Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam sinh tam thế bộ sinh liên

Tác giả: Đường Thất

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 1.2

Ân Lâm nhân lúc mọi người không chú ý rời khỏi Thập Hoa lâu, vội vàng chạy tới Bắc Hải, thì quả nhiên nhìn thấy Thủy Thần đang tức giận đùng đùng đứng trên Bắc Hải. Phía sau hắn là quạt Trấn Ách đang mở ra. "Thành Ngọc" đang yên lặng nằm trên chiếc quạt, và được bảo vệ ở bên trong kết giới huyền quang. Đám mây cách mấy bước trước mặt hắn đã bị nghiền nát, tiểu lăng ngư A Úc đang nằm úp sấp run rẩy trên mây.

Cả Bắc Hải, trên có mây đen che khuất bầu trời, dưới có sóng biển không ngừng cuộn trào, tôm và cua bị sóng cuốn lên bờ, run rẩy rơi trên cát. Mà ở trên bầu trời của bờ biển cách Liên Tống mấy trượng, có rất nhiều người khác cũng đang run rẩy quỳ gối, nhìn dáng vẻ giống như thần tử của Bắc Hải.

Ân Lâm tìm một viên đá lớn ẩn thân. Một bên tảng đá to đó có một cái động, một con cá Thốc đang ở trong cái động nhỏ kia thò đầu ra nhìn Ân Lâm xuất hiện bên cạnh tảng đá lớn, con cá Thốc nhỏ kia lập tức đến sát bên, chủ động bắt chuyện với hắn: "Ngươi xem, Thủy Quân nổi giận, đáng sợ ghê chưa!"

(*)Cá Thốc: Là một loại cá xuất hiện trong Sơn hải kinh, hình như gà có lông màu đỏ, mọc ba đuôi, sáu chân, bốn con mắt.

Ân Lâm liếc mắt nhìn con cá Thốc một cái, sau đó không thèm để ý tới nó nữa.

Thấy Ân Lâm lơ mình, cá nhỏ cũng không thấy xấu hổ, dù sao nó cũng có bốn cái đầu bốn cái miệng, vẫn có thể tự nói chuyện với chính mình thôi.

Cái đầu thứ hai của cá nhỏ ho một tiếng, gật đầu tự giải vây cho mình: "Đúng vậy, hơn năm mươi năm trước, khi Thủy Quân đến Bắc Hải tuần tra ta đã từng gặp được một lần, câu nói kia thế nào nhỉ?"

Cái đầu thứ ba ngẩng đầu tiếp lời: "Tuyệt thế vô song!"

Cái đầu thứ hai tán thưởng nói: "Đúng vậy đúng vậy, chính là câu này. Nhưng Thủy Quân đại nhân tiên tư tuấn dật tuyệt thế vô song, khi tức giận không ngờ lại đáng sợ như thế!"

Cái đầu thứ tư lo lắng thở dài: "Haizz, biển lệch trời nghiêng, không biết Bắc Hải chúng ta có bị lật lên không đây? Đều trách Lăng Ngư tộc không chịu mau mau giao tiểu ngư cơ kia ra nên mới gây nên đại họa!"

Bốn cái đầu chợt yên tĩnh, cái đầu thứ hai phẫn nộ lắc lư: "Không phải! Nhớ lại trước đây lúc Thủy Quân đại nhân đến Bắc Hải, lúc nào cũng mang theo mây an sương lành đến, thế mà lần này lại như thế, nhất định là do tiểu ngư cơ kia đã gây ra tai họa rất lớn rồi, bằng không thì sao Thủy Quân đại nhân vừa đến, đã gọi tên tiểu ngư cơ kia, đáng hận chính là Lăng Ngư tộc dám lớn mật không giao ra tiểu ngư cơ kia ra, lúc này mới khiến cho Thủy Quân đại nhân tức giận, lật cả Bắc Hải, làm cho chúng ta cũng gặp tai nạn theo thế này!"

Đầu thứ nhất phụ họa: "Không sai, dù sao cuối cùng chẳng phải Lăng Ngư tộc cũng giao tiểu ngư cơ kia ra sao, thế mà trước đó cứ làm bộ làm tịch, liên lụy đến chúng ta, thật là!"

Rõ ràng chỉ là một con cá, thế mà nó có thể gây ra hiệu quả như có một đàn cá, Ân Lâm quả thực rất bội phục. Về mục đích đến Bắc Hải của Liên Tống, trong lòng Ân Lâm mặc dù đã sớm biết rõ, nhưng nghe đến đây, hắn vẫn muốn xác nhận thử, bởi vậy cắt lời cái tên đang tự tán gẫu rất vui vẻ kia, hỏi nó: "Thủy Thần lần này đến Bắc Hải, là vì gặp Lăng Ngư công chúa sao? Tại sao hắn lại nhắc tên Lăng Ngư công chúa, ngươi có biết không?"

