Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam sinh tam thế bộ sinh liên

Tác giả: Đường Thất

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 40.2

Tiểu Tổ Thị đã ngủ say.

Tam điện hạ vừa lau tóc vừa bước ra khỏi tịnh thất, nghe thấy phòng trong yên tĩnh chợt truyền ra hai tiếng hừ nhẹ, là giọng của tiểu Tổ Thị. Ngay sau đó là giọng nói căng thẳng của Thiên Bộ: "Tôn thượng, tỉnh lại đi." Bàn tay lau tóc của Tam điện hạ dừng lại, vội vàng đi đến vén rèm thủy tinh lên, bước tới bên cạnh chiếc giường ngọc mà tiểu Tổ Thị đang ngủ.

Đầu giường đặt một con trai hơi hé, bên trong khảm một viên minh châu, ánh sáng dịu dàng mềm mại bao trùm lấy toàn bộ ngọc sàng, tiểu Tổ Thị nằm trong chăn mây giống như đang gặp ác mộng, hai hàng lông mày bất an nhíu lại, trên trán đổ mồ hôi, miệng vô thức rên rỉ điều gì đó. Thiên Bộ đang nắm tay Tiểu Tổ Thị, gương mặt đầy hoảng sợ.

Chiết Nhan Thượng Thần trước đó đã nhiều lần cảnh cáo rằng không thể để tâm trạng của Tiểu Tổ Thị dao động quá lớn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc cân bằng thần hồn của nàng. Tam điện hạ hơi rùng mình, ngồi xuống bên giường, đón lấy tiểu Tổ Thị từ trong tay Thiên Bộ: "A Ngọc, tỉnh lại." Hắn gọi nàng mấy tiếng.

Tiểu Tổ Thị chậm rãi mở mắt ra trong tiếng kêu của hắn, sau khi định thần thấy Liên Tống đang ngồi bên giường, bèn lập tức đứng lên nhào vào trong ngực hắn, trong giọng nói chứa nỗi sợ hãi, khóc lóc giống như đứa trẻ cáo trạng, chủ động kể lại mình đã trải qua chuyện gì: "Liên Tam ca ca, ta gặp ác mộng!"

Liên Tống một tay vỗ vỗ nhẹ lưng Tiểu Tổ Thị trấn an nàng, một tay đặt ở thái dương thăm dò thần hồn nàng. May thay, thần hồn của nàng không có gì bất ổn.

"Không sao, có ta đây." Hắn nhẹ nhàng an ủi, cảm thấy nàng đã bình tĩnh lại, mới hỏi: "Mơ thấy cái gì mà sợ hãi đến thế?"

Nàng rời khỏi vòng tay nhưng một bàn tay vẫn giữ ống tay áo hắn, cơ thể run rẩy nhẹ. Tam điện hạ cầm tay nàng, đợi nàng buông ống tay áo hắn ra, thì ôm lấy hai tay nàng khép vào trong lòng bàn tay mình, an ủi nàng thêm lần nữa: "Không sao đâu, đừng sợ." Lại nói với nàng: "Nếu muội không muốn nói mình mơ thấy gì thì có thể không nói."

Tiểu Tổ Thị yên tĩnh một hồi, lắc đầu: "Ta không phải không muốn nói."

Gương mặt nàng vẫn còn vương chút sợ hãi, giọng nói khàn khàn: "Đó là một giấc mơ dự tri, ta biết. Bởi vì trước đây khi ta cũng từng mơ một giấc tiên tri như vậy, sau đó nó đã xảy ra y như thế. Trong mơ ta giống như một người ngoài cuộc, bước vào một cảnh lạ có liên quan đến ta."

Nàng nhớ lại: "Lúc này, ta đi vào một tòa thạch cung, thạch cung kia rất là xinh đẹp, ở sâu trong thạch cung có một cái giường ngọc rất lớn, trên ngọc sàng, có hai người ngồi đối diện nhau. Là Liên tam ca ca huynh và ta đã trưởng thành. Chúng ta đang nói chuyện. Ta muốn nghe cho rõ những gì chúng ta đang nói, bèn đến gần hơn." Nói đến đây, câu chuyện của nàng bắt đầu hỗn loạn, nhưng Tam điện hạ vẫn nghe hiểu.

"Sau đó thì sao?" Hắn khẽ hỏi nàng.

"Sau đó ta đến gần hơn." Tiểu Tổ Thị cũng khẽ giọng trả lời: "Đợi ta đến gần, thì có thể nghe được chúng ta đang nói chuyện gì, ta nghe được ta đã trưởng thành nói với Liên Tam ca ca: "Nàng dừng lại một chút, sửa lại cách biểu đạt vừa rồi: "Không, ta hỏi huynh, ta hỏi huynh 'Chiếc cung vàng nhỏ ta tặng ngươi, ngươi có thích không?"

