Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50: Sớm Chiều Ảm Đạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình hình là mai mình phải đi chữa bệnh ở TP.HCM và có thể ở TP vài bữa nên sẽ ko thể đăng truyện cho mọi người đọc đc. Truyện tạm ngưng vài bữa nhé!

Khi nào mình về sẽ up chap đầy đủ ^^

Hẹn gặp lại mọi người một ngày ko xa =))))

________________________________________________________

Hôm nay là một ngày mùa đông nắng vàng rực rỡ. Trên mặt sông, sương mù vẫn chưa tan hết. Trung tâm thương mại nằm gần bờ sông đã hết sức náo nhiệt.

Areum đang lau cửa sổ ở một căn phòng nào đó trong khách sạn Thế Kỷ. Nước lạnh đến mức khiến tay cô đỏ tấy. Cô thở dài, dõi mắt xuống đường phố phồn hoa tấp nập. Cô cũng muốn đi dạo phố nhưng vẫn còn công việc phải làm. Được tuyển vào khác sạn năm sao này làm nhân viên phục vụ, nhận được mức lương khá cao, cô phải nỗ lực gấp đôi mới được. Nghĩ đến đây, tâm trạng Areum trở nên vui vẻ. Nhìn từ một góc độ khác, nơi này là khu thương mại mới xây dựng, với những tòa kiến trúc cao nhất và đắt đỏ nhất, cô cứ coi như đang thưởng thức phong cảnh là được rồi.

Areum hát ngâm nga, nhanh chóng lau xong cửa sổ. Cô hà hơi vào lòng bàn tay, ngắm nghía thành quả lao động của mình. Đúng lúc này, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng "chà chà", Areum giật mình, khăn lau trong tay rơi xuống đất. Cô quay đầu, liền bắt gặp nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Sung Min.

Sung Min cũng là nhân viên phục vụ của khách sạn. Anh ta có thân hình cao lớn, nước da trắng ngần, dưới cằm để râu, đeo một cặp kính gọng đen, tóc mái xõa xuống tận mắt. Tuy nhiên, Areum từng nhìn thấy anh ta tháo kính và hất tóc lên, để lộ đôi mắt trong veo không một chút tạp chất.

Nghĩ đến đây, Areum hơi đỏ mặt: "Anh làm gì thế? Lúc nào cũng thích dọa người".

Sung Min cười cười, đặt tay lên vai cô. Hành động thân mật này khiến trái tim Areum loạn nhịp. Hai người đứng cạnh nhau ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

"Này!" Sung Min đột nhiên mở miệng.

"Gì cơ?"

"Nếu hôm nay xảy ra chuyện không hay, cô hãy nhớ chạy ra ngoài, cố gắng hết sức chạy thật nhanh." Anh ta nói những lời chẳng đâu vào đâu: "Hãy bảo vệ tốt bản thân".

Areum quay sang anh ta: "Cái anh này, nói toàn những lời kỳ quặc. Có chuyện gì không hay chứ? Anh định trù tôi phải không?"

Sung Min mỉm cười, đi ra ngoài cửa: "Việc gì tôi phải trù cô? Cô cứ nhớ lời tôi dặn là được rồi".

Areum quay đầu, dõi theo bóng người đàn ông. Cô không nhịn được, mở miệng hỏi: "Sung Min, bên kia có một quán mì mới mở, mùi vị rất ngon. Tối nay anh có muốn qua bên đó ăn không?" Nói xong câu này, cô gần như nín thở.

Sung Min dừng bước nhưng không quay đầu: "Nếu có cơ hôi, tôi sẽ hẹn cô". Nói xong, anh ta vẫy tay rồi đi mất.

Trong lòng Areum không biết nên vui hay buồn. Cái gì gọi là "nếu có cơ hội sẽ hẹn" chứ? Cô phải đợi đến bao giờ đây?

Nhưng chỉ một lúc sau, Areum nhanh chóng gạt bỏ ưu phiền trong lòng, lại hăng hái lau cửa sổ. Lúc này, cô mới chú ý, từ vị trí của Sung Min vừa rồi, có thể nhìn thấy hai nữ cảnh sát đứng bên cạnh chiếc xe công vụ ở góc phố bên dưới. Gần đây trật tự trị an trong thành phố không được tốt nên chỗ nào cũng thấy cảnh sát, Areum cũng chẳng lấy gì làm lạ. Những vụ nổ, vụ giết người dường như là chuyện rất xa vời đối với một người dân bình thường như cô.

Areum bất giác ngắm hai nữ cảnh sát một lúc, trong lòng có chút thán phục và thương cảm. Mùa đông giá lạnh như vậy mà họ vẫn phải tuần tra trên đường phố, quả thực không dễ chút nào. Nghe nói thời gian này còn có cảnh sát bị thương. Hy vọng hai cô gái dưới kia được bình an vô sự.