Cá nhỏ kia là một chú cá thù dai, vừa rồi nó chủ động nói chuyện với Ân Lâm, Ân Lâm lại lờ nó, chuyện này cá nhỏ đã thầm ghi nhớ ở đáy lòng rồi. Bốn cái đầu của cá nhỏ đồng loạt nghiêng một cái, bốn lỗ mũi lại đồng loạt hừ một tiếng: "Hừ!"

Ân Lâm giả vờ hờ hững nói: "Nghe các hạ mới nói, còn tưởng rằng các hạ là người biết nhiều, thì ra các hạ cũng có chuyện không biết."

Bốn cái đầu của Tiểu Ngư lập tức nghiêng trở về: "Ai nói ta không biết? Lăng Ngư tộc trói tiểu ngư cơ trình đến trước mặt Thủy Quân đại nhân, Thủy Quân đại nhân lập tức giáng một tia sáng vào thân thể tiểu ngư cơ kia, tiểu ngư cơ lập tức nằm sấp trên mặt đất rên hừ hừ."

Nó lắc đầu : "Hừ, tiểu ngư cơ này, tính tình vốn nghịch ngợm, thích gây chuyện thị phi, không biết là chọc gì đến Thủy Quân đại nhân rồi, cho nên Thủy Quân đại nhân mới đặc biệt tới bắt nàng, ví dụ như đánh một luồng sáng bạc vào cơ thể nàng, chính là muốn trừng phạt nàng!" Dứt lời, cá nhỏ kiêu ngạo ngẩng bốn cái đầu lên: "Hừ, có chuyện gì mà ta không biết!"

Thân thể nó mềm nhũn, đầu ngẩng mạnh quá, suýt nữa thì đụng đuôi, chợt thấy mình sắp ngã xuống. Nể tình nó trong lúc vô tình tiết lộ cho mình một tin tức hữu dụng, Ân Lâm thở dài, cúi người đưa tay đỡ nó một cái...

Cá nhỏ cho rằng ánh sáng Liên Tống đánh ra chỉ là trừng phạt, bởi vì nó chỉ là một tiểu ngư tiên, kiến thức có hạn. Là một thần sứ sống hơn ba mươi vạn năm, Ân Lâm căn cứ vào miêu tả của Tiểu Linh Ngư, gần như có thể khẳng định đó là Liên Tống đang thi cấm thuật Tàng Vô với Tiểu Lăng Ngư.

Cấm thuật Tàng Vô này, cách thi pháp văn nhã không tiếng động như vậy, cũng có cách thi pháp thô bạo như cuồng phong gió dữ. Trực tiếp dùng linh lực đánh vào thân thể để đọc suy nghĩ của đối phương, là cách thi pháp cực kỳ thô lỗ, sẽ gây nên sự khổ sở rất lớn cho người chịu. Xem ra Liên Tống không hề thương tiếc tiểu lăng ngư kia một chút nào.

Ân Lâm hiểu rất rõ nguyên nhân khiến Liên Tống dùng thuật Tàng Vô thăm dò ký ức của Tiểu Lăng Ngư. Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ đến Bắc Hải xem xét ký ức của Tiểu Lăng Ngư, để giải quyết bí ẩn vì sao Thành Ngọc lại ngủ say. Thủy thần vẫn luôn cẩn thận. May mà hắn cũng chưa từng sơ suất, đã chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, dù cho Liên Tống có điều tra như thế nào thì cuối cùng vẫn chỉ có thể đoán ra một kết luận "Phàm hồn kia bởi vì sợ hãi quá, cho nên phong bế bản thân" mà thôi.

Trên bầu trời, những đám mây dày đặc.

Ân Lâm nhìn không chớp mắt cảnh tượng trên cao. Thấy Tiểu Lăng Ngư kia hoặc là bởi vì sợ quá, hoặc là bởi vì quá đau khổ, cho nên chỉ nằm sấp mãi giữa mây, vừa run rẩy không ngừng. Liên Tống rũ mắt nhìn Tiểu Lăng Ngư đang co rúm lại, thần sắc lạnh như băng, tay phải vừa nhấc lên, thương Kích Việt đã hiện ra trong lòng bàn tay.

Nhìn động tác của Liên Tống, đám người Bắc Hải đang quỳ gối trên một con sóng trắng chợt nổi lên một trận xôn xao, nhìn mấy nam tử diện mạo giống thân tộc của A Úc lảo đảo đứng lên nhào tới quỳ gối trước mặt Liên Tống, bảo vệ A Úc khóc lóc bi thương, năn nỉ Thủy Quân đại nhân giơ cao đánh khẽ, thủ hạ lưu tình.

