Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam sinh tam thế bộ sinh liên

Tác giả: Đường Thất

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 36.2

Thiên Bộ xem như cũng có quen biết với Yên Lan. Ba vạn năm qua, ở Thiên cung rộng lớn này, nàng thường xuyên đụng phải Yên Lan, có đôi khi nhìn Yên Lan, Thiên Bộ lại nghĩ, có lẽ lúc trước Trường Y liều mạng chết dưới Tỏa Yêu Tháp, Tam điện hạ không nên bảo vệ tàn hồn của nàng.

Tuy rằng mọi chuyện đã qua ba vạn năm, nhưng mà chuyện khi đó, Thiên Bộ hoàn toàn có thể nhớ rõ. Nàng còn nhớ là ngày thứ ba sau khi Trường Y tuyệt mệnh, Thiên Quân đến Nguyên Cực Cung lập ra cá cược kia với Tam điện hạ. Cũng còn nhớ là năm thứ hai mươi tám, hồn phách của Trường Y được tu bổ xong, sau đó đến phàm thế trọng sinh thành Yên Lan. Sau đó Tam điện hạ cũng tuân theo vụ cá cược đến bảo vệ cho Yên Lan ở hạ giới. Là tiên nga theo bên cạnh Tam điện hạ lâu nhất, nên nàng cũng đi theo.

Bọn họ ở phàm thế tổng cộng mười tám năm, mười tám năm thời gian không có gì đáng nói. Năm thứ mười tám, vương triều nơi bọn họ sống xảy ra chiến sự, mà Yên Lan với tư cách là công chúa của vương triều, cần phải vì nước mà đi hòa thân. Yên Lan không muốn gả cho ngoại tộc nên mới đau khổ cầu xin Tam điện hạ. Khi đó Tam điện hạ dường như cũng ở thế gian đến chán nản nên cũng không muốn tiếp tục ở đây nữa, bèn nhân lúc này chơi một ván lớn... xẻ đất tạo ra một vùng biển ở biên giới hai vương triều. Thứ nhất ngăn cản Yên Lan hòa thân, thứ hai là mượn chuyện này chấm dứt sớm ván cược với Thiên Quân.

Quả nhiên, hành động này làm chấn động Cửu Thiên, Thiên Quân không thể không bắt hắn trở về sớm để trừng phạt, cho đám thần tiên của Cửu Thiên phục. Chẳng qua theo Thiên Quân, hành động tùy hứng này của Tam điện hạ lại chứng minh được mối thâm tình của hắn với Trường Y, cho nên Thiên Quân cuối cùng cũng chịu thua cuộc, tha thứ cho việc Trường Y tự tiện xông vào Tỏa Yêu Tháp, cũng đưa Yên Lan trở về Cửu Trọng Thiên, khôi phục tiên vị của nàng. Từ đó, hoa thần và hoa tiên trên thế gian, cuối cùng lại có hoa chủ lần nữa.

Mà Yên Lan sau khi hóa phàm cốt tụ được tiên cốt lần nữa phi thăng lên thần vị, đạt được tiên thân thì lại càng có nhiều ký ức hơn, giống như nguyện vọng của Tam điện hạ, nhớ lại tất cả ký ức của Trường Y. Nàng cuối cùng cũng có thể tiếp tục chứng minh với Tam điện hạ rằng thế gian này cũng không hề trống rỗng như hắn nghĩ, thực ra nó cùng có thứ trường tồn vĩnh cửu không bị thời gian làm cho thay đổi. Nhưng làm cho người ta không ngờ tới đó là Yên Lan mặc dù đã có ký ức quá khứ, thế nhưng tâm ý đã thay đổi, vứt bỏ tình yêu đối với Tang Tịch, đi si tình với Tam điện hạ.

Trong ấn tượng của Thiên Bộ, đó là năm thứ ba ngàn bảy trăm bảy mươi bốn năm sau khi họ từ phàm thế trở về.

Năm đó Tam điện hạ xẻ đất tạo biển ở phàm thế, rồi ở Bắc Cực Thiên Sơn chịu hình phạt, sau khi chịu phạt xong thì lại giúp Yên Lan hóa phàm cốt tụ tiên cốt, tốn thêm một lượng lớn tu vi, cho nên không thể thức tỉnh được tiên thể của Yên Lan, Đông Hoa đế quân sau này đưa Tam điện hạ đến Bích Hải Thương Linh bế quan. Lần bế quan này, vừa bế đã bế tận ba ngàn năm.

Mọi chuyện cũng rất trùng hợp, trong năm cuối cùng Tam điện hạ bế quan, vực Trấn Ách có đại yêu muốn phá vực mà ra, làm cho vùng biển Diệu Huy rung chuyển không thôi. Vùng biển Diệu Huy là quê hương của Tam điện hạ, cho nên hắn mới tự mình đi trấn áp. Nhưng đại yêu kia không phải là yêu vật tầm thường, nó vô cùng hung ác, một yêu một thần đánh nhau tận bảy ngày bảy đêm, cuối cùng đại yêu kia bị hàng phục, nhưng Tam điện hạ cũng không tốt hơn là bao, bị trọng thương không nói, đã thế còn mất cả vảy ngược. Đế Quân đánh trận nhiều còn hơn muối của chúng thần từng ăn, cho nên không thèm để thương tích của Tam điện hạ vào mắt. Đế Quân thậm chí cảm thấy vết thương nhỏ này không xứng với linh khí của Bích Hải Thương Linh, chỉ tổ làm hao tổn linh khí ở đó, cho nên cảm thấy tùy tiện vứt ngài ở Cửu Trọng Thiên dưỡng thương là được rồi, sau đó dứt khoát đưa Tam điện hạ về Cửu Trọng Thiên, giao cho chưởng sự tiên nga của Nguyên Cực Cung là nàng.