Chiếc cung vàng nhỏ ta tặng ngươi, ngươi có thích không. Đêm đại hôn của Khánh Khương, trong điện An Thiện Na của Thiên Tuyệt Hành Cung, khi Liên Tống nhận ra Tổ Thị cải trang, Tổ Thị thần trưởng thành cũng đã nói với hắn như thế.

Liên Tống còn nhớ rõ, khi Tổ Thị Thần nói lời kia nàng có hơi nghiêng đầu, mím môi cười, tư thế diễm lệ phong khoáng, thần thái rất tự nhiên. Bây giờ gương mặt của Tiểu Tổ Thị và Tổ Thị thần sau khi trưởng thành thực ra không có khác biệt quá lớn, chỉ hơi non nớt một chút, hơn nữa lúc này nàng là thân thể vô tính, khí chất yêu kiều của thiếu nữ không qúa nổi bật, nhìn chỉ như một đứa bé. Nhưng Tổ Thị thần trưởng thành, môi đỏ mày đen, sắc đẹp khuynh thành, khi nàng mỉm cười, gương mặt diễm lễ kia lộ ra vẻ khôn khéo, lại có hơi quyến rũ mê người.

Thật sự rất kỳ lạ, hắn chỉ mới gặp nàng một lần thôi, nhưng lại có thể nhớ rõ gương mặt và từng chi tiết đêm đó ở cùng nàng đến vậy.

Tiểu Tổ Thị động đậy cánh tay, cắt đứt hồi ức của Liên Tống. Hẳn là không để ý đến sự thất thần của Liên Tống, đôi mắt trong suốt kia hiện ra một chút nghi hoặc, tiếp tục nói: "Ta cảm thấy rất kỳ quái, ta rất giỏi làm cung tên, nhưng nếu Liên Tam ca ca cũng thích dùng cung thì ta hẳn phải làm một chiếc cung có sức mạnh lớn cho huynh mới đúng. Một chiếc cung vàng nhỏ, đó không phải là đồ chơi sao, vì sao ta lại tặng huynh thứ đó?"

"Có thể, là bởi vì chúng ta có quan hệ sâu xa gì đó, bởi vì nguyên nhân sâu xa kia, muội mới tặng ta một thanh cung vàng nhỏ chăng." Tam điện hạ trả lời nàng như vậy.

Tiểu Tổ Thị không nghe hiểu, cảm thấy ra tò mò: "Nguyên nhân sâu xa? Nguyên nhân là gì?"

Nguyên nhân là gì? Liên Tống cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là hắn nhớ lại trên đường tới Tộc Thanh Điểu Ân Lâm có nói một câu. Lúc đó Ân Lâm ngồi ở bàn đối diện đánh giá hắn và Tổ Thị Thần, nói: "Ngươi và nàng rất có duyên phận, nếu đây là thiên ý..." Tuy rằng Ân Lâm đã lập tức phản ứng lại, sau đó hàm hồ cho qua, nhưng Tam điện hạ thiên tộc nổi tiếng nhạy bén, hắn cũng không tin mấy lời hàm hồ cho qua của Ân Lâm, cũng không cho rằng duyên phận mà Ân Lâm nói chỉ là mối ràng buộc giữa thân phận Thủy Thần và Quang Thần không thôi.

Lúc này Liên Tống nhìn vẻ mặt mù mờ của tiểu Tổ Thị, nhẹ nhàng xoa xoa tóc nàng: "Ta cũng không biết, đợi muội lớn lên, có lẽ muội sẽ biết được, lúc đó ta cũng muốn muội giải thích cho ta." Đợi nàng trở lại bình thường, hắn quả thực rất muốn nàng giải thích nghi hoặc cho hắn.

Tiểu Tổ Thị dường như cũng không quá hiểu, thế nhưng nàng vẫn đồng ý: "Cũng được." Nàng cau mày, tiếp tục nhớ lại giấc mộng vừa rồi, có thể là hồi tưởng lại phần không muốn nhớ nhất. Bởi vì nàng nắm rất chặt tay, mà hắn cũng cảm giác được: "Sau đó ta bắt đầu hộc máu." Giọng nói của nàng khẽ run rẩy, lông mi cũng run rẩy sợ hãi: "Không ngừng hộc máu, cơ thể cũng rất đau."

