Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Hận quân bất tự giang lâu nguyệt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Lữ

Long Giang không lớn nhưng cũng xem như là một tiểu trấn, nằm ở phía tây cách kinh thành ba bốn trăm dặm, có đường lộ, đường sông đến trực tiếp.
Tiểu trấn nằm trong thung lũng giữa núi non trùng điệp. Một con sông đào lộng lẫy chầm chậm thả mình qua, tạo thành một bến cảng thơ mộng. Trong cảng tàu thuyền nối đuôi nhau nườm nượp. Còn đường lộ trong trấn Long Giang, quanh năm người ngựa tấp nập.
Nơi này không phải kinh kỳ quan quyền, cũng không phải thắng cảnh hữu tình Giang Nam của văn nhân mặc khách, tại sao lại náo nhiệt như vậy?
Có cái gọi là sơn bất tại cao, hữu tiên tắc linh, thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh*.
*bài thơ Lậu Thất Minh, có nghĩa là Núi không tại cao, có tiên thì nổi danh; Nước không tại sâu, có rồng thì hoá linh.
Thân là tiểu trấn, nhưng lại có bảo vật vang danh cả nước.
Trấn Long Giang mặt quay về hướng bắc đưa lưng về hướng nam, phía bắc của trấn có một ngọn núi, trên núi có một loại cao lanh, sau khi nung thành đồ sứ, trơn bóng mượt mà, tựa như bảo thạch phát sáng, mỏng tựa giấy, khẽ gõ lên mặt, sẽ phát ra âm thanh giống như nhạc cụ.
Một cách tự nhiên, rất nhiều thợ thủ công nổi danh tụ họp về đây.
Ban đêm, đứng từ trên triền núi nhìn xuống nội thành, khói bốc nghi ngút, trong trấn nhỏ dường như giữa trận chiến hỏa, bầu không khí lộng lẫy lạ thường, đẹp đến nín thở.
Phía nam trấn Long Giang cũng có một ngọn núi, giữa những ngọn núi có một ngọn đồi, được thiên nhiên ưu đãi muốn mưa có mưa, muốn nắng có nắng, tầng tầng lớp lớp ruộng bậc thang phủ đầy những gốc trà trên trăm tuổi.
Loại trà này dùng đồ sứ trắng được làm ra từ trấn Long Giang nấu lên, kích thích vị giác vô cùng, tựa như hàng trăm nhành lan cùng với tuyết đào hòa quyện, thật sự là sắc hương vị đủ cả, do đó được gọi là "Lan Tuyết Trà".
Trấn Long Giang này nhất sứ nhất trà, không kể đến tại Nam Triều, những nước lân cận, những quan to hiển hách cũng vì bản thân có được đồ sứ Long Giang mà ngạo mạn, không phải Lan Tuyết Trà không uống.
Thuế mỗi năm trấn Long Giang giao nộp cho triều đình chiếm đến một phần ba cả nước.
Một khối phong thủy trù phú như thế, đương kim thiên tử há chẳng xem như tâm can hay sao? Lục Bộ của triều đình đều có cơ sở tại trấn Long Giang. Mỗi năm vào mùa xuân, trấn Long Giang sẽ mở hội thưởng trà, mùa thu thưởng sứ, hai hoạt động này đều được đích thân đương kim thiên tử tự mình đến chủ trì.
Giao thông vì thế được chú ý sửa sang sông đào và đường lộ, thuận lợi cho quan viên và thương gia các nơi lui tới.
Trấn Long Giang, nơi nhỏ bé này, nghiễm nhiên trở thành nơi hoa lệ bậc nhất Nam Triều.
...
Sớm tinh sương, cổng thành trấn Long Giang chầm chậm mở ra, từng luồng gió lạnh men theo khe núi lùa vào trong thành, mang theo hơi lạnh.
Mặt trời vừa hửng trên đỉnh núi, chợ phiên ở cổng thành đã náo nhiệt. Nơi góc đường, lão đầu gánh tàu hũ đang khản giọng rao, nhìn chằm chằm sang bà mụ đang rang hạt dưa như muốn so giọng. Đi ngang qua hàng cá, một con cá chép lớn vừa vớt ra khỏi thùng nước đang cố gắng vùng vẫy, làm nước văng tung tóe, ướt cả một khoảng. Cửa hàng điểm tâm phía bên kia đã sớm làm nóng chảo, tiểu nhị bàn tay thoăn thoắt nhào bột bánh quẩy sau đó cho vào chảo dầu, 'xèo' một tiếng, miếng bánh quẩy kia chớp mắt vàng ruộm.
