Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam sinh tam thế bộ sinh liên
Tác giả: Đường Thất
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 34.1

Ân Lâm lần nữa nhìn thấy Liên Tống là ở núi Bá Chủng, nơi giao nhau giữa biên giới Nam Hoang và Tây Nam Hoang.

Đó là năm thứ hai vạn bảy ngàn bốn trăm ba mươi sáu sau khi Tổ Thị ngủ say, hắn cùng Chiêu Hi đến núi Bá Chủng săn giết Thiên Khuyển Đỏ.

Thiên Khuyển Đỏ là dị thú thời hồng hoang, hơn hai mươi vạn năm trước bị Tạ Minh phong ấn, không ai ngờ được nó lại phá vỡ phong ấn lần nữa và đến thế gian.

Thiên Khuyển hiện thế, nơi nó đến ắt sẽ có binh họa. Thiên Khuyển Đỏ mang theo loại năng lực tà ác này, mặc dù không ảnh hưởng đến bốn tộc Thần Ma Yêu Quỷ, thế nhưng phàm nhân lại không cách nào tránh được vận rủi mà nó mang đến.

Nếu Bát Hoang đã không còn huyết mạch nhân tộc, vậy thì dù Thiên Khuyển có tái hiện nơi thế gian, thì thực ra cũng không có gì quan trọng. Vấn đề chính là từ sau khi Thiếu Quán đưa nhân tộc đến mười ức phàm thế, trong bát hoang mặc dù không còn bộ tộc phàm nhân thuần túy nào nữa, thế nhưng lúc hồng hoang ngũ tộc sống tạp cư, hậu duệ hỗn huyết của nhân tộc vẫn còn sót lại không ít.

Lúc trước cửa Nhược Mộc mở ra, đám hỗn huyết của nhân tộc này lại không theo Thiếu Quán đến phàm thế, mà chọn ở lại Bát Hoang, dưới sự che chở của Thần tộc thành lập nên mấy chục nước nhỏ.

Sinh linh Bát Hoang vẫn thường gọi những nhân tộc hỗn huyết này là phàm nhân, gọi quốc độ của bọn họ thành lập là quốc gia phàm nhân. Mà bởi vì huyết mạch phàm nhân của bọn họ nên khi Thiên Khuyển Đỏ lâm thế thì nhất định sẽ mang đến binh tai cho những quốc gia này.

Khi Tổ Thị thần trở về vị trí đã từng hạ pháp chú cho thế gian, tự xưng là nhân thần dưới pháp chú. Nhân thần là thần của phàm nhân, phù hộ cho tất cả các phàm nhân trên thế gian. Phàm nhân hỗn huyết cũng là phàm nhân, Cô Dao đương nhiên sẽ không khoanh tay ngồi nhìn. Đây chính là nguyên nhân Ân Lâm và Chiêu Hi chạy tới Điêu Mộ Sơn săn giết Thiên Khuyển Đỏ.

Chẳng qua bọn họ lại đến trễ một bước... Trước khi bọn họ kịp chạy tới, thì Thần tộc đã phái Thần Quân xuống xử lý đám Thiên Khuyển kia rồi. Mà vị Thần Quân mà Thần tộc phái xuống chính là Tam điện hạ của Cửu Trọng Thiên Nguyên Cực Cung, người quen cũ của bọn họ - Thủy Thần Liên Tống.

Núi Bá Chủng cây cỏ xanh tươi, rừng sâu thăm thẳm, trúc Đào Chi và trúc Câu Đoan được trồng khắp trên ngọn núi.

Dưới bóng những cành trúc mơn mởn, Ân Lâm dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía kết giới huyền quang bao phủ trên ngọn núi. Kết giới phủ khắp ngàn dặm, gần như nhét hết cả vùng sơn mạch Nam Hoang vào trong, nó khiến cho Ân Lâm không khỏi nhớ lại hơn hai vạn năm trước, khi Thủy Thần ở phàm thế xẻ đất tạo biển cũng từng đúc ra kết giới rộng lớn như thế.

Chỉ là lúc đó, Thủy Thần ở trong kết giới, mà lúc này, hắn lại ở bên ngoài kết giới.

Quạt Trấn Ách kết thành bánh xe vàng rực treo giữa không trung. Chàng thanh niên một thân bạch sam ngồi trên mây. Đạo sĩ trước kia từng đi theo hắn ở Phàm giới bây giờ đã tu thành tiên thân, quỳ gối ở một bên, thỉnh thoảng lại nghiêng người nói chuyện với hắn. Thanh niên chống má nhìn về phía kết giới, thần thái cực kỳ nhàn nhã, thỉnh thoảng lại mỉm cười, nét cười ẩn chứa phong lưu, như nhan ẩn chứa, như cỏ chi lan.

Liên Tống này với Liên Tống tâm như tro chết mà Ân Lâm nhìn thấy hai vạn năm trước trên bờ biển Bắc Hải hoàn toàn không giống như cùng một người.

Có lẽ những chuyện kia hắn đã quên rồi, cho dù là tôn thượng thì hắn cũng đã quên. Ân Lâm nghĩ. Đây vốn là kết quả mà hắn hi vọng, thế nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại thấy hơi phức tạp.

Trong Huyền Kim kết giới bỗng dưng xuất hiện hồng quang, hấp dẫn tầm mắt Ân Lâm. Đó là Thiên Khuyển Đỏ đang phóng thật nhanh từ xa đến.

Dị thú bị kết giới vây khốn đánh trái đụng phải, động tác nhanh như sao băng. Phía sau Thiên Khuyển là một thiếu niên mặc huyền y, dáng người cao gầy. Thiếu niên bên này truy đuổi Thiên Khuyển, bên kia phân tâm che chở một thiếu nữ áo dài đang cầm roi bên cạnh.

Ưu thế lớn nhất của Thiên Khuyển chính là tốc độ nhanh. Thiếu niên kia nhìn dáng vẻ chỉ như một phàm nhân mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng lúc bộc phát ra, tốc độ lại có thể bằng được với Thiên Khuyển. Nhưng bởi vì phải phân tâm chăm sóc cho thiếu nữ bên cạnh, cho nên nhiều lần vốn có thể đuổi kịp cận chiến cùng Thiên Khuyển, thế nhưng lại vì liên lụy mà bỏ lỡ thời cơ.

Cứ như thế giày vò gần nửa ngày, thiếu niên kia dường như đã thấy tức giận rồi, hắn đột nhiên dừng lại đặt thiếu nữ một chỗ, lại kết cho nàng một tầng kết giới hộ thân, sau đó một mình đuổi theo Thiên Khuyển.

Hai hư ảnh một đỏ một đen đuổi theo nhau trong phạm vi kết giới, ngay lúc bóng đen kia vừa đuổi theo hồng ảnh, thì lưỡi kiếm giống như sấm chớp chợt đánh ngang qua, Thiên Khuyển bi ai gào một tiếng, đầu thú đã rơi xuống đất.

Máu tươi giống như ngọn lửa phun ra từ cổ dị thú, thiếu niên huyền y lui ra sau hai bước lấy kiếm xẹt thành một tấm bình phòng chặn không cho máu tươi bắn đến, lại không ngờ lúc hắn lui về phía sau, trong cổ dị thú phun máu đột nhiên xuất hiện một tàn hồn.

Thiếu niên sửng sốt, vung kiếm chém, tàn hồn hiện ra hồng quang yêu dị ngăn lại kiếm khí, giống như tên lửa bổ thẳng về phía thiếu nữ áo dài đang đứng đằng kia.

Tàn hồn kia mặc dù bị hộ thân kết giới chắn lại một lúc, thế nhưng vẫn có một chút hồng quang xuyên qua kết giới gần đến chỗ thiếu nữ kia.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, chợt có một bóng người hiện ra, đưa tay kéo thiếu nữ đến phía sau người nọ, quạt Trấn Ách vốn lơ lửng trên không trung cũng xuất hiện trong tay người tới.

