Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Gặp lại (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong, hai người rời khỏi nhà hàng. Lúc này, trời đã tối, hai bên bờ sông đèn đóm lung linh. Hyun Jung xoa bụng, đề nghị: "Chúng ta đi dạo một lát cho tiêu cơm đi!"

"Ừ." Eun Jung vắt áo lên tay, đi bên cạnh cô. Bên bờ sông cây cối mọc um tùm, ở giữa có một con đường nhỏ. Hai người đi dọc theo con đường, chầm chậm tiến về phía trước. Ngọn gió đêm từ bờ sông thổi tới, bọn trẻ chạy đi chạy lại nô đùa, không khí rất dễ chịu.

Hyun Jung đã từng nhìn thấy sông Nakdong vào ban ngày. Con sông rộng lớn cuồn cuộn như mặt biển. Nhưng vào thời khắc này, cô phát hiện là một cảnh tượng khác hoàn toàn: Mặt nước tối đen, mỗi khi có tàu thuyền chạy qua, nước không ngừng vỗ vào hai bờ, dập dềnh trong đêm tối, khiến lòng người phảng phất cũng trở nên trống trải.

"Chúng ta ra kia xem đi!" Cô đưa ra đề nghị.

Eun Jung không có ý kiến.

Đứng gần mép sông, gió thổi càng lớn hơn. Ngắm từng đợt sóng dội tới, Hyun Jung cảm thấy vô cùng thích thú. Cô chụm hai tay trước miệng, hét lớn: " A a a...".

Khi cô quay đầu, phát hiện Eun Jung đang châm thuốc, khóe miệng cười cười. Một cảm xúc khó diễn tả lan tỏa trong lòng Hyun Jung, cô lập tức quay về phía bờ sông, không để lộ tâm tình ra mặt.

Trong đầu chợt vụt qua ý nghĩ tinh nghịch, cô lại một lần nữa hét lớn: "Ham... khốn... kiếp..." Cô kéo dài âm cuối, mang một chút luyến láy, không giống gọi tên người mà giống tiếng rao của ông già đi khắp ngõ phố bán đậu phụ thối mỗi ngày. Hyun Jung tiếp tục thốt ra câu tiếp theo: "Đậu... phụ... thối đây!"

"Khụ khụ..." Eun Jung bị sặc khói thuốc, vô thức nắm tay cô. Hyun Jung quay đầu cười với chị. Cô hơi ngây ra khi bắt gặp gương mặt mơ hồ và đôi mắt thâm trầm của chị dưới ánh trăng bàng bạc.

Chị vẫn còn nắm ngón tay của cô. Trống ngực Hyun Jung bất giác đập thình thịch, thình thịch.

"Đi thôi." Eun Jung buông tay, quay người đi về đằng trước.

Hyun Jung vội vàng đi theo chị.

Khi Eun Jung lái xe đưa cô về đến khách sạn, đã hơn chín giờ tối. Hyun Jung sợ gặp người quen nên không dám chần chừ. Cô nhảy xuống xe, lên tiếng: "Tôi đi đây, chào chị!"

"Ừ, tạm biệt!"

Hyun Jung đi hai bước lại quay đầu, nở nụ cười khách sáo với Eun Jung: "Bao giờ chị đến thành phố Yang-gu nhớ gọi cho tôi, tôi mời chị ăn cơm." Ngày kia cô phải về quê rồi.

Eun Jung nhìn cô, khóe miệng nhếch lên: "Được."

Hyun Jung né tránh ánh mắt chị, quay người đi nhanh vào khách sạn.

Vừa rút thẻ mở phòng, cánh cửa ở phòng bên cạnh lập tức mở toang, Hong Bin đi ra, sắc mặt đầy hưng phấn. Hyun Jung không để ý đến cậu ta, đi vào phòng, thả người xuống giường.

Hong Bin bám theo, nhìn chằm chằm mặt cô mà không lên tiếng.

Hyun Jung nhắm mắt, hỏi: "Cậu đã xin nghỉ giúp tôi chưa?"

