinh cơ đó lại cho đứa ngốc là nàng, liều mạng đẩy nàng lên thanh gỗ, còn mình thì bị dòng lũ cuốn đi. Nàng sững sờ nhìn theo bóng dáng của lão tổ phụ biến mất trong dòng nước, nàng lại lần nữa rơi nước mắt, trong giọt nước mắt đó, nàng hiểu được tình cảm phức tạp của thế gian, học được cái gì là tổn thương thiện ý và tình cảm đối với trưởng bối.

Kiếp thứ ba, nàng cuối cùng cũng không phải là một kẻ ngốc nữa. Có được những cảm xúc cơ bản, nhìn vào vẫn tính là một đứa trẻ bình thường, trưởng thành như bình thường, cũng có được bằng hữu. Đó là một thời đại mà nữ tử có thể tòng quân. Nàng và bằng hữu cũng tham gia quân đội, trong nhiệm vụ lần đầu tiên trinh thám địch doanh, hai người không may bị phát hiện, bằng hữu vì bảo vệ nàng, mà tự động lên trước lấy mình làm mồi nhử, dẫn đoàn truy kích của địch quân đi, cuối cùng chết thảm trong tay kẻ địch. Lúc hai người chia tay bằng hữu nói với nàng, nếu như nàng có thể sống tiếp, nhất định phải thay nàng ấy, sống một cuộc đời có ý nghĩa và giá trị. Kiếp đó, nàng học được cái gì gọi là gánh nặng, đồng thời học được cái gì gọi là ý nghĩa và giá trị của của việc làm người.

Kiếp thứ tư...

Kiếp thứ năm...

Kiếp thứ sáu...

Nàng trải qua cả thảy mười bảy kiếp.

Kiếp này chính là kiếp thứ mười bảy của nàng.

Và cũng là kiếp cuối cùng.

Mười bảy kiếp khổ tu, nàng cuối cùng cũng học được toàn bộ tình cảm nên có của một phàm nhân, có được một nhân cách hoàn chỉnh.

Thành Ngọc đột nhiên mở mắt ra.

Chính trong lúc nàng mở mắt, thân thể đang treo trên trường đao đột nhiên hóa thành một đạo kim quang, kim quang đó khác hoàn toàn với loại kim quang bình thường, tựa hồ như có chứa ngàn vạn màu sắc, chói mắt vô cùng.

Kim quang nhanh chóng lan ra khắp cả vùng băng nguyên rộng lớn, những nơi ánh hào quang lướt qua, mây đen dày đặc cũng phải lui ra, kinh lôi dừng lại, bảy đỉnh núi Thiên Cự nơi được coi vạn vật rất khó sinh trưởng, chỉ trong chớp mắt chợt có hàng vạn đóa tuyết liên nở rộ.

Ngay chính giữa thiên địa, nơi được gọi là đại địa Trung Trạch, Trung Trạch là cảnh giới của các cổ thần xuất hiện sau khi thức tỉnh, và là nơi thần linh Bát Hoang không thể bước vào được. Nhưng lúc này, cả vùng đại địa Trung Trạch yên tĩnh mười vạn năm, đột nhiên truyền lại đến tiếng chuông ngân vang.

Trong Trung Trạch cảnh, chỉ có một địa giới, trong địa giới đó có một chiếc chuông trời toạ lạc, một khi tiếng chuông đó vang lên thì cả Bát Hoang đều có thể nghe thấy. Địa giới đó chính là Trung Trạch nằm giữa núi Cô Dao, chuông trời đó là Từ Bi chung của đỉnh núi Cô Dao.

Hồng chung Cô Dao vang lên không ngừng, âm thanh vang vọng khắp cả vùng Bát Hoang, kim quang cũng theo tiếng chuông đó tràn ra khắp chốn, rất nhanh đã phủ lên khắp hết cả thiên địa.

Đang lúc sinh linh trong Bát Hoang đều bị dị tượng này làm cho cảm thấy kinh ngạc không thôi, thì trong kim quang bất diệt đó, truyền ra pháp âm huyền ảo như có như không: "Cô Dao Tổ Thị, lấy danh nghĩa Quang Thần, vì thiên địa lập ra pháp chú: Vạn vật nghênh đón ánh sáng mà sinh ra, ánh sáng còn, thì vạn vật trên đời sẽ không diệt. Cô Dao Tổ Thị, lấy danh nghĩa Nhân Thần, vì Bát Hoang mà lập ra pháp chú: Mười ức phàm thế, đều do Cô Dao bảo hộ, sinh linh Bát Hoang, nếu như có kẻ nào có tâm ác với nhân tộc, đều không thể bước qua cửa Nhược Mộc."

Pháp âm huyền ảo, tất cả chúng sanh đều nghe biết.

Trên đến thiên quân, dưới cho đến các địa tiên, tất cả những ai nghe được pháp âm này, đều phải nhất tề quỳ bái.

Chúng sanh đều cảm thấy vô cùng kích động, đến mức không thể kiềm chế được.

Vị Quang Thần biến mất hai mươi mốt vạn năm, đã phục quy rồi!

Quá khứ chậm rãi
17.07.2021

-------

(1)走马灯: từ này người ta hay dùng để nói về cảnh tượng hiện ra trước khi chết í ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top