Kể đến đây, dường như nỗi sợ hãi trong mơ lại bao phủ lấy nàng, nàng đặt đầu lên vai Liên Tống, giống như chỉ cần dựa vào Liên Tống như vậy thì nàng mới có thể cảm thấy an ổn. Lại thấy tủi thân, nàng thấp giọng lẩm bẩm: "Toàn thân ta đều là máu, lại rất đau, thật sự rất sợ hãi, sau đó thì nghe thấy Liên Tam ca ca gọi tỉnh ta, ta mới tỉnh lại."

Điều này đối với Tổ Thị còn nhỏ mà nói, quả thực là giấc mộng dự tri rất đáng sợ, xứng đáng gọi là ác mộng.

Liên Tống mặc cho Tiểu Tổ Thị dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Trong mơ không phải còn có ta ở bên cạnh muội, mặc dù tương lai thật sự sẽ phát sinh chuyện như vậy, ta cũng sẽ cứu muội, sẽ không để muội đau."

Giọng nói của hắn vững vàng khiến nàng an tâm, nàng hơi nghiêng đầu, giống như hơi suy nghĩ một chút: "Trước khi tỉnh lại, hình như trong giấc mơ nhìn thấy Liên Tam ca ca anh cũng rất sợ hãi, muốn lập tức đi tới bên cạnh ta."

Hắnlại vuốt tóc nàng, ừ một tiếng, dùng giọng nói rất có ý trấn an dỗ dành nàng: "Cho nên đừng sợ."

Nàng thì thầm: "Vâng."

Thấy nàng bình tĩnh lại, Liên Tống nhìn thoáng qua giờ giấc, dùng giọng điệu thương lượng hỏi nàng: "Chỉ mới đến giờ tí thôi, muội đừng nghĩ gì nữa, tiếp tục ngủ được không?"

Nàng ngẩng đầu lên từ vai hắn, nhìn hắnmột cái, sau đó gật đầu rất ngoan ngoãn.

Liên Tống bảo Tiểu Tổ Thị nằm vào trong chăn mây lần nữa, giúp nàng kéo chăn. Nhưng nàng vẫn do dự vươn tay ra túm lấy tay áo hắn. Liên Tống nhìn thoáng qua tay áo bị túm lấy của mình, suy nghĩ một chút, hóa ra một chỗ đệm lên chân, dựa vào giường ngọc ngồi xuống, để mặc Tiểu Tổ Thị gối đầu lên ống tay áo của hắn, tay kia của hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tiểu Tổ Thị, dỗ nàng đi ngủ.

Tiểu Tổ Thị dưới sự trấn an của hắn nhắm hai mắt lại, hô hấp dần dần đều lại.

Thiên Bộ lui đến cuối giường lúc này lại tiến lên, nhẹ giọng nói: "Điện hạ mấy ngày nay cũng mệt mỏi rồi, ngài hãy nghỉ ngơi đi, để nô tỳ?"

Tam điện hạ nhìn khuôn mặt ngủ bình yên của Tiểu Tổ Thị, im lặng một hồi rồi nói: "Không sao, lỡ đánh thức nàng lại thì không hay, cứ để ta."

Đêm đen cực kỳ yên tĩnh.

Có tiếng gió mưa truyền vào trong nhà.

Liên Tống rũ mắt nhìn tiểu Tổ Thị, thực ra khi nàng kể lại giấc mơ kia, nàng nói mình mơ thấy một tòa thạch cung, một cái giường ngọc, trên giường ngọc có hai người ngồi đối diện nhau, hắn đã đoán ra nàng mơ thấy cái gì.

Nếu nàng là Tổ Thị thực sự là một đứa trẻ thực sự của hơn ba mươi vạn năm trước, đây đương nhiên chính là một giấc mộng dự đoán đơn thuần. Nhưng nàng lại không. Những gì nàng mơ thấy đều là những gì đã xảy ra, là những kỷ niệm của riêng nàng. Vì vậy... Ký ức của nàng có báo hiệu sự hồi sinh không? Nhưng nếu pháp lực của nàng từng chút thay thế linh lực chống lại tà lực trong cơ thể, chậm rãi khôi phục bình thường, vậy thân thể của nàng vì sao lại không có biến hóa?

Tam điện hạ xoa xoa huyệt thái dương, xem ra việc này phải viết một phong thư đi thỉnh giáo Chiết Nhan thượng thần rồi.

Lại đợi một khắc đồng hồ trôi qua, thấy tiểu Tổ Thị đã ngủ say, Tam điện hạ lấy ra một cái bình ngọc từ trong tay áo, một tay mở nắp bình ngọc, đổ một viên đan dược màu trắng ra. Đan được lơ lửng giữa không trung, tay phải Tam điện hạ kết ấn, trong ấn tỏa ra một luồng ánh sáng màu lam, đan dược bị lam quang bao phủ, rất nhanh đã dung hợp thành một thể với ánh sáng kia, sau đó nhẹ nhàng bao phủ trên người tiểu Tổ Thị đang ngủ.

