Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Đã lâu không gặp."

Một câu chào hỏi này mặc dù là nói với Khổng Tiếu Ngâm, nhưng Tôn Nhuế nghe thấy cơ hồ cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô nhìn người kia, lại nhìn Khổng Tiếu Ngâm sau khi phát hiện sự có mặt của người đó đều không quan tâm gì đến sự hiện diện của cô.

Tôn Nhuế nhíu mày, siết chặt tay, ẩn nhẫn nói:

"Hình như là bạn chị. Vậy hai người nói chuyện đi, em đi mua nước."

Cũng không để ý đến Khổng Tiếu Ngâm có chú ý đến lời nói của mình hay hồi đáp lại, Tôn Nhuế ngay lập tức xoay người đi. Đột nhiên cô có cảm giác, mình ở lại đó thực sự quá dư thừa.

"Em vẫn như trước, không có gì thay đổi nhỉ?"

Người kia vẫn nhìn Khổng Tiếu Ngâm nhu hòa mỉm cười với nàng. Mà lời nói này của cô ta khiến nàng cũng bừng tỉnh. Nàng nhìn cô ta, trong mắt từ sự lưu luyến biến thành tức giận cùng lạnh nhạt, nàng đáp:

"Không. Tôi khác trước rất nhiều. Ít nhất tôi đã thông suốt rất nhiều thứ, và quan trọng hơn nữa... không cố chấp chờ một người không thuộc về mình nữa."

Nói ra những lời này, trong lòng cũng không có thương tâm như nàng đã từng nghĩ, đổi lại còn cảm thấy nhẹ nhàng như trút bỏ được gánh nặng.

Lúc này Khổng Tiếu Ngâm tự bật cười chế giễu chính mình. Thì ra là tự nàng nhốt mình trong cái lồng sắt đó, tự cho rằng bản thân sẽ không có cách nào từ bỏ được. Cứ luôn nghĩ rằng, bản thân bỏ ra một chút thời gian chờ đợi, người kia rồi sẽ lại quay về bên mình. Hai người lại giống như trước kia, hạnh phúc viên mãn.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là đã tự mình làm khó chính mình.

Nhưng cũng thật may mắn, vì bản thân đã kịp thời tỉnh ra, nhận ra được điều mình nên làm là gì. Cũng như là giữ được người yêu thương mình bên cạnh mình. Không có hối hận.

"Em thật sự hạnh phúc không?" Người kia nhìn nàng cười buồn hỏi.

"Tôi đang rất hạnh phúc, và trong tương lai sẽ còn hạnh phúc hơn như thế nữa."

Khổng Tiếu Ngâm đối diện với ánh mắt kia, đã thật sự không còn rung động mà kiên quyết đáp.

"Và giờ chị cũng đã có hạnh phúc riêng của mình rồi không phải sao? Giữa tôi và chị xem như đã không còn liên quan gì nữa. Chị có tình yêu của chị, tôi có hạnh phúc của tôi. Hai người nếu đều đã có lí tưởng riêng trong cuộc sống của mình, vậy thì thành tâm chúc phúc cho đối phương. Duyên hết, không thể cứ luôn cưỡng cầu."

Vài tháng trước, bản thân còn ngu ngốc chờ đợi người này. Thế mà thời gian qua đi chưa bao lâu, chính mình lại có thể bình thản nói ra những lời này. Quả nhiên không gì có thể chắc chắn được chuyện của tương lai.

"Nếu em đã nói như thế, tôi cũng không thể keo kiệt với em mà không chúc cho em. Hy vọng cuộc sống em về sau sẽ luôn viên mãn. Cũng mong sẽ sớm nhận được thiệp mời từ em."

Khổng Tiếu Ngâm phì cười một tiếng, đáp lại:

"Chị cũng vậy. Mà hôm nay lại để đến đây một mình sao?"

"Không có, cô ấy đi mua đồ ăn ở gần đây. Còn em... em không đi theo người yêu mình sao? Cô ấy nãy giờ đi cũng lâu rồi đó."

Tôn Nhuế?

Phải rồi. Lúc này nhờ sự nhắc nhở của người kia, Khổng Tiếu Ngâm cũng nhận ra Tôn Nhuế vốn dĩ ở bên cạnh mình đã biến mất từ lúc nào.

Mà hình như lúc nãy, khi nàng còn đang thất thần, cô đã nói... đi mua nước?

Khổng Tiếu Ngâm xoay người, hết nhìn trái lại nhìn phải, những trước mắt tứ phía đều là người, nàng không cách nào nhìn thấy được Tôn Nhuế.

Đột nhiên nàng lại lo lắng. Trước kia yêu nhau, rồi chia tay, rồi quay lại, sau đó lại chia tay. Hai lần, mà nguyên nhân chỉ có một. Mặc dù lúc này Tôn Nhuế mất trí nhớ, có lẽ cũng không nhớ được nó. Nhưng mà... vì điều gì Khổng Tiếu Ngâm lại cảm thấy bất an như thế.

