Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bệnh Nhân Cuối Cùng

Bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng hôm ấy là một phụ nữ gầy gò. Khuôn mặt nàng vốn không đẹp, càng ảm đạm hơn với đôi mắt đờ đẫn và nước da xanh mét. Vẻ tiều tụy khiến nàng già hơn nhiều so với cái tuổi 26 ghi trong bệnh án.

Chồng nàng là một người đàn ông dong dỏng cao lại khá đẹp trai: sống mũi cao, thẳng, cặp môi đầy đặn và chiếc cằm hơi chẻ. Cảm nghĩ đầu tiên của tôi là ái ngại về sự chênh lệch giữa hai người.

Người phụ nữ ôm một cái gối nhỏ trên tay. Đôi mắt hoang dại của nàng ngước lên, lướt nhanh trên mặt tôi một cách thờ ơ rồi cúi xuống, đu đưa cái gối, khe khẽ ru: "À ơi! Cái cò đi đón cơn mưa. Tối tăm mù mịt ai đưa cò về".

Chắc là một người mẹ bị mất con nên phát điên. Tội nghiệp! Tôi quay sang người đàn ông. Ánh mắt tôi khiến anh bối rối, ngượng ngùng.

Thật khó khăn khi phải đối diện với sự thật là vợ anh bị tâm thần. Anh ấp úng: "Thật ra thì... vâng! Quả thật! Mong bác sĩ giúp cho!".

Tôi gật đầu, an ủi: "Chúng tôi sẽ hết sức cố gắng!".

Nét mặt người đàn ông giãn ra. Tôi hỏi một số thông tin cần thiết. Anh trả lời dè dặt, đôi chỗ ngắc ngứ. Thật khác những người nhà bệnh nhân khác. Họ nói liên tục, kể lể, than vãn.

Tôi hỏi: "Chắc anh biết diễn biến bệnh tình của chị ấy?".

Người đàn ông trở lại vẻ đăm chiêu ban đầu. Mắt anh nhíu lại như đang suy nghĩ về tìm câu trả lời.

Tôi bảo: "Phải tìm được nguyên nhân chính thì việc điều trị mới có kết quả, anh ạ!".

Người đàn ông gật đầu: "Tôi hiểu! Nhưng... Chuyện dài lắm bác sĩ ạ!".

Tôi nhìn đồng hồ: 11 giờ kém 15. Nén một tiếng thở dài, tôi cố tỏ ra bình thản: "Không sao! Anh cứ kể đi!". Sau chút lưỡng lự, người đàn ông bắt đầu câu chuyện.

Người phụ nữ này trở thành vợ anh trong một ván bài của số phận. Khi đó, anh là kế toán trong công ty của bố nàng. Trong một lần sơ sẩy, anh đã làm thất thoát một số tiền lớn. Bố nàng bỏ tiền túi ra để giúp anh thoát vòng lao lý. Mãi sau này, anh mới biết đó chỉ là một cái bẫy mà con nai tỉnh lẻ ngơ ngác như anh rất dễ mắc vào. Nhưng lúc đó thì đã muộn.

Khi nghe anh nói sẽ cố làm việc hết sức để kiếm tiền trả nợ, bố nàng khoát tay: "Không cần phải thế đâu! Có một cách trả ơn rất đơn giản, tôi nghĩ cậu sẽ không từ chối?". Anh hỏi, cách gì, ông nháy mắt: "Con gái tôi rất thích cậu!".

Anh đã gặp con gái giám đốc vài lần. Thỉnh thoảng, anh và nàng cũng trao đổi vài câu trong khi chờ giám đốc xem xét các chứng từ. Nàng gầy gò như một nữ tu và không đẹp chút nào. Tuy vậy, ở nàng có vẻ gì đó thùy mị và dịu dàng khiến người ta dễ bỏ qua những nét mất cân đối trên khuôn mặt.

Lời đề nghị của bố nàng khá bất ngờ, một mặt nào đó rất hấp dẫn. Anh sẽ có tất cả những gì hằng mơ ước. Nhưng anh đã có người yêu. Hai gia đình đã gặp nhau, định sang năm làm đám cưới. Vả lại, nàng, con gái của giám đốc, xấu quá.