Areum tiếp tục quét dọn phòng với một tâm tình ấm áp. Ngày hôm nay vẫn còn rất dài.

Ji Yeon đứng bên cạnh xe cảnh sát, dõi mắt về phía đường phố tấp nập người qua lại và biển quảng cáo nhấp nháy trên trung tâm thương mại, bộ dạng cô có chút thất thần. Đã bao lâu cô không đi dạo phố, đi shopping rồi? Bản thân cô cũng không nhớ rõ. Lần mua đồ gần đây nhất hình như là hôm Eun Jung mua váy cho cô. Nghĩ đến mới thấy bản thân có chút đáng thương. Khi mua về, cô tự nhủ nhất định phải mặc váy, kết quả nhét xuống tận đáy tủ. Mỗi ngày vội vội vàng vàng cắm đầu vào vụ tổ chức sát thủ, cô làm gì có thời gian chăm sóc bản thân.

Ji Yeon đang nghĩ ngợi lung tung, Eun Jung ở bên cạnh kết thúc cuộc điện thoại, ngoảnh đầu nhìn cô. Thời tiết tháng Mười hai giá lạnh, cô mặc áo khoác dài màu đen của cảnh sát giống chị, nhưng còn làm điệu đeo them một chiếc thắt lưng ở eo, càng để lộ thân hình mảnh mai. Sắc mặt cô nhợt nhạt vì lạnh, nhưng ánh mắt vẫn rạng ngời. Hai người đã ở bên nhau một thời gian, vậy mà mỗi lần cô nhìn chị, đôi mắt dường như vẫn còn muôn vạn lời muốn nói.

Eun Jung mỉm cười, đặt tay lên vai Ji Yeon: "Chúng ta về thôi!"

"Vâng."

Vụ trúng độc xảy ra hai ngày trước đã nhanh chóng được giải quyết. Cảnh sát đương nhiên không sử dụng thuốc giải do A gửi tới, mà dùng loại thuốc của chuyên gia, kịp thời phá giải âm mưu của bọn chúng, không ai bị thương vong.

Phía cảnh sát lập tức tiến hành điều tra, nhanh chóng tìm ra ngọn nguồn. Nhóm sát thủ đặt một nhà máy dược phẩm nhỏ sản xuất thuốc giải độc, chúng cũng phá hoại đường ống trong khu chung cư để bỏ thuốc độc. Người mang thuốc giải đến công ty chuyển phát nhanh chính là A. Có lẽ đang bị truy nã nên hắn cũng chẳng thèm trốn tránh mà ngang nhiên đi qua camera giám sát. Hắn thậm chí còn giơ tay chữ V trước camera bên ngoài công ty chuyển phát.

Tất nhiên, A cũng ngụy trang một chút như dán bộ râu, đeo kính. Có điều, bộ dạng ngông nghênh của hắn dù hóa thành tro Ji Yeon cũng nhận ra.

Cuộc lùng bắt vẫn tiếp diễn. Mặc dù trong hai ngày qua, nhóm sát thủ không có bất cứ động thái nào, nhưng tổ Khiên Đen và những người cảnh sát có kinh nghiệm đều biết rõ, đối phó với tội phạm thông minh và tàn ác nhất, giai đoạn then chốt cuối cùng chính là cuộc đọ sức về sự nhẫn nại và bền bỉ. Ai kiên trì hơn, người đó sẽ được cười đến giây phút cuối cùng.

Không chỉ Eun Jung và Ji Yeon, cả Hyo Min cũng có mặt. Theo chỉ thị mới nhất của lãnh đạo Cục, tất cả nhân viên có liên quan phải sẵn sàng chờ đợi mệnh lệnh 24/24, bác sỹ pháp y cũng không ngoại lệ.

Vào thời khắc này, Hyo Min và mấy người cảnh sát hình sự ở trên một chiếc xe chỉ huy gần khu thương mại. Gặp Eun Jung và Ji Yeon, chị ta cũng chỉ chào hỏi từ xa. Eun Jung vẫn giữ thái độ lạnh nhạt và xa cách như thường lệ. Ji Yeon cũng không chủ động tìm Hyo Min trò chuyện, bởi cô không biết nói gì với chị ta.

Trung tâm thương mại mới khai trương trông rất xa hoa lộng lẫy. Dòng sông Nakdong rộng lớn, chảy qua thành phố. Giữa sông là cồn Daecheon nhô lên như một hòn đảo nhỏ. Chỉ có một cây cầu bắc qua sông, nối liền thành phố Daegu và khu vực này. Nghe nói, đường hầm dưới lòng sông và tàu điện ngầm cũng đang được xây dựng, sẽ thông xe trong thời gian tới. Đến lúc đó, việc đi lại sẽ càng thuận tiện hơn. Khu thương mại do tập đoàn Light Flower nổi tiếng trong nước xây dựng. Khách sạn Thế Kỷ nằm ở giữa, xung quanh là nhiều trung tâm mua sắm cao thấp khác nhau và phố dành cho người đi bộ. Ngoài ra, tập đoàn còn xây cả khu thương mại nằm dưới lòng đất, vốn có kế hoạch cùng khai trương, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó nên hoãn lại. Bằng không, khu vực này sẽ còn có quy mô lớn hơn nữa.

