Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

05. Cùng nhau về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người bạn nhỏ loay hoay mất cả buổi chiều mới hoàn thành việc ngưng tụ hồn hoàn. Khi Tiêu Viêm ngưng tụ thành công cái hồn hoàn đầu tiên xong, lúc cậu mở mắt ra, trời đã sập tối, đồng thời tiếng dạ dày của hai cô cậu réo không ngừng nghỉ. Tiểu Vũ đói lả cả người nhưng cô lo lắng cho Tiêu Viêm hơn cái bụng của mình, vậy nên cô nhóc nhất quyết ngồi yên tại chỗ chờ Tiêu Viêm thành công mới tính tiếp chuyện cơm nước.

Lúc Tiêu Viêm mở mắt, Tiểu Vũ lập tức nhích người lại gần. Cô nàng đi vòng quanh quan sát Tiêu Viêm kỹ càng từ đầu đến chân, thấy cậu không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ngồi xổm đối diện với Tiêu Viêm, đôi mắt nâu đen to tròn đầy sự quan tâm nhìn người trước mặt, vội vàng hỏi han.

"Tiểu Viêm cảm giác thế nào? Có khó chịu gì không?"

Dáng vẻ quan tâm của Tiểu Vũ khiến lòng cậu ấm áp không thôi. Tiêu Viêm cười khẽ lắc đầu, đáp lại câu hỏi của cô bé.

"Không tệ lắm. Sau khi ngưng tụ hồn hoàn thành công thì ta thấy cơ thể khỏe mạnh và dồi dào tinh thần hơn trước rất nhiều."

Nói xong những lời cần nói, Tiêu Viêm chống tay đứng dậy, tiện thể vươn vai vặn người một cái. Tiếng xương cốt kêu "lục cục" báo hiệu cho việc cơ thể nhỏ tuổi này hiện đang rất mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi gấp. Xem ra tình huống hồi phục tuyệt đối sau khi ngưng tụ hồn hoàn mà Tiểu Vũ nói tới không áp dụng được với cậu, hoặc có lẽ do cấp bậc của cậu còn thấp nên vẫn chưa thể xảy ra hiện tượng trên.

Thấy Tiểu Vũ còn muốn nói gì đó, Tiêu Viêm giơ tay xoa đầu cô nhóc. Cậu cảm nhận rõ ràng từng sợi tóc mềm mại cọ vào bàn tay, khóe môi cong thành độ cung vừa phải. Tiêu Viêm cười nói với cô nhóc thỏ đang đơ người ra vì hành động bất chợt của mình.

"Đi ăn trước đã nào, bằng không lát nữa đám Vương Thánh thấy Tiểu Vũ tỷ uy phong của bọn họ đói tới rụng mất hai tai thỏ giờ!"

Tiêu Viêm xoa đầu Tiểu Vũ xong tiện thể đùa một câu, tức khắc cô nhóc nhảy cẫng lên, đôi tai thỏ ủ rũ lập tức dựng thẳng. Tiểu Vũ theo bản năng giơ hai tay sờ sờ cặp tai thỏ trên đầu mình, thấy nó còn yên vị trên tóc mới thở phào một cái. Bỗng nhiên cô nàng khựng lại, cặp má phúng phính như trái đào chín nay lại càng chín tươi hơn. Tiểu Vũ một tay ôm tai thỏ một tay chỉ về phía Tiêu Viêm hô lớn.

"Tiểu Viêm, ngươi dám nói ta rụng tai hả!? Uổng công Tiểu Vũ tỷ ngồi chờ tiểu tử ngươi ngưng tụ hồn hoàn!!"

Có lẽ phản ứng của Tiểu Vũ quá thú vị, Tiêu Viêm bật cười thành tiếng. Đồng thời cậu mơ hồ nhận ra phần cảm xúc u ám trong lòng tan đi chút ít.

Đã lâu lắm rồi cậu mới cười thoải mái như thế này nhỉ?