Nàng không muốn tốn thời gian ở đây suy nghĩ lung tung nữa. Nói câu tạm biệt với người kia, rồi ngay lập tức chạy đi tìm Tôn Nhuế.

Người kia đứng nhìn bóng dáng Khổng Tiếu Ngâm chạy đi, trên mặt lộ ra nụ cười, có chút buồn cũng có chút nhẹ nhõm.

Lần này, em không chạy về phía tôi nữa.

.

.

.

Tôn Nhuế một mình lang thang ở quảng trường, cũng không biết mình đi như thế đến bao giờ. Chỉ biết rằng hiện tại trong lòng vô cùng trống rỗng.

Khổng Tiếu Ngâm, đến cuối cùng chị vẫn lựa chọn người kia.

Đến cuối cùng, sự tin tưởng của tôi là sai lầm.

Tôn Nhuế mỉa mai nhếch môi. Bản thân hạ quyết tâm cho Khổng Tiếu Ngâm một cơ hội, cũng như để bản thân đánh cược thêm một lần. Đem toàn bộ tình cảm và lòng tin đánh cược một lần cuối cùng, để bản thân biến thành kẻ mất trí, quên hết đoạn đau thương ở quá khứ, để cả hai hoàn toàn bước vào cuộc tình mới.

Vậy mà...

Tôn Nhuế nhớ lại một tuần trước khi mình xảy ra tai nạn. Khi ấy cô có hẹn với một người bạn đã lâu không gặp bởi người bạn kia làm việc ở một thành phố khác, cậu ta là bác sĩ, công việc cũng bận hơn người bình thường, khó lắm mới có thời gian mà gặp nhau.

Cả hai ngồi trò chuyện cùng nhau, cũng là nói về những câu chuyện trong cuộc sống thường ngày. Nói về công việc, về mối quan hệ xung quanh, cũng nói về tình trạng của bản thân.

Chính là về bệnh trầm cảm trước kia của Tôn Nhuế.

Mà người giúp cô vượt qua giai đoạn khủng hoảng đó một phần cũng nhờ người bạn làm bác sĩ tâm lí này.

Sau đó cậu ta có kể cho cô nghe về việc mới gần đây cậu ta có trị cho một người bị tai nạn sau đó bị mắc chứng phân li ký ức. Cô nghe thấy vừa thấy lạ vừa thấy hứng thú. Liền chăm chú lắng nghe. Người nhà bệnh nhân muốn người đó nhớ lại nên đã đến gặp bạn cô và dùng những bài tập thôi miên, bệnh nhân sau đó cũng từ từ nhớ lại.

Tôn Nhuế không quan tâm nhiều lắm đến việc bệnh nhân có nhớ lại hay không. Điều cô chú tâm nhất chính là khi bạn cô nói, chứng phân li ký ức khiến con người ta quên đi một người hay một việc quan trọng mà người đó không muốn nhớ đến nữa, tuy nhiên những chuyện khác đều có thể nhớ rõ.

Cô cũng có hỏi, bằng cách nào mắc phải bệnh này.

Bạn cô nói bởi do sự sợ hãi, muốn trốn tránh của bệnh nhân.

Sau ngày đó trở về, Tôn Nhuế cũng bắt đầu suy nghĩ về nó. Nếu như một ngày cô có thể giống như vậy, có phải rất tốt hay không?

Và giống như ông trời cũng nghe thấy được lời thỉnh cầu của cô. Lại để cho chiếc xe kia xuất hiện, cứu được Khổng Tiếu Ngâm, bản thân cô dù có tránh nhưng vẫn để bản thân nằm viện suốt một tuần.

Nhưng đó vừa hay lại là cơ hội tốt để Tôn Nhuế thực hiện được mong ước của mình.

Đem kí ức đau thương của mình và Khổng Tiếu Ngâm quên đi. Làm một kẻ mất trí nhớ, cùng nàng viết lên đoạn tình mới không có vướng bận.

Nhưng mà vận mệnh trớ trêu, vào thời khắc Tôn Nhuế nhìn thấy người đứng trước Khổng Tiếu Ngâm, cũng như nhìn rõ biểu cảm của nàng. Cô biết, mình lại thua rồi.

Trận chiến này, vốn dĩ cô không có được đường thắng.

Vậy mà vẫn luôn cố chấp, hết lần này đến lần khác đem trái tim mình ra đặt cược. Cuối cùng nhận về chỉ là mảnh tro tàn.

"Tôn Nhuế!!!!"

Tôn Nhuế giật mình, ở giữa đám đông ồn ào lại nghe thấy âm thanh quen thuộc. Cô vội xoay người lại, trước mắt là thân ảnh vội vã của Khổng Tiếu Ngâm đang chạy tới.

"Em làm gì mà chị gọi điện không nghe máy vậy?"

