Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam sinh tam thế bộ sinh liên

Tác giả: Đường Thất

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 38.1

Phía đông của Đông Hải là rừng đào mười dặm của Chiết Nhan Thượng Thần. Giữa xuân chính là thời gian hoa nở nhiều nhất, những đóa hoa đào sáng rực trong rừng đào, bầu trời tươi sáng rực rỡ.

Tam điện hạ chắp tay đi giữa gốc hoa, vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ.

Trước đây ở trong Thiên Tuyệt Cảnh, Tổ Thị còn chưa kịp nói cho hắn biết sau khi giúp nàng thoát nạn cần đưa nàng đi nơi nào thì đã ngất đi. Sau khi thuận lợi dẫn nàng rời khỏi Nam Hoang, Tam điện hạ tự mình chủ trương đưa nàng tới Thập Lý Đào Lâm, mời Chiết Nhan Thượng Thần bắt mạch cho nàng.

Chiết Nhan Thượng Thần mặc khác dù không đáng tin cậy, nhưng y thuật thì thật sự rất xuất sắc, được thế gian công nhận là bát hoang vô song.

Sự thật cũng chứng minh, hắn đưa nàng tới đây là đúng.

Chiết Nhan Thượng Thần nói rằng tình huống này của Quang Thần, có chẩn mạch thì cũng không thể chẩn ra được gì, phải dùng đến truy hồn lẻn vào thần thức, để dò xét nguyên thần của nàng. Thuật Truy Hồn là thuật mà chỉ có Thượng Thần mới có thể thi triển, Tam điện hạ mới bảy vạn tuổi, cách kiếp nạn lên Thượng Thần vẫn còn sớm, nhưng hắn đọc sách rất nhiều, trên lý thuyết thì rất hiểu thuật này, cho nên biết thi triển thuật Truy Hồn dò xét hồn của một tiên giả, thì chỉ cần một khắc đồng hồ là có thể hoàn thành.

Ai ngờ Chiết Nhan Thượng Thần thăm dò hồn của Tổ Thị, lại dùng suốt bảy canh giờ.

Lúc mồ hôi đầm đìa rời khỏi thần thức của Tổ Thị, Chiết Nhan Thượng Thần phải điều tức một lúc lâu, mới mời hắn qua nói chuyện: "Đúng như ngươi đoán, nàng dùng linh lực bản thân chống lại tà lực kia, bởi vì linh lực có hạn, không thể chống đỡ tiên thể trưởng thành, cho nên mới phải trở về thời thơ ấu." Nhìn thần sắc hắn hơi sững sờ, Chiết Nhan Thượng Thần nhướng mày cười: "À, chỉ nhìn ngoại hình, nàng thoạt nhìn quả thực giống như một thiếu nữ mới lớn, nhưng Quang Thần hơn bốn vạn tuổi mới trưởng thành, ta thăm dò thần thức và linh lực của nàng, thấy dù là thân thể hay là tâm trí lúc này nàng nhiều nhất không vượt quá một vạn tuổi, thật ra chỉ là một đứa nhỏ, quả thực có thể nói là trở lại thời thơ ấu."

Sau khi hắn kinh ngạc một lúc thì đáy lòng hơi trầm xuống: "Trước đây ta từng nghĩ, ở trong Thiên Tuyệt Cảnh, linh lực trong cơ thể nàng sẽ chủ động đối kháng lại với tà lực kia, là bởi vì lúc đó nàng không thể thi triển pháp lực, đợi nàng tỉnh lại, có lẽ nàng sẽ có thể điều động pháp lực trong cơ thể chống lại tà lực kia, thay thế linh lực ra. Như thế, một khi có linh lực dồi dào chống đỡ tiên thể của nàng, thì nàng hẳn có thể khôi phục như lúc ban đầu. Theo lời Thượng Thần nói thì con đường này không đi được sao?"

Chiết Nhan Thượng Thần vỗ tay: "Đông Hoa thường khen trong ba đứa con trai của Thiên Quân người linh tuệ nhất là ấu tử, quả thực không phải nói chơi." Có lẽ cảm thấy hắn thông minh, xuất phát lòng thưởng thức, lời nói của Thượng Thần cũng trở nên thân thiết: "Ngươi nghĩ không sai, nhưng hôm nay, Tổ Thị vẫn là một đứa trẻ, không thể khống chế được pháp lực trong cơ thể của Quang Thần trưởng thành, cho nên con đường ngươi nói không đi được, tốt nhất là..." Nói đến đây, Thượng Thần dừng lại một chút, hỏi hắn: "Ta nghe nói Đông Hoa gần đây bế quan, ngươi có biết hắn muốn bế đến khi nào không?"