Khu thương mại mới khai trương mấy ngày nhưng vô cùng đông đúc và náo nhiệt. Tuy nói sẽ quay về nhưng ánh mắt Ji Yeon vẫn dừng lại ở những tấm biển quảng cáo lấp lánh và cửa hiệu sáng choang. Đúng lúc này, giọng nói nhàn nhạt của Eun Jung vang lên bên tai: "Em muốn đi dạo đến thế sao? Tròng mắt sắp rơi ra rồi kìa".

Ji Yeon thở dài: "Biểu hiện của em rõ ràng như vậy à?"

Eun Jung không trả lời. Biểu hiện của cô đâu chỉ rõ bình thường. Dù đi theo chị về phía xe ô tô nhưng vẻ mặt của cô rất không tình nguyện, mắt vẫn dán vào cửa hàng cửa hiệu trên đường phố, trông đáng thương như một chú cún nhỏ.

Chỉ vì một chuyện cỏn con mà cô bày ra bộ dạng vừa ấm ức vừa đáng yêu, khiến khí huyết trong lồng ngực chị sôi sục. Nghĩ đến đây, Eun Jung cười tủm tỉm, lại nghe cô nói: "Phồn hoa cách bờ ngắm nhìn, trái tim của người cảnh sát ở tận chân trời. Bây giờ, em không dạo phố, là để bọn họ có thể vui vẻ shopping. Tất nhiên, sau khi vụ án kết thúc, em sẽ đi mua sắm thỏa thích. Mấy tháng nay không phải tiêu tiền, lương tích lại cũng khá nhiều".

Phồn hoa cách bờ ngắm nhìn, trái tim em ở đường chân trời. Người phụ nữ này thỉnh thoảng bật ra một hai câu dường như có thể in sâu vào đáy lòng chị. Trầm tư trong giây lát, chị giơ tay kéo cô vào lòng, bất chấp đang ở trên đường phố đông người.

Ji Yeon ngẩng đầu, có chút khó hiểu: "Chị sao thế?"

Khóe mắt Eun Jung lấp lánh nụ cười: "Khi nào vụ án này kết thúc, chị sẽ không làm cảnh sát hình sự nữa. Dù tới chân trời góc bể, chị cũng sẽ đi cùng em".

Ji Yeon ngẩn người trong giây lát rồi nở nụ cười rạng rỡ: "Chẳng phải chị nói sau này muốn dạy học hay sao? Chị dạy ngành Hình sự, em dạy môn Tâm lý tội phạm. Chúng ta đi chơi vài năm rồi quay về trường cảnh sát dạy học".

"Được." Eun Jung đáp ngắn gọn rồi nắm tay cô. Hai người đều đeo găng tay màu đen, cách lớp vải mềm mại, Ji Yeon vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay chị. Tương lai vừa được vẽ ra thật tự do và đẹp đẽ. Bất kể xung quanh ồn ào, đông đúc, trái tim Ji Yeon dường như vẫn đang bay bổng trong trí tưởng tượng của mình. Cô rất muốn nắm tay chị đi tới chân trời góc bể. Hai người cuối cùng cũng có thể ở bên nhau mãi mãi.

Đang chìm đắm trong tâm trạng ngọt ngào và lãng mạn, Ji Yeon lập tức nghĩ đến một vấn đề thực tế khác: "Không được! Chúng ta đi rồi, ba đồng chí kia sẽ ra sao?"

Trong đầu cô chợt hiện ra cảnh tượng: Cô và Eun Jung thoải mái quay người rời đi. Mặt Lạnh chỉ yên lặng dõi theo rồi thốt lên một câu: "Hai người bảo trọng!" Sau đó tiếp tục vùi đầu vào công việc. Lải Nhải càm ràm một lúc, tiễn bọn họ ra ngoài cổng cơ quanh hay đến bến xe, cuối cùng không chịu được nỗi đau xa cách và tình cảm bị đả kích, bắt đầu khóc lóc sụt sịt. Còn Hong Bin... Ji Yeon lắc đầu bất lực, chắc chắn cậu ta sẽ ôm chân cô và Eun Jung, không cho họ đi. Cuối cùng, cậu ta thu dọn hành lý, cất giọng dứt khoát: "Hai người hãy đưa em đi cùng!"

