Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Hồng Nhan Tri Kỷ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyun Jung vừa xuất hiện, đám nông dân đều quay về phía cô. Cô lạnh lùng trừng mắt với bọn họ.

Sau đó, giáo sư Kang và Oh Jong Hyun cũng ngoảnh đầu nhìn cô. Cuối cùng là Eun Jung, chị nhìn cô đăm đăm, đôi mắt đen hun hút như động không đáy, khiến trái tim Hyun Jung bất giác run rẩy.

Cô đi đến bên Eun Jung, bóp nhẹ lòng bàn tay chị.

"Tôi nghỉ ngơi đủ rồi, thật đấy." Hyun Jung nói nhỏ: "Lão đại, đã đến lúc cần tôi giúp chị đối phó với phường trộm cướp này rồi".

Eun Jung không rời mắt khỏi gương mặt nghiêng của cô. Chị chợt mỉm cười, nắm chặt tay cô.

"Được!" Chị đáp khẽ.

Rõ ràng chỉ là một từ đơn giản, nhưng đã đủ hồi đáp muôn vàn lời nói trong lòng Hyun Jung. Cô đảo mắt qua đám nông dân, cất cao giọng: "Bọn họ có tất cả chín người, tôi ba, chị sáu có được không?"

"Được."

Đám nông dân tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, dè dặt tiến lên phía trước một bước.

Đúng lúc này, Hyun Jung chỉ tay vào thi thể bầy nhầy của Lee Dong Gun ở dưới đất, đồng thời lớn tiếng: "Đúng rồi, người này vừa có ý đồ phản kháng, đã bị chị ấy tiện tay giết chết." Cô lại chỉ tay vào Eun Jung, sau đó vẫy tay với đám nông dân: "Ai muốn làm người tiếp theo thì lên đi!"

Đám nông dân cục mịch làm gì có khái niệm về 'cuộc chiến tâm lý'. Nghe cô nói vậy, lại nhìn thấy xác chết đầy máu, họ đều ngẩn người, không hẹn cùng dừng bước.

Hyun Jung biết, bây giờ dù có nói gì, họ cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng làm nhiễu loạn tinh thần của họ, xác suất chiến thắng của cô và Eun Jung sẽ cao hơn. Vừa định tiếp tục lên tiếng, ông chủ nhà đã mở miệng: "Chúng nó chỉ có bốn người, trong đó ba đứa là phụ nữ. Chúng ta có chín người, sợ gì chứ, mau lên đi!"

Ông ta vừa dứt lời, tám người đàn ông liền giơ lưỡi liềm, rìu và gậy gỗ lao vào bọn họ. Jang Hae Ri và giáo sư Kang lùi lại phía sau mấy bước. Hyun Jung đứng bất động bên cạnh Eun Jung, cô hít một hơi sâu, chuẩn bị đánh trả.

"Na Hyun Jung." Eun Jung đột nhiên gọi tên cô.

"Gì cơ?"

"Thế mới là hồng nhan tri kỷ của Ham Eun Jung tôi." Chị nói.

Tim Hyun Jung như bị thứ gì đó va đập. Cô còn chưa kịp lên tiếng, xung quanh bất thì lình vang lên tiếng súng "pằng pằng". Mấy người đàn ông bị trúng đạn đổ gục. Eun Jung phản ứng rất nhanh, lập tức ôm vai Hyun Jung nằm rạp xuống đất. Jang Hae Ri kêu thất thanh, cùng giáo sư Kang vội và ngồi xuống né tránh.

"Aaaa..." Đám nông dân la hét ầm ĩ. Hyun Jung nằm dưới thân Eun Jung, lờ mờ nghe thấy tiếng mười mấy phát đạn.

Đến khi tiếng súng chấm dứt, hai người đồng thời ngẩm đầu, liền bắt gặp toàn bộ đám nông dân đều ngã xuống đất, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Trên đầu gối của mỗi người, máu chảy ròng ròng.

Mười tám phát đạn đã phế bỏ đôi chân của chín người trong giây lát.

Tiếp theo, bên kia đống lửa vang lên tiếng bước chân đều đều, Eun Jung kéo Hyun Jung đứng dậy, liền nhìn thấy T cầm khẩu súng AK47 đang chầm chậm đi tới. Sắc mặt hắn nhợt nhạt, vết dao nằm ở bụng đã được băng bó nhưng vẫn rỉ máu. Mũi súng của hắn chĩa thẳng vào đám nông dân.