Xuyên qua kết giới, bóng sáng đỏ va chạm với thân quạt, chợt có tiếng kêu rên, người nọ thoải mái thu quạt lại, tàn hồn thu vào trong quạt, chỉ trong chốc lát đã không còn bóng dáng.

Thiếu nữ áo dài kia giống như bị dọa cho choáng váng, nghiêng người suýt nữa thì ngã xuống đất, may sao được người chạy đến đỡ lấy.

Thiếu niên huyền y vội vàng đạp đầu mây, rơi xuống trước mặt thanh niên áo trắng vừa thu quạt lại, thần sắc nghiêm túc thỉnh tội: "Vừa rồi là cháu sơ suất, xin tam thúc giáng tội."

Ân Lâm đang ẩn giấu khí tức, dùng một bụi trúc che lấy mình, vẫn cách họ một đoạn, thế nhưng thính lực tốt quá, nên vẫn nghe rõ mấy lời này, mới biết thiếu niên mặt mày như họa này đúng là vị thái tử thiên tộc thiên tư tuyệt luân trên Cửu Trọng Thiên, hai vạn tuổi liền phi thăng thành thượng tiên – Thái tử Dạ Hoa – cháu của Liên Tống đại ca.
(Đại ca cơ đấy, thích cách nói này nè, thằng chả đại ca thiệt).

Kết giới huyền quang đã rút lui, Liên Tống rũ mắt nhìn thái tử thiếu niên cúi đầu thỉnh tội, cười cười: "Giáng tội gì chứ, ôm lấy chuyện này ở trước mặt Thiên Quân vốn là vì muốn cho ngươi được cơ hội luyện tập, tuy rằng xảy ra chút sai lầm nhỏ, nhưng ngươi chung quy cũng đã chém được Thiên Khuyển, sao lại gọi là có tội? "

Thần sắc thiếu niên vẫn rất nghiêm trang: "Nhưng nếu không phải Tam thúc kịp thời ra tay, thì vong hồn Thiên Khuyển đã đi vào trong thân thể Yên Lan tiên tử rồi. Thiên Khuyển tuy là dị thú, nhưng cũng không hung mãnh, tam thúc mặc dù chưa từng nói, thế nhưng cháu cũng biết Tam thúc mang cháu đến đây giết Thiên Khuyển là hy vọng dùng dị thú này rèn luyện thuật đối phó với kẻ địch dưới tiền đề bảo vệ đồng bạn." Thiếu niên hơi dừng lại, giống như thấy xấu hổ: "Là cháu nóng lòng quá."

Nghe Thái tử thiếu niên nhắc tới Yên Lan, Ân Lâm suy nghĩ một hồi mới nhớ ra đó là ai. Sau đó hắn nghiêm túc nhìn thoáng qua nữ tử áo dài kia, phát hiện mặt mày người này quả nhiên rất quen thuộc, quả thực là không có gì khác với thập cửu công chúa Yên Lan của Hi triều lúc trước. Bởi vì bây giờ hai chân nàng vẫn nguyên vẹn, không còn ngồi trên xe lăn nữa, hắn mới liếc mắt một cái, đã suýt không nhận ra nàng ta.

Ân Lâm nhớ lại, hơn hai vạn năm trước hình như hắn từng nghe được một tin đồn, nói Đông Hoa đế quân làm chủ, đưa Yên Lan lên Cửu Trọng Thiên, còn sắp xếp cho nàng một tiên vị gì đó. Nhưng bởi vì đây là nội sự của Thiên tộc, hắn cũng nghe cho vui thôi, không để ý nhiều.
(Đế quân hay hiểu lầm ý trời lắm nhe, hèn gì cứ bị trời đày hoài thế, chán ngài một cục).


Thực ra lúc trước khi ở phàm thế, Ân Lâm cũng không quen biết gì với Yên Lan. Nhưng bởi vì danh tiếng của Thái An công chúa Yên Lan rất thịnh, lúc mới đầu, hắn cũng từng nghe nói Yên Lan là cái gì mà tiên tử Cửu Thiên chuyển thế gì đó. Lúc đó hắn cũng không để ở trong lòng, chỉ cảm thấy là lời đồn vô căn cứ mà thôi. Sau đó lại thấy Liên Tống xuất hiện bên cạnh vị công chúa này, hắn mới nhớ tới một ít chuyện cũ, cũng đoán Yên Lan rốt cuộc là người như thế nào.

Yên Lan và hắn, hẳn là có một chút quá khứ nhỉ.

Có lẽ không chỉ một chút.

Năm đó Tổ Thị hiến tế hỗn độn, để lại chút linh tức kia để hóa thành một hạt hồng liên. Chiêu Hi theo lời dặn dò của Tổ Thị, đưa hạt hồng liên này đến Cửu Trọng Thiên, đích thân giao cho thượng thần Mặc Uyên.

Khi hai vị nữ thần tính toán chuyện Hồng Liên tiên tử, thì nghĩ rất hay ho, cho rằng chỉ cần nói cho Mặc Uyên đây là hoa chủ của Thiếu Quán dùng cái giá hồn phi phách tán để đổi lấy cho hắn, hắn nhất định sẽ quý trọng và đối xử tử tế với nó.

Nhưng có lẽ Mặc Uyên cho rằng, nếu không vì để lại hạt hồng liên này thì Thiếu Quán cũng không đến mức ngay cả tiên thân cũng không giữ lại được, cho nên mới cực kỳ ghét Hồng liên tiên tử kia, rồi tiện tay ném nó ở Nam Hoang không thèm hỏi han đến nữa.

May mà tiểu đồng tử tên là Lệnh Vũ được Mặc Uyên nhặt về nuôi bên mình vẫn nhớ kỹ lời Chiêu Hi nói, sinh lòng trắc ẩn, thỉnh thoảng dùng nước linh tuyền trong Côn Luân Hư đi tưới cho hạt hồng liên kia, mới khiến cho hạt sen kia được sống sót.

Ân Lâm mấy ngàn năm sau, mới biết được chuyện mà hạt sen này gặp phải. Lúc đó Mặc Uyên đã mất tích từ lâu, thiên địa cũng đã trải qua một hồi tạo hóa khác. Hạt hồng liên lâu năm không có người chăm sóc, bị lưu lạc ở Nam Hoang, gần như hao tổn đến mức chỉ còn một chút linh khí cuối cùng.

Dù sao cũng là linh vật do linh tức của Tổ Thị biến thành, Ân Lâm không đành lòng thấy nó héo rũ như vậy, nên mới chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc nó.

Cứ như thế, mấy vạn năm trôi qua, hạt sen thuận lợi phát triển thành Hồng Liên. Lại là mấy vạn năm trôi qua, có một ngày, đóa hồng liên đã hóa hình.

Hồng Liên sau khi hóa hình, người đầu tiên nó nhìn thấy chính là Ân Lâm. Nhưng nàng cũng không biết hắn là người chăm sóc nàng trưởng thành, chỉ cho rằng mình là một hoa yêu bình thường mọc lên ở bên cạnh chàng. Cũng không biết vì sao, nàng cứ cố chấp cho rằng hắn nhỏ hơn nàng, khăng khăng nhận hắn làm đệ đệ mình. Hắn lại lười tranh cãi với nàng, cho nên cứ mặc kệ.

Nàng hỏi hắn tên là gì, hắn đưa mắt nhìn khắp thế gian, khắp tứ hải an định bát hoang trường bình này, nói bừa một cái tên là Trường Bình, Hồng liên lập tức theo cái tên của hắn đặt cho mình một cái tên, gọi là Trường Y.