Nghĩ đến đây, Ji Yeon phì cười, ngẩng đầu nói với Eun Jung: "Nếu chúng ta đi thật, ba đồng chí kia sẽ đáng thương như cún con ấy".

Eun Jung cũng mỉm cười, kéo cô sát vào người mình hơn: "Đến lúc đó nghe theo ý em. Em muốn đi thì đi. Nếu em không nỡ rời xa bọn họ, muốn quay về lúc nào cũng được".

Ji Yeon mãn nguyện gật đầu. Trong lòng tràn ngập tình ý, cô ngó xung quanh, thấy không ai để ý liền kiễng chân hôn lên má Eun Jung. Chị vốn chẳng bao giờ bận tâm đến thiên hạ nên lập tức dựa vào xe cảnh sát, một tay ôm thắt lưng cô, để mặc cô chủ động thể hiện tình cảm.

Đường phố đông như mắc cửi. Các cửa hiệu bật những bản nhạc vui vẻ, khách khứa ra vào nườm nượp. Cũng có người tản bộ ở ngoài đường, có người cầm chùm bóng bay nhiều màu sắc, từ đám đông đi tới. Sau đó, chùm bóng bay đột nhiên được thả dây. Bảy quả bóng đủ màu sắc: xanh da trời, xanh lá cây, vàng, đỏ... từ từ bay lên không trung. Ngọn gió nhè nhẹ thổi bóng bay xoay tròn. Mấy chữ cái ở mặt sau những quả bóng hiện ra trước mắt Eun Jung: T, S, R, A, E, L, K.

Eun Jung ôm Ji Yeon bất động. Ánh mắt chị chỉ dừng ở những trái bóng vài giây rồi hướng về một tòa kiến trúc phía sau. Đó là khách sạn Thế Kỷ cao hơn sáu mươi tầng, cũng là tòa nhà cao nhất trung tâm. Ở một tầng nào đó, đằng sau ô cửa sổ xuất hiện một người đàn ông cao lớn mặc bộ trang phục thằng hề sặc sỡ. Hắn đứng sau cửa kính, nhìn không rõ gương mặt nhưng dường như đang cười với bọn họ.

Hyo Min tựa người vào cạnh cửa sổ ô tô. Cảnh sắc phồn hoa ở bên ngoài không gây một chút hứng thú nào đối với chị ta. Mấy người cảnh sát ở trong xe đang thảo luận điều gì đó nhưng vì không liên quan đến bản thân nên chị ta chẳng chú ý lắng nghe.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu, chị ta liền nhìn thấy hai nữ cảnh sát rất tình cảm ở cạnh một chiếc xe cảnh sát cách đó không xa. Hyo Min không muốn nhìn, nhưng hình như bọn họ luôn xuất hiện trong tầm mắt chị ta.

"Bác sĩ Park!" Một người cảnh sát gọi rồi đưa cho chị ta chai nước. Hyo Min lơ đễnh nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn. Đối phương đã quen với sự trầm mặc và lãnh đạm của chị ta nên chỉ cười cười.

Hyo Min mở nắp, uống một ngụm. Biết rõ là không nên nhưng chị ta cũng hiểu, đây là một loại chấp niệm. Sau khi bị cô bỏ rơi, chị ta mới thật sự cảm thấy không cam lòng. Chị ta nở nụ cười tự giễu, lại đưa mắt về phía hai nữa cảnh sát nhưng lúc này, bên cạnh xe đã trống không. Bọn họ đi đâu rồi?

Hyo Min lập tức đảo mắt một vòng, nhưng bên ngoài cửa kính chỉ có đám đông di chuyển, đâu thấy hình bóng của hai người đó?

Hyo Min đẩy cửa xuống xe. Đúng lúc này, tựa như hưởng ứng sự sốt ruột của chị ta, máy bộ đàm bị vứt lại trên xe đột nhiên reo vang. Bộ đàm của những người cảnh sát hình sự cũng đồng thời nhận được tín hiệu.

"Tôi là Ham Eun Jung. Đã phát hiện ra mục tiêu! Tôi xin nhắc lại, đã phát hiện ra mục tiêu!" Giọng phụ nữ trầm thấp đầy sức mạnh vang lên.Tuy nhiên, Hyo Min không thích thanh âm này, cũng như mọi thứ của người đó, kể từ lần gặp đầu tiên đã không thích. Có lẽ bởi vì, ngay từ lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt cô nhìn cô ta, ánh mắt chưa đựng tâm tình phức tạp, chị ta đã biết, cô vĩnh viễn không nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.

Tất cả các nhân viên cảnh sát đều tỏ ra căng thẳng. Hyo Min đứng bất động, nghe Eun Jung nói tiếp: "Lập tức thông báo cho Đội trưởng Cha, khởi động phòng bị cấp một." Hơi thở của Eun Jung hơi gấp gáp, tựa hồ đang chạy nhanh, "Phải lập tức điều lực lượng, sơ tán người dân ở khu vực này. Đội cảnh sát đặc nhiệm sẵn sàng chờ mệnh lệnh, cần thiết sẽ tấn công."