Đan dược kia là Hộ thần hoàn, sáng nay các tiên thị của Nguyên Cực cung vừa đưa tới, hai tiểu tiên thị nói đây là Chiết Nhan thượng thần sai người đưa tới Nguyên Cực cung, lại nói vị tiên quân đưa đan dược này nói cho bọn họ biết, đây là Chiết Nhan thượng thần dùng rất nhiều sức lực để luyện chế, thượng thần nói thuốc này phải nhanh cho người bệnh dùng.

Chiết Nhan thượng thần nói cực kỳ ngắn gọn hàm súc, nhưng Tam điện hạ vừa nghe đã hiểu, hẳn là Chiết Nhan biết Đế Quân sắp xuất quan cho nên mới luyện đan này cho tiểu Tổ Thị, hy vọng có thể ổn định thần hồn của nàng.

Tối nay, viên đan dược này vừa khéo phát huy tác dụng.

Thực ra, dù cho tiểu Tổ Thị có dấu hiệu tỉnh lại, giục Đế Quân sớm ngày xuất quan, dùng sức mạnh của hắn đối kháng lại tà lực trong cơ thể tiểu Tổ Thị, giúp nàng sớm ngày thay đổi linh lực khôi phục và thân thể chính, điều này cũng không có gì sai.

Tam điện hạ nghĩ ngày mai cần phải triệu tiên thị trong hai mươi bốn văn võ tới, tốt nhất là để cho hắn ở lại Thái Thần cung. Như thế, trong Ngưỡng thư các đế quân bế quan nhưng có động tĩnh, hắn liền có thể thấy khâu cắm kim đi thúc giục...

Ngoài điện mưa lạnh rơi tí tách, trong phòng lại rất ấm áp. Tam điện hạ vừa suy nghĩ như vậy, vừa cảm thấy buồn ngủ, hắn nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương.

Ngày hôm sau khi Tiểu Tổ Thị tỉnh lại, Liên Tống đã không còn ở đó, nhưng nàng nhớ rất rõ chuyện đêm qua, hơi xuất thần, nghe nói Trúc Ngữ tới tìm, bèn tắm rửa sạch sẽ đi gặp nàng.

Từ sau khi Thái tử tỉnh lại, Trúc Ngữ trước đó vốn vẫn luôn hầu hạ trước giường thái tử điện hạ, nay chỉ có thể đi điện Phục Ba thăm Thái tử một hai lần, nhưng Thái tử lãnh đạm, hai người ở chung cũng không có gì để nói, để tránh xấu hổ, nàng thỉnh thoảng lại đến mời tiểu Tổ Thị cùng đi thăm Thái tử với mình. Tuy rằng mặc dù có tiểu Tổ Thị nhưng Thái tử vẫn lãnh đạm như trước, nhưng nhìn thấy Thái tử cũng không thân thiết gì với Tiểu Tổ Thị nên tâm lý của Trúc Ngữ cũng thấy cân bằng.

Sáu bảy ngày tiếp đó, tiểu Tổ Thị chưa từng gặp lại Liên Tống, nghe Thiên Bộ nói, là bởi vì thương thế của Quyên Nhĩ chuyển biến xấu mấy lần, Không Sơn lão mặc dù có thể dùng thuốc cho nàng, nhưng khí trạch trong cơ thể Quyên Nhĩ còn cần người có tiên pháp trác tuyệt độ cho nàng, Tam điện hạ mới tạm thời ở trong thủy các kia.

Thiên Bộ lại nói: "Điện hạ tuy không ở điện Phù Lan, nhưng lại cố ý dặn dò nô tỳ nên thường xuyên hầu hạ bên cạnh tôn thượng, lại ra lệnh cho nô tỳ, nói nếu tôn thượng có chuyện gì thì lập tức bẩm báo cho người." Là tiên thị duy nhất trong Nguyên Cực cung ngoại trừ Tam điện hạ biết được thân phận của tôn tượng, Thiên Bộ chu đáo, sợ tiểu Tổ Thị hiểu lầm Liên Tống không đối xử tốt với nàng, lại cân nhắc nói thêm một câu: "Quyên Nhĩ năm đó khi ở Nguyên Cực cung, điện hạ vẫn coi nàng như muội muội, hiện giờ đã vạn năm trôi qua, mặc dù tình cảm năm đó không còn như xưa nhưng cuối cùng vẫn tồn tại một ít tình huynh muội, cho nên mấy ngày nay điện hạ mới chăm sóc cho nàng, kính xin tôn thượng thông cảm."