Liên Tống hờ hững đứng trước mặt chúng thần tử đang quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, không thể nhìn ra sự tức giận gì trên gương mặt lạnh băng, thế nhưng cuồng phong gào thét xung quanh, sóng lớn nổi giận cuồn cuộn dưới chân. Trong biển sóng trắng bốc lên, lại không một ai dám nói đến cơn giận của Thủy Thần. "Giao cao đánh khẽ, thủ hạ lưu tình ư?" Thương Kích Việt phát ra ánh sáng lạnh lẽo như muốn cắn nuốt người, giọng nói Thủy Thần cũng coi như là bình tĩnh: "Vị công chúa của tộc các ngươi ngày đó mưu hại thê tử ta, sao không nghĩ đến việc giơ cao đánh khẽ, thủ hạ lưu tình." Lời nói không ác độc, cũng không sắc bén, nhưng sự lạnh lẽo trong lời nói lại làm cho tất cả thần tử đang quỳ dưới chân đều cảm thấy bị ép đến không thể thở dốc, mồ hôi lạnh toát ra khắp thân.

(Thê tử ta, em khóc anh ơi)

A Úc trốn sau lưng phụ mẫu nàng, đôi mắt rưng rưng, giống như cực kỳ sợ hãi. Nhưng sự sợ hãi đến cực hạn, lại làm cho nàng ta có dũng khí, ngay khi mọi người run rẩy đến mức tĩnh mịch, thì A Úc đột nhiên hét lên: "Ta quả thực đã đả thương phàm nhân kia, nhưng số mệnh phàm nhân vốn thấp hèn như con kiến hôi, dựa theo luật lệ cửu thiên, tiên giả nếu giết một phàm nhân, nhiều nhất cũng chịu trừng phạt chút da thịt mà thôi, nhưng nếu điện hạ giết ta, thì sẽ vi phạm luật lệ cửu thiên, điện hạ không thể giết ta!"

Gã lăng ngư trung niên bảo vệ trước người A Úc dường như cũng không ngờ nàng lại còn nói ra được những lời như vậy, không khỏi trở tay tát một cái, hét lớn: "Nghiệt chướng, còn dám nói!" Lại đi về phía Liên Tống dập đầu thỉnh tội.

Gió bão nổi lên, giống như tiếng quỷ khóc, đám mây giữa trời bị cơn gió xé nát, chỗ Liên Tống đứng mây đen dày đặc giống như có thể nhỏ ra mực. Hắn đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn về phía Tiểu Lăng Ngư đang che gương mặt bị thương, thản nhiên nói: "Nói đúng, giết ngươi làm gì." Nghe xong lời này, trung niên Lăng Ngư sắc mặt chợt trở nên trắng bệch, nhưng Tiểu Lăng Ngư lại tự cho là mình đã uy hiếp được Thủy Thần, sắc mặt chợ trở nên vui vẻ. Ân Lâm quan sát tất cả những chuyện xảy ra, không khỏi thầm mắng trong lòng một tiếng: "Đồ ngu xuẩn này."

Quả nhiên sau đó lại nghe Liên Tống tiếp tục nói: "Chết, thì có gì đáng sợ? Mãi mãi sống ở băng vực vạn năm, chẳng phải đáng sợ gấp trăm ngàn lần hơn cái chết sao?"

Thủy thần thờ ơ, áo bào trắng nhẹ nhàng bay lên, trên mặt hắn vẫn không có cảm xúc gì, khi nói ra bốn chữ "Băng vực vạn năm", cũng cực kỳ ung dung, giống như vừa nói một chuyện không có gì to tát. Nhưng "bốn chữ" này đã khiến mọi người ở đây biến sắc. Băng vực vạn năm ở dưới đáy biển Bắc Hải, quanh năm vô cùng lạnh, không mọc được một tấc cỏ nào, gió sương mưa kiếm, bốn mùa không ngừng, từng có tiên giả bị nhốt ở trong đó, ngày ngày chịu đựng đao băng mưa tiễn xuyên thân, vô cùng khổ sở, lại không thể chết, đó là nơi khiến cho người ta nghe thấy thì mất mật, cho dù là Tiểu Lăng Ngư vốn kiến thức nông cạn thì cũng đã từng nghe đến nơi ác mộng đối với tất cả tiên giả kia.

Liên Tống cầm thương Kích Việt đẩy về phía trước, cây thương bạc tỏa ra ngân quang chói mắt, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì ngân quang đã xuyên qua tầng mây, chiếu thẳng đến mặt biển đang giận dữ cuồn cuộn, sau đó bổ mặt biển ra một vòng xoáy thật lớn. Tiểu Lăng Ngư đi đầu đã hoàn hồn, sợ hãi không thôi, liên tục thét chói tai lui về phía sau. Cơn nước xoáy lại vọt thẳng lên trời, hóa thành một sợi dây thừng quấn chặt lấy nàng ra, rồi bỗng dưng kéo nàng khỏi đầu mây. Tiểu Lăng Ngư sợ hãi giãy dụa, không ngừng kêu đau, nhưng dòng nước lại chảy rất xiết, chỉ trong khoảnh khắc, tiếng thét chói tai của nàng đã biến mất hoàn toàn trong vòng xoáy.