Nghe hắn trả lời Đế Quân một hai tháng sau sẽ xuất quan, ngón tay Thượng Thần gõ gõ mép bàn, rồi kê phương thuốc: "Sau khi Tổ Thị tỉnh lại, để cho nàng duy trì hiện trạng thế này là được, đợi Đông Hoa xuất quan, để cho Đông Hoa dùng tiên lực của hắn đi đối kháng tà lực trong cơ thể Tổ Thị, giúp nàng thay đổi linh lực khôi phục thân thể chính, sau khi khôi phục thì Tổ Thị sẽ tự biết đối kháng lại với tà lực kia trong thân thể nàng như thế nào, việc này xử lý như vậy mới ổn thỏa nhất." Nói xong lại nhìn về phía hắn: "Nhưng trước khi Đông Hoa xuất quan, ngươi phải cam đoan tình hình của Tổ Thị ổn định, không nên để cho tâm trạng nàng dao động quá lớn, cũng không thể để cho nàng điều động pháp lực thi triển phép thuật gì nặng, bởi vì cả hai đều sẽ làm dao động cân bằng trong cơ thể nàng, khiến nàng gặp nguy hiểm."

Mọi việc dặn dò xong, Thượng Thần nhẹ nhàng đứng lên: "Nghe nói khi Tổ Thị nàng còn bé..." Hắn dừng lại, nhún nhún vai: "Haiz, quên đi, bổn tọa lúc nhỏ thực ra cũng chẳng có giao tình gì với nàng, nên cũng chẳng biết thật giả ra sao." Vỗ vỗ vai hắn, cười cực kỳ hàm ý: "Nếu là thật... Dù sao cũng... chúc may mắn."

(Ghét nhất mấy thằng nói úp mở)

*

Chiết Nhan Thượng Thần đổ hết chuyện chăm sóc Thổ Thị thần lên đầu hắn, Tam điện hạ có thể hiểu được, vì dù sao nàng cũng là do hắn mang đến.

Từ khi Khánh Khương trở về, hắn và Đông Hoa đế quân vẫn luôn dò xét vị ma tôn này. Tổ Thị thần sau khi tỉnh lại cũng thăm dò chuyện Khánh Khương, bọn họ quả thực là tình cờ trùng hợp lo lắng cùng một việc. Tam điện hạ không phải người thích quản chuyện bao đồng, thế nhưng Tổ Thị thần bây giờ nạp tà lực từ Tây Hoàng Nhận, chỉ cần có hơi không cẩn thận thì sẽ gặp nguy hiểm, đưa nàng về Trung Trạch giao cho mấy vị thần sứ kia, hắn thấy cũng hơi lo lắng. Cách ổn thỏa nhất bây giờ quả thực là hắn đích thân chăm sóc cho nàng, đợi đến khi Đế Quân xuất quan.

(Cụ ngủ lâu tí nha, cho cp nhà em chút không gian nhà, chứ cụ phá quá, ngoài ngủ ra thì chả có ích gì, haizz)

Hắn không kháng cự lại việc này, chỉ là phải làm sao mới không làm cảm xúc của Tổ Thị bị kích thích, làm sao để nàng chịu ở bên cạnh cho hắn chăm sóc... Tam điện hạ xoa xoa huyệt thái dương, vừa suy tư, vừa cất bước vào trúc xá tiểu Tổ Thị đang nghỉ ngơi.

Vừa mới bước vào gian ngoài, đã nghe thấy một tiếng đồ vật vỡ choang, bước chân của Tam điện hạ hơi khựng lại. Bên trong truyền đến tiếng kêu lạch cạch. Tam điện hạ nhíu mày, chậm rãi vòng qua bức bình phong, nhìn thấy một tiểu thiếu nữ mặc váy trắng nằm yên lặng trên chiếc giường trúc, tựa như đang ngủ say.

