Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






"Chị biết em vẫn còn yêu chị, đúng không?"

Đối với loại câu hỏi này của Khổng Tiếu Ngâm, Tôn Nhuế bắt đầu có sự đấu tranh giữa lí trí và con tim mình. Cô nói không còn yêu nàng thì chính là giả dối, nhưng còn yêu chính là thừa nhận cho Khổng Tiếu Ngâm một cơ hội.

Vì vậy Tôn Nhuế đưa ra câu trả lời mà cô nghĩ là phù hợp nhất cho hoàn cảnh hiện tại. Cô nhìn vào đôi mắt long lanh của Khổng Tiếu Ngâm, hạ giọng nói:

"Điều đó không còn quan trọng nữa, hiện tại tôi không muốn yêu chị nữa."

Chính là cho dù còn yêu chị, nhưng tôi không muốn tiếp tục cùng chị đi tiếp nữa.

Trong khoảnh khắc Tôn Nhuế lướt qua người nàng muốn rời đi, Khổng Tiếu Ngâm biết thế nào là đau đến tận cùng, nàng chơi vơi như rơi xuống vực thẳm mà không biết phải làm gì. Tuy nhiên khi tiếng mở cửa vang lên, Tôn Nhuế sắp rời đi, nàng biết nếu nàng không làm điều gì đó, nàng chính thức sẽ vụt mất cô mãi mãi. Vì vậy, Khổng Tiếu Ngâm cất giọng đầy quyết tâm:

"Hiện tại không được cũng không sao. Chị sẽ bắt đầu theo đuổi em lại từ đầu, giống như cái cách em đã làm vì chị!"

Đối với sự kiên quyết này của Khổng Tiếu Ngâm, Tôn Nhuế cũng khá bất ngờ. Bởi vì với tính cách của nàng mà cô biết, nếu những thứ nàng không có được, Khổng Tiếu Ngâm cũng chẳng buồn quan tâm tới nữa. Bởi vì trước giờ đều là người khác phải đuổi theo nàng, không có một ai đủ bản lĩnh để nàng đuổi theo.

"Tùy chị." Với cách đáp trả hờ hững này của cô, không phải là Tôn Nhuế xiêu lòng, mà vì cô nghĩ sẽ không lâu đâu Khổng Tiếu Ngâm sẽ mất kiên nhẫn và quên đi điều nàng nói.

Con người nàng chính là như vậy.

Tuy nhiên ngay sau đó Tôn Nhuế lại thấy hối hận vì câu nói tùy hứng của mình đã khiến Khổng Tiếu Ngâm như tiếp thêm động lực. Từ trong bữa tiệc, vốn dĩ chỗ ngồi của cả hai là đối diện nhau, nhưng sau đó lại biến thành ngồi cạnh nhau. Và mặc dù cô đã cố tình không để ý đến nàng, nhưng Khổng Tiếu Ngâm vẫn không ngừng gắp thức ăn cho cô, mà còn là những món cô thích.

Tôn Nhuế làm lơ, nhưng vẫn phải miễn cưỡng ăn bởi vì chén của cô đã sắp đầy ụ thức ăn do nàng gắp.

Cứ tưởng chừng mọi việc đã dừng lại ở đó, nhưng mọi chuyện mới vừa bắt đầu khi bữa tiệc tàn và mọi người trở về phòng ngủ.

"Tôn Nhuế... Tôn Nhuế... em đâu rồi?"

Hai tay chống hông, Tôn Nhuế đứng một bên bất lực nhìn con người say khước nằm trên giường không ngừng gọi tên cô. Tôn Nhuế lúc này cũng không còn tỉnh táo mấy, nhưng cái người ở cùng cô đây bắt cô phải tỉnh táo mà trông chừng nàng.

Hai cặp ở hai phòng kia lúc này chắc là không thể quấy rầy nữa rồi, bọn họ sẽ giết cô chết nếu bây giờ cô sang gõ cửa phòng họ. Vì thế chỉ đành tự mình lo cho Khổng Tiếu Ngâm.

Vừa tiến đến muốn chỉnh lại tư thế đàng hoàng cho Khổng Tiếu Ngâm, thì ngay lúc cô vừa nắm lấy vai của nàng, Khổng Tiếu Ngâm đã bắt lấy tay cô kéo xuống, lập tức cả người cô đã đè lên người nàng, và Khổng Tiếu Ngâm đã đưa tay ôm lấy cô cứng ngắt.

"Vợ à, chị khó chịu..."

"Khổng Tiếu Ngâm, chị nên nhớ chúng ta đã chia tay!"

Tôn Nhuế thấp giọng, muốn rời khỏi người Khổng Tiếu Ngâm, nhưng cô vừa động đậy, nàng lại càng ôm chặt hơn.