Vừa biết Tam điện hạ trở về Nguyên Cực cung, Yên Lan vội vàng chạy đến.

Lúc đó Yên Lan đã ở trên trời làm thần tiên hơn ba ngàn năm, nhìn cũng hơi có một ít dáng vẻ của thần tiên, nhưng so với Trường Y, thì vẫn khác nhiều lắm. Theo lý thuyết nàng chính là Trường Y, nhưng lại không giống Trường Y.

Yên Lan xấu hổ thổ lộ tâm ý với điện hạ ngay trước giường Tam điện hạ dưỡng thương. Điện hạ giống như đã liệu trước điều này, lẳng lặng nhìn nàng: "Nghe nói ngươi đã khôi phục trí nhớ, vậy ngươi hẳn là cũng nhớ nhị ca ta. Ngươi từng thích huynh ấy như thế, vì sao bây giờ lại thay đổi?"

Yên Lan cúi đầu, hai gò má càng đỏ lên: "Bởi vì ta cũng nhớ Tam điện hạ ngài đã đối tốt với ta thế nào, nếu không có điện hạ thì sẽ không có ta hôm nay, ta từng hồ đồ, nhưng vì vết thương ở Tỏa Yêu Tháp làm cho ta hiểu thế gian này là ai đối xử với ta tốt nhất, bây giờ người trong lòng ta thật sự thích..." Nàng len lén nhìn Tam điện hạ một cái, cắn cắn môi, giống như cố nén xấu hổ nói: "Người ta thật sự thích là điện hạ."

Tam điện hạ trầm mặc hồi lâu: "Ta từng tin tưởng rằng tình cảm của ngươi với Tang Tịch là đến chết cũng không thay đổi." Hắn nhìn Yên Lan: "Ngươi làm ta thật thất vọng."

Yên Lan ngây ngẩn cả người, không thể tin được, ngẩng đầu nhìn hắn, nét đỏ bừng trên mặt rút đi: "Ta, ta thích điện hạ, chẳng lẽ điện hạ không vui sao, không phải điện hạ cũng... vẫn luôn chờ đợi ta nhớ lại quá khứ, trở thành Trường Y chân chính, sau đó cùng với điện hạ.."

Tam điện hạ nhíu mày: "Ta cứu Trường Y không phải vì thế này."

Yên Lan vẫn không tin, bối rối nói: "Vậy... có phải là ta còn chưa đủ giống Trường Y phải không, ta đã rất cố gắng học..."

Tam điện hạ cắt lời nàng, thần sắc không thể nói là lãnh đạm, mà giống như lời hắn nói, thất vọng nhiều hơn: "Ngươi không cần học nàng, ta không có tình cảm với Trường Y." Sau ngài lại hờ hững nói: "Cũng không có tình cảm với ngươi."

Ngày đó, Yên Lan như người mất hồn rời khỏi Nguyên Cực Cung.

Tam điện hạ dùng nhiều tâm huyết như vậy trên người Trường Y là muốn chứng minh thế gian này có lẽ vẫn tồn tại sự trường tồn vĩnh cứu chứ không phải mọi vật đều trống rỗng, nhưng chung quy vẫn thất bại. Công sức đổ bể làm người ta thấy uể oải, Thiên Bộ cho rằng Tam điện hạ sẽ buồn bã một thời gian, thế nhưng ngài hình như lại không cảm thấy vậy. Chỉ là có một buổi tối, Tam điện hạ ngồi trên nóc Nguyên Cực Cung thổi sáo. Ban đêm gió lớn, nàng đi lên đưa áo choàng cho Tam điện hạ, thấy hắn đang ngắm nhìn Thiên Cung mênh mông, thật lâu sau không nói gì.

Thiên Bộ bước đến thăm dò hỏi một câu: "Điện hạ, ngài đang nhìn gì vậy?"

Tam điện hạ yên tĩnh một lát, trả lời nàng: "Nhìn thế gian vô thường, vạn vật trống rỗng."

Thiên Bộ cân nhắc một lát, muốn hỏi hắn, có phải sống ở Cửu Trọng Thiên lâu nên thấy chán rồi hay không, có muốn nàng chuẩn bị một chút rồi bọn họ cùng trở về biển Huy Diệu không thì lại nghe hắn lại nói: "Ta vốn dĩ hẳn là không có cảm xúc như vậy thế nhưng không hiểu vì sao, trong một khắc vừa thoáng qua, ta lại cảm thấy thế gian này cũng từng có thứ gì đó xuất hiện khiến ta bất chấp tất cả để đuổi theo, trân trọng đến nỗi không hề muốn chùn bước."