Tiểu Tổ Thị thực ra không để ý mấy ngày không gặp được Liên Tống, giữa việc chơi với nàng và cứu người thì chuyện cứu người đương nhiên quan trọng hơn, Nhưng lúc này, nghe Thiên Bộ nói Liên Tống đối xử với Quyên Nhĩ như huynh muội, không khỏi mở lớn hai mắt: "Cái gì?" Chiếc muỗng khuấy cháo của nàng ngừng lại, ngạc nhiên nói: "Nhưng Liên Tam ca ca từng nói, trước ta không có ai gọi huynh ấy là ca ca."

Thiên Bộ giải thích: "Thân phận của Quyên Nhĩ chưa đủ để gọi Tam điện hạ là ca ca. Ý của nô tỳ là, mặc dù không phải xưng hô như thế, nhưng năm đó khi Quyên Nhĩ ở trong cung, điện hạ đối xử với nàng quả thực cũng giống như huynh muội..." Ví dụ như Tam điện hạ làm lễ trưởng thành cho Quyên Nhĩ , chọn phu quân cho Quyên Nhĩ, nếu trong nhà không có phụ mẫu thì những chuyện này bình thường đều do trưởng huynh thay thế.

Nghe Thiên Bộ nói, Tiểu Tổ Thị lâm vào suy tư: "Giống như tình nghĩa huynh muội." Nàng tò mò hỏi Thiên Bộ: "Vậy... Liên tam ca ca có cùng Quyên Nhĩ vào núi thám hiểm, xuống hồ chèo thuyền không? Họ cũng sống cùng nhau? Cùng ăn cơm cùng chơi đùa sao?"

Thiên Bộ hơi sửng sốt, cảm thấy tiểu Tổ Thị có hơi kỳ quái, nhưng kỳ quái ở đâu thì nàng nhất thời cũng không thể nói rõ, suy nghĩ một hồi, trả lời thành thật: "Quyên Nhĩ không thích ra ngoài, Tam điện hạ nếu rời cung, cũng chưa bao giờ mang theo nàng, chỉ là lúc điện hạ ở trong cung, sẽ cùng nàng chơi cờ gì đó. Đúng rồi, Quyên Nhĩ lúc đó phải học rất nhiều, cho nên điện hạ thỉnh thoảng còn kiểm tra việc học tập của nàng."

Tiểu Tổ Thị đăm chiêu. Còn kiểm tra việc học tập, vậy quả thực có thể xem như huynh muội tình thâm, bởi vì Sắt Già hay kiểm tra chuyện học tập của Tạ Minh. Nàng không khỏi cảm thấy tâm sự nặng nề.

Mọi tình cảm đều bắt đầu từ tình thân, từ tình thân mới sinh ra tình cảm ái mộ... tình cảm đối với phụ mẫu. Nhưng bởi vì tiểu Tổ Thị sinh ra từ trong ánh sáng, không phụ không mẫu, toàn bộ hiểu biết của nàng đối với tình thân, đều là từ trên người Sắt Già và Tạ Minh, cho nên nàng vẫn cho rằng, tình huynh muội, mới là gốc rễ của của tình thân.

Sự quan tâm đặc biệt của Sắt Già với Tạ Minh, làm cho nàng thấy được loại tình cảm này rất tốt đẹp. Nàng yêu thích và hâm mộ sự quan tâm đặc biệt như vậy, cho nên khi Liên Tống muốn làm ca ca nàng, xác nhận không có người khác gọi hắn là ca ca, nàng rất thoải mái mà đồng ý với hắn.

Nhưng sao nàng có thể ngờ được, nàng chỉ mới nhận vị ca ca này hơn một tháng, hắn đã xuất hiện một muội muội khác được?

Mấy ngày trước, nàng tò mò hỏi Thiên Bộ Quyên Nhĩ có thích Liên Tống hay không. Nếu Quyên Nhĩ là một trong những mỹ nhân ái mộ Liên Tống, nàng vẫn cảm thấy không sao, nhưng Quyên Nhĩ lại là muội muội của Liên Tống. Nàng lập tức cảm thấy căng thẳng, đồng thời nàng cuối cùng cũng hiểu, vì sao năm đó Tạ Minh tuyệt đối không cho phép mình gọi Sắt Già là ca ca. Đó là ham muốn chiếm hữu ngây thơ nhưng ích kỷ của một đứa trẻ, không muốn bị chia bớt tình cảm đặt biệt và duy nhất.