Tiêu Viêm che miệng cố gắng nín cười, chẳng qua bờ vai run run không ngừng bán đứng tâm trạng chủ nhân nó không như vẻ ngoài. Nhìn Tiểu Vũ giận dỗi khoanh tay đứng quay lưng với cậu, Tiêu Viêm nén lại ý cười sắp tràn khỏi môi, giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện.

"Rồi rồi, cảm ơn Tiểu Vũ tỷ đã chờ tiểu tử đây cả buổi chiều. Ngày mai ta cho ngươi xem kỹ năng hồn hoàn của ta, coi như đền bù lại công ơn ngồi đợi của ngươi nhé?"

"Hứ, thế còn được! Tiểu Viêm nhận lỗi nhanh thế, Tiểu Vũ tỷ đây đành phải tha lỗi cho ngươi vậy!"

Tiểu Vũ vốn không giận hờn Tiêu Viêm gì hết. Tâm trạng vui vẻ cộng thêm ba tiếng "Tiểu Vũ tỷ" ngọt xớt của Tiêu Viêm, cô nhóc đành "Hứ!" một tiếng thật ngầu rồi chấp nhận lời "nhận tội" của Tiêu Viêm. Đúng lúc này bụng Tiểu Vũ lại vang hai tiếng "ục ục" rõ to, cô nhóc xoa xoa bụng rồi ôm một bên cánh tay của Tiêu Viêm, kéo cậu chạy về hướng nhà ăn học viện.

"Mau đi ăn nào, đói chết ta rồi! Hôm nay Tiểu Viêm phải giành được phần cơm cà rốt cho ta đó!"

Tiêu Viêm đi song song cạnh Tiểu Vũ, gật gật đầu đáp lại.

"Được được, nghe theo Tiểu Vũ tỷ hết!"

Một hộp cơm cà rốt nho nhỏ mà thôi, nếu Tiểu Vũ thích thì cậu có thể lấy được hai ba phần cơm cà rốt cho cô nhóc. Tiêu Viêm đặc biệt tự tin về vận may của mình về mấy chuyện này.

. . . . .

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, năm học đầu tiên ở học viện sơ cấp Nặc Đinh cứ vậy kết thúc. Trong một năm này xảy ra rất nhiều chuyện, đa phần chúng đều liên quan đến ba người đến từ ký túc xá số bảy của nhóm công độc sinh.

Thứ nhất là chuyện đổi người cầm đầu ở học viện. Người cầm đầu ở đây là chỉ đại ca của đám học sinh toàn trường, Tiểu Vũ vừa khéo trở thành đại tỷ của cả trường học, đi tới đâu được người hô "Tiểu Vũ tỷ" tới đó. Nguyên nhân vụ việc đổi đại ca này là do trùm trường cũ bắt nạt nhóm công độc sinh tiện thể chọc ghẹo Tiểu Vũ.

Theo lời Tiêu Viêm thuật lại: "Chọc ai không chọc lại chọc trúng cô thỏ con tính nóng hơn lửa, coi như mấy tên nhóc năm sáu kia xui xẻo."

Một đám nhóc loi choi loắt choắt sao so được với người có kinh nghiệm làm bá chủ rừng rậm như Tiểu Vũ, kết quả là cả đám thua thảm không ngóc đầu lên nổi. Cho nên lúc Đường Tam từ liệp hồn sâm lâm trở về, ập vào mắt cậu là khung cảnh hai hàng học sinh đứng ngay ngắn cúi người chào "Tiểu Vũ tỷ", cậu nhóc không khỏi ngớ người ra.

Ngày hôm đó, khuôn mặt phởn phơ khi được thành đại tỷ toàn trường của Tiểu Vũ và vẻ mặt bất đắc dĩ của Tiêu Viêm để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu Đường Tam.

