Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Đá Tam Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Đông Hoa chống tay, ngắm nhìn Phượng Cửu đang ngủ gục trên bàn đá trong đình. Dưới ánh trăng, nhan sắc nàng lại càng được tô điểm. Đôi môi đỏ khẽ mỉm cười, có lẽ, nàng đang mơ giấc mơ nào đó. Chàng nhận ra, đã lâu rồi không được ngắm nàng như vậy. Lòng chàng vốn dĩ vẫn như một mặt biển im lặng, nhưng vì nàng mà nổi sóng. Nếu thường ngày, chàng vẫn điềm tĩnh lạnh lùng, thì nàng chính là sự mất bình tĩnh, chính là sự ấm áp trong lòng chàng. Nàng là tất cả với chàng. Chàng bất chấp mọi thứ, để bảo vệ nàng. Chàng cũng muốn được ở bên nàng, nhưng lại sợ nàng bị tổn thương. Hai người vốn dĩ không duyên phận, cố chấp ở bên nhau, sẽ gây cho nàng bất hạnh, điều đó là điều chàng lo sợ. Đông Hoa nâng chén ngọc, rồi khẽ liếc nhìn nữ tử đang say giấc. Cơn gió khẽ thổi, kéo theo một trận mưa cánh hoa Phật Linh bên bờ hồ rơi rụng.
     Sáng hôm sau, Phượng Cửu tỉnh dậy, mặt trời đã lên quá cây sào. Ti Mệnh mang một bát thuốc đến cho nàng, rồi dặn:
-Đế Quân nói phải về Cửu Trùng Thiên có việc. Người có dặn ta ở lại chăm sóc điện hạ, nếu cần gì, điện hạ cứ nói!
-Ngươi có biết khi nào chàng về không?
-Nhanh thì trong ngày, chậm thì ngày mai, điện hạ không cần lo lắng, nên dưỡng thương, điều tiết độc cho cơ thể mới là quan trọng. Người hãy uống thuốc này, là Đế Quân tự tay sắc đấy!
     Phượng Cửu nhăn mày. Trước giờ, nàng ghét nhất là uống thuốc.
-Thuốc này không uống không được sao Ti Mệnh?
-Người không muốn cũng phải uống, như vậy mới không phụ công sức của Đế Quân được.
        ...........................................

  Cửu Trùng Thiên
  Hôm nay là một ngày quan trọng, các tộc trong Tứ Hải sẽ định tội cho Văn Xương. Mấy ngày nay, Đông Hoa đã nghĩ rất nhiều. Theo tội của Văn Xương, dám ra tay hành thích Đế Quân, lại còn có cả Thái Tử Dạ Hoa cùng Bạch Thiển Thượng Thần, hơn nữa, là bắt cóc, hạ độc, dùng chú với Đế Cơ Thanh Khâu. Như vậy, theo luật chung của các tộc trong Tứ Hải, hắn nhẹ thì bị giam trong Thiên Lao cả vạn năm, nặng thì xử chết. Nhưng, theo như đã Tam Sinh, tình duyên của Phượng Cửu chính là hắn, Văn Xương Đế Quân... vậy, việc xử tội lần này sẽ ra sao?
      Cửu Trùng Thiên tấp nập người ra kẻ vào. Phật Tổ ở Tây Phương Phạn vẫn còn lưu lại để giảng đạo, hôm nay cũng đến đây, vì lời mời của Thiên Quân. Các tộc khác cũng có mặt đầy đủ. Bên trên là Thiên Đế, dưới chiếc sập ngọc không ai khác chính là Đông Hoa Đế Quân, bên phải là Phật Tổ, bên trái là phu thê Dạ Hoa, ngoài ra còn có đông đủ các đế vương khắp Tứ hải. Văn Xương được Thiên Binh dẫn tới trước mặt các tiên nhân. Dung mạo hắn như hoa như ngọc, nay đã hao mòn, ốm yếu khá nhiều. Đôi mắt tràn đầy sự hối hận lẫn căm thù. Hắn căm thù vì chưa trả được món nợ cho Đông Hoa, nhưng cũng hối hận vì đã đưa Phượng Cửu đến ranh giới sinh tử. Sau một hồi, cuối cùng, các tộc cũng thống nhất một quan điểm chung: Văn Xương mắc tội lớn, cả gan bắt cóc, hạ độc Đế Cơ Thanh Khâu, lại có âm mưu thích sát Đông Hoa và phu thê Dạ Hoa, nhưng vì tuổi trẻ, suy nghĩ chưa sâu, bị đày xuống trần gian, mãi mãi không thể trở về các tộc để tu tiên nữa. Án vừa quyết, một luồng sét giáng thẳng vào người Văn Xương, trút bỏ tu vi, đưa hắn trở về là thân xác người phàm.
