Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30: Bộ Mặt Thật Của Hắn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, Hyun Jung không về văn phòng mà một mình đứng ngoài hành lang, ngước nhìn bầu trời. Cô cảm thấy những kẻ biến thái, đặc biệt những người mắc bệnh về tinh thần là một sinh vật kỳ lạ. Giống như Ha Dong Won, bề ngoài là người đàn ông hoàn hảo, nho nhã, dịu dàng, chững chạc, phong độ, nhưng bóc đi lớp vỏ bên ngoài, tính cách chân thực của anh ta như: ấu trĩ, xảo quyệt, nôn nóng, hiểm ác... Sẽ được bộc lộ rõ nét, giống như một đứa trẻ.

Phân biệt những người mắc chứng thái nhân cách không phải việc làm quá khó khăn. Dù có IQ cao đến mức nào nhưng những đặc điểm kể trên đã khắc sâu vào tính cách họ, tạo thành nét đặc trưng mà họ không cách nào xóa bỏ hay chống cự.

Có phải trong quá khứ, cô cũng từng có cuộc đối kháng kịch liệt với những kẻ tâm lý biến thái, nên bây giờ dù bị mất trí nhớ, cô vẫn có cảm giác như đã từng đích thân trải nghiệm?

Lúc đi về văn phòng, Hyun Jung thấy Eun Jung đang ngồi gọi điện thoại. Cô về chỗ của mình, mệt mỏi nằm bò ra bàn, nhìn chị chăm chú.

"Được, tôi biết rồi." Eun Jung gác máy, đứng dậy đi tới chỗ cô.

"Em có kết luận gì không?" Chị hỏi.

Hyun Jung đáp: "Anh ta đúng là kẻ tâm lý biến thái, có những đặc trưng điển hình như thoải mái tán gẫu nhưng logic hỗn loạn; thích mấy trò đùa quái gở, thậm chí có thể thảo luận về môn tâm lý tội phạm với chúng ta nhưng không hề hối cải; tính cách dễ nổi giận, không kiềm chế... Khi chúng ta nhắc đến hai nạn nhân, anh ta có biểu hiện trầm tĩnh nhưng cũng rất hưng phấn. Nếu anh ta không phải là kẻ giết người biến thái thì em chặt đầu cho chị làm ghế ngồi."

Câu cuối cùng hoàn toàn là ngữ khí hào sảng của người cảnh sát hình sự được cô thốt ra một cách tự nhiên. Eun Jung cốc vào đầu cô một cái: "Em ăn nói kiểu gì thế?"

Hyun Jung lười nhác hất cằm: "Chị quản hơi nhiều rồi đấy."

Eun Jung kéo ghế ngồi xuống cạnh Hyun Jung rồi đặt tay lên vai cô hỏi nhỏ: "Em buồn ngủ rồi à?"

"Em vẫn chịu đựng được." Cô nằm gối mặt xuống tay, "Chúng ta có thể khám xét nhà của Ha Dong Won chưa?"

"Vẫn đang đợi cấp trên phê chuẩn lệnh khám xét."

Hyun Jung gật đầu, dịch người về phía chị, chớp chớp mắt: "Khám xét nhà anh ta chắc chắn có thu hoạch. Cuộc thẩm vấn ngày hôm nay có giá trị như vậy, nếu tìm được chứng cứ phạm tội có phải coi như em thắng rồi không?"

Eun Jung nhìn cô: "Vậy sao? Chị vừa nhận được điện thoại của Mặt Lạnh, cậu ấy thu thập được hai chứng cứ mới. Thứ nhất, camera giám sát của cửa hàng đã ghi được, vào tháng 6 năm nay, Ha Dong Won từng đi mua một bộ đồng phục y tá. Thứ hai, đã tìm ra manh mối từ công ty trang trí nội thất. Ngôi biệt thự ở khu ngoại ô núi Buknisan của Ha Dong Won từng được sửa chữa lại hiệu quả cách âm, người phụ trách công ty có ấn tượng sâu sắc về anh ta."

Hyun Jung không khỏi bất ngờ: "Vậy anh ta còn gì để nói nữa?"

Eun Jung mỉm cười: "Đây chỉ là chứng cứ gián tiếp, không thể khép tội anh ta. Bây giờ chỉ có thể nói, xác suất anh ta là hung thủ càng lớn hơn."

Hyun Jung đấm vào ngực chị: "Tốt quá!"

"Ừ, tốt thật!" Chị nắm tay cô, cất giọng trầm ấm đầy cuốn hút: "Người là do em thẩm vấn, còn chị tìm thấy chứng cứ. Nếu bắt được hung thủ thì coi như em thắng hay chị thắng?"

Hyun Jung xấu hổ, định rút tay về, lại nghe chị tiếp tục dỗ dành: "Hay là... cả hai chúng ta cùng thắng?"

Sau một hồi trò chuyện tình cảm, Eun Jung quay về chỗ ngồi của mình, còn Hyun Jung hai má đỏ bừng, mắt long lanh.

Các thành viên khác nhanh chóng quay về văn phòng, Lải Nhải báo cáo một tin quan trọng: "Bọn em đã mời những người có liên quan đến Ha Dong Won đến cơ quan hợp tác điều tra. Đó là đồng nghiệp ở công ty anh ta, bạn gái cũ từng được anh ta thừa nhận yêu đương, tên lần trước bị anh ta đánh và một số bạn bè quen thuộc trong hộp đêm. Ngoài ra, cuộc trắc nghiệm nói dối của giáo sư Kim cũng gần chuẩn bị xong, chiều nay có thể bắt đầu."