Thiên Bộ im lặng và mờ mịt, bởi vì trong trí nhớ của nàng, hai vạn năm qua Tam điện hạ đều coi vạn vật trên thế gian này là trống rỗng, cũng không có thứ gì muốn quý trọng hay trân trọng cả. Nàng cân nhắc một hồi mới lựa lời đưa ra một khả năng: "Điện hạ không phải là nằm mơ gì..."

Tam điện hạ lắc đầu: "Không phải mơ." Sau đó, lại như không có quan tâm gì hờ hững mỉm cười: "Có thể là ảo giác chăng." Sau đó lại đặt thanh sáo bạch ngọc địch kia đến bên môi.

Trong gió đêm, tiếng sáo lại lần nữa vang lên.

Sau đó có một đoạn thời gian rất dài, Yên Lan chưa từng quay lại Nguyên Cực cung.

Tình trạng sống trên trời của Yên Lan không tốt lắm, Thiên Bộ vẫn luôn nhìn thấy. Thiên Quân quả thực bạn cho nàng tôn hiệu, thế nhưng năng lực của nàng lại không đủ, miễn cưỡng ngồi ở vị trí Hoa chủ thì cũng không thể phục chúng. Hơn ba ngàn năm qua, chỉ có thể dựa vào sự hiểu lầm rằng Tam điện hạ có ý với nàng, kiêng kỵ Tam điện hạ, thì mới không dám ngáng chân nàng, để nàng tiếp tục ở vị trí Hoa chủ này.

Yên Lan không dám nói cho chúng tiên biết giữa nàng và Tam điện hạ chẳng qua chỉ là do nàng tự mình đa tình, mặc dù Tam điện hạ đã nói rất rõ ràng, khi có những tiểu tiên không hiểu chuyện chạy tới chỗ nàng nói bóng nói bóng nói gió quan hệ giữa Tam điện hạ và nàng, Yên Lan vẫn tỏ ra hàm hồ không rõ ràng, chỉ dám nói những lời mập mờ cho qua. Thiên Bộ cũng chướng mắt cách làm này của Yên Lan, nhưng bên cạnh đó cũng hiểu cho nàng, suy cho cùng thì sống ở trên Cửu Trọng Thiên cũng thật không dễ dàng.

Tam điện hạ không thể biết chuyện Yên Lan gây ra. Ti Mệnh Tinh Quân là người nhiều chuyện nhất trên trời, sau khi nghe được những lời đồn đại kia, có thể cảm thấy tò mò, tới tìm Tam điện hạ. Điện hạ rất lạnh nhạt, vừa động bút vẽ trong tay vừa trả lời Ti Mệnh Tinh Quân: "Yên Lan sống lại là do một tay ta thúc đẩy, khi đó cũng không hỏi Trường Y có muốn hay không, có lẽ nàng không muốn. Ta là nguyên nhân của việc này, làm ra cục diện trước mắt này, gọi là quả, coi như là ta nợ nàng."

Ti Mệnh Tinh Quân lập tức hiểu ý, kinh ngạc nói: "Tam điện hạ nói như vậy, là không muốn thiếu nhân quả, cho nên điện hạ tính là..."

Tam điện hạ vẽ xong nét cuối cùng, ném bút vẽ vào chén rửa bút: "Một phàm nhân, có nhân duyên thành tiên, khi căn cơ bất ổn thì mượn lực để chống lưng, đó vốn là cách làm rất thông minh. Ta cho nàng ba vạn năm thời gian, nếu là mượn bóng râm của ta ba vạn năm, mà nàng vẫn không cách nào tự lập, vậy thì hãy tấu thỉnh với Thiên Quân để cho nàng vẫn nhập luân hồi, làm phàm nhân đi."

Bản chất của Tam điện hạ là một vị thần cực kỳ hờ hững vô tình, lại sống tùy ý, cho nên hắn không quan tâm đến chuyện nhân quả mới phải. Thiên Bộ đoán hắn có thể thư thả Yên Lan như thế, có lẽ nhân quả chỉ là một phần nhỏ, càng nhiều hơn, là bởi vì điện hạ hắn tiếc cho Trường Y. Nhưng nàng cũng không dám hỏi Tam điện hạ.

Cuộc sống cứ thế tiếp tục trôi qua.

Vừa đảo mắt đã qua hơn hai vạn năm sau.

Trên Cửu Thiên, lời đồn đại về Tam điện hạ và Yên Lan chưa từng đứt đoạn, thật thật giả giả, chúng tiên cũng không rõ. Nói Tam điện hạ thích Yên Lan đi... Vậy mấy trăm mỹ nhân tới tới lui lui trong Nguyên Cực Cung hai vạn năm qua rốt cuộc là sao? Nhưng nếu nói là không thích... Vậy thì từ trước tới nay Nguyên Cực Cung chiếu cố đến Hoa Chủ Yên Lan đến như thế là vì sao? Có vài tiểu tiên có ý nghĩ lén suy đoán, nói có lẽ trong quá khứ Tam điện hạ quả thực đã từng có tình cảm với Yên Lan, thế nhưng Tam điện hạ vốn tính phong lưu, nói gì đến thật lòng, càng không nói đến thâm tình, cảm giác mới mẻ trôi qua thì tình cảm cũng bị mài mòn, cho nên hai người họ mới rơi vào tình trạng như bây giờ.