Thấy Tiểu Lăng Ngư bị vòng xoáy cuốn đi, phụ thân huynh trưởng của Tiểu Lăng Ngư suy sụp quỳ xuống đất. Bọn họ là thần Bắc Hải, không thể làm trái ý chủ quân của mình, bởi vậy cũng không dám bước lên cứu Tiểu Lăng Ngư, chỉ có thể rơi lệ mà trơ mắt nhìn nàng biến mất ở đáy của vòng xoáy kia.

Tiểu Lăng Ngư biến mất, vòng xoáy cũng nhanh chóng biến mất. Biển cả giống như một con thú đói được cho ăn, bởi vì đã no bụng mà ngừng lại cơn tức. Không còn cơn lốc xoáy, cho dù sóng vẫn lớn thế nhưng so với vừa rồi, thật sự đã yên tĩnh hơn rất nhiều.

Bắc Hải không còn lung lay muốn đổ, giữa bầu trời cũng không còn mây đen che khuất nữa, trên bầu trời Bắc Hải mặc dù vẫn tối đen như trước, nhưng không còn là trạng thái tận thế lúc này, giống như cơn giận của Thủy Thần cuối cùng cũng được bình ổn. Nhưng Ân Lâm biết, trời đất có cảnh tượng này, không có nghĩa là nỗi đau của Thủy Thần đã được giải tỏa vì Lăng Ngư nhận trừng phạt, bình ổn cơn giận dữ của hắn. Đây chẳng qua là bởi vì Thủy Thần cuối cùng cũng ý thức được trong cơn thịnh nộ, vô tình đã đem lại tai ách cho cả Bắc Hải, lý trí trở về kịp thời nên mới dừng tay mà thôi.

Mặc dù Ân Lâm không quen biết với Liên Tống, nhưng hắn cũng từng chịu nỗi đau khắc cốt ghi tâm đó, cho nên vẫn hiểu được nỗi đau trong lòng Liên Tống, nó căn bản không cách nào tiêu tan. Mặc dù đã nhốt Tiểu Lăng Ngư vào Băng vực vạn năm, như thế thì sao, "Thành Ngọc" đâu vì thế mà tỉnh lại.

Ân Lâm ngửa mặt nhìn vị thủy thần trẻ tuổi đang đứng im lặng giữa không trung. Thanh niên áo trắng kia chỉ liếc mắt nhìn mặt biển vừa thoát khỏi cơn tai ách, lại giống như cực kỳ chán ghét, mặt không đổi sắc ôm lấy "Thành Ngọc", từ trên quạt Trấn Ách, sau đó lập tức rời đi. Nhưng vào lúc này, một tiên giả mặc áo lam giẫm lên đám mây vội vàng chạy tới, miệng vội vàng hét Tam đệ hãy dừng bước.

Có thể gọi Liên Tống là tam đệ, khắp bát hoang này chỉ có hai người, một vị là đại ca, đại hoàng tử của thiên quân, một vị là nhị ca, nhị hoàng tử của thiên quân.

Người đi tới dung nhan tuấn tú, là nhị hoàng tử của thiên quân, Bắc Hải Quân Tang Tịch.

Liên Tống dừng bước.

Tang Tịch đến gần, ánh mắt lướt qua người trong lòng Liên Tống, khẽ thở dài: "Chuyện công chúa Lăng Ngư tộc kia ta nghe nói rồi, nàng quả thật có tội, nhưng dân Bắc Hải thì có tội tình gì, đệ vì một phàm nhân mà lại lật cả Bắc Hải như vậy." Giống như cảm thấy khó chịu mà xoa xoa thái dương: "Việc này phụ quân sớm muộn gì cũng sẽ biết, đến lúc đó nhất định sẽ giáng tội xuống, mặc dù phụ quân thương đệ, nhưng liên quan đến chuyện nam nữ..." Hắn thở dài một hơi: "Đệ vẫn là nên cùng ta đến Lăng Tiêu điện chủ động thỉnh tội đi, nếu để cho người khác giành báo trước việc này, thì không biết sẽ thêm mắm dặm muối trước mặt phụ quân ra sao nữa." Lại nhìn thoáng qua "Thành Ngọc" đang được Liên Tống ôm chặt vào trong ngực để che chở, khuyên nhủ: "Bát Hoang này không phải là nơi phàm nhân nên đến, nàng từ nơi nào đến thì nên đưa nàng về nơi đó đi, tiên phàm yêu nhau trái với thiên luật, đệ đừng sai càng thêm sai nữa."

Liên Tống vốn chỉ rũ mắt yên tĩnh lắng nghe, nghe đến đây, lại ngước mắt cười, trong nụ cười không thấy chút ấm áp nào: "Nhị ca hôm nay có thể khuyên ta như thế, hai mươi tám năm trước vì sao lại không nói con rắn kia từ nơi nào đến thì về lại nơi đó đi?"

