Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chiếc Dây Chuyền Vàng

Còn nhớ khi tôi còn nhỏ, chị họ tôi lấy chồng. Nhưng vì nhà chồng không có dây chuyền vàng cho con dâu nên chị tôi nhất định không chịu về nhà chồng, còn làm náo loạn cả đám cưới. Khi ấy tôi thật không hiểu, vì sao khi cưới nhất định phải có dây chuyền vàng. Những lời giải thích của người lớn càng làm tôi bán tín bán nghi: "Chiếc dây chuyền vàng có thể trói chặt được trái tim của con người, và có thể giúp hôn nhân bền chặt, hạnh phúc".

Quả thật sau một thời gian ngắn, chị họ tôi đã li dị với chồng. Và từ đó tôi thật sự tin rằng một chiếc dây chuyền vàng có thể trói được hạnh phúc một gia đình. Tôi tự hứa với bản thân rằng sau này khi tôi cưới chồng, nhất định tôi phải bắt nhà chồng mua một chiếc dây chuyền vàng, thậm chí phải thật to và thật dài...

Sau này khi đến tuổi lấy chồng, sợi chỉ đỏ trên tay tôi đã được buộc vào tay Tấn Vỹ - chồng tôi bây giờ. Chẳng hiểu tình yêu có sức mạnh như thế nào nhưng từ khi yêu anh tôi cũng quên phắt luôn "lời thề" thời thơ ấu - nhất định phải có vòng vàng mới cưới chồng.

Nhà Tấn Vỹ nghèo, nhưng anh là một người rất hiền lành chịu khó và yêu thương tôi hết mực. Tôi yêu anh và nguyện sẽ cùng anh chia sẻ mọi khó khăn vất vả, chỉ cần có anh ở bên là đủ. Và rồi tôi đã lấy anh và bắt đầu một cuộc sống giản dị nhưng tràn đầy hạnh phúc trong ngôi nhà nhỏ bé của mình...

Cho đến một ngày tôi gặp Vương, cô bạn cùng lớp ngày nào. Vương hân hoan khoe tôi mấy chiếc dây chuyền vàng vừa to vừa nặng đeo trên chiếc cổ vừa đen vừa ngắn của cô ta, nói rằng chồng cô ta tặng trong ngày cưới. Nhìn chiếc dây chuyền vàng lấp lánh, sang trọng tương phản với vẻ thô kệch của chủ nó tôi chợt đưa tay sờ lên chiếc cổ thon dài trắng ngần nhưng trống trải của mình. Bất giác trong lòng thầm tủi thân...

Tôi chợt nhớ lại "lời thề" năm nào của mình, nhớ đến chị họ tôi và cảm thấy có chút hối hận. Tại sao tôi lại lấy một người nghèo như anh? Không có dây chuyền vàng, liệu trái tim của chúng tôi có được trói buộc với nhau, tôi và anh liệu có thể hạnh phúc mãi mãi không?

Những suy nghĩ đó đè nặng trong đầu tôi. Cuộc sống vẫn chầm chậm trôi đi, nhưng khát khao về một chiếc dây chuyền vàng càng lúc càng trở nên cháy bỏng trong tôi. Tôi thường sờ lên chiếc cổ xinh đẹp của mình, khẽ thở dài tiếc nuối, không biết đến khi nào tôi mới thực hiện được ước mơ đó...

Rồi một ngày khi cả hai vợ chồng tôi cùng dắt tay nhau đi dạo, tôi kể cho anh nghe câu chuyện của chị họ tôi, rồi kể với anh ước mơ của mình hồi bé, và sự kì diệu của chiếc dây chuyền sẽ giúp cho gia đình giữ chặt được hạnh phúc...

Tôi cố tình gợi ý với anh về việc mua tặng tôi một chiếc dây chuyền thì thật chẳng ngờ, anh cười hì hì rồi nói với tôi: "Chiếc dây chuyền có tác dụng lớn đến vậy sao? Anh có một người vợ xinh đẹp hiền dịu như em, đúng là phúc phận lớn nhất mà kiếp này Trời ban cho anh. Kiếp sau anh cũng không muốn mất em, vậy anh nhất định cũng phải mua cho em một chiếc dây chuyền để trói buộc trái tim em ở bên anh. Như thế này nhé! Ngày mai anh sẽ đi đến cửa hàng kim loại bên đường làm cho em một chiếc dây chuyền thật lớn. Được chứ?".

Trời ạ! Tôi suýt nữa té xỉu xuống lòng đường. Dây chuyền bằng kim loại ư? Tại sao tôi lại có một ông chồng ngờ nghệch đến vậy chứ? Mặt đỏ phừng phừng, tôi tức giận quay lưng bỏ về mặc cho ánh mắt khó hiểu của chồng tôi. Vừa đi vừa khóc, tôi tự thề với mình không thể sống với một người chồng vô tình như vậy được, tôi sẽ tìm cho mình một người khác có thể tặng tôi thật nhiều dây chuyền vàng mà tôi mong ước...

Tôi không về nhà mà bỏ về nhà mẹ đẻ. Tôi nói dối về nhà chơi, không dám kể thật hết sự tình với mẹ. Mẹ tôi thở dài rồi kể với tôi chuyện Vương bạn tôi mới bị chồng bỏ theo bồ khác, giờ cô ta mất hết chẳng còn gì trong tay nữa. Tôi giật thót mình không tin vào chuyện đã xảy ra.

Cuộc hôn nhân của Vương đình đám nhất làng, trên người cô ấy cũng có biết bao vòng vàng châu báu, vậy chẳng lẽ những chiếc dây chuyền đó không trói chặt được hạnh phúc của cô ấy ư?

Tôi giật mình nhìn lại mình. Trước đây tôi đã vì chiếc dây chuyền vàng cô ta đeo mà thèm muốn đến mất ăn mất ngủ, giờ đây với sự ngờ nghệch của mình tôi còn suýt đánh mất