Sau khi Hồng liên hóa hình không lâu, Ân Lâm chờ đợi Tổ Thị phục sinh từ trong ánh sáng, mở ra hành trình luân hồi mười bảy đời của nàng ở phàm thế. Từ đó, Ân Lâm không thường xuyên ở lại Nam Hoang, hơn nửa thời gian đều ở phàm thế che chở cho những kiếp chuyển thế của Tổ Thị.

Trường Y hoàn toàn không biết chuyện này, chỉ cho rằng hắn đi du lịch bên ngoài.

Ân Lâm đến nay vẫn còn nhớ rõ, đó là hai ngàn hai trăm năm sau khi Tổ Thị chấm dứt kiếp chuyển thế thứ mười sáu, hắn cuối cùng cũng giúp phục hồi lại thần hồn bị tổn thương của Tổ Thị, nhân lúc thần hồn đang tốt quay về trong ánh sáng tĩnh tọa, hắn được rảnh rỗi nên trở về Nam Hoang một chuyến.

Động phủ của hắn tiếp giáp với động phủ Trường Y. Hắn vừa mới hiện thân ở cửa động phủ thì một con chim Bạch Dạ đã vội vàng nghênh đón, khẩn cấp cầu cứu hắn, nói Trường Y vì hái linh dược mà xông nhầm vào Thất U động của Song Dực điểu, bây giờ đang bị nhốt trong động, không biết sống chết thế nào.

Con người, là phải đi cứu. Nhưng vừa mới hao tốn rất nhiều thần lực trợ giúp cho hồn phách Tổ Thị trở lại trong ánh sáng để tĩnh tọa, hắn quả thực rất mệt.

Kết quả chính là, sau một hồi chiến đấu với con Song Dực điểu kia trong Thất U động, hắn mặc dù đã cứu được Trường Y ra, nhưng chính mình lại bị con súc sinh kia thương tổn không nhẹ.

Trường Y khóc thành nước mắt trước giường dưỡng thương của hắn. Về sau không biết nàng từ đâu tìm hiểu ra nếu muốn chữa khỏi vết thương của hắn, thì cần phải lấy Bạch trạch của Thần tộc làm chất dẫn, cộng thêm cỏ Tây Nhung mọc ở bên bờ biển Vô Vọng, dùng lò bát quái của lão quân luyện thành đan.

Hình như là vì có được Bạch Trạch luyện đan cho hắn, Trường Y mới kết bằng hữu với Liên Tống, sau đó có cơ duyên thành tiên.

Ân Lâm vẫn cảm thấy chuyện này rất tốt. Nàng vốn là hoa chủ mà Thiếu Quán để lại cho Tân Thần Kỷ, nhưng lại bị Mặc Uyên vứt bỏ, cứ tưởng sẽ phải ở Nam Hoang sống với thân phận yêu quái cả đời, không nghĩ tới cuối cùng vẫn có cơ duyên hóa giải yêu trạch chứng được quả tiên, trở thành vị thần đứng đầu vạn hoa, đây chẳng phải là thiên đạo định sẵn hay sao?

Từ sau khi Trường Y trở thành hoa chủ, Ân Lâm tự cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, không cần phải chăm sóc cho nàng nữa, rồi đi chuẩn bị cho kiếp chuyển thế thứ mười bảy của Tổ Thị, hắn ở phàm thế thời gian càng ngày càng dài, rất ít khi trở lại bát hoang.

Lần đó, Ân Lâm ở lại phàm thế đủ một trăm sáu mươi năm, lần thứ hai trở lại Bát Hoang. Không ngờ thứ nghênh đón hắn lại là tin tức hoa chủ Trường Y đã chết mười năm trước.

Chuyện Trường Y chết ở Tỏa Yêu Tháp rất chấn động, hắn có đi tìm hiểu một chút, thì tìm ra được nguyên nhân, đồng thời hắn còn tìm ra một tin tức cùng có vài phần uy tín: Nói mặc dù Trường Y hồn phi phách tán ở dưới Tỏa Yêu tháp, nhưng vị Tam hoàng tử của Thiên Quân, Liên Tống trước nay luôn lo cho nàng lại không đành lòng nhìn thấy kết cục đó, bởi vậy đã trút đi nửa thân tu vi để thu thập một ít tàn hồn của nàng, sau đó lại ngưng tụ những tàn hồn này thành một viên minh châu, mời Linh Bảo Thiên Tôn bổ sung toàn bộ hồn phách của nàng, để nàng tái sinh.

Nếu Trường Y quả thật sự là một tiên giả có linh thai tu thành thần tiên, thì cách này có lẽ có thể cứu nàng trở về. Nhưng dù sao nàng ta cũng không phải. Nguyên thân của nàng chỉ là một ngụm khí tức của hai vị Tôn Thần mà thôi, chết là chết, khí tức kia tự sẽ trở về với thiên địa, sao còn có đời sau được nữa.

Bầu bạn nhiều năm như thế, Ân Lâm cũng cảm thấy tiếc hận đối với cái chết của Trường Y, nhưng dù sao thì hắn trời sinh tâm tính kiên định, sau đó lập tức suy nghĩ: thứ mà Liên Tống thu lại đó không phải là tàn hồn của Trường Y, mà là linh tức của Tổ Thị. Nên linh tức kia không những không thể trở về thiên địa, lại ngẫu nhiên bị Thủy Thần ngưng tụ lại, hẳn là không thể để Thiên tộc dùng nó đi tạo ra quái vật gì khác đó chứ. Linh tức vốn là hồn thể của Tổ Thị, đương nhiên sẽ phải trở về Tổ Thị rồi.

Sau khi hạ quyết tâm, Ân Lâm lập tức đi phàm thế khóa hồn phách của phàm nhân kia lại, rửa sạch hết hồn phách sau khi sinh ra kia, lén lút mang theo nó lẻn vào cung đệ của Linh Bảo Thiên Tôn, tìm viên hồn châu đã được Thiên Tôn tu bổ cất giữ trong bình dưỡng hồn tử kim.

Hắn cẩn thận lấy linh tức của Tổ Thị trong Hồn Châu ra, lại đặt hồn phách phàm nhân đã rửa sạch rót vào.

(hồn người ta mà mấy anh làm như pha chế tà tưa, rót qua rót lại, đau cả đầu)

Ngụm linh tức kia năm đó từng được Tổ Thị tinh luyện, cho nên không khác hồn phách của nàng, sau khi bị đánh tan thì càng nhìn không ra nó chỉ là một ngụm khí tức, có lẽ chính vì vậy, nên lúc Linh Bảo Thiên Tôn tu bổ hồn phách này, lại chưa từng hoài nghi lai lịch của Trường Y.

Ân Lâm vốn dĩ có hơi lo lắng rằng hồn của phàm nhân và tiên hồn kia sẽ có hơi khác biệt, chuyện hắn hoán đổi kia có thể sẽ không giấu được bao lâu, nhưng hắn không ngờ ký ức của Trường Y ở Cửu Trọng Thiên lại bị thu vào trong viên Hồn Châu kia.

Hồn phách phàm nhân dung nhập vào hạt châu kia, bị ký ức mang theo tiên trạch bao bọc, không tra xét thật tỉ mỉ thì căn bản không thể phát hiện ra được bên trong Hồn Châu đã bị hắn động tay động chân.

Sau khi lấy lại linh tức của Tổ Thị, Ân Lâm đã ở lại Nam Hoang mười tám năm. Mười tám năm trôi qua, không nghe nói Linh Bảo Thiên Tôn hoài nghi gì về hồn châu kia.

