Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: Nửa Đời Vứt Bỏ Tình Yêu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Yeon... Ji Yeon... Ji Yeon của chị...

Giọng phụ nữ trầm thấp vang vọng mãi trong đầu cô. Cô nhắm chặt mắt, khẽ chau mày. Chị đang gọi tên ai nhỉ? Ai là Ji Yeon? Cô... lại là ai?

Trong giấc mơ hỗn loạn, cảm giác đau đớn nghẹt thở lại ùa về. Lần này, hình ảnh mà cô nhìn thấy càng rõ nét hơn.

Cô nhìn thấy ngọn lửa cháy rừng rực, che chắn mọi tầm nhìn, thấy luồng khí từ vụ nổ như đại dương đủ để nuốt chửng tất cả đang ập về phía cô.

Thế giới đang sụp đổ, linh hồn của cô kêu gào trong nỗi tuyệt vọng... Sau đó, cô nhìn thấy Eun Jung.

"Ji Yeon!" Chị chạy về phía cô, trên người mặc bộ cảnh phục, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ đau đớn.

Sau đó, chị ôm chặt người cô. Giây tiếp theo, một luồng khí cực lớn hất văng bọn họ.

"Aaaaa..." Cô nghe thấy tiếng hét của mình. Khi ngẩng đầu, cô nhìn thấy Eun Jung đang nhắm nghiền hai mắt.

"Eun Jung! Eun Jung!" Cô ra sức gọi tên chị nhưng không thể phát ra âm thanh. Dần dần, cảm giác đau đớn hỗn độn nhấm chìm toàn thân cô. Cô cũng từ từ nhắm mắt.

Nhưng cô thật sự không cam lòng, không cam lòng cứ chết đi như vậy, không cam lòng khi cả Eun Jung cũng mất mạng. Dù bản thân có chết, cô cũng hi vọng chị sẽ sống sót.

Trong lúc mê man, cô nhìn thấy ngọn lửa dần tắt lụi. Có bóng hình từ đằng sau, luồng sáng đang chầm chậm đi tới.

...

"A!" Theo tiếng kêu đè nén, Hyun Jung giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy căn phòng quen thuộc, cô mới thở phào, đồng thời phát hiện đôi mắt mình đã ướt đẫm.

Đây là giấc mơ gì vậy? Hyun Jung lau nước mắt, giơ tay bóp trán, Kể từ lúc bị đánh lén ở nhà Hong Si Hwang, những hình ảnh và âm thanh vụn vặt đó luôn thường trực trong đầu cô. Có lẽ, chính cảm giác nghẹt thở khi ở giữa ranh giới sinh tử đã đánh thức ký ức ngủ quên từ lâu trong đại não của cô. Vì vậy, chúng mới ngày càng rõ mồn một trong giấc mơ, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng Eun Jung gọi mình.

"Ji Yeon?" Hyun Jung nghi hoặc nhắc lại tên này. Đầu cô lại đau như búa bổ. Năm xưa, bác sĩ nói, cô và bố mẹ cùng gặp vụ hỏa hoạn. Vậy mà trong mơ, cô chỉ nhìn thấy Eun Jung và hình bóng xa lạ.

Sự thật này quá khủng khiếp, dù đang ở trong căn phòng ấm áp, Hyun Jung cũng thấy lạnh toát sống lưng.

Một lúc lâu sau, cô mới đi ra ngoài phòng khách. Bắt gặp Hong Bin đang ngáy khò khò trên sofa, cô mỉm cười, đi vào bếp, tùy tiện nấu hai bát mì ăn liền rồi mới ra ngoài gọi cậu ta: "Dậy ăn sáng đi!"

Hong Bin ngồi dậy: "Lão đại vẫn chưa về sao? Em phải ở đây trông chị đến bao giờ?" Nghe cậu ta hỏi vậy, Hyun Jung nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 9 giờ sáng.

"Chắc chị ấy vẫn chưa xong việc." Cô nói, "Chẳng phải bọn họ đào thi thể thâu đêm sao?"

Hai người ngồi xuống ăn mì. Hong Bin nhanh chóng phát hiện hôm nay Hyun Jung đặc biệt kiệm lời. Cậu ta cho rằng có thể vết thương trên cổ cô vẫn còn đau, hay do bị tấn công nên tâm trạng của cô không tốt. Cậu ta liền cười híp mắt với cô: "Hyun Jung, cảm giác bị lão đại 'kim ốc tàng kiều'[2] có vui không?"

