Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Gặp lại (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Chín ở thành phố Daegu đã có không khí của mùa thu, sáng sớm xuất hiện lớp sương mù bàng bạc, chiều tối gió lạnh thổi qua. Thành phố phồn hoa đẹp đẽ như viên ngọc lung linh bên bờ Nakdong.

Hyun Jung và Hong Bin đến khách sạn do Cục Công an đặt trước vào lúc năm giờ chiều. Ngày mai, họ sẽ bắt đầu khóa huấn luyện khép kín kéo dài một tuần.

Đứng bên cửa sổ dõi mắt ra dòng sông Nakdong và đồi núi ở phía xa xa, hàng cây ngô đồng và đường phố sầm uất ở bên dưới, Hyun Jung cảm thấy rất thanh thản.

Hong Bin không hề tỏ ra khách sáo, nằm dài xuống giường của cô: "Bạn em đã lái xe đến đây rồi, chị không đi ăn cơm cùng bọn em thật sao?"

Hyun Jung: "Tôi không đi!"

Hong Bin đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, từ tốn mở miệng: "Hyun Jung, em thấy chị gần đây rất chi là nguy hiểm."

Hyun Jung liếc Hong Bin nhưng cậu ta đã nhanh chóng đi mất. Cô ngả người xuống giường, câu nói của cậu ta khiến cô bất giác nhớ tới cảnh cùng Hyo Min ăn cơm tối qua.

Biết tin cô đi thành phố Daegu huấn luyện một tuần, Hyo Min tỏ ra bất ngờ: "Chẳng phải bình thường em ghét mấy chuyện họp hành, huấn luyện hay sao? Sao lần này lại chịu đi?"

Cô trả lời: "Minie, tính giác ngộ của em được nâng cao mà. Có lúc em cũng muốn tham gia huấn luyện để rèn luyện bản thân."

Nghĩ đến đây, cô cười cười, sờ vào điện thoại. Trong hộp thư có một tin nhắn của Eun Jung từ một tuần trước. Cô ngẫm nghĩ, quyết định gửi tin nhắn cho chị: "Chị đang làm gì vậy?"

Sau đó, cô cầm di động chờ đợi. Màn hình tối dần, giống như sắc trời ngoài cửa sổ.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, Hyun Jung thở dài, nhét di động vào túi quần rồi xuống tầng dưới ăn cơm.

***

Bên ngoài khách sạn là con phố thương mại sầm uất, bán nhiều đồ ăn ngon. Hyun Jung ăn qua loa, đi dạo bộ quanh khu phố, mua một ít đồ, buổi tối cũng không đến nỗi tẻ nhạt.

Khi cô về khách sạn đã hơn chín giờ tối, Hong Bin ở phòng bên cạnh vẫn chưa thấy đâu. Tắm xong đi ra ngoài, Hyun Jung chợt phát hiện màn hình di động ở trên giường phát sáng. Cô lập tức lao đến lấy điện thoại. Nhìn thấy tên người gửi là Eun Jung, trái tim cô phảng phất đập nhanh một nhịp, niềm vui len lỏi vào lòng.

"Tôi đang làm thêm giờ, có chuyện gì sao?"

Hyun Jung im lặng vài giây, nhắn lại: "Không có chuyện gì, chúc chị ngủ ngon."

Đợi một lúc cũng chẳng thấy Eun Jung hồi âm, Hyun Jung nhét điện thoại xuống dưới gối, trong lòng có chút hụt hẫng.

***

Eun Jung không kịp thời trả lời tin nhắn của Hyun Jung là bởi vì chị bận công việc. Chị vừa từ bên ngoài về cơ quan, mang theo không khí lạnh của buổi đêm. Ngồi sau bàn làm việc, chị rút điện thoại, mới nhìn thấy tin nhắn cô gửi từ mấy tiếng trước.

Eun Jung lập tức nhắn lại rồi châm một điếu thuốc. Đợi một lúc cô mới nhắn lại: "Không có chuyện gì, chúc chị ngủ ngon!"

