Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam sinh tam thế bộ sinh liên

Tác giả: Đường Thất

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 43.1

Thiên Bộ mơ hồ biết Tam điện hạ và tiểu Tổ Thị cãi nhau.

Buổi chiều hôm đó, Tam điện hạ ở lại điện Phù Lan không rời đi, đọc mấy trang sách, viết mấy nét chữ, nhìn có vẻ như rất nhàn nhã. Nhưng Thiên Bộ nhìn ra được, thực ra Tam điện hạ vẫn có hơi không yên lòng.

Sau khi Tiểu Tổ Thị chạy ra ngoài thì không trở về nữa. Tuy rằng Tam điện hạ cũng không có ra lệnh gì, Thiên Bộ cũng biết Ân Lâm đã đi theo tiểu Tổ Thị, cho nên sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nàng trời sinh cẩn thận, vẫn phái cung nhân đi khắp nơi tìm.

Vào ban đêm, Thiên Bộ biết được từ chỗ cung nhân Tiểu Tổ Thị đi dạo ngoài vương thành một buổi chiều, trước khi cung cấm mới trở về, trở về lập tức đi điện Phục Ba, cũng không biết là đi thăm Thái tử hay là đi ăn cơm, tóm lại không nói hai câu với Thái tử, đã ăn không ít bữa cơm của Thái tử. Sau khi dùng xong cơm, nàng lấy cớ muốn ở lại xem hoa Dạ Ưu Đàm nở trong sân điện Phục Ba, Thái tử đồng ý, nàng lập tức ngủ lại trong sảnh phụ của điện Phục Ba.

Thiên Bộ lỡ báo lại hành tung của tiểu Tổ Thị hơn nửa ngày với Tam điện hạ, hắn không nói gì, chỉ ở trong điện lại ngồi một lát, sau đó lập tức đứng dậy trở về thủy các hồ Vũ Toàn.

Tiểu Tổ Thị không ngờ tới, nàng ra ngoài giải sầu cả buổi chiều, nhưng đến lúc hồi cung vẫn cảm thấy buồn bực.

Trong điện phụ của Điện Phục Ba, Tiểu Tổ Thị khoanh tay nằm trên giường ngọc, trong lòng tính toán mình đã tức giận mấy canh giờ rồi, vừa đếm đến "canh giờ thứ tư", bỗng nhiên cảm giác được một khí tức bất thường.

Là có người đang thi thuật mê ngủ. Hơn nữa là thuật mê ngủ rất mạnh.

Trùng hợp chính là, tất cả thuật pháp dùng để áp dụng khống chế thần hồn đều vô dụng đối với Quang Thần. Tiểu Tổ Thị hơi rùng mình, đang muốn rời giường xem thử có chuyện gì xảy ra, thì đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến. Nàng vội vã nằm xuống giả vờ ngủ.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, bước qua tấm bình phong, đi tới trước giường ngọc của nàng.

Sau đó, có một tiếng bước chân dồn dập cũng đến gần.

Lúc tiếng bước chân dồn dập dừng lại, người tới trước giường của nàng lên tiếng.

Giọng nói nữ tử trẻ tuổi, trong trẻo êm tai, mang theo chút lười biếng và kinh ngạc: "Mê Cốc, tên này... ngoại hình không giống lần trước ta gặp lắm?"

Tiếp theo là giọng của một nam nhân trẻ tuổi vang lên, hơi thấp, hơi hơi bất đắc dĩ: "Cô cô đi nhầm cửa rồi, đây là phòng phối điện, nơi dưỡng bệnh của Thái tử điện hạ nằm ở chính điện cách vách."

Sau đêm đó, rất nhanh, hai ngày đã trôi qua.

Hai đêm nay, Tiểu Tổ Thị vẫn ngủ trong điện Phục Ba. Đêm đầu tiên nàng ngủ ở chỗ này, là bởi vì nàng tức giận với Liên Tống, tức giận vẫn chưa tiêu. Đêm sau, cũng là bởi vì nàng cảm thấy tò mò với nữ tử đi nhầm cửa kia.

Nữ tử tới liên tục hai đêm, lúc tới luôn kèm theo thuật hôn mê cực mạnh. Hôn mê thực ra không tính là thuật pháp ẩn nấp, các tiểu thần tiên khi thi hành thuật này cũng không tránh khỏi gọi ra một ít khí trạch màu tím. Nhưng nữ tử được gọi là cô cô kia thi triển bí quyết mê man cực kỳ cao minh, toàn bộ Điện Phục Ba đều ngủ mê man, nhìn không ra chút dấu vết thi pháp nào.