Đúng, ham muốn chiếm hữu. Từ này trước kia nàng chỉ nghe nhóm hoa mộc nhắc tới, lúc đó nàng còn không hiểu lắm, bây giờ lại có cảm xúc chân thật. Thì ra đây chính là dục vọng chiếm hữu sao? Thứ chiếm hữu này khiến cho mình phiền muộn đến vậy, xem ra cũng không phải là thứ tốt lành gì.

Nàng chợt buồn bã nghĩ, haiz, tiểu Quang Thần ta chung quy vẫn là phó thác sai. Nhưng nghĩ lại, Liên Tống cũng không lừa gạt nàng, Quyên Nhĩ mặc dù có tình huynh muội với hắn, nhưng quả thực chưa từng gọi hắn là ca ca. Hơn nữa, Quyên Nhĩ cũng rất vô tội. Vạn năm trước nàng quen biết Liên Tống, quen biết Liên Tống sớm hơn mình rất nhiều. Nếu Quyên Nhĩ cũng giống như nàng và Tạ Minh có dục vọng chiếm hữu lớn vậy thì Quyên Nhĩ sẽ ghét nàng đến mức nào đây? Trong chuyện này, người có tư cách cảm thấy phiền não và mâu thuẫn, hẳn là Quyên Nhĩ mới đúng.

Nhớ tới chi tiết này, tiểu Tổ Thị không khỏi thở dài. Quên đi chuyện đã đến nước này, nàng không có cách nào giống như Tạ Minh có được một ca ca độc nhất vô nhị của mình được, nếu như còn muốn thật nhiều sự quan tâm, vậy về sau... Lại nhận thêm mấy ca ca nữa, như thế cũng không phải là không thể?

(Tui cười vô mặt anh ba haha, anh có được không cũng đặng nhé)

Thiên Bộ nhìn tiểu Tổ Thị mặt mày ủ rũ càng lúc càng sâu, lúc buồn bã thất thần, lúc như bừng tỉnh đại ngộ, không biết đã xảy ra chuyện gì, không khỏi hỏi nàng làm sao vậy. Tiểu Tổ Thị đã nghĩ thông suốt, cầm lấy thìa, vừa múc cháo vừa khoát tay, trầm ổn nói: "Không sao, Liên tam ca ca, để cho huynh ấy chăm sóc cho Quyên Nhĩ nữ quân đi, ta có thể giải sầu với Trúc Ngữ, ta không sao."

Kết quả, Tiểu Tổ Thị sáng hôm đó mới tán gẫu với Thiên Bộ, đến chiều bồi hồi bên cạnh hồ Vũ Toàn chờ Trúc Ngữ tình cờ gặp được Quyên Nhĩ. Có lẽ nói tình cờ gặp gỡ cũng không thích hợp lắm. Là Quyên Nhĩ ở trong một tòa đình nhỏ bên cạnh hồ, nhìn thấy tiểu Tổ Thị ở hồ Phù Liễu Quan, lập tức ra lệnh cho cung nga bên cạnh tới mời nàng vào trong đình nói chuyện.

Tiểu Tổ Thị thực ra không thấy Quyên Nhĩ, bởi vì nói Quyên Nhĩ không được ra gió, cho nên trong tiểu đình kia được vây kín với trận Kim Ti Ngọc, bên trong còn có thêm mấy chiếc bình phong, nàng và Quyên Nhĩ cách một tấm bình phong nói chuyện. Nàng mơ hồ có thể phân biệt được thân hình Quyên Nhĩ, nhìn nàng dường như đang nửa nằm trên một cái giường thấp, một tay vịn vào cái gối cao, tay kia cầm một quyển sách.

Tộc Thanh Điểu cũng không quá quan tâm phân biệt nam nữ, huống chi Quyên Nhĩ là nữ quân. Cách một tấm bình phong triệu người đến nói chuyện, chỉ là muốn thể hiện thân phận tôn ti... ngay từ đầu, đã muốn cho người được triệu kiến ý thức được thân phận khác nhau giữa mình và nữ quân.

Nhưng nàng sinh ra đã là người đứng đầu Cô Dao, tiểu Quang Thần được tất cả sinh linh Cô Dao tôn sùng, bình sinh cũng chưa từng cảm thấy việc đó có gì lớn lao, cho nên cũng không rõ việc cách một tấm bình phong nói chuyện với người khác còn có ý nghĩa như vậy, chỉ cho rằng Quyên Nhĩ sợ truyền nhiễm bệnh khí cho mình.

