Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam sinh tam thế bộ sinh liên
Tác giả: Đường Thất
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 21

Còn chưa kịp phóng mũi tên ra, nàng đã vội xẹt qua hành lang dài, đứng trước cánh cửa đá ở cuối hành lang. Cửa đá rất vững chắc, cũng không biết dùng đá gì chế tạo.

Đương nhiên cũng có thể thử dùng pháp lực phá vỡ nó, nhưng nghĩ đến việc làm lớn chuyện lên lại khó thu dọn, thì không nên phá hủy cấu trúc bên trong tháp này vẫn hơn, nàng đứng đó nghiêm túc nghiên cứu cách mở cửa. Cân nhắc một hồi, thử xoay thứ sắt đen trông như bánh lái bên phải cửa vào trong nửa vòng, ầm, cửa đã mở ra.

Tổ Thị cất bước đi vào, cánh cửa kia lại ầm ầm đóng lại. Rất nhiều cửa lao đều là loại thiết kế sau khi mở cửa đi vào sẽ lập tức đóng lại, không có gì mới lạ, nàng cũng không quá để ý, chỉ ngước mắt nhìn vào bên trong phòng.

Sau khi nhìn rõ tình huống bên trong, mắt nàng hơi trầm xuống.

Đây là một tòa băng lao, sáu mặt trong lao đều được xây dựng từ băng cứng, lạnh lẽo. Cốt Dung nằm bất tỉnh nhân sự ở cách đó không xa, có một nam tử áo đỏ ngồi xổm trước mặt nàng, một tay giữ cằm của nàng, có lẽ là bị tiếng cửa đá mở ra quấy nhiễu, hơi ngước mắt, nhìn về phía cửa. Nam tử đó chính là Đằng Yêu.

Ngay lúc nam tử nhìn lại, tay áo trái của Tổ Thị vừa động, tấm vải dài màu trắng từ trong tay áo bay ra, nhanh như ánh sáng, quấn lấy eo Cốt Dung, trong nháy mắt đã cuốn nàng tới. Trước mặt Đằng Yêu chợt trống rỗng, hắn sửng sốt, đứng lên, ánh mắt dừng trên người Tổ Thị, nhướng mày cười: "Hôm nay là vận khí gì thế này, lại có hai mỹ nhân tự chui vào lưới. Bổn tọa thực chút tò mò, đám thủ vệ Thần tộc rốt cuộc đã canh giữ Tỏa Yêu tháp như thế nào, mà thỉnh thoảng lại đưa một ít linh tài tu luyện vào đây cho bổn tọa, là sợ bổn tọa không phá được trận pháp trong Tỏa Yêu Tháp sao?

Bởi vì không muốn làm lớn chuyện, mặc dù lời nói của Đằng Yêu rất bất kính, Tổ Thị cũng rất khách khí, đỡ lấy Cốt Dung thản nhiên nói: "Muội muội ta xông nhầm vào nơi này, làm kinh hãi tiên sinh tu hành, không phải cố ý, ta đến đã dẫn nàng rời đi, kính xin tiên sinh đừng trách tội."

Đằng Yêu lại không lĩnh tình, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Đã tới nơi này, lọt vào mắt bổn tọa, còn muốn đi sao?"

Trong lúc nói chuyện tay phải nắm chặt, trong lòng bàn tay hiện ra một cây roi dài tỏa ánh đỏ. Tổ Thị khẽ nhíu mày, buông Cốt Dung ra, tấm băng trắng trong tay khi nàng buông ra hóa thành một cái lồng đèn, bảo vệ vững chắc, một lần nữa nằm trên băng giá.

Roi dài trong tay Đằng Yêu lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công tới, roi dài vút mấy đường trên không trung, tiếng kêu vang vọng khắp tòa tháp đá, khiến vạn yêu khẽ gầm. Động tác của Tổ Thị cũng rất nhanh, mặc dù liên tục trốn về sau để trốn đường roi, nhưng lại không hề chật vật. Đằng Yêu ném roi vung qua, nàng đã nắm giữ tiết tấu của hắn, chạy trốn rất thong dong. Trong lúc di chuyển bước chân, có ánh sáng màu vàng di chuyển theo bước chân như ẩn như hiện, mỗi khi nàng đứng yên, ánh sáng lại biến mất. Đằng Yêu không quá để ý những tia sáng kia, tuy rằng Tổ Thị tránh thoát của hắn mười mấy roi, khiến cho hắn hơi cảm thấy kinh ngạc, nhưng thấy đối phương chỉ trốn không đánh, hắn lại cho rằng nàng chân có hơi linh hoạt một chút mà thôi. Lúc vung ra roi thứ mười bốn, hắn thừa cơ tới gần Tổ Thị, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, thấp giọng cười: "Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?" Vừa thì thầm như thế vừa thi mê tâm thuật. 

Hắc y tiên tử nằm trên mặt đất, mới vừa rồi cũng đối kháng hắn mấy roi, cuối cùng đã bị hắn chế phục như vậy.

Hắn tin rằng chỉ cần nhìn vào mắt nàng, gieo mê thuật vào trong thần hồn của nàng sẽ khiến nàng thần phục, nhưng nữ tiên xinh đẹp lại dường như không hề bị thuật pháp của hắn quấy nhiễu, ánh mắt vẫn trong vắt. Điều này không đúng.

Đằng Yêu rùng mình, đột nhiên có chút kinh hãi.

Mà lúc này Tổ Thị đã tránh thoát được roi thứ mười bảy của Đằng Yêu, cũng bước ra một bước cuối cùng. Bước đi vừa rồi khi trốn khỏi đường roi, sau bước này, mấy đoạn ánh sáng đã có hình dạng đầu đuôi nối liền nhau, bỗng dưng bay lên giữa không trung, bạo ra kim quang chói mắt. Kim quang tràn ngập cả tòa băng lao, một tầng chói mắt kia lui đi, lại hiện ra một lá bùa thất tinh phức tạp.

Nói cách khác, nữ tiên này, vừa rồi vừa tránh né đường roi sắc bén của hắn, vừa dùng bộ pháp vẽ ra một cái bùa chú. Đằng Yêu ý thức được điểm này, đồng tử co rụt lại.

Bùa chú này hắn chưa từng thấy trước đây, không biết là dùng để làm gì. Xuất phát từ cảnh giác có mối nguy hiểm, hắn lui ra phía sau, ý định đứng cách bùa chú kia xa một chút, đồng thời biến roi thép trong tay dài thêm mấy lần.

Theo lý thuyết, một cây roi dài như vậy, rất khó để điều khiển, cũng khó có thể nhanh chóng truyền lực đến đuôi roi để đả thượng người khác. Nhưng Đằng Yêu sử dụng roi dài này lại vẫn linh hoạt như cũ.

Thừa lúc Tổ Thị nghiêng người, Đằng Yêu lại đánh một roi tới, góc độ đi theo đường chéo, Tổ Thị hạ thắt lưng tránh thoát, nửa người song song với mặt đất, roi thép kia  vào thắt lưng nàng lướt qua, cuốn một góc áo nàng xuống, Đằng Yêu mừng rỡ, đang muốn bổ thêm một roi nữa, lại thấy tư thế thắt lưng dưới nàng xuất ra một cây cung khổng lồ, bỗng dưng kéo dây, bắn ra một mũi tên.

Đằng Yêu cảm thấy hơi buồn cười, một cái cung lớn như vậy, sao có thể dùng cận chiến được, huống chi vừa rồi nàng bắn lệch, lại bắn về phía... Không đúng, Đằng Yêu ngẩng phắt đầu, thấy vũ tiễn như điện, vội vàng xuyên qua bùa chú thất tinh, kim quang bùng nổ, rõ ràng nàng chỉ bắn ra có một mũi tên, nhưng trong kim quang kia, lại có trăm ngàn bóng tên xuất hiện. 

Đằng Yêu hoảng hốt, vội vàng thu hồi thế công, phòng ngừa tư thế phòng thủ nhanh chóng vung roi thép động thủ, hy vọng đánh lui mưa tên kia. Đại đa số mũi tên ánh sáng đều bị hắn đánh rơi, nhưng bùa chú thất tinh không thể phá, mưa tên kia không dứt rơi xuống, không bao lâu, đã có hai mũi tên tìm được sơ hở, xuyên qua kết giới hộ thể của hắn khi hắn vung roi đến kiệt sức, hung hăng đánh vào vai phải của hắn. Mũi tên kia có xung lực rất lớn, dẫn hắn lui về phía sau mấy bước, cuối cùng vững vàng đóng đinh hắn trên một khối đá đen lớn ở chính giữa băng lao.