Tang Tịch sửng sốt: "Thiếu Tân ở bên ta, cũng đâu vi phạm thiên luật, nhưng phàm nhân này..."

Liên Tống hờ hững: "Đều là nhân duyên không được thiên quân đồng ý, lại phân cao thấp gì chứ?"

Mặt Tang tịch đỏ lên: "Tuy là như thế..." Hắn muốn cãi lại, nhưng lại không thể biện minh, nhất thời á họng.

Liên Tống vẫn thờ ơ như cũ, giống không phát hiện những lời nói không lưu tình vừa rồi của mình đã làm cho Tang Tịch khó xử cỡ nào, hắn nhìn đăm đăm Tang Tịch, đột nhiên nói: "Ta thật ra, có hơi ghen tị với nhị ca."

(Tang Tịch là gì mà ai cũng ghen tị vậy haha, trước Dạ Bông giờ anh Tống haha)

Tang Tịch ngơ ngác: "Ghen tị với ta?"

Liên Tống dời ánh mắt, nhìn về phía phương trời xa xôi, yên lặng trong chốc lát, mới nói: "Hai mươi tám năm trước, Nhị ca dám tự chủ trương từ hôn với Thanh Khâu, đưa con rắn kia đến thiên cung mà cưng chiều sủng ái, là ỷ phụ quân thiên vị yêu thương huynh. Huynh cho rằng đó chỉ là chuyện hôn sự cỏn con, chỉ cần huynh thể hiện mình có tâm ý kiên định, thì phụ quân mặc dù trong một sớm một chiều không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn sẽ theo ý muốn của huynh. Ta đoán có đúng không?"

Tang Tịch nhắm mắt lại: "Đệ, lại nhắc tới chuyện này làm gì? Ngày đó là ta thiếu suy nghĩ, nếu biết phụ quân sẽ ghét bỏ Thiếu Tân như vậy, ta có lẽ..." Thở dài một hơi, vẫn còn cảm thấy hơi hối hận: "Hôm nay lại nói những thứ này thì có ích gì, chung quy là vì một suy nghĩ sai lệch của ta mà hại Thiếu Tân phải chịu rất nhiều khổ sở, lại hại Trường Y..." Nói đến đây thì hết sức để nói tiếp, hắn bèn im lặng.

Liên Tống cũng im lặng, một lát sau hắn nói: "Trước đây đệ thực ra không coi trọng việc nhị ca xử trí chuyện này, chỉ cảm thấy huynh ngây thơ quá, lại hành xử lỗ mãng."

Tang Tịch cười khổ: "Ngây thơ, lỗ mãng, đệ nói không sai, ta không chỉ một lần hối hận, nếu khi đó ta có thể cẩn thận chu toàn một chút..."

Liên Tống lại ngắt lời hắn: "Vô dụng."

Tang Tịch sửng sốt, giống như là không nghe rõ lời hắn nói: "Đệ nói gì cơ?"

Liên Tống lặp đi lặp lại ba chữ kia: "Vô dụng." Hắn mỉm cười, nụ cười hàm chứa sự châm chọc trào phúng, giống như là đang cười nhạo chính hắn: "Ta tự cho rằng mình lấy nhị ca làm gương, suy nghĩ mọi việc cực kỳ chu toàn, nhưng suy nghĩ chu toàn thì có ích lợi gì, rồi cũng sẽ có chuyện không thể phòng bị." Hắn rũ mắt nhìn nữ tử trong ngực: "Có lẽ ngây thơ lỗ mãng một chút, cũng rất tốt, nếu ngay từ đầu ta đi con đường khác, cũng giống nhị ca che chở cho con rắn kia một tấc cũng không rời, ngây thơ lỗ mãng che chở nàng, thì có lẽ lúc này nàng sẽ không đến mức yên lặng mà trong ngực ta như vậy."

Tang Tịch ngạc nhiên nói: "Đệ..."

Liên Tống ngẩng đầu, trên gương mặt không có biểu cảm gì: "Lăng Tiêu điện ta không đi." Hắn nhìn Tang Tịch: "Lần này vô cớ giáng tai họa cho Bắc Hải, là ta thất trách, ta không xứng làm Thủy Quân tứ hải nữa, Nhị ca hãy thay ta bẩm báo với thiên quân, chọn người tài khác đến tiếp nhận vị trí Thủy Quân này đi. Mà về phần ta nên nhận trừng phạt gì thì đợi ta tìm được cách đánh thức A Ngọc rồi, sẽ quay về Thiên Cung tìm thiên quân nhận tội." Dứt lời quả quyết xoay người rời đi.