Eun Jung và Hyun Jung im lặng theo dõi T.

Đột nhiên, người ở gần T nhất, cũng chính là ông chủ nhà nhổm dậy, cầm dao chém vào chân anh ta. Lưỡi dao còn cách một đoạn, gương mặt T vụt qua nụ cười lạnh lùng.

"Pằng! Pằng! Pằng..." Lại là vô số tiếng súng vang lên. Jang Hae Ri hoảng sợ hét một tiếng, ngay cả Hyun Jung cũng mở to mắt, chỉ riêng Eun Jung không có bất cứ biểu cảm nào.

Mười mấy phát đạn vừa rồi của T trút hết vào đầu ông chủ nhà, khiến đầu ông ta nát bét, trông rất đáng sợ. Chứng kiến cảnh tượng này, đám nông dân đều đờ đẫn, thậm chí không dám mở miệng la hét, than khóc.

T nhấc khẩu súng, cười cười: "Cuối cùng cũng tập hợp đông đủ rồi!"

Nói xong, hắn đeo khẩu súng ra sau lưng, tiếp tục bước đi như giữa chốn không người.

Hắn lại đi tới bên thân cây vị đổ trước đó, ngồi xuống rồi mở miệng: "Eun Jung, mời cô phán xử bọn họ".

Eun Jung nhìn đám nông dân mà không lên tiếng.

T quay sang Hyun Jung: "Cô cũng ngồi đi. Lee Dong Gun đã bị trừng phạt rồi".

Nhìn xác chết dưới đất, Hyun Jung đột nhiên hiểu ra, tại sao T lại cắt đôi lưng Lee Dong Gun, tại sao lại dùng phương thức tàn nhẫn như vậy để giết anh ta.

Bởi Lee Dong Gun đã đánh một gậy vào lưng cô. T đã chứng kiến tất cả nên hắn ăn miếng trả miếng.

Nhận thức này khiến tâm tình của Hyun Jung có đôi chút phức tạp. Trầm mặc vài giây, cô cũng ngồi xuống một thân cây khác.

Eun Jung lên tiếng: "Tôi phán xử cũng được nhưng sau khi kết thúc, anh hãy giao họ cho tôi. Họ sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, chứ không phải bằng hình phạt của riêng anh".

T im lặng vài giây rồi bình thản trả lời: "Được".

Eun Jung đi đến, ngồi xuống cạnh Hyun Jung.

Hai người cách rất gần, Hyun Jung quay sang Eun Jung, chị cũng nhìn cô. Ánh mắt giao nhau, hai người đều thấy ngọn lửa phản chiếu trong đồng tử của đối phương.

Vài giây sau, Eun Jung mới ngoảnh đầu, dõi mắt về phía trước.

"Các anh đã giết tổng cộng bao nhiêu người?" Chị vừa lên tiếng, T lập tức nhấc khẩu súng, nhắm thẳng vào người lớn tuổi nhất trong đám nông dân. Toàn thân hắn run bần bật, miệng lắp bắp: "Có...có bốn người".

Ánh mắt Eun Jung trở nên sắc lạnh. Chị vừa định mở miệng, một tiếng "pằng" vang lên. Người đàn ông đó kêu thảm thiết, ôm vai phải của mình.

Eun Jung và Hyun Jung cùng quay sang T. Hắn lại giơ súng, cất giọng lạnh lẽo: "Cho mày thêm một cơ hội nữa, mấy người?"

Người đàn ông đó nghẹn ngào: "Bảy... bảy người".

Lúc này, T mới buông khẩu súng.

"Họ là những ai?" Eun Jung hỏi tiếp.

"Sáu người là khách du lịch đến từ thành phố. Còn một người, một người..." Người đàn ông ấp úng: "Là ông Hwang".

Eun Jung và Hyun Jung đều sững sờ. Jang Hae Ri ở đằng sau khiếp hãi đến mức không dám thở mạnh, chỉ sợ sau khi trừng phạt xong đám nông dân, T sẽ rờ đến mình.