Đằng Yêu bỗng dưng phun ra một ngụm máu. Mặc dù bị trọng thương, hắn lại còn muốn tái chiến, đợi lúc hắn định đưa tay lên rút tên, thì mũi tên trong cơ thể lại hóa thành một đường tơ sáng, quấn lấy hắn, trói chặt hắn vào tảng đá đen phía sau. Roi dài rớt khỏi tay hắn.

Nữ tử đứng cách đó vài bước, tay cầm cự cung, lạnh lùng nhìn hắn. Trận chiến này ai thắng ai thua, kết quả đã rõ ràng rồi.

Ánh mắt không thể tin của Đằng Yêu vẫn nhìn đăm đăm về phía Tổ Thị, tràn ngập phẫn hận, nhưng ánh mắt xẹt qua Cốt Dung trên mặt đất, hắn đột nhiên nở nụ cười. Sau một luồng ánh sáng đó xẹt qua, trên tảng đá không còn là nam tử áo đỏ kia nữa, mà là một cây gỗ khổng lồ toàn thân đỏ thẫm.

Bị ánh sáng của nàng quấn lấy, tất nhiên không thể chạy thoát được, nguyên nhân duy nhất đó là đây là nguyên hình của Đằng Yêu này. Nhưng hắn hóa thân để làm gì? Tổ Thị hơi hơi nhíu mày.

Trong nhà lao bỗng nhiên bốc lên một mùi hương nồng đậm, giống như lan lại như mai, mê hoặc lòng người. Hương thơm nồng đậm, là tỏa ra từ cây gỗ khổng lồ đỏ thẫm bị trói chặt trên tảng đá đen khổng lồ kia.

Tổ Thị theo bản năng cảm thấy mùi hương này nguy hiểm, lui về phía sau một bước, ngưng thần kết ấn. Quang ấn màu vàng từ trong ngón tay bắn ra, đánh vào cây gỗ đỏ thẫm, tơ sáng trói chặt vào thân cây đột nhiên quấn chặt thân cây, lúc sáng lúc tối. Cây gỗ khổng lồ bỗng nhiên phát ra một tiếng bi ai giống như sắp chết, khi tiếng kêu rên ngừng, ầm ầm ngã xuống đất. Hương thơm nồng nặc trong lao dần dần tiêu tán. Khoảnh khắc cây gỗ khổng lồ rơi xuống đã hóa thành một cành cây khô lá, chỉ có gốc cây vẫn chưa hoàn toàn chết, bên góc còn lại một cành nhỏ màu đỏ tươi.

Đằng yêu tính tình gian xảo, lại cứ thích khiêu khích nàng, đúng là tự tìm đường chết, nàng cũng không tính là triệt để tiêu diệt nó mà vẫn lưu lại cho hắn một hồn phách tồn tại trong cành cây nhỏ kia, cũng coi như từ bi rồi.

Xử lý Đằng Yêu xong, Tổ Thị cất ánh sáng vào lại trong cơ thể. Nhưng ngay khi nàng thu hồi tia sáng cuối cùng, trong băng lao rộng lớn bỗng nhiên vang lên một tiếng rên rỉ. 

Cốt Dung vốn nằm hôn mê trên mặt đất không biết đã tỉnh từ khi nào, tiếng rên rỉ kia là phát ra từ trong miệng nàng. Trên mặt đất băng giá, Cốt Dung nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên màu đỏ bất thường, kèm theo tiếng rên rỉ, ngón tay vô thức cào cào trên thân thể, hẳn là dùng sức rất lớn, vết cào đã ứa máu.

Dáng vẻ như thế, hoặc là trúng tà thuật, hoặc là trúng độc.

Tổ Thị chợt thấy nặng nề, đi nhanh hai bước, ngồi xổm bên cạnh, một tay điểm lên trán nàng, thi triển thuật tẩy linh đài cho nàng. Khi thuật pháp vừa mới thi triển, Cốt Dung im lặng được một lát, nhưng sau đó lại kêu lên đau đớn. Xem ra cũng không phải là vì tà thuật vây khốn, mà là trúng độc rồi.

Tổ Thị đưa tay dò xét mạch của Cốt Dung. Nhưng nàng cũng không phải y giả, chỉ có thể biết máu của Cốt Dung nóng quá, thần lực cũng rung chuyển không ổn định, còn lại thì không tìm ra được bất thường gì khác. Mà độc trên thế gian, hơn nửa đều có triệu chứng này, muốn phân biệt xem Cốt Dung trúng độc gì thì chẳng khác gì tìm sao trên trời.

Bất hạnh thay vừa rồi nàng xử lý Đằng Yêu quá là triệt để, cũng không thể gọi tỉnh lại để trả lời câu hỏi này của nàng

Thực ra, nếu nàng biết được Đằng Yêu tu luyện nhờ vào thứ gì thì nhìn vào vẻ mặt ửng đỏ trên mặt Cốt Dung và máu nóng trong cơ thể, sẽ có thể đoán được nàng trúng độc gì. Nhưng sau tất cả, nàng lại không biết. Điều này cũng không trách Đằng Yêu kia được, rõ ràng là dựa vào nữ tử tu luyện tà yêu, lại sinh ra một bộ mặt quân tử khiêm nhã khí chất cũng lạnh lùng, chỉ là mặc một thân hồng y nhìn có hơi ngông cuồng, khiến cho người ta hoàn toàn không cách nào liên hệ với cách tu luyện này được, cũng không thể liên hệ hắn với tình độc được.

Loại tà yêu như Đằng Yêu, vì ép buộc nữ tử cam tâm tình nguyện làm linh tài của hắn, cho hắn tu luyện, cho nên biết rất nhiều thuật mị hoặc. Trước đây hắn dựa vào thuật mê tâm chế ngự Cốt Dung, hạ tình độc cho Cốt Dung.

Tên Đằng yêu này, chính là một gốc Đằng tình nhân tu luyện mấy vạn năm. Đằng tình nhân vốn được tạo nên từ các loại tình dược. Tu luyện Đằng tình nhân vạn năm, hương thơm thấm vào máu, có công dụng thúc tình. Tổ Thị tuy yêu thích hoa, nhưng ở Cô Dào nàng lại chưa từng trồng Đằng tình nhân, cho nên nàng không quá hiểu về loại thực vật này, bởi vậy không biết Đằng yêu này lại là một gốc Đằng tình nhân.

Trước đó Đằng yêu này đã gieo tình độc trên người Cốt Dung, mới vừa rồi hắn hóa ra nguyên thân, phóng thích tình hương. Mùi hương kia đánh thức độc trên người Cốt Dung, lúc này mới khiến cho nàng đột nhiên tỉnh lại, đột nhiên phát tác.

Cốt Dung giống như càng lúc càng khó chịu, trên mặt, trên cổ, trên cánh tay, lại hiện ra thêm nhiều vết máu chói mắt.

Tổ Thị đã thử rất nhiều phương pháp, cũng không cách nào giảm bớt sự thống khổ của nàng. Cửa lao cũng không mở được, Tổ Thị nhíu mày một lát, quyết định chuyển độc trong cơ thể nàng qua người mình. Thân thể Quang Thần có thể nạp vạn độc thế gian, loại độc tầm thường sẽ không thể gây hại gì đến cơ thế nàng.Mà nàng lại không đành lòng nhìn Dung tiếp tục chịu khổ.

Nhưng nàng không biết trong người Cốt Dung là tình độc, cũng không biết độc này mặc dù cũng là một loại độc thường gặp, nhưng loại độc này chỉ thúc đẩy ái dục chứ không tạo thành tổn hại gì đối với tiên thể hoặc linh phủ của một vị tiên giả. Cho nên khi thân thể nàng tiếp xúc với nó, cũng không cảm thấy nó có vấn đề gì mà chủ động thanh lọc nó, bởi vậy nàng cũng không thể miễn dịch với loại độc này.

Tức là nói, tình nhân đằng chi độc vào máu của nàng, cũng có thể mê muội tâm, thúc giục dục vọng của nàng. Độc này cũng có thể có hiệu quả trên người nàng. Nhưng nàng lại không hề phòng bị chút nào.

Trong phòng băng, Cốt Dung run rẩy, khoanh chân ngồi xếp bằng. Tổ đang ngồi phía sau Cốt Dung, một tay đỡ lấy nàng, một tay dùng phép thuật, tiến vào thân thể Cốt Dung, kiên nhẫn giải độc cho nàng.