Trong chợ phiên, thỉnh thoảng có những người gánh gốm thuê, trên mặt gánh bày đầy đồ sứ, tựa như vô cùng quen thuộc sải bước liến thoắng đi lại trong đám người, không mảy may lo lắng mọi người sẽ lao đến, khiến ai nhìn vào họ cũng túa mồ hôi lạnh.
Cách đó không xa có một hiệu trà, đã sớm đốt lửa pha trà. Giữa phòng khách, tấp nập những cụ già và thương gia ngoại lai, đề tài chính mấy ngày nay chính là lễ hội gốm sứ sẽ tổ chức vào mười ngày sau. Bốn tiểu nhị chạy tới chạy lui bận bịu, trán rịn mồ hôi hột.
Lúc này, ngoài cửa, một hồi lục lạc khẽ vang lên, ba con tuấn mã nối đuôi nhau chạy như bay đến, dẫn đầu là một người mặc trường bào mạ vàng, sống lưng thẳng tắp, dung mạo như ngọc, khuôn mặt khí thế ngời ngời, bất nộ tự uy, vừa nhìn đã biết là một danh môn công tử, phía sau chắc hẳn là hai cận vệ, khuôn mặt giống nhau như đúc, chỉ là quần áo màu lam sẫm, có sự khác biệt.
Ba người đồng thời nhảy xuống ngựa, ông chủ hiệu trà vội vàng ra nghênh đón, tiểu nhị đã sớm nhanh tay nhận lấy cương ngựa. Chủ hiệu trà thoắt nhìn thấy hai người cận vệ xách theo tay nải, thắt lưng đeo một thanh kiếm.
"Công tử, xin mời qua bên này." Nhưng chủ hiệu trà là một người từng trải, quen biết bao người, khuôn mặt tươi cười dẫn ba người họ đi vào trong, tìm một căn phòng trang nhã đối diện với đường lộ.
Ông lấy cái khăn đang vắt trên vai xuống lau bàn, hỏi: "Công tử, tiểu điếm có bánh bao, mì sợi, trà, ngài muốn dùng gì?"
Vị công tử kia chắp tay sau lưng, mặt không biểu cảm, tựa như không nghe ông nói gì, không đáp lại.
Vị cận vệ áo lam vỗ vai chủ hiệu, ra hiệu cho ông đi ra ngoài.
"Lấy nước nóng là được rồi."
Nói xong, tên cận vệ áo lam cởi tay nải, lấy ra một cái nệm trắng đặt lên ghế, lại lấy thêm một cái khăn trắng trải lên bàn, cung kính đứng một bên, vị công tử kia lúc này mới vén áo, ngồi xuống.
Chủ hiệu nhìn thấy hoa thêu chìm trên chiếc khăn tơ tằm, tiếc đến méo xệch miệng. Lại nói hiệu trà này là nơi sạch sẽ hàng đầu trấn Long Giang này, tiệm lâu năm, đầu bếp tay nghề cao, tiểu nhị tay chân lanh lẹ, khách đến không chút bắt bẻ.
Đây rốt cuộc là công tử nhà nào, sạch sẽ đến xa xỉ như vậy.
Tay nải của cận vệ giống như túi thần, lấy rồi lại lấy, bên trong cái gì cũng có. Chỉ trong phút chốc, trên bàn đã có một ấm, một tách trà nhỏ. Thanh sắc như mưa, hoa văn tựa ngư lân phát sáng lung linh.
Ông chủ mở hiệu trà đã nhiều năm trong trấn, biết loại gốm sứ phát ra thứ ánh sáng này vô cùng hiếm có, tựa như chỉ có vật phẩm tiến cung mới có như vậy.
Ông không kiềm được nhìn người cận về thêm vài lần.
Vị công tử chau mày lại, sắc mặt đanh lại, liếc bình trà. Chủ hiệu vội cúi người: "Công tử bớt giận, trà... không, nước lập tức tới ngay."
Ông xoay người, không dám chậm treex thêm phút nào, tự mình đến bếp bưng lên.