Thứ hai là chuyện đăng ký nhận trợ cấp hàng tháng ở Võ Hồn điện và tìm việc làm kiếm tiền. Lúc nghe nói có thể tiêu tiền qua việc nhận trợ cấp từ miệng Đường Tam, đôi tai thỏ của Tiểu Vũ dựng thẳng còn hơn cây tre, cô nàng không nói một lời liền lôi Tiêu Viêm chạy thẳng tới Võ Hồn điện đăng ký thân phận. Vì cả hai mới đạt tới cấp bậc hồn sư nên trợ cấp mỗi tháng của mỗi người chỉ có một kim hồn tệ. Một tháng một kim hồn tệ đủ cho một gia đình bình thường sống trong một tháng, nhưng một kim hồn tệ với Tiểu Vũ thì lại không đủ dùng.

Tiểu Vũ ăn xài phung phí quá sức Tiêu Viêm tưởng tượng, một kim hồn tệ đủ sống dư dả trong một tháng bị cô nàng tiêu hết trong vòng nửa tháng. Khoảng tiền ăn chiếm hơn một nửa, số còn lại hẳn là ba thứ linh tinh cô nhóc thấy thuận mắt thì mua. Vì không muốn một ngày nào đó ở trong tương lai xuất hiện tin tức hồn sư chết đói do không có tiền, Tiêu Viêm lập tức giữ hết tiền bạc của Tiểu Vũ, mỗi tuần chỉ cho cô nàng một ngân hồn tệ tiêu vặt. Mới đầu Tiểu Vũ giãy đành đạch không chịu để Tiêu Viêm quản lý tiền bạc, nhưng sau vài lần ăn chơi trác táng, cô nàng nhận ra cứ cái đà tiêu xài không thèm nhìn kiểu này, sớm muộn gì cô cũng thành thỏ đói trong tương lai.

Chẳng qua một ngân hồn tệ một tuần có vẻ như không đủ để nhét miệng ăn của Tiểu Vũ. Vì sợ bị Tiêu Viêm bắt ngồi tại chỗ "ôn chuyện", Tiểu Vũ quay đầu sang mượn tiền người anh em cùng chung chăn gối họ Đường tên Tam. Còn việc vay mượn và nợ nần bao nhiêu, chỉ có đương sự mới biết được. Cũng nhờ việc này nên độ hảo cảm của Tiểu Vũ đối với Đường Tam tăng vù vù.

Chuyện nhận trợ cấp đã xong xuôi, còn chuyện tìm việc kiếm tiền mới là chủ yếu. Đường Tam nhờ tay nghề rèn đúc do Đường Hạo dạy bảo thành công vào làm ở tiệm rèn, một tháng một ngân hồn tệ, mức lương khá ổn áp với độ tuổi của Đường Tam. Nếu cậu nhóc chăm chỉ làm việc thì mức lương sẽ được tăng dần theo thời gian nữa.

Về Tiêu Viêm, cậu cũng tìm được một tiệm thuốc ở gần học viện Nặc Đinh và được chủ tiệm nhận vào làm việc một cách suôn sẻ. Dù sao Tiêu Viêm từng là đệ nhất luyện dược sư ở Đấu Khí đại lục, mấy tờ phương thuốc trong tiệm không làm khó được cậu bao nhiêu. Có điều càng hiểu biết nhiều về phương thuốc và dược liệu ở thế giới này, Tiêu Viêm mới hiểu tại sao hồn sư hệ trị liệu lại được người ta tôn sùng như thế.

Nghề y sư ở đây cũng không được phổ biến rộng rãi trong cuộc sống, kéo theo đó là hàng trăm loại dược liệu không tên mọc đầy đất chả mấy ai hỏi thăm. Hơn nữa do giới hạn về phương thuốc và cách chữa trị, y sư cũng chỉ có thể chữa được những căn bệnh thường thấy ở người thường chứ không thể trị khỏi những hồn sư lúc nào cũng gặp hàng chục loại vết thương khó nhằn. Thay vì bỏ ra số tiền cao mời y sư về chữa trị, bọn họ thà tìm hồn sư hệ trị liệu chữa thương còn tốt hơn.