Tam điện hạ đi qua, ngồi trước giường trúc, ánh mắt xẹt qua chén trà bạch ngọc vỡ vụn trên mặt đất, chiếc quạt gấp không nhẹ không nặng gõ lên mép giường một cái: "Đừng giả vờ, ta biết ngươi đã tỉnh lại rồi."

Nghe được lời này, đôi lông mi dày của Tiểu Tổ Thị hơi run rẩy, nhưng ngoài ra cũng không có phản ứng gì khác.

Mắt thấy cô nương này định giả bộ ngủ đến cùng, Tam điện hạ không nói thêm gì nữa, hắn bỗng nhiên nghiêng người. Cảm nhận được hắn đang tới gần, lông mi dài của tiểu Tổ Thị khẽ rung động. Lúc hai người cách nhau không quá nửa cánh tay, thì nàng bỗng dưng mở to mắt, ngồi bật dậy đẩy Tam điện hạ ra, vội lui về phía sau mấy bước, một loạt động tác lưu loát như nước chảy mây trôi: "Ngươi muốn làm gì?" Nàng đề phòng nhìn Tam điện hạ.

Giọng của cô nương rất mềm mại, yêu kiều, mặc dù cố ý hạ thấp để cho hung dữ hơn, thế nhưng lại không có chút uy áp nào, không chỉ không đáng sợ mà còn có thể nói là vô cùng đáng yêu. Tam điện hạ nhìn dáng vẻ này của nàng, không khỏi bật cười: "Đương nhiên là đánh thức ngươi, chẳng lẽ là muốn giúp ngươi đắp chăn sao?"

Tiểu Tổ Thị mím môi, túm chặt chăn mây lại lui về phía sau mấy bước, đầu tiên là nhìn kỹ nam nhân trước mặt, sau lại nhìn xung quanh. Mới vừa rồi nàng tỉnh lại, mơ mơ màng màng muốn uống nước, vừa rót trà xong, thì gian ngoài chợt vang lên tiếng bước chân, nàng hoảng sợ, tay run lên làm rơi vỡ chén trà. Chén trà vỡ vụn, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Nàng mơ hồ không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, cũng không kịp đánh giá nhiều, nên mới quyết định lựa chọn giả bộ ngủ... Lúc này nàng mới thấy rõ ràng trúc xá này rốt cuộc trông như thế nào, nàng quả nhiên chưa từng tới chỗ này.

Tiểu Tổ Thị cau mày hỏi: "Là ngươi bắt ta đến đây sao?"

Tam điện hạ bảo thủ trả lời: "Không."

Tiểu Tổ Thị nhìn hắn một cái, suy nghĩ một hồi sau đó nàng lựa chọn không tin: "Nói bừa." Nàng phẫn nộ: "Rõ ràng tối hôm qua ta còn ngủ trong động phủ của mình, kết quả vừa tỉnh lại đã đến nơi này, chắc chắn là ngươi bắt ta tới!"

Giữa mày tâm Tam điện hạ hơi động, chỉ mới vài ba câu hắn đã hiểu, tiểu thiếu nữ trước mặt không chỉ thân thể và tâm trí, mà ngay cả trí nhớ cũng quay trở lại thời thơ ấu, giống như là Tổ Thị chỉ mới một vạn tuổi, vượt qua thời gian hơn ba mươi vạn năm, xuất hiện ở trước mặt hắn. Là một đứa trẻ thực sự.

Tam điện hạ mỉm cười, lừa gạt con nít là sở trường của hắn mà. Hắn tìm kiếm những lời nói cử chỉ từ Tổ Thị thần hắn nghe được từ Đông Hoa đế quân, vừa mở miệng vừa quan sát thần sắc của tiểu Tổ Thị: "Lão phụ Đàn thụ ở Cô Dao là bằng hữu vong niên của ta. Hắn có việc gấp cần rời khỏi Trung Trạch một chuyến, lại sợ ngươi không nỡ, cho nên nhân lúc ngươi ngủ, đưa ngươi mang đến đây giao cho ta, nhờ ta chăm sóc ngươi một thời gian."

Nghe hắn giải thích xong, tiểu Tổ Thị cực kỳ kinh ngạc, thân thể nghiêng về phía trước hai tấc: "Ngươi thế mà biết lão phụ Đàn Thụ sao?" Không đợi Tam điện hạ trả lời, lại rùng mình lui trở về, ánh mắt đề phòng nhìn hắn: "Ngươi có phải lừa ta không?"

