Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

I - Thôn Độc Thủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Kinh, Trung Quốc

Mùa đông năm nay, công ty tổ chức tour tham quan, hành trình đến Tây An thăm lăng mộ Tần Thủy Hoàng và núi Chung Nam Sơn thuộc tỉnh Thiểm Tây, Phác Trí Mân cùng hai đồng nghiệp nữa vô cùng háo hức, rất mong chờ vào chuyến đi này.

Lý do phấn khích quá mức: ngày ngày ở Bắc Kinh vật lộn với đống công việc, bận bịu không thấy mặt mũi đâu cả. Nay được nghỉ giải lao, thậm chí công ty bao thầu phí di chuyển của cả chuyến đi, đương nhiên ăn uống ngủ nghỉ gì gì đó phải nộp phí rồi.

Nhắc đến Thiểm Tây, đa số đều sẽ nhớ đến Càn lăng - lăng mộ của Võ Tắc Thiên và Đường Cao Tông, chùa Pháp Môn ở Phù Phong, Đội quân đất nung trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng... Dù không liên quan nhưng Trí Mân chỉ ấn tượng mỗi Tần khang - một loại hí khúc của Trung Quốc, còn là loại 'lâu đời' nhất trong các loại.

Hiện tại đang là cuối đông, mấy khu mái nhà phủ đầy tuyết trắng, cây cối rụng lá xơ xác đi trên đường phi thường cảm nhận được cái lạnh thấu xương mặc dù đã mặc hẳn ba lớp áo.

Tôi chạy vội vào phòng trọ, mở máy sưởi lên, nhào đến chiếc giường bên góc trái ủ ấm.

Phác Trí Mân từ nãy giờ, chính là tôi. Một nhân viên văn phòng chăm chỉ, tiền kiếm được đều gửi hết cho bố mẹ, dành một ít để sống qua ngày.

Hai đồng nghiệp thân thiết tên Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc. Cả ba người bọn tôi quyết định sẽ cùng nhau đến Thiểm Tây với công ty.

Cuối năm nên đi nơi nào đó cho khuây khỏa, tự thưởng cho bản thân vì những nỗ lực cực khổ suốt một năm trời.

"Chuẩn bị xong cả chưa?"

"Còn thiếu dao cạo râu cơ."

"Tôi có, để đem cho cậu mượn."

"Bên tôi vẫn chưa mua dầu gội..."

"Tôi có sẵn một chai, đem cho cả ba cùng xài..."

Đó là đoạn hội thoại qua video call của chúng tôi, ngày mai khởi hành nên mọi thứ phải thật hoàn hảo.

Gói gém hành lý chỉnh chu rồi tôi mới yên tâm lên giường đánh một giấc cho tới sáng. Trong lòng không khỏi nôn nao, sự thật là dù còn bé hay lớn, đều thích được đi chơi đây đó.

Cứ như thế, chúng tôi hân hoan vui vẻ, chẳng lường trước được tai họa sẽ giáng xuống đầu mình.

Núi Chung Nam Sơn, tỉnh Thiểm Tây

Ba người chúng tôi đi lạc rồi.

Lạc mất đoàn, ở ngọn núi này không có sóng, không thể gọi điện, mặc dù tuyết nơi đây không dày như ở Bắc Kinh, nhưng khí hậu ngang nhau, thậm chí có phần chênh lệch.

Dưới gốc cây cổ thụ to lớn, chúng tôi ngồi sát vào nhau, run rẩy không nói được lời nào.

Ban đầu cả đoàn từ Bắc Kinh di chuyển đến Tây An, mất nửa ngày đường, khám phá Quân đội đất nung sau đó liền rời đi, xe chạy thẳng một mạch đến ngọn núi này.

Trời lúc ấy cũng đã tối nên xe không thể chạy thẳng đến nơi ở được, chỉ chạy được đến lưng chừng núi, cả đoàn đành xuống xe đi bộ.

Sức khỏe của Thái Hanh vốn không ổn định, thể chất cũng không được bình thường, dù vẻ ngoài cậu ấy vô cùng mạnh mẽ.

Nơi ở cách chỗ xe thả xuống khá xa, chừng tầm 8 km, đi được 1/3 đoạn đường chân Thái Hanh đã có vấn đề, Chính Quốc thấy vậy liền đỡ cậu ấy.

Thái Hanh và Chính Quốc trái ngược nhau, giống như là kề bù nhau vậy. Thái Hanh rất dễ bệnh, Chính Quốc thì còn lâu mới thấy trạng thái yếu ớt của cậu ấy. Khỏe như cây cột đình.

Đi được nửa đường, Thái Hanh bị trặc chân, không đi nổi nữa. Lúc ấy khá rối ren, tôi và Chính Quốc đều lo cho Thái Hanh, đỡ cậu ấy vào gốc cây cổ thụ ven đường.

Và sau đó là ba tiếng đồng hồ trôi qua buốt giá của chúng tôi. Xung quanh không một bóng người, cũng chẳng thấy nhà cửa gì.

Thái Hanh mệt mỏi tựa đầu vào vai tôi, sau đó thiếp đi.

"Chính Quốc, đừng ngủ!"

"Hai mắt tôi, sắp mở không lên rồi..."

"Lấy thêm quần áo trong hành lý đi!"

"Càng ấm áp, thì càng cảm giác buồn ngủ..."

"Chính Quốc! Chính Quốc! Điền Chính Quốc!!!"

Vậy là, chỉ còn mình tôi cố gắng căng mắt ra, hai viền mắt tôi đỏ lè, tôi sắp không chịu nổi rồi... nhưng nếu tôi ngủ... nếu tôi ngủ...

Giá như lúc ấy, tôi đừng ngủ.