Tất cả mọi người đều phấn khởi. Việc thẩm vấn những người xung quanh Ha Dong Won càng có thể chứng thực đặc điểm của anh ta, đồng thời có khả năng tìm thêm nhiều chứng cứ trực tiếp khác, từ đó khép tội anh ta. Cuộc trắc nghiệm nói dối cũng tương đối quan trọng, bởi trắc nghiệm của Kim Jung Woo nổi tiếng trong cả nước, độ chuẩn xác rất cao. Ai nấy đều hồi hộp chờ xem kết quả.

Eun Jung gật đầu: "Đi gặp bọn họ trước!"

Người đầu tiên được thẩm vấn là mấy đồng nghiệp của Ha Dong Won.

"Ha tiên sinh là người chịu khó và hòa nhã nhất mà tôi từng gặp. Mọi nhân viên đều yêu quý và kính trọng anh ấy."

"Ai giết người cơ? Không thể nào, Tổng Giám sát Ha rất tốt, sao có thể liên quan đến vụ án cơ chứ?"

"Tuy tôi không rõ cảnh sát các anh làm việc kiểu gì, nhưng tôi có thể lấy danh dự ra bảo đảm, Ha Dong Won không có bất cứ vấn đề gì."

Tất cả mọi người đều hết lời khen ngợi Ha Dong Won. Trong công việc lẫn cuộc sống, anh ta chẳng có bất cứ tỳ vết nào.

Người phụ trách hỏi chuyện bọn họ là Lải Nhải. Rời khỏi phòng thẩm vấn, anh ta có chút ủ rũ. Hyun Jung đi tới vỗ vai anh ta: "Anh đừng nghĩ ngợi nhiều. Những điều mà phần lớn người trong công ty đều cho là chính xác thì nhất định là đúng hay sao? Ở công ty, để duy trì tấm mặt nạ hoàn hảo của mình, Ha Dong Won chắc chắn không quá thân thiết với bọn họ." Cô mỉm cười, "Tuy nhiên, điều này càng chứng tỏ mức độ biến thái của anh ta..."

Đối tượng thẩm vấn thứ hai là mấy người bạn của Ha Dong Won. Bọn họ đều là khách VIP của hộp đêm, cũng là những người giàu có trong thành phố. Lời khai của họ cũng chẳng cung cấp thêm thông tin giá trị nào.

"Thật ra, tôi chỉ cùng Ha Dong Won uống rượu vài lần, cũng không phải quan hệ thân thiết. Nhưng con người anh ta không tồi."

"Rộng rãi, thú vị, có đẳng cấp, được phụ nữ yêu thích. Nếu cứ phải đào bới cho ra khuyết điểm, thì là nhiều khi anh ta nghiêm chỉnh quá đáng. Áo sơ mi dính bẩn một chút cũng đi ngay về nhà thay áo mới. Một cô gái dù xinh đẹp đến mấy mà xảy ra sai sót trong việc phối đồ hoặc trang điểm, anh ta cũng sẽ bỏ qua luôn."

"Người có quan hệ thân thiết nhất với Ha Dong Won ư? Tôi không rõ, hình như anh ta chẳng gần gũi với ai hết."

Hai người cuối cùng bị mời đến hỏi chuyện là đối tượng là Tổ Khiên Đen quan tâm hơn cả.

Đầu tiên là người đàn ông bốn tháng trước đánh nhau với Ha Dong Won, gây ầm ĩ đến tận đồn cảnh sát. Cũng bởi vì cảnh sát lưu lại hồ sơ nên Ha Dong Won mới được đưa vào danh sách đối tượng tình nghi. Người đàn ông này tên Hong Si Hwang.

Thứ hai, là bạn gái cũ, vào năm ngoái từng hẹn hò hơn nửa năm với Ha Dong Won, tên Kim Min Ah. Cô ta có gia thế không tầm thường, là con gái của Chủ tịch hội đồng quản trị một tập đoàn có tên trên sàn chứng khoán.

Eun Jung và Mặt Lạnh phụ trách thẩm vấn Hong Si Hwang. Cách lớp kính màu, Hyun Jung, Hong Bin và Lải Nhải dõi theo bọn họ. Hong Si Hwang là nhân viên của một Viện nghiên cứu nào đó, có diện mạo bình thường, mặc bộ đồ giản dị, cầm cặp táp cũ kỹ. Thật khó có thể tưởng tượng anh ta lại dính đến loại người như Ha Dong Won. Nhưng Tổ Khiên Đen nhanh chóng tìm được đáp án.

"Theo ghi chép của đồ cảnh sát, hai người xung đột là do vấn đề tình cảm nhưng không rõ nguyên nhân." Eun Jung hỏi, "Chúng tôi muốn biết lý do tại sao."

Hong Si Hwang im lặng một lúc mới lên tiếng: "Tôi nói ra sự thật liệu cảnh sát có tin không? Kiểu gì hắn cũng vẫn được thả ra..." Ngừng vài giây, anh ta hạ giọng: "Vẫn là 'người tốt' có tiền, có quyền thế."

Ba người ở bên ngoài sáng mắt. Có manh mối rồi!

"Chúng tôi đã có một số phán đoán về Ha Dong Won." Eun Jung nói, "Bằng không cũng chẳng mời anh đến đây hợp tác điều tra. Dù anh có tiết lộ hay không, chúng tôi cũng nhất định tìm ra chân tướng sự việc."

Hong Si Hwang im lặng một lúc, hai tay đặt trên bàn nắm chặt: "Tôi cho rằng, Ha Dong Won là kẻ giết người. Bạn gái mất tích của tôi đã bị hắn sát hại."