Nàng cảm thấy Quyên Nhĩ hiểu chuyện, tính cách cũng không tệ, hơn nữa, hoàn toàn quên mất thân thế mà Thiên Bộ bịa với Đài Dã Quân cho mình... là biểu đệ họ hàng xa từ nhỏ đã mất phụ mẫu của Tam điện hạ.

Bên cạnh Thiên tộc có một thế gia nghèo túng, mặc dù vào Nguyên Cực cung, được Tam điện hạ che chở, gặp được một nữ quân thuộc Thanh Khâu, cũng phải dập đầu vấn an. Nhưng đời này Tiểu Tổ Thị đã bái lạy ai bao giờ? Không bắt người ta bái lạy nàng đã là hòa khí lắm rồi.

Bên kia bức bình phong, Quyên Nhĩ toàn tâm toàn ý chờ tiểu Tổ Thị đến bái nàng, bình phong bên kia, tiểu Tổ Thị đã tự đi tìm một chiếc ghế ngọc ngồi xuống, tự nhiên hào phóng hỏi Quyên Nhĩ: "Nữ quân bệnh chưa lành, ngồi ở trong đình này, không sợ gió sao?"

Các cung nga bốn mắt nhìn nhau. Không đề cập đến cung nhân, Quyên Nhĩ gần vạn năm qua quen với các cục diện lớn nhỏ cũng ngây ngẩn cả người. Quyên Nhĩ trong lòng tức giận, cảm thấy tiểu Tổ Thị không biết lễ nghĩa, lại cho rằng nàng không biết lễ nghĩa như thế là ỷ vào sự chiều chuộng của Liên Tống, vì được chiều mà kiêu ngạo. Chẳng qua, Quyên Nhĩ là một vương quân đã trải qua biết bao bấp bênh, cho nên cũng không nóng nảy, hiểu nhất là ẩn nhẫn, bởi vậy đè sự không vui trong lòng xuống, chỉ thản nhiên cười nói: "Đa ta tiểu công tử quan tâm, ta không sao."

Phản ứng và thái độ của Tiểu Tổ Thị khi đối mặt với nàng mặc dù khiến Quyên Nhĩ không hài lòng lắm, nhưng cũng không nhiễu loạn đến tiết tấu của nàng.

Giọng nói của Quyên Nhĩ không tính là hòa khí, nhưng cũng không lãnh đạm, hỏi vài câu tiểu Tổ Thị ở trong cung có quen hay không, cơm nước có vừa miệng hay không, tiếp theo, giống như lơ đãng nói: "Tam điện hạ quả thực ân cần với tiểu công tử, ta nghe ngự phòng nói, Thiên Bộ tiên tử còn đặc biệt đưa cho họ một tờ đơn, phía trên liệt kê các món kỵ khẩu của tiểu công tử, nói là làm theo thư tay của Tam điện hạ, dặn họ ba bữa mỗi ngày của tiểu công tử đều phải tuân theo mấy thứ đó."

Tiểu Tổ Thị là người từng trải, trước kia lão phụ đàn thụ cũng rất chiều theo thói quen ăn uống của nàng, cho nên nàng cảm thấy Liên Tống làm như thế có gì hiếm lạ, nàng tựa vào lưng ghế, bình tĩnh gật gật đầu: "Ừ, Liên Tam ca ca đối xử với ta cũng được."

Bình phong bên kia yên tĩnh một hồi, Quyên Nhĩ ôn hòa nói: "Tam điện hạ từ trước đến nay thương hại mấy kẻ nhỏ yếu, tiểu công tử cảnh ngộ khó khăn, chẳng trách Tam điện hạ lại thương người như thế, đừng nói Tam điện hạ, cho dù là ta, hôm nay gặp tiểu công tử đây cũng cảm thấy thương xót."

Đây dường như là một lời nói tốt đẹp, nhưng Tiểu Tổ Thị nghe được lời này, không biết vì sao lại cảm thấy hơi không được tự nhiên. Nàng hoàn cảnh bấp bênh, đáng được thương xót? Lời này là vì sao?

Nàng mờ mịt một hồi, sau đó một ký ức thoáng qua, đột nhiên nhớ lại Thiên Bộ lúc trước lừa gạt Đài Dã Quân như thế nào... Thiên Bộ cho nàng một thân thế vô cùng thê thảm. Chẳng trách.

"À.." Tiểu Tổ Thị vội hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi với Quyên Nhĩ, liếm liếm môi: "Ta, ta thuở nhỏ không phụ không mẫu, được Liên Tam ca ca che chở, huynh ấy thương tiếc ta. Ta quả thực vô cùng cảm kích."

Thái độ không còn ung dung của nàng cuối cùng cũng thuận lòng Quyên Nhĩ.