Nữ tử đến chữa thương cho Thái tử.

Đêm đầu tiên nàng đến, Tiểu Tổ Thị đã biết được điểm này. Bởi vì đêm đó nữ tử đánh bậy đánh bạ xông vào trong phòng nàng, khi nam nhân phụng mệnh dẫn đường cho nàng rời đi, tiểu Tổ Thị nghe được nữ tử nhẹ giọng thở dài: "Tộc Thanh Điểu này cũng thật vô dụng, cho dù là tùy ý trị liệu, thì cũng sẽ không làm cho thương thế của hắn nặng hơn mới đúng, thật không biết bọn họ đã chữa như thế nào."

Nam nhân đáp: "Cho dù bọn họ vô dụng, chữa hỏng Thái tử điện hạ thì thuốc cô cô mang đến cũng nhất định có thể cứu điện hạ về, cô cô tuyệt đối không cần vì thế mà lo lắng."

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi ra ngoài.

Lúc đó Tiểu Tổ Thị vẫn giả vờ ngủ, đợi hai người rời khỏi giường rồi nàng mới khẽ hé mắt, lúc nghiêng đầu nàng nhìn thấy nữ tử đang quay ra khỏi bình phòng, một thân váy xanh, tóc đen như mực, bước chân chậm rãi, tư thế rất nhàn nhã.

Bởi vì sợ hai người kia phát hiện, vả lại nếu hai người cũng không có lòng muốn hại Thái tử, mà lại là đến chữa bệnh cho hắn, tiểu Tổ Thị cân nhắc một lát, quyết định không đứng lên đi theo họ vào trong chính điện.

Hôn mê quyết bao trùm toàn bộ điện Phục Ba nửa canh giờ, sau đó chậm rãi tiêu tán.

Đợi sau khi nữ tử và người cháu của nàng rời đi, tiểu Tổ Thị mới đi tới chính điện thái tử xem thử, thấy Thái tử không sao, mới mở lớn đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ mà trở về phòng.

Trước khi đi ngủ nàng phân tâm cân nhắc việc này một lát, nhớ tới mấy ngày trước trong cung truyền ra tin đồn bệnh của thái tử điện hạ càng lúc càng nặng. Lúc đó nàng còn từng hỏi Thiên Bộ thử, Thiên Bộ nói cho nàng biết tin tức này là bọn họ thả ra, là vì muốn thăm dò thái độ của một người... Cho nên nữ tử kia, chính là người mà Liên Tống và Thiên Bộ muốn thăm dò? Cân nhắc đến đây, tiểu Tổ Thị cảm thấy việc này cũng không cần nàng quản, hơn phân nửa là chuyện nằm trong kế hoạch của Liên Tam, nàng tùy tiện nhúng tay vào, nói không chừng lại gây thêm phiền toái cho bọn họ. Hơn nữa, nàng lúc này đang chiến tranh lạnh với Liên Tống, cho nên không thèm quan tâm tới hắn nữa?

Trong lòng mặc dù tính toán như thế, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được sự tò mò, đêm hôm sau, nàng vẫn ở lại trong Điện Phục Ba.

Nàng dự cảm nữ tử kia đêm này có thể sẽ còn trở lại, lập tức sớm biến thành một con bướm đen núp trong cánh cửa phòng thái tử.

Nàng trốn rất kín, đến Thái tử cũng không phát hiện ra nàng.

Bởi vì Thái tử không yêu cầu các cung tỳ hầu hạ trong phòng, cho nên trong phòng rất yên tĩnh. Thái tử bước từ trong tịnh thất ngâm thuốc tắm xong ra, đọc sách một lát dưới ánh đèn, đến cuối giờ tuất lập tức tắt đèn ngủ.

Sau khi Thái tử ngủ, tiểu Tổ Thị lại đợi thêm canh giờ, cuối cùng cũng chờ được khí tức của thuật ngủ mê bao phủ cả điện, minh châu trong điện dần sáng lên, nữ tử và người hậu của nàng lại xuất hiện.

Nữ tử tóc đen váy trắng, trong tay cầm một cây quạt, thản nhiên đi tới trước giường Thái tử. Lúc này, Tiểu Tổ Thị cuối cùng cũng thấy rõ dáng vẻ của nàng.

Sau khi thấy rõ dáng vẻ của nữ tử, tiểu Tổ Thị nín thở một khắc. Ồ, nàng ta đẹp quá.