Cảnh sát nhanh chóng hành động, gọi điện thoại, tìm người... Mười mấy cảnh sát làm nhiệm vụ tuần tra ở bán đảo đồng thời nhận được tin tức. Trong giây lát, họ lập tức tiến về hướng khách sạn Thế Kỷ. Cha Eun Teuk cũng nhanh chóng nhận được tin báo.

Hyo Min có chút sốt ruột. Nếu hôm nay là trận chiến cuối cùng của nhóm sát thủ như Eun Jung dự liệu, vậy thì Ji Yeon sẽ là người gặp nguy hiểm đầu tiên. Vào thời khắc này, họ đang ở đâu? Cô đang ở đâu?

Hyo Min bình tĩnh đảo mắt tìm kiếm. Kết quả, chị ta đã nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc ở phía trước. Đám đông vẫn yên bình và náo nhiệt dưới ánh mặt trời. Thật ra, việc tìm hai người không phài khó khăn, bởi bọn họ hoàn toàn khác thiên hạ. Hai hình bóng màu đen, một cao gầy, một mảnh mai nhưng rất nhanh nhẹn, đang lao qua đám đông, tiến về khách sạn Thế Kỷ.

Trong lòng Hyo Min đột nhiện có cảm giác vừa chua chát vừa dịu dàng. Rõ ràng hai người đang xông pha vào chốn hiểm nguy, tuy nhiên, chị ta lại cảm thấy, bản thân ở cạnh cô suốt ba năm trời nhưng không thực sự sát cánh bên cô như Ham Eun Jung.

Lúc này, tiếng Eun Jung lại vang lên trong bộ đàm: "Cần hai người chi viện cho tôi và Hyun Jung. Chúng tôi đang ở..."

Lập tức có hai người cảnh sát nhảy xuống xe, sắc mặt nghiêm túc. Hyo Min đi đến chỗ họ: "Để tôi đi cho".

Hai cảnh sát tỏ ra kinh ngạc, một người lên tiếng: "Bác sĩ Park, đây là cuộc chiến dùng súng đạn thật đấy. Đối thủ của chúng ta là những kẻ giết người không ghê tay. Bác sĩ nên..." Anh ta còn chưa nói hết câu, Hyo Min đã rút khẩu súng bên hông mình, động tác tương đối nhanh nhẹn. Vì không ngờ chị ta sẽ chạm vào súng ống nên hai người cảnh sát nhất thời há hốc miệng. Hyo Min nói giọng lãnh đạm: "Nếu buộc phải chiến đấu, bác sĩ pháp y cũng có chiêu tấn công và phòng thủ của riêng mình, không thua kém cảnh sát hình sự. Chúng ta đi thôi!"

Thái độ của chị ta rất kiên quyết, lại có vẻ mặt lạnh lẽo nên người bên cạnh không tiện từ chối. Một cảnh sát hình sự trẻ tuổi nói với đồng nghiệp: "Tôi sẽ đi cùng bác sĩ Park. Các anh nhớ theo dõi tình hình chặt chẽ".

Hyo Min cầm khẩu súng trong tay, đi xuyên qua đám đông. Trong lòng chị ta chỉ có một ý nghĩ: Nếu hôm nay là trận chiến cuối cùng của nhóm sát thủ, chị ta chỉ muốn bảo vệ cô mà thôi. Mặc dù cô không có chút tình cảm với chị ta, chị ta vẫn lưu luyến, không nỡ rời xa cô.

Eun Jung và Ji Yeon đã tiến đến gần khách sạn Thế Kỷ. Nhìn từ bên ngoài, khách sạn vẫn hoàn toàn bình thường. Tòa kiến trúc lộng lẫy, vườn hoa phía trước đẹp đẽ như trong hoàng cung, anh chàng nhân viên gác cửa mặc đồng phục chỉ huy việc đỗ xe, rồi xách hành lý giúp khách. Vì mới khai trương nên khách sạn tương đối vắng vẻ. Hai người đứng ngoài cổng quan sát một lúc. Khi "viện binh" tới, thấy Hyo Min, sắc mặt Eun Jung không thay đổi, còn Ji Yeon hơi kinh ngạc. Hyo Min bình thản đi đến bên cạnh, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

Ji Yeon lập tức hiểu ra ý tứ của chị ta. Im lặng trong giây lát, cô chỉ nói nhỏ: "Chị hãy cẩn thận!"

"Em cũng thế." Hyo Min đáp. Chị ta không mặc cảnh phục mà chỉ diện áo khoác màu sáng đơn giản, trông vẫn dịu dàng, nho nhã như thường lệ.