Thiên Bộ nghe mấy lời đồn đại này cũng thấy bình thường, nhưng điều khiến nàng không ngờ là Yên Lan vốn nên tỉnh táo, thế nhưng sau khi nói quá nhiều lời nói dối, lại bất giác dùng lời nói dối kia xây cho mình một tòa tháp cao, ngày ngày đắm chìm trong đó. Ký ức của con người sẽ làm cho quá khứ trở nên đẹp đẽ, nhưng nó cũng có thể tạo ra ảo tưởng. Lời nói dối được dựng lên và kéo dài hơn hai vạn năm, cho nên đến bản thân Yên Lan cũng tin những lời quỷ quái mà nàng ta cố ý bịa đặt cho người khác nghe, nàng ta kiên định cho rằng, Tam điện hạ từ chối nàng chỉ là vì có nỗi khổ tâm: kiếp trước nàng là yêu thân thành tiên, kiếp này nàng phàm thân thành tiên, thiên quy có luật, dù là yêu thân thành tiên hay là phàm nhân thành tiên đều không thể bàn chuyện yêu đương được. Cho nên Tam điện hạ không chịu ở bên cạnh nàng, thực ra không phải là thật sự không thích nàng, mà thực ra là đang che chở cho nàng.

Thiên Bộ trong lúc vô tình biết được Yên Lan có loại ảo tưởng này, thì không chỉ một lần cảm thấy nàng điên rồi. Lúc đó Tam điện hạ đang đi theo Đế Quân làm chính sự, làm phiền hắn vì chuyện này thì thực sự chẳng ra sao, cho nên nàng chỉ tán gẫu với Ti Mệnh Tinh Quân một hai. Tinh Quân nghe xong một hồi, lại đầy thâm ý nói một câu: "Nàng chưa chắc đã điên, chưa chắc không biết mình đang suy nghĩ cái gì, hay đang làm cái gì."

Lúc đó Thiên Bộ còn không hiểu lời này là có ý gì, nhưng hôm nay, nghe được lời thì thầm của Yên Lan với Uyển Nhi, nàng bỗng dưng bừng tỉnh đại ngộ, thì ra ở sâu trong lòng, Yên Lan cũng không thật sự tin tưởng ảo mộng nàng dệt cho mình như thế. Cho nên khi Uyển Nhi xúc động khuyên nàng hạ thủ vi cường đi cầu xin Tam điện hạ nạp nàng làm trắc phi, thì nàng mới nói là không được. Nàng cũng không phải phàm nhân, đối mặt với nghiêm luật của Cửu Thiên, thì không chỗ nào có thể khoan dung, chỉ cần nàng buông bỏ tiên thân, hóa tiên cốt ngưng yêu cốt thì nàng với Tam điện hạ chưa chắc đã không thể. Thế nhưng nàng lại kiên quyết nói không được, ngay cả đến chỗ Tam điện hạ để thăm dò thử cũng không dám.

Cân nhắc đến đây, Thiên Bộ khẽ thở dài, chỉ cảm thấy Trường Y ngày đó khôn khéo thú vị như vậy, vì sao sau khi chuyển thế lại biến thành dáng vẻ như bây giờ, thật sự đáng tiếc. Đối diện chợt có một người đi tới, đối mặt với nàng ôn hòa cười nói: "Hóa ra là Thiên Bộ tiên tử, tiên tử có thấy Túc Cập tiên giả trong cung chúng ta không? Tàng thư các của Đế Quân còn chưa dọn dẹp xong, không biết hắn lại trốn đi lười biếng ở đâu rồi, tìm thôi cũng thấy nhọc lòng."

Thiên Bộ định thần lại, thấy rõ người tới là Trọng Lâm tiên giả trong Cung Thái Thần, vội vàng thu suy nghĩ của mình lại mỉm cười, sau đó lập tức bán Túc Cập: "Túc Cập tiên giả đang ở cung chúng ta, đang cùng với Tam điện hạ dạy dỗ nhạc sư."

*

Đã nửa tháng kể từ khi Tuyết Ý và Sương Hòa thay Quang Thần đến tặng quà sinh nhật cho Thủy Thần, Cửu Trọng Thiên vì thế mà dấy lên sóng gió gì, các thần sứ Cô Dao đương nhiên không thể biết, cũng không quan tâm.

Hiện tại, ngoại trừ Sương Hòa đang đến núi Bá Chủng để đón Cốt Dung ra thì ba vị thần sứ khác của Cô Dao đang tụ tập lại, đều thấy căng thẳng vì một chuyện: Ma tôn Khánh Khương quay trở về muốn cưới con gái của Ma Quân, Túy U công chúa làm hậu, bảy ngày sau sẽ cử hành đại hôn trong Thiên Tuyệt Cảnh dưới chân núi Thương Ngô ở Nam Hoang. Trong giấc mộng dự tri được Khánh Khương sẽ giết hại Tổ Thị thần sau ba năm nữa, dự định thừa dịp đại hôn ở Thiên Tuyệt Cảnh rồng rắn hỗn tạp mà cải trang trà trộn vào tìm hiểu hư thực chuyện Khánh Khương.