Tổ Thị dẫn độc rất cẩn thận, sau khi độc theo phép thuật quay ngược tiến vào thân thể nàng, nỗi đau của Cốt Dung cũng đồng loạt chuyển cho nàng. Nàng cảm thấy thân thể nóng lên, cả người trở nên tê dại ngứa ngáy. Nàng biết đây là vì độc lan vào máu, nhân lúc cảm giác khó chịu này còn yếu ớt, nàng bèn điều động linh lực trong cơ thể, muốn dùng linh lực ép cho độc kia tách ra khỏi máu.

Nhưng ngay khi linh lực lan ra toàn thân, theo linh lực di chuyển, nàng bỗng nhiên cảm thấy một luồng linh tức dung nhập vào hồn thức của nàng. Muốn ngăn cản linh tức kia đã không còn kịp, nàng chỉ có thể cố gắng thả lỏng, tiếp nhận linh tức kia, đồng thời điều động linh lực, cẩn thận vòng qua tà lực Tây Hoàng Nhận còn sót lại không nhiều lắm trong cơ thể mình, ép độc trong máu thành một viên máu nhỏ, trấn áp ở trong bụng.

Nàng đã thành công. Nhưng vừa mới thành công, trong đầu óc nàng bỗng nhiên xuất hiện một khung hình xa lạ.

Là linh tức xa lạ kia.

Nàng phải cố gắng tự định vị.

Hình ảnh vốn dĩ yên lặng sau khi nàng định thần, bỗng nhiên nổi lên. Lần này nàng thấy rất rõ.

Đó là một sương phòng yên tĩnh. Trong sương phòng có rất nhiều giàn đèn, giàn hoa. Một trong những giàn hoa được dựng lên một sợi dây thừng nhỏ, phía trên treo rất nhiều đen hoa bốn mùa, ánh đèn chiếu đi, chiếu xuống một bóng dáng mờ ảo. Trên giàn đèn và giàn hoa đều đốt nến, trên mặt đất cũng đốt. Những ngọn nến cao cao thấp thấp có một nữ tử áo đỏ đang ngồi. Nữ tử cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen như mực, mà nhìn không rõ bộ mặt của nàng.

Bên ngoài sương phòng vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm, sau đó một bóng người cao lớn bước đi trên sàn nhà Hắc Mã Não. Nữ tử kia ngẩng đầu lên, mặt mày như họa, môi anh đào khẽ mở, cười nhạt: "Tam điện hạ." Theo ánh mắt của nữ tử, có thể thấy được Liên Tống dường như còn non nớt hơn bây giờ bước vào trong phòng,

Hắn vừa lật đèn hoa, lại ngẩng đầu lên nhìn nữ tử một cái: "Trường Y." Hình ảnh đó dừng lại vào lúc này, sau đó hóa thành một hình ảnh hư ảo, được thay thế bằng một khung hình khác, lại có một cảnh khác được trưng bày trên khung hình đó.

Những cảnh tượng kia, đại đa số chỉ xoay quanh Liên Tống và Trường Y, thỉnh thoảng cũng có người khác. Nhưng mỗi cảnh không đầy đủ. 

Cảnh tượng tương tự càng ngày càng nhiều, hình ảnh trong đầu nàng lóe lên càng ngày càng nhanh, biến mất càng lúc càng nhanh, nàng gần như choáng váng. Cuối cùng, những cảnh đó kết hợp lại và trở thành một đoạn hình ảnh lướt qua.

Thần thức dựng lại trên đó rồi xoay tròn, không khống chế được nhảy lên, cuối cũng đã đến cảnh tượng cuối cùng.

Cảnh tượng cuối cùng, cũng là ở chỗ này, tòa Tỏa Yêu Tháp trên tầng trời thứ hai mươi bảy. Nhưng trong hình ảnh kia, Tỏa Yêu Tháp đã đổ, trong mưa máu đầy trời, Trường Y bị đè dưới một khối đá lớn, mà tảng đá lớn kia, giống với khối huyền thạch trong băng lao này như đúc.

Chân Trường Y bị nghiền nát, máu đỏ thẫm uốn lắc từ dưới tảng đá lớn kia chảy ra, nhuộm đỏ biển Phiền Não cách đó không xa.

Liên Tống ngồi xổm trước mặt, rũ mắt nhìn nàng. Bạch y thần quân anh tuấn, dáng vẻ khí chất lúc đó đã cực kỳ giống bây giờ.

Trường Y kinh ngạc nhìn Liên Tống, đột nhiên đã bật khóc, khóe mắt chảy ra một giọt máu, giọt máu lăn xuống lòng bàn tay Liên Tống, ngưng tụ thành một hạt ngọc châu. Trường Y đau đớn không chịu nổi, khóc không thành tiếng: "Nếu có kiếp sau, Tam điện hạ..." Những lời này vẫn chưa nói hết, nàng cầm tay Liên Tống, thì thầm lặp lại: "Nếu có kiếp sau..."

Thần thức bắt đầu khởi động. Tổ Thị che ngực mình, bỗng dưng phun ra một ngụm máu. Máu độc bị trấn áp trong bụng cũng theo thần thức xao động đột nhiên bùng nổ. Nhưng nàng lại không thể khống chế được nó.

Nàng nhận ra linh tức kỳ lạ đó là của Trường Y. Hoặc nói cách khác, là một phần của Trường Y. Cũng là hạt hoa sen đỏ mà nàng dùng hồn phách tạo thành hơn hai mươi vạn năm trước khi nàng hiến tế... đó là hơi thở cuối cùng của nàng.

Thì ra đây chính là lai lịch của Trường Y, mà câu chuyện trong ký ức, chính là quá khứ của Trường Y và Liên Tống.

Hóa ra là như vậy.

Rất tốt

Điều này thực sự, là một điều đáng báo động.

Thiên Bộ theo sát phía sau Liên Tống chạy tới Tỏa Yêu Tháp, vừa đến nơi Tam điện hạ đã vào tháp, bên ngoài Tháp có duy nhất một người đang bị ngã ngồi dưới đất, đó là Yên Lan. Yên Lan lắp bắp nói chuyện với nàng, dáng vẻ kia giống như có vài phần thật lòng vô tội. Hai nàng vừa nói xong, thị nữ rơi xuống nước của Yên Lan đã hoảng hốt chạy tới. Có lẽ vì có nàng ở đây, Yên Lan và thị nữ của nàng không nói gì, nhưng thừa dịp nàng không chú ý, hai người đã nhìn vài lần. Thiên Bộ nhìn thấy, nhưng nàng giả vờ như không thấy.

Không bao lâu, Tam điện hạ bước ra, trong ngực ôm Tổ Thị thần đang hôn mê, trên lưng cõng một Cốt Dung đang ngất lịm. Thiên Bộ vội vàng bước lên. Tam điện hạ không dừng bước, ra lệnh cho Thiên Bộ ngay lập tức đi tìm dược quân.

May mà Dược Quân đang ở trong phủ. Khi màn đêm buông xuống, Thiên Bộ vội vàng chạy tới phủ Dược Quân, theo lệnh của Tam điện hạ cho mời dược quân, nói có người trúng độc của cây Đằng tình nhân vạn năm, Tam điện hạ biết hắn có thuốc giải, phái mình đến xin thuốc.

Dược Quân cũng là một lão tiền bối kiến thức rộng rãi, nghe vậy thì thấy kinh ngạc: "Theo lão phu biết, Đằng tình nhân tu luyện vạn năm này, chỉ có một gốc cây trên Cửu Trọng Thiên chúng ta. Chỉ là Đằng yêu kia đã bị nhốt trong Tỏa Yêu Tháp, ngươi nói có người trúng độc, sao lại là trúng độc của hắn chứ?"

Muốn nhờ Dược Quân cứu người, nói dối thật không dễ, Thiên Bộ bất đắc dĩ gật đầu: "Ừ...... Bằng hữu điện hạ nhà ta, không cẩn thận xông vào Tỏa Yêu tháp... Bởi vì trên người tên yêu kia cũng có giải dược."

Dược Quân cầm rương thuốc chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: "Yêu kia vốn là dựa vào độc kia dụ dỗ nữ tử song tu với hắn, tất nhiên sẽ không có giải dược! Đằng Tình nhân bình thường thì dễ giải, nhưng độc của cây kia, lão phu phải qua xem thử mới nói được!"

Thiên Bộ nghe Dược Quân lời này, lại nghĩ đến người trúng độc là ai, trong nháy mắt run rẩy: "Sẽ giải được chứ?"

Sắc mặt Dược Quân cũng không tốt: "Nói không chừng, chỉ có thể đến xem trước, rồi phối thuốc để cho nàng uống thử xem."

