Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Bích Hải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhắc đến Dạ Hoa, sau khi bắt được Văn Xương, nguồn gốc mọi chuyện đã được làm rõ.

Văn Xương là hậu duệ của thủy tổ Ma tộc. Năm ấy, thủy tổ Ma tộc đã bại trận dưới tay của Thiên Tộc, chỉ huy trận đánh chính là Đông Hoa. Sau đó, Ma tộc nổi loạn, con trai độc nhất của hắn- Văn Xương mới vạn năm tuổi, sức mạnh binh quyền chưa đủ lớn. Vậy nên, Kình Thương đã lên ngôi, đuổi Văn Xương ra ngoài đất Ma tộc. Văn Xương được một người thân cận với cha mẹ nuôi nấng. Đang từ một gia tộc hạnh phúc, trong một ngày đã trở thành người tứ cố vô thân, Văn Xương ấp ủ kế hoạch trả thù.

Văn Xương tạo ra một thế giới mới hoàn toàn bằng cách sử dụng một tuyệt kỹ của Ma tộc. Tuyệt kĩ này chỉ có hậu duệ của Ma tộc mới có thể sử dụng, hơn nữa, một người chỉ có thể tạo ra một thế giới duy nhất, khi người đó chết thì thế giới cũng biến mất. Thế giới riêng do Văn Xương tạo ra chỉ rộng 1 dặm, dài cũng 1 dặm, tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ có một cửa ra vào duy nhất. Thực ra, cánh cửa ấy chỉ là một khe rách không gian, nằm ở giữa Thiên Tộc và Ma tộc. Lúc đầu, chỉ có 12 người thân cận theo Văn Xương. Sau đó, một số người thân cận với cha hắn đã xin theo. Dần dần, cũng được hơn 1000 thủ hạ. Sau này, khi nghe tin Kình Thương cùng Ma tộc gần như diệt vong sau trận chiến bên sông Nhược Thủy, Văn Xương đã cho người triệu hồi những binh tướng Ma Tộc còn lại, dẫn các thủ hạ của mình từ thế giới ngầm ra ngoài, lập lại Ma Tộc, được tôn làm Văn Xương đế quân. Từ đó, kế hoạch trả thù cũng bắt đầu. Mục tiêu chính là Đông Hoa- người đã sát hại phụ thân phụ mẫu của Văn Xương. Sau một thời gian tìm hiểu, hắn đã lựa chọn lợi dụng Phượng Cửu. Đầu tiên, Phượng Cửu chính là cháu gái Bạch Thiển, lại là đế cơ Thanh Khâu. Thứ hai, tình cảm giữa Phượng Cửu với Đông Hoa rất tốt. Nếu như nàng ra tay, Đông Hoa sẽ không nỡ giết hại, các binh sĩ Thiên Tộc lại càng không dám động tới nàng. Rốt cục, Đông Hoa chỉ có thể để nàng tùy ý chém giết. Nếu không thành, Đông Hoa cũng mất đi người hắn yêu nhất. Một kế họach hoàn hảo.

Nhưng trời không chiều lòng người. Từ khi Văn Xương ra ngoài, Phượng Cửu lại ít khi xuất hiện. Hầu hết thời gian chỉ ở Thanh Khâu, nếu có ra ngoài thì cũng đi cùng phụ mẫu, hoặc cô cô của nàng. Chờ đợi suốt một nghìn năm, cuối cùng, Văn Xương cũng chọn được thời cơ ra tay, chính là ngày Phượng Cửu đến Bích Hải thương Linh tìm Đông Hoa. Ngày hôm đó, từ Bích Hải đi ra, mặt nàng thất thần, vừa đi vừa khóc, không để ý đến mọi thứ xung quanh. Văn Xương đã ra tay bắt cóc nàng. Nhưng vì sợ kế hoạch bị lộ, Phượng Cửu có thể chạy trốn nên hắn đã đưa nàng vào thế giới mà hắn tự tạo. Đó là lí do vì sao, Bạch Thiển dùng thần thức tiếp cận nàng mà không được, chuông đồng của Đông Hoa cũng mất tác dụng. Bởi vì Phượng Cửu đã ở thế giới khác, tách biệt hoàn toàn với bên ngoài.