Eun Jung nhìn chằm chằm tin nhắn, đến mức thất thần. Bên cạnh có đồng nghiệp đi qua, vỗ vai chị: "Lão đại xem cái gì mà nhập tâm thế?"

Chị liền đứng dậy: "Không có gì, chúng ta đi thôi."

***

Ngày hôm sau, Hyun Jung tham gia khóa huấn luyện khép kín do Công an tỉnh tổ chức. Khóa huấn luyện kéo dài một tuần, ngày cuối cùng sẽ có lễ tốt nghiệp, sau đó cô sẽ quay về thành phố Yang-gu ngay nên không hề có thời gian rảnh rỗi.

Mỗi buổi sáng, các học viên phải chạy bộ năm cây số, sau đó là lịch trình dày đặc suốt cả ngày. Họ ăn ba bữa ở khách sạn, buổi tối còn thảo luận đến tám chín giờ. Bốn năm ngày liên tục như vậy, Hyun Jung và Hong Bin đều mệt mỏi rã rời.

Bởi vì thời gian được lấp kín nên hai người không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác. Họ đạt thành tích học tập rất tốt. Mỗi lần thảo luận hay thi cử, họ đều đạt điểm số cao nhất. Hyun Jung gọi điện báo cáo với Đồn trưởng, ông vui đến mức cười ngoác miệng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng một cái đã đến thứ Sáu, khóa huấn luyện về cơ bản đã kết thúc. Hôm nay, các học viên được bố trí đi thăm quan đơn vị kiểm sát và công an tỉnh, ngoài ra còn đi cả Viện bảo tàng để học tập truyền thống lịch sử, cảm nhận nét đẹp văn hóa.

Điểm dừng chân cuối cùng là văn phòng Cục Công an tỉnh. Lúc này đã là sáu giờ chiều, xe buýt chầm chậm lái vào cổng chính. Mọi người hưng phấn trò chuyện, mỗi Hyun Jung ngồi yên ở vị trí gần cửa sổ, thầm nghĩ: Không biết có gặp Eun Jung không?

Kết quả, ý nghĩ này vừa vụt qua bộ não, Hyun Jung liền nhìn thấy Eun Jung đi bộ dưới bóng cây. Cô ngơ ngẩn nhìn chị trong giây lát.

Thời tiết chuyển lạnh, chị mặc áo jacket mỏng màu đen, bên trong vẫn là áo polo màu tối trông rất nổi bật... cũng rất thu hút.

Chỉ trong tích tắc, xe buýt đã đi ngang qua Eun Jung, còn chị cũng đi thẳng, chỉ để lại gương mặt nghiêng thoáng qua cho cô.

Hyun Jung ghé sát vào cửa kính, vô thức quay đầu.

Hong Bin ngồi cạnh, sán lại hỏi: "Chị nhìn gì thế?"

Hyun Jung giơ tay che mặt cậu ta: "Ngắm người đẹp, không cho cậu nhìn."

Xe buýt từ từ dừng lại ở trong sân. Eun Jung đi vài bước, đột nhiên dừng lại, quay người dõi theo chiếc xe buýt từ phía xa xa.

Các học viên lần lượt xuống xe, theo thầy chủ nhiệm của khóa huấn luyện đi vào tòa nhà Cục Công an tỉnh.

Đầu tiên, họ thăm quan đại sảnh của tòa nhà, tiếp theo là phòng truyền thống. Hai nơi này mất nhiều thời gian. Cuối cùng là khu làm việc của đội hình sự.

Đứng trước khu văn phòng rộng lớn, thầy chủ nhiệm tươi cười giới thiệu: "Đây là nơi làm việc của đội cảnh sát hình sự nổi tiếng toàn quốc, với những người cảnh sát xuất sắc như Cha Eun Teuk, Ham Eun Jung, Lee Jun Ji... Bây giờ chắc họ đã tan sở hoặc làm việc ở bên ngoài. Các bạn cứ tự nhiên, mười phút sau, chúng ta đi căng tin ăn tối."

Nơi làm việc vốn chẳng có gì để xem. Mọi người cũng chỉ liếc qua hoặc tùy tiện trò chuyện với đồng nghiệp dăm ba câu rồi rời đi.