Mười tám năm sau, cơ hội luân hồi cuối cùng của Tổ Thị ở phàm thế cuối cùng cũng đến. Ân Lâm lập tức trở về phàm thế thật sớm, lúc đứa bé tên Thành Ngọc ra đời, đã đặt linh tức mang theo bên mình vào trong thân thể đứa nhỏ kia, hy vọng nó có thể thuận lợi nhập vào hồn Tổ Thị.
(lạy, té đi vô đi ra vẫn thằng cha khi nãy, chị bảy quay xe hơi dữ nhoa)

Lại không ngờ được mặc dù chỉ là một ngụm linh tức, thế nhưng thân thể của phàm nhân lại không thể tiếp nhận được, cho dù đó có là phàm thể do Tạ Minh tạo ra.

Tiểu Thành Ngọc không cách nào khống chế toàn bộ năng lực và linh tức sinh ra, nếu không phải hắn kịp thời phát hiện, mời tộc trưởng Bách Hoa đúc ra "Hi Thanh" để phong ấn năng lực này, thì suýt nữa gây ra đại họa rồi.

Ân Lâm toàn tâm toàn ý chăm sóc Tiểu Thành Ngọc chuyển thế. Bình dưỡng hồn tử kim của Linh Bảo Thiên Tôn cuối cùng thành thế nào, hắn cũng không quan tâm lắm.

Cho đến khi hắn nhìn thấy Thái An công chúa Yên Lan ở phàm xuất hiện bên cạnh Liên Tống, hắn mới biết được hồn phách kia đã về đâu.

Tất cả mọi người đều cho rằng Yên Lan là chuyển thế của Trường Y, chỉ mình hắn biết rõ chân tướng: Yên Lan chẳng qua chỉ là một phàm nhân mang theo một phần ký ức của Trường Y mà thôi. Trường Y sớm đã không còn tồn tại trên đời nữa rồi.

Nghĩ đến Đông Hoa Đế Quân đưa Yên Lan lên trời, hẳn cũng là vì tin tưởng Yên Lan là Trường Y chuyển thế. Ân Lâm có hơi chút không yên lòng nghĩ. Dù sao nghe nói trước kia ở trên Cửu Trọng Thiên, Đế Quân cũng từng rất thưởng thức Trường Y.
(cụ toàn làm bậy, đáng đời cụ ế mấy chục vạn năm, hừ)

Ân Lâm không có ý vạch trần tất cả mọi chuyện, chung quy chuyện năm đó hắn vụng trộm lẻn vào cung đệ của Linh Bảo Thiên Tôn cũng chẳng vẻ vang gì, tuy nói là bất đắc dĩ, nhưng dù thế nào thì cũng chẳng phải là chuyện mà thân phận một thần sứ như hắn nên làm.

Có lẽ là nhìn thấy đồng bạn đang thất thần, Chiêu Hi đưa tay ra xua xua trước mắt Ân Lâm, nhíu mày dùng khẩu hình hỏi: "Ngươi làm sao vậy? "

Ân Lâm phục hồi tinh thần, lắc đầu, im lặng đáp: "Không có gì."

Lại nhìn về phía chỗ kia, thấy Yên Lan lúc này đã không cần đỡ, đang vái một cái với hai thúc chất kia: "Đều do Yên Lan học nghệ không tinh, kéo chân thái tử điện hạ, sớm biết thế đã không nên cầu xin Tam điện hạ dẫn ta tới đây, Yên Lan thật sự hổ thẹn, mong Thái tử điện hạ chớ trách tội, cũng xin..." Một đôi mắt nhuận nước lưu luyến nhìn về phía Liên Tống: "Cũng xin Tam điện hạ đừng trách tội ta." Yêu kiều vái lạy, dịu dàng động lòng người, trong giọng nói có hơi hối hận, lại lộ ra một chút khiếp đảm, làm cho người ta nhìn thấy chợt nổi lòng thương xót.

Thái tử thiếu niên mặc huyền y tránh sang bên cạnh nửa bước, chỉ nhận nửa lễ của Yên Lan, nghiêm túc nói: "Là bổn quân không bảo vệ tốt cho tiên tử, không dám nhận lời tạ lỗi của tiên tử."

Yên Lan cảm kích mỉm cười với hắn, lại nhìn về phía Liên Tống, Liên Tống rũ mắt không trả lời. Dạ Hoa cũng nhìn qua, thấy Liên Tống đang thất thần, thấy hơi nghi hoặc mở miệng gọi: "Tam thúc?"

Liên Tống lúc này mới ngước mắt lên nhìn Yên Lan một cái: "Hắn không bảo vệ ngươi, đương nhiên là lỗi của hắn, nhưng ngươi tu hành ở dưới chỗ Đấu Mỗ Nguyên Quân hai vạn năm, lúc đối kháng với kẻ địch lại cứ tỏ ra e ngại, như thế quả thực là không nên."

Cái gọi là thỉnh tội của Yên Lan vốn có thâm ý khác. Bởi vì nghĩ tính tình thái tử điện hạ xưa giờ vốn đoan chính nghiêm túc, không làm khó nữ tiên, Tam điện hạ từ trước đến nay đều cảm thông đối với mỹ nhân, cho nên nàng mới dùng tư thế liễu yếu phù phong, để tỏ thái độ thỉnh tội, cho rằng như thế, thì hai người họ không chỉ sẽ không trách tội nàng, mà còn thương xót nàng, lại không ngờ được Tam điện hạ không chỉ không có thương xót nàng, mà còn có ý trách cứ, Yên Lan cảm thấy mất mặt, huyết sắc trên mặt nhanh chóng rút đi, hai mắt dần đỏ lên, bùi ngùi nói: "Ta, ta..."

Nhưng Liên Tống đã cất bước đi đến xem thi thể của Thiên Khuyển, Thái tử Dạ Hoa theo sát phía sau.

Túc Cập thấy Yên Lan dáng vẻ xấu hổ như muốn ngã xuống, lại thấy nàng đang ở trên cao gió lớn, vị mỹ nhân làm việc ở chỗ Đấu Mỗ Nguyên Quân đã tu hành hai vạn năm nhưng vẫn giống như đèn lồng giấy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi, thì vội vàng tiến lên hai bước đỡ nàng lại. Thuận tiện nghe được thúc chất hai người phía trước vừa đi vừa nói cái gì đó.

Là Thái tử điện hạ bắt đầu.

Thái tử điện hạ nghi hoặc hỏi Tam điện hạ vừa rồi thất thần như thế là vì đang suy nghĩ cái gì. Tam điện hạ bình thản trả lời hắn, ngươi thật sự muốn biết. Túc Cập và Tam điện hạ quen biết đã lâu, hắn biết rất rõ một khi Tam điện hạ nói như vậy, thì trong lời nói kia chắc chắn sẽ có bẫy, không nên tiếp lời. Nhưng Thái tử điện hạ đơn thuần hiển nhiên không hiểu được sự ác liệt của Tam điện hạ, không rõ nguyên nhân mà gật gật đầu. Chợt nghe Tam điện hạ ung dung trả lời: "Ta chẳng qua là đang suy nghĩ, lần sau nếu lại có loại cơ hội rèn luyện ngươi, thì ta có lẽ nên đi Thanh Khâu một chuyến, mời Bạch Thiển Thượng Tiên đến hợp tác với ngươi, ước chừng một người không thầy cũng có thể thành tài như ngươi hẳn là có thể vừa bảo vệ đồng bạn vừa có thể đánh địch thôi."

Túc cập thấy rất rõ ràng, Thái tử điện hạ sửng sốt một chút, sau đó lỗ tai dần đỏ lên: "Tam thúc đừng nói bừa."

Tam điện hạ dường như cảm thấy phản ứng của Thái tử điện hạ rất đáng yêu, dừng bước: "Sao lại nói bừa? Nếu lần này ngươi dẫn Bạch Thiển Thượng Tiên lên đối chiến, chẳng lẽ còn áp dụng chiến thuật ném nàng tại chỗ, để cho tàn hồn Thiên Khuyển có cơ hội thừa cơ tấn công sao?" Hắn nhìn đôi tai đỏ bừng của Thái tử, nhướng mày nói: "Mang theo Bạch Thiển Thượng Tiên đối chiến, ngươi sẽ dùng chiến thuật gì, ta thật sự có hơi tò mò đấy."