Sau khi đưa Phượng Cửu về, Văn Xương cho người điều chế độc Ly Tâm, lại dùng thuật Mê hồn với nàng. Sau đó, Văn Xương dạy nàng các chiêu thức của Ma Tộc. Nàng rất thông minh, học trong 1 tháng đã thông thạo hết mọi thứ. Lại được đúng lúc Thiên tộc tổ chức sinh thần Bạch Thiển, rõ ràng là cơ hội tốt, nên hắn đã chọn ra tay vào ngày ấy. Văn Xương kể lại những ngày sống với nàng bằng ánh mắt hạnh phúc. Văn Xương đã bị vẻ đẹp cùng sự đáng yêu của Phượng Cửu mê hoặc. Hắn yêu đã yêu nàng, nhưng lại không thể chạm đến nàng. Bây giờ, lại cầu xin Thiên tộc tìm cách cứu Phượng Cửu. Văn Xương nói, chỉ có một cách duy nhất để nàng sống lại, đó là phải dùng một phần tim của Đông Hoa, cùng loại linh chi vạn năm chỉ mọc ở biên giới Thiên Tộc và Ma tộc luyện thành thuốc, nhưng cũng cần chút máu của Bạch Thiển làm chất dẫn linh lực của thuốc. Sau khi uống, cần đến nơi có linh khí để sống, để thuốc có thể phát huy hết nội lực. Vì, để giải độc Ly Tiêu cần rất nhiều thời gian. Đến khi nào vết bớt hoa phượng của nàng trở lại màu đỏ bình thường thì mới giải được hoàn toàn chất độc.

Nghe cách chế thuốc giải xong, ai cũng câm lặng. Phải lấy một phần tim của Đế Quân để giải độc cho một Tiểu Hồ ly? Nghe thật hoang đường. Nhưng, Đông Hoa nghe xong, lại gọi ngay Bạch Thiển cùng Chiết Nhan đến thư phòng:

-Chuyện này không thể chậm trễ, ta nhất định phải cứu được Tiểu Cửu.-Đông Hoa nhìn 2 người, ánh mắt cương quyết

-Nhưng, muốn cứu tiểu a đầu đó, ngài phải lấy một phần tim của mình, sẽ mất đi một phần tu vi, không bao giờ lấy lại được! -Bạch Thiển nhìn Đông Hoa, có vẻ rất lo lắng

-Ta làm tất cả là chỉ muốn tốt cho Phượng Cửu. Để cứu nàng ấy, dù cần cả trái tim của ta cũng được!

Sau một hồi trò chuyện, cuối cùng, Đế Quân cũng tự lấy một phần trái tim của mình, thêm linh chi lấy từ chỗ Chiết Nhan, luyện thành tiên đơn để cứu Phượng Cửu.

Phượng Cửu vẫn nằm mê mệt, mất hoàn toàn ý thức. Sắc mặt nàng càng ngày càng tệ hơn, làn da trắng hồng mọi khi đã trở nên xanh xạm, đôi môi cũng hơi tím tái. So với lần cuối gặp nàng, dường như nàng đã gầy đi nhiều, dáng người lại càng mảnh khảnh yếu ớt. Nàng nằm trên chiếc sập gỗ, hơi thở đều đặn nhưng có phần hơi hụt, thỉnh thoảng lại chau mày, hơi kêu một chút. Có lẽ, do chất độc đang xâm nhập cơ thể nên khiến nàng đau đớn. Đan dược vừa cầm đến, Bạch Thiển cũng vừa trích xong chút máu tim của mình. Đông Hoa nâng nàng dậy, vòng tay ôm lấy nàng. Cơ thể nàng đang mất dần hơi ấm, rất lạnh. Chàng khẽ tách đôi môi nhỏ của nàng, cho nàng uống thuốc. Ai cũng nín thở chờ đợi kết quả. Một lát sau, ý thức của nàng cũng có chút hồi phục, cơ thể ấm dần lên, da bớt xanh, rồi nàng từ từ mở mắt. Quả thực, nàng đã tỉnh lại, nhưng, lại không nhận ra bất kì ai, ngoài Đông Hoa đế quân. Cả nhà Bạch Chỉ cùng Dạ Hoa lại một lần đến thiên lao gặp Văn Xương. Nàng không nhận ra ai, bởi vì chất độc chưa hết. Cho đến khi chất độc được giải hoàn toàn thì trí nhớ của nàng mới có thể hồi phục hoàn toàn. Còn, nàng nhớ được Đông Hoa đế quân vì chiếc chuông đồng nhỏ ấy đã đánh thức nàng....