"Em bị khùng hả? Chúng ta chỉ mới vừa yêu nhau."

Khổng Tiếu Ngâm úp mặt vào cổ Tôn Nhuế, giọng nũng nịu bên tai cô khiến Tôn Nhuế không ngừng siết chặt hai tay.

"Khổng Tiếu Ngâm, chị tỉnh táo lại đi. Tôi và chị, không là gì của nhau cả."

"Em nói dối! Vì sao lại không là gì? Chúng ta đang rất hạnh phúc mà..."

"Không! Là chúng ta đã từng hạnh phúc. Khổng Tiếu Ngâm, là chị đã rời đi, đừng trở nên đáng thương như vậy được không?"

"Không đâu Tôn Nhuế. Đêm qua chị vẫn còn mơ thấy em ôm lấy chị, mỉm cười với chị, và nói yêu chị...."

"Đó chỉ là giấc mơ thôi.."

"Không phải! Đó là những gì em đã từng làm cho chị! Tôn Nhuế, chị rất nhớ em! Chị rất nhớ em, vô cùng nhớ em. Chị hối hận rồi, đáng lẽ chị nên nghe lời Lục Đình, đáng lẽ chị nên nhìn về phía em nhiều hơn..."

Đêm đó Tôn Nhuế gần như thức trắng khi mà bên cạnh là một Khổng Tiếu Ngâm say sỉn ôm chặt lấy cô mà không ngừng luyên thuyên, nàng nói rất nhiều thứ, Tôn Nhuế có cái nhớ lại có cái không. Cô không thể làm được gì bởi nàng ôm cô gần như không cho cô cơ hội thoát ra. Trước giờ Khổng Tiếu Ngâm không thích ôm, bởi như thế rất khó chịu nàng sẽ không ngủ được. Vậy mà bây giờ lại ôm cô nói đến khi ngủ thiếp đi.

Khổng Tiếu Ngâm, chỉ một thời gian ngắn không gặp nhau, vì sao chị lại thay đổi đến tôi cũng thấy sợ hãi.

Tôi sợ hãi bản thân sẽ một lần nữa bước về phía chị.

.

.

.

Tôn Nhuế cứ ngỡ đêm hôm đó đã là quá đủ với cô, sau khi trở về từ chuyến đi chơi, bọn họ bắt đầu tách ra, 5 người kia trở về cùng 1 thành phố, còn cô một mình trở về cuộc sống bình đạm của cô, bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc, nhưng vì công việc mỗi người quá bận rộn, cũng không có thời gian gặp mặt, Khổng Tiếu Ngâm cũng không có lí do để thực hiện điều mà nàng đã nói. Mà cô thiết nghĩ có lẽ nàng cũng đã quên bén lời nói đó rồi.

Tuy nhiên, Tôn Nhuế đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Sau buổi tối hôm đó 3 ngày, vào lúc Tôn Nhuế vừa đi làm về, điện thoại vừa thông báo có tin nhắn gửi đến. Vốn nghĩ là Tiền Bội Đình hay Lục Đình nhắn tin rủ cô cùng chơi game, nhưng màn hình lại hiện lên cái tên mà cô không bao giờ ngờ đến.

Tiểu Khổng.

Có một sự thật là kể từ khi chia tay, Tôn Nhuế chưa từng vào box chat cũ của hai người, cả tin nhắn chia tay của Khổng Tiếu Ngâm cô cũng không bấm vào đọc, và cả biệt danh của nàng cô cũng chẳng xóa đi. Chỉ đơn giản là im lặng ngầm chấp nhận lời chia tay của nàng, không ồn ào, không làm bất cứ điều gì, cứ như thế lẳng lặng rời khỏi cuộc sống của nàng.

Bây giờ Khổng Tiếu Ngâm lại gửi tin nhắn cho cô, Tôn Nhuế xem như chưa từng nhìn thấy, đặt điện thoại qua một bên rồi sửa soạn đồ đi tắm.

Tôn Nhuế tắm xong, cô lại lấy laptop ra xử lí công việc còn dang dở ngày hôm nay, điện thoại để một góc không được để ý đến.

Cho đến khi cô vẫn đang chuyên tâm làm việc, nhưng điện thoại cứ không ngừng run lên, tin nhắn gửi đến tới tấp, trong lòng sinh ra khó chịu, vì vậy Tôn Nhuế vẫn phải miễn cưỡng cầm điện thoại lên kiểm tra xem.

Vẫn là tin nhắn từ một người gửi đến, Tôn Nhuế nặng nề thở dài, ấn vào xem.