       Đế Quân ngồi trên chiếc sập ngọc, hơi cau mày, nghĩ: hắn và Phượng Cửu có duyên trên Tam Sinh, nay hắn lại là người phàm, vậy chẳng phải lại trở thành vô duyên? Tiên nhân và phàm nhân mãi mãi không thể bên  nhau được. Càng nghĩ, chàng càng thấy lạ. Khi buổi chầu kết thúc, Đông Hoa vẫn cùng Phật Tổ ngồi bên bờ Phấn Đà Lợi đàm đạo Phật Pháp như mọi khi. Nhưng, nét mặt Phật Tổ hôm nay rất khác, ngài nói:
  -Đông Hoa Đế Quân, ta và ngài quen biết nhiều năm như vậy, những gì ngài làm, ta đều hiểu cả. Năm xưa, khi chiến tranh thuở Hồng Hoang, ngài vì thấy các đế vương đều bị hủy hoại trong tay nữ sắc; lại vì hoàn cảnh ép buộc, nên đã tự hủy tên trên đá Tam Sinh.
    Đế Quân nhớ lại thuở Hồng Hoang, các tộc đều giành nhau làm bá chủ. Ngày ấy, có rất nhiều tộc như: tộc Dạ Điệp, tộc Xích Ngư, tộc Hồ Ly, Thiên Tộc, Ma tộc,... trên dưới cũng một trăm. Ấy vậy, đến bây giờ, chỉ còn lại vài tộc. Nguyên nhân, cũng là do Đế Vương các tộc kia ham mê nữa sắc, là điểm yếu lớn nhất cho kẻ địch đánh vào. Đông Hoa ngày ấy là thần chủ của Thiên tộc, có rất nhiều tộc khác cũng muốn dùng thủ đoạn này với chàng. Trong một ngày, không biết có bao nhiêu mỹ nữ được các tộc đưa đến, người nào nhìn bề ngoài cũng như hoa như ngọc, nhưng bên trong chất chứa là cả một âm mưu. Trong một bữa tiệc, một vị vương đế đã nói với Đông Hoa:
   -Đông Hoa, tại sao bao nhiêu mỹ nữ các tộc gửi đến, ngài không chọn lấy một nữ tử nâng khăn sửa túi, bầu bạn cùng ngài?
   Mọi người đột nhiên im lặng, ai cũng biết vị Đế Quân này lạnh lùng vô cảm, học Phật uyên thâm, xa lánh bụi trần, càng không phải là ham mê sắc đẹp, các nữ tử đến diện kiến chưa bao giờ được gặp. Đông Hoa nghe xong, chỉ cười, giọng lạnh lùng, đáp:
   -Không cần, ta và bọn họ không có duyên.
    Mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên, chưa nhìn, sao biết là vô duyên hay không? Trong lúc chưa ai hiểu gì, thì đá Tam Sinh đã được Đông Hoa niệm chú đưa đến. Chàng lật tìm tên mình trên phiến đá. Chỉ có tên của Đế Quân,  bên cạnh là một khoảng trống, nữ nhân có phúc được sánh duyên cùng ngài vẫn chưa ra đời. Ai nấy đều gật đầu, là vì chàng đang đợi một nữ tử...chưa ra đời, nên từ chối tất cả mỹ nữ khác. Nhưng không, chàng rút kiếm, chĩa mũi Thương Hà vào tảng đã, dẫn một đường sét, xóa sạch tên của mình trên Tam Sinh:
  -Đế Quân ta sinh ra từ linh khí đất trời, khi vũ hóa cũng trở về với đất trời, sẽ không có chấp niệm nào lưu lại trên thế gian nữa. Bổn Đế Quân không có bất cứ nhân duyên nào với nữ nhân cả, trước giờ trên đá Tam Sinh không có, từ nay về sau lại càng không có.