Theo ông suy đoán, vị công tử này, không phải là con cháu hoàng thất, nhất định cũng là quan lớn. Ngài ta cau mày khó khăn như vậy, là một vị công tử ưa sạch sẽ ngạo mạn, dường như trước đây khách đến uống trà cũng từng đề cập đến.
"Đó là Văn Hiên công tử." Hành vi của người cận vệ kỳ quái, cũng gợi sự tò mò với các hành khách khác trong quán, không biết ai cũng đang nói to nhỏ một câu.
"Hạ Văn Hiên công tử? Người tài hoa bậc nhất hiện nay ư?" Ánh mắt lập tức nhao nhao chuyển hướng về song cửa trong gian phòng trang nhã.
Công tử tay cầm chiếc quạt, không quan tâm xung quanh đánh giá quang cảnh ngoài cửa sổ.
Chủ hiệu vỗ trán một cái, nghĩ ra rồi, chính là vị Hạ Văn Hiên công tử này.
Hạ Văn Hiên, là con trai của Hạ thừa tướng được hoàng thượng trọng dụng nhất hiện tại. Thuở nhỏ thông minh, tri thức rộng, kinh sử bách gia, bại cung tạp đàm, phật điển đạo tàng, không gì là không đọc. Văn chương như thần, rất nhanh trở thành trào lưu. Không giống như những thư sinh khác ấp a ấp úng cả nửa tháng với thành văn. Tốc độ hành văn của hắn kinh người, bách vận trường ca, hoàn thành trong chớp mắt.
Mười hai tuổi, hắn đã tập trận giả, không ai địch nổi.
Văn chương của hắn không chỉ thể hiện trên tài năng học vấn, thư pháp và thư họa cũng là một cảnh giới cao của văn nhân Nam Triều. Thư pháp của hắn thẳng thắn có lực, am hiểu từng đường nét, rất có khí phách nam tử. Đối với tranh sơn thủy, chim muông hoa cỏ hắn đều vô cùng thành thục.
Hắn còn là một cao thủ đánh cờ hiếm có.
Hiện tại, thái bình thịnh thế, kẻ tài xuất hiện, nhưng không có một người nào, từ thơ từ họa từ kỳ có thể thắng được Hạ Văn Hiên.
Hai mươi bốn năm nay, hắn cô độc cầu bại.
Hoàng thượng khâm thưởng cho hắn một tấm biển "Thiên hạ đệ nhất tài tử."
Nhưng thiên hạ đệ nhất tài tử này lại không ham mê quyền lực, tiền tài, mà người yêu tiền tài mới thực sự làm hoàng thượng lo lắng. Người nếu mê quyền chức, nhất định sẽ kết bè, nếu tham tài lộc, nhất định sẽ mưu cầu chuyện riêng. Một người tài hoa thanh khiết như vậy, mới thật sự là rường cột nước nhà. Hoàng thượng đi cửa trước, rào cửa sau, mềm có, cứng có, mới thuyết phục được Hạ Văn Hiên lập ra quốc sách triều đình, khi có chuyện lớn phát sinh, sẽ tiến cung vì quốc gia dốc sức.
Hạ Văn Hiên ở trong triều tùy không có chức danh, nhưng chân chính là ông hoàng không ngai. Hắn nói gì hoàng thượng cũng nghe theo, văn võ trong triều không tài nào hiểu nổi.
Nhìn những thứ này, đừng cho rằng Hạ Văn Hiên là một người đàn ông hoàn mỹ nhất thiên hạ.
Thật ra thì không phải vậy.
Hạ Văn Hiên vô cùng ngạo mạn, hắn không có bằng hữu, không phải là hắn không chơi được với ai, mà là hắn coi thường việc kết giao bằng hữu với những người hắn đánh giá là tầm thường. Còn những người quan to quý tộc trong mắt hắn cũng vậy, dù ngươi có chất vàng thành núi trước mặt hắn, muốn mời hắn viết chữ, một bức tranh, nói đơn giản chính là mơ đi.
Hắn còn có một điểm quái gở, cũng là nguyên nhân khiến hắn xa cách mọi người.
Hạ Văn Đồng thích sự sạch sẽ đến khó tin. Không sử dụng chung khăn với người khác, chậu rửa mặt, chén dĩa, nước gội đầu phải thay mười mấy lần, quần áo mặc xong, phải phủi bụi mười lần. Hai cận vệ lau đồ dùng thư phòng cho hắn, hắn không thể nhìn được sách vở của người khác đặt lung tung.