Tuyết Ý nhìn thoáng qua Ân Lâm đang trầm mặc không nói, lại nhìn thoáng qua Chiêu Hi đang nhíu chặt hai hàng lông mày, khẽ thở dài: "Kế hoạch tôn thượng đưa ra rất chu toàn, cũng không có sơ hở gì, nàng cũng không phải là tượng sứ, rời khỏi Cô Dao sẽ bị vỡ, ta thấy các ngươi không cần sầu lo như thế đâu. Hai mươi bốn vạn năm trước Khánh Khương mất tích một cách kỳ lạ, bây giờ trở về cũng ly kỳ... Hơn nữa, hắn có uy hiếp lớn như vậy với tôn thượng, cho nên quả thực nên đi tìm hiểu rõ ngọn nguồn."

Chiêu Hi nhắm mắt lại, đưa tay lên xoa giữa hai hàng lông mày: "Là nên thăm dò ngọn nguồn, nhưng nàng lại muốn chống lại Khánh Khương, ta và ngươi đều biết, Khánh Khương không phải là hạng tầm thường, mặc dù nàng nói cứ làm theo báo hiệu của thiên mệnh, trước khi đại kiếp nạn hủy thiên diệt địa giáng xuống, thì nàng cũng sẽ không có nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng ta không thể không lo lắng." Nói đến đây, sắc mặt hắn càng nặng nề, giọng nói đầy sự kiêng kỵ: "Dù sao cũng là... Khánh Khương mà."

Ân Lâm buông chén trà xuống, hiếm hoi đồng tình với ý kiến của Chiêu Hi: "Không sai, dù sao cũng là Khánh Khương mà."

Tuy rằng từng sống cùng Khánh Khương một thời đại, thế nhưng Ám Chi Ma Quân Khánh Khương dù sao cũng cao hơn hắn một bậc, cho nên rất nhiều chuyện liên quan đến Khánh Khương, Ân Lâm cũng chỉ có thể biết qua những bản biên soạn của hậu thế trong quyển lịch sử Hồng Hoang mà thôi.

Quyển lịch sử Hồng Hoang kia là do Chiết Nhan Thượng Thần biên soạn.

Theo miêu tả của Chiết Nhan Thượng Thần, thì Khánh Khương giáng sinh cách đây bốn mươi bốn vạn năm trước. Khi đó ngũ tộc vẫn còn chung sống hòa bình, Thần tộc có ba trăm bảy mươi sáu tiểu tộc, Ma tộc cũng không gần như thế, Quỷ tộc, Yêu tộc và Nhân tộc thì ít hơn một chút. Khánh Khương là con trai út của tộc trưởng Ám Chi Ma tộc, sinh ra cũng rất trùng hợp, vừa tròn một vạn tuổi thì thời đại hòa bình đã kết thúc, ngũ tộc chính thức mở màn cuộc loạn chiến. Trong gần hai mươi vạn năm tiếp theo, hơn ba trăm tiểu tộc của Ma tộc công phạt lẫn nhau, cuối cùng hình thành cục diện hai mươi bảy ma quân cùng thống trị Ma tộc, mà vị ma quân có thế lực thịnh nhất trong hai mươi bảy ma quân này, chính là Khánh Khương, được xưng là Ám Chi Ma Quân.

Đồng thời, Ám Chi Ma Quân Khánh Khương, cũng là nghĩa phụ của Thiếu Quán. Con Phượng Hoàng trắng duy nhất trên thế gian - Thiếu Quán, lúc trời đất mới mở ra, đã xuất hiện ở Nam Hoang núi Chương Vĩ nơi Ma tộc sống dưới hình hài một quả trứng, được hơn ba trăm ma tộc cúng cấp như biểu tượng của tinh thần của họ. Đám ma chúng cung phụng hơn ba mươi vạn năm, quả trứng kia cuối cùng cũng nở ra một con phượng hoàng nhỏ trắng như băng tuyết, dưới sự ấp nở nhuận dưỡng của linh khí thiên địa, chính là Tiểu Thiếu Quán. Tiểu Thiếu Quán vừa mới bò ra khỏi trứng đã được Khánh Khương nhận làm nghĩa nữ, bế vào ma cung nuôi nấng.

Chiết Nhan Thượng Thần từng giải thích thế này trong sách: Dã tâm của Khánh Khương đã thể hiện rất rõ ràng, dù sao cũng là nghĩa phụ của biểu tượng tinh thần của ma tộc, ngày sau hai mươi sáu ma quân sẽ không ai có tư cách thống nhất ma tộc hơn hắn được!

Có thể thấy được, dưới thần bút của Chiết Nhan, Khánh Khương là một ma vương vừa xảo quyệt lại có dã tâm, hơn nữa mỗi ngày đều suy nghĩ làm thế nào thống nhất Ma tộc, thống nhất thiên hạ, ngoài ra, cũng không có theo đuổi thứ gì khác.

Chẳng qua Khánh Khương cũng đủ tư cách để suy nghĩ như vậy, bởi vì khi hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm làm bá chủ thiên hạ, cũng đã từng bước từng bước đi một đoạn đường dài, hậu thế từng xưng là vị thần thị trong truyền thuyết... Mà Mặc Uyên cũng thế, Đông Hoa cũng vậy mà Thiếu Quán thì càng không sao, vì họ lúc này đều còn là học sinh ở trong Thủy Chiểu Trạch, cho nên cũng không có uy hiếp gì với hắn.