Quyên Nhĩ năm đó cũng đã trải qua như thế, tự biết một nữ nhi nghèo túng trong gia đạo thì để ý cái gì nhất. Họ quan tâm nhiều nhất là sự cảm thông của người khác.

Nàng cũng không cảm thấy Tiểu Tổ Thị là một đứa trẻ, lại là một tiểu công tử nên không có uy hiếp. Chưa nói tới cái khác, tiểu Tổ Thị thật sự quá đẹp. Mà bản thân nàng trước kia lúc gieo mầm ái mộ với Liên Tống cũng đang ở trong độ tuổi vị thành niên chưa hiểu chuyện.

Một vạn năm này, nàng lúc nào cũng chú ý đến Liên Tống, cũng rõ như lòng bàn tay đối với những mỹ nhân vội vã làm khách ở Nguyên Cực cung, theo nàng thấy, những mỹ nhân kia không đáng nhắc tới. Nhưng tiểu công tử này gần đây mới xuất hiện, lại được Liên Tống đặc biệt để tâm, nên nàng không thể không thấy kiêng kỵ.

Suy nghĩ đến đây, Quyên Nhĩ lại hỏi: "Tiểu công tử có tính toán gì sau khi trưởng thành không?"

Khi trưởng thành? Sau khi trưởng thành đầu tiên nàng phải lựa chọn trở thành một nam thần, sau đó làm theo thiên đạo, đi bảo vệ thế gian này. Nhưng điều này cũng khó nói với Quyên Nhĩ, Tiểu Tổ Thị trầm mặc một hồi, lại "À..." một tiếng.

Quyên Nhĩ chỉ cho rằng nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sau khi trưởng thành, mỉm cười, ra vẻ kinh ngạc: "Tiểu công tử không bao lâu nữa sẽ trưởng thành, thực sự chưa cân nhắc đến việc này sao?" Nhìn tiểu Tổ Thị không trả lời, dừng một chút, lại cực kỳ dịu dàng dụ dỗ: "Tiểu công tử quả thực nên cân nhắc rồi. Bây giờ tuy ngươi còn nhỏ, điện hạ cũng rất thương trẻ con, nhưng thần tiên một khi trưởng thành, thì sẽ phải tự lập một phương. Tiểu công tử cũng không thể cả đời ở Nguyên Cực cung được, nếu còn chưa có tính toán, thì e là đến lúc đó trở tay không kịp." Nàng nói đến đây, lại cười: "Chỉ là tán gẫu vài câu với tiểu công tử thôi, tiểu công tử đừng quá để trong lòng."

Những lời này của Quyên Nhĩ rất có trình độ, nếu tiểu Tổ Thị quả thật là một thế gia nghèo túng ở Nguyên Cực cung, thì e là sẽ có khúc mắc này, có lẽ còn chưa đợi đến khi trưởng thành nàng đã phải rời khỏi Nguyên Cực cung rồi. Nhưng dù sao cũng không phải vậy.

Tiểu Quang Thần tự tin, cảm thấy Liên Tống có tư cách gần gũi chăm sóc này là phước ba đời của hắn. Nghe thấy lời này của Quyên Nhĩ, nàng cũng không quá để ý, chỉ thuận miệng cho có lệ: "Ừ, nữ quân yên tâm, ta sẽ không để ở trong lòng."

Quyên Nhĩ nghiêm túc nhìn Tiểu Tổ Thị hai lần, tự cảm thấy câu trả lời này của nàng, là trong sự tự ti cố gắng giữ lấy chút kiêu ngạo, chẳng qua là gượng gạo mà thôi. Nàng hơi hài lòng, nghĩ hai người nói đến đây cũng đủ rồi, bèn lấy cớ tinh thần không tốt, ra lệnh Cung Nga đưa Tiểu Tổ Thị trở về.

Tiểu Tổ Thị hồ đồ rời khỏi tiểu đình, cũng không quá coi trọng chuyện tình cờ gặp Quyên Nhĩ, thứ duy nhất làm cho nàng ấn tượng sâu sắc chính là, trong tiểu đình kia có một loại trái cây không tên, chua ngọt chua ngọt, hương vị cũng khá ngon.

---------------------------------------

31.10.2022

Chị Bảy có lời muốn nói.

Tiểu Quang Thần hôm nay: Tui không quan tâm anh có bao nhiêu bạn gái, bởi vì ta cũng có rất nhiều bạn gái. Nhưng có nhiều em gái thì không được nhé... hừ

Mê Cốc:

Tiểu Quang Thần: Tự tin!

Quyên Nhĩ: Hài lòng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top