Tam điện hạ nói không có.

Nàng cảm thấy khó xử, lẩm bẩm: "Ngươi nói không có thì là không có sao, vậy làm sao ngươi chứng minh ngươi không có?"

Tam điện hạ suy nghĩ một hồi: "Nơi này là Thập Lý Đào Lâm, tiểu Quang Thần hẳn cũng đã từng nghe nói đến Thập Lý Đào Lâm nhỉ, ta là bằng hữu của chủ nhân rừng đào này, há có thể lừa gạt ngươi?"

Chủ nhân của Thập Lý Đào Lâm Chiết Nhan Quân là con phượng hoàng ngũ sắc duy nhất của Bát Hoang. Nàng tuy rằng chưa từng giao tiếp với Chiết Nhan Quân, nhưng cũng biết hắn thuở nhỏ được nuôi dưới gối Phụ thần, được Phụ thần coi trọng, phẩm tính đương nhiên không thể bắt bẻ. Nếu là bằng hữu của Chiết Nhan Quân, vậy người này hẳn không phải là người xấu, cũng có thể là không lừa gạt mình. Tiểu Tổ Thị thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng cảnh giác, sự phòng bị vừa rút xuống, lòng hiếu kỳ lập tức tràn lên, nàng tò mò đánh giá nam nhân trước mắt: "Ta biết Chiết Nhan Quân có một bằng hữu lớn lên với hắn, ngươi không phải chính là vị bằng hữu tên Mặc Uyên Quân kia đó chứ?"

Tam điện hạ phủ nhận suy đoán của nàng, nói không phải, lại hỏi nàng: "Ngươi có biết thiên quân không?"

Nàng đương nhiên là biết Thiên Quân, Thần tộc có ba trăm bảy mươi sáu tộc, trong đó có bốn mươi bảy vọng tộc, Thiên tộc là một trong bốn mươi mốt vọng tộc. Nàng gật đầu: "Tộc trưởng Thiên tộc."

Tam điện hạ cũng gật đầu: "Ta là con thứ ba của tộc trưởng Thiên tộc Thiên Quân, tên Liên Tống. Ngươi có thể gọi ta..." Hắn dừng một chút, nghĩ ra một cái tên cho nàng gọi: "Ngươi có thể gọi ta là Liên Tam ca ca."

(chiếm tiện nghi của Thượng Thần, nhất anh rồi)

Nàng tò mò: "Tại sao ta phải gọi ngươi là ca ca?"

Tam điện hạ mỉm cười: "Bởi vì ta lớn tuổi hơn ngươi."

Lý do này là thuyết phục, nàng suy nghĩ một hồi rồi đồng ý: "Ừ, vậy cũng đúng." Nhưng nàng vẫn hơi ngạo mạn nói: "Nhưng ta là Quang Thần, lão phụ Đàn Thụ từng nói, nếu luận về thân duyên thì chỉ có Phong chủ cùng là thần Tự Nhiên ta mới gọi có thể gọi là ca ca." Nhớ tới chuyện này nàng lại có hơi tức giận: "Đáng tiếc tiểu nha đầu Tạ Minh kia không cho phép ta gọi Sắt Già là ca ca, hừ, thực ra ta cũng chẳng muốn gọi ngươi khác là ca ca đâu nhé." Nói xong nhìn về phía nam nhân đang uống trà kia: "Ta có thể trực tiếp gọi tên ngươi." Nàng khựng một chút: "Ngươi tên gì?"

Tam điện hạ cũng không ngại nàng không nhớ rõ tên mình, buông chén trà xuống, gõ chiếc quạt lên tay vịn ghế trúc: "Nhưng ta cảm thấy ngươi gọi ta ca ca là thích hợp nhất."

Tiểu Tổ Thị khoanh chân ôm chăn, rất kiên trì: "Không có thích hợp nhất đâu nhé." Nàng trừng mắt nhìn hắn, thực sự thấy khó hiểu: "Tại sao ngươi lại muốn làm ca ca của ta như thế?"

Tại sao? Bởi vì nhớ tới lúc nàng gọi hắn là tiểu tam lang ở Thiên Tuyệt Cảnh, thấy nàng trở lại là đứa bé, đơn thuần dễ lừa gạt như thế, cho nên nổi lên lòng trêu đùa, muốn nhân lúc nàng không hiểu gì lừa gạt chiếm chút tiện nghi của nàng thôi. Thế nhưng điều này tất nhiên là không thể nói được.