Nữ tử kia quả thực rất xinh đẹp, vẻ đẹp của ngũ quan khiến cho người ta không nhịn được mà muốn thốt lên khen ngợi, hơn nữa đôi mắt kia, khóe mắt hơi rũ xuống, đuôi mắt hơi nhướng lên, khi nhìn vật xung quanh đều mang theo cảm giác mông lung của hoa xuân tỏa bóng xuống nước, nhàn nhã lười biếng. Mà khí chất của nàng cũng rất đặc biệt, mỗi bước đi hay dừng lại, đều chứa cảm giác tao nhã chậm rãi.

Tiểu Tổ Thị vốn còn mang theo chút phòng bị với nàng, vừa nhìn thấy dáng vẻ động lòng người như thế, lòng phòng bị trong nháy mắt giảm xuống một nửa.

(Bà nội mê gái quá trời)

Nữ tử cúi người ngồi trước giường Thái tử, bắt mạch cho Thái tử một lát: "Tối nay mạch này của hắn hòa hoãn có lực rất nhiều..." Nàng ngẩng đầu ra lệnh cho nam nhân áo lam môi hồng răng trắng bên cạnh: "Cho hắn dùng viên thuốc trắng kia đi."

Nam nhân áo lam vâng lệnh, lấy ra một cái bình ngọc, từ trong bình ngọc đổ ra một viên thuốc màu trắng. Lúc nam nhân áo lam rót thuốc, nữ tử đưa tay hóa ra một cái cối giã thuốc, cắn rách ngón tay, nhỏ vài giọt máu vào trong cái cối, sau đó đưa cho nam nhân. Nam nhân cũng bỏ thuốc vào trong cái cối kia, vừa bỏ thuốc vào vừa nói: "Theo như ta thăm dò đêm qua, thì thực ra Thái tử điện hạ khôi phục cũng không tệ lắm, nói hắn bệnh tình nặng nề, chẳng qua chỉ là tin đồn mà thôi, cô cô theo lý có thể không cần đến đưa thuốc cho Thái tử điện hạ..."

Nữ tử lấy một cái khăn lụa ra, tùy ý lau vết máu trên ngón tay: "Là ta mở đầu, cho nên đến thu dọn kết cục, cũng coi như có đầu có cuối."

Nam nhân áo lam cười nói: "Từ này cô cô lại dùng không nghiêm cẩn, nếu muốn nói có đầu có cuối thì vậy lúc trước phát hiện tiểu vương cơ tộc Thanh Điểu trong lúc ngài đến Thập Lý Đào Lâm xin thuốc, lại đánh bậy đánh bạ xông vào sơn động nhặt thái tử điện hạ đi, cô cô nên phái ta đến Tộc Thanh Điểu đưa Thái tử điện hạ trở về mới phải."

Nữ tử thờ ơ: "Lúc đó thương thế của hắn cũng đã ổn định, cần gì phải sinh sự. Vả lại ta và ngươi hầu hạ hắn nhiều ngày, để hắn đến Tộc Thanh Điểu dưỡng bệnh, ta và ngươi cũng thoải mái hơn một chút."

Nam nhân áo lam nói: "Thoải mái mới được mấy ngày, hôm nay cô cô đã đi cả ngàn dặm đến chăm sóc cho Thái tử điện hạ rồi, thế này cũng đâu tính là thoải mái gì."

Nữ tử thở dài: "Tộc Thanh Điểu chữa trị cho hắn, mặc dù không điều trị vết thương của hắn nặng hơn, nhưng chung quy tiến triển quá chậm. Nếu ta không biết hắn điều dưỡng như thế nào thì thôi, đã biết thì ngồi yên không để ý cũng không hay. Dù sao thuốc này cũng là ta xin cho hắn, ta cầm mãi cũng không có tác dụng gì, bây giờ dùng cho hắn, giúp hắn sớm ngày khôi phục cũng tốt." Lại thở dài: "Luận y thuật, so với Chiết Nhan, Không Sơn lão quả nhiên là phế vật."

Nam nhân áo lam cũng gật đầu: "Luận y thuật, ai so sánh với Chiết Nhan Thượng Thần không phải phế vật chứ, đều là phế vật cả!"

Trong lúc hai người nói chuyện, viên thuốc kia đã nghiền xong, nữ tử cởi giày, trèo lên giường ngồi bên cạnh Thái tử, tay phải kết ấn, bắt đầu phối hợp với thuật pháp, đút thuốc cho Thái tử đang mê man.

Tiểu Tổ Thị đằng sau cửa sổ nín thở.