"Em xin rồi." Cậu ta hỏi thăm dò một câu: "Không biết có phải em nhìn nhầm, người vừa rồi lái xe đưa chị về khách sạn là Ham..."

Hyun Jung mở mắt, cười với cậu ta, sau đó đứng dậy đẩy cậu ta ra ngoài cửa: "Nửa đêm nửa hôm chạy đến phòng phụ nữ làm gì, cậu có biết tránh điều dị nghị không hả?"

"Trời, bà chị thay đổi..." Hong Bin chưa kịp nói hết câu, Hyun Jung đã đóng sập cửa.

Tắm xong, cô nằm trên giường ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ. Sau đó, cô liếc qua đồng hồ, đoán Eun Jung đã về đến nhà. Trái tim cô như có bàn tay gãi nhẹ, hơi ngưa ngứa cũng có chút hỗn loạn. Cuối cùng, cô cầm máy di động, tìm đến số điện thoại của Eun Jung.

Có nên nhắn tin cho chị không?

Trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng chị nắm tay cô rồi lập tức buông ra vừa rồi. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nhớ đến buổi tối hai người cùng lái mô tô quay về đồn cảnh sát, chị một mình đứng dưới hút thuốc, cả hình bóng cô độc của chị khi rời khỏi phòng hội nghị ở cuộc họp trực tuyến vào tuần trước.

Một nơi nào đó từ đáy sâu trong nội tâm cô dội lên cảm giác xót xa. Hyun Jung nhìn chằm chằm điện thoại, thở dài một tiếng rồi ném máy sang một bên.

Eun Jung về đến nhà, tắm rửa xong đã hơn mười giờ. Chị ngồi xuống ghế sofa, cầm di động. Màn hình hiển thị hai tin nhắn, đều là của Gyuri. Chị không do dự, lập tức bấm nút xóa. Thế là tin nhắn cuối cùng lại thành của Hyun Jung, gửi từ cuối tuần trước, khi cô mới đến thành phố Daegu.

Chị nhìn tên cô, ngón tay dừng lại ở màn hình, mấy lần định bấm chữ nhưng cuối cùng lại đặt máy về bàn.

Đêm dài đằng đẵng, Eun Jung tựa vào thành ghế, gác tay lên trán. Nhớ đến Hyun Jung, chị lại nhếch miệng cười.

Sáng hôm sau, vừa đặt chân vào hội trường tập huấn có sức chứa hơn một trăm người, Hyun Jung liền nhận ra bầu không khí khác thường.

Các học viên ai nấy nghiêm chỉnh ngồi thẳng người. Mấy học viên bình thường có thành tích không tốt ở hàng ghế sau ra sức lật giở sách như quyết tâm làm điều gì đó. Trên bục giảng phía trước, mấy giáo viên huấn luyện hôm nay cũng mặc cảnh phục, đang thì thầm trao đổi. Bên cạnh họ có mấy chỗ ngồi vẫn còn trống, bầu không khí rất trang nghiêm.

Trên bục giảng treo tấm băng rôn với dòng chữ khá lớn: 'Hoan nghênh sự chỉ đạo của lãnh đạo đội hình sự Công an tỉnh và các đồng nghiệp'.

Hyun Jung và Hong Bin ngồi ở hàng cuối cùng. Cô hỏi một học viên đang đăm chiêu đọc sách: "Anh bạn, có chuyện gì vậy? Chẳng phải hôm nay sát hạch rồi tổ chức lễ tốt nghiệp? Sao lại có cả lãnh đạo đội hình sự Công an tỉnh nữa?"