Tang Tịch chấn động, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại, lúc Liên Tống xoay người, bước nhanh lên nắm mạnh lấy cánh tay của hắn: "Đệ, đệ muốn đi?" Hắn vừa sợ vừa không nhịn được mà dùng sức, giọng nói vì gấp gáp mà dồn dập nhắc nhở: "Còn nhớ đệ đã đánh cược với phụ quân không? Chuyện xẻ đất tạo biển kia, còn có thể biện giải là đệ chỉ là vì bị dung mạo phàm nhân này mê hoặc, cho nên mới làm ra chuyện hoang đường đó, không phải thay lòng đổi dạ với Trường Y. Nhưng nếu đệ từ chức rời đi, chẳng phải là rõ ràng nói với phụ quân đệ đã thua cược với người sao? Như thế chẳng phải sẽ khiến cho Trường Y không cách nào trở về Cửu Trọng Thiên..." Nói đến đây, có lẽ là phản ứng này có mục đích quá rõ ràng, nên mới ho một tiếng, lấp liếm nói: "Cho dù, cho dù đệ không để ý Trường Y có được trở về tiên vị, liệt vào tiên ban lần nữa hay không, nhưng dù sao thua rồi thì phải chịu, theo ước hẹn phải đến Tây Thiên Phạm cảnh của Phật tổ thanh tu bảy trăm năm, sau đó tiếp nhận vị trí thần tướng hộ tộc, há có thể lật lọng đòi bỏ đi?"

Liên Tống nhìn thoáng qua cánh tay bị Tang Tịch túm lấy, có hơi nhấc lên, Tang Tịch buông lỏng tay.

"Thua thì phải chịu?" Hắn hoàn toàn không quan tâm: "Ta xưa nay sống hoang đường quen rồi, cho dù bội ước thì Thiên Quân cũng coi như đã quen rồi. Về phần thần tướng hộ tộc." Ánh mắt của hắn rơi trên người nữ tử trong ngực, thấp giọng nói, tựa như có hơi giễu cợt, lại tựa như cực kỳ trống rỗng: "Liên Tống ta đến một người còn không bảo vệ được, thì sao có thể bảo vệ toàn bộ Thần tộc đây?"

Tang tịch im lặng không nói gì.

Liên Tống cũng không nhìn Tang Tịch nữa, ôm chặt "Thành Ngọc", xoay người đi.

Tang Tịch không còn ý muốn ngăn cản hắn nữa, chỉ kinh ngạc đứng trên mây, nhìn bóng lưng Liên Tống ngự gió đi xa, đột nhiên đi về phía trước vài bước, giống như muốn đuổi theo, nhưng không biết vì sao, cuối cùng hắn vẫn không đuổi theo.

Sau khi Liên Tống rời đi, mây đen trên Bắc Hải cũng tản ra, gió mạnh ngừng lại, sóng lớn cuồn cuộn không ngừng cùng bình ổn lại, giống như Thủy Thần hôm nay chưa từng xuất hiện, và biển rộng vẫn luôn yên tĩnh như thế.

Đó là lần cuối cùng Ân Lâm nhìn thấy Liên Tống.

Tứ Hải Thủy Quân lại vì một nữ tử phàm nhân mà từ bỏ chức vị rời đi, việc này nếu náo loạn thì nhất định sẽ làm chấn động cả Bát Hoang. Nhưng Ân Lâm quan sát ba ngày, lại phát hiện Bát Hoang cũng không có Thủy Thần nào vì một nữ tử phàm nhân mà bỏ trốn, hắn phỏng đoán là thiên quân sủng ái đứa con út này nên đã đè việc này xuống.

Tuyết Ý lén lút lẻn đi vào Cửu Trọng Thiên tìm hiểu thử, nói Liên Tống buổi chiều vừa rời đi, Tang Tịch đã lên trời gặp thiên quân, nhưng trong ngự thư phòng vẫn không truyền ra động tĩnh tức giận gì của thiên quân, còn Tang Tịch sau khi bước ra, thần sắc có hơi hoảng hốt. Mà đợi Tang Tịch rời đi, Thiên Quân đã lập tức đến Thái Thần cung một chuyến, tiếp theo vị Đông Hoa đế quân không có việc tuyệt đối không xuất cung, lập tức ra khỏi Nam Thiên Môn, đi thẳng về phía Thập Lý Đào Lâm của thượng thần Chiết Nhan.

Căn cứ theo tin tức Tuyết Ý mang về, Ân Lâm phỏng đoán Liên Tống có lẽ là đi thập lý đào lâm tìm Chiết Nhan thượng thần chữa trị cho Thành Ngọc, Đông Hoa đế quân thì được thiên quân ủy thác, đến mang Liên Tống về.