Hắn có một thư phòng, bên trong chất đầy tàng thư. Có một lần, có một vài người đến gặp hắn, nhưng đúng lúc hắn không có mặt, vị đó liền vào thư phòng hắn ngồi một lúc, tùy ý lật sách. Từ đó về sau, hắn chưa từng bước vào thư phòng nữa.
Hắn yêu thích sự sạch sẽ như vậy, đương nhiên cũng ít nhiễm phải nữ sắc. Nhưng chung quy hắn vẫn là đàn ông, cũng có nhu cầu sinh lý. Hiếm khi hắn nhìn trúng một ca nữ bán nghệ không bán thân, để giữ lại trong nhà. Trăng thanh gió mát, ánh nến chập chờn, hai người nắm tay nhau lên giường. Nhưng trong lòng hắn luôn hoài nghi người ca nữ này không sạch sẽ, vì vậy khiến nàng ta tắm hết lần này đến lần khác, miệng hắn lần mò trên người nàng ta, một mặt tìm kiếm một mặt dùng khướu giác, cảm thấy nơi tư mật có vị khác thường, ngay sau đó bắt nàng ta đi tắm, kết quả sau ba bốn lần, Hạ Văn Hiên vẫn cảm thấy không sạch sẽ, cuối cùng trời đã sáng, tất cả cảm xúc cũng mất đi, chuyện này cũng không giải quyết được.
Truyện về Hạ Văn Hiên, có nói mấy ngày mấy đêm cũng không hết.
Trong mắt người Nam Triều, Hạ Văn Hiên là một loại người khác, tài hoa cùng với quái dị, là sát thủ của các thiên kim tiểu thư và công chúa hoàng thất, khiến cho người ta vừa kính lại vừa yêu.
Bất kỳ nữ tử nào, bất luận thân phận có bao nhiêu tôn quý, ở trước mặt hắn, đều dịu dàng như nước.
Chỉ là Hạ Văn Hiên như núi ở phía xa, chỉ có thể ngước mặt ngắm, không cách nào chạm được.
Khi rảnh rỗi, người nam triều đều lấy hắn ra làm đề tài bàn luận.
Chủ hiệu trà cũng nghe thương nhân kinh thành kể lại chuyện về hắn, không ngờ hôm nay được thấy người thật. Thật sự là danh bất hư truyền.
Chủ hiệu không nhịn được lắc đầu một cái, đi ra nhà bếp tìm một ấm sứ trắng nhìn qua vô cùng sạch sẽ, đổ đầy nước nóng.
Hạ Đông nhận lấy ấm trà, căn bản không để ông lại gần Hạ Văn Hiên. Hạ Tây lấy bình trà mình đem theo, bên trong là Vân Tuyết Trà thượng hạng, nước suối đổ vào, lập tức bốc lên một mùi hương dịu thanh mát.
Hạ Văn Hiên lắc lắc chiếc quạt, tựa như hài lòng khép hờ mắt, khóe miệng nhếch lên.
Chủ hiệu lau mồ hôi, nụ cười trên mặt tự nhiên đôi chút.
Trên đường phố đột nhiên vang lên một hồi chiêng, Hạ Đông đang rót nước giật mình làm tràn vài giọt ra bàn.
"Ngày mai giờ thìn, Lam tiểu thư tại Lam viên ném tú cầu chọn rể!" Tiếng la đi qua, lại một tiếng la khác nối tiếp.
Khách đến uống trà đều nhao lên ra ngoài, hỏi người gõ chiên: "Lam gia có ba vị tiểu thư, là vị nào?"
"Gả, có trước có sau, đương nhiên là đại tiểu thư rồi."
"À, là Đan Phong tiểu thư đấy!" Vị khách uống à gật đầu.
Hạ Văn Hiên cau mày mở mắt, khuôn mặt lộ ra một tia mỉa mai.
Vị tiểu đạo sĩ trước mặt bưng tách trà vừa vặn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của hắn, thu trọn nụ cười mỉa mai của hắn vào trong tầm mắt.
Hạ Văn Hiền lạnh lùng thu lại ánh mắt.
Tiểu đạo sĩ chớp chớp mắt, nhún vai, hành lễ với hắn: "Vị công tử này, ngươi đối với cách ném tú cầu kén rể này dường như không hài lòng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top