Người cảnh sát hình sự đi cùng Hyo Min tên Kim Tae Woo. Anh ta ngó nghiêng rồi hỏi: "Tổ trưởng Ham, chúng ta có vào trong ngay bây giờ không?"

Eun Jung lắc đầu: "Đợi Đội trưởng Cha bố trí lực lượng xong rồi chúng ta hành động sau".

Tae Woo ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Chúng ta phải sơ tán người dân, rồi lại điều cảnh sát đặc nhiệm, ngộ nhỡ ba tên tội phạm chạy mất thì sao? Chúng ta bày thế trận lớn như vậy mà xôi hỏng bỏng không thì thật đáng tiếc".

"Không đâu." Ji Yeon và Eun Jung đồng thanh đáp.

Ji Yeon ngước lên nhìn tòa nhà chính của khách sạn. Vô số ô cửa sổ tựa như muôn vàn con mắt lạnh lẽo và vô tình, đang dõi xuống chúng sinh dưới mặt đất.

Eun Jung nghĩ tới bảy quả bóng bay đang bay trên không trung, nghĩ đến nụ cười của thằng hề ở đằng sau ô cửa sổ. Đây là lời tuyên chiến chính thức của tổ chức sát thủ. Chúng cao ngạo và tự phụ như vậy, chúng cũng chờ mong cuộc chiến này. Do đó, chúng sẽ không để tổ Khiên Đen vồ hụt.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, mọi người đều đứng yên quan sát tình hình. Rõ ràng mới chỉ một hai phút mà ai cũng có cảm giác rất lâu.

Đúng lúc này, điện thoại của Eun Jung đổ chuông. Chị bắt máy, là Cha Eun Teuk gọi tới.

"Tình hình thế nào rồi?" Đội trưởng Cha cất giọng sốt ruột. Eun Jung nhanh chóng báo cáo tình hình.

"Được rồi." Cha Eun Teuk lên tiếng: "Tôi đã điều lực lượng, đội đặc nhiệm cũng đã xuất phát. Nhưng việc sơ tán người dân cần một khoảng thời gian. Các cô hãy tùy cơ ứng biến, nhớ chú ý an toàn đấy".

"Tôi biết rồi."

Cha Eun Teuk nói tiếp: "Còn nữa, vừa xảy ra một chuyện quan trọng. Mấy phút trước, chúng tôi nhận được cuộc điện thoại báo án của CEO tập đoàn khách sạn Light Flower Han Jong Woon. Hiện tại, anh ta đang ở trong khách sạn, nói là nhận được lá thư đe dọa từ một người tự xưng là A. Tâm trạng của anh ta hết sức kích động, yêu cầu cảnh sát đi xử lý ngay. Han Jong Woon là doanh nhân nổi tiếng của thành phố, lãnh đạo Cục rất quan tâm đến sự an toàn của anh ta. Các cô hãy đi xem có manh mối gì không?"

Eun Jung mở loa ngoài nên mọi người đều nghe rõ. Tim Ji Yeon đập nhanh một nhịp. Đã đến lúc rồi! Khu thương mại ở bán đảo mới xây dựng, vô số dân thường, thằng hề thoắt ẩn thoắt hiện, doanh nhân tên tuổi bị uy hiếp... Tuy không rõ nhóm sát thủ định làm gì nhưng rõ ràng, kế hoạch của chúng đã từng bước được triển khai. Chúng đang đợi tổ Khiên Đen vào cuộc.

Sau khi gác máy, Eun Jung đảo mắt qua quần thể kiến trúc nằm trong khuôn viên khách sạn. Theo lời Cha Eun Teuk, CEO Han Jong Woon đang ở trong một ngôi biệt thự độc lập, cũng là nơi ở của anh ta.

"Chúng ta qua đó xem sao." Eun Jung nói.

Ba người còn lại không có ý kiến. Lãnh đạo Cục đã ra chỉ thị, bọn họ đương nhiên tuân lệnh. Hơn nữa, rất có khả năng nơi đó ẩn chứa kế hoạch tiếp theo của nhóm sát thủ.

Bốn người trình thẻ công tác, thuận lợi vào trong khách sạn. Ngôi biệt thự mà Cha Eun Teuk nhắc tới nằm cách đó không xa, ở đằng sau tòa nhà chính, chỉ cách một thảm cỏ xanh mướt. Lúc này là mười một giờ trưa, ánh nắng chiếu xuống thảm cỏ, tạo thành cảnh tượng vừa yên bình vừa ấm áp.