Thân phận của nữ tử, trong lúc nói chuyện phiếm với nam nhân áo lam bên cạnh, đã rõ ràng rồi.

Tám chín phần mười nàng chính là Bạch Thiển thượng tiên chưa qua cửa Thái tử phi của Thái tử.

Đồn rằng Bạch Thiển lớn tuổi hơn thái tử thiếu niên rất nhiều, đây cũng không phải là một cuộc hôn nhân quá cân xứng, nhưng chỉ xét về ngoại hình, Tiểu Tổ Thị lại cảm thấy hai người họ quả thực là trời sinh một cặp, càng nhìn càng xứng.

Trước đó nàng cũng từng nói với Liên Tống, vì sao Bạch Thiển cứu Thái tử lại không nhận công. Lúc đó Liên Tống suy luận, nói có lẽ bởi vì lúc Bạch Thiển cứu Dạ Hoa cũng không biết thân phận của hắn, sau đó biết được thân phận Dạ Hoa, không muốn có liên lụy gì với hắn nên mới dùng kế này để chắp tay đưa ân cứu mạng cho Trúc Ngữ Vương Cơ.

Khi đó Tiểu Tổ Thị Cảm thấy suy luận này rất đáng tin, còn vì Thái tử cảm thấy rất khổ sở tiếc hận. Nhưng tối nay xem ra, hình như không phải vậy rồi?

Tiểu Tổ Thị âm thầm cân nhắc.

Trên giường chiếc giường đá, Bạch Thiển đã thi pháp xong, thuốc bột bị ánh sáng bạc bao trùm, chui vào trong cơ thể của Thái tử. Nhưng có lẽ dược tính quá bá đạo nên lúc vào trong cơ thể rất khó chịu, trên trán Thái tử nổi lên một tầng mồ hôi nhỏ.

Bạch Thiển hơi nhíu mày, dịch người tới gần Thái tử, vươn ba ngón tay ra đặt vào cổ tay trái hắn, dò xét một hồi, biết được Thái tử không sao, lông mày nàng mới giãn ra, định lui về phía sau. Nhưng lúc này, bọn họ đều cho rằng thái tử vẫn luôn mê man, lại bỗng dưng nắm lấy tay Bạch Thiển đang định đi, chậm rãi mở mắt ra.

Mê Cốc tiên quân bên cạnh Bạch Thiển kinh ngạc "A" lên một tiếng.

Bạch Thiển cũng cảm thấy ngạc nhiên, nàng nhìn thoáng qua bàn tay bị Thái tử nắm lấy, lại nhìn thoáng qua Thái tử, mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Thuật hôn mê mạnh như vậy cũng bị ngươi phá được, quả thực khiến người ta bất ngờ."

Mà Thái tử lúc nhìn rõ mặt nàng thì hơi giật mình, lúc nàng cố gắng thu tay lại, hắn mới lấy lại tinh thần, buông tay nàng ra, khàn giọng hỏi: "Ngươi là ai?"

Bạch Thiển nghe nói vậy, khẽ thở dài: "Ngươi quả nhiên không nhớ."

Nàng thở dài, Thái tử đã ngồi dậy, nhìn thẳng mỹ nhân trước mắt: "Ta nên nhớ gì?"

Mỹ nhân mỉm cười, đêm tối tỏa sáng: "Ta là người đã cứu ngươi dưới chân núi Không Tang."

Thái tử ngồi thẳng lại, nói: "Lúc trước, là tiên tử cứu ta?"

Tay trái của mỹ nhân đặt trên đầu gối trái, ngón cái và ngón trỏ cong thành vòng tròn, ba ngón tay còn lại nhẹ nhàng gõ vào đầu gối, cảm thấy thú vị, nghiêng đầu nhìn hắn: "Không sai." Lại nói: "Lúc đó ở trong sơn động dưới chân núi Không Tang, khi ngươi được ta cứu tỉnh cũng hỏi ta, 'Ngươi là ai? '. Ta hình như cũng trả lời người như thế, ta nói ta là người cứu ngươi, và sau đó ngươi hỏi ta, 'Tiên tử xưng hô thế nào? '"

"Cho nên, tiên tử xưng hô thế nào đây?" Thái tử nhìn nữ tử ngồi gần mình: "Cũng xin tiên tử giải trừ nghi vấn, chuyện tiên tử cứu ta lúc đó, sao ta lại quên?"

