Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tâm trạng khi đọc lại phần "Myself"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu quá rồi không viết lại, nay không hiểu sao tự dưng mình lại nổi hứng vào Wattpad đọc lại những dòng đã viết trước đây. Bây giờ mình đã khác rồi. Mình đã lên cấp 3, học hết lớp 10 và đang nghỉ hè. Giờ mình tuy vẫn không tính là có nhiều bạn nhưng những người bạn mà mình chơi cùng rất tốt. Nhờ các bạn ấy mà mình cũng đã cởi mở hơn, làm quen được những người bạn mới, "nhây, lầy, bựa" hơn, bắt trend hơn 😂, phát ngôn cũng "không mấy sạch sẽ" hơn 🤣,.... Thật sự mình cảm thấy rất trân trọng những đứa bạn này, đặc biêt là con A, biệt danh HMU 😆. Bạn ấy cùng tên với người bạn thời tiểu học mà mình đã nói đến trong phần "Myself" đấy. Lúc mình viết phần đó là hồi mình còn học lớp 9, có chơi thân nhưng không cùng lớp với bạn ấy nên mình đã nói là mình không có ai chơi thân thiết nhiều. Nhưng giờ thì khác. Nó cũng dùng fb rồi (nhờ mình và các bạn năn nỉ 😂). Ngày nào tụi mình cũng nhắn tin với nhau. Chuyện học, đu idol, những đoạn vid hài hước, những thông tin hay.... Mỗi khi bắt gặp là mình lại gửi link sang cho nó và ngược lại. Mà từ khi lên cấp 3 nó "dơ, dê" kinh khủng. Suốt ngày "Tao cười t ẻ" riết rồi mình cũng bị nhiễm theo nó luôn, nhưng mình đỡ hơn, mình chỉ dùng icon 💩 thế thôi 😌. Rồi những màn "chạm" vòng 2, vòng 3 "khá là mạnh" của nó với mấy đứa khác càng làm mình quan ngại hơn 🥵. Nhưng có lẽ nó nghĩ sao á mà nó chẳng làm gì mình. Cơ mà dọa này nó cũng bắt đầu biết "ăn hiếp" mình rồi. Gác chân lên chân mình, cũng hơi nặng nhưng mình thấy không sao vì nó thích và mình cảm thấy việc này cũng giúp mình luyện cơ bắp chân, như nâng tạ ấy mà 🤣. Và nhờ những khoảnh khắc "thần thánh" của nó mà mình cũng dần hình thành một sở thích: "chụp hình dìm". Phải nói là cái sở thích này bắt đầu từ khi mình thấy nó bị nhỏ khác chụp dìm, lúc ấy mình mới biết đến khái niệm của "hình dìm". Giờ máy mình lưu ảnh nó và mấy đứa kia bị dìm đầy nhóc luôn, làm mình luôn sợ hết bộ nhớ 🤧. Mà cũng nhờ những pha tấu hài của nó mà mình đã cười nhiều hơn. Giờ tuy vẫn còn hơi ngại những mình đã có thể tự nhiên bộc lộ tính cách và cái sự "điên khùng" của mình rồi 😆.
Nó còn mắc căn bệnh thường gặp của tuổi dậy thò, bệnh ATSM cực nặng luôn á! Nó cứ nhận 4 chị gái nhà Hắc Hường là vợ nó, cả 4 luôn đó! Ngày nào nhắn hay nói chuyện với nó mà khoe idol tí là nó lại kiểu "Giời, chuyện nhỏ. Vợ tao mà lị!" Nghe hơi chán nhưng cũng vui. Giờ mình biết chọc lại nó rồi.mình nhận 2 chị maknae là vợ, chồng mình xong lâu lâu nổi hứng thì đi giành vợ với nó. Vui phết! À và mấy bữa nay mình bât đầu thử kiểu nhõng nhẽo với nó rồi, cũng vì cái post cầu hôn gây "chấn động toàn thể cộng đồng Lấp La Lấp Lánh" trong đó có mình, tất nhiên! Nên bữa mình nhân mình nhớ nó, lâu rồi không gặp (mà thật ra là có hơn nửa tuần à). Nó chửi mình có bênh, chưa tỉnh nhưng mình vẫn nhây tiếp 🤣. Và nay mình D.Ỗ.I nó luôn rồi. Kết quả là nó cmt "🤮" (🤣🤣🤣). Đúng là BFF 👍.
Nãy giờ nói về mấy điểm "không đâu vào đâu" của nó không à. Nên giờ mình sẽ nói về điểm tốt của nó. Nó học rất giỏi, hạng 3 mém hạng nhì vì cái 5 Toán do lơ là. Nên năm lớp 10, không học thêm, có nó ngồi bên cạnh làm mình thấy rât may mắn. Nếu không có nó thì chưa chắc mình học được thế này. Và nó cũng rất trượng nghĩa (có thể do nó là cung Thiên Bình). Bài tập phân nó bao nhiêu thì nó làm, đã phân rồi thì nó sẽ cố gắng làm được. Và nhờ nó nói nhiều, bổ khuyết cho mình nên mình cũng không thấy nhàm chán khi lên lớp.