Những ngày đầu làm việc ở tiệm thuốc, cứ thấy mấy cây dược liệu tươi tốt bị chủ tiệm băm nát và giã nhuyễn nó theo cách truyền thống, lòng Tiêu Viêm đau nhói không thôi. Cậu biết ngành y dược ở nơi này không phát triển, nhưng đến mức phải giã dược liệu thành bột nhuyễn thế kia, Tiêu Viêm không khỏi hoài niệm những ngày tháng nhai đan dược như nhai kẹo.

Vì thế Tiêu Viêm lập tức bắt tay làm lại nghề cũ. Cậu không cứu được ngành y dược ở thế giới này nhưng cậu nhất định không để mình chịu thiệt.

Kết quả trong suốt một năm vừa rồi, tiệm thuốc Tiêu Viêm đang làm việc bỗng dưng buôn bán tốt gấp mấy chục lần. Ngày nào cũng có người ra người vô khiến mấy tiệm thuốc khác cắn khăn nghiến răng bực tức không thôi.

Phải nói rằng cuộc sống trong một năm qua của ba người bạn nhỏ phong phú vô cùng. Mỗi ngày Đường Tam dậy sớm tu luyện Tử Cực Ma Đồng, sau đó cùng Tiểu Vũ và Tiêu Viêm đến lớp học tập, tới chiều thì đi tiệm rèn làm thêm, buổi tối ngồi nghe Đại Sư giảng bài trong văn phòng của ông ấy, đêm khuya thì ngồi tu luyện Huyền Thiên Công. Lịch trình kín kẽ tới mức Tiểu Vũ không nhịn được phun tào một tràng.

"Chưa thấy ai siêng năng hơn ngươi! Tiểu Tam ngươi tính đi xưng bá đại lục hay gì mà chăm chỉ dữ thế!?"

Tiểu Vũ quên rằng ngoài Đường Tam ra thì còn có một đối thủ siêng năng hơn, chẳng qua người nọ siêng âm thầm. Mỗi ngày khi Đường Tam thức dậy tu luyện nhãn công, Tiêu Viêm đồng thời tỉnh giấc, ngồi dậy tu luyện kiểm tra hồn lực trong người. Lúc kết thúc chương trình học buổi sáng, cậu sẽ đi giành món cơm cà rốt Tiểu Vũ thích để chuẩn bị ăn trưa. Ăn uống no bụng xong, Tiêu Viêm đến tiệm thuốc làm việc hết cả buổi chiều, trong thời gian làm việc cậu tiện thể so sánh từng loại dược liệu và thay thế chúng cho những loại cũ trong đan phương đang có. Nếu tối còn thời gian rảnh thì cậu sẽ ngồi tu luyện hoặc là xem tiếp mấy quyển dược liệu dang dở.

So với cuộc sống bận rộn tấp nập của hai người kia, Tiểu Vũ là người rảnh rỗi nhất. Ban ngày thì ngủ tới khi nào tỉnh mà thôi, hôm nào cô nhóc thấy lười biếng thì trốn luôn tiết học sáng. Buổi trưa ôm tay Tiêu Viêm năn nỉ cậu giành được phần cơm cà rốt mình thích. Từ hồi chứng kiến cảnh Tiêu Viêm bóc trúng ba phần cơm cà rốt liên tục trong một ngày, cô nàng lập tức tin tưởng vận may của Tiêu Viêm một cách mù quáng. Sau khi xơi hết cơm trưa, Tiểu Vũ sẽ đi dạo loanh quanh trong thành Nặc Đinh, thỉnh thoảng cùng đám học sinh khác đi gây sự trong khuôn viên trường học. Vậy mà thực lực của Tiểu Vũ tiến bộ không kém gì Đường Tam, điều này khiến cậu nhóc thắc mắc không thôi.