Đoạn tin nhắn chỉ ngắn gọn một câu "Nhuế Nhuế" mà Khổng Tiếu Ngâm gọi cô, sau đó nàng gửi một loạt ảnh. Ảnh chụp cùng nhóm đi chơi ngày hôm đó có, ảnh chụp riêng cô cũng có. Tuy nhiên những bức ảnh chụp cô đều không có tấm nào là chính diện. Tôn Nhuế nhớ rõ hôm đó ngoài chụp ảnh cùng nhóm, cô không có chụp riêng bất cứ tấm nào. Đây rõ ràng là có người chụp lén cô.

Mà người chụp, chắc hẳn chính là người đang gửi ảnh cho cô đây.

Tưởng chừng nàng chỉ đơn thuần gửi ảnh cho cô, Tôn Nhuế cũng không cần trả lời lại, toan đặt điện thoại xuống tiếp tục công việc, nhưng người bên kia lại gửi một tin nhắn khác.

"Em chọn một tấm đi."

Tôn Nhuế khẽ nhíu mày, chọn một tấm theo lời Khổng Tiếu Ngâm. Cô chọn tấm ảnh cả nhóm đứng ở bờ biển, lúc này bình minh vừa lên, ánh nắng vàng hòa cùng cát trắng, biển xanh mang cảm giác êm dịu, mát mẻ, sáu người đứng ở giữa khung hình, ai nấy cũng đều cười rất tươi, khung cảnh nhìn vào khiến người khác lưu luyến không nhịn được mà cười theo. Cô chọn xong liền gửi lại cho Khổng Tiếu Ngâm.

Sau đó nàng lại gửi tới một tin nhắn nữa.

"Ý chị là ảnh của em."

"???"

Tôn Nhuế không hiểu liền nhắn lại.

"Mau chọn đi."

Không biết nàng muốn làm gì, nhưng công việc vẫn còn chưa làm xong, Tôn Nhuế đành chiều lòng Khổng Tiếu Ngâm để nàng có thể để yên cho cô xử lí công việc.

Tìm trong những tấm ảnh mà Khổng Tiếu Ngâm đã gửi, nhìn tới nhìn lui Tôn Nhuế cũng chọn được một tấm. Đó là bức ảnh cô quay người lại hoàn toàn với ống kính, khi ấy cô mặc quần tây đen dài đến mắt cá chân, áo thun đen, khoác bên ngoài là áo sơ mi trắng, mang một đôi giày trắng đen đan xen, hai tay đặt trong túi quần, gió biển thổi lên khiến tóc cùng áo sơ mi cô bay phất phơ, đầu cô hơi ngửa, Tôn Nhuế nhớ lại bản thân khi ấy có lẽ là đang đứng ngắm biển trong khi chờ mọi người chụp hình.

Trong tấm ảnh, với bố cục là bầu trời đầy mây trắng, nắng chiếu rọi xuống mặt biển, khiến màu xanh bên dưới càng thêm lấp lánh, bản thân cô so với khung cảnh phía sau thật nhỏ bé, lại đứng một mình rất đơn độc. Cô chỉ đứng đó, vô định, không làm gì, nhưng cũng rất giống đang chờ đợi điều gì. Bức ảnh này, rất phù hợp với tâm trạng rối bời lúc này của cô.

Tôn Nhuế ấn vào bức hình gửi cho Khổng Tiếu Ngâm.

"Được."

Khổng Tiếu Ngâm rất nhanh đã trả lời, Tôn Nhuế cũng không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì. Nhưng cũng không quá tò mò mà nhắn hỏi, xem như đã giải quyết xong, cô trực tiếp tắt máy tiếp tục làm việc.

Hoàn toàn không biết đến tin nhắn tiếp theo của Khổng Tiếu Ngâm cho đến qua ngày hôm sau cô mở điện thoại lên.

.

.

.

"Em có thể nói chuyện với chị một chút không?"

Khổng Tiếu Ngâm nhìn tin nhắn của mình gửi đi nhưng không có người nhận, có lẽ là Tôn Nhuế đã tắt máy đành chán nản thở dài.

Cứ như thế này không phải là cách, nàng và Tôn Nhuế ở hai thành phố khác nhau, cả hai đều bận rộn với công việc của mình, nếu có gặp chỉ có thể gặp vào cuối tuần, liên lạc chỉ có thể bằng điện thoại, nhưng em ấy chẳng buồn xem tin nhắn của nàng, tin nhắn giữa cả hai lúc nãy cũng chỉ có nàng nói, Tôn Nhuế chỉ có làm theo lời nàng, có gửi cũng chỉ là ba dấu chấm hỏi đầy lạnh lẽo. Nếu cứ như vậy, đến bao giờ nàng mới có thể kéo cô về lại phía mình chứ?

Không được! Phải suy nghĩ ra cách gì đó...

Khổng Tiếu Ngâm nghĩ ngợi, cuối cùng chịu không nổi kêu lên:

"Lục Đình!!!!"

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top