Thiên Bộ túm lấy cánh tay Dược Quân, đưa ra một ý tưởng đáng sợ: "Nếu là thuốc của ngài không dùng được, có phải là tìm người song tu mới có thể giải độc này hay không?"

Thần sắc Dược Quân phức tạp: "Đúng."

Để Tổ Thị thần tìm người song tu... Chân Thiên Bộ mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống đất: "Song, song tu, tìm ai song tu đây..."

Dược Quân thở dài, đưa cho nàng một lời khuyên khá thiết thực: "Tìm một người đẹp." Thiên Bộ cảm thấy mình sắp ngất xỉu đến nơi rồi.

Trong Phủ Dược Quân, vì việc này mà gà bay chó sủa một hồi, trong Nguyên Cực cung, lúc này lại rất yên tĩnh. Bên trọng điện Tức Tâm, có một phòng tắm xây bằng băng, Bồn tắm rất lớn, chiếm hết nửa phòng. Xây dựng cực kỳ khéo léo. Một bên chạm khắc tự nhiên, như một đám mây màu xanh lá cây, khảm trong sàn đá mã não trắng. Một bên là bồn tắm gần cửa sổ, dưới cửa sổ có một chiếc giường hẹp, cửa sổ mở ra hơi cao, run rẩy thăm dò vào vài cành anh đào mùa hè; Bên kia bồn tắm có một tấm bình phong vẽ núi non liên miên đẹp đẽ.

Hồ bơi được đổ đầy nước lạnh. Tổ Thị dựa vào vách hồ, ngâm mình trong ao này.

Trước bình phong sơn thủy có mười hai ngọn đèn, mười hai cái chén đèn đều có nến. Ánh nến nhảy nhót, khiến ánh sáng màu vàng ấm áp bao bọc lấy nàng cũng hơi lắc lư, giống như nàng đã tỉnh lại. Nhưng Liên Tống cũng biết, nàng vẫn chưa tỉnh, cũng không động đậy. Nàng rõ ràng là rất yên tĩnh. Liên Tống cũng ngồi trong ao này, dựa lưng vào một tảng đá, cách Tổ Thị một khoảng cách.

Vừa biết nàng vì cứu Cốt Dung mà đi Tỏa Yêu Tháp, hắn vội lập tức chạy tới, nhưng động tác của nàng quá nhanh, hắn vẫn chậm một bước. Lúc vào tháp chỉ thấy trong băng lao lộn xộn, Đằng yêu bị đánh trở về nguyên hình, chỉ để lại một cành cây nhỏ, Cốt Dung thì vô tri vô tri, nàng cũng ngất đi. Cốt Dung không trúng độc, tình độc của Đằng yêu tất cả đều nằm trong người thân nàng. Mà theo tư thế ngất xỉu của nàng và Cốt Dung, không khó đoán được rằng nàng đã dẫn hết tình độc vào trong thân thể mình.

Thăm dò mạch của nàng, mới phát hiện tình độc trong cơ thể nàng cực kỳ lộn xộn, thần thức rung động, linh lực và pháp lực đều không khống chế được, tình độc khiến cho toàn thân thể nàng nóng bỏng, tà lực Tây Hoàng Nhận chỉ còn một ít trong cơ thể cũng thừa cơ làm loạn. Có thể tưởng tượng được nàng khó chịu đến mức nào, đến nỗi phải ngất đi. Nhưng cũng may, ngoại trừ tình độc hắn không thể chữa được, còn đối với tà lực trong cơ thể nàng, hắn có kinh nghiệm rất phong phú.
(Anh làm được á, tin em đi)

Sau khi trở lại Nguyên Cực cung, hắn lập tức dẫn phòng chứa hàn băng, bế nàng vào trong bể nước, để trấn áp máu nóng người nàng. Đồng thời chính hắn cũng vào trong bể, ngưng thần tĩnh tức, thử điều phục khống chế tà lực trong cơ thể nàng. Một lần lạ lẫm hai lần thành thục, có lẽ thân thể nàng đã rất thích ứng với nguyên thần lực của hắn, cho nên khi thủy lực của hắn vừa mới lẻn vào linh phủ của nàng, linh lực và tà lực không khống chế được trong cơ thể nàng đã thuần phục hạ xuống. Khi nguyên thần lực của hắn vận hành trong cơ thể nàng một vòng, tà lực tây hoàng nhận cũng bị áp chế trở nên an tĩnh. Đến lúc này, chỉ còn lại tình độc chưa được giải.

Hô hấp của nàng không còn lộn xộn như lúc đầu nữa, nhưng vẫn có chút dồn dập, chắc là vì tình độc. Có lẽ, khi tình độc gia tăng, nước lạnh đầy bể  cũng không cách nào trấn an nàng, nàng sẽ tỉnh lại. Hắn hy vọng dược quân có thể chạy tới trước khi nàng tỉnh lại.

Mà nàng còn chưa tỉnh lại, Dược Quân cũng chưa chạy tới, không có bất kỳ người nào có thể quấy rầy bọn họ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn cuối cùng cũng có thể yên tĩnh mà ngắm nhìn nàng.

Dưới ánh nến cũng mờ ảo, dung mạo kiều diễm của nàng lại cực kỳ rõ ràng, lông mày như liễu khói, môi như anh đào. Nếu mắt nàng mở ra, hắn nghĩ, hắn sẽ còn có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp sáng rỡ như như ngậm sao mai kia. Hắn đã miêu tả khuôn mặt này một cách nghiêm túc như vậy. Vào lúc đó, hắn nghĩ rằng nàng chỉ là một người phàm, rằng mình không nên yêu nàng, đã cảm thấy mất mát và đau đớn. Hắn từng vẽ cho nàng một bức tranh đá bóng rất sống động cho nàng. Nàng rất thích bức tranh đó. Đó là chuyện của ba vạn năm trước.

Đúng vậy, từ mười ngày trước ở trong Thập lý đào lâm, sau khi ăn đan dược chiết nhan thượng thần cho hắn, những ký ức mà Đông hoa Đế Quân hao phí rất nhiều công sức để dệt toàn bộ đều bị rửa sạch, gió thổi hết lớp cát trên sa mạc, làm hiện ra ốc đảo ẩn giấu phía sau, khiến cho người ta giải được cơn khát đau đớn, hắn cuối cùng cũng tìm được nguồn sống giữa những mịt mù.

Nhớ lại những gì đã xảy ra ba ngàn năm trước đây, tất cả những chuyện giữa nàng với hắn khi còn ở phàm thế.

Hắn nhớ lại bọn họ bên bờ sông kết duyên, nhớ lại hắn dùng một bức tượng tiên tử bằng ngà dụ nàng gọi mình là Liên Tam ca ca, nhớ lại đêm pháo hoa rực rỡ hắn vì nàng bắn lên ở thành Bình An, nhớ lại chuyện hắn dẫn nàng đi Minh Ti để giải quyết khúc mắc của nàng. Hắn cũng nhớ lại hắn từng cho rằng tiên phàm khác đường mà xa lánh nàng, nhớ lại lúc lòng nàng nguội lạnh đi hòa thân ở nơi xa, mà hắn hối hận không kịp, xẻ đất tạo biển vì nàng, cuối cùng hắn dùng vảy ngược làm sính lễ, cầu thân nàng làm thê tử của mình ở trong tiểu Tử Diệp cảnh.

Khi ký ức khôi phục, chuyện cũ dường như lại trải qua một lần nữa, mà nụ cười của nàng, nước mắt của nàng, niềm vui của nàng, nỗi buồn của nàng, đều lần lượt hiện lên trong đầu hắn, chân thật như thế, sinh động như thế. Thứ trở về không chỉ là ký ức, mà còn là những tình yêu mãnh liệt bị phong ấn khi ký ức biến mất.

Những tình yêu đó, hắn đều nhớ rõ, không bỏ sót một chút nào.

Mà những nỗi đau kia, hắn cũng nhớ lại tất cả.

Tất cả ký ức cuối cùng của hắn về nàng là hắn đưa Tịch Trần cho nàng, và lời hứa với nàng, sau khi chịu xong hình phạt sẽ về phàm thế tìm hắn. Nhưng khi hắn đến phàm thế, thì thứ thấy được là nàng bị tiểu ngư cơ kia làm hại, không còn tỉnh lại nữa. Điều đó chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đau đớn thấu xương. Hắn nổi cơn thịnh nộ xuống Bắc Hải, khiến toàn bộ Bắc Hải lung lay muốn đổ. Nhưng mặc dù làm như vậy, thì cũng không có ý nghĩa gì, nhốt lăng ngư kia, cũng không đổi lại được sự tỉnh lại của nàng. Nỗi đau khổ và tuyệt vọng cực hạn đã phá hủy hắn, làm hắn lạnh lòng chán nản, mà khi hắn định đi theo nàng thì Đế Quân xuất hiện, đưa hắn mang về Bích hải thương linh. Sau đó, khi hắn thức dậy thì đã không còn nhớ nàng nữa.