Vào buổi tối, nếu cô nàng thấy chán quá thì sẽ lôi Đường Tam và Tiêu Viêm cùng nhau luận bàn kỹ năng. Vì cả ba đều là bạn học với nhau nên không ai sử dụng hồn kỹ gì cả, đơn giản là so nhau kỹ xảo vật lộn thôi. Thường thì đấu một với một hoặc là một với hai, lâu lâu lại đấu cả ba với nhau. Tiêu Viêm ban đầu chỉ tính đứng ngoài quan sát hai người chiến đấu, chẳng qua sau một lần cậu luận bàn với Đường Tam và Tiểu Vũ, Tiêu Viêm nhận ra kỹ xảo chiến đấu của họ rất mới lạ. Những điều mới lạ luôn thu hút người khác tìm hiểu chúng, Tiêu Viêm không ngoại lệ. Cậu thuộc dạng càng đánh càng giỏi, vậy nên sau mấy tháng luận bàn với nhau, Tiêu Viêm dễ dàng "chế ngự" được hai cô cậu kia.

Dù sao Tiêu Viêm là người từng trải qua hàng chục hàng trăm trận chiến sinh tử, kinh nghiệm chiến đấu đầy mình nên việc cậu đánh thắng Đường Tam và Tiểu Vũ dễ dàng rất bình thường.

Người ta thường hay nói không đánh không quen, ba người bạn nhỏ đánh nhau gần một năm học, vậy nên tình cảm giữa ba người bền chặt hơn nhiều so với những công độc sinh khác.

"Tiểu Vũ, bắt đầu từ ngày mai được nghỉ rồi, hai người có tính về nhà hay không?"

Đường Tam vừa dọn hành lý của mình vừa hỏi Tiểu Vũ đang nghịch tóc Tiêu Viêm. Ký túc xá số bảy vốn náo nhiệt giờ trở nên hiu quạnh hơn, chỉ còn vài ba người nằm ngủ khò khò trên giường êm. Sau khi kết thúc năm học thì đương nhiên đón họ là một kỳ nghỉ dài, mọi người lục tục về nhà thăm người thân, chỉ có vài ba người ở lại ký túc xá vượt qua kỳ nghỉ.

Thời gian một năm học không cho học sinh về nhà nhưng lại đồng ý cho người thân đến thăm. Cả năm nay không có lúc nào là Đường Tam không mong Đường Hạo tới thăm cậu. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy người muốn thấy, Đường Tam đương nhiên buồn bã vô cùng. May mắn cuộc sống nhộn nhịp tạm thời thu hút sự chú ý của cậu nên Đường Tam cũng không buồn rầu lâu dài gì. Tiền lương của Đường Tam ở tiệm rèn đạt mức 5 ngân hồn tệ một tháng, bằng một nửa trợ cấp của Võ Hồn điện nên cậu cũng được tính là phú ông nhỏ trong nhóm công độc sinh. Hiện giờ được nghỉ học một thời gian về thăm nhà, Đường Tam vui vẻ không thôi, thậm chí còn mua một cây búa mới tinh và mấy bình rượu thượng hạng cho Đường Hạo.

Tiểu Vũ cầm lược chải tóc cho Tiêu Viêm, nghe thấy câu hỏi của Đường Tam thì ngừng lại, đôi mắt to tròn thoáng hiện vẻ cô đơn, khác hẳn bộ dáng hoạt bát vui vẻ thường ngày của cô nàng.

"Ta không về nhà, có lẽ ta sẽ ở lại học viện."

Đường Tam nghe câu trả lời của Tiểu Vũ, không khỏi sửng sốt. Cậu nhìn sang Tiêu Viêm ngồi yên trên giường, thấy khuôn mặt bình thản của cậu ấy, Đường Tam hơi chần chờ rồi mới hỏi tiếp.

"Tiêu Viêm thì sao?"