[2] Nhà vàng cất giấu người đẹp. Điển tích này bắt nguồn từ câu chuyện Hán Vũ Đế Lưu Triệt cho xây dựng nhà vàng dành riêng cho hoàng hậu Trần A Kiều.

Hyun Jung phì cười: "Giấu cái đầu cậu ấy! Bọn tôi rất quang minh chính đại."

"Hì! Quang minh chính đại mà ở văn phòng suốt ngày giấu giấu giếm giếm. Buổi sáng đi làm, cách hai con phố chị đã xuống xe rồi." Hong Bin cố tình trêu chọc cô, "Lão đại đúng là người phụ nữ tốt. Chị xem, chị ấy vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, gia thế tốt, lại chung thủy với chị. Chậc chậc... Một tiểu thư Seoul hồn bay phách lạc vì chị bao nhiêu năm liền!"

Nghe cậu ta nói vậy, trong lòng Hyun Jung quả nhiên vui hơn nhiều. Hong Bin ngẫm nghĩ rồi thu lại nụ cười, đồng thời cất giọng nghiêm túc: "Em cảm thấy lão đại thích chị đến cực hạn rồi. Sau này, chị phải đối xử tốt với chị ấy, giở thói tiểu thư ít thôi!"

Hyun Jung từ tốn hỏi: "Sao cậu biết chị ấy thích tôi đến cực hạn rồi?"

Hong Bin: "Sáng hôm qua, trước khi đi làm, chị ấy ngồi bên giường chị một lúc lâu. Ánh mắt đó... Thật khó diễn tả. Chị ấy cầm tay chị hôn mãi. Không phải em cố tình nhì trộm đâu, tại chị ấy không đóng cửa, cũng chẳng thèm để ý, cứ coi em như không tồn tại. Trước đây, em cho rằng bác sĩ Park tương đối si tình. Hôm qua em mới phát hiện, đừng thấy lão đại bình thường ngạo nghễ, thật ra còn si tình hơn cả bác sĩ Park ấy chứ. Chị đến với lão đại mới là một quyết định đúng đắn."

Hyun Jung lặng thinh. Cô chợt nhớ đến lúc mới ở bên nhau, Eun Jung từng nói: "Chị luôn nhớ đến sự tồn tại của em, tìm em hết ngày này đến ngày khác. Tại sao em chưa bao giờ nhớ tới chị?"

Hình như chị yêu cô nhiều hơn cô yêu chị thì phải. Trong tim dội lên cảm giác mềm mại nói khẽ: "Thật ra, tôi thấy bản thân ngày càng thích chị ấy, thích vô cùng."

Câu này hơi buồn nôn, Hong Bin bật cười thành tiếng. Hyun Jung liền cầm hộp giấy ăn đánh cậu ta.

"Đúng rồi!" Chợt nhớ đến một chuyện khác, sắc mặt cậu ta lại trở nên nghiêm túc.: "Em muốn báo với chị một tin xấu. Chẳng phải chúng ta phát hiện camera trong nhà Hong Si Hwang, rồi đi khám xét nhà Ha Dong Won hay sao? Nhưng mọi người phát hiện đoạn phim chị bị đánh lén đã bị xóa mất. Hôm qua, người của phòng kỹ thuật nói là không thể khôi phục. Ha Dong Won khẳng định không phải anh ta xóa. Lúc đó, anh ta bận rộn thu dọn hành lý để bỏ trốn nên chẳng kịp để ý xem đối tượng trong hình ảnh thu được là ai."

Hyun Jung ngoáy đôi đũa trong bát hồi lâu.

"Chị không nhìn thấy mặt mũi kẻ tấn công mình sao?"

Hyun Jung lắc đầu: "Thân thủ của hắn cũng ngang tôi." Ngừng vài giây, cô cất giọng lạnh lùng: "Thù này không báo, tôi sẽ không ngừng nghỉ!"

Hong Bin đập bàn: "Đúng! Đây mới là tác phong của Tổ Khiên Đen chúng ta!"

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên reo vang. Hai người nhìn nhau, Hong Bin hỏi nhỏ: "Ai đấy nhỉ?"