Thái tử điện hạ nghiêm gương mặt tuấn tú lại, làm bộ bình tĩnh nói: "Thượng tiên nàng pháp lực cao cường, có lẽ sẽ chém giết Thiên Khuyển kia trước cháu cũng chưa biết chừng. "

Tam điện hạ nhìn hắn một cái: "À, thì ra chiến thuật của ngươi chính là để cho thê tử che chở cho ngươi?" Lại cười cười: "Cũng là ý hay đó."

Thái tử điện hạ giả vờ không nổi nữa, quay mặt đi: "Tam thúc đừng trêu ghẹo cháu nữa."

Tam điện hạ lơ đễnh nói: "Thái tử điện hạ thiên tộc chúng ta, da mặt cũng mỏng quá rồi." Sau đó thi pháp làm cho thi thể Thiên Khuyển bay lên giữa không trung, thuận cho mình xem xét. Tam điện hạ thích sạch sẽ, cho dù kiểm tra thi thể của thiên khuyển, thì cũng phải biến ra kết giới trong suốt chung quanh, phòng ngừa máu bẩn rơi xuống trên y bào của hắn. Hắn vừa kiểm tra thi thể Thiên Khuyển từng tấc từng tấc, vừa hỏi Thái tử: "Ngươi và Bạch Thiển đính hôn hơn hai vạn năm còn chưa từng gặp mặt ư? Sao không kêu Thiên Quân sắp xếp cho các ngươi gặp mặt một lần đi, ngươi không tò mò đệ nhất mỹ nhân Thần tộc chúng ta rốt cuộc trông như thế nào sao?"

Thái tử điện hạ rũ mắt: "Cháu cũng đâu có tò mò."

Tam điện hạ giống như không nghe thấy: "Lại nói, đất phong của đại ca Bạch Thiển Bạch Huyền ở ngay Tây Nam Hoang, cách chỗ này không quá bảy trăm dặm. Bạch Thiển mặc dù quanh năm sống ở Thanh Khâu, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đến vùng đất phong địa của mấy ca ca hoặc đến rừng đào mười dặm của Chiết Nhan Thượng Thần, nghe nói gần đây nàng ta hay đến làm khách ở mấy vùng đất phong của các ca ca. Nếu ngươi muốn đi gặp nàng, thì ta cũng có thể thuận đường đi đến Tây Nam Hoang với ngươi một chuyến."

Tai Thái tử điện hạ đỏ như máu, trên khuôn mặt trắng nõn cũng hơi nhuộm chút đỏ, xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ nói: "Tam thúc gần đây nhàn rỗi lắm ư?"

Tam điện hạ cuối cùng cũng kiểm tra xong thi thể của thi Thiên Khuyển, rồi tiện tay vung một cái, biến thi thể thành một tia sáng màu lam rơi vào trong một cái túi gấm trắng. Túi gấm trắng không tỳ vết, nhưng Tam điện hạ vốn thích sạch sẽ vẫn rất ghét bỏ nó, cầm quạt nhẹ nhàng vẫy một cái, túi gấm lập tức rơi vào trong ngực Thái tử, cười cực kỳ thiếu đánh nói với Thái tử: "Đúng vậy, rất nhàn rỗi."

Cảm thấy nếu hắn không phải là Thái tử, hắn sẽ xắn tay áo đánh tên thúc thúc ruột này của mình. Nhưng vị thiếu niên điện hạ trước giờ vốn nổi tiếng là nghiêm trang biết tiết chế, cuối cùng vẫn trang trọng, ẩn nhẫn nói: "Vậy cháu chỉ có thể trở về Thiên cung sẽ bẩm báo với Thiên Quân, để Thiên Quân kiếm thêm việc cho Tam thúc làm thôi."

Tam điện hạ giống như cảm thấy Thái tử rất ngây thơ mà cười nhạo một tiếng: "Ngươi cho rằng đây là đang làm khó ta sao?" Sau đó lại hờ hững nói: "Như thế chẳng qua là làm khó Túc Cập mà thôi."

Túc Cập một hơi không hít lên nổi, hơi lắc lư một cái. Quả thực là làm khó hắn, bởi vì công việc Thiên Quân phân phó cho Nguyên Cực Cung, việc bên trong thì toàn bộ do Thiên Bộ ôm, còn việc bên ngoài thì vứt hết cho hắn, Tam điện hạ thì khó xử gì đâu chứ.


Thúc chất hai người vừa nói chuyện vừa đi xa. Túc Cập thở dài, đang muốn đuổi theo thì bên cạnh đột nhiên truyền ra hai tiếng nghẹn ngào, lại là Yên Lan.

Yên Lan thấy vậy thì nhìn qua, nước mắt đẫm lệ tủi thân nói với hắn: "Tiên quân, điện hạ có phải rất bất mãn đối với ta hay không, ta, có phải ta làm điện hạ thất vọng rồi hay không?"

Vừa thấy Yên Lan rơi lệ thì hắn lại thấy đau đầu, cũng không có sức lực an ủi nàng. Yên Lan có địa vị thế nào, bọn họ đều hiểu rõ. Hắn cũng không cho rằng Tam điện hạ có kỳ vọng gì với Yên Lan, nếu không có hy vọng, thì đâu thể nói đến thất vọng.

Về lý tuy là như vậy, nhưng lời nói ra lại không thể như vậy. Hắn cân nhắc một hồi, cố gắng uyển chuyển nói: "Những lời điện hạ nói, chẳng qua là vì muốn cổ vũ tiên tử mà thôi, tuy rằng tiên tử kéo chân thái tử điện hạ..." Thấy Yên Lan lại sắp rơi nước mắt, hắn lại vội vàng nói: "Chỉ cần biết thái tử điện hạ thiên tư trác tuyệt, cực kỳ xuất chúng, những tiên tử khác trên Cửu Trọng Thiên nếu cũng có cơ hội kết đồng bạn với Thái tử điện hạ để đánh địch, cũng chỉ có thể kéo chân mà thôi."

Nói đến đây, lại cực kỳ chân thành thở dài: "Tiên tử là người thông minh, hẳn cũng nên hiểu được, Tam điện hạ mang ai đến kéo chân Thái tử điện hạ chẳng được, nhưng lại cứ hết lần này tới lần khác dẫn ngươi đến, chẳng qua là bởi vì lấy năng lực của Thái tử điện hạ, chắc chắn sẽ chém Thiên Khuyển lập công, mà dù cho tiên tử có ra sức ở trong đó hay không, thì đến cuối cùng đến trước mặt Thiên Quân, thì đều sẽ nghĩ rằng tiên tử và Thái tử điện hạ cùng nhau lập công này. Có công này rồi, thì những tiên giả không coi trọng tiên tử trên Cửu Trọng Thiên ắt hẳn sẽ không còn đồn đại nhiều lời về ngươi như vậy nữa, cuộc sống của tiên tử ở trên trời sau này cũng sẽ tốt hơn một chút." Còn chưa kịp liếc nhìn Yên Lan: "Tam điện hạ như thế đã rất quan tâm đến tiên tử rồi."

Tuy không giỏi an ủi người khác, nhưng lại có thể lòng vòng nói thẳng vào lòng Yên Lan. Yên Lan thầm tự an ủi, nước mắt cũng ngừng chảy, trên gương mặt chợt đỏ: "Tiên quân nói đúng, trước kia ở phàm thế, Tam điện hạ vẫn luôn bảo vệ ta, vì ngăn cản ta hòa thân, còn từng xẻ đất tạo biển, vi phạm vào luật của Cửu Thiên nữa. Ngày đó, rửa cốt phàm hóa thành tiên, bao nhiêu sự thống khổ khó chịu đó, cũng đều nhờ điện hạ ở bên ta mấy ngày, ta mới vượt qua cửa ải khó khăn đó, điện hạ đối tốt với ta, ta đương nhiên là... ghi nhớ trong lòng..."