Trở về Thái Thần Cung, Phượng Cửu đang say giấc trong vòng tay của Đế quân. Nét mặt đã sáng hơn, thoảng nét cười hạnh phúc. Đông Hoa nói, chờ nàng tỉnh dậy sẽ đưa nàng tới Bích Hải Thương Linh để từ từ giải độc. Thứ nhất là vì Bích Hải là nơi hội tụ khí thiêng của đất trời; thứ hai, tại vì bây giờ, nàng chỉ nhớ được chàng, chỉ bám theo chàng, nên để chàng chăm sóc là tốt nhất. Hồ ly tộc nghe xong cũng chỉ biết gật đầu, giao cô con gái nhỏ của mình cho vị Đế Quân lạnh lùng.

.......●●●........

Ngày hôm sau, Đế Quân và Phượng Cửu cùng đến Bích Hải Thương Linh. Nàng chậm rãi bước bên bờ hồ đầy sen, phất tay biến ra một chiếc đình hóng mát, một bộ ấm trà. Sắc mặt nàng đã ổn hơn, không còn xanh như hôm qua, nhưng vết bớt vẫn là một màu đen ảm đạm. Nàng từ từ nhấp một ngụm trà, ánh mắt tràn đầy ưu phiền. Đông Hoa nhìn nàng, vẻ mặt lo lắng:

-Nàng không vui à? Có chuyện gì? Hay có chỗ nào không khỏe?

-Tới nơi này, đột nhiên ta lại nhớ đến lần cuối gặp chàng. Chàng đã nói không muốn nhìn thấy ta lần nào nữa. Nhưng sao hôm nay, lại đưa ta tới đây, còn nói muốn chăm sóc ta nữa?

-Đế Quân ta trước nay muốn gì làm đấy, chưa từng suy nghĩ lý do!

-Đợi khi trí nhớ ta hồi phục hoàn toàn, ta nhất định sẽ báo đáp ngài!

Hai người ngồi trong đình hóng mát, giữa khung chiều tà. Một bên là hoàng hôn buông rủ, một bên là trăng non vừa nhú, cảnh đẹp đến nao lòng người.

-Đế Quân, chàng nói xem, nếu như ngày ấy ta không gặp chàng trên núi Tuấn Tuật, thì có phải ta đã vui vẻ hơn không? Cuộc đời này, vũ hóa không phải là điều đáng sợ nhất. Đáng sợ hơn cả chính là nỗi day dứt của ái tình. Trần gian, chỉ sống 100 năm, còn thần tiên như chúng ta lại không thể biết tuổi thọ của mình. Chỉ có thể nói là cô đơn lẻ bóng cả đời!

-Ta cũng hy vọng ta không gặp nàng, nàng không gặp ta.

-..... Phượng Cửu thở dài, nâng chén rượu ngang môi, nhìn ngắm cảnh trời đã về khuya, dốc một hơi uống cạn, nước mắt lăn dài trên gò má hồng đào.

-Ta nghe nói, nàng đã tới chõi Chiết Nhan xin nước vong tình!

-Phải, nhưng ta đã đổ bỏ rồi!

-Ta lại hy vọng nàng sẽ uống nó

-Có những thứ chúng ta quên,có những thứ không thể quên, lại có những thứ không được phép quên. Ta vì chàng mà làm biết bao nhiêu chuyện, nếu quên rồi, chẳng phải là tâm ý của ta coi như đổ hết sao? -Phượng Cửu cười nhẹ, nhưng giọng lại vô cùng đau khổ

-Cũng muộn rồi, nàng nên nghỉ sớm, như vậy, thuốc mới nhanh có tác dụng! Nàng mới nhanh chóng trở về để trả ơn ta được!

......................................................................

P/s: mình viết phần này dựa trên nguyên tác của Đường Thất công tử, cùng bản truyền hình của Dương Mịch. Cá nhân mình, vẫn thấy thích Đế Quân của bản truyền hình, cũng là dựa vào phim để viết tiếp. Trong phim, đế quân rất lãnh đạm, lạnh lùng, nhưng cũng là người hy sinh cho con dân Bát Hoang. Vậy nên, khi viết mấy chương ngoại truyện này, mình cũng xây dựng hình tượng Đông Hoa như vậy. Rõ ràng, là rất yêu Phượng Cửu, luôn dõi theo nàng mọi nơi, nhưng lại cố tình gạt nàng ra khỏi cuộc sống của chàng, chỉ dám nhìn nàng từ xa. Nhưng, khi Phượng Cửu gặp nạn, lại có thể sẵn sàng dùng tim mình để cứu nàng. Chàng dùng tình duyên để cứu Bát Hoang, nhưng lại dùng tính mạng để cứu Phượng Cửu. Chứng tỏ, là cả thế giới đều không sánh được với nàng! Mong mọi ng đừng ném đá mk nhé!!! 😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top