Tiếp theo, Hong Si Hwang kể lại câu chuyện của mình. Anh ta và người bạn gái tên Park Tae Yi học cùng một trường đại học. Sau khi tốt nghiệp, anh ta vào Viện nghiên cứu, còn bạn gái làm việc ở một doanh nghiệp tư nhân. Anh ta cũng không rõ Park Tae Yi quen Ha Dong Won như thế nào, chỉ biết trong một tháng ngắn ngủi, cô đã thay đổi thái độ với anh ta, trở nên hời hợt, thiếu kiên nhẫn, còn viện hết cớ này đến cớ khác tránh mặt anh ta. Cho tới một ngày cuối tuần, Hong Si Hwang ngồi xe buýt đến đón bạn gái, tận mắt chứng kiến cô lên ô tô của Ha Dong Won.

"Đó là chiếc Cayenne màu đen." Anh ta nói, "Tôi chưa từng thấy cô ta ăn mặc đẹp và cười rạng rỡ như vậy bao giờ."

Đây vốn là một câu chuyện về một cô gái bình thường ôm ấp giấc mộng giàu sang, bị công tử nhà giàu mê hoặc nên cuối cùng bỏ rơi người bạn trai nghèo khó của mình. Hai tháng sau khi chia tay, vào một buổi tối, Hong Si Hwang nhận được điện thoại của Park Tae Yi.

"Si Hwang..." Cô nói nhỏ, ngữ điệu run run, tựa hồ vô cùng đè nén và hoảng sợ: "Chúng ta có thể gặp nhau không? Em cảm thấy Ha Dong Won hình như có vấn đề..."

Lúc bấy giờ, anh ta vẫn còn trong trạng thái thất tình, uống rượu say khướt. Nghe giọng cô, bao nỗi uất ức và nỗi đau dội vào lòng trong giây lát, anh ta chỉ nhớ mình mắng cô một trận nên thân rồi dập máy.

Sau khi tỉnh rượu, anh ta rất hối hận, nhưng ki thể vứt bỏ thể diện đi tìm Park Tae Yi. Kể từ thời đại học, anh ta đã yêu cô còn hơn cả sinh mệnh mình. Cô và người bạn trai giàu có xảy ra vấn đề, sao anh ta có thể nghe cô tâm sự?

Nhưng Hong Si Hwang đã coi nhẹ một điều, Park Tae Yi cũng là sinh viên ngành kỹ thuật xuất sắc như anh ta. Dù ham hư vinh, nhưng khả năng tư duy và khả năng quan sát của cô vẫn nhạy bén hơn những người phụ nữ khác. Nếu không phải phát hiện ra bí mật của Ha Dong Won, làm sao cô có thể khiếp sợ đến mức đó, sao có thể gọi điện thoại cho người bạn trai đã chia tay lúc nửa đêm?

Sau đó, cô không còn liên lạc với anh ta nữa. Một thời gian sau, anh ta nhận được điện thoại của bố mẹ Park Tae Yi, nói cô đã mất tích hơn một tháng.

"Cô ấy đã xin nghỉ việc, nghe nói tự ra ngoài làm ăn riêng." Hong Si Hwang kể tiếp, "Cảnh sát điều tra ra, trước khi mất tích, cô ấy mua vé tàu hỏa đi Ilsan. Cảnh sát tìm thấy quần áo và ví tiền của cô ấy trong thùng rác, nhưng người chẳng thấy đâu. Sống không gặp người, chết không thấy xác. Hung thủ cũng chẳng điều tra ra."

Anh ta ngẩng đầu nhìn Eun Jung và Mặt Lạnh, viền mắt đỏ hoe: "Cảnh sát Ilsan cho rằng, cô ấy bị tội phạm địa phương bắt cóc hoặc giết hại. Nhưng trực giác mách bảo tôi, vụ này chắc chắn liên quan đến Ha Dong Won. Cô ấy phát hiện ra điều gì đó nên bị hắn giết người diệt khẩu."

Hong Si Hwang đến công ty của Ha Dong Won tìm người. Ha Dong Won đã có bạn gái mới. Anh ta nhã nhặn nói với Hong Si Hwang, anh ta đã chia tay Park Tae Yi từ lâu.

"Cô ấy mất tích sao?" Anh ta tỏ ra hết sức kinh ngạc, "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tuy đã chia tay, nhưng nếu cần giúp đỡ thì anh cứ đề xuất. Nếu có thể giúp được, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Hong Si Hwang không tin lời đối phương. Thù cũ hận mời khiến anh ta càng nghi ngờ người đàn ông ăn mặc chỉnh tề trước mặt. Thế là anh ta đã ra tay đánh Ha Dong Won. Kết quả. Anh ta bị bảo vệ của công ty tồng cổ ra ngoài, bị nhân viên của Ha Dong Won nhìn bằng ánh mắt khinh thường và chế nhạo.

"Người này bị thần kinh à? Tự dưng đến công ty chúng ta tìm bạn gái."

"Đúng thế, còn nói Tổng Giám Sát Ha giấu bạn gái của anh ta nữa. Tổng Giám Sát là người tốt, chắc anh ta định lừa đảo đấy."

"Đúng là đồ không biết xấu hổ! Không giữ nổi bạn gái còn đi trách người khác. Nhìn bộ dạng của anh ta kìa, quê thật đấy!"