Nữ tử mỉm cười, lại chỉ trả lời câu hỏi sau của hắn: "Khi đó mạng ngươi như mành chỉ treo chuông, muốn cứu ngươi, cần dùng thuốc mạnh, nhưng loại thuốc kia có một vị linh chi rất đáng, sau khi dùng sẽ ảnh hưởng đến thần hồn, cho nên ngươi quên ta cũng là bình thường."

Thái tử gật đầu: "Thì ra là như thế. Nhưng ta hỏi Tiên Tử hai câu hỏi, sao tiên tử lại chỉ trả về một câu."Hắn lại hỏi lại: "Dám hỏi tiên tử xưng hô thế nào?"

Nữ tử giống như có hơi phiền não: "Dạ Hoa Quân vì sao lại muốn biết tên ta?"

Thái tử thản nhiên: "Tiên tử cứu ta, ta muốn biết tên húy tiên tử, ngày sau dễ báo đáp. Nhưng nếu tiên tử không tiện, ta không hỏi nữa là được."

"Báo đáp." Nữ tử lặp lại hai chữ này lần nữa, suy nghĩ một chút, nói: "Cũng không có gì bất tiện, dù sao..." Nàng không nói hết lời, chống má, có ý đùa giỡn nhìn hắn. Hắn nhìn khóe miệng nàng nhưng lại không biết đó là ý gì, đang cảm thấy nghi ngờ thì nhìn thấy đôi môi nàng khẽ mấp máy, khẽ giọng nói: "Ta là Thanh Khâu Bạch Thiển."

Thái tử ngây ngẩn cả người. Nhưng thừa lúc Thái tử đang sửng sốt, nữ tử nghiêng người, một luồng tử quang từ trong ngón tay nàng bay ra, là thuật hôn mê, tử quang đến gần thái tử thì đột nhiên trở nên vô hình, hết thảy đều xảy ra trong chớp mắt, Thái tử phục hồi tinh thần khó tin nhìn nữ tử trước mắt, giống như nàng lại đánh lén hắn, nhưng ánh mắt vẫn dần tan rã, Thái tử lần nữa nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

Mê Cốc không dám thở mạnh cuối cùng cũng lên tiếng: "Cô cô."

Bạch Thiển tạm thời không để ý tới hắn, vội hóa ra một viên đan dược nhét vào miệng Thái tử, ngay sau đó lại tạo pháp ấn nhấn vào giữa mày Thái tử, sau khi thi thuật xong nàng lau mồ hôi trên trán, vỗ ngực thở dài một hơi: "Hoảng chết ta..."

Mê Cốc ngẩn người: "Nhưng ta thấy lúc cô cô lừa Thái tử điện hạ cũng trấn định..."

Bạch Thiển nhìn trời lần này: "Trong sơn động ngươi cũng từng ở cùng với hắn. Vị trưởng tôn của thiên quân này, tuổi còn nhỏ nhưng lại không thể khinh thường, muốn làm cho hắn buông lỏng cảnh giác của hắn để xóa bỏ trí nhớ của hắn lần nữa, thực sự là không dễ."

Mê Cốc ngờ nghệch: "Cô cô không dùng thuật pháp xóa trí nhớ của người khác, cũng không cho người ta uống thuốc xóa sạch trí nhớ, nhưng vì sao... Ngài lần này ngàn dặm khó khăn đến đây thi thuật chữa trị cho Thái tử điện hạ, có thể nói là tận tâm tận lực, nhưng vì sao ngài lại không muốn cho hắn biết được tấm lòng này của ngài?"

Bạch Thiển đang di chuyển đến mép giường mang giày, nghe Mê Cốc nói thì trả lời: "Ta và hắn không nên gặp nhau sớm. Muốn biết thì từ từ hẵng biết, nếu không lại rắc rối."

Mê Cốc khó hiểu: "Rắc rối?"

Bạch Thiển mang giày xong, đứng dậy, buông màn che trước giường Thái tử xuống, từng bước dụ dỗ: "Trong sách viết một cặp phu thê chưa từng gặp mặt... Nói như vậy thôi, ví dụ như một đôi phu thê chưa lập gia đình kia chính là thư sinh cùng một tiểu thư, nếu tiểu thư kia bởi vì ngoài ý muốn đánh bậy đánh bạ cứu mạng thư sinh, rồi hai người sớm gặp nhau..." Nàng nghiêm túc nhìn Mê Cốc: "Ngươi có biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện đáng sợ như thế nào không?"

(Thái tử không ngờ bao nhiêu kiếp nạn của mình lại vì mấy cái logic trong tiểu thuyết viết đầy ngoài chợ)

Mê Cốc bị sự nghiêm túc của nàng làm lây nhiễm, không khỏi cũng khẩn trương: "Không, không biết, chuyện gì đáng sợ thế?"