Nhìn bộ dáng dè dặt của Đường Tam, Tiêu Viêm nhất thời không biết nói gì, theo bản năng vuốt nhẹ chiếc nhẫn màu lam ngân trên ngón tay. Chỉ có những lúc thế này, sự già dặn trên người Đường Tam mới vơi đi chút, để lộ dáng vẻ của một đứa trẻ bảy tuổi đúng nghĩa. Cậu rũ mi, giấu đi ám quang lập lòe trong mắt, giọng điệu bằng phẳng đáp lời. Cậu thừa biết rằng câu trả lời của mình sẽ khiến hai đứa nhóc không thoải mái, nhưng Tiêu Viêm chỉ muốn nói rõ điều đó mà thôi.

"Ta không có nhà, vậy nên ta ở lại học viện."

Đúng vậy, hắn làm gì có nhà để về.

Học viện này cũng chỉ là nơi hắn tạm thời ở mấy năm.

Bầu không khí nhẹ nhàng bỗng dưng lạnh tanh vì câu trả lời của Tiêu Viêm. Tiểu Vũ vẫn tiếp tục công việc thắt tóc của mình, chẳng qua hai bàn tay trắng hồng của cô nàng hiện ra vài đường gân màu xanh nhợt nhạt. Đường Tam cứng người, cậu nhóc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Viêm, bỗng dưng trong lòng nhói đau không thôi. Cậu không rõ Tiêu Viêm đã trải qua những gì để có thể nói về chuyện này một cách bình thường như vậy được. Đường Tam mơ hồ nhận ra, dường như dưới vẻ bình tĩnh đó đang có gì đó dâng trào không ngừng, cậu lờ mờ thấy rằng nếu không ngăn cản kịp thời thì "thứ đó" ảnh hưởng rất lớn đối với Tiêu Viêm sau này.

"Vậy hai người có muốn về nhà với ta không?"

Đường Tam đột nhiên hỏi một câu, đôi mắt màu lam sáng như sao nhìn về phía một nam một nữ ngồi trên giường. Tiêu Viêm kinh ngạc nhìn lại cậu nhóc tóc xanh đứng đối diện mình, cậu không nghĩ đến Đường Tam sẽ hỏi hai người có muốn về cùng với cậu nhóc không. Trong giây phút Tiêu Viêm ngạc nhiên, cậu không nhận ra sự u ám buồn bã quanh bản thân tan đi, nhưng Đường Tam và Tiểu Vũ lại nhận ra được. Giống như mây đen phủ trời xanh tan đi, để lộ mặt trời chói chang ấm áp. Sự thay đổi nho nhỏ đó không thể giấu được hai người, vì cả hai đã quan sát Tiêu Viêm từ lâu rồi.

Tiểu Vũ thầm khen Đường Tam, sau đó nhanh chóng trả lời. Thú thật thì cô cũng hơi tò mò nhà của nhân loại có dáng vẻ thế nào, vậy nên lần này tới nhà Đường Tam chơi để mở mang tầm mắt.

"Về thăm nhà với ngươi hả? Được thôi, mà nhà ngươi có xa học viện không đó? Ta sợ ta và Tiểu Viêm dễ mỏi chân lắm!"

Đường Tam nhoẻn miệng cười, qua một năm ở chung này, cậu cũng hiểu rõ nhiều ít về Tiểu Vũ. Đừng nghĩ vẻ ngoài của cô bé trông hoạt bát đáng yêu, một khi cô nàng tức giận thì đám học sinh Nặc Đinh phải né xa ba thước, không phải tự dưng cô nhóc có danh hiệu "Tiểu Vũ tỷ" trong học viện. Đương nhiên mọi chuyện đều có ngoại lệ, đối với Đường Tam thì Tiểu Vũ còn nể mặt, còn đối với Tiêu Viêm thì Tiểu Vũ nghe răm rắp không dám cãi lại dù chỉ một chữ. Ít nhất là trong một năm này cậu chưa từng thấy Tiểu Vũ giở thói ngang ngược trước mặt Tiêu Viêm.

"Từ học viện đến đó không xa đâu. Chẳng qua nhà ta nghèo lắm, sợ không có món gì ngon để đãi hai người thôi."