Lúc mới thiết lập cục diện này cho Liên Tống, Ân Lâm đã từng nghĩ tới, mặc dù cục diện này tinh diệu, có thể giấu hết người trong thiên hạ, nhưng Phật tổ ở Tây Phương Phạm Cảnh cùng Đông Hoa đế quân của Thái Thần cung của tầng trời thứ mười ba này, thì e rằng không thể gạt được. Nhưng nhớ tới hai vị thần này đều không thích xen vào việc của người khác, lúc đó Ân Lâm cũng có hơi chần chờ, cuối cùng vẫn lựa chọn thiết lập cục diện này, bởi vì hắn cảm thấy cho dù là Phật Tổ hay đế quân, thì mặc dù nhìn thấu cục diện này, cũng sẽ không nhúng tay vào.

Nhưng nhìn tác phong hôm nay của Đông Hoa đế quân, lại khiến cho Ân Lâm sinh ra một chút cảm giác không lành.

Ân Lâm không lo lắng vô ích, quả nhiên, đêm đó, Đông Hoa đế quân đã xông vào Trung Trạch.

Đế quân không tổn hao gì xuyên qua bảy đạo đại trận bảo vệ Trung Trạch, xuất hiện ở Cô Dao, miễn lễ quỳ lạy của hắn, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Phàm nhân Thành Ngọc kia, chính là Tổ Thị ư?"

Hắn cố gắng trấn định: "Lời đế quân nói, thứ cho tiểu thần không thể nghe hiểu..."

Đế quân nhíu mày: "Hồn phách trong thân thể phàm nhân kia chính là một hồn phách mới, trên thế gian kẻ có thể tạo ra hồn phách mới cho phàm nhân có hạn, người còn sót lại trong bát hoang cùng lắm chỉ có Tất Lạc của Phạm cảnh và bổn quân, và Tổ Thị vừa trở về đã ngủ say. Hồn này không phải do Tất Lạc và bổn quân tạo ra, thì đương nhiên là do Tổ Thị tạo ra." Hắn hơi dừng lại một chút rồi lại nói: " Phàm thể kia cũng được chế tạo rất tinh xảo, bổn quân thử đặt một linh hồn tiên giả vào thân thể phàm kia, nó lại có thể làm cho linh hồn của tiên giả đó biến thành vô hình. Nếu Tổ Thị trở về trong thân thể phàm nhân đó, e là nếu bổn quân gặp phải nàng, cũng chỉ coi nàng là một phàm nhân thôi." Đế quân hờ hững liếc hắn một cái: "Còn muốn nói không hiểu bổn quân đang nói cái gì nữa chứ?"

Trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi, tự biết không thể giấu diếm nữa, chỉ có thể chắp tay: "Đế quân không hổ là thiên địa cộng chủ, mới nhìn qua đã biết hết sự tình, không thể gạt được ngài chuyện gì cả."

Đế quân nâng tay áo, hóa ra một cái bàn trà, ngồi xuống, lại bảo hắn ngồi xuống: "Thiếu Quán từng nhắc đến với bổn quân, nói Tổ Thị có mối quan hệ sâu xa với Thủy Thần chưa giáng sinh, lúc đó bổn quân còn không hiểu ý gì." Vừa nấu trà vừa tiếp tục nói: "Đương nhiên, bổn quân cũng không có hứng thú. Nhưng bây giờ nghĩ lại, hẳn là Tổ Thị đã từng thấy trước nhân duyên với Thủy Thần rồi, đúng không?"

Hắn chỉ có thể cười khổ: "Đế quân đã đoán được đến đây, tiểu thần còn có gì để nói."

Đế Quân bình thản: "Ngươi đương nhiên còn có thể nói, ví dụ như bổn quân cũng không hiểu, vì sao Tổ Thị phải gạt Liên Tống rằng nàng chính là phàm nhân Thành Ngọc kia, vì sao lại tạo ra một hồn mới khác cho hắn, đưa một Thành Ngọc khác đến lừa gạt hắn?" Đế quân rũ mắt, bắt đầu đong đếm lượng lá trà: "Bổn quân biết Tổ Thị không có thất tình lục dục, có thần hồn hoàn toàn vô cấu." Cười cười: "Cũng không đến mức sau khi nàng quy vị thì không còn thích thân phận phàm nhân kia, cho rằng nhân duyên kiếp đó khinh nhờn đến thần hồn vô tình vô dục vô khuyết vô cấu của nàng đó chứ?"

Hắn lần nữa cười khổ: "Đương nhiên không phải như thế." Cố lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía vị tôn thần tóc bạc đang lạnh nhạt nấu trà: "Đế quân đã đích thân đến Cô Dao để hỏi chân tướng, thứ cho tiểu thần cả gan suy đoán, đế quân hẳn là còn chưa kể chuyện Thành Ngọc chính là tôn thượng nói cho Thủy Thần phải không." Hắn thấp giọng khẩn cầu: "Tiểu thần có thể nói cho đế quân biết tất cả, nhưng xin đế quân hãy thay Cô Dao chúng ta giữ bí mật này, mãi mãi đừng đem việc này nói cho Thủy Thần biết, đây là ý tôn thượng, cũng là... Tốt cho Thủy Thần."