Bạch Thiển im lặng một lát: "Họ sẽ thành thân rất sớm."

Mê Cốc: "..."

Sớm thành thân, điều này thì đáng sợ gì? Mê Cốc thấy rất hồ đồ, nhưng hắn không dám hỏi.

Hai người vội rời đi. Tiểu Tổ Thị trước khi phép thuật hôn mê tan đi trở về phòng phụ.

Đây là điều đã xảy ra vào đêm thứ hai.

Đêm nay, Tiểu Tổ Thị không ngủ ngon.

Ngày hôm sau, Tiểu Tổ Thị mang tâm sự nặng nề bước ra khỏi cửa điện, lại liếc mắt thấy thấy thiếu niên thái tử ở trong viện luyện kiếm. Trước đây Không Sơn lão dùng phương thuốc của mình điều trị cho Thái tử, Thái tử mặc dù cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng hai mươi ngày qua, chỉ có thể xuống giường đi một chút mà thôi. Nhưng Bạch Thiển chỉ tới hai đêm, Thái tử đã có thể cầm kiếm Thanh Minh ra múa được rồi. Tiểu Tổ Thị cảm thấy, hai cô cháu Bạch Thiển nói Không Sơn lão là phế vật, như thế cũng không tính là nói bừa.

Thái tử huyền y kiếm bạc, từng chiêu từng thức khi cho người ta không kịp ứng phó, trong kiếm khí mang theo uy thế lôi đình, làm đảo lộn hình tượng mỹ nhân bệnh tật trong lòng tiểu Tổ Thị. Nàng chợt cảm thấy mới mẻ, lập tức tìm một bậc thang ngồi xuống, nhìn một lát, vừa nhìn vừa nghĩ đến tâm sự kia.

Nửa canh giờ sau, Thái tử luyện kiếm xong, tiểu Tổ Thị do dự, quyết định đi qua thăm dò thái tử.

Nàng đứng dậy tiến lên, đầu tiên là khen Thái tử: "Ta tuy không hiểu kiếm thuật, nhưng cũng cảm thấy bộ kiếm pháp này của ngươi rất đặc sắc, Thái tử ngươi múa kiếm tốt ghê!" Sau khi khen xong nàng thăm dò hỏi Thái tử: "Sao ta cảm thấy hai ngày nay sức khỏe ngươi khôi phục rất tốt, không phải là dùng linh đan diệu dược gì đó chứ?"

Thái tử lúc nào cũng là một thái tử đoan nghiêm cẩn trọng, minh chính hiểu lễ, hắn thu kiếm thi lễ với tiểu Tổ Thị: "Hôm nay là cảm thấy tốt hơn ngày qua rất nhiều, chỉ là không biết là phương thuốc gì, hẳn là thang thuốc của Không Sơn lão mấy ngày nay cuối cùng cũng có tác dụng." Lại nói: "Nhọc tôn tượng lo lắng rồi." Hiếm khi có người không coi nàng như đứa trẻ như thái tử, dù nàng có trong thân mình nhỏ bé thế này vẫn có thể khiêm tốn như thế, không hổ là Thái tử hiểu lễ nghĩa nhất Cửu Trọng Thiên, trong lòng tiểu Tổ Thị rất được hưởng thụ, nhưng đồng thời lại có hơi sầu não, xem ra thuật pháp xóa bỏ trí nhớ của Bạch Thiển Thượng Tiên thực sự có tác dụng. Tệ thật. Hay là Thái tử đang giả vờ thôi?

Tiểu Tổ Thị lập tức nói: "Đêm qua, lúc ta canh giờ nở hoa của Dạ Ưu Đàm, dường như có thấy một nữ tử trẻ tuổi vào trong điện của ngươi..." Nàng vừa nhắc vừa dừng lại nhìn Thái tử.

Thái tử hơi sửng sốt, không hiểu: "Nữ tử trẻ tuổi?"

Tiểu Tổ Thị nhìn vẻ khó hiểu trên mặt hắn không giống như giả dối, ho khan một tiếng: "À, cũng có thể là ta nhìn lầm thôi, ngươi cũng biết, có đôi khi mắt ta hơi hoa, có đôi khi nhìn hoa là người, nói không chừng coi cây xanh ngoài điện kia là nữ tử xinh đẹp gì đó."

Thái tử gật gật đầu: "Trong viện có rất nhiều Dạ Ưu Đàm, thời gian nở hoa mỗi ngày đều khác biệt, tôn thượng canh giữ chúng liên tục hai đêm như thế không tốt cho ngọc thể của ngài đâu, xin ngài bảo trọng."