"Tôi làm sao biết được! Đây là nhà Eun Jung chứ có phải nhà tôi đâu!"

Hong Bin đi đến cửa, quan sát bên ngoài qua lỗ mắt mèo: "Ồ, là một đồng nghiệp của phòng Giám Định, hình như họ Han, anh ta đến đây làm gì nhỉ?"

"Tổ trưởng Ham!" Người đó vừa gõ cửa vừa gọi lớn tiếng.

Hyun Jung cũng đứng dậy, đi đến mép tường rồi đưa mắt ra hiệu cho Hong Bin. Cậu ta mở hé cánh cửa, cười hì hì với người bên ngoài: "Anh Han, anh tìm lão đại có chuyện gì thế?"

Đồng nghiệp họ Han bất ngờ khi thấy Hong Bin: "Là Hong Bin đúng không? Cậu làm gì ở đây vậy?"

"À, lão đại đang bận việc ở cơ quan, bảo em đi qua nhà lấy ít tài liệu ấy mà." Hong Bin đáp rất trôi chảy.

Người đồng nghiệp lại nói: "Vừa rồi, tôi đi qua văn phòng của các cậu, chẳng thấy một ai, gọi điện thoại cho Tổ trưởng Ham không được nên tôi mang đến nhà." Anh ta đưa một chiếc hộp nhỏ cho Hong Bin: "Cậu mang vào trong cất giúp tôi nhé!"

Hong Bin nhận lấy: "Gì vậy anh?" Nhìn thấy chiếc hộp, Hyun Jung hơi ngẩn người.

"Mấy ngày trước, Tổ trưởng Ham mang đến văn phòng chúng tôi nhờ kiểm nghiệm ấy mà. Thấy chị ấy có vẻ coi trọng nó nên vừa ra kết quả, tôi liền mang cho chị ấy ngay. Được rồi, cậu nhờ giúp tôi, tôi về đây!"

Hyun Jung mở chiếc hộp, bên trong quả nhiên là sợi dây chuyền đen sì sì của cô. Mặt dây chuyền đã được cắt thành 5 mảnh nhỏ, vỏ ngoài tuy đen, nhưng bên trong là màu trắng bạc. Trong hộp còn có một tờ kết quả giám định.

Hong Bin cầm lên đọc: "Thành phần: Plantinum (bạch kim). Do bị va đập nghiêm trọng và xảy ra phản ứng với các chất hóa học khác nên đã bị đổi màu và biến dạng."

Hyun Jung cầm năm mảnh vụn, đưa đến dưới ngọn đèn, quan sát kỹ lưỡng. Cô lờ mờ có thể nhìn thấy chữ cái khắc trên bề mặt.

"Y... My... Hea..." Cô lẩm nhẩm.

Hong Bin đọc tiếp: "Qua xác nhận, bề mặt vật thể bạch kim có khắc chữ..."

"EY My Heart." Hyun Jung đọc ra trước cậu ta. Cô cúi đầu nắm chặt mảnh vụn trong tay.

EY My Heart.

EY Forever Love.

EunYeon, trái tim của tôi.

EunYeon, yêu nhau mãi mãi.

Hong Bin hơi hoảng hốt khi thấy bô dạng này của cô: "Sao mắt chị đỏ thế?"

Hyun Jung hít hít mũi: "Tôi không sao". Vừa nói, cô vừa lấy di động gọi cho Eun Jung. Bây giờ, cô chỉ muốn gặp chị ngay lập tức.

"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..." Hyun Jung gác máy. Vừa rồi đồng nghiệp cũng nói không gọi được cho chị, mà chị cũng không ở văn phòng. Lẽ nào có việc đột xuất sao?

Cô lại gọi cho Mặt Lạnh. Lần này, đầu kia có tín hiệu, Mặt Lạnh bắt máy ngay, giọng nói khàn khàn như đang ngủ: "Hyun Jung, có chuyện gì vậy?"

"Mặt Lạnh, Eun Jung có ở chỗ anh không?"

"Lão đại chưa về sao? Bốn tiếng trước, chị ấy đã lái xe về nhà rồi mà." Mặt Lạnh đáp.

Hyun Jung đờ người trong giây lát: "Chưa, chị ấy vẫn chưa về. Chuyện này là thế nào?"

