Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

"Anh Không Khóc Đâu?"

Nhà có bốn người... không, đúng hơn là có năm; bởi ngoài ba mẹ, cu Hoài, bé Thương còn có... con Mi Lu. Con Mi Lu cùng tuổi cu Hoài. Năm nay cu Hoài lên tám - nghĩa là Mi Lu cũng lên tám. Ngày mẹ sinh cu Hoài, Mi Lu còn chưa mở mắt. Nay cu Hoài lên lớp hai, còn Mi Lu thì đã già. Nó già; lông đuôi xơ xác; đi đứng lề rề. Mẹ dành riêng cho nó chiếc ghế xô pha hỏng. Suốt ngày - trừ lúc ăn uống, vệ sinh – Mi Lu cứ cuộn tròn trên ghế, ghếch mõm, mắt lim dim. Chỉ khi có khách vào nhà nó mới uể oải bước xuống, lẽo đẽo theo sau, bộ dạng thật hiền lành... Ấy thế, nhưng đừng tưởng bở; nếu khách táy máy đụng vào đồ đạc, lập tức cái "bộ dạng hiền lành" kia biến mất. Nó lao như chớp, ngoạm chặt cánh tay có biểu hiện "cầm nhầm". Ba, mẹ hoặc cu Hoài đi đâu về, nghe tiếng chân cách hàng vài mươi thước nó đã ngoắc đuôi, rên ư ử. Có ai gọi cổng, nó xuống cắn gấu áo người nhà lôi lên. Dạo cả gia đình đi xa, nhờ người trông nhà giúp, con Mi Lu buồn bã nằm bẹp hàng tuần, bỏ cả ăn...

Vậy đấy. Chả trách ba, mẹ cu Hoài coi Mi Lu như... con. Còn với cu Hoài, bé Thương, Mi Lu như... anh em. "Người anh em" ấy có lần liều chết tấn công con rắn độc vào nhà suýt cắn bé Thương. "Người anh em" ấy cũng đã nhiều phen an ủi, vỗ về, liếm từng giọt nước mắt mỗi khi hai đứa giận dỗi hoặc bị đòn. Chúng là anh em. Không thể khác. Điều ấy đương nhiên như mâm cơm hôm nào dọn ra cũng có năm cái bát. Chúng là anh em – nghĩa là nhà cu Hoài, bé Thương có đến năm người...

Dạo này, bọn trộm chó mọc như rươi; cứ lảng vảng, rình rập quanh nhà. Con Mi Lu to xác, béo ú khiến chúng thèm nhỏ dãi. Từng trải, khôn ngoan như Mi Lu mà ba vẫn phải dặn: Mi Lu này! Không được ăn đồ lạ! Không được ra ngõ! Nhớ chưa? Mi Lu ve vẩy đuôi, ngước đôi mắt màu hổ phách nhìn ba, đầu gật gật như muốn nói: Nhớ rồi! Nhớ rồi! Mà nó nhớ thật; sáng, mẹ quét dọn, bắt gặp mấy miếng thịt nướng thơm lừng tẩm thuốc mê quăng vãi trong sân; Mi Lu khịt mũi, khinh khỉnh đi ngang – ra vẻ ta đây biết thừa, còn lâu mới mắc bẫy...

Ấy vậy mà... Mi Lu cũng bị bắt!

Nó đã bị lừa – lừa một cách đau đớn. Khôn ngoan như nó vẫn bị lừa! Bốn thằng côn đồ đi trên hai chiếc xe phân khối lớn. Rà ngang ngõ, một đứa phóng vào sân, làm bộ bê chậu hoa của ba mua đón Tết. Định "chôm" đồ hả? Còn lâu nhé! Mi Lu quên lời dặn "không được ra ngõ"; nó chồm dậy, phóng vụt ra. Chỉ chờ có thế, chiếc tròng lập tức quăng vào cổ nó, thít chặt, chiếc xe gầm rú như hai con quái vật, lao đi. Tiếng oăng oẳng thảm thiết của nó xa dần, nhỏ dần – hòa trong tiếng cười hô hố của lũ cướp. Cả xóm đổ xô ra đường, chỉ trỏ. Không ai dám gây với chúng. Mọi người nhìn nhau ngao ngán, lắc đầu...

Bữa cơm chiều. Cả nhà không ai đụng đũa. Bé Thương chúi đầu vào một góc, khóc ti tỉ. Mẹ thở dài, bỏ xuống bếp. Chỉ còn ba. Ba bồng bé Thương, lau nước mắt, dỗ dành:
- Nín đi con. Ngoan nào...

Híc, híc... - Bé Thương càng khóc to hơn. Ba thất vọng quay sang cu Hoài, bảo khẽ:
- Con dỗ cho em ăn cơm. Con trai, phải cứng rắn chứ...

Ừ, con trai phải cứng rắn. Cu Hoài quệt nước mắt, lò dò lại dắt tay em:
- Em... ngoan nào. Lại ăn cơm. Đừng... khóc nữa...
- Híc, híc... Anh Hai... cũng khóc kìa...

Cu Hoài quay đi, giấu đôi mắt đỏ:
- Đâu nào? Anh có khóc đâu?...

ST.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #tảnmạn