Một thẳng nam như Túc Cập, sao có thể nghe hiểu Yên Lan đang tự đắc về sự ràng buộc sâu sắc của mình và Tam điện hạ, chỉ cho rằng nàng một lòng cảm niệm ân tình của Tam điện hạ, có hơi tán thưởng gật gật đầu, nhân cơ hội này lại khuyên một câu: "Tiên tử nếu cũng niệm ân điện hạ, vậy thì hãy tu hành cần cù một chút. Tiên tử dù sao cũng phải tự đứng lên thì mới có thể ngăn chặn miệng lưỡi của những người nhàn rỗi trên Cửu Trọng Thiên được."

Yên Lan mím môi gật đầu, hai người cũng không còn gì để nói nữa, sau đó cùng nhau đi theo hai người kia.

Cuộc nói chuyện của Túc Cập với Yên Lan, tất cả đều rơi vào tai Ân Lâm, làm hắn sửng sốt hồi lâu. Ngày đó Đông Hoa Đế Quân đến núi Cô Dao ép hỏi hắn chuyện của Tổ Thị và Liên Tống, sau khi biết rõ hết thảy lại nói rằng sẽ tạo ký ức khác cho Thủy Thần, chính là có ý này sao?
(Cụ tạo nghiệp quá cụ ơi, con lạy cụ luôn đấy)

Chiêu Hi cũng không thể tin được, đợi đến khi trên bầu trời núi Bá Chủng không còn bóng dáng mấy người kia nữa, mới gian nan quay đầu lại hỏi hắn: "Cho nên, Thủy Thần hắn là bị sửa đổi ký ức phải không? Tất cả quá khứ của hắn và A Ngọc đều bị thay thành Yên Lan ư?" Sau đó lại tức giận nói: "Ngày đó Đông Hoa Đế Quân nói đến cách công bằng cho tôn thượng và Thủy Thần chính là cách này đây sao?"

Ân Lâm nhìn về hướng núi Cô Dao trầm mặc rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng: "Với tình hình năm đó, Đế Quân làm như thế, cũng có thể hiểu được."

***

Năm đó, là chỉ hai vạn bảy ngàn bốn trăm ba mươi sáu năm trước.

Đối với Ân Lâm mà nói, không, đối với tất cả thần sứ Cô Dao mà nói, thì đó là một khoảng thời gian khá là hỗn loạn.

Ngày đó sau khi Tổ Thị ngủ say, Ân Lâm tuân theo lời dặn của nàng lẻn vào biển Trường Sinh, lấy viên hồn châu màu vàng nhặt được trong thất Quan Nam bỏ vào trong thân thể thứ mười tám của nàng dưới đáy biển.

Để thuận lợi cho Tổ Thị chuyển thế, Tạ Minh tạo ra phàm thể cho nàng đều sẽ có dáng vẻ như trẻ con, thân thể cuối cùng tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Chẳng qua, khi Tổ Thị vừa mới bước vào thất Quan Nam thì đã bóc bỏ trí nhớ, sáng tạo ra hồn mới, Ân Lâm bèn lẻn vào đáy biển Trường Sinh, rót linh lực thúc đẩy sinh mệnh vào thân thể đứa bé kia.

Cho nên lúc này, khi hắn lần thứ hai đi tới đáy biển, thì hồn châu màu vàng và thân thể phàm nhân của Tổ Thị đã dung hợp lại, phàm thể kia đã hoàn toàn biến thành Thành Ngọc. Đương nhiên, dáng vẻ của Thành Ngọc, cũng là dáng vẻ của Tổ Thị.

Thực ra Ân Lâm cũng mới phát hiện vấn đề này trong lần đầu tiên Tổ Thị chuyển thế... thân thể phàm nhân do Tạ Minh chế tạo, gương mặt sau khi trưởng thành của nàng cực kỳ xinh đẹp... đó là gương mặt của Tổ Thị.

Ân Lâm còn nhớ rất rõ, năm đó Tạ Minh quả thực rất yêu thích dung nhan của Tổ Thị, đã từng đánh giá dung mạo của nàng rằng, đó là "đỉnh cao của thiên đạo tạo hóa", thường hay cảm thấy tiếc nuối dung mạo xinh đẹp như thế lại không thể để cho thế gian nhìn thấy.

Ân Lâm đoán nàng ta hẳn là vì sự tiếc nuối này, lại ỷ vào việc trên thế gian ngoại trừ mấy người bọn họ ra thì không ai khác từng nhìn thấy chân dung của Tổ Thị, mới lớn mật chế tạo những thân thể phàm nhân kia theo dáng vẻ của Tổ Thị. Tạ Minh say mê thần công kỹ thuật, bản thân không thể tạo ra một cái "Đỉnh cao của thiên đạo tạo hóa", cho nên đành phục chế ra một "đỉnh cao của thiên đạo tạo hóa", điều này cũng rất hợp với tính tình của nàng.

Ân Lâm vừa nghĩ đến khả năng này, vừa chờ đợi "Thành Ngọc" thức tỉnh.

Theo lý thuyết, hồn châu dung hợp với thân thể, cần nhiều nhất là một chén trà, thì phàm nhân kia sẽ tỉnh lại. Nhưng Ân Lâm ở bên cạnh thân thể phàm nhân này một canh giờ, "Thành Ngọc" mới này lại không có một chút dấu hiệu tỉnh lại.

Lại đợi thêm thời gian nửa chén trà, trái tim Ân Lâm dần dần trầm xuống. Mặc dù hắn không hiểu thuật pháp tạo hồn, nhưng năm đó khi Tổ Thị tinh luyện hồn thể để lại cho hoa chủ của Tân Thần Kỷ, từng nói đến một hai câu trong thuật tạo hồn. Một hai câu nói kia, hắn đã ghi nhớ rất kỹ trong lòng.

Lúc đó, Tổ Thị nói, tạo ra một hồn mới rất dễ, muốn đánh thức hồn kia lại khó, nhưng một hồn mới, nhất định phải được thần thị sáng tạo ra nó thi triển thuật "hoán linh" đánh thức, thì mới có thể thực sự có được linh thức, nếu không thì đó chẳng qua chỉ là một vật chết mà thôi.

Với năng lực của Ân Lâm, đương nhiên có thể phân biệt được viên kim châu hắn lấy từ trong thất Quan Nam, rồi dung nhập vào thân thể phàm trước mắt này, chính xác là một viên hồn châu, thế nhưng hồn châu này có được Tổ Thị đánh thức hay không, thì hắn lại không biết.

Có phải là tôn thượng trước đây vẫn chưa kịp đánh thức hồn châu mà đã kiệt sức ngủ say rồi không? Bởi vì thứ dung nhập vào thân thể phàm này chính là một viên hồn châu chưa được đánh thức, cho nên "Thành Ngọc" mới này mới không biết tỉnh lại bằng cách nào?

Suy nghĩ đến đây, Ân Lâm không khỏi thấy hít thở không thông.

Điều này quả có thể xảy ra rồi.

Sự sắp xếp mà Tổ Thị đặt ra trước khi chìm vào giấc ngủ, là bóc bỏ ký ức khi nàng từng là phàm nhân, chặt đứt duyên phận của mình với Thủy Thần, lần nữa sáng tạo ra một Thành Ngọc mới cho Thủy Thần, thay mình ở bên hắn, đi thực hiện ước định bên nhau cùng hắn. Nếu mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, thì theo kế hoạch này sẽ không có ai phải đau khổ. Nhưng ai có ngờ được Thành Ngọc mới này lại không thể tỉnh dậy được?