Tiểu Tổ Thị thấy nam nhân im lặng, sau đó dùng vẻ mặt cao thâm nhìn nàng: "Ta là vì tốt cho ngươi."

Nàng không thể hiểu nổi: "Tại sao tốt cho ta?"

Tam điện hạ rũ mắt nhìn xuống mặt đất. Theo ánh mắt của hắn nhìn qua, khóe mắt nàng khẽ co rút, thứ nằm trên mặt đất là chén trà bạch ngọc nàng vừa làm vỡ nát.

Tam điện hạ hỏi nàng: "Đây là do ngươi làm vỡ, phải không?" Lại nói: "Chén trà này cực kỳ trân quý, là vật Chiết Nhan Quân yêu thích, nếu ngươi gọi ta là ca ca thì ta có thể nói giúp rồi bồi thường bảo vật này cho ngươi. Nhưng nếu ngươi không có mối liên quan gì với ta..."Hắn hờ hững cười một tiếng: "Vậy thì ngươi phải tự mình cầm chén trà này đi tìm Chiết Nhan Quân bồi tội. Chiết Nhan Quân giận lên đáng sợ lắm đó."

Tiểu Tổ Thị ngây ngươi, một lúc lâu sau, mới nói: "Cô Dao cũng có trân bảo, ta, ta có thể bồi thường cho hắn."

Tam điện hạ chọc con nít mà không thấy xấu hổ chút nào: "Cô Dao có chén trà giống như đúc vậy không?"

Sắc mặt tiểu Tổ Thị tái nhợt lắc đầu: "Không có." Nàng túm chặt chăn: "Vậy, vậy làm sao bây giờ?"

Tam điện hạ hạ tấm thân quý báu chỉ điểm nàng: "Cho nên ta cảm thấy ngươi có thể cần một ca ca có thể che chở ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Tiểu Tổ Thị buồn bã nhìn hắn: "Nếu ta gọi ngươi là ca ca, ngươi có thể cam đoan Chiết Nhan Quân không tức giận, không tới tìm ta phiền toái chứ?"

Tam điện hạ gật đầu: "Đương nhiên."

Trong lòng nàng vẫn hơi giãy dụa: "Nhưng ca ca là người thân rất quan trọng, sao có thể tùy tiện gọi người khác là ca ca được?"

Tam điện hạ không cho là đúng: "Đây chỉ là một cách xưng hô thôi."

Tiểu Tổ Thị nhìn hắn, trong đôi mắt to có một chút hơi nước, nhìn vào khiến người ta cực kỳ thương xót. Nàng chớp chớp mắt, đôi mắt ẩm ướt lộ ra một chút tò mò: "Vậy chẳng lẽ có rất nhiều người gọi ngươi là ca ca sao?"

(đúng thế, tính ưa làm ca ca thiên hạ chị ạ)

Tam điện hạ ngẩn người, điều này thực sự không có, mẫu tộc hắn thế lực lớn, thân thích cũng nhiều, biểu muội gì đó thực ra cũng có mấy người, nhưng hắn và các nàng cách quá xa, thỉnh thoảng gặp mặt cũng đối xử lạnh băng với họ khiến cho họ rất e ngại hắn, không ai dám gọi hắn ca ca, đều cung kính gọi hắn một tiếng Tam điện hạ. Điều này cũng thú vị, giờ hắn mới chú ý tới, hắn sống bảy vạn năm, quả thực không có ai gọi hắn là ca ca cả.

"Không có ai gọi ta như vậy." Hắn trả lời nàng rất trung thực.

"Ồ, vậy thì được." Nàng gật gật đầu, ánh mắt đảo một vòng vào mảnh sứ trên mặt đất, lại đảo một vòng trên mặt hắn, giống như là đưa ra quyết định trọng đại gì đó, tay phải nắm chặt, hơi ho khan một tiếng, tuyên bố: "Ta có thể gọi ngươi là ca ca, nhưng ta nhận ngươi làm ca ca, ngươi phải đối xử tốt với ta, giống như Sắt Già đối xử tốt với Tạ Minh vậy, ngươi cũng không thể để cho người khác gọi ngươi là ca ca, ngươi có thể làm được không?"