"Sáu người tham gia hoạt động dã ngoại, trong đó có bốn nạn nhân được phát hiện, nhưng cảnh sát kết luận là tai nạn ngoài ý muốn. hai nạn nhân còn lại do vết thương trên người tương đối rõ rệt nên bị họ ném vào khe núi sâu, đến nay vẫn chưa được phát hiện." T nói.

Người đàn ông kia lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Mày, sao mày biết chuyện đó?"

T chỉ nở nụ cười lạnh lùng.

Eun Jung hỏi tiếp: "Tại sao các anh lại giết bọn họ?"

Người đàn ông đáp: "Khách du lịch đi riêng lẻ trên người có nhiều đồ tốt. Nếu là phụ nữ, chúng tôi sẽ 'chơi' bọn họ, không giết họ sẽ báo án. Ông Hwang suốt ngày ngăn cản chúng tôi, có lần còn dọa sẽ đi báo cảnh sát. Bố liền bảo chúng tôi giết ông ấy".

Người bố mà hắn nhắc tới chính là ông chủ nhà vừa bị T bắn vỡ sọ.

Oh Jong Hyun đột nhiên mở miệng: "Bọn họ còn kiếm tiền từ người chết. Họ giết Soo Young, ném xác xuống bùn lầy, sau đó, giúp người nhà cô ta vớt xác, lừa của người ta mấy trăm ngàn won".

T không phản ứng, Hyun Jung cảm thấy buồn nôn. Nhìn họ có vẻ chất phác, vậy mà không còn một chút tính người.

"Đồ chó lợn cũng không bằng." Eun Jung nghiến răng.

"Súc sinh!" Hyun Jung mắng.

Đám nông dân im lặng, vẻ mặt vẫn vô cảm.

"Các anh giết nạn nhân bằng cách nào?" Eun Jung hỏi.

"Bắt họ ngâm dưới suối mấy tiếng đồng hồ cho đến khi chết cóng". Người đàn ông đáp.

Hyun Jung biết một số kiến thức về pháp y, cô không ngờ đám người này lại dùng phương thức kín đáo này để giết người. Cô hỏi: "Sao các anh biết làm vậy có thể giết người?"

Người đàn ông nhỏ tuổi hơn đáp: "Hồi nhỏ, ông Hwang bị rơi xuống nước, tuy không chết đuối nhưng bác sĩ nói suýt nữa chết cóng. Ông ấy bảo, ở trong nước lạnh mấy tiếng đồng hồ sẽ toi mạng. Đám khách du lịch đều biết bơi, dù đẩy xuống nước cũng khó có thể chết đuối. Do đó, chúng tôi mới làm vậy, cảnh sát không thể phát hiện điều bất thường."

Sự thật đã được phơi bày, những cái chết và bí mật chôn sâu ở vùng núi hoang vu nhiều năm cuối cùng cũng được lôi ra ánh sáng.

Hyun Jung có thể tưởng tượng ra quá trình gây án của đám người này, tưởng tượng ra các nạn nhân phải chịu đựng mệt mỏi giày vò rồi bị ném xuống nước lạnh, còn hung thủ đứng trên bờ, chờ họ dần đi vào cõi chết. Sau đó, thi thể bị dòng nước cuốn trôi, bị va đập vào đá. Ngoài ra, do bị ngâm nước trong một thời gian dài nên xác chết đều biến dạng. Phụ trách vụ án toàn là cảnh sát và pháp y cơ sở nên cuối cùng, họ đưa ra kết luận, nạn nhân bị chết cóng. Còn hung thủ lọt lưới pháp luật, tiếp tục ẩn mình trong rừng sâu như loài dã thú, chờ nạn nhân mới xuất hiện.

"Cuộc phán xử kết thúc." T vừa nói vừa đứng dậy.

Eun Jung và Hyun Jung âm thầm trao đổi bằng ánh mắt, cũng đứng lên.

"T, anh hãy tuân thủ cam kết." Eun Jung tiến lên một bước. "Giao họ cho chúng tôi".

Vẻ mặt của T vẫn rất bình tĩnh. Hyun Jung để ý, tấm vải băng thắt lưng hắn đã thấm máu thành màu đỏ tươi.

"Được". Hắn đáp khẽ.

Đột nhiên, T nhanh như cắt, giơ súng lia qua đám nông dân. Eun Jung và Hyun Jung đồng thời lao về phía hắn.

"Pằng! Pằng! Pằng!!" Tiếng súng vang lên giòn giã. Tuy nhiên, do báng súng bị Eun Jung nắm chặt, trong khi Hyun Jung tóm cổ tay T nên loạt đạn vừa rồi bắn lên không trung. T lập tức nhả loạt đạn thứ hai, Eun Jung buộc phải buông báng súng, lách người tránh tầm bắn. T lại xô mạnh vào Hyun Jung, khiến cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn, đau đến mức vô thức buông cánh tay hắn. Cô không cam lòng, tung nắm đấm về phía T, nào ngờ, hắn lập tức chĩa súng vào đầu cô.

Hyun Jung lạnh toát sống lưng trong giây lát. Trước đó, đúng là T không có ý định giết cô và Eun Jung. Nhưng bây giờ bọn cô ngăn cản hắn hạ sát đám nông dân kia nên rất có thể hắn sẽ nổ súng.

Ý nghĩ này vừa vụt qua đầu, một thân hình đã lao đến, chắn trước Hyun Jung, đối diện với họng súng của T.

Đó là Eun Jung. Nhìn tấm lưng của chị, trong lòng Hyun Jung nhói đau.

Eun Jung, chị không cần che chở cho em. Chị không nỡ, lẽ nào em đành lòng hay sao?

Trước hành động này của Eun Jung, T bỗng có chút ngập ngừng. Mà cao thủ nhiều khi quyết định thắng bại chỉ trong một tích tắc. Lần này, Eun Jung cách T rất gần, chị như con báo đen vụt đi rất nhanh. Cũng không rõ bằng cách nào, chỉ biết loáng một cái chị đã đoạt được vũ khí từ tay T.

Giây tiếp theo, Eun Jung xoay mũi súng về phía hắn. Tuy nhiên, động tác của T cũng nhanh không kém. Ngay sau khi bị đoạt vũ khí, hắn liền rút một khẩu súng lục từ thắt lưng. Hai người chĩa thẳng đầu súng vào đối phương, nhất thời không ai động đậy.

Hyun Jung đứng bên cạnh, cũng không dám có bất cứ hành động gì, bởi vào thời khắc căng thẳng này, sai một ly sẽ đi cả dặm.

Xung quanh có không ít người nhưng tất cả đều nín thở, dõi theo bọn họ. Chỉ có ngọn lửa vẫn cháy bập bùng, phát ra tiếng nổ tanh tách.

"T, anh không thể nổ súng." Hyun Jung đột nhiên cất giọng nhẹ nhàng: "Anh từng xử lý bao nhiêu tội phạm, cứu biết bao nhiêu người. Anh mới là người bảo vệ công bằng chính nghĩa thật sự. Nếu bắn chị ấy, anh còn gọi gì là chính nghĩa, là trừng phạt? Anh giết nhiều tội phạm như vậy cũng trở thành công cốc."

Eun Jung và T đều im lặng. Tuy nhiên, Hyun Jung biết rõ, nếu vừa rồi T nhất thời xúc động, thì sau khi nghe câu nói của cô, chắc chắn hắn sẽ bình tĩnh lại.

Đúng lúc này, không trung đột nhiên vang lên tiếng động cơ máy bay từ phía xa xa truyền tới.

Eun Jung, Hyun Jung và T đều giật mình, những người khác cũng lần lượt ngẩng đầu.

Âm thanh đó nhanh chóng trở nên dày đặc và rõ ràng, chứng tỏ không chỉ có một chiếc máy bay trực thăng đang bay trên đỉnh núi. Cùng lúc đó, vô số ánh đèn pha chiếu sáng cả một vùng trời.

"Cô nói đúng". T đột nhiên mở miệng: "Thân thủ của cô quả nhiên lợi hại hơn năm năm trước".

Eun Jung vừa định tiếp lời, khóe mắt bắt gặp Hyun Jung loạng choạng như sắp ngã, sắc mặt trắng bệch. Chị vẫn chĩa súng về phía T, một tay lập tức kéo cô vào lòng.

Có lẽ vừa rồi đánh nhau với T nên nội tạng càng bị tổn thương nghiêm trọng. Hyun Jung chỉ cảm thấy khí huyết cuộn trào, bụng đau dữ dội. Khi Eun Jung ôm chặt eo cô, cô tựa người vào ngực chị, ý thức dần trở nên mơ hồ. Hyun Jung cắn mạnh môi để bản thân mình tỉnh táo một chút.

"Nội tạng bị chảy máu rồi." T lên tiếng: "Cô ấy đỡ hộ cô một gậy của Lee Dong Gun".

Eun Jung vẫn im lặng nhưng cánh tay vòng qua eo Hyun Jung càng siết chặt. Cô ngẩng đầu, liền chạm phải đôi mắt của chị. Cô liền mỉm cười với chị: "Tôi không sao".

Hơi thở của chị phả vào mặt cô. Vài giây sau, hai người lại quay sang T.

Lúc này, ba chiếc máy bay trực thăng đã bay tới đỉnh núi, vô số ngọn đèn chiếu sáng cả khu đất trống. Trực thăng nhanh chóng thả thang dây, đội cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát vũ trang lần lượt leo xuống. Trên máy bay có vô số họng súng nhắm thẳng vào T.

"Lập tức bỏ vũ khí! Lập tức bỏ vũ khí!" Giọng Cha Eun Teuk vang lên qua loa phát thanh. "Bằng không, chúng tôi sẽ nổ súng!"

"Bắt đầu từ chỗ nào thì sẽ kết thúc ở chỗ ấy. Đó là lần đầu tiên tôi gây án." T nói với Eun Jung và Hyun Jung. Ánh đèn khiến người hắn trở thành một màu trắng nhức mắt, nhưng hắn vẫn nở nụ cười bình tĩnh chưa từng thấy: "Tôi là một trong những sát thủ của vụ giết người hàng loạt năm năm trước, thành thực xin lỗi."

Hyun Jung và Eun Jung ngẩn người. Đột nhiên, T giơ súng nhắm vào ngực trái mình. Eun Jung buông thắt lưng Hyun Jung, vội lao tới. Nhưng không còn kịp nữa, một tiếng "pằng" vang lên, viên đạn đã xuyên qua người T. Eun Jung chỉ kịp túm cổ áo đối phương, trong khi khẩu súng của hắn đã rơi xuống đất.

Mất đi điểm tựa, Hyun Jung liền ngã xuống đất. Trước mắt tối sầm, nhưng cô vẫn nhìn thấy Eun Jung đanh mặt, gầm lên hỏi T: "Cô ấy ở đâu? Vị hôn thê của tôi đang ở đâu?"

"Tôi không thể tiết lộ." T chỉ thốt ra mấy từ rồi nhắm mắt.

Nhìn thấy thân thể cứng đờ của Eun Jung, một nỗi đau dữ dội ùa vào trái tim Hyun Jung. Tầm mắt đã mờ mịt nhưng vẻ mặt cố chấp vừa rồi của chị đã kịp in sâu vào trong não bộ của cô. Nước mắt chảy giàn giụa xuống gò má, mang theo nỗi đau khó tả. Hyun Jung cố gắng nhổm dậy nhưng lại một lần nữa ngã xuống đất.

Bốn bề vang lên tiếng bước chân, rất nhiều người chạy về phía họ. Hyun Jung lại cố gắng đứng lên, nhưng cơ thể cô không thể chịu được, phun ra một ngụm máu tươi.

Hong Bin chạy tới, tinh mắt phát hiện Hyun Jung quay lưng về phía Eun Jung, đang loạng choạng bước đi, trước ngực nhuốm đầy máu đỏ. Hong Bin hốt hoảng lao nhanh đến đỡ cô: "Hyun Jung".

"Hong Bin!" Hyun Jung giơ tay ôm Hong Bin, nước mắt vẫn tuôn ra như suối.

Đột nhiên, từ phía sau có một đôi cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô, kéo cô trở lại vòm ngực quen thuộc. Hyun Jung ra sức đẩy cánh tay đó, "Đừng chạm vào người tôi!" Bộ não đã hỗn loạn của cô bỗng vụt qua rất nhiều hình ảnh và âm thanh: Chị ngồi sau tấm bình phong trong căn phòng của hộp đêm cùng bản nhạc Hunger bức người, chị khống chế cô trong bóng tối, chị đứng bên bờ sông rực rỡ ánh đèn, mỉm cười với cô, chị bế cô đặt lên chạc cây, nói dù thế nào cũng đừng xuống; chị đứng ở bên cạnh cô, thì thầm: Thế mới là hồng nhan tri kỷ của Ham Eun Jung tôi...

Một nỗi buồn như dời sông lấp bể trong nháy mắt nhấn chìm mọi ý thức của Hyun Jung. Khóe miệng để lộ nụ cười tự giễu, cô ngã đổ vào người Hong Bin.

Khoảng thời gian sau đó, Hyun Jung ở trong trạng thái mê man. Cô lờ mờ nghe thấy tiếng cánh quạt trực thăng, xung quanh có nhiều người đi lại. Cô được đặt nằm xuống một nơi bằng phẳng, nhưng bên tai vẫn luôn có tiếng gió và cảm giác tròng trành nghiêng ngả.

Lục phủ ngũ tạng đau đến mức khiến cô không thể lịm đi, nhưng cũng chẳng mở nổi mắt.

"Đau quá..." Hyun Jung rên khẽ, "Hong Bin, tôi đau quá!"

Có người nắm tay cô, sau đó, một thứ mềm mại, ấm áp chạm vào mu bàn tay cô.

"Hong Bin..." Hyun Jung lại thì thào: "Cậu thử nói xem, sao tôi... sao tôi lại xui xẻo như vậy... Bố mẹ đều qua đời, chỉ còn lại một mình. Họ hàng thân thích cũng chẳng có lấy một người."

"Trước kia tôi có người yêu..." Cô rơi lệ, "Vậy mà chị ta bỏ rơi tôi, kết hôn với người khác... Bây giờ, bây giờ tôi thích một người, vậy mà chị ấy đã có vị hôn thê, chị ấy có... vị hôn thê..."

"Hong Bin, tôi muốn về thành phố Yang-gu... Tôi không muốn gặp chị ấy nữa, tôi không muốn gặp..."

"Sao tôi luôn xui xẻo như vậy... Tôi sẽ không... không bao giờ thích chị ấy nữa... hic hic..."

"Không thích tôi ư?" Một giọng phụ nữ trầm khàn, mang theo nỗi xót xa mãnh liệt chưa từng thấy và cả sự dịu dàng, quyến luyến chầm chậm vang lên.

Xúc cảm mềm mại và ấm nóng trên mu bàn tay Hyun Jung đột nhiên biến mất. Giây tiếp theo, thứ mềm mại đó phủ xuống môi cô, mang theo mùi thuốc lá quen thuộc và hơi thở đè nén nào đó. Eun Jung hôn rất mạnh, rất gấp gáp. Đầu lưỡi của chị không hề do dự, tách đôi môi khô khốc, giá lạnh của Hyun Jung, sau đó điên cuồng quấn lấy đầu lưỡi của cô rồi mút mạnh, chẳng cho cô chút không gian hô hấp nào.

Khoang miệng của cô vẫn còn tàn dư vị tanh của máu, hòa lẫn với mùi hương của chị tạo thành vị ngòn ngọt xen lẫn đắng chát. Nước mắt lại trào ra khóe mi Hyun Jung. Chị hôn cô càng lúc càng mãnh liệt, tựa như muốn chiếm đoạt toàn bộ môi lưỡi của cô.

Một tâm tình nào đó bị đè nén đã lâu trong nội tâm Hyun Jung bùng phát, cô hé mắt, lờ mờ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của chị. Trong lòng vô cùng ấm ức, cô giơ tay đẩy Eun Jung nhưng chị càng ôm cô chặt hơn, hôn càng mạnh mẽ hơn.

"Cô làm gì vậy?" Hyun Jung nghe thấy có người ở bên cạnh lớn tiếng: "Đồng chí cảnh sát! Cô không thể hôn cô ấy, cô ấy đang bị thương nặng đấy!"

Sau đó thân thể Hyun Jung lắc lư, Eun Jung rời tay khỏi người cô nhưng lập tức ôm trở lại.

"Kéo cũng không ra!" Lại có người lên tiếng.

Eun Jung, Eun Jung!

Tại sao chỉ gọi tên chị thôi cũng đã có cảm giác vương vấn khắc cốt ghi tâm?

Tại sao em không thể kháng cự nụ hôn của chị? Giống như không thể kháng cự nỗi khao khát đã chôn sâu trong thân thể em bao nhiêu năm qua?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top