Đồng nghiệp đáp: "Cô không biết à? Tuy lãnh đạo không có văn bản chính thức, nhưng ai cũng biết, ngày cuối cùng của đợt tập huấn sẽ có một cuộc tuyển chọn. Đội hình sự của tỉnh chuẩn bị thành lập một tổ điều tra đặc biệt gọi là 'Tổ Khiên Đen', chuyên phụ trách các vụ án nghiêm trọng. Một trong những mục đích của đợt tập huấn lần này chính là chọn thành viên cho tổ điều tra đặc biệt chuyên giải quyết các vụ án liên hoàn trong phạm vi toàn tỉnh, không thì việc gì tôi phải tham gia? Người trèo chỗ cao, nước chảy chỗ trũng. Mẹ kiếp, môn tâm lý tội phạm lằng nhằng thế không biết, chẳng thể nhớ nổi..."

Nghe anh ta nói vậy, Hyun Jung và Hong Bin đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.

Thật ra, điều này cũng không có gì là khó hiểu. Nghe nói, Cục công an tỉnh luôn khát hiền tài, lúc nào cũng thích 'vơ vét' người có năng lực ở địa phương. Chắc đây là chiêu trò của Cục phó, muốn cô và Hong Bin tham gia khóa tập huấn nhưng không nói rõ mục đích. Đồn trưởng còn vui mừng cử hai người đi, trong khi bọn cô dốc hết sức lực để đạt thành tích đầu. Các học viên khác là đối thủ cạnh tranh cũng chẳng mấy thân quen nên bọn họ không hé lộ với cô về cuộc tuyển chọn.

Thảo nào tối qua khi nhắc đến việc tập huấn, Eun Jung nhìn cô bằng ánh mắt đó. Không phải chị cho rằng, cô quyết tâm vào tổ điều tra đặc biệt đấy chứ?

Lãnh đạo còn chưa xuất hiện, bầu không khí đã khẩn trương và nghiêm túc.

Hyun Jung mở chai nước khoáng, uống hết ngụm này đến ngụm khác. Hong Bin hỏi: "Chị căng thẳng đấy à?"

"Ừ."

Hong Bin đăm chiêu suy nghĩ.

"Cậu nghĩ gì vậy?" Hyun Jung hỏi.

"Em đang phân vân, không biết có nên tham gia hay không?"

"Tôi cũng thế."

Uống nhiều nước vào bụng là muốn đi vệ sinh. Nhân dịp cuộc tuyển chọn chưa bắt đầu, Hyun Jung đứng dậy, chuồn ra cửa sau.

Ngoài hội trường là hành lang dài, bật đèn sáng trưng, Hyun Jung lơ đễnh bước đi. Vừa đến đầu cầu thang, cô chợt thấy Eun Jung đi lên. Nghe tiếng động, chị liền ngẩng đầu nhìn cô.

Hôm nay, chị cũng mặc cảnh phục, đôi mắt đen sâu thẳm dưới vành mũ như muốn hút cô vào trong đó.

Hyun Jung dừng bước, đợi chị tiến lại gần. Vào một khoảnh khắc, cô... quyết định tham gia cuộc tuyển chọn.

"Hôm qua sao chị không nói cho tôi biết thông tin về cuộc tuyển chọn?" Cô lên tiếng: "Làm tôi và Hong Bin chẳng chuẩn bị tâm lý gì cả."

Eun Jung dừng bước, không đáp mà hỏi lại: "Hai người có dự định gì?"

"Chúng tôi cứ thử xem sao." Hyun Jung đáp rất khéo.

Eun Jung không đổi sắc mặt, đi ngang qua người cô. Hyun Jung lập tức kéo tay chị, tất nhiên cũng buông ra ngay.

"Chị cũng là một thành viên của tổ điều tra đặc biệt à?" Cô hỏi.

Chị liếc cô một cái: "Đúng vậy."

Hyun Jung mỉm cười: "Với tư cách là người biết rõ nội tình, chị có thể tiết lộ một chút, công việc của tổ điều tra liệu có khó không? Lãnh đạo là ai? Cục phó hay Đội trưởng Cha? Họ có nghiêm khắc lắm không? Làm việc dưới trướng họ có dễ thở không? Đúng rồi, chị hãy đánh giá xem, liệu tôi có cơ hội hay không?"