Ba vạn năm trước, kết cục của bọn họ là bi kịch, khiến cho hắn nếm đủ nỗi đau vô vọng. Lúc đó hắn nghĩ nàng là một phàm nhân, tự đắm chìm trong nỗi thống khổ cùng tuyệt vọng, cũng chưa từng phát hiện kết cục này có gì không đúng, hoặc là có cái gì không ổn. Nhưng khi ở trong Thập lý đào lâm, khi hắn nhớ lại tất cả mọi thứ, khi tất cả tình yêu và nỗi đau trở lại, sau sự vui mừng và buồn bã,  lý trí lần nữa quay lại, cuối cùng hắn cũng có đủ bình tĩnh để suy nghĩ về vài điều, và hắn đã nảy sinh nghi ngờ.

Rõ ràng khi hắn chịu hình ở Bắc Cực Thiên Cự Sơn, nàng đã quy vị, trở về làm thần, vì sao khi hắn chấm dứt chịu hình, đi tới phàm thế gặp nàng, thì thân thể lại nằm trên giường gấm của nàng vẫn là một thân thể phàm thân không tìm ra chút tiên trạch nào? Mà con cá ở Bắc Hải kia, lại có năng lực gì để làm hại Quang thần, khiến Quang thần quy vị? Hơn nữa, ngày đó sau khi hắn khiến Bắc Hải chịu tai kiếp, định đi theo nàng, là Đế Quân nói hắn có lẽ biết cách để nàng thức tỉnh, lừa hắn đến Bích hải thương linh, sau khi Đế Quân tái tạo ký ức của hắn, có thật sự  đã đi làm nàng thức tỉnh không? Nếu đã đánh thức nàng, vì sao nàng lại ngủ say ba vạn năm? Mà Đế Quân lúc đó vì sao lại viết lại ký ức của mình? Vả lại bây giờ nàng đã trở về, vì sao lại không biết gì về quá khứ của họ như thế?

Tất cả những điều kỳ lạ lần lượt hiện ra, từ ba vạn năm trước, trên người nàng đã chôn giấu bí mật thật lớn không thể cho hắn biết được. Bí mật này tốt hay xấu thì hắn không biết, nhưng chợt thấy hoảng sợ. Mà cảm giác hoảng sợ này giống như đang báo hiệu có điều gì đó không hay xảy sắp xảy ra.

Hắn biết hắn cần phải mau chóng tìm được đáp án, đó là điều quan trọng nhất, mà muốn cởi bỏ những nghi vấn này, thì không thể đi hỏi Đế Quân. Nếu không phải có lý do gì, thì Đế Quân sẽ không tùy ý viết lại ký ức của hắn. Nếu để cho Đế Quân biết hắn đã khôi phục trí nhớ, thì theo cách làm của Đế Quân , rất có thể sẽ khiến cho hắn mất trí nhớ lại lần nữa.

Bởi vậy ngày hôm sau, hắn vừa rời khỏi Thập lý đào lâm, đã chạy tới Cô Dao, hi vọng Chiêu Hi và Ân Lâm có thể giải thích nghi ngờ cho hắn.


Phòng bị chu đáo là bản năng của hắn, bởi vậy trên đường đi Cô Dao, hắn đã tính rằng nếu hai vị thần sứ này không muốn giải thích mối nghi ngờ của hắn, thì hắn sẽ dùng cách nào để bọn họ mở miệng rồi. Hắn cũng đã nghĩ đến điều xấu nhất rồi, nên chẳng cảm thấy gì, dù sao thì đến cả việc suýt nữa mất nàng hắn cũng đã từng trải qua rồi, còn có chuyện gì tệ hơn như thế nữa đây?

Hắn đã sẵn sàng cả rồi, bất kể bí mật của nàng là gì, hắn cũng đều sẽ chấp nhận và cùng nàng gánh vác. Mà sau khi thăm viếng Cô Dao xong, hắn sẽ lập tức trở về Cửu Trọng Thiên gặp nàng, hắn sẽ khiến nàng nhớ lại quá khứ, sẽ thực hiện lời hẹn chậm trễ ba vạn năm giữa họ. Từ nay về sau, bọn họ không cần có mối băn khoăn nào nữa, tương lai, tất cả mọi thứ, đều sẽ trở nên tốt đẹp.

Khi đó hắn đã nghĩ như vậy, cũng thật sự tin tưởng như vậy.

Làm sao có thể đoán được, có lẽ trên đời này sẽ không còn việc gì tồi tệ hơn việc mất đi nàng nữa, nhưng có thế còn một việc, cũng tệ như việc này.

Trong vũ đình bên bờ biển Trường Sinh, Đế Chiêu Hi nói cho hắn biết, Thành Ngọc quả thực là Tổ Thị chuyển thế. Năm đó Tịch Trần biến mất, không thể phát huy tác dụng, Thành Ngọc chờ hắn mấy năm, không thể chịu đựng nỗi tương tư, nên đã nhờ Ân Lâm dẫn nàng vào bát hoang tìm hắn, không ngờ nửa đường gặp cơ duyên trùng hợp, phàm hóa quang, Tổ Thị thần sớm quy vị, thân thể người phàm mà hắn nhìn thấy sau khi quay về thực ra cũng không phải Tổ Thị, mà là con rối Tổ Thị tạo cho hắn trước khi ngủ say. Người đó không biết vì sao lại không thể tỉnh lại, là bởi vì lúc Tổ Thị tạo phàm thân, quên mất việc đánh thức hồn thể của nó.

"Nàng bóc tách ký ức của mình khi còn là Thành Ngọc trút vào trong phàm hồn kia." Chiêu Hi hờ hững nói tiếp: "Dựa theo kế hoạch của nàng, người đó ngẫu nhiên sẽ tỉnh lại sau khi dung hợp với hồn châu trong cơ thể, trở thành một Thành Ngọc hoàn toàn mới. Thành Ngọc kia sẽ nhớ rõ tất cả mọi thứ liên quan đến các ngươi, sẽ thay nàng ở bên ngươi. Câu chuyện này nên có một kết thúc viên mãn. Nhưng nàng lại quên đánh thức hồn kia, đến nỗi hồn châu tuy dung nhập vào thân thể của người nọ, nhưng Thành Ngọc mới lại không cách nào tỉnh dậy. Nhưng nàng hy vọng ngươi cho rằng con rối đó mới là Thành Ngọc mà ngươi muốn, chúng ta với tư cách thần sứ, há có thể trái lại sắp xếp của Thần Chủ. Ân Lâm không còn cách nào, đành phải biên soạn câu chuyện Lăng Ngư xông vào Thập Hoa Lầu gia hại nàng, cũng sửa lại trí nhớ của mọi người trong Thập Hoa lâu, để ngươi tin tưởng. Thế nhưng lăng ngư kia cũng là xứng với tội, ngươi cũng không cần cảm thấy hổ thẹn vì trừng phạt nàng."

"À, còn ba vạn năm trước lúc ở phàm thế kia, ngươi nhìn không ra A Ngọc chính là tôn thượng, cũng không trách được ngươi, lúc đó phàm thể nàng sử dụng chính là Tạ Minh tạo ra. Đừng nói ngươi, cho dù là Đông Hoa Đế Quân và Tây Phương Phạm Cảnh Tất Lạc Phật có gặp A Ngọc khi đó, thì phỏng chừng cũng không nhận ra nàng là tôn thượng chuyển thế, trong thân thể là hồn của Quang thần. Lúc trước Tạ Minh Thần chế tạo mười tám cỗ phàm thân để tôn thượng chuyển thế sử dụng, con rối là cỗ cuối cùng cho nên con rối đó không khác gì với A Ngọc cả, các nàng vốn là giống nhau cả."

Chiêu Hi giải thích rõ ràng hết thảy. Hắn yên lặng hồi lâu, đợi trà lạnh, hắn hỏi Chiêu Hi câu cuối cùng: "Nàng bóc tách ký ức về ta trút vào con rối, cho nên mới quên ta, vì sao nàng lại muốn tạo ra một con rối thay thế chính nàng? Đế Quân vì sao phải thay đổi trí nhớ của ta?"