Tiểu Tổ Thị trong lòng thầm khen một câu, Thái tử thật sự là thái tử hiểu lễ nghĩa. Nhưng tâm sự của nàng lại càng nặng nề, nặng nề nói lời tạm biệt với Thái tử, định đi dạo trong ngự hoa viên, suy nghĩ thật kỹ.

Quang thần là thần dự tri, có được sức mạnh tinh thần rất mạnh, hơn nữa cũng linh mẫn với sức mạnh tinh thần lực của người khác hơn ai hết, Quang Thần linh mẫn hơn y giả Chiết Nhan rất nhiều. Thuật pháp xóa bỏ trí nhớ cũng không phải là cấm thuật, chỉ là thuật này rất vô đạo đức, cho nên hiếm khi có ai dùng. Thuật pháp ít người dùng, người nghiên cứu cũng sẽ không nhiều, phỏng chừng Bát Hoang không có mấy người biết được thuật này rất bất lợi đối với người hồn phách suy yếu. Một người có hồn phách khỏe mạnh bị thi triển thuật này thì không sao, nhưng thái tử lần này đang nuôi dưỡng hồn phách, thi triển thuật pháp xóa bỏ trí nhớ với hắn rất dễ làm tổn thương hồn thể của hắn, dao động căn cơ sức mạnh tinh thần của hắn.

(Cụ đế đang bế quan: Đạo đức là gì, bổn quân không biết thứ đó)

Thái tử hai ngày nay khôi phục nhanh như vậy, tin rằng Không Sơn lão cũng nhìn ra, nhất định đã thông báo cho Liên Tống. Nhưng Liên Tống bên kia cũng không có động tĩnh gì. Tiểu Tổ Thị cảm thấy nghi hoặc. Hoặc là, là Không Sơn lão vì công lao, vẫn chưa bẩm báo dị thường của thái tử cho Liên Tống?

Nghĩ đến đây, đôi lông mày thanh tú của Tiểu Tổ Thị hơi nhíu lại. Nàng rất thích Thái tử. Nếu quả thật là Không Sơn lão làm hỏng chuyện, vậy thì vì sức khỏe của Thái tử, mặc dù nàng và Liên Tống lúc này đang chiến tranh lạnh, thì nàng cũng cần cúi đầu đi tìm Liên Tống nói chuyện này.

Dù cho như thế nào, vì kế hoạch bây giờ, khôi phục ký ức thái tử bị xóa bỏ, làm an ổn hồn thể của hắn, giúp cho sức mạnh tinh thần của hắn không bị dao động mới là điều quan trọng nhất.

Nhưng tiểu Tổ Thị dù cho như thế nào cũng không ngờ được, nàng lo cho đại cục, chủ động cúi đầu đi tới thủy các hồ Vũ Toàn tìm Liên Tống, nhưng nàng đến cửa của thủy các cũng không thể bước vào.

Thị tỳ của Quyên Nhĩ ngăn nàng ở ngoài Thủy Các, vừa khách khí vừa tức giận nói: "Tiểu công tử mời về đi, Tam điện hạ và nữ quân nhà ta đang nghỉ trưa, vừa mới nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy."

Lời này nói giống như Liên Tống và Quyên Nhĩ cũng tỉnh cùng ngủ, có tình cảm nam nữ gì vậy.

May mà Tiểu Tổ Thị không nghe ra, chỉ cho rằng Quyên Nhĩ với Liên Tống cũng giống như nàng cùng Liên Tống... nàng và Liên Tống trước đây quả thực sẽ ở trong cùng một phòng nghỉ trưa. Nhưng vì là một đứa trẻ, Quyên Nhĩ lại không phải; Một thiếu nữ đang thổi xuân xanh cùng một nam tử trẻ tuổi, hai người cùng nhau nghỉ trưa, điều này thực sự không bình thường.

Tiểu Tổ Thị hỏi: "Vậy khi nào ta có thể đến tìm huynh ấy?"

Thị nữ che miệng, thần sắc ái muội: "Cái này... cũng chưa biết."

Tiểu Tổ Thị nghĩ, cũng là lý lẽ này, trước kia khi nàng ở núi Cô Dao, nghỉ trưa cũng không có thời gian chuẩn. Nàng im lặng một lát, nghĩ ra một cách, nói với thị nữ: "Vậy khi nào Liên Tam ca ca tỉnh, ngươi giúp ta truyền lời cho huynh ấy, nói ta có việc tìm hắn, mời hắn đến Điện Phục Ba một chuyến."