Thôn Độc Thủy, núi Chung Nam Sơn

"Dậy rồi sao?"

Hai mắt tôi bị luồng ánh sáng tự nhiên làm cho tỉnh giấc, đầu tiên tôi trông thấy Thái Hanh ngồi bên giường nhìn tôi cười thật tươi.

Tôi chợt nhớ ra chuyện hôm qua, liền ngồi bật dậy, ngó dáo dác xung quanh. Chỗ này kiến trúc rất lạ mắt, sàn nhà làm bằng gỗ, mấy bức tường được dựng bằng rơm và lá cây, nghe có vẻ dễ lung lay, nhưng theo tôi cảm nhận nó khá là chắc chắn đó.

"Đây là đâu vậy?"

"Thôn Độc Thủy."

Chính Quốc trên tay cầm một cốc nước, hình như đang pha gì đó, tay cầm muỗng khuấy đều đều.

"Sao chúng ta lại ở đây?"

"Tối qua có người đi ngang thấy chúng ta bất tỉnh, liền gọi vài người trong thôn đến mang chúng ta về đây."

Tôi gật đầu, ra vẻ đã hiểu mọi chuyện.

Khoảng mười lăm phút sau, liền có một chàng trai trông có vẻ lớn hơn bọn tôi vài tuổi bước vào, trên tay là mâm điểm tâm bao gồm các món cháo và bánh quẩy.

Khi nhìn chàng trai này ấn tượng đầu tiên trong tôi là sáng sủa, điển trai, hiền lành, mặc một chiếc áo tay dài màu xanh dương, quần jeans đen dài, đôi vai rộng vững chãi... Tóm lại tổng quan chính là kiểu người thu hút kẻ khác, gây được ấn tượng tốt.

"Các cậu ăn đi, đây là bữa sáng, thị trấn chúng tôi người dân đa phần đều rất khó khăn, không thể có gì hơn thế này nữa, thật ngại quá..."

Chàng trai ngồi xuống ghế, bày biện thức ăn ra bàn.

"Cám ơn cậu đã mang bữa sáng đến cho chúng tôi. Thế này là đã quá nhiều rồi!"

Thái Hanh nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn chàng trai nọ một hồi lâu không chớp mắt.

"Cứ gọi tôi là Thạc Trân, Kim Thạc Trân là tên đầy đủ của tôi. Trưởng thôn nhờ tôi lấy điểm tâm sáng cho các cậu. Sau khi ăn xong cứ để ngoài cửa, chốc lát tôi sẽ đến lấy."

"Cậu không ở lại đây được sao?"

Thái Hanh níu kéo Thạc Trân.

"Được chứ, nhưng tôi sợ làm phiền các cậu."

"Không, không phiền chút nào."

Tôi cùng Chính Quốc dáo dác nhìn chằm chằm vào Thái Hanh.

Đã kể từ ba năm sau khi chia tay người yêu cũ mới thấy cậu ta hai mắt sáng lấp lánh như thế này.

Kim Thái Hanh, sa vào lưới tình rồi...

"Tôi tên Kim Thái Hanh, hai người đang ngồi trên giường, bé bé lùn lùn là Phác Trí Mân, cao cao to to là Điền Chính Quốc. Chúng tôi bằng tuổi nhau, 25 tuổi."

Thái Hanh ngồi trên bàn ăn với Thạc Trân, còn tôi và Chính Quốc phải qua giường ngồi ăn để tạo bầu không khí riêng tư. Vậy mà nó dám nói tôi lùn lại còn bé! Tức á!

Hai người nói chuyện qua lại một hồi, thì ra Thạc Trân lớn hơn chúng tôi tận ba tuổi. Được sinh ra và lớn lên tại thôn Độc Thủy này.

Thạc Trân kể dân số ở đây rất ít, cũng không đàng hoàng tiếp xúc với công nghệ, chỉ có điện thoại bấm, tivi thì những nhà khá giả trở lên mới có, lại còn tivi rất nhỏ khoảng 15inch.

Kinh tế chủ yếu dựa vào nông nghiệp, trồng trọt, chăn nuôi. Có một trường học duy nhất, dạy hết ba cấp, một lớp cũng chỉ tầm dưới 10 học sinh.

Thạc Trân hiện đang là thầy giáo ở trường học, đã từng đến Bắc Kinh học tập một thời gian nên cũng không quá mù công nghệ 4.0 hiện tại.

Đang hăng say thì anh ấy chợt nhớ mình có việc gấp, thu gom bát đĩa chúng tôi đã ăn xong rồi chạy vụt đi.

Trông kì thực vô cùng vội vã.

Và vài ngày sau đó, người mang điểm tâm cho chúng tôi cũng không phải Thạc Trân, là một người tên Kim Nam Tuấn, em trai của Thạc Trân.

"Nam Tuấn, anh trai của anh, đã đi đâu rồi thế?"

Thái Hanh rụt rè hỏi, khuôn mặt vô cùng kì vọng.

"Sao cậu lại hỏi anh ấy?"

"À... ừm... tại... tôi thắc mắc thôi..."

Nam Tuấn nhìn Thái Hanh đầy nghi hoặc.

"Cậu thích anh ấy chứ gì?"

"Hả? Làm... làm gì... làm gì có chứ..."

Cái tên nhát cấy chỉ được cái chối đây đẩy. Nam Tuấn tinh nghịch đưa mắt về phía tôi và Chính Quốc. Hai người bọn tôi chỉ đơn giản là gật đầu chứ không làm gì hại bạn mình đâu.

"Tiếc quá, cậu điển trai như vậy mà... Cậu đừng thích anh ấy, không được đâu."

"... sao... sao lại thế...?"

"Vì cậu không phải Mẫn Doãn Kì."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top