Những ngày này, hắn thường nghĩ, nếu hắn không hỏi câu hỏi này lúc đó thì tốt biết mấy, vì sao hắn lại hỏi để rồi giờ này, khi ngâm mình trong bể, chỉ cần hắn nhớ lại câu trả lời của Chiêu Hi lúc đó, đầu óc lại đau đớn như lửa đốt.

Hắn nhớ rất rõ ràng, khi đó, nghe được câu hỏi của hắn, phản ứng đầu tiên của Chiêu Hi là sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt trở nên thương hại: "Bởi vì nàng cảm thấy đoạn tình yêu phàm trần với ngươi kia là một vết nhơ. Quang Thần có được thần hồn vô cấu, đến phàm thế chuyển thế tu hành, quả thực là vì hiểu được yêu ác dục si là gì. Nàng che chở phàm thế, khát vọng hiểu rõ nhân tộc hơn, bởi vậy đã đưa ra quyết định như vậy. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng ấy muốn trải nghiệm những cảm xúc đó. Đoạn tình cảm si mê triền miên của nàng với người, đã làm ô uế thần hồn vô cấu của Quang Thần, khiến nàng vừa nghĩ tới đã thấy căm hận. Nhưng ngươi cũng vô tội, vì thế nàng đã bóc bỏ những kỷ niệm đó, rồi làm một con rối để lại cho ngươi. Tổ Thị là Tổ Thị, Thành Ngọc là Thành Ngọc, như thế các ngươi cũng coi như đã rõ rồi. Như mới vừa rồi ta cũng cũng nói, chuyện này đã thất bại." Chiêu Hi khẽ thở dài một tiếng, sự thương hại càng sâu: "Ngày đó ngươi đã biến thành cái dạng gì sau khi ngươi cho rằng con rối đó là Thành Ngọc, lầm tưởng nàng không cách nào tỉnh lại, không cần ta nhiều lời nữa nhỉ. Đông Hoa Đế Quân cảm thấy không thể để ngươi tiếp tục như vậy, cho nên mới thay đổi trí nhớ của ngươi." Nói đến đây, thần sắc Chiêu Hi trở nên có chút phức tạp: "Thực ra ba vạn năm này, ta thấy ngươi sống cũng không tệ lắm, cần gì phải miễn cưỡng nhân duyên, nhất định phải nhớ lại đoạn ký ức này làm gì?"
(10 điểm cho bạn trà xanh, về chỗ)

Câu trả lời của Chiêu Hi làm đầu óc hắn trở nên trống rỗng, hắn chưa từng nghĩ tới, sau khi nàng quy vị, lại nhận định tình cảm của họ như thế. Bây giờ hắn đã quên mất cảm giác lúc đó thể nào, chỉ nhớ lúc phục hồi tinh thần lại, thì đầu óc giống như có ngọn lửa quét qua, dùng một cách gần như tự hủy tràn vào linh phủ của hắn, thần thức của hắn lần thứ hai không khống chế được, còn nặng hơn cả lúc trước.

Lúc mở mắt ra, đã ở trong Thập Lý Đào Lâm. Lúc này lại có Ân Lâm ngồi ở trước mặt hắn.

Chiêu Hi có lẽ sẽ lừa gạt hắn, nhưng Ân Lâm là người lúc nào cũng đứng về phía Tổ Thị, làm việc cũng không có tư tâm, là thần sứ đắc lực nhất của Cô Dao. Hắn nghĩ không ra Ân Lâm có lý do gì để lừa gạt hắn. Nhưng Ân Lâm lại không có phủ nhận lời Chiêu Hi nói. Ân Lâm trầm mặc hồi lâu trước giường bệnh của hắn, cuối cùng nặng nề nói: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, điều Chiêu Hi nói đều là sự thật."

Hắn cố chịu đựng hàn ý thấu xương trong lòng, hỏi Ân Lâm: "Thế sao?" Một lát sau, lại nói với Ân Lâm: "Sau khi nàng trở về làm thần, từng đến Bắc Cực Thiên Cực Sơn gặp ta một lần."

Sau khi những ký ức Đế Quân áp đặt cho hắn bị rửa sạch, quá khứ chân thật nổi lên trên ức hà. Về đoạn Tổ Thị xuất hiện ở Thiên Cực Sơn, trong trí nhớ ban đầu của hắn, thực ra cũng rất mông lung.

Hắn nhìn thấy Tổ Thị, nhưng nàng vẫn chưa tới gần, khi đó hắn thậm chí còn không thấy rõ gương mặt của nàng. Hắn đang chịu hình phạt, cũng không phân tâm nghĩ tới đây là ai, nhưng vấn đề này cũng không quấy rầy hắn quá lâu, bởi vì hắn không chịu nổi đau đớn thân thể, rất nhanh đã ngất đi.

Sau khi ngất đi, hắn dường như đã mơ một giấc mơ gì đó, trong giấc mơ có ai đó chữa lành vết thương cho hắn, sau đó tỉnh lại, hắn phát hiện mình nằm bên cạnh đầm lạnh, tất cả vết thương trên người đều không còn bóng dáng.

Hai thiên tướng nói đêm đó bọn họ canh giữ ở ngoài cốc, không biết trong cốc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ suy đoán, hẳn là hắn chịu không nổi hình phạt đau đớn, trước khi ngất đi không khống chế được sức mạnh, giãy đứt dây xích của hắn, về phần vết thương trên người hắn... mấy ngày đó Tiểu Ngư A Úc bôn ba khắp nơi, tìm một ít thuốc trị thương linh dược trở về, có lẽ là nàng đã giúp hắn.

Vào lúc đó, hắn đã tin lời của các thiên tướng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn quả thực có năng lực phá vỡ xích sắt của hắn, nhưng, thật sự là hắn đã phá đứt sao? Vết thương trên người hắn, thật sự là do tiểu ngư nhi kia chữa khỏi sao?

Hắn luôn biết nên nói chuyện với người khác như thế nào mới có thể nhanh chóng khiến đối nói ra lời thật lòng, cho nên dù cho hắn chưa xác định, thì vẫn giống như đinh đóng cột hỏi Ân Lâm: "Nếu nàng quả thật ghét ta giống như các ngươi nói, thì vì sao lại đến gặp ta? Vì sao lại trị thương cho ta?"

Ân Lâm kinh ngạc, nhưng cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt: "Nàng nói với ta nàng đã xóa đi đoạn ký ức này của ngươi, mặc dù lúc đó lực bất tòng tâm, xóa không đủ triệt để, nhưng ngươi cũng chỉ nghĩ đó là một giấc mơ, không ngờ ngươi lại nhớ rõ như thế."

Ân Lâm không phủ nhận khi đó người đến gặp và chữa trị cho hắn là nàng, nhưng những lời tiếp theo mà hắn nói, cũng không phải những gì Liên Tống mong đợi: "Nàng cũng không ghét ngươi, nàng chỉ là không muốn... Chấp nhận quá khứ của ngươi. Nàng đi gặp ngươi, trị thương cho ngươi, bởi vì khi đó nàng còn chưa từng lột bỏ ký ức của Thành Ngọc ra khỏi tiên thể. Những ký ức đó khiến nàng thấy đau đớn, nàng không thể chấp nhận tình cảm với ngươi, không thể bên người suốt đời, vì vậy những kỷ niệm đó chỉ khiến nàng ấy cảm thấy tội lỗi với ngươi. Đi gặp ngươi, khiến cho ngươi bớt chịu khổ dưới hình phạt kia, là xuất phát từ lòng áy náy với ngươi, nàng muốn bù đắp cho ngươi. Nàng làm tất cả, chẳng qua chỉ vì để bản thân an tâm mà thôi, bởi vì tâm an rồi, nàng mới có thể không chút lo lắng lột bỏ ký ức của Thành Ngọc ra."

Nói xong những lời này, Ân Lâm khẽ thở dài, trong thần sắc ẩn chứa khuyên bảo, cũng ẩn chứa cảnh cáo: "Theo quan điểm của tôn thượng, nàng là nàng, Thành Ngọc là Thành Ngọc, họ không phải là một. Thành Ngọc đã chết rồi, ngươi không nên làm phiền nàng nữa."

Lần giải thích này, làm hắn tổn thương rất nhiều, nhưng quả thực rất hợp lý. Lời của Chiêu Hi và lời của Ân Lâm thực ra không có gì khác biết. Hắn rất muốn những gì bọn họ nói là không thật, nhưng cũng thật sự không nghĩ ra có lý do gì khác, khiến Tổ Thị chủ động bóc bỏ ký ức về hắn, lại tàn nhẫn quyết định để lại một con rối thay nàng ở bên hắn.