Nghe Hyun Jung hỏi một thôi một hồi, Eun Jung liền quay người về phía cô, tiến lên một bước: "Cô lấy đâu ra nhiều thắc mắc thế?"

Hai người cách rất gần, Hyun Jung vô thức lùi lại phía sau một bước.

Eun Jung cúi xuống nhìn cô: "Na Hyun Jung, sự lựa chọn nghề nghiệp và điều động công tác không phải trò đùa. Đừng để bất cứ con người hay sự việc nào ảnh hưởng đến phán đoán của cô."

Hyun Jung im lặng. Bất cứ con người hay sự việc nào ư? Chị đang ám chỉ điều gì vậy?

Vài giây sau, cô đáp: "Tôi không đùa giỡn. Ngược lại, tôi đã suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này. Tôi muốn vào tổ điều tra đặc biệt, không phải vì mục đích lên chức hay tăng lương, mà bởi vì môn tâm lý tội phạm có tác dụng quan trọng trong việc điều tra các vụ án liên hoàn. Tôi muốn dùng sở trường của mình để làm nhiều việc có ích, giúp đỡ nhiều người, cũng muốn học hỏi nhiều điều hơn."

Eun Jung không lên tiếng.

Hyun Jung chuyển đề tài: "Người ở chốn giang hồ làm gì có chuyện không dính đao kiếm. Vấn đề tôi vừa hỏi chị cũng là lẽ thường tình, tôi phải tìm hiểu sở thích của lãnh đạo rồi xem môi trường làm việc thế nào. Không thể để hạt giống tốt như tôi bị mai một..."

Nói đến đây, Hyun Jung liền ngậm miệng, bởi cô nhìn thấy Eun Jung mỉm cười. Chị mặc bộ cảnh phục vốn đã nổi bật, khi cười trông càng thu hút hơn.

"Sao lại có người phụ nữ như cô chứ?" Chị nói nhỏ rồi quay người đi mất.

Khóe môi Hyun Jung bất giác cong lên, cô nhanh chóng đi theo chị vào hội trường. Đúng lúc này, Eun Jung đột nhiên giơ tay kéo vành mũ cảnh sát của cô thấp xuống, gần che khuất đôi mắt.

"Mũ kéo thấp, tóc vén ra sau gáy, đừng cười trong lúc phỏng vấn."

Hyun Jung không hiểu: "Tại sao phải làm vậy?"

"Xác suất thành công sẽ cao hơn." Eun Jung vừa nói vừa đẩy cửa đi vào trong.

***

Hyun Jung vừa về chỗ ngồi, cuộc tuyển chọn đã bắt đầu. Giáo viên chủ nhiệm đọc lời phát biểu ngắn gọn rồi giới thiệu người của đội hình sự có mặt ở đây. Đội hình sự gồm bốn người do Đội trưởng Cha dẫn đầu. Eun Jung ngồi bên cạnh Cha Eun Teuk, chứng tỏ chị là nhân vật số hai của đội.

Khác với vẻ mặt tươi cười của đội trưởng Cha, thần sắc Eun Jung lãnh đạm, vành mũ kéo hơi thấp, không để lộ bất cứ biểu cảm nào.

Tiếp theo, đội trưởng Cha tuyên bố nguyên nhân và yêu cầu của việc thành lập tổ điều tra vụ án đặc biệt.

Cha Eun Teuk là người đàn ông tầm ba mươi tư, ba lăm tuổi, có thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén. Anh ta chống hai tay xuống bàn, cười nói: "Chính tôi đã ra sức đề nghị cấp trên thành lập tổ điều tra này, coi như một thử nghiệm táo bạo. Tôi sẽ đích thân làm tổ trưởng. Tuy nhiên, công việc cụ thể thường ngày do đồng chí Ham Eun Jung phụ trách. Chắc mọi người cũng từng nghe nói đến đồng chí Ham, tôi không cần phải giới thiệu nữa."