Tiểu Vũ trợn tròn cặp mắt to ngập nước, nếu không phải cô nàng đang thắt tóc cho Tiêu Viêm giữa chừng, Đường Tam chắc chắn Tiểu Vũ sẽ đứng dậy chống eo bày tỏ thái độ liền.

"Tiền lương mỗi tháng cộng thêm tiền trợ cấp hàng tháng sắp tràn ra khỏi túi tiền của ngươi rồi kìa! Với lại ta và Tiểu Viêm không ăn sạt nghiệp nhà ngươi đâu mà lo!"

Đường Tam đột nhiên giơ tay phải lên, mỉm cười không nói gì. Tiểu Vũ sửng sốt, cô nàng ngó xem nụ cười gian trá trên mặt Đường Tam, đôi tai thỏ lập tức kêu réo inh ỏi.

"Tiểu Vũ còn nhớ sáu ngân hồn tệ tháng trước không?"

Bớ người ta có tên dám uy hiếp Tiểu Vũ tỷ!

Tiểu Viêm ngươi nói đi! Đường Tam ngốc nghếch chỗ nào vậy!!

Tiêu Viêm ngồi giữa hai người không nói gì, đến khúc Đường Tam giơ tay ra thì cậu cảm thấy mình như đang lạc vào trong nhà trẻ, à không, hiện tại cậu đúng là ở nhà trẻ dành cho hồn sư thiệt. Một năm qua ngoài việc đi làm kiếm tiền tu luyện, Tiêu Viêm còn dành thời giờ để học tập ngôn ngữ và chữ viết của thế giới này, vậy nên cậu có thể hiểu được câu nói miệng của Đường Tam.

"Tiểu Vũ, xem ra chúng ta nên nói về chuyện tiền bạc chút nhỉ?"

Tiêu Viêm cười khẽ, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi. Tiểu Vũ nghe thế thì cả người cứng đờ không khác gì bị sét đánh, miệng lẩm bẩm hai chữ "xong đời" theo bản năng. Đường Tam thấy bộ dạng mất hết sức sống của Tiểu Vũ, không khỏi lắc đầu.

"Ngươi muốn đi thì đi thôi, có điều tính tình cha ta không tốt lắm." Đường Tam mỉm cười, sau đó cậu nhìn về phía Tiêu Viêm, ánh mắt đầy mong đợi mà hỏi.

"Tiêu Viêm có muốn về thăm nhà chung với ta không?"

Cậu nhìn cặp mắt xanh đầy sự mong chờ của Đường Tam, híp mắt cười đáp.

"Được thôi, Đường Tam đã mời thì ta cũng không tiện từ chối."

Hai mắt Đường Tam sáng lên, trong lòng vui vẻ không thôi.

Buổi sáng hôm sau, bên người Đường Tam xuất hiện một nam một nữ. Bên phải là cô nhóc tai nhỏ vừa đi vừa ngâm nga khúc hát không biết tên, bên phải cậu bé tóc đen đuôi ngựa trò chuyện câu được câu không với Đường Tam. Cả ba người bạn nhỏ cùng nhau rời khỏi thành Nặc Đinh, đi về phía thôn Thánh Hồn.

Tiếc rằng chuyến thăm nhà này khiến Đường Tam thất vọng rồi.

Chuyện ngoài lề:

Sau khi ngồi cãi tay đôi chán chê với Đường Tam, Tiểu Vũ mới thắt tóc xong cho Tiêu Viêm. Lúc Tiêu Viêm muốn xem thử thành quả của Tiểu Vũ, cô nàng im lặng một hồi mới nhỏ giọng đáp, đôi mắt nhìn nghiêng nhìn dọc chứ nhất quyết không dám nhìn thẳng Tiêu Viêm.

Đường Tam tốt bụng đưa gương cho Tiêu Viêm, trên mặt xuất hiện hai rặng mây hồng khả nghi.

Tiêu Viêm nhìn tóc mình trong gương, im lặng một hồi lâu.

Tiêu Viêm: Tay nghề của Tiểu Vũ thừa sức ganh đua cao thấp với Huân Nhi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top