Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 207 - Muốn cho con bé chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên, cô như thế muốn một người chết. Cô muốn Hạ Nhược Tâm chết, cũng muốn đứa bé kia chết.

Cuộc sống hiện tại, bà không sung hứa bất luận kẻ nào phá hư, cũng không ai có thể phá hư hạnh phúc của cô.

Hạ Nhược Tâm phải không? Cô sẽ không để cô ta có cơ hội nhìn thấy Sở Luật, tuyệt đối sẽ không.

Cô dùng sức nắm chặt tay mình, trên mặt chậm rãi hiện ra một mạt âm lãnh tươi cười.

Hạ Nhược Tâm chạy về căn phòng nhỏ mình thuê, sau đó vô lực dựa vào cửa chậm rãi trượt xuống, trên người chỗ nào cũng đều là nước mưa, làm ướt quần áo cô, cũng làm đóng băng tâm cô.

Cô đờ đẫn thở phì phò, sau đó như một con robot, vội vàng thay quần áo, chỉ là đôi tay run rẩy vô luận, không có cách nào làm ấm lên.

Thân thể run rẩy, từ trong ngăn tủ lấy ra một số tiền không nhiều lắm gởi ngân hàng. Chỉ có một chút mị, căn bản là không có khả năng so với cái con số trên trời kia.

Cô đem số tiền đó gắt gao nắm trong tay, xoay người chạy ra ngoài. Mà trong căn phòng nhỏ, không còn sự ấm áp ngày xưa, nếu có cũng là một mảnh thanh lãnh tuyệt vọng còn có an tĩnh.

Bên ngoài mưa thỉnh thoảng rơi xuống, không ngừng va mạnh vào cửa kính bên đường, bọt nước văng khắp nơi, gợn sóng một đóa.

Hạ Nhược Tâm đi tới bệnh viện, cái mùi thuốc sát trùng này làm đầu cô kịch liệt đau. Nắm chặt tay lại, muốn cho bản thân thanh tỉnh một ít, bằng không, cô sợ chính mình thật sự sẽ không chịu nổi. Cô đem tất cả số tiền đi nộp viện phí, nhưng là, vẫn cứ không đủ, không đủ, thậm chí, còn không bằng một phần mười.

Đi đến phòng bệnh con gái, không biết Tiểu Vũ Điểm đã tỉnh lại từ bao giờ. Bé một mình cuối đầu ngồi trên giường bệnh đối với bé mà nói là quá to lớn. Bên cạnh y tá không ngừng nói cái gì, nhưng mà con gái trước sau đều không đáp lại.

“Tiểu Vũ Điểm……”

Hạ Nhược Tâm mang chút khàn khàn thanh âm vang lên.

Tiểu Vũ Điểm bỗng nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ còn có hai dòng nước mắt. Hàng lông mi dài còn vươn lại những giọt nước mắt.

"Mẹ ơi……"

Bé vươn hai tay nhỏ, muốn Hạ Nhược Tâm ôm, bé một mình tỉnh lại ở đây. Không có búp bê, cũng không có mẹ. Bé vẫn luôn khóc, chính là vẫn không thấy mẹ đâu.

Hạ Nhược Tâm vội vàng ôm lấy thân mình nhỏ của con gái. Là cô không tốt. Là cô để con gái ở lại đây một mình. Là cô không chăm sóc kỹ con gái, làm con gái nhỏ tuổi như vậy phải bị bệnh nghiêm trọng.

Cũng là cô không tốt, thậm chí không có khả năng chi trả tiền thuốc men cho con gái.

“Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm về sau sẽ thực ngoan, mẹ đừng không cần Tiểu Vũ Điểm được không? Tiểu Vũ Điểm không cần bất cứ thứ gì, không cần quần áo mới, cũng không cần giày mới, càng không cần búp bê, Tiểu Vũ Điểm chỉ cần mẹ là được. Mẹ, đừng rời khỏi Tiểu Vũ Điểm……”

Con gái nhỏ khóc bả vai không ngừng run rẩy, đáng thương cực kỳ.

Mà Hạ Nhược Tâm gắt gao ôm con gái, trong lòng có một loại cảm giác chua xót không ngăn lại được.

Cô nâng khuôn mặt nhỏ của con gái lên. Khuôn mặt này khi lớn lên vô cùng giống cô. Cô vươn tay cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt con gái, sau đó nhẹ nhàng véo một chút cô tựa hồ là có thể véo ra nước khuôn mặt nhỏ.

“Mẹ sao có thể không cần Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm là bảo bối của mẹ a. Con xem, mẹ chỉ là giúp Tiểu Vũ Điểm lấy cái này.”

Cô từ trong lòng ngực lấy ra búp bê yêu thích nhất của Tiểu Vũ Điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top