Thị tỳ nghe lệnh thì ngạc nhiên, nàng tự phỏng đoán ý của Quyên Nhĩ, cho rằng không thể giúp tiểu Tổ Thị truyền lời này, đang muốn từ chối thì tiểu Tổ Thị đã xoay người rời đi.

Tiểu Tổ Thị rời đi rất dứt khoát, nhưng trong lòng lại hơi cảm thấy phiền. Lúc đó cũng không biết vì sao nàng lại thấy phiền lòng, lúc trở lại điện Phục Ba, nàng mới phản ứng lại: Liên Tống và Quyên Nhĩ cùng nhau nghỉ trưa, thị nữ lại cười mập mờ như vậy, điều này, nghĩa là gì? Điều này, chứng tỏ hai người bọn họ có tư tình, bọn họ lưỡng tình tương duyệt!

Tiểu Tổ Thị dừng bước, vô cùng khiếp sợ. Trong nháy mắt tiếp theo, nàng nhớ lại lời Trúc Ngữ từng nói, ca ca của nàng Đài Dã Quân sau khi cưới thê tử thì lập tức đối xử với nàng không tốt. Hồi tưởng lại từ ngày sau khi cãi nhau với Liên Tống, hắn lập tức bỏ nàng sang một bên, ba ngày qua không hề quan tâm, hôm nay nàng chủ động đi gặp hắn, còn không gặp được hắn... Hành động này của Tống, so với Đài Dã Quân có thể thử lập tức quên đi muội muội thì có gì khác nhau? Không khác nhau gì sất!

Vốn dĩ sau ba ngày bình tĩnh, ngọn lửa trong lòng tiểu Tổ Thị đã gần như tắt hẳn, nhưng giờ phút này lại giống như thiêu đốt.

Hừ, nàng nghĩ, nàng cũng không phải là sống đáng thương như Trúc Ngữ, sau khi bị ca ca lạnh nhạt chỉ có thể thấy phiền lòng mà oán giận. Liên Tống không muốn để ý tới nàng, không muốn đối xử tốt với nàng, chẳng lẽ nàng lại để ý tới hắn, đối xử với tốt với hắn chứ?

Lại nghĩ, hừ, lúc bọn họ lập phệ cốt chân ngôn, khi đó hắn thề rất son sắt, cả đời này đều sẽ dùng thành tâm thiện ý đối xử với nàng, có thể thấy được tất cả đều là gạt người. Thiên hoả cũng không đáng tin cậy, Liên Tống cũng vi phạm lời thề, sao lại còn chưa thiêu chết hắn, Phệ Cốt chân ngôn cũng gạt người nốt!

Nghĩ lại, hừ, nàng cũng không phải nhất định tìm Liên Tống thương lượng mới có thể giúp được Thái tử. Thuật pháp khôi phục trí nhớ của Thái tử, nàng cũng biết, chỉ là hơi hao chút sức mạnh tinh thần thôi. Tuy rằng Liên Tống từng nói, thuật pháp hao tổn sức mạnh tinh thần nàng không thể thi triển được, trước kia nàng cho hắn mặt mũi mới nghe lời hắn, bây giờ, nàng cứ không thích đấy!

Nàng không muốn thừa nhận, giờ khắc này nàng, so với tức giận, thì nàng càng cảm thấy khổ sở tủi thân hơn. Giống như thừa nhận rằng, nàng thật đáng thương.

Tiểu Tổ Thị khịt mũi, vừa suy nghĩ vừa hùng hùng hổ hổ đi đến điện Phục Ba, lúc đến gần đó mắt nàng đã bị lau đến đỏ hoe, mau chóng đi về phía đại điện hoa lệ kia.

Buổi chiều hôm đó, Thiên Bộ vội vàng xông vào thủy các hồ Vũ Toàn, bẩm báo chuyện tiểu Tổ Thị gặp chuyện rồi, là lúc Liên Tống đang chơi cờ với Quyên Nhĩ.

Thiên bộ còn chưa bẩm xong, Liên Tống đã đứng lên. Thiên Bộ lảo đảo chạy theo sau.

Quyên Nhĩ bị bỏ lại bên cạnh bàn cờ cắn chặt môi, mãi cho đến khi Liên Tống và Thiên Bộ đi xa, nàng bỗng nhiên tức giận, lật tung nửa ván cờ lỡ dở xuống đất, các cung tỳ đều không dám lên tiếng.

4.11.2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top