Hắn đã quên mình nên nói như thế nào, đầu óc nóng như lửa đốt, đáy lòng lại lạnh như băng, đợi sau khi tìm lại năng lực ngôn ngữ, hắn hỏi Ân Lâm một câu: "Nàng nói rằng các nàng không phải là một người? Vì sao không phải là một người?" Câu hỏi này dường như rất bất lực, thay vì nói hắn đang hỏi Ân Lâm, thì chi bằng nói là hắn đang tự hỏi chính mình.

Vì sao không phải là một người?

Ngoại trừ kiếp kia ở bên nàng, năm xưa hắn cũng đi từng đến nhân gian, từng lấy tiên hồn tiến vào phàm thể Đông Hoa Đế Quân chuẩn bị cho hắn, sống ở phàm thế qua mấy đời. Hồn là hồn của hắn, trải mấy đời phàm nhân, đương nhiên cũng là hắn không thể nghi ngờ gì. Việc hắn đi phàm thế lịch kiếp và việc Tổ Thị đi phàm thế tu hành, có gì khác nhau đây? Nàng lại khăng khăng nói rằng bản thân không liên quan gì đến phàm nhân kia, chẳng lẽ linh hồn của A Ngọc trong kiếp đó, không phải là hồn của nàng sao? Nàng dùng thần hồn mình vào phàm thế tu luyện, trải qua một đời, lại nói kiếp kia không phải nàng, đúng thật buồn cười cỡ nào.

Nàng trở về làm Thần, không chấp nhận quá khứ với hắn, có lẽ cũng giống như những phàm nhân chứng đạo kia, sau khi phi thăng coi phàm duyên như bụi trần. Người vẫn là người đó, chỉ là đã không còn như ngày qua. Giống như người yêu thay lòng đổi ý, vẫn là người yêu của ngày hôm qua, chỉ là nàng thay lòng đổi ý rồi mà thôi, mà đây mới là chuyện khiến hắn tuyệt vọng nhất.

Nàng thay lòng đổi ý, thay đổi suy nghĩ, cho rằng hồng trần thế gian, đã làm ô uế linh hồn Quang thần vô cấu của nàng. Đó là đạo tâm của nàng. Ở trước mặt đạo tâm như vậy, hắn còn có thể làm gì hơn nữa, bởi vì tình yêu của hắn không đáng nhắc tới. Không chỉ không đáng nhắc tới, mà còn là nghiệp chướng khiến nàng căm ghét, là thứ mà nàng liều mạng muốn lột bỏ đi.

Hắn vốn tưởng rằng, sau khi khôi phục ký ức ngày xưa, đã trừ bỏ được chuyện tiên phàm khác đường, bây giờ bọn họ dù cho có gặp phải cái gì, cũng sẽ không đến mức trải qua bi kịch giống như ba vạn năm trước. Nhưng hắn không biết, khôi phục lại trí nhớ, lại là khởi đầu của nỗi đau mới. Mất đi tình yêu và tình yêu đã thay lòng, cho đến cùng, tình huống nào tồi tệ hơn, đây thực sự là một điều không thể nói rõ.

Ân Lâm nhìn hắn hồi lâu, khẽ thở dài nói: "Chiết Nhan thượng thần nói ngươi..... sinh tâm ma." Một lát sau, lại nói: "Ngươi vẫn nên quên tôn thượng đi, thực ra ngươi vẫn không nên nhớ lại."

"Hừ."

Tiếng hừ nhẹ kéo suy nghĩ của Liên Tống lại. Hắn ngước mắt lên. Là Tổ Thị phát ra tiếng hừ. Nàng đã tỉnh lại.

Hắn xoa xoa huyệt thái dương.

Mấy đóa Hạ Anh lúc nãy rơi vào bể nước, cánh hoa màu hồng phấn điểm xuyết ở trong bể, lắc lư ra mấy vòng sóng lũ cực nhỏ.

Hắn nhìn về phía đóa hoa rơi xuống hoa kia.

Đoạn nhân duyên giữa hắn với nàng, chẳng phải cũng giống như đóa Hạ Anh này, chỉ là một bông hoa nở theo mùa, trong mùa thì thơm ngát ngọt ngào, trải qua rồi thì chỉ còn là quá khứ, sau đó cũng chỉ có thể chua xót rời khỏi mặt đất, cho dù nó vẫn xinh đẹp như trước. Nhưng hắn lại không muốn nó rơi xuống, hắn muốn giữ nó lại, để cho nó mãi mãi thơm ngọt ngào, nhưng quyền chủ động không phải là trong tay hắn.

Quyền chủ động chưa bao giờ nằm trong tay hắn cả.

Bởi vì người hắn yêu đã thay lòng. Vì muốn giữ linh hồn vô cấu của Quang thần, nàng sẽ không yêu bất cứ ai nữa cả.

Nghĩ tới đây, đồng tử màu hổ phách của hắn bỗng dưng trở nên sâu hơn. Suy nghĩ thực sự kích thích dây thần kinh của hắn. Thần thức lại bắt đầu đau đớn kịch liệt, nghiệt hỏa bốc lên như khói thuốc súng trong đầu, trong thân thể hắn vang lên một trận chém giết, đáy lòng trong phút chốc tràn ngập các loại ý nghĩ đen tối. Hắn ý thức được bản thân có gì không đúng, lập tức dùng Trấn Linh chú kết ấn, niêm phong ở ngực phải.
(chết cha anh ba tui, tẩu hỏa nhập ma mất thôi, hic)

Trấn áp ác ý tàn phá lung tung trong đáy lòng, hắn nhớ lại lúc rời khỏi Thập lý đào lâm, Chiết Nhan nói với hắn: "Nếu biết đến Cô Dao một chuyến, sẽ làm ngươi sinh ra tâm ma, lúc trước ta nhất định sẽ ngăn cản ngươi. Trời ạ, tâm ma khó diệt, ta truyền cho ngươi bộ trấn linh chú kia, ngươi nhớ cho kỹ một chút, nếu có tái phát, thì trước tiên hãy giải quyết vấn đề này trước."

Hắn cố gắng đọc trấn linh chú, cố gắng để điều chỉnh khí tức. Nhưng nội tâm thô bạo lại khó có thể được trấn an. Hắn đứng dậy làm nước bắn tung tóe.

Hắn đứng trong bọt nước bắn tung tóe, một tay cầm lấy quần áo, sức kia cũng không lớn, hắn không hề phòng bị, lại bị kéo ngã xuống nước. Lưng hắn bị đá bên hồ đập vào, có hơi đau, nhưng hắn còn chưa kịp cảm nhận nỗi đau kia thì một đôi cánh tay trắng như tuyết đã ôm lấy, thân thể mềm mại dán lấy hắn, sau đó giống như rắn, chậm rãi quấn chặt lấy hắn.

Tổ Thị đã tỉnh lại. Nhưng vẫn chưa tỉnh táo. Tình độc phát tác. Nàng không biết mình đang làm gì. Thân thể nàng nóng như lửa đốt, đến nỗi nước lạnh chung quanh đều trở nên nóng bức, khiến nàng không thoải mái. Vì quá khó chịu, nàng muốn rời khỏi vùng nước đó. Mà dưới ảnh hưởng của chú Trấn Linh, Liên Tống lúc này lại giống như một tảng băng trôi, đã ngồi yên cách nàng vài thước rồi nhưng nàng vẫn có thể theo bản năng cảm nhận được, nàng bèn đến gần bám vào hắn, để làm thoải mái thân thể nóng bừng của mình lúc này.

Nàng không tỉnh táo, nhưng hắn có thực sự tỉnh táo không?

Liên Tống rũ mắt nhìn người trong ngực, nàng nhắm mắt lại, bởi thế nên hắn không nhìn thấy đôi mắt như sao kia, chỉ có thể nhìn thấy lông mi rất dài của nàng giống như một chiếc quạt lông nhỏ dính nước, đáng yêu mà lại vô lực nhẹ nhàng rung động. Làn da trắng như tuyết lộ ra một mảnh phiếm hồng, dính vài giọt nước, trong suốt lại sinh động, mang theo sự mê hoặc. Nàng khiến cho hắn đau đớn, khiến cho hắn tuyệt vọng, hắn phải trừng phạt nàng?

Thực ra hắn rất quen thuộc với thần sắc của nàng, lúc ở trong Tiểu Sa La cảnh, hắn không phải chưa từng tắm chung với nàng.

Quá nguy hiểm rồi, hắn nghĩ.