Vậy có nên thực hiện theo kế hoạch ban đầu không? Ân Lâm có hơi dao động, nhưng hắn chỉ dao động trong nháy mắt, sau đó lại lập tức kiên định: Nếu tôn thượng đã sắp xếp như vậy, hơn nữa đã làm đến bước này, vậy thì mặc kệ "Thành Ngọc" này có thể thức tỉnh hay không, thì người kết duyên với Thủy Thần, chỉ có thể là "Thành Ngọc" này. Bởi vì đây là sự lựa chọn của tôn thượng, là quyết định của tôn thượng.

Thứ thần chủ muốn, là điều mà thần sứ phải làm. Chỉ trong chốc lát đó, Ân Lâm đã có đối sách.

Hắn còn nhớ trong đan phòng của Cô Dao có một bình đan dược của Thiếu Quán để lại. Đan dược kia có thể viết lại ký ức của tất cả linh vật trên thế gian. Nghe nói là do thần Mặc Uyên sáng tạo, Bát Hoang chỉ có duy nhất một bình. Viết lại trí nhớ của người khác, điều này quả thực là chuyện trái với thiên đạo, chẳng qua thuật pháp này cũng không tính là cấm thuật, bởi vì Bát Hoang căn bản không có mấy người có thể sử dụng nó, cấm cũng không biết cấm ai.

Quân tử như lan, quý phái đoan trang như thượng thần Mặc Uyên vì sao lại nghiên cứu chế tạo ra loại đan dược trái thiên đạo như vậy, thì vẫn còn là một bí ẩn, chẳng qua nhìn đan dược này cuối cùng lại về đây, Ân Lâm suy đoán chung quy cũng không thoát khỏi liên quan đến chuyện Thiếu Quán Quân làm trái ngược đạo trời.

Đan dược này ở núi Cô Dao nhàn rỗi hơn hai mươi vạn năm, đã đến lúc dùng nó rồi.

Ân Lâm rất nhanh đã tìm được bình đan dược kia từ chỗ đan phòng, bấm đốt ngón tay tính toán ra thời gian Thủy Thần chấm dứt hình phạt, mang theo thân thể phàm "Thành Ngọc", xuyên qua cửa Nhược Mộc, trước khi Liên Tống từ Bắc Cực Thiên sơn trở về phàm thế.

Tất cả mọi chuyện tiếp theo, đều diễn ra rất trơn tru.

Dựa vào năng lực của đan dược, Ân Lâm thành công sửa đổi trí nhớ của tất cả mọi người bao gồm Túc Cập, Thiên Bộ, Hoa Phi Vụ. Trong trí nhớ bị hắn sửa đổi của mọi người, sau khi Tịch Trần mất đi, Thành Ngọc cũng không rời khỏi thành Bình An, mà tương tư khổ sở ở trong Thập Hoa lâu, cực kỳ quy củ chờ đợi Liên Tống chấm dứt hình phạt đến tìm nàng. Vừa chờ đã chờ tận sáu năm.

Vào một ngày nào đó trong năm thứ sáu, đột nhiên có một tiểu Ngư Tiên xông vào Thập Hoa lâu, tự xưng là A Úc, Lăng Ngư công chúa ở Bắc Hải, nghe nói Thủy Thần vì một phàm nhân mà xé đất tạo biển vi phạm thiên quy, cho nên mới tò mò rốt cuộc là phàm nhân như thế nào mà lại có thể mê hoặc một Tam điện hạ thiên tộc lúc nào cũng mắt cao hơn trời kia si mê đến thần hồn điên đảo, cho nên mới cố ý ghé xem.

Tiểu Lăng Ngư thấy Thành Ngọc xinh đẹp, vả lại không hề có thái độ cúi đầu khi đối mặt với tiên tử tôn quý như mình, cho nên cực kỳ không vui, hơn nữa trong lòng nàng lại luyến mộ Liên Tống, Thành Ngọc càng xinh đẹp, nàng càng ghen ghét, thừa dịp Lê Hưởng đang hầu hạ một bên không để ý, đã một chưởng đánh hồn phách của Thành Ngọc đá ra ngoài rồi nuốt chửng.

Lúc mọi người phát hiện Thành Ngọc gặp nạn, chạy tới cứu giúp, khó khăn lắm mới chế phục được Tiểu Lăng Ngư khiến nàng phun hồn phách kia ra, thế nhưng sau khi bỏ hồn phách kia vào lại trong cơ thể Thành Ngọc, thì Thành Ngọc lại không thể tỉnh lại nữa...

Ngoại trừ sửa đổi đoạn ký ức này của mọi người, Ân Lâm vẫn còn nhớ Chiêu Hi từng nói rằng, Thủy Thần có năng lực thăm dò thần thức của người khác, điều tra tâm thức của người khác, còn cẩn thận xóa sạch ký ức của Diêu Hoàng, Lê Hưởng, Tử Ưu Đàm và các hoa yêu trong Thập Hoa Lâu về hắn, làm họ quên đi người giúp Tổ Thị chuyển thế là hắn.

Trong trí nhớ của đám hoa cỏ bị đan dược sửa ký ức, Thành Ngọc chỉ là một phàm nhân bình thường, mà bọn họ lại là trăm hoa mà phụ thân nàng Tĩnh An Vương thu thập lại vì để chữa bệnh lạ cho Thành Ngọc mà thôi.

Mỗi một thiếu sót có thể xảy ra trên phàm thế, Ân Lâm đều lo lắng chu toàn, may mà bình đan dược kia giống như vô tận, hơn nữa thời gian cũng vừa đủ, để hắn có thể tạo nên đủ những lời nói dối kia. Đương nhiên, hắn cũng không quên lời nói dối này là một mắt xích quan trọng... Tiểu Lăng Ngư A Úc.

Từ trước khi trở lại phàm thế, hắn đã dặn Chiêu Hi và Tuyết Ý cầm đan dược đi xử lý con Tiểu Lăng Ngư bị nhốt kia... Chiêu Hi và Tuyết Ý sẽ dùng vở kịch mới hắn dệt cho Tiểu Lăng Ngư, thay thế ký ức giày vò Thành Ngọc trong đầu nàng, thúc đẩy Tổ Thị quy vị, sau đó khiến nàng ta hôn mê, đưa về Bắc Hải.

Không ngủ không nghỉ ở phàm thế bận rộn nửa tháng, Ân Lâm rốt cục dệt xong lời nói dối này. Cuối cùng kiểm tra lại một lần, sau khi xác định hết thảy đều sắp xếp ổn thỏa, hắn lại hóa thành một gốc hoa cỏ tầm thường, ẩn mình trong đám hoa nơi góc khuê phòng của Thành Ngọc, vừa lạnh lùng nhìn Lê Hưởng và Hoa Phi Vụ quỳ gối trước thân thể phàm nhân kia dùng nước mắt rửa mặt, vừa chờ đợi Thủy Thần chấm dứt hình phạt đến phàm thế, nghênh đón tân nương của hắn.

Ngày Thủy Thần đến đây là ngày mùng ba tháng ba của phàm thế, lễ Thượng Kỷ.

Ngày đó gió mát dịu dàng, trời xanh vạn dặm, là thời gian thích hợp để cúng tế, đạp thanh. Nếu Thành Ngọc vẫn còn sống, thì với tính tình thích náo nhiệt của nàng, nhất định sẽ không bỏ qua lễ hội như vậy.

Trên đường phố truyền đến tiếng người đùa giỡn, là động tĩnh của các thiếu niên nam nữ đi chơi đùa. Tiếng cười đùa trong trẻo của các thiếu niên làm Ân Lâm dường như nhớ lại quá khứ khi Thành Ngọc còn đang sống, chợt thấy hoảng hốt vì một luồng uy áp đang đến gần Thập Hoa Lâu, đang bình tĩnh ngưng thần, thì nhìn thấy Liên Tống đã xuất hiện trong phòng.