Đế quân nhìn hắn, chia cho hắn một chén trà đã nấu xong: "Ngươi cứ tạm thời nói ra để nghe một chút đã."

Hắn nhíu mày suy nghĩ một lát, thấp giọng thở dài: "Tôn thượng, nàng rất khổ..." Dùng câu này để mở đầu, sau đó bắt đầu kể hết chuyện nhân duyên của Tổ Thị với Thủy Thần, mười bảy lần chuyển thế của Tổ Thị, và việc nàng sau khi quy vị dự đoán được thiên địa đại kiếp nạn ba vạn năm sau, và việc nàng bất đắc dĩ tạo hồn thể mới cho đế quân.

Đế Quân nghe xong hết đầu đuôi, thần sắc nghiêm túc khác thường, hỏi hắn về chuyện đại kiếp nạn kia, trầm mặc một lúc lâu, đồng ý lời khẩn cầu của hắn: "Bổn quân đồng ý với ngươi, sẽ không tiết lộ việc này cho Liên Tống. Nhưng cách làm của Tổ Thị thực sự cũng không ổn. Tạo ra một phàm nhân tiếp tục tiền duyên cùng hắn, mặc dù cũng có thể nói là vì tốt cho hắn, nhưng thực ra cũng là một kiểu lừa gạt."

Hắn khẽ nhíu mày: "Nếu Tổ Thị đã lột bỏ đoạn ký ức kia, buông tha đoạn tình duyên này, vậy các ngươi cũng không cần tốn nhiều công sức để tạo ra một ảo mộng cho Liên Tống nữa, huống hồ hiện giờ ảo mộng này chẳng qua chỉ là một ảo mộng khiến người ta tuyệt vọng đau khổ mà thôi."

Nói đến đây, đế quân trầm mặc một lát, cuối cùng nói: "Nếu Quang Thần đã một lần nữa quay trở lại là một Quang Thần chưa từng động tình kia, vậy thì để cho Thủy Thần cũng một lần nữa trở thành Thủy Thần thích chơi đùa của thế gian đi, như vậy mới tốt cho cả hai."

Hắn giật mình, hoảng hốt hiểu ra ý của đế quân, nhưng lại không quá xác định, thăm dò hỏi: "Ý của Đế Quân..."

Đế Quân đã thu lại bàn trà đứng dậy, thản nhiên nói: "Bổn quân sẽ tái tạo lại ký ức cho Thủy Thần, để hắn quên đi phàm nhân Thành Ngọc kia."Lại nhìn về phía hắn: "Các ngươi ở đây dốc lòng bảo vệ Tổ Thị, đợi nàng tỉnh lại, bổn quân lại đến Cô Dao thăm nàng."

Sau đó Đế Quân mới rời đi.

Sau đó Tuyết Ý lại đi Cửu Trọng Thiên tìm hiểu một lần nữa, trở về nói cho hắn biết, nói Chiết Nhan mấy ngày nay cũng không ở Thập lý đào lâm, chờ Liên Tống bị đế quân mang về thiên cung, về thiên cung không lâu, thì đã theo đế quân đi Bích hải thương linh bế quan.

Mấy ngàn năm sau, hai người vẫn không có tin tức gì.

Sau đó, hắn dẫn ba vị thần sứ đến ẩn cư ở Trung Trạch, chỉ một lòng canh giữ Tổ Thị, không tiếp xúc với chuyện bên ngoài nữa, cũng không nghe ngóng tin tức gì bên ngoài nữa.

Cho đến hơn hai vạn năm sau, vì chuyện Thiên Khuyển đỏ, hắn và Chiêu Hi lần nữa ra khỏi Trung Trạch, đi tới núi Bá Chủng này, mới lần nữa nhìn thấy Thủy Thần gần như đã quên hết thảy mọi chuyện này.

Đó là kết thúc tốt nhất.

Trong lòng hắn khẽ thở dài, sau đó xoay người nói với Chiêu Hi: "Chúng ta cũng đi thôi."

Hai người dọc theo con đường hoàn toàn trái ngược với Thủy Thần, sau đó lặng lẽ rời khỏi núi Bá Chủng.

10.6.2022

Có truyện đúng tuần em bận nhất, chị bảy thương em ghê...

Chụy bảy có nhời muốn lói:

Thủy thần giáng tại ương xuống Bắc Hải, một là bầu không khí tương đối đáng sợ, trên thực tế không đổ một tòa nhà cũng không có miếng ngói nào vỡ cả, cũng chả có con hải sản nào chết.

Đế Quân: Nàng quên ngươi, ta cũng để ngươi quên nàng, thế mới công bằng. Liên Tam, ngươi sờ lương tâm nói đi, ta đối với ngươi có tốt hay không?

Anh Ba: ¥#*&¥%@*%? #@L&^!

Bà Yuan: Đáng kiếp ngài ế mấy chục vạn năm, hừ.

--------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top