Lúc ấy Khánh Khương, có thể nói là một sân khấu lớn của trang sử xinh đẹp độc nhất, tất cả ma tộc của Ám Chi Ma tộc đều cảm thấy, chỉ cần cho Ma Quân bọn họ thêm một chút thời gian, thì hắn nhất định có thể thống nhất Ma tộc, lại cho hắn chút thời gian nữa thì hắn có thể quét sạch cả lục hợp, bá chủ tứ hải, quy phục bát hoang. Nhưng ngay khi toàn bộ Ám Chi Ma Tộc đều đặt kỳ vọng rất lớn vào Khánh Khương, thì hắn lại đột nhiên mất tích. Hơn nữa lại mất tích một cách không hề báo trước, và cũng không ai biết hắn đã đi đâu.

Các trưởng lão chờ Khánh Khương ba năm, nhưng vẫn không chờ được hắn trở về, nên không thể không lập vị tân ma quân khác. Nhiều năm qua Khánh Khương say mê đánh giặc, trong cung chưa từng có một nhi tử nữ nhi nào, dưới gối chỉ có một nghĩa nữ Thiếu Quán mà hắn nuôi cũng đề phòng khi không có ai đủ tư cách kế thừa quân vị. Các trưởng lão đến Thủy Chiểu Trạch mời bảy lần, vị công chúa Ma tộc trẻ tuổi mới chịu bỏ học sớm để trở về kế thừa gia nghiệp. Sau đó Thiếu Quán làm thế nào để thống nhất Ma tộc trở thành Ma tôn đời thứ nhất trên nền tảng của Khánh Khương, nhưng đây đều là câu chuyện sau này...

Hiện giờ, hai mươi bốn vạn năm trôi qua, hai mươi bốn vạn năm này, Ma tộc đi từ phân liệt đến thống nhất, lại từ thống nhất đi tới phân liệt, có thể nói là bãi bể nương dâu, vật còn người mất. Chỉ sợ không ai ngờ được, vị Ma Quân Khánh Khương mất tích một cách ly kỳ hai mươi bốn vạn năm trước thế mà lại còn có thể trở về.

Mà Khánh Khương sau khi trở về, chỉ dùng vẻn vẹn ba tháng đã hàng phục được thất quân Ma tộc, thay đổi kết cấu thất tộc của Nam Hoang sau khi Thiếu Quán vũ hóa để lại, lần nữa thống nhất Ma tộc, xưng làm Ma tôn.

Một Khánh Khương như vậy, không thể nào không khiến người ta không thấy kiêng nể.

Tay phải Chiêu Hi gõ nhẹ mép bàn, tạo ra một chút tiếng động, cắt đứt dòng suy nghĩ của Ân Lâm. Ân Lâm ngước mắt lên, Chiêu Hi đón nhận ánh mắt Ân Lâm: "Ngươi đi khuyên nhủ nàng lần nữa đi." Hai hàng lông mày của hắn vẫn chưa giãn ra: "Nếu đại kiếp của ba năm sau có liên quan đến cả bát hoang, thì không lý nào lại để cho Cô Dao chúng ta đối mặt một mình được, tiên quan Thái Thần cung nói Đông Hoa Đế Quân sắp tới đây sẽ xuất quan, theo ta thấy, chờ Đông Hoa Đế Quân xuất quan, thì hãy cùng hắn thương nghị rồi hẵng lên kế hoạch cũng không muộn."

Ân Lâm cười khổ: "Tôn thượng không thường xuyên đưa ra quyết định, nhưng một khi đưa ra quyết định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, ngươi hẳn là nên hiểu mới đúng."

Chiêu Hi trầm mặc.

Tuyết Ý suy nghĩ một lát, chợt nói: "Nghe nói Khánh Khương cũng hạ thiếp mời thiên tộc, mời Thiên Quân đi dự đại hôn của hắn. Chẳng qua quy củ của Thiên tộc là bát hoang không chiến sự, Thiên Quân không ra khỏi Cửu Trọng Thiên, cho nên Thiên Quân sẽ lệnh cho Thái tử Dạ Hoa và Tam hoàng tử Liên Tống thay hắn đi tới Thiên Tuyệt Cảnh đưa lễ..."

Ân Lâm lập tức lĩnh ngộ, nhướng mày nhìn về phía Tuyết Ý: "Ý của ngươi là..."

Tuyết Ý cười: "Tôn thượng cũng không tùy hứng đưa ra quyết định, nàng cố ý nhân cơ hội này lẻn vào Thiên Tuyệt Cảnh, tất nhiên là có cái lý của nàng. Nhưng Tôn thượng chỉ định dẫn Ân Lâm ngươi đi một mình, Chiêu Hi lo lắng cũng hợp tình hợp lý. Ta nghĩ mấy ngày trước tôn thượng không phải đã tặng quà sinh nhật cho Tam hoàng tử sao, như thế cũng coi như là đã tạo lập giao tình với Thiên tộc rồi, chúng ta có thể chào hỏi Tam hoàng tử và Thiên tộc thái tử..."