Khổng Tiếu Ngâm đứng trước mặt Tôn Nhuế mà thở hổn hển. Nàng gọi điện cho cô biết bao nhiêu cuộc, nhưng chuông thì đổ nhưng không có người nghe. Sự bất an trong lòng càng lúc càng rõ, cũng may Tôn Nhuế đi không xa, nàng kiên nhẫn chạy đi tìm một lúc cuối cùng cũng tìm được cô.

Lúc này sự lo lắng cùng mồ hôi đổ trên mặt Khổng Tiếu Ngâm khiến Tôn Nhuế nhìn đến không có phản ứng, cũng không nghe thấy lời phàn nàn của nàng. Chỉ khi Khổng Tiếu Ngâm vừa đứng thẳng dậy, Tôn Nhuế không nói không rằng liền bước đến nhốt nàng vào trong lòng mình.

"Tôn Nhuế??"

Khổng Tiếu Ngâm cảm thấy khó hiểu, đột nhiên đứa trẻ này lại ôm chặt nàng như vậy. Mặc dù thắc mắc, nhưng khi nãy không thấy Tôn Nhuế nàng cũng vô cùng lo lắng, bấy giờ an tâm mà ôm lại cô.

"Em làm chị lo lắng đó. Đã nói chân không được hoạt động nhiều, em lại đi lâu như vậy."

"Nếu em không đi được nữa, vậy chị có đưa em đi không?"

Tôn Nhuế ở bên tai Khổng Tiếu Ngâm thì thầm. Cô đang muốn thăm dò nàng, cô muốn có một câu trả lời thỏa đáng nhất.

"Tất nhiên rồi. Chị còn phải đưa em về gặp ba mẹ chị. Dù bất cứ giá nào chị cũng phải đưa em đi rồi."

Âm thanh của Khổng Tiếu Ngâm như bông đùa vang bên tai. Nhưng chỉ cần như thế thôi, Tôn Nhuế cuối cùng có thể bỏ xuống tảng đá đè trong tâm.

Cô biết Khổng Tiếu Ngâm nghe không rõ ý tứ trong câu hỏi của cô, nhưng cô biết nàng đang trấn an cô, cũng biết lời nói này là thật lòng, là khẳng định người nàng chọn chính là cô.

Sự cố chấp của mình cuối cùng cũng được đền đáp. Ván cược cuối này, cuối cùng cô cũng thắng lớn rồi. Cô đã có được điều cô mong ước duy nhất trong cuộc đời này.

Tôn Nhuế không cần quá nhiều, cô chỉ cần có Khổng Tiếu Ngâm bên cạnh mình thôi.

"Phải giữ lời đấy nhé! Tránh chị nuốt lời, cuối năm nay em sẽ đưa chị về ra mắt ba mẹ em trước."

Cô buông nhẹ Khổng Tiếu Ngâm, tinh nghịch cười.

"Không biết là ai sẽ nuốt lời?!" Khổng Tiếu Ngâm bĩu môi, đưa tay đan lấy bàn tay của Tôn Nhuế.

"Nhưng mà trước tiên phải bắt đền em. Bắt chị chạy khắp nơi tìm em, bây giờ em phải đưa chị đi ăn gì đó để bồi dưỡng lại thân thể này."

Tôn Nhuế bật cười, sủng nịch nhéo nhẹ má của Khổng Tiếu Ngâm.

"Không thành vấn đề, phu nhân muốn ăn gì đây?"

"Ăn kem!!" Khổng Tiếu Ngâm như đứa trẻ hô lên.

"Được. Tất cả đều đáp ứng chị hết."

"Mà đúng rồi. Cuối năm nay Lục Đình và Tiền Bội Đình dự định sẽ tổ chức hôn lễ cùng một ngày. Bọn họ nhất quyết bắt chúng ta là phụ dâu phụ rể cho bọn họ."

"Cái này đơn giản mà. Chúng ta làm, dĩ nhiên tiền mừng sẽ không có, xem như đó là tiền công đi."

"Em nói đúng. Nhưng làm vậy lỡ như đến hôn lễ của chúng ta bọn họ cũng không đi tiền mừng thì sao?"

"Vậy tốt nhất là không mời họ luôn."

"Haha... phải ha! Nên làm vậy."

Giữa một rừng người, Tôn Nhuế chỉ nghe thấy tiếng cười vang của Khổng Tiếu Ngâm. Được nhìn thấy nàng ở trước mặt mình vui vẻ, những suy nghĩ khi trước cũng đều tan biến hết.

Quả nhiên chỉ có một mình Khổng Tiếu Ngâm mới khiến tâm trạng cô thay đổi liên tục như vậy.

Cũng chỉ có mình nàng khiến cô đau thương, nhưng cũng chỉ có duy nhất nàng khiến cô hạnh phúc như thế.

Tất cả, đều là nàng.

Sự cố chấp của cô, cũng chỉ dành cho nàng.

Khổng Tiếu Ngâm, vì chị... cả ngàn lần rồi.


Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top