Bốn người vừa đặt chân lên thảm đỏ, bỗng nhiên có tiếng nổ ầm ầm, rung chuyển trời đất ở ngay dưới chân họ. Ji Yeon choáng vàng, hai tai ù ù. Cùng lúc đó, ngôi biệt thự cách mấy mét cũng vang lên tiếng nổ, còn thảm cỏ dưới chân cô đột nhiên nứt toác và sụt lún. Cô nhìn thấy Hyo Min và Tae Woo rơi xuống dưới. Trong hoàn cảnh như vậy, Hyo Min vẫn cố gắng xoay người, giơ tay về phía cô. Ji Yeon vô thức định kéo tay chị ta nhưng bên cạnh có người nhanh như chớp túm lấy cổ tay cô. Ji Yeon giật mình ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt lo lắng của Eun Jung. Giây tiếp theo, chị kéo cô vào lòng.

Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt. Bốn người rơi xuống một nơi đen tối hun hút. Còn ở trên mặt đất, ngôi biệt thự nhanh chóng sụp đổ, trở thành đống gạch đá ngổn ngang.

Vụ nổ xảy ra bất ngờ khiến nhanh viên khách sạn chết sững. Vài giây sau, mọi người mới từ trong tòa nhà chạy ra ngoài. Ngôi biệt thự giờ đã trở thành đống gạch vụn, bọn họ vô cùng hoảng loạn.

"Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!" Có người hét lớn tiếng.

"Có bom! Mau chạy đi!" Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, nỗi khiếp sợ như bão lũ ùa vào mỗi con người. Tạm thời không ai hay biết, có bốn người cảnh sát đang bị vùi dưới lòng đất.

Bên ngoài khách sạn, tất cả mọi người trên quảng trường đều nghe thấy tiếng nổ, bầu không khí trở nên tĩnh lặng trong giây lát.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Vừa có cái gì bị nổ ấy nhỉ? Anh có nghe thấy không?"

...

Hàng trăm, hàng ngàn người vẫn khá bình tĩnh, to nhỏ thảo luận. Các cửa hiệu trên phố dành cho người đi bộ ở xung quanh vẫn vang lên những bản nhạc vui tươi.

Đúng lúc này, tiếng tín hiệu rì rì từ ở trên đầu mọi người truyền tới. Không ít người ngẩng lên, phát hiện màn hình tinh thể lỏng vốn để phát quảng cáo treo trên tòa nhà cao tầng đồng thời lóe lên một ngọn lửa. Sau đó, một người đàn ông xuất hiện. Hắn đeo mặt nạ thằng hề, mặc bộ comple chỉnh tề. Đằng sau tấm mặt nạ là đôi mắt tràn ngập ý cười.

"Xin chào! Tôi là A!"

Khi thanh âm này vang lên, đám đông trên quảng trường vẫn hết sức ngỡ ngàng. Cô nhân viên phục vụ Areum đang đứng ở cửa khách sạn kinh ngạc ôm miệng.

A tiếp tục cất giọng vui vẻ, "Một nghìn người có mặt ở đây, à không, phải gần hai nghìn người ấy chứ... Xin chúc mừng! Các vị đã nằm trong tay tổ chức của chúng tôi rồi."

Năm phút sau. Văn phòng của Cục Công an tỉnh vô cùng yên tĩnh, Cha Eun Teuk rít một hơi thuốc, sắc mặt xanh xám, "Cậu nói gì cơ? Chúng đã bắt người trên quảng trường làm con tin ư?"

Hong Bin gật đầu, đưa máy tính bảng cho anh ta xem. Đây là hình ảnh do cảnh sát ở hiện trường ghi lại, nhưng trên thực tế, mạng internet cũng đã xuất hiện những đoạn video tương tự.

A cho biết đã cài thuốc nổ ở nhiều chỗ trên cây cầu nối với cồn, ai muốn chết thì cứ thử bỏ chạy. Hong Bin giải thích, "Mọi người đều sợ chết khiếp, bây giờ đều nghe lời hắn."

Cha EunTeuk chửi thề một câu. Anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng, "Sau khi nhóm sát thủ xuất hiện, chúng ta đã tăng cường lực lượng tuần tra. Khu thương mại ở cồn cũng là khu vực giám sát trọng điểm 24/24. Bọn chúng không thể có cơ hội chôn nhiều thuốc nổ như vậy..." Anh ta nhíu chặt chân mày, "Khu thương mại vừa khánh thành vào tháng trước. Trừ khi chúng ta lên kế hoạch và chôn thuốc nổ trước khi hoàn tất việc thi công. Đúng là chó má thật!"

Hong Bin chợt nhớ đến suy đoán của Eun Jung mấy hôm trước. Chị nói, nhóm sát thủ có một mục đích được che giấu rất kỹ, hơn nữa còn được chuẩn bị một thời gian dài. Sự việc quả nhiên không sai chút nào.

Gặp tình hình khẩn cấp, Cha Eun Teuk đương nhiên nhớ tới "ái tướng" còn đang ở tiền tuyến, anh ta cất cao giọng, "Đã liên lạc với Ham Eun Jung chưa?"