Ân Lâm vốn nghe vừa ý, thì đột nhiên biến sắc. Tuyết Ý và Ân Lâm hợp tác lâu năm, vô cùng ăn ý, nhanh chóng phản ứng lại, rồi lập tức nuốt xuống những lời định nói ra. Hắn cố đè nén cơn xúc động quay đầu nhìn về phía sau, đổi thành một lý do: "Dù sao... mấy năm nay quan hệ giữa Ma tộc và Thần tộc càng ngày càng giương cung bạt kiếm, chúng ta sớm chào hỏi trước với Tam hoàng tử và Thái tử Thiên tộc, lỡ như...lỡ như hai người bọn họ gây chuyện gì ở trong lễ đại hôn thì tôn thượng chúng ta cũng có thể giúp đỡ đôi chút..."

"Phì..." Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ: "Sợ ta không đồng ý cho các ngươi tìm người giúp đỡ ta nên mới lén lút bàn bạc sau lưng ta, bị bắt gặp còn muốn che giấu, chỉ là Tuyết Ý, lần này ngươi che giấu không đủ cao minh đâu nhé..."

Tuyết Ý xoay người vái một cái, hiếm khi ấp úng: "Tôn thượng..."

Ân Lâm và Chiêu Hi cũng đứng dậy theo.

Tổ Thị đeo một cái mặt nạ da người, đứng cách đó hai trượng, đôi mắt xinh đẹp khẽ cong cong, giống như ánh nước long lanh: "Khánh Khương không dễ đối phó, nhưng ta cũng không phải muốn tiêu diệt hắn, chỉ là đến chỗ hắn lấy một thứ mà thôi, cũng không cần liên lụy đến Thủy thần và Thiên tộc thái tử, cần ta và Ân Lâm thôi là đủ rồi."

Nàng đến gần vài bước, đi tới trước mặt bọn họ, ánh mắt đảo qua ba người, cũng không quan tâm đến sự lo lắng của họ, chậm rãi nói: "Đến lúc đó cứ làm theo kế hoạch của ta đi, sẽ không sao cả, các ngươi không cần lo lắng." Lúc nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên mặt Tuyết Ý, thì thào: "Khuôn mặt của ngươi..." Mở mặt nạ da người trong tay ra, cách một khoảng không so thử gương mặt Tuyết Ý, giống như cảm thấy hài lòng, đến gần hai bước, trực tiếp đắp mặt nạ da người nọ lên mặt Tuyết Ý, lại tùy ý phủi một cái, chàng thanh niên vốn tuấn tú lập tức biến thành dung mạo của một nữ tử, trong sự diễm lệ lại mang theo một chút xa cách, trong xa cách lại mang theo một chút mị hoặc.

Tuyết Ý cười khổ: "Tôn thượng..."

Bị nàng giữ tay lại: "Ấy, ngươi đừng nhúc nhích chứ."

Bởi vì kế hoạch của Tổ Thị là cải trang thành tân nương của Khánh Khương lẻn vào Thiên Tuyệt Cảnh, Chiêu Hi khẽ giật mình: "Đây chẳng lẽ chính là dáng vẻ của Túy U công chúa kia..." Dừng một chút: "Ta sao lại thấy nàng rất giống một người nhỉ."

Tổ Thị thu ánh mắt từ trên mặt Tuyết Ý đang đeo mặt nạ da người lại: "Ừm, ngươi cũng nhìn ra sao, dáng vẻ của nàng có ba phần giống Thiếu Quán."

Ba vị thần sứ đều trợn to hai mắt.

Tổ Thị lại dời mắt về phía Tuyết Ý, nhìn thấy Tuyết Ý trừng mắt, không khỏi lui ra phía sau một bước: "Ngươi không nên trừng mắt lớn như vậy, nhìn giống y như mỹ nhân bị trúng độc chết không nhắm mắt vậy... Ồ, đúng, như thế rất tốt, đừng di chuyển, như vậy nhìn rất phong tình." Nàng thưởng thức Tuyết Ý một hồi, từ tận đáy lòng cảm thấy bội phục chính mình: "Bản tôn thật tuyệt vời, mặt nạ này làm thật thành công." Lại thưởng thức thêm một lát, rồi mới bước lên cẩn thận lột mặt nạ từ trên mặt Tuyết Ý xuống.

Chiêu Hi không nhịn được, nặng nề hỏi: "Trước kia Khánh Khương làm Ma tôn hơn mười vạn năm, một vị hậu phi trong ma cung của hắn cũng không có, lần này trở về, chẳng qua mới bốn năm đã muốn thành hôn, ta vốn đã cảm thấy kỳ quái." Hắn chần chờ hồi lâu: "Khánh Khương thành hôn với Túy U Công chúa này, mà vị công chúa này lại có dáng vẻ giống Thiếu Quán thần mấy phần, không phải là..."

Tổ Thị thu mặt nạ da người quý giá kia vào trong tay áo, nghe vậy thì thản nhiên nói: "Không vậy thì sao nữa..." Lại nhìn ba người họ nói: "Ta muốn đến đan phòng luyện vài viên đan, mấy ngày tiếp theo sẽ không ra ngoài, các ngươi có việc cứ đến đan phòng tìm ta." Nói xong lại khẽ nhấc bước đi về phía đan phòng.

Đợi Tổ Thị đi xa, Chiêu Hi thấy hơi mông lung nhìn về phía Ân Lâm: "Cho nên, thật sự là như vậy sao?"