Bố nàng không ép, nhưng ông biết cách làm cho anh cảm thấy mình có lỗi. Làm như vô tình, ông nhắc nhở anh về món nợ phải trả, càng nhanh càng tốt. Anh và người yêu, một giáo viên cấp III, đã cố gắng mọi cách để tìm lối thoát. Thế nhưng, lực bất tòng tâm, số tiền quá lớn.

Đám cưới của anh và con gái giám đốc được tổ chức trong một nhà hàng sang trọng. Hôm đó, tha thướt trong chiếc soirée bằng voan trắng, trông nàng đẹp hơn hẳn. Lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc và mãn nguyện, nàng níu chặt tay, tựa hẳn vào người anh, nở nụ cười bất tận khi chào khách.

Đến chiếc bàn trong góc, anh sững lại trước đôi mắt đăm đắm của một cô gái. Cô mặc chiếc váy màu đen giản dị. Đôi mắt đen thăm thẳm, cái mũi nhỏ và làn da trắng khiến cô có một vẻ đẹp thuần hậu, lôi cuốn. Hai người nhìn nhau, trân trối.

Nàng khẽ kéo tay anh. Nhiều cặp mắt của khách đang hướng về họ. Anh giật mình, thoát khỏi khoảnh khắc mê muội với nụ cười gượng gạo: "Chào em! Cám ơn em đã đến!".

Giọng anh như những tiếng thì thầm, chìm lấp trong tiếng ồn ào xung quanh nhưng nàng vẫn nghe rất rõ. Một giọng nói thật dịu dàng mà chưa bao giờ nàng được nghe từ anh. Cô ta là ai?

Tiệc tan, cả nhà lên xe về ngôi nhà nhỏ, món quà cưới của bố nàng cho đôi uyên ương. Bà mẹ kéo con gái vào phòng ngủ, dặn dò vài điều cần thiết. Còn lại bố nàng và anh trong phòng khách, ông nheo đôi mắt nhỏ, mỉm cười: "Bố sẽ tặng riêng con một món quà!"

Anh ngước lên: "Gì vậy bố?". Ông nói: "Con không cần phải băn khoăn về số tiền ấy!". Anh hơi ngạc nhiên. Chẳng phải chuyện này đã thỏa thuận rồi sao.

Ông bước lại, vỗ bàn tay to bè lên vai anh: "Chuyện là vầy, bố đã kiểm tra lại số tiền đó. Chỉ là một sự nhầm lẫn". Anh trợn mắt, lảo đảo: "Nhầm lẫn!". Gương mặt anh dại đi trong niềm tê tái và hối tiếc. Cuộc đời anh đã bị bán chỉ vì một sự nhầm lẫn? Nhưng anh còn có thể làm gì?

Mẹ nàng bước ra, chấm dứt cuộc đối thoại. Anh ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm đầu, ngực dồn lên những tiếng thở gấp gáp.

Đêm tân hôn, nàng e ấp chờ anh với niềm khao khát mãnh liệt. Anh tắt đèn nhưng thay vì đến với nàng, anh ngồi mãi bên cửa sổ, mắt đăm đắm nhìn vào đêm tối.

Ngọn đèn đường phản chiếu dáng ngồi bất động của anh trên tường. Điếu thuốc thơm lập lòe trong bóng tối, thỉnh thoảng lại cháy lên, đỏ rực. Nàng hiểu nguyên nhân: chính là cô ta!

Ngày hôm sau, nàng hỏi về cô gái trong đám cưới. Anh nhíu mày làm như đang nhớ lại, nhưng thật ra, anh đang ngẫm nghĩ nên nói gì với nàng.

Chuyện giữa anh và bố nàng, có lẽ nàng không có lỗi. Tránh cái nhìn của nàng, anh nói nhỏ: "Đó là người yêu cũ của anh!". Nàng tái mặt, lặng lẽ quay đi, cảm nhận được tiếng thở dài vẫn còn nằm sâu trong ngực anh.

Không sao! Với thời gian, nàng sẽ chứng minh cho anh thấy nàng là một người vợ tuyệt vời. Bằng cách ấy, nàng sẽ xua cô ta khỏi trái tim anh. Lúc đó, nàng không thể biết, mọi cố gắng của nàng đều vô ích.

Vốn giỏi nữ công gia chánh, bây giờ là lúc nàng trổ tài. Thức ăn bày lên bàn, thơm phức và hấp dẫn. Tô canh chua nấu măng óng ánh mỡ. Những chiếc cánh gà nướng vàng ươm, bên cạnh là đĩa xà lách mướt mát. Chính giữa, một con gà con bằng trứng cút với cái mỏ ớt đỏ.

Tắm xong, anh ngồi vào mâm, trên tay là cuốn sách về doanh nghiệp. Lơ đãng lướt qua các món ăn, anh gắp con gà con, bỏ vô miệng nhai, mắt vẫn không rời trang sách. Lật sang một trang mới, anh gắp cái cánh gà, cắn một miếng rồi nhăn mặt. Nàng lắc đầu, chán nản: "Anh thiệt là... Để ăn xong đã!".

Anh đặt quyển sách xuống bàn, ghé răng tước cái cánh, nhai nhai. Nàng chợt tiếc cái công mình loanh quanh trong chợ, chọn cho được thứ hàng ngon nhất.

Hôm sau rút kinh nghiệm, khi ngồi vào mâm, nàng giơ đũa chỉ từng món: "Đây là bông cải chiên bột". Anh gắp một miếng, ngắm nghía rồi bỏ vô miệng: "Món này nghe lạ he?". Nàng chờ câu bình phẩm tiếp theo, nhưng anh chỉ yên lặng.

Hôm sau nữa, nàng hỏi: "Anh thấy món nấm mối hấp thế nào?". Anh gật gù, mắt vẫn không rời tờ báo trên tay: "Ngon lắm! Em là một đầu bếp tuyệt vời!".

Nàng đứng dậy, bước lại bên cạnh, giằng tờ báo vứt xuống ghế: "Em không thích cái kiểu anh vừa ăn vừa đọc báo!". Anh nhìn nàng, ngơ ngác.

Từ hôm đó, những bữa ăn diễn ra nhanh chóng. Anh gắp lia lịa, nhai ngấu nghiến. Nàng trân mắt nhìn. Rõ ràng đối với anh, ăn cái gì không quan trọng. Vậy thì nàng cố gắng làm gì cơ chứ?!

Ngôi nhà nhỏ có hai người nhưng chẳng mấy khi có tiếng nói. Thời gian đầu, nàng cố gắng làm một diễn giả nhiệt tình với những câu chuyện đọc trên báo, chuyện thời sự ở cơ quan hoặc chuyện nàng nghe kể ở đâu đó. Anh nghe thờ ơ hoặc làm bộ như đang mải ăn. Chán nản, nàng cũng im lặng luôn.

Nàng nhớ lại những câu chuyện hài hước anh hay nói trước đây mỗi khi gặp anh trong phòng giám đốc. Sao bây giờ anh lạ vậy kia. Nhưng thật ra, cũng khó trách anh điều gì. Anh không la cà nhậu nhẹt, không bồ bịch nhăng nhít.

Tuy miễn cưỡng, nhưng anh đã làm bổn phận của người chồng, một hai lần gì đó. Chẳng thấm tháp vào đâu nhưng biết làm sao được. Tối nào anh cũng ngồi lì bên máy vi tính đến 1, 2 giờ sáng. Lên giường, anh từ chối sự mời gọi của nàng bằng cách hầu như ngủ ngay lập tức.

Ba tháng sau, trong bữa tối, nàng báo cho anh biết mình có thai. Anh ngẩng lên: "Vậy ư? Tốt quá!".

Nàng ngồi lặng, nuốt cục nghẹn trong ngực. Chẳng lẽ anh không vui vì sắp được làm cha? Vậy mà nàng đã hy vọng đứa con sẽ là cầu nối giữa hai người. Nó sẽ làm tan băng giá trong trái tim anh. Không thể kìm nén, nàng bật khóc nức nở.

Anh bước lại bên nàng, bối rối: "Anh xin lỗi". Bàn tay anh nhè nhẹ vuốt tóc nàng nhưng ánh mắt dõi đi đâu đó, xa vắng. Giọng anh đều đều, không cảm xúc, hệt như một diễn viên tồi đang nhắc lại lời thoại trong kịch bản.

Cái thai hành nàng đến khổ sở. Đi làm về, nàng nằm lăn ra giường, thở dốc. Anh đành vào bếp nấu ăn.

Nàng nuốt những miếng cơm khô cứng hoặc nhão nhoét một cách khó nhọc. Cá kho thiếu đường mặn chát, không có tiêu nên tanh rình.

Vọc đôi đũa trong chén một lúc, nàng chan ít canh, húp thật nhanh.

Anh, vẫn như mọi khi, vừa lặng lẽ nhai, vừa xem báo. Có vẻ như anh không thấy sự khác biệt giữa những món ăn hấp dẫn trước đây với các bữa tối hiện nay.

Những bữa tối luôn mang lại cho nàng cảm giác nặng nề. Anh cắm đầu vào máy vi tính với những công việc dang dở hay lang thang trên net. Nàng ngồi trước ti-vi, liên tục chuyển kênh.

Khuya, tắt ti-vi, ôm cái bụng nặng nhọc leo lên giường, nàng thương mình đến xót xa. Một cái đạp nhẹ trong bụng. Nàng đưa tay xoa xoa, mỉm cười một mình. Nàng sắp có con và không còn đơn độc.

Một buổi tối, đang mải mê bên máy vi tính, anh giật mình bởi một tiếng động mạnh. Tiếng động hình như phát ra từ phía nhà tắm. Anh vội vàng chạy đến. Nàng đang ngồi dựa lưng vào bồn cầu, hai tay ôm bụng, quằn quại. Mặt nàng tái nhợt, môi mấp máy thành những tiếng thều thào khó nhọc: "Em... em bị trượt té. Đau quá!".

Anh đỡ nàng đứng dậy. Hai bàn tay lật bật, run rẩy của nàng bám chặt vào vai khiến anh cảm thấy ân hận. Nàng đang mang thai đứa con của anh, sao anh có thể vô tâm đến thế?

Anh vội vã gọi xe cấp cứu. Các bác sĩ hội ý rồi gấp rút tiến hành ca mổ. Thế nhưng, đứa con của anh, một đứa con trai nặng 3,2kg, đã không kịp nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Tỉnh dậy trong phòng hồi sức, nàng đưa cặp mắt đờ đẫn nhìn anh, câm lặng. Ánh nhìn vô hồn đó làm trái tim anh đau buốt. Ngày hôm sau, khi ngồi dậy, nàng nhìn anh chăm chăm: "Này! Anh là ai vậy?".

Không đợi trả lời, nàng hoảng hốt nhìn xung quanh: "Con tôi đâu? Con tôi đâu rồi?".

Anh lúng túng tìm lời giải thích, nhưng nàng đã chụp vội cái gối, ôm vào lòng nựng nịu: "Con trai của mẹ! Con trai yêu quý của mẹ!". Mắt long lanh, hai tay đu đưa, nàng lẩm nhẩm hát: "À ơi! Cái cò đi đón cơn mưa...".

Anh đứng lặng bên cánh cửa, đau xót và bất lực nhìn nàng.

Khi về nhà, bệnh tình của nàng cũng không giảm. Càng ngày, nàng càng chìm sâu vào câm lặng và tàn tạ như một tàu lá chuối bị nắng táp.

Nàng hay ngồi bên cửa sổ, tay ôm cái gối nhỏ, miệng lẩm nhẩm bài hát về con cò. Đêm đêm, cái dáng ngồi rũ rượi của nàng bên cửa sổ, câm lặng như một bức tượng đá...

Người đàn ông nhìn tôi, buồn bã: "Vậy đấy, thưa bác sĩ. Đôi khi tôi tự hỏi, mình là nguyên nhân hay nạn nhân trong bi kịch này?".

Tôi khẽ thở dài, nhìn sang phía đối diện. Nơi đó, người phụ nữ vẫn đung đưa cái gối nhỏ, miệng lẩm nhẩm: "À ơi! Cái cò đi đón cơn mưa. Tối tăm mù mịt ai đưa cò về...".

ST.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #tảnmạn