Còn về cô bạn thời tiểu học, năm lớp 9 khi mình thi hsg, vòng huyện mình đã dành được hạng nhất, còn cậu ấy thì không vòng được top 15, không thể thi tiếp. Mẹ cậu ấy dạy chung trường với ba mình nên về nhà mình nghe ba kể là đã nghe cô nói "Con H đó, nó vậy là nhờ mẹ bó dạy, mẹ nó chấm. Chứ nó cũng có giỏi hơn con tui đâu. Hòi cấp 1 nè, con tui toàn đạt giải cqo hơn nó" Khi nghe ba nói mình đã rất giận trong lòng. Hừ, bà nói nghe hay nhỉ. Con bà hồi trước í, vì bà là phó hiệu trưởng nên mỗi lầm thi online vòng trường là các cô các thầy bộ môn cứ túm tụm lại chỉ bài, giải bài cho. Còn tôi thì sao chứ, tôi chỉ có ba tôi là giúp tôi thôi. Và bài thi lần này là tự bản thân tôi làm, tôi chưa bao giờ xem trước đề hay được mẹ chỉ trước, thậm chí việc mẹ tôi cho đề và chấm tôi còn không được biết trước nữa thì làm sao tôi hỏi vậy được? Thật ngộ nghĩnh! Và thế là những ấn tượng tốt của tôi về bạn ấy cũng dần phai nhạt, tuy tôi vẫn luôn xem những kí ức đó là những thứ quý giá vô cùng nhưng bây giờ, tôi không còn chơi với cậu ấy nữa. Cứ như là người dưng, đi ngang qua cũng chẳng có chào hỏi gì. Tôi chưa từng quen ai (theo kiểu tình yêu ấy) nên tôi cũng không biết cảm giác khi thích ai đó là như thế nào và sau khi chia tay sẽ ra sao, nhưng nhờ đọcvaif bộ truyện và xem vài video trên youtube thì tôi cũng có thể mường tượng được. Có lẽ cảm giác khi người bạn từng rất thân thiết nay trở nên xa lạ cũng rất đau, có khi chẳng kém nỗi chia xa người yêu đâu. Xin được trích một câu trong bài hát "Rồi người thương cũng hóa người dưng" của Hiền Hồ: "Một người từng thương nhiều thế, rồi cũng hóa người dưng.... Chẳng còn gọi nhau bằng những cái tên mình đã từng...."
Phải, tôi và bạn ấy cũng từng có những biệt danh rất thú vị. Cậu ấy là "A heo" còn tôi thì là "Bìm bịp" 😂. Tôi cũng chả hiểu sao mấy đứa kia lại kêu tôi là như vậy. Biệt danh này vẫn theo tôi cho đến tận bây giờ, lũ bạn thân, đặc biệt là con HMU, chúng nó vẫn hay gọi tôi là "Bịp" cho gọn 🤣. Ban đầu tôi cũng hơi phản đối, nhưng riết rồi cũng quen 😌. Có những việc, đã xảy ra thì nó vẫn luôn ở đó. Bạn không thể làm gì để thay đổi được, chỉ có thể chấp nhận. Cũng như việc người và người bạn thân quen hơn 10 năm (tính từ lúc tôi quen cậu ấy đến nay) mà giờ lại chẳng khác người dưng là bao. Thật ra tôi cũng hơi buồn, nhưng vẫn chấp nhận thôi. Có lẽ là do tôi nhút nhát, rụt rè, không dám đến gần bắt chuyện lại với cậu ấy. Hoặc cũng có lẽ do cả 2 đã xa cách nhau quá lâu. 3 năm, có lẽ đối với chúng ta bây giờ thì nó không phải quãng thời gian quá dài, nhưng với một đứa trẻ 10 tuổi, chỉ xa vài tháng thôi là đủ để nó quên dần đi một người rồi. Xung quanh có thêm nhiều bạn mới cũng giúp nó dần quên đi người bạn cũ ấy. "Nghe nói là cậu vẫn sống tốt nhỉ? Mình cũng mừng cho cậu." Vâng, đó là suy nghĩ của tôi mỗi khi nhớ về cậu ấy.
Có lẽ do tôi đang trong cái độ tuổi đẹp nhất của thanh xuân, cái tuổi của sự mộng mơ, những sự suy diễn quá mức, giả vờ như bản thân pà người sâu sắc lắm, phát ngôn những câu như vậy. Tôi thừa nhận, tôi hính là đang như vậy đấy. Tôi biết, qua những quyển sách, những bộ phim mà tôi đã xem. Tôi biết là những cô cậu 18 với những ước mơ, suy nghĩ cố tỏ vẻ là người lớn để rồi vài năm sau nhìn lại thì tự bật cười vì những dòng mình đã viết ra. Tôi cũng đang trải qua điều đó. Suốt ngày tự cho là bản thân đã lớn, đã có quyền quyết định cho bản thân, biết tranh luận khi không cùng ý kiến với bố mẹ,.... Nhưng mà, đó là tự nhiên, là quy luật tất yếu của sự trưởng thành mà, khải không? Việc gì tôi phải cãi lại, cố tỏ ra là mình đúng chứ. Sống tự do như vậy, thật thoải mái biết bao. Phải tận hưởng trước đã. Sau này có hối hận gì thì để sau. Như người ta nói, "Việc gì ta không tận hưởng khoảnh khắc này trước, nó đã qua rồi sẽ không quay lại đâu. Tương lai luôn bất biến, dù có dự đoán bao nhiêu thì vẫn luôn có những rủi ro hiện hữu. Thay vì cố gắng vì một cái tương lai mà bạn còn không chắc chắn, tại sao không thử nỗ lực cho hiện tại?" Thật là hay!
Ai da, bí ý tưởng mất rồi. Nên tôi đành ngừng thôi, phải đi ngủ nữa. Bye!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top