Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ảo tưởng

Chúng ta của những ngày đầu, tuy không phải là chúng ta, nhưng lại là ảo tưởng đẹp nhất của nhau.

Nếu ai hỏi tại sao trông tôi lúc nào cũng luộm thuộm, có vẻ như thái độ của tôi đang thể hiện chính xác là không tôn trọng buổi hẹn. Không, không phải là tôi không trân trọng buổi hẹn, không phải là tôi không có đủ thời gian để chuẩn bị tươm tất mọi thứ, chỉ đơn giản, tôi không muốn phải trở thành một ai xa lạ. Tôi chính là tôi, tôi lúc này trước mắt bạn, chính xác là một tôi của thường ngày, một tôi trần trụi, không bóng bẩy, không xa lạ. Bạn có thể dễ dàng bắt gặp một tôi như vậy bất cứ khi nào gặp tôi, đó mới thật sự là tôi. Tôi không muốn gieo vào lòng bạn một ảo tưởng về một tôi nào khác, tôi mệt mỏi khi luôn phải diễn vai của một kẻ khác. Tôi chỉ muốn là tôi, dù có xấu xa, luộm thuộm thế nào, đó vẫn là bản chất của tôi, nếu bạn chấp nhận một tôi như vậy, mối quan hệ của chúng ta mới có thể tiếp tục.

Chúng ta có một thói quen, chính là những ngày đầu, không bao giờ bộc lộ bản chất thật sự của bản thân. Chúng ta cố diễn một vai hoàn hảo, dùng tất cả chất xám mà bản thân thu thập được trong thời gian qua để tạo thành một vai tri thức, hay khoác lên những món đồ thời trang đẹp nhất trong tủ đồ, chỉ để hoàn thành tốt một vai người có gout ăn mặc. Tại sao phải vất vả như vậy? Tại sao cứ cố gieo vào đầu đối phương những ảo tưởng sai lầm về bản thân mình, để rồi khi thời gian trôi đi, chúng ta không chấp nhận nổi bản chất thật của nhau? Tôi không cần gặp mặt "người đại diện" của bạn trong ngày đầu, tôi đến buổi hẹn, chính xác là để gặp bạn.

Nhưng đó, mới chính là điều mà chúng ta cần, cái mà tôi vẫn hay gọi là "ảo tưởng đẹp nhất của nhau". Chẳng ai muốn người khác biết quá nhiều về chính mình, chẳng ai muốn người khác chạm đến những điều chúng ta giấu sâu thẳm trong lòng, đơn giản vì chúng ta bất an. Chẳng sao, chúng ta có quyền như vậy, bản chất của con người chính là bất an mà. Chúng ta bất an về mọi thứ, từ những chuyện nhỏ nhặt đến những điều lớn lao, cứ thế chúng ta tiếp tục cuộc sống hằng ngày. Đối với những bất an lớn lao (ví dụ như đưa ra quyết định chẳng hạn), chúng ta dành nhiều thời gian để suy nghĩ thấu đáo, nhưng đối với những thứ nhỏ nhặt, chúng ta lại lơ đãng bỏ qua. Dĩ nhiên, chẳng ai tài năng đến nỗi có thể suy nghĩ hết mọi thứ nhỏ nhặt, nhưng chúng ta dựa vào đâu để cho rằng những thứ đó là nhỏ nhặt, chẳng hề có một thước đo nào cho những chuyện này đúng không? Chúng ta vô tình bỏ qua những bất an như thế, để rồi thời gian biến nó thành một điều hiển nhiên, cứ thế tự khi nào chúng ta tạo ra vô vàn chúng ta đồng tồn tại, cứ thế tự khi nào, chúng ta tạo ra một vỏ bọc hoàn hảo, che giấu một chúng ta không hoàn hảo. Chúng ta cứ thế chờ đợi có người chạm đến vỏ bọc ấy, giải cứu bản thân ra khỏi những bí bách, ra khỏi những bản sao tự lúc nào đã cấu thành chúng ta trong mắt người khác, để một lần nữa, thật sự được "sống", sống mà không cần phải diễn một vai hoàn hảo. Nhưng đồng thời, chúng ta lại bất an, chúng ta sợ người ấy không chấp nhận nổi một bản thân như vậy, cứ thế, chúng ta lại vô tình vùi bản thân càng sâu hơn. Bất cứ khi nào họ sắp chạm tới, chúng ta lại chìm sâu xuống, cứ thế, cứ thế, không hồi kết. Và rồi, vì những nỗi bất an không đáng có, chúng ta đánh mất đi họ. Đến cuối cùng, chúng ta mãi mãi cô độc, cô độc trong chính những "chúng ta", cô độc trong chính những mối quan hệ. Chúng ta đã đánh mất chính mình, chính vì những bất an như thế. Nhưng chúng ta vẫn vui vẻ chấp nhận nó, hay đó là điều tốt nhất chúng ta có thể làm. Cứ thế diễn một vai hoàn hảo, cứ thế sống một cuộc sống không phải của chúng ta, cứ thế chờ đợi.

Nên đừng bất ngờ khi người đối diện với bạn một ngày bỗng dưng trở nên xa lạ, như trở thành một con người hoàn toàn khác, có thể, họ chỉ mệt mỏi tiếp tục diễn cho bạn xem thôi. "Nhân sinh, giá chỉ như lần đầu gặp gỡ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top