Thần sắc Ân Lâm cũng có chút đặc sắc, ưm một tiếng, trả lời: "Khi đó... Quả thực có tin đồn, nói Khánh Khương mãi không chịu thành hôn là vì hẳn đang ngấp nghé nghĩa nữ của mình, mà nghĩa nữ của hắn, ngươi cũng biết rồi đó, là Thiếu Quán Quân. Chỉ là lúc đó hắn và Thiếu Quán Thần đánh nhau rất ác liệt, cho nên không có nhiều người tin tưởng tin đồn này mà thôi." Dứt lời lại than thở: "Không ngờ lại là thật."

Ba người ăn phải quả dưa khổng lồ này thì đồng loạt trầm mặc.

Trầm mặc một lát, vẫn là Tuyết Ý phá vỡ sự yên tĩnh, chuyển sang đề tài khác: "Lại nói, các ngươi không cảm thấy mỗi lời nói hành động của tôn thượng hôm nay, đã sống động hơn rất nhiều so với trước kia sao? Ta nhớ lần cuối cùng ta thấy nàng hoạt bát như vậy là khi nàng chưa trưởng thành."

Phía trước, bóng lưng cửa Tổ Thị đã rẽ vào một hang động, nơi đó chính là đan phòng, tầm mắt Chiêu Hi đuổi theo: "Đó là bởi vì ngươi chưa từng nhìn thấy tôn thượng tu hành lịch kiếp ở phàm thế, nàng trong kiếp cuối cùng ở phàm giới, vẫn luôn rực rỡ linh động như thế."

Ân Lâm cũng nhìn về phía đan phòng, khách quan bổ sung một câu: "Sau khi trưởng thành thì trầm lặng lạnh lùng, mặc dù thần tính tuyệt luân, nhưng lại giống như một trang giấy trắng tinh, tinh mỹ vô cùng, cực kỳ chân thật. Chuyển thế từ kiếp đầu tiên đến kiếp thứ mười bảy khiến cho nàng học được đủ loại tình cảm, giống như tô màu lên bức tranh, đến kiếp cuối cùng, bức tranh trắng kia cuối cùng cũng biến thành một bức tranh màu sắc đầy đủ, chính là con người nàng hôm nay." Hắn thu ánh mắt lại, nhìn về phía Tuyết Ý: "Ngươi không cảm thấy như vậy rất tốt sao?"

Tuyết Ý gật đầu: "Đương nhiên là tốt, tôn thượng thông hiểu thất tình lục dục, quả nhiên chân thật hơn so với trước kia rất nhiều." Nói tới đây, chợt nhớ tới một chuyện: "Mặt khác, ta còn có một chuyện không hiểu rõ lắm, tôn thượng nàng có phải đã quên Thủy thần quá mức rồi hay không?" Hắn nhìn Ân Lâm: "Ta còn nhớ khi đó ngươi nói cho ta biết, nàng chỉ bóc tách ký ức kiếp cuối cùng ở phàm giới... Nhưng bây giờ xem ra, hình như không chỉ như thế..."

Lông mày Ân Lâm khẽ nhíu lại, cũng thấy không rõ, cũng là Chiêu Hi trả lời: "Quả thực không chỉ có kiếp kia, nàng... hẳn là đã lột bỏ hết tất cả những ký ức về Thủy thần rồi." Hắn hơi dừng lại trong chớp mắt, nói: "Có thể là lo rằng nếu nhớ rõ Thủy thần mình sẽ không cách nào an ổn hoàn thành sứ mệnh, toàn tâm toàn ý đi hiến tế được. Hơn nữa ta hoài nghi..." Hắn dừng lại, nhìn về phía Ân Lâm.

Ân Lâm xoa thái dương tiếp lời hắn: "Đúng vậy, không cần hoài nghi, nàng quả thực đã hạ chú thuật tâm lý cho mình, cấm tuyệt bản thân hoài nghi và truy cứu những ký ức đã bị mất hoặc mơ hồ kia, nàng rất nghiêm túc, luôn luôn tính toán rất chu toàn."

Chiêu Hi cười khổ: "Quả nhiên là như thế."

Tuyết Ý thì nhẹ giọng thở dài: "Thì ra là như thế." Cũng không biết nên nói gì nữa. Ba người chợt lặng im.

11.10.2022

Chị Bảy có điều muốn nói:

Đế quân thay đổi ký ức của anh Ba nhưng vẫn rất coi trọng thiết lập nhân vật của anh Ba, không có lộn xộn như Chiêu Hi nghĩ đâu.

Đế Quân: Bịa muốn chết bổn quẩn luôn. Về sau sẽ không có ai có thể làm bổn tôn quân hao tâm phí sức đi sửa ký ức như vậy nửa đâu.

Tiểu Phượng Cửu ở Thanh Khâu vừa tròn một vạn tuổi hắt hơi một cái.

Bà Yuan: Thay mấy con người trong A Lan Nhược chi mộng hắt hơi một cái, anh bá đạo quá mà, đế quân chắc lấn này cũng chơi lớn kiểu thay đổi ký ức của cả tam giới luôn quá... Em tin hai anh là chân ái rồi đó, bé cửu với tổ thị chỉ là tấm chắn thôi phải không.

---------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top