Hong Bin giật mình thon thót. Một điều tra viên lập tức chạy vào, sắc mặt tương đối khó coi, "Chưa ạ! Chúng tôi không liên lạc được với Ham Eun Jung, Na Hyun Jung, Park Hyo Min và Kim Tae Woo."

Cha Eun Teuk liền dí mẩu thuốc vào gạt tàn, cầm áo khoác đứng lên, "Đội hình chuẩn bị xong chưa?"

"Đã xong! Có thể xuất phát rồi ạ!" Người cảnh sát đáp.

"Đi thôi!" Cha Eun Teuk vỗ vai Hong Bin rồi sải bước dài về phía cửa ra vào. Hong Bin vừa lo lắng vừa sốt ruột, nhanh chóng đi theo lãnh đạo. Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, cậu ta liếc qua số trên màn hình rồi bắt máy, "Các anh đang ở đâu thế?"

Người ở đầu kia điện thoại là Lải Nhải. Sáng nay, anh ta và Mặt Lạnh đi nơi khác để hỏi chuyện một nhân chứng tiết lộ từng gặp A. Kết quả, ông già tuy từng nhìn thấy người giống tấm ảnh trong lệnh truy nã nhưng lại không thể nói rõ, hiện A đang ở đâu.

"Lúc đó là giờ cao điểm, cậu ta đứng ngoài khu vực chung cư một lúc lâu. Tôi đi ra ngoài đi dạo nên nhìn thấy rõ ràng. Vậy mà loáng một cái đã không thấy cậu ta đâu nữa." Ông già kể lại.

Không thu được manh mối có giá trị, Lải Nhải và Mặt Lạnh đành cáo từ ra về. Chưa kịp lên xe, họ đọc được tin khách sạn Thế Kỷ bị uy hiếp. Gọi cho Eun Jung không được nên họ lập tức liên lạc với Hong Bin.

Hai người vội vàng lên ô tô, Lải Nhải nói, "Chúng tôi vẫn đang ở khu phía tây, sẽ lập tức đến cồn ngay." Mặt Lạnh nổ máy, quay đầu hòa vào dòng xe cộ trên đường phố.

Cùng lúc đó, trên quảng trường của cồn, lại một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Đài phun nước ở góc quảng trường nổ tung. Mặc dù không ai chết hay bị thương nhưng tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi đến mức ngồi thụp xuống đất, không dám lên tiếng cũng chẳng dám di chuyển. Trên các màn hình tinh thể lỏng, A nở nụ cười hài lòng.

Vừa rồi, sau lời tuyên bố của hắn, quảng trường trở nên hỗn loạn. Mọi người bắt đầu chạy tán loạn như ong vỡ tổ, chẳng ai chịu nghe lời. Điều này khiến hắn bực tức và mất hết nhẫn nại. Thế là hắn ngang nhiên bấm nút điều khiển. Thấy chưa? Bây giờ đám đông đã trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.

"Khụ..." A hắng giọng, đi đi lại lại trước ống kính. Sau lưng hắn là một tấm vải màu đen. Chẳng ai biết hắn đang ở đâu, bày chiêu trò gì.

Đám đông đều ngẩng đầu, có người bạo dạn đứng dậy nhìn màn hình. A đột nhiên thở dài một tiếng rồi cất giọng vừa bất lực vừa tinh nghịch, "Hãy ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi sẽ không giết quý vị. Chúng tôi hứa sẽ không giết một ai, bởi đây không phải là điều chúng tôi định làm ngày hôm nay. Chúng tôi chỉ có một mục đích..."

Người ở trên quảng trường đưa mắt nhìn nhau. Khóe mắt hắn lại cong lên ở đằng sau tấm mặt nạ, "Chúng tôi chỉ muốn mời quý vị xem một màn biểu diễn hoành tráng chưa từng thấy. Chỉ vậy mà thôi."

Đám đông hết sức nghi hoặc, bởi hắn hứa đi hứa lại sẽ không giết người, đồng thời đưa ra yêu cầu kỳ quặc. Một người mạnh dạn đứng lên hỏi, "Màn biểu diễn gì thế?"

"Không biết là biểu diễn gì nhỉ?" Một số người phụ họa theo.

"Có phải xem xong biểu diễn, anh sẽ thả chúng tôi đi?"

Trên màn hình, A chỉ mỉm cười mà không trả lời. Sau đó, hắn quay người về phía tấm vải màu đen rồi hơi cúi xuống, động tác rất tao nhã.

"Tiếp theo, xin mời các diễn viên lên sân khấu!" Nói xong câu này, A lùi ra sau ống kính. Tấm vải đen sau lưng hắn từ từ mở ra. Một sân khấu lộng lẫy hiện lên trước mắt mọi người.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top