Hyun Jung đi chầm chậm cuối đoàn người. Đến cửa văn phòng của đội hình sự, cô giả bộ vào thăm quan. Mấy người cảnh sát đều dồn ánh mắt về phía cô. Cô liền mỉm cười với bọn họ, giơ thẻ thăm quan đeo trước ngực.

Sau đó, cô một mình đi tới góc trong cùng của khu văn phòng. Theo sự hiểu biết của cô về Eun Jung, chắc chị sẽ chọn chỗ ngồi ở trong góc, gần cửa sổ, tách biệt với mọi người.

Hyun Jung nhanh chóng đảo mắt một lượt, dừng lại ở một bàn làm việc. Trên bàn ngăn nắp gọn gàng, không có nhiều đồ đạc. Góc bên phải đặt mấy hộp hồ sơ, bên cạnh là một tấm chữ 'Khải' nhỏ viết tay rất đẹp.

Hyun Jung tiến lại gần, giở quyển sổ trên bàn, trang trong quả nhiên viết ba chữ 'Ham Eun Jung'. Cô có chút đắc ý, ngó nghiêng xung quanh rồi cầm bút viết vào trang cuối quyển sổ: "Chị vẫn còn nợ tôi một bữa cơm! Tạm biệt!"

Vừa viết xong chữ 'biệt', bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc: "Cô đang làm gì vậy?"

Hyun Jung giật mình, quay đầu, liền chạm phải đôi mắt đen hun hút của Eun Jung. Chị chống một tay xuống bàn, nhìn cô chăm chú.

Hai má nóng ran, cô liền đứng thẳng người: "Không có gì, tôi đi thăm quan văn phòng ấy mà."

Eun Jung liếc cô một cái, giơ tay mở quyển sổ. Hyun Jung thật lòng chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Ánh mắt chị dừng lại ở hàng chữ đó. Giây tiếp theo... chị ngẩng đầu nhìn cô.

Hyun Jung điềm nhiên đưa mắt đi chỗ khác.

"Đi thôi!" Eun Jung vừa nói vừa đi ra ngoài.

Hyun Jung vẫn chưa có phản ứng: "Gì cơ?"

Chị quay đầu về phía cô: "Thực hiện lời hứa mời cô ăn cơm."

Hyun Jung buồn cười nhưng cố nhịn. Thật ra, cô cũng hơi ngại khi bị Eun Jung bắt ngay tại trận, bởi vì hành động vừa rồi giống như cô thèm muốn bữa cơm của chị. Hơn nữa, cô đang đi cùng đoàn, làm sao có thể tách riêng?

Thế là cô sải bước dài đi về phía trước: "Chị tưởng tôi muốn ăn cơm của chị hay sao? Mấy phút nữa tôi phải tập hợp, không thể đi cùng chị. Coi như tôi nhận tấm lòng, tôi thật sự phải đi đấy..."

Vừa đi qua Eun Jung, cổ tay cô đột nhiên bị nắm chặt. Hyun Jung giật mình, lập tức quay sang chị. Chị đứng ở ngay bên cạnh, gương mặt gần kề.

Giây tiếp theo, chị liền buông tay cô, nhưng vẫn nhìn cô đăm đăm. "Cô hãy xin nghỉ rồi xuống dưới đợi tôi, tôi đi lấy xe."

Trước ánh mắt của chị, Hyun Jung không thể cự tuyệt, mãi mới thốt ra thốt ra một từ: "Được."

Eun Jung đưa Hyun Jung đến một nhà hàng đủ các món ở bên bờ sông. Nhà hàng có phong cách bài trí trang nhã, dễ chịu. Cánh cửa gỗ màu nâu sẫm ngăn cách phòng ăn riêng với đại sảnh. Trên đầu là ngọn đèn hình cánh hoa sen, bên ngoài cửa sổ là dòng sông Nakdong rộng lớn.

Hyun Jung ngồi đối diện chị, nghĩ bụng: Xem ra, chị thích những thứ có phong vị cổ xưa như thế này.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn, Eun Jung vừa lật giở vừa hỏi: "Cô muốn ăn gì?"