Mọi con mắt đều đổ dồn vào Eun Jung. Đồng nghiệp vừa nãy nói nhỏ: "Ồ, thì ra là Ham Eun Jung danh tiếng lẫy lừng của đội hình sự. Làm việc dưới trướng của cô ta chắc sẽ mệt chết mất. Nhưng còn cách nào khác, ai bảo đây là nơi tinh anh của tỉnh đều muốn gia nhập, chết thì chết, sợ gì!"

Hong Bin tỏ ra xúc động, túm tay Hyun Jung: "Thần thám Ham là tổ phó kìa!"

Hyun Jung hất tay cậu ta, tâm trạng hơi phức tạp. Nếu được chọn, cấp trên trực tiếp của cô sẽ là

Eun Jung. Vậy mà vừa rồi cô còn hỏi dò chị, lãnh đạo có sở thích gì, dễ thở không...

Cha Eun Teuk tuyên bố quy trình tuyển chọn: Buổi sáng thi viết tổng hợp, buổi chiều phỏng vấn. Anh ta, Eun Jung và giáo viên chủ nhiệm trực tiếp phỏng vấn các học viên. Đội trưởng Cha cũng không nhiều lời, lập tức cho thi viết.

***

Buổi chiều, Hyun Jung ngồi trên hành lang, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối. Hong Bin ngồi cạnh cô, thần sắc hết sức căng thẳng.

Cuộc thi viết đã kết thúc vào buổi sáng, hai người phát huy không tồi. Bởi vì bình thường thành tích luôn đứng nhất nhì nên họ bị xếp phỏng vấn cuối cùng, Hyun Jung trước Hong Bin.

Các học viên lần lượt đi vào phòng rồi đi ra, có người ủ rũ chán nản, có người tỏ ra phấn khởi. Mặt trời dần xuống núi, hành lang dài ngày càng thưa thớt.

"Na Hyun Jung!" Một học viên đi khỏi phòng phỏng vấn, gọi tên cô.

"Có tôi!" Hyun Jung hít một hơi sâu, đứng lên chỉnh lại mũ cảnh sát. Chợt nhớ đến lời nhắc nhở của Eun Jung, cô hỏi nhỏ Hong Bin: "Tại sao lúc vào phỏng vấn, tôi nên kéo vành mũ xuống thấp, vén tóc ra sau, tốt nhất không cười?"

Không hiểu tại sao tự dưng cô lại hỏi điều này, Hong Bin ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Bởi vì làm vậy trông chị giống con gái nhà lành hơn chăng?"

Hyun Jung phì cười: "Cậu biến đi!" Nói xong, cô ngẩng đầu, đi vào phòng phỏng vấn.

Căn phòng tương đối nhỏ, hai người đàn ông và một người phụ nữ ngồi sau chiếc bàn dài.

Thấy Hyun Jung đi vào, cả ba đều hướng ánh mắt về phía cô. Cô đưa mắt qua từng người, khẽ gật đầu coi như thay lời chào. Tất nhiên, cô cũng chạm mắt Eun Jung nhưng nhanh chóng liếc đi chỗ khác.

Hyun Jung ngồi xuống cái ghế ở giữa: "Xin chào các lãnh đạo! Tôi là cảnh sát Na Hyun Jung ở đồn Quan Hồ."

Ngoài Eun Jung ra, Cha Eun Teuk và giáo viên chủ nhiệm đều cười. Giáo viên chủ nhiệm nói nhỏ: "Đây là nhân tài mà Cục phó dặn phải tập trung sát hạch." Thanh âm không lớn nhưng Hyun Jung vẫn có thể nghe thấy, trong lòng nhen nhóm niềm vui.

Đội trưởng Cha giở hồ sơ, hỏi: "Na Hyun Jung, tại sao cô muốn gia nhập tổ Khiên Đen?"

Hyun Jung đáp: "Để phát huy sở trường của tôi, thực hiện chính nghĩa và công bằng, bắt những tội phạm hung ác, tàn độc phải đền tội, bảo vệ người dân vô tội."