Thủy Thần mặc bạch bào, nhẹ nhàng đi vào, dùng quạt vén chiếc rèm thủy tinh châu ngọc ngăn cách với gian phòng bên trong, trên mặt mang theo ý cười, dịu dàng nói với người trong phòng: "A Ngọc, ta tới rồi đây."

Nụ cười kia khi nhìn thấy Lê Hường và Hoa Phi Vụ lê cùng quỳ gối trước giường, thì chợt ngưng lại.

Hắn khựng lại một lát, rồi bước nhanh lên, đưa tay vén rèm lụa trắng buông trước giường, ánh mắt rơi xuống trên gương mặt "Thành Ngọc" giống như đang ngủ say, lại di chuyển đến trang sức làm bằng vảy rồng trên người nàng, Ân Lâm nhìn thấy rõ ràng, Liên Tống chợt thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ngồi xuống, cầm lấy hai tay đang để chéo trên bụng của "Thành Ngọc", cẩn thận đánh giá khuôn mặt đang ngủ say của nàng trong chốc lát, sau đó nhìn về phía hai yêu Hoa Lê sau khi thấy hắn thì nhịn không dám khóc, khẽ nhíu mày: "Nàng ăn Tịch Trần lúc nào, sao bây giờ còn chưa tỉnh lại?"

Hai con hoa yêu không dám mở miệng, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, là Thiên Bộ xách váy vội vàng bước vào, nhìn thấy Liên Tống, hốc mắt chợt đỏ lên, bùm lên một tiếng quỳ xuống, dập đầu xuống đất: "Nô tỳ vô năng, không bảo vệ tốt cho quận chúa, nô tỳ đáng tội chết!"

Liên Tống chợt giật mình, nhìn Thiên Bộ quỳ gối trên mặt đất, im lặng thật lâu. Một lúc sau, giọng nói của hắn vang lên, giống như truyền ra từ lòng đất, khàn khàn mà lạnh lẽo như băng: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Khi Thiên Bộ rưng rưng kể từng chuyện Thành Ngọc gặp phải sau khi Liên Tống, Ân Lâm có hơi căng thẳng. Tuy rằng hắn tự cảm thấy bản thân biên soạn câu chuyện rất tốt, cho dù là Thủy Thần cũng không thể bắt bẻ, không chê vào đâu được, nhưng Chiêu Hi từng nói, Thủy Thần "tính tình đa nghi, lại cẩn thận xảo quyệt", nói không chừng lại không bị lừa.

Nhưng sau khi phát hiện Thành Ngọc không thể tỉnh lại, Túc Cập cũng mời Minh chủ Tạ Cô Châu đến điều tra hồn phách của Thành Ngọc, Tạ Minh Chủ dò xét một hồi, lại nói hồn phách của Thành Ngọc không hề bị tổn thương gì, nhưng không hiểu sao lại không cách nào tỉnh lại, hắn cũng không biết nguyên nhân, Ân Lâm thấy Liên Tống giống như không thể chịu đựng được tin tức kia mà lảo đảo một cái.

Lúc đó hắn mới xác định, hắn đã lừa được Liên Tống. Thủy Thần đã mắc bẫy.

Thế nhân nói càng quan tâm thì càng loạn, ngay cả Thủy Thần cũng không ngoại lệ, đụng đến chuyện của Thành Ngọc, hắn luôn mất đi sự bình tĩnh chu toàn từ trước đến nay, điều này khiến Ân Lâm có hơi cảm thán.

Mà lúc Thiên Bộ nói đã xin sự giúp đỡ của Tạ Cô Châu, đó thực sự không phải là do Ân Lâm áp đặt ký ức cho nàng. Mà chuyện họ xông vào Minh Ty, là vào ngày hai mươi tháng một... khi Ân Lâm thay đổi ký ức của bọn họ không lâu sau đó.

Trên thế gian này chỉ có ba đại thần sáng thế, bốn đại thần hộ thế và năm thần thiên nhiên, Quang thần và Địa mẫu đều hiểu được thuật tạo hồn. Theo các cổ thần không còn ở hồng hoang viễn cổ, trên thế gian chưa từng nghe thấy thuật tạo hồn.

Minh chủ mặc dù là chủ của các u hồn, thống lĩnh thế giới sau khi con người chết đi, thế nhưng dù sao cũng không hiểu được chuyện tạo hồn, cho nên nhìn không ra hồn phách trong thân thể kia không còn là của Thành Ngọc mà hắn quen biết, càng không thể hiểu được nguyên nhân "Thành Ngọc" vẫn mê man bất tỉnh.

Nhưng Thiên Bộ và Quốc sư nào hiểu được những thứ này, chỉ cho rằng Minh chủ là người quen thuộc với hồn phách phàm nhân nhất, nếu ngay cả Minh chủ cũng hết cách với việc này, vậy thì "Thành Ngọc" quả thực không thể cứu được nữa. Tuy rằng Quốc sư lúc này vẫn đang ở bên ngoài tìm hiểu cách để Thành Ngọc tỉnh lại, nhưng bọn họ cũng không thật sự có hy vọng đối với việc này.

Nghe Thiên Bộ khóc lóc kể lể, sắc mặt Liên Tống trắng như tuyết, hắn trầm mặc một lát, đưa tay thăm dò trán "Thành Ngọc". Ân Lâm phỏng đoán hắn là đang tìm kiếm hồn "Thành Ngọc". Hồn phách phàm nhân không có gì khác nhau, hắn cũng không lo lắng Liên Tống sẽ dò ra cái gì, dù sao ngay cả Minh chủ cũng không thể thăm dò ra cái gì.

Sau một chén trà, Liên Tống thu tay lại, thấp giọng tự nói: "Ba hồn đều đầy đủ, bảy phách đều ở đây, vì sao lại không tỉnh lại?"

Hắn im lặng một hồi, hơi cúi người, nhìn về phía mỹ nhân trên giường. "Thành Ngọc" trên giường có khuôn mặt ửng đỏ, giống như đang ngủ say, lúc ngủ say cũng xinh đẹp vô song. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, lại vén mấy sợi tóc đen bên má nàng ra sau tai. Làm xong tất cả chuyện này, hắn hơi nhướng mày, sau đó bỗng nhiên bịt miệng mình lại. Ân Lâm thấy rất rõ tráng trên ngón tay trắng như ngọc chảy ra máu đỏ thẫm, chợt thấy ngạc nhiên.

Đang lúc Ân Lâm ngạc nhiên, Liên Tống đã ôm ngang "Thành Ngọc" lên. Gian phòng chợt nổi gió, chỉ trong chốc lát, Thủy Thần đã không còn tăm hơi.

Hoa Phi Vụ và Lê Hướng bị biến cố đột nhiên này làm cho sợ ngây người, nhìn chiếc giường trống rỗng, mà không biết nên phản ứng như thế nào. Thiên Bộ cũng có hơi sững sờ, lau nước mắt, nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ thì thào: "Điện hạ là muốn đến nơi nào?"

Ân Lâm khẽ nhíu mày, hắn gần như lập tức đoán ra được là Thủy Thần sẽ đi đâu.

10.4.2022
Chị bảy đã quay lại là lợi hại hơn xưa, hơn chín ngàn chữ, giày vò em ghê...

Mê Cốc có lời muốn nói, về việc update truyện:

Bắt đầu từ hôm nay, truyện sẽ bắt đầu cập nhật, mỗi lần sẽ tầm từ 5000-8000 chữ. Và sẽ cập nhật liên tục đến 140.000 chữ là kết thúc, 100.000 chữ còn lại sẽ tiết lộ trong sách sau khi xuất bản.
--------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top