Hyun Jung đáp: "Tôi chưa từng đến đây bao giờ, chị cứ gọi đi."

"Ừ."

Eun Jung gọi mấy món rồi ngẩng đầu hỏi nhân viên phục vụ: "Hôm nay có món tổ yến đường phèn không?"

Nhân viên phục vụ cười đáp: "Có ạ!"

"Lấy một bát cho cô ấy."

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi ra ngoài. Hyun Jung vô cùng ngạc nhiên, cô thật sự không hiểu tại sao Eun Jung lại gọi tổ yến cho cô. Lẽ nào trông cô giống người cần tẩm bổ?

"Chị gọi tổ yến làm gì?" Cô lên tiếng: "Món đó đắt như vậy, ăn hết lương của chị thì sao?" Đây là cô nói thật lòng, dù thế nào cũng không nên bắt chị bỏ tiền vào mấy thứ xa xỉ như vậy.

Eun Jung châm một điếu thuốc, tựa vào thành ghế phía sau: "Ừ, mời cô ăn bữa này, tôi sẽ phải chén mỳ ăn liền một tuần."

Hyun Jung không biết lời chị nói là thật hay giả. Cô chỉ 'hừm' một tiếng, trong lòng có chút không nỡ.

Chị hít một hơi rồi hỏi: "Cô đến hôm nào vậy?"

Hyun Jung đáp: "Chủ nhật tuần trước."

Eun Jung nhẹ nhàng nhả một làn khói trắng, nhất thời im lặng. Hyun Jung đoán, chắc chị đang nghĩ tới tin nhắn cô gửi cho chị ngày hôm đó.

Eun Jung cầm cốc trà, uống một ngụm: "Cô có tham gia cuộc tuyển chọn vào ngày mai không?"

Hyun Jung: "Tất nhiên." Câu hỏi này là thừa, ngày mai là ngày cuối cùng của khóa huấn luyện, ai mà chẳng tham gia?

Dưới ánh đèn, đôi mắt Eun Jung sâu hun hút, khiến cô nhìn không thấu. Cô quyết định chuyển đề tài: "Chị đã tìm thấy người đợt trước muốn tìm chưa?"

Eun Jung từ tốn đáp: "Chưa."

Một lúc sau, chị lại hỏi: "Việc tập huấn thế nào?"

Bởi vì thu hoạch không ít nên nhắc đến tập huấn, Hyun Jung hào hứng hẳn. Thế là cô kể chuyện, còn chị chăm chú lắng nghe, từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi cô. Ánh mắt thâm trầm của chị khiến trái tim Hyun Jung bất giác run rẩy.

Khi kể về thành tích, Hyun Jung tỏ ra đắc ý: "Tôi và Hong Bin xếp thứ nhất và thứ nhì trong lớp. Cậu ấy đứng đầu, còn tôi xếp thứ hai."

"Hong Bin ư?" Eun Jung tỏ ra hơi bất ngờ.

Hyun Jung gật đầu: "Chắc chị không biết, cậu ấy là bá chủ trong lĩnh vực học tập, phương diện khác có thể chẳng ra sao, nhưng thi cử rất lợi hại. Cậu ta là 'vua thi cử', tôi chỉ luôn xếp sau thôi."

Eun Jung lại nhìn cô bằng ánh mắt nửa cười nửa không.

Lúc này, nhân viên phục vụ bưng các món lên. Hyun Jung cầm đũa, thưởng thức hết món này đến món khác. Quả nhiên đồ ăn ngon tuyệt...

Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt. Chị có vẻ sành sỏi, thảo nào khẩu vị khắt khe như vậy.

Eun Jung cũng cầm đũa. Chị ăn rất chậm, chỉ gắp những thứ mình thích. Ví dụ một đĩa xào thập cẩm, chị chỉ gắp độc ngó sen, còn nấm hương, mộc nhĩ và xúp lơ xanh, chị không hề động đũa. Ngoài ra, chị cũng không động đến hai món cay.

Không hiểu nguyên nhân tại sao, chỉ yên lặng ngồi ăn cơm cùng chị, tâm trạng của Hyun Jung cũng từ từ nở hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top