Trong đầu vang lên tiếng kêu của Trấn Linh chú, trong nháy mắt, hắn cảm thấy mình nên đẩy nàng ra. Nhưng nàng càng áp sát vào hắn, không thầy tự biết ngồi trên đùi hắn, hai tay vòng qua cổ, mặt cũng dán chặt vào ngực hắn, nàng đã bị tình độc tra tấn đến nổi liên tục thở dốc. Tiếng thở dốc phong đại vô bờ bến, xâm chiếm mọi ngóc ngách trong đầu hắn, Phật âm của Trấn Linh chú bị chèn ép đẩy ra, cuối cùng không chút khách khí bị đẩy khỏi đầu óc hắn.

Ác niệm và dục niệm đè nén trong lòng chợt dâng lên. Đây là hắn thay lòng đổi ý, hắn vốn không biết làm cách để có lại được người hắn yêu. Nhưng trước mắt lại có một cơ hội như vậy, hắn có thể có được nàng một lần nữa, dù là cơ thế của nàng, dù chỉ trong một thời gian, hắn muốn nắm bắt lấy cơ hội này?

Đương nhiên phải nắm chắc, tại sao hắn lại không làm thế?

Hắn ôm chặt lấy nàng. Bên cạnh hồ có một cái giường mềm, hắn ném nàng lên chiếc giường kia. Sau đó cúi người xuống, bao phủ lấy nàng, giải phóng tất cả sự thô bạo trong lòng, tay nắm lấy tay nàng, chân đè lên chân nàng, lưỡi cạy răng của nàng ra, tùy ý quấy rầy miệng nàng, khiến nàng không thở nổi, muốn giãy dụa nhưng không cách nào tránh ra được.

Nhưng nàng cũng không giãy dụa quá nhiều. Nàng đã phản ứng lại với hắn. Có lẽ là bởi vì tình độc, cho dù hắn khiến cho nàng khó chịu, nàng cũng chỉ khẽ lắc đầu nhẹ, cố gắng tránh hắn. Không thể trốn thoát thì thôi đi, nàng còn hoàn toàn chấp nhận hắn, mặc hắn tùy ý làm càn trên người nàng. Nhưng điều này càng khơi dậy dục vọng ngược đãi của hắn, hắn buông tay và chân của nàng ra, giống một phần thưởng cho sự vâng lời của nàng vậy.

Hắn dùng sức xoa vai, lưng và thắt lưng của nàng, hôn nàng càng mạnh hơn.

Mắt nàng không biết mở ra từ lúc nào đã, thở hổn hển, mờ mịt nhìn hắn.

Hắn dừng lại, đưa tay phác họa gương mặt nàng.

Còn nói là không phải một người ư?

Nàng khi là một vị thần, lông mày này, đôi mắt này, cái mũi này, đôi môi này, có khác gì với nàng lúc là người phàm đâug?

Hắn cúi đầu, tiếp tục dùng sức hôn nàng.

Nàng thuận theo ôm chặt hắn, mặc cho hắn dây dưa với nàng. Chỉ khi hắn làm nàng đau đớn lắm, nàng mới vươn ngón tay nhéo áo hắn.

Hai người đều cũng thở dốc.

Còn nói không phải là một người sao?

Trong cảnh Tiểu Sa La cảnh, những lần triền miên với hắn, động tác chân tay, biểu cảm của nàng không phải đều như thế sao? Ngay cả khi nàng đã quên đi tất cả thì cũng không thể quên đi bản năng được, nếu không phải là cùng một người, thì có thể có cùng một bản năng như vậy được?

Hắn áp tràn mình lên trán nàng, cố gắng bình tĩnh, xoa dịu sự xao động trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt và nghĩ như vậy.

Chỉ là hôm nay, bản năng của nàng đối với hắn, chỉ có dục vọng. Mà hắn đối với nàng, lại là bản năng yêu thương.

Nàng là chân ái của hắn. Cũng giống như Trường Y nói, đã là chân ái thì có nhớ cũng được, quên cũng không sao, dù cho chết sống lại bao nhiêu lần thì, chỉ cần một cái liếc mắt đã giống như đã từng gặp nhau cả vạn năm, chỉ có thể là nàng mà thôi.

Tình yêu, cũng giống như định mệnh, là một cái gì đó huyền bí và huyền diệu. Trước khi Thành Ngọc xuất hiện, bên cạnh hắn từng có biết bao nhiêu người, chính hắn cũng không biết rõ, nhưng khi nàng hóa thành phàm nhân, xuất hiện ở trước mặt hắn, thì hắn chỉ còn nhìn thấy một mình nàng mà thôi.

Sau đó hắn quên đi nàng, trăm ngàn nữ nhân vội vã tới lui Nguyên Cực cung, hắn chưa một lần động lòng, nhưng khi nàng xuất hiện ở điện An Thiện Na, khi ngửa đầu mỉm cười với hắn, chỉ cần một khắc đó, nàng lại lần nữa bước vào lòng hắn.

Nàng có nhiều thân phận như vậy, hắn không đủ thông minh, không phân biệt được, nhưng trái tim hắn lại có thể lập tức phân biệt ra. Hắn giống như rất hồ đồ, nhưng trái tim hắn lại cực kỳ thông minh, là vật sở hữu của nàng,  chỉ cần là nàng, cũng chỉ có nàng, mới có thể bước vào trong đó.

Khi nhận ra điều đó, hắn đã dừng lại. Hắn chưa từng bắt nạt nàng như vậy. Hắn nghĩ hắn muốn bắt nạt nàng như thế này. Nàng ấy không muốn chấp nhận hắn, làm cho hắn đau đớn, làm cho hắn tuyệt vọng. Hắn nghĩ đó là hình phạt của hắn đối với nàng. Nhưng khi trừng phạt nàng như thế, nhìn nàng lộ ra tư thái yếu ớt, hắn lại cảm thấy đau đớn hơn cả nàng. Phải rồi, hắn yêu nàng, dù nàng có khiến hắn đau đớn và tuyệt vọng, thì hắn có thể trừng phạt nàng ấy như vậy được sao? Hắn không thể.

Ngọn lửa lan vào đáy lòng khiến hắn nôn nóng bạo ngược, chợt thấp xuống, nhỏ dần rồi dập tắt.

Hắn buông nàng nàng, không tấn công nàng nữa mà bắt đầu trấn an nàng. Bắt đầu hôn nhẹ lên môi nàng.

Hai ngươi họ cứ thế im lặng hôn nhau trong một thời gian rất dài.

Khi tay nàng thò vào vạt áo ướt đẫm của hắn theo bản năng. Hắn chợt dừng lại, kéo tay nàng ra, cười khổ với nàng mê mệt: "Không phải nàng muốn ta tiếp tục đó chứ."
Nàng nhìn hắn bối rối, cắn cằm hắn. Hắn hôn nàng một lúc nữa, rồi rời khỏi người nàng. Khi nàng muốn tiếp tục, thì hạ quyết với nàng, khiến nàng ngất xỉu.

Lý trí đã trở lại. Hắn lại trở về làm người tốt.

Tay hắn vuốt ve cổ, trước ngực, cánh tay, eo của nàng, khiến tất cả những dấu vết trên người nàng biến mất

Thực ra hắn cũng nên xóa sạch ký ức thân mật của bọn họ ra khỏi đầu khi nàng còn chưa tỉnh táo. Đợi nàng tỉnh lại, nhớ lại bọn họ từng làm chuyện như thế với nhau, còn nàng chủ động, nàng có phải sẽ không thể chịu đựng nổi hay không? Việc này có tính là làm ô uế thần hồn vô cấu của nàng không?

Nhưng khi đưa ngón tay lên định xóa sạch ký ức của nàng, thì hắn lại không muốn thi triển. Hắn cúi đầu dán môi sát vào tai nàng, chỉ thi một thuật tâm lý: "Nàng sẽ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ."
(trả thù ngọt ngào dữ chưa)

Hắn không muốn nàng chán ghét hắn, nhưng lại muốn nàng nhớ đến hắn.

Đầu hắn chợt truyền đến một trận đau âm ỉ, đau đến mức hắn gần như muốn ngất xỉu. Đây là di chứng sau khi khôi phục trí nhớ, cũng là bệnh mới mà tâm ma thêm cho hắn.

Thiên Bộ ở bên ngoài thấp giọng bẩm báo: "Điện hạ, Dược Quân đến rồi."

Hắn sửa sang lại quần áo cho nàng, bước từ trên giường xuống, thản nhiên nói: "Để hắn vào."

7.3.2023
Còn chương nữa hết rồi huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top