    Phải, ngày đó, Đông Hoa không biết nàng sẽ xuất hiện, lại càng không biết chàng sẽ yêu nàng. Ngày đó, chỉ vì nhìn thấy các tộc dần lụi bại trong tay nữ nhân; lại không muốn ngày ngày đều bị làm phiền, nên quyết tâm ra tay xóa tên mình trên đá Tam Sinh. Để rồi, suốt một ngàn năm nay phải hối hận. Một Đế Quân cao cao tại thượng, một khi hành động thì quả quyết, suy nghĩ vẹn toàn, không ngờ lại có lúc phải day dứt như vậy.
     Đông Hoa nhấp ngụm trà, thấy vị đắng lạ trong cổ họng, nhìn Phật Tổ trước mặt đang mỉm cười:
-Ta đây thông hiểu thế sự ba kiếp nhân sinh của thế giới, những việc như vậy lại càng rõ hơn. Đế Quân vì lo cho Bát Hoang, cũng là lo cho Đế Cơ mà phải chôn vùi tình cảm, chỉ dám đứng nhìn nữ tử đó từ xa; lại không màng hiểm nguy lấy tim làm thuốc chữa, khiến trời xanh cảm động.
   Đông Hoa nghe Phật Tổ nói xong, cũng chỉ mỉm cười miễn cưỡng:
  -Ta xưa nay chưa từng có duyên với nàng, sau này lại càng không thể.
  Phật Tổ cười lớn, nét mặt đôn hậu, nhìn Đông Hoa:
  -Ta đã nói, ta thông hiểu thế sự ba đời. Đông Hoa, ngài có biết, trên đá Tam Sinh kia, vốn dĩ đứng bên cạnh ngài chính là Bạch Phượng Cửu của Thanh Khâu không? Là tại ngài tự hủy tên mình, mà sau này, chỗ trống đó mới được điền tên của Văn Xương?
  -Phật Tổ, ngài nói như vậy có phải để chọc ta không? Khiến ta đã hối hận lại càng thêm hối hận?-Đông Hoa nhấp ngụm trà, ánh mắt xa xăm nhìn xuống đầm bạch liên đang nở.
  -Đông Hoa, ta vốn tưởng rằng, Đế Quân ngươi thông chi tam giới, thông minh hiểu biết, vậy mà cũng có chuyện cả ngàn năm vẫn không thể nghĩ ra? Tấm chân tình của của hai người khiến trời xanh cũng phải cảm động, vậy, ta đây cũng coi như làm phước, nói cho Đế Quân biết!
   Đông Hoa nhìn Phật Tổ, ánh mắt đăm chiêu, dường như vẫn chưa hiểu hết ý trong lời nói của người:
  -Bổn Đế Quân ta mà cũng có chuyện nghĩ một ngàn năm không xong ư?
  Phật Tổ lại cười:
  -Đế Quân có biết, đáng lẽ ra, Văn Xương kia, đã sánh đôi cùng Đế Cơ Thanh Khâu rồi không? Theo Thiên ý, Đế Cơ lén đến Bích Hải gặp ngài, bị ngài làm tổn thương, khi trở về rất đau lòng, sẽ gặp được Văn Xương an ủi. Từ đó, hai người tình cảm gắn bó, kết nghĩa phu thê. Nhưng bây giờ, Văn Xương kia bị các tộc giáng làm phàm nhân, sẽ không thể sánh duyên cùng Đế cơ Thanh Khâu được; điều này, ngài cũng biết. Vì vậy, trên đá Tam Sinh kia, chỗ của Văn Xương lại được trả về cho chủ cũ, cũng chính là Đông Hoa Đế Quân ngài!
   Lần đầu tiên trong vạn năm qua, nét mặt Đông Hoa sửng sốt như vậy. Chàng nhìn Phật Tổ thật lâu, ánh mắt hơi dò xét, có vẻ như không tin được vào những lời nói vừa rồi. Phật Tổ vẫn cười:
   -Không tin, ngài có thể đến tìm đá Tam Sinh mà xem!
   Trong một khắc, đá Tam Sinh đã được ở ngay trước mặt Đông Hoa. Chàng vội vàng mở từng chữ trên phiến đá ấy, bộ dạng luống cuống, có vẻ rất giống cái ngày Phượng Cửu cắt đuôi, cũng chạy đến đây để tìm tên của mình. Một dòng chữ mở ra, được khắc đỏ chói trên phiến đá: Đông Hoa Đế Quân- Bạch Phượng Cửu. Chàng không tin vào mắt mình, trong một khắc lại trở về trước mặt Phật Tổ:
  -Phật Tổ, chẳng lẽ như ngài nói, có chuyện, ta lại nghĩ cả ngàn năm cũng không ra?