Mặt Lạnh hồi tưởng lại cảnh tượng ban sáng: "Năm giờ sáng hôm nay, chúng tôi từ ngoại ô trở về, tôi và Lải Nhải ngồi xe ô tô của lão đại. Đến cổng cơ quan, chị ấy thả chúng tôi xuống, nhưng cũng không thấy nói đi nơi khác. Hay là chị ấy về văn phòng rồi?"

"Không đâu." Hyun Jung đột nhiên cảm thấy bất an, "Vừa rồi anh Han ở phòng Giám định đến nhà, nói văn phòng không có người. Chị ấy đi đâu nhỉ? Lúc đó, chị ấy không nói gì với các anh sao?"

Mặt Lạnh chau mày: "Tôi nhớ lúc đó, lão đại nhận được một cuộc điện thoại, hình như là Park Gyuri gọi tới. Chị ấy hầu như không nói gì, cuối cùng chỉ đáp 'Được!' rồi dập máy."

Hyun Jung tròn mắt: "Park Gyuri ư?"

Sau khi gác máy, Hyun Jung có chút thất thần. Hong Bin liền an ủi: "Chị đừng lo, chắc chắn Park Gyuri bám lấy lão đại nên chị ấy đi gặp để nói rõ ràng với cô ta, bảo cô ta sau này đừng quấy rầy hai người nữa."

Hyun Jung lắc đầu: "Không thể có chuyện đó. Eun Jung vốn chẳng để ý Gyuri. Hơn nữa, với tính cách Gyuri, Eun Jung có nói chuyện thì cũng có tác dụng sao?"

"Vậy..."

Hyun Jung cắn môi. Sự việc này hết sức kỳ quặc. Tại sao Eun Jung đột nhiên mất tích? Tại sao điện thoại của chị không có tín hiệu? Hôm trước cô mới bị tấn công, hôm nay Eun Jung lại mất liên lạc. Cho dù hai sự việc không liên quan nhưng cô vẫn có dự cảm chẳng lành vô cùng mãnh liệt.

"Eun Jung có khả năng xảy ra chuyện rồi!" Cô cầm áo khoác chạy ra ngoài cửa: "Tôi phải đi tìm chị ấy."

Một tiếng sau, tại văn phòng Tổ Khiên Đen. Ngoài Hyun Jung và Hong Bin, Mặt Lạnh và Lải Nhải cũng vừa đến nơi. Điện thoại của Eun Jung vẫn không thể kết nối, tâm trạng của Hyun Jung ngày càng trở nên nặng nề.

"Tìm thấy rồi!" Hong Bin mừng rỡ leo lên. Mọi người đều vây quanh máy tính của cậu ta. Màn hình hiển thị hình ảnh thu được từ camera giám sát trên đường. Thời gian là 6 giờ 10 phút sáng nay, vì xe cộ thưa thớt nên có thể thấy rõ chiếc Land Rover của Eun Jung, bao gồm cả biển số xe.

Người ngồi vị trí tài xế là Eun Jung, hàng ghế sau xuất hiện một cô gái. Dù ống kính tương đối xa và không rõ dung mạo của cô gái nhưng vẫn có thể nhận ra, đó là Park Gyuri.

"Con đường này đi ra ngoại ô phía Nam thành phố. Nơi đó, ngoài nhà máy cũng chỉ là khu vực núi non, bọn họ đến đó làm gì nhỉ?" Hong Bin tỏ ra nghi hoặc.

"Hong Bin, tiếp tục tìm kiếm." Hyun Jung dán mắt vào màn hình, "Nhất định phải tìm cho ra bọn họ đi đâu, bây giờ đang ở nơi nào?"

"Vâng."

Ngoài Hyun Jung, sắc mặt ai nấy đều tương đối nặng nề. Đúng lúc này, một người cảnh sát hình sự đi vào, báo cáo: "Chúng tôi đã cử người đến nhà Park Gyuri và trường học nhưng không tìm thấy cô ta. Lãnh đạo nhà trường cho biết, hôm qua Park Gyuri đến trường xin nghỉ phép."

Hyun Jung im lặng, trong đầu Hong Bin chợt hiện lên ánh mắt ai oán và mãnh liệt của Park Gyuri mỗi khi nhìn Eun Jung.