(khiếp rồi chị tuyên bố chủ quyền thế thì sau này anh em sao cưới vợ...haha)

Lần này đến lượt Tam điện hạ hỏi nàng vì sao: "Tại sao không thể để người khác gọi ta là ca ca?"

Tiểu Tổ Thị lập tức ngồi thẳng, hơi ngửa đầu, cực kỳ kiêu ngạo: "Bởi vì ta là Quang Thần, Quang Thần chính là bá đạo như vậy đấy!" Đương nhiên không phải như vậy, sự thật là hôm nay nàng đột nhiên phát hiện nàng có lẽ vẫn luôn hơi hâm mộ Sắt Già Quân là huynh trưởng có một không hai của Tạ Minh, vừa lúc cơ duyên xảo hợp có một nam nhân xinh đẹp trên trời rơi xuống muốn làm ca ca của nàng, nàng lập tức hy vọng hắn có thể làm ca ca độc nhất vô nhị của mình.

Tam điện hạ nhướng mày, nhất thời không nói được gì. Nàng hơi lo lắng nhìn hắn.

Tam điện hạ trả lời nàng: "Có thể."

Tiểu Tổ Thị quá đỗi mừng rỡ, lập tức nắm tay: "Vậy chúng ta lập Phệ Cốt Chân Ngôn đi, lão phụ Đàn Thụ từng nói lập Phệ Cốt Chân Ngôn là sự tồn tại đáng tin hơn cả quan hệ huyết mạch." Lại dùng một loại giọng điệu lẩm bẩm: "Sắt Già và Tạ Minh cũng lập Phệ Cốt Chân Ngôn, Sắt Già vẫn luôn đối xử với tiểu Tạ Minh rất tốt." Nói xong lời này nàng nhắm hai mắt lại, dừng một chút lại lẩm bẩm, là triệu hoán thánh hỏa để lập chân ngôn.

Tam điện hạ chưa từng tiến hành đối thoại nào với người khác như vậy, ngây thơ vụng về lại mang theo khí chất ngây ngô không hiểu sự đời. Nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy rất quen thuộc. Hắn vốn là người cẩn thận, chu toàn, tính toán từng bước một, lúc nào cũng bỏ ra cái giá nhỏ nhất để thu hoạch kết quả tốt nhất, Liên Tam điện hạ chính là một người như vậy. Thực ra hắn hiểu rất rõ, cuộc nói chuyện của Tổ Thị vừa đến một nửa hắn đã có được tín nhiệm của nàng, đạt được mục đích. Sau đó nhất định phải khiến cho nàng gọi hắn là ca ca, chẳng qua chỉ là muốn chọc ghẹo nàng mà thôi. Hắn không cần phải vì vài câu đùa giỡn mà lập ra lời thề hung ác bắt nguồn từ thời Hồng Hoang kia, phải biết rằng một khi chú này được lập ra, thì chính là sự trói buộc bất tử. Nhưng khi hắn phục hồi tinh thần lại, mới kinh ngạc phát hiện mình đã triệu tam muội thánh hỏa ra để làm chứng cho lời thề, nói "Thiên Đạo hoàng hoàng, nguy nga ở trên, Tứ Hải Quân Liên Tống ở đây lập thệ, cả đời này, đều sẽ dùng thiện ý thành tâm đối xử với Quang Thần Tổ Thị, nếu ta làm trái lời thề này, thì sẽ bị thiên hỏa thiêu thân, cho đến khi chết".

Tiểu Tổ Thị quỳ xuống bên giường, cũng giơ tay lên, dùng bàn tay nho nhỏ dán vào lòng bàn tay hắn, nói ra mấy lời ngây thơ: "Ta cũng sẽ đối tốt với Liên Tam ca ca, nếu là vi phạm lời thề, nguyện chịu hình phạt thiên hỏa thiêu thân."

Dứt lời, thánh hỏa hóa thành đóa hoa màu đỏ, in vào mu bàn tay của hai người, sau đó chậm rãi biến mất, chìm vào trong xương cốt. Lời thề đã trở thành sự thật.

Lòng bàn tay cô nương vẫn dán sát vào hắn, nàng nâng mi mắt lên, lông mi giống như cánh bướm hơi rung động, nhìn hắn một cái, lại nhìn hắn thêm một cái, giống như có hơi ngượng ngùng, che miệng một tiếng: "Được rồi, bây giờ huynh đã là ca ca ta." Sau đó, nàng khẽ gọi hắn một tiếng: " Liên Tam ca ca."