Đội trưởng Cha và giáo viên chủ nhiệm đều cười tươi. Có lẽ họ cảm thấy thú vị khi bắt gặp một cô gái xinh đẹp tỏ ra mạnh mẽ và quyết đoán như vậy.

Cha Eun Teuk lại hỏi thêm vài câu, Hyun Jung trả lời trôi chảy. Cô không dùng từ ngữ bóng bẩy mà trả lời rất thành thực và ngắn gọn, trong khi thái độ vô cùng tập trung, nghiêm túc.

"Tôi hỏi xong rồi." Đội trưởng Cha quay sang Eun Jung: "Cô có định hỏi câu gì không?"

Hyun Jung giật mình, lập tức đưa mắt về phía chị. Vừa rồi, khi cô đối đáp, chị hết sức yên tĩnh, cô cũng chẳng dám nhìn chị.

Eun Jung ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau. Sau đó, chị mở quyển sổ ghi chép trước mặt, lật giở từng trang một.

Hyun Jung vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng trong lòng hồi hộp chờ đợi. Lẽ nào chị định sát hạch cô thật sao? Chị tỏ ra nghiêm túc như vậy, lẽ nào không muốn nhận cô vào đội?

"Tôi không có vấn đề gì cả." Giọng nói trầm thấp vang lên, Eun Jung đóng quyển sổ, bình thản liếc cô một cái.

Cha Eun Teuk và giáo viên chủ nhiệm cười cười. Hyun Jung thở phào nhẹ nhõm. Chị đúng là... khốn kiếp, chắc chắn cố ý hù dọa cô.

"Cô hãy về đợi thông báo, nhưng nhớ chuẩn bị sẵn sàng, nhanh nhất tuần sau sẽ được điều động lên Công an tỉnh làm việc." Đội trưởng Cha mở miệng.

***

Hyun Jung ra ngoài, đến lượt Hong Bin vào phỏng vấn. Lúc này, hành lang đã vắng lặng, cô đi đến bên cửa sổ, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Đằng sau vang lên tiếng mở cửa và tiếng bước chân, Hyun Jung quay đầu, phát hiện Eun Jung đang đi về phía mình.

"Hừ." Cô lại quay ra cửa sổ: "Vừa rồi sao chị lại hù dọa tôi?"

Eun Jung cũng dừng bước bên cửa sổ. Im lặng vài giây, chị đột nhiên mở miệng: "Cô và Hong Bin, chỉ có thể chọn một người."

Hyun Jung lập tức quay sang chị. Gương mặt chị không để lộ bất cứ biểu cảm nào.

"Hai người cùng thuộc một đồn cảnh sát." Chị tiếp tục mở miệng.

Lòng Hyun Jung chùng xuống. Ngẫm nghĩ một lúc, cô lên tiếng: "Thế thì mọi người hãy chọn Hong Bin đi. Đây là cơ hội tốt..."

Eun Jung nhìn cô chằm chằm: "Tôi trêu cô đấy. Đừng tưởng là thật."

Hyun Jung : "Chị..."

Eun Jung hơi nheo mắt, khóe miệng thấp thoáng ý cười. Sau đó, chị lại đẩy cửa đi vào phòng.

Hyun Jung dõi theo bóng lưng người phụ nữ, miệng cười tủm tỉm.

Cô lại quay người, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Phía xa xa, ánh tịch dương chiếu xuống, khiến dòng sông lấp lánh. Vào thời khắc này, không phải cô nghĩ đến quá khứ tệ hại hay tiền đồ mờ mịt, cũng không phải nghĩ đến người phụ nữ trong giấc mơ hay Ham Eun Jung.

Điều Hyun Jung nghĩ tới là tương lai. Cô nghĩ, có lẽ cô sẽ tới một vũ đài rộng lớn, theo đuổi giấc mơ càng có ý nghĩa hơn. Cuộc đời của cô vẫn còn rất dài.

Na Hyun Jung, mày phải dốc hết sức lực mỗi ngày, để cuộc sống càng trở nên tươi đẹp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top