"Cô ta xin nghỉ phép làm gì?" Hong Bin hỏi.

Người cảnh sát không đáp mà nói tiếp: "Ngoài ra, còn một chuyện, không biết có liên quan đến cuộc điều tra của mọi người hay không? Nhà trường vừa tiết lộ với chúng tôi, họ vừa phát hiện phòng thí nghiệm mất một bình khí vào tối hôm qua?"

Lải Nhải lập tức mở miệng hỏi: "Khí gì cơ?"

Người cảnh sát giở tập tài liệu: "Là HKN5-3, chủ yếu dùng trong nghiên cứu bệnh ung thư. Bản thân nó cũng có độc tính, tuy không đến nỗi mất mạng nhưng con người hít vào sẽ hôn mê, bất tỉnh, buồn nôn, hít nhiều sẽ bị tổn thương trung khu thần kinh, trở thành người thực vật. Tuy nhiên, loại khí này lan tỏa rất nhanh, về cơ bản cần không gian khép kín mới có hiệu quả. Chúng tôi đã báo cáo lên cấp trên, lập tức tiến hành biện pháp phòng ngừa ở những nơi công cộng có không gian đóng kín như tàu điện ngầm, xe buýt, đồng thời tìm bình khí độc bị đánh cắp."

Sau khi người cảnh sát rời đi, các thành viên Tổ Khiên Đen im lặng nhìn nhau.

"Sao lại có sự trùng hợp như vậy? không phải liên quan đến Park Gyuri chứ?" Lải Nhải hỏi.

"Rất có khả năng đó." Hyun Jung đáp.

"Nhưng Park Gyuri thích lão đại cơ mà." Hong Bin biến sắc mặt, "Lẽ nào không chiếm được nên cô ta định hủy hoại chị ấy?"

Hyun Jung cầm chìa khóa xe cảnh sát ở trên bàn, đi nhanh ra ngoài. Lải Nhải và Mặt Lạnh lập tức đứng dậy, đi theo cô.

"Hong Bin khi nào xác định được vị trí cụ thể của bọn họ, hãy thông báo ngay cho chúng tôi!" Mặt Lạnh vừa đi vừa lên tiếng.

"Vâng."

Hyun Jung chạy nhanh xuống dưới. Đối với Eun Jung, Gyuri luôn tỏ ra cố chấp. Sau khi cô đến với chị, Gyuri bị đả kích rất lớn. Nếu tâm trạng đó mà tích tụ đến bờ tuyệt vọng và sụp đổ, Gyuri sẽ làm gì?

Hyun Jung dường như có thể dễ dàng phân tích ra: Gyuri nhất định dùng điều kiện nào đó dụ Eun Jung đi theo cô ta. Tiếp theo, cô ta sẽ giăng bẫy để Eun Jung trúng độc, biến thành người thực vật.

Sau đó thì sao? Gyuri sẽ đưa chị đi, rời khỏi cô, và biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Vì mất đi ý thức, trở thành cái xác không hồn, Eun Jung sẽ mãi mãi thuộc về cô ta.

Dù biết rõ Eun Jung không phải là người dễ dàng trúng kế nhưng nghĩ đến khả năng này, hô hấp của Hyun Jung cũng đã trở nên khó nhọc.

Đúng là bốn tiếng trước, Eun Jung đã nhận được điện thoại của Gyuri và đi gặp cô ta. Nội dung cuộc điện thoại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của chị.

"Eun Jung, em muốn gặp chị. Em sẽ đợi chị ở phố XXX trong 3 phút nữa."

Chị chẳng thèm để ý đến cô ta, nhưng vừa định dập máy, lại nghe cô ta nói tiếp: "Eun Jung, đến gặp em là cơ hội duy nhất của chị, cũng là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Em nắm được toàn bộ vụ việc năm xưa, cũng biết tại sao hai người bị mất trí nhớ. Em biết tại sao chị và cô ta mỗi người một ngả, cũng biết... ai đã hại hai người."

Eun Jung chấn động, hô hấp trở nên dồn dập. Im lặng trong giây lát: "Dựa vào cái gì bảo tôi tin em?"

Gyuri dường như nở nụ cười tự giễu. Sau đó, cô ta đáp khẽ: "Dựa vào sự thật, em cũng là một trong số những sát thủ của vụ giết người hàng loạt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top