Tam điện hạ cảm thấy chấn động vì tiếng xưng hô này. Thực ra một khắc trước khi thề hắn chỉ là muốn đùa giỡn mà thôi, nhưng lúc này, khi nàng gọi hắn là Liên Tam ca ca, dáng vẻ nhu thuận, làm cho hắn không cách nào cảm thấy đây chỉ là một trò đùa.

Hắn đột nhiên nhớ lại đế quân từng nhắc tới với hắn, nói lúc Tổ Thị hiến tế chẳng qua chỉ mười vạn tuổi, mà bởi vì tiên thể của Quang Thần khác biệt, cho nên mặc dù tồn tại mười vạn năm, nhưng hơn phân nửa thời gian nàng đều là đang ngủ say.

Cứ như vậy tính ra, thì nàng chẳng qua chỉ là một tiểu thiếu nữ thần mới năm vạn tuổi mà thôi.

Ở điện An Thiện Na, hắn ở chung với nàng hơn nửa canh giờ. Nàng nhanh nhẹn bình tĩnh, ứng biến nhanh chóng, để lại ấn tượng rất sâu cho hắn, nhưng khiến cho hắn thấy ấn tượng sâu sắc nhất, chính là thái độ ngọt ngào mềm mại khi nàng xé mặt nạ da người ra rồi cười với hắn.

Trong một khoảnh khắc, Tam điện hạ chỉ cảm thấy cho dù là Tổ Thị trưởng thành hay là Tổ Thị khi còn nhỏ, thì gọi hắn một tiếng Liên Tam ca ca đều rất hợp lý.

Khi hắn đang suy nghĩ rất nhập thần, thì một bàn tay đột nhiên vỗ vào cánh tay hắn ta: "Huynh có nghe ta nói gì không?" "

Tam điện hạ hoàn hồn, nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô nương trước mặt, cũng nghiêm túc theo: "Ngươi vừa rồi nói, lập Phệ Cốt Chân Ngôn xong, chúng ta sẽ là người rất thân thiết. Chẳng qua người ngươi thân nhất vẫn là lão phụ Đàn Thụ, ta có thể làm người thân thứ hai của ngươi, có phải hay không?"

Tiểu Tổ Thị nghi ngờ lẩm bẩm: "Vừa rồi huynh rõ ràng là đang thất thần." Nhưng hắn chính xác lặp lại những gì nàng vừa nói, nên nàng cũng không so đo, ho một tiếng: " Ta tiếp tục nói." Rồi trịnh trọng dặn dò hắn: "Lần này huynh không được thất thần."

Tam điện hạ ừ một tiếng, học nàng làm ra thái độ trịnh trọng.

Nàng gật đầu hài lòng và tiếp tục: "Huynh có thể là người thân thứ hai của ta. Người rất thân có thể gọi ta là A Ngọc, đây là nhũ danh mà lão phụ Đàn Thụ đặt cho ta." Nàng kiêu ngạo ngẩng cằm lên, có hơi đắc ý: "Bởi vì ta là bảo vật của Cô Dao, băng tư ngọc cốt, cho nên tên là A Ngọc, Liên Tam ca ca cũng có thể gọi ta như vậy."

Nhìn nàng trịnh trọng tự khen mình là bảo bối của Cô Dao, băng tư ngọc cốt, Tam điện hạ chợt cảm thấy buồn cười: "Được, ta gọi muội là A Ngọc." Hắn cười. Nhưng ngay khi nói ra hai chữ "A Ngọc", trong đầu hắn chợt nổ ầm một tiếng, giống như trên biển bỗng nhiên dâng lên ngàn vạn lớp sóng, ầm ầm trào dâng. Hắn bỗng thấy hoảng hốt, trong lòng căng thẳng, chỉ cảm thấy cái tên này nghe rất quen, nhưng nhìn lại quá khứ, lại không biết người nào tên là A Ngọc. Hắn xoa xoa huyệt thái dương, cô nương trước mặt mím môi cười, hắn nâng tay xoa xoa đầu nàng, lại gọi nàng một tiếng: "A Ngọc." Cố đè nén trái tim đang đập mạnh lại.

17.10.2022

-----------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top