   Phật Tổ nhìn nét mặt của Đông Hoa, lại cười lớn:
  - Đế Quân, từ khi ta biết ngài đến nay, chưa bao giờ thấy nét mặt ngài như vậy. Ta cũng cũng muốn xem xem ngài thông chi tam giới là vậy, sẽ giải quyết chuyện này thế nào. Không ngờ, vẫn là như lời cổ nhân nói, khi yêu rồi thì sẽ biến thành kẻ ngốc.
   Phật Tổ nhấp ngụm trà, khẽ cười
  - Đế Quân, chẳng lẽ ngài quên, lần ngài lịch kiếp xuống trần, khi trở về thì như thế nào sao?
    Đúng là Phật Tổ, không thể giấu được bất cứ chuyện gì. Năm đó, Đế Quân lịch kiếp phàm trần, nhưng vì sổ Thiên Mệnh không thể quản được, đã trở về sớm hơn hai mươi năm.
  -Lần ấy, là sổ Thiên Mệnh không quản được Đế Quân ngài, nên ngài trở về sớm hơn thời gian dự định. Ngay cả sổ Thiên Mệnh cũng phải thay đổi theo ngài, thì một phiến đá Tam Sinh liệu có quản được chủ nhân của Bát Hoang sao?
  -Hai chuyện ấy có thể giống nhau được sao Phật Tổ. Ngài hồ đồ rồi! Lần lịch kiếp ấy, ta trở về sớm hơn dự định, đã phải trả giá thế nào chắc ngài cũng biết. Lúc ấy, tu vi của ta mất gần hết, cơ thể chỉ như một phàm nhân, mấy năm trước mới có thể hồi lại như cũ.
  -Ta hồ đồ sao? Người hồ đồ là ngài ấy Đế Quân. Mỗi lần nghịch thiên thì đều phải trả giá. Lần ấy, ngài mất đi tu vi, lần này, ngài mất gì, chẳng lẽ ngài quên rồi sao? Một phần trái tim chắc cũng không phải là nhỏ đâu nhỉ?
    Không gian trở nên tĩnh lặng vô thường. Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của hai người trong hồ sen. Gió khẽ thổi, mái tóc trắng của Đế Quân khẽ bay bay trong gió.
   -Đế Quân, có đúng là ngài đã quá hồ đồ không? Một chuyện nhỏ như vậy mà cũng có thể làm khó tôn thần như ngài sao?-Phật Tổ cất giọng, phá tan sự im lặng, cùng sự bàng hoàng của Đông Hoa.
    Đông Hoa nhìn Đức Phật, không nói được lời nào. Hóa ra, bổn Đế Quân như ngài cũng có lúc hồ đồ như vậy sao?
-Không cầm cảm ơn ta. Ngài hy sinh vì Bát Hoang quá nhiều rồi, cũng nên được nhận lại thứ gì đó phải không. Mau, mau đến Thanh Khâu cầu thân. Ta không làm lỡ việc của Đến Quân nữa, cũng đến lúc ta phải về Tây Phương Phạn rồi. Có dịp, chúng ta lại gặp nhau!
   Đức Phật đã rời đi, mà Đông Hoa vẫn ngồi ở đó, dường như, chàng vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật ấy. Giá như, chàng có thể nghĩ ra sớm hơn, như vậy, cả hai đã không phải đau khổ đến thế. Chàng là chủ nhân Tứ Hải, sổ Thiên Mệnh không quản được vận mệnh của chàng, thì bất kỳ ai cũng không thể quản. Đúng là chàng quá ngốc, một tôn thần bá chủ thế giới lại bị một phiến đá làm khó suốt ngàn năm. Chàng ngồi đó, ngẩn người nhìn những bông Bạch Liên trong đầm. Có một bông rất lớn, tỏa ra linh khí giữa hồ, chính là bông sen xuất hiện trong sinh thần Bạch Thiển, lúc nàng tự vẫn để cứu chàng:
  -Phượng Cửu, là bổn quân hồ đồ, khiến chúng ta phải đau khổ suốt ngàn năm nay, ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng! Phượng Cửu, chờ ta!
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top