Thế giới này là vậy. Nếu bạn có tiền, có quyền thế, hoặc bạn có ngoại hình được mọi người yêu thích, ưu điểm của bạn sẽ được phóng đại thêm mấy phần, lời bạn nói dễ dàng được chấp nhận. Ngược lại, nếu bạn chỉ là nhân vật thấp cổ bé họng tầm thường, dù những lời bạn nói là sự thật, cũng chẳng có ai chịu lắng nghe.

Sau khi cuộc thẩm vấn kết thúc, các thành viên Tổ Khiên Đen đều trầm ngâm. Nếu Ha Dong Won là hùng thủ giết người, thì bây giờ họ đã hiểu, tại sao ba tháng trước, anh ta lại thay đổi cách thức gây án. Bởi vì tội ác của anh ta đã bị phát giác, đứng trước nguy cơ bị vạch trần. Lúc đó, hai người bị đưa đến đồn cảnh sát, Hong Si Hwang đã nói với cảnh sát trực ban những nghi ngờ của mình. Chắc chắn người cảnh sát sẽ hỏi Ha Dong Won về sự mất tích của Park Tae Yi, đồng thời nhìn anh ta bằng ánh mắt hoài nghi không biết chừng.

Vì vậy, nội tâm của Ha Dong Won không còn bình tĩnh. Các anh nghi ngờ tôi, tôi sẽ ném xác ở nơi các anh có thể nhìn thấy. Đây chính là logic của tôi.

Tiễn Hong Si Hwang rời khỏi Cục Công An, Lải Nhải cảm thán: "Trong cuộc đời này, khổ nhất vẫn là những người đàn ông thấp cổ bé họng như chúng ta."

Đối tượng thẩm vấn cuối cùng của ngày hôm nay là tiểu thư nhà giàu Kim Min Ah, bạn gái cũ của Ha Dong Won.

Năm nay, cô 26 tuổi, diện mạo xinh đẹp, ăn mặc thời thượng. Lúc cảnh sát đến mời hợp tác điều tra, cô ta tỏ ra khá kinh ngạc. Nhưng sau khi nghe Hyun Jung và Hong Bin giải thích có liên quan đến Ha Dong Won, Kim Min Ah có chút hoảng hốt, ánh mắt lộ vẻ lưỡng lự.

"Con người anh ấy rất tốt." Cô ta nói, "Chúng tôi chia tay do tính cách không hợp. Không biết anh chị muốn tìm hiểu điều gì?"

Hyun Jung lên tiếng: "Kim tiểu thư, không giấu gì cô, chúng tôi đang điều tra vụ giết hại nhiều cô gái trẻ. Vì vậy, chúng tôi hi vọng có thể tìm hiểu một cách toàn diện về những người có liên quan. Chúng tôi sẽ giữ bí mật cuộc trò chuyện của chúng ta ngày hôm nay. Tôi muốn biết, trong khoảng thời gian hẹn hò với Ha Dong Won, cô có thấy anh ta biểu hiện điều gì bất thường hay không? Chuyện này liên quan đến rất nhiều sinh mạng chứ không phải nói chơi đâu."

Kim Min Ah vô cùng kinh ngạc khi nghe nhắc đến án mạng. Nhưng cô ta lại một lần nữa im lặng. Vài giây sau, cô ta đột nhiên hỏi: "Như thế nào được coi là bất thường?"

Hyun Jung nhìn cô ta chăm chú: "Ví dụ, anh ta vô duyên vô cớ nổi giận, như biến thành con người khác. Ví dụ thỉnh thoảng anh ta bộc lộ khuynh hướng bạo lực. Hoặc tự nhiên, cô phát hiện trong lòng anh ta ẩn chứa một nỗi căm hận và tự ti đối với phụ nữ. Ở bên anh ta, cô cảm thấy rất đè nén, không thể tiếp tục mối quan hệ yêu đương."

Kim Min Ah biến sắc mặt: "Sao cô biết điều đó?"

Vụ án tới giai đoạn này, lời khai của những người liên quan, bất kể là tốt hay xấu cũng trở thành chứng cứ gián tiếp, cho thấy Ha Dong Won chính là kẻ biến thái giết người hàng loạt. Sự khác biệt trong tính cách của anh ta là khi ở trước mặt và sau lưng mọi người đều phù hợp chân dung tội phạm.

Ngoài chuyện dính dáng đến ba vụ án này, anh ta còn có thể liên quan đến sự mất tích của Park Tae Yi. Nhờ vụ Park Tae Yi, cảnh sát sẽ tìn ra cách thức gây án của anh ta thời kỳ trước đó. Lời khai của Hong Si Hwang và Kim Min Ah sẽ trở thành một trong những bằng chứng trước tòa.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Giọng phụ nữ trầm thấp vang lên.

Bây giờ là buổi trưa, ba người đàn ông ra ngoài làm việc, trong phòng chỉ còn lại Hyun Jung và Eun Jung. Đang dõi mắt ra ngoài cửa sổ, nghe câu hỏi của Eun Jung, cô liền xoay ghế về phía chị: "Mọi việc diễn ra quá thuận lợi, em cứ cảm thấy có gì đó không ổn."

Tất nhiên, đây cũng có thể là sự thật. Dù Tổ Khiên Đen chỉ chưa mất đến hai ngày tìm ra Ha Dong Won, nhưng anh ta vẫn là một kẻ thái nhân cách che giấu rất giỏi. Nếu không có chân dung cho Hyun Jung phác họa và sự suy luận chính xác của Eun Jung, việc tìm kiếm hung thủ chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Thấy chị trầm lặng cô liền đi đến bên bàn làm việc của chị: "Chị có cảm nhận giống em không?"

"Đây chính là điểm khác biệt giữa phương pháp điều tra truyền thống và tâm lý tội phạm." Eun Jung tựa vào thành ghế phía sau, "Bọn chị không quan tâm đến cảm giác mà chỉ chấp nhận chứng cớ. Hiện tại có rất nhiều chứng cứ nhằm vào Ha Dong Won nên anh ta là đối tượng tình nghi lớn nhất. Nhưng chúng ta vẫn chưa tìm ra chứng cứ then chốt để khép tội anh ta. Vì thế, chị sẽ không coi anh ta là nghi phạm duy nhất. Chị sẽ không loại trừ sự tồn tại của những khả năng khác cho đến khi tìm thấy chứng cứ không thể chối cãi."

Hyun Jung nhìn chị, khẽ "hừ" một tiếng. Eun Jung cười, định nắm tay cô. Cô phản ứng nhanh, lùi ra sau một bước, đồng thời cất giọng kiên định: "Em sẽ chứng minh cho chị thấy, đối với kẻ giết người hàng loạt kiểu này, tâm lý tội phạm mới là lợi hại nhất."

Trong lúc cô lên tiếng, Eun Jung liền túm tay cô. Lần này, Hyun Jung không thể né tránh, bị chị kéo lại gần. Cô đứng còn chị ngồi, chị nắm tay, đồng thời ngẩng đầu nhìn cô.

"Đúng. Tâm lý tội phạm là lợi hại nhất, phương pháp điều tra truyền thống xin chịu thua."

Hyun Jung phì cười, "Eun Jung, em phát hiện chị ngày càng không nghiêm chỉnh."

Hai người trò chuyện một lúc, Hyun Jung rụt tay về, "Chị còn bận việc, để em đi lấy cơm về nhé."

Eun Jung gật đầu. Cô mới đi vài bước, chị đột nhiên lên tiếng: "Em thay bộ đồ khác rồi hãy đi."

Bây giờ, Hyun Jung chợt nhớ ra mình vẫn mặc bộ váy đi hộp đêm tối qua.

"Sao phải thay?" Cô cười híp mắt với Eun Jung.

Chị gối hai tay ra sau gáy: "Chị sợ căng tin sẽ tắc nghẽn mất."

Một câu đủ khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng phải vừa lòng. Hyun Jung cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô muốn cười nhưng giả vờ thản nhiên như thể: "Đây là chuyện hiển nhiên còn gì?"

"Nhưng bây giờ không có chỗ thay, em lười về ký túc." Cô không muốn vào nhà vệ sinh thay bộ váy quan trọng như thế này.

Eun Jung đứng dậy: "Em thay ở đây đi."

Hyun Jung đỏ mặt: "Chị đừng mơ!"

Eun Jung vốn định ra ngoài, canh cửa để cô ở bên trong thay đồ. Nào ngờ, cô lại nghĩ lung tung. Bắt gặp vẻ mặt thẹn thùng của cô, chị liền đi khóa trái cửa rồi quay về chỗ ngồi của mình.

"Chắc bọn họ sẽ về bây giờ, em thay nhanh lên đi!"

Bị chị 'chiếu tướng', Hyun Jung vừa ngượng vừa buồn cười. Trước kia trong lúc cấp bách, cô cũng từng thay quần áo trong văn phòng. Bộ váy này mặc suốt từ tối qua, bây giờ dính nhơm nhớp khó chịu, hơn nữa, đi làm lại việc cũng không tiện. Thế là cô nói: "Chị mau quay mặt đi, không được nhìn đâu đấy."

Eun Jung liếc cô một cái rồi quay ghế về phía tường, Hyun Jung lấy bộ đồ thể thao từ ngăn kéo, cũng quay lưng về phía chị rồi nhanh chóng cởi váy áo. Về phần Eun Jung... Thật ra, những gì nên thấy chị đều thấy cả rồi, chỉ là cô vẫn thấy hơi xấu hổ mà thôi. Hyun Jung biết, tuy chị hay giở trò lưu manh với cô, nhưng về cơ bản chị là người nói một là một, hai là hai, giữ lễ nghĩa và đáng tin cậy.

Eun Jung dõi mắt lên tường, yên lặng chờ đợi. Hyun Jung ở đằng sau nói: "Em vẫn chưa xong, chị đừng quay người vội."

Eun Jung không đáp lời. Nghĩ thế nào chị lại âm thầm xoay ghế về phía Hyun Jung. Cô nhanh chóng thay xong quần áo, quan sát một lượt mới quay người: "Em..."

Eun Jung vẫn gối hai tay sau gáy, dáng vẻ biếng nhác. Đôi mắt chị nhìn cô chăm chú, không biết bao lâu rồi.

Bốn mắt chạm nhau, khóe miệng chị từ từ nhếch lên. Hyun Jung vừa tức vừa buồn cười, cầm quyển sách ném về phía chị: "Khốn kiếp!"

Hyun Jung đến căng tin mua cơm, Eun Jung tiếp tục làm việc. Một lúc sau, điện thoại bất chợt đổ chuông. Chị cầm lên xem rồi bắt máy: "Mẹ!"

Bà Ham gọi điện thoại hỏi thăm tình hình như thường lệ. Eun Jung cầm di động, đứng dậy đi vào phòng họp bên trong.

"Gần đây nhiệt độ xuống thấp, cô nhớ chú ý giữ ấm, đừng như bố cô, lúc nào cũng tưởng mình khỏe lắm. Hôm qua, ông ấy còn bị cảm lạnh kia kìa."

Eun Jung cười cười, dõi mắt ra ngoài cửa sộ: "Mẹ hãy chăm sóc bố! Con gái không ở bên cạnh, mọi việc nhờ cả vào mẹ!"

Bà Ham cũng cười, chuyển đề tài: "Hôm qua, Gyuri gọi điện thoại cho mẹ. Tâm trạng của con bé có vẻ ủ rũ, có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Con không quan tâm đến chuyện của cô ấy nên không rõ ạ." Chị trả lời dứt khoát, khiến bà Ham có chút tức giận: "Con bé phải hi sinh cỡ nào mới rời Seoul đến thành phố Daegu? Thành phố Daegu làm sao có thể sánh bằng Seoul? Con chả hiểu gì cả?" Thấy Eun Jung im lặng, bà cất giọng mang hàm ý sâu xa: "Hôm nay, Gyuri nói, sau này nó không thể thay mẹ chăm sóc con được nữa, nghe ngữ điệu có vẻ rất tủi thân. Chuyện này là thế nào vậy?"

"Mẹ, đây là điều tốt lành." Eun Jung đáp.

"Tốt lành gì cơ?"

"Chứng tỏ cô ấy đã thông suốt vấn đề rồi."

"... Con!" Bà Ham vừa bực vừa buồn cười, vì hiểu tính con gái nên nhất thời chẳng biết khuyên nhủ thế nào.

Lúc quay về văn phòng, Hyun Jung không trông thấy Eun Jung đâu. Vừa đặt hộp cơm lên bàn, cô liền bắt gặp chị đang ở trong phòng họp qua cánh cửa khép hờ. Hyun Jung mỉm cười, đi tới đẩy cửa. Vừa định lên tiếng, cô chợt nghe chị nói: "Mẹ đừng bận tâm đến chuyện này nữa, con tuyệt đối không chấp nhận Gyuri."

Hyun Jung ngây ra trong giây lát. Cảm giác có người ở đằng sau, Eun Jung liền quay đầu. Bốn mắt chạm nhau, Hyun Jung liền lui ra ngoài, thuận tay khép cửa.

Ở đầu kìa điện thoại, bà Ham vẫn đang trách móc: "Nếu cô thật sự không thích Gyuri, không muốn lấy nó cũng được, dù sao nhà họ Ham chúng ta không bắt buộc phải kết thông gia nhà họ Park. Nhưng cô đã hai mươi mấy tuổi đầu, tốt xấu gì cũng nên dẫn người yêu về giới thiệu bố mẹ đi chứ? Cả ngày chỉ biết phá án thì đến bao giờ mới thành gia lập thất?"

Trong đầu Eun Jung chợt hiện lên bộ dạng vừa rồi của Hyun Jung, im lặng vài giây, chị hỏi: "Mẹ, mấy năm qua mẹ đều nói với con, không có cô gái nào như thế. Bây giờ, con gái muốn hỏi mẹ thêm lần nữa, cô ấy có tồn tại không?"

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng động nhè nhẹ tựa như hô hấp bà Ham không còn ổn định.

"Không tồn tại." Ngữ khí của bà có vẻ tức giận, "Con bé này sao lại cố chấp như vậy? Gyuri tốt thế mà không cần, toàn nghĩ chuyện đâu đâu như bị ma ám ấy. Ngay cả lời mẹ, cô cũng không tin sao?"

Eun Jung lặng thinh, nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay một lúc mới phục hồi giọng điệu biếng nhác: "Được rồi, mẹ cũng đừng lo nghĩ nhiều, sang năm con sẽ dẫn bạn gái về cho mẹ. Con còn bận việc, gác máy đây ạ."

"Hả?" Bà Ham còn chưa kịp tiêu hóa câu nói của con gái, chị đã tắt máy, quay người đi ra ngoài.

Hyun Jung đang đứng bên bàn làm việc, trải tờ báo rồi sắp từng hộp thức ăn lên bàn. Eun Jung đi đến, cúi đầu nhìn cô.

Hyun Jung coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bỏ hai đôi đũa lên.

"Em ghen đấy à?" Chị hỏi nhỏ.

Hyun Jung "xì" một tiếng: "Cũng chỉ là nuôi con dâu từ nhỏ thôi mà, em ghen làm gì chứ?"

Eun Jung cười cười, ôm cô vào lòng, trong đầu chợt nhớ tới lời nói của mẹ vừa rồi: Không tồn tại. Con bé này toàn nghĩ chuyện linh tinh như bị ma ám. Chị nhìn vào mắt cô, lồng ngực nhói đau. Chỉ vì người phụ nữ trước mắt, nỗi đau này đã chôn sâu trong trái tim chị bao nhiêu năm rồi.

"Hyun Jung, chuyện mà phần lớn mọi người đều cho là đúng, rất có thể là sai lầm."

Hyun Jung hơi ngẩn người. Đây là câu cô an ủi Lải Nhải sáng hôm nay. Vào thời khắc này, dường như cô hiểu được thâm ý của Eun Jung. Yên lặng trong giây lát, cô ôm chị. Hai người không ai lên tiếng.

Một lúc sau, chị mới buông cô: "Chúng ta ăn cơm thôi."

Hyun Jung gật đầu. Nghĩ đến chuyện Gyuri được mẹ chị yêu quý, trong lòng cô vẫn có chút khó chịu. Cô ngồi xuống, bình thản mở miệng: "Về chuyện Park Gyuri, chị có giải quyết được với mẹ chị không?"

Nghe cô hỏi vậy, chị nhướng mày liếc cô một cái rồi đứng dậy, đi tới bàn làm việc. Hyun Jung cắn đũa dõi theo nhất cử nhất động của chị.

Eun Jung cầm chìa khóa mở ngăn kéo, lục tìm một lúc, lấy ra một quyển sổ nhỏ màu xanh da trời rồi đi về bên này.

"Cái gì thế?" Cô hỏi.

Eun Jung chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống, lấy túi xách của Hyun Jung nhét quyển sổ vào trong. Hyun Jung hiếu kỳ cầm lên xem, kết quả nhìn thấy hàng chữ 'Sổ hộ khẩu' ở ngoài bìa.

Cô tròn mắt: "Sao chị lại bỏ hộ khẩu vào túi của em?"

"Vật đính ước cả đời." Eun Jung bình thản đáp.

Hyun Jung phì cười: "Em không cần, ai thèm hộ khẩu của chị chứ?"

Eun Jung mặc kệ, cầm hộp cơm lên ăn. Hyun Jung lại đẩy chị một cái, chị ngồi bất động.

"Chị cầm về đi! Làm gì có kiểu đính ước cả đời bằng cách nhét hộ khẩu cho người ta bao giờ... Chị nghe rõ chưa Ham Eun Jung!"

Hai giờ chiều. Ha Dong Won ngồi một mình trong phòng thẩm vấn trống trải. Lòng bàn tay, cổ tay và ngực anh ta đều được nối với thiết bị cảm ứng. Sắc mặt anh ta hết sức bình tĩnh. Thỉnh thoảng khóe mắt vụt qua ý cười mang hàm ý sâu xa.

"Ha Dong Won đã ký tên chấp nhận cuộc kiểm tra nói dối." Kim Jung Woo ngồi sau màn hình máy tính ở gian bên cạnh. Đằng sau anh ta là Cha Eun Teuk và các thành viên Tổ Khiên Đen.

Đội trưởng Cha tỏ ra hứng thú: "Giáo sư Kim, nghe nói thiết bị kiểm tra nói dối có độ chuẩn xác rất cao. Là một chuyên gia, cậu đánh giá thế nào về kết quả của nó, liệu có đáng tin cậy không?"

Kim Jung Woo mỉm cười gật đầu: "Tuy kết quả trắc nghiệm nói dối không thể làm chứng cứ định tội mà chỉ có tác dụng tham khảo, nhưng cá nhân tôi cho rằng, kết quả này rất có giá trị và đáng tin cậy."

Thấy Hong Bin và Lải Nhải lật giở tập câu hỏi trắc nghiệm, vẻ mặt hết sức mù mờ, Kim Jung Woo liền giải thích: "Lúc nói dối, thân thể con người sẽ có nhiều sự thay đổi như ngôn ngữ cơ thể, vẻ mặt, lời nói, hô hấp, huyết áp, mạch đập, bài tiết mồ hôi, sự thay đổi trong phản ứng điện da... Một số yếu tố con người có thể chủ động kiểm soát, ví dụ như ngôn ngữ cơ thể và vẻ mặt. Nhưng cũng có một số thứ, dù là tội phạm có tố chất tâm lý mạnh đến mấy cũng không thể khống chế, bởi đó là phản ứng vô thức, ví dụ như huyết áp, mạch đập..."

"Vì vậy, thiết bị kiểm tra nói dối dùng để đo sự thay đổi các thông số này?" Hong Bin tỏ ra hưng phấn.

"Đúng thế!"

"Quả này Ha Dong Won chạy không thoát rồi!" Lải Nhải cười hì hì, "Tên này rất kiêu ngạo, chắc chắn hắn cho rằng bản thân mình có thể che giấu."

Hyun Jung quay sang Eun Jung, sắc mặt chị rất bình tĩnh.

Cuộc kiểm tra nói dối chính thức bắt đầu. Kim Jung Woo lên tiếng: "Tôi sẽ hỏi ba câu, bất kể đáp án thật sự là thế nào, anh hãy trả lời 'Đúng'."

Ha Dong Won ngồi thẳng người, dõi mắt về phía trước: "Được."

"Anh tên Ha Dong Won đúng không?"

"Đúng."

Dữ liệu hiển thị trên màn hình không có gì bất thường, chứng tỏ các phản ứng trong cơ thể của Ha Dong Won đều bình thường, có nghĩa anh ta nói thật.

"Hôm nay là thứ bảy đúng không?"

"Đúng". Thông số bình thường.

"Anh là phụ nữ phải không?"

"Đúng."

Biểu đồ trên màn hình dao động mạnh. Trong phòng giám sát, Eun Jung và Hyun Jung vẫn bình thản, trong khi Hong Bin và Lải Nhải há hốc mồm.

"Thần kỳ thật đấy!" Lải Nhải lẩm bẩm.

"Tiếp theo, tôi sẽ hỏi anh một loạt vấn đề." Kim Jung Woo lên tiếng, "Anh hãy trả lời theo tình hình thực tế."

Ha Dong Won cười cười: "Được thôi."

Kim Jung Woo: "Hôm nay thời tiết có đẹp không?"

"Tôi không biết. Tôi bị cảnh sát bắt đến đây từ tối qua." Ngữ khí của Ha Dong Won có chút chế giễu. Dữ liệu trên màn hình bình thường.

"Anh đảm nhận chức vụ Tổng Giám Sát thị trường phải không?"

"Đúng vậy."

"Anh là con trai ruột của chủ tịch Ha Byung Woon phải không?"

Ha Dong Won trầm mặc vài giây: "Không phải."

"Anh là hội viên câu lạc bộ Stark Blue phải không?"

"Đúng vậy."

"Anh từng có quan hệ với nhiều người phụ nữ đúng không?"

"Khụ... đúng vậy."

Kim Jung Woo hỏi một loạt vấn đề không quan trọng, Ha Dong Won đều trả lời được ngay. Màn hình hiển thị duy nhất trạng thái bình thường.

"Anh có quen biết Han Bong Soon không?" Kim Jung Woo cất giọng đều đều.

Các thành viên Tổ Khiên Đen sáng mắt chăm chú vẻ mặt của Ha Dong Won. Bởi vì Han Bong Soon là tên của nạn nhân đầu tiên, bị sát hại vào ba tháng trước.

Ha Dong Won chớp mắt: "Có". Dữ liệu bình thường.

"Anh có quen Do Tae Mi không?" Đây là tên nạn nhân thứ hai.

"Có."

"Anh có quen Choi Tae Yeon không?"

"Có."

Kim Jung Woo ngẩng đầu, nhìn Ha Dong Won qua tấm kính: "Anh bắt cóc ba cô gái đó đúng không?"

Hai gian phòng im lặng như tờ, Ha Dong Won trầm mặc ít nhất 10 giây, đột nhiên mỉm cười: "Không."

Bên này, tất cả mọi người nín thở quan sát màn hình máy tính. Một phút sau...

"Làm sao có thể." Lải Nhải ngỡ ngàng.

"Không phải anh ta bắt cóc nạn nhân?" Hong Bin nghi hoặc.

Cha Eun Teuk: "Thế là thế nào?"

Trên màn hình, biểu đồ các dữ liệu vẫn ở trạng thái bình thường, không hề dao động. Điều đó có nghĩa là, phản ứng cơ thể của Ha Dong Won không có gì bất thường. Anh ta không bị bất cứ áp lực nào từ việc nói dối, không có bất cứ phản ứng sinh lý nào. Điều này chứng tỏ anh ta nói thật.

Hyun Jung nhìn chằm chằm vào màn hình không lên tiếng.

Kim Jung Woo tiếp tục đặt câu hỏi: "Có phải anh lên kế hoạch mưu sát bọn họ hay không?"

"Không phải." Số liệu vẫn bình thường.

"Có phải anh giam giữ rồi hành hạ bọn họ?"

"Không phải."

"Có phải anh lấy mất túi xách của bọn họ?"

"Không phải."

"Có phải anh mặc bộ đồ y tá cho bọn họ?"

"Không phải."

"Có phải anh ném xác bọn họ ở ngoại ô thành phố hay không?"

"Không phải."

...

Phòng Giám sát vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng hỏi đáp của Kim Jung Woo và Ha Dong Won. Khi Ha Dong Won liên tục trả lời "Không phải", biểu đồ trên màn hình vẫn không một chút phản ứng.

Khi mọi vấn đề được hỏi xong, sắc mặt của các thành viên Tổ Khiên Đen tương đối khó coi. Đúng lúc này, Kim Jung Woo hỏi thêm một câu không có trong tập trắc nghiệm.

"Có phải anh sai khiến, xúi giục, hoặc cùng người khác giết hại bọn họ hay không?"

Ha Dong Won im lặng vài giây. Sau đó anh ta ngoảnh đầu về gian bên này, tựa như muốn đối mắt với mọi người qua tấm kính thẫm màu. Giây tiếp theo, khóe mắt anh ta lại vụt ý cười tinh quái mà Hyun Jung từng bắt gặp.

"Không phải."

Số liệu đều bình thường. Cuộc kiểm tra nói dối kết thúc, Ha Dong Won được một người cảnh sát dẫn ra khỏi phòng thẩm vấn.

Kim Jung Woo đứng lên, cất giọng lấy làm tiếc với mọi người: "Khiến các vị thất vọng rồi, nhưng tôi có thể khẳng định, Ha Dong Won không phải là hung thủ vụ án này."

Tất cả đều im lặng. Bộ não của Hyun Jung hiện lên vẻ mặt của Ha Dong Won trước khi rời đi, trong lòng rất khó chịu.

Mặt Lạnh đột nhiên mở miệng: "Giáo sư Kim, tôi nghe nói, một số ít người có thể kiểm soát phản ứng của cơ thể, khống chế kết quả kiểm tra nói dối. Liệu Ha Dong Won có phải loại người này không?"

Kim Jung Woo lắc đầu: "Thật ngại quá, tôi từng kiểm tra vài trăm tên tội phạm, loại người như anh nhắc tới, tôi chưa từng gặp bao giờ. Vì vậy, tôi không thể cho anh câu trả lời xác đáng. Nhưng Ha Dong Won có tồn tại khả năng này hay không..." Anh ta mỉm cười, quay sang Hyun Jung, "Tiểu sư muội, em thử nói xem."

Hyun Jung im lặng vài giây mới trả lời: "Không thể, anh ta không phải là loại người Mặt Lạnh vừa nói."

Ha Dong Won đương nhiên không phải. Bất kể phản ứng của anh ta trong cuộc thẩm vấn tối qua hay lời khai của Hong Si Hwang và Kim Min Ah cho thấy, tâm trạng của anh ta dễ xao động. Đặc biệt, hai người kia tiếp xúc trực tiếp với anh ta nên lời khai càng đáng tin cậy.

Vì vậy, kết quả kiểm tra nói dối là đáng tin cậy. Hyun Jung ngẩng đầu nhìn Kim Jung Woo. Chân dung mà cô phác họa chỉ ra một đối tượng duy nhất là Ha Dong Won. Nhưng bây giờ, tâm lý tội phạm lại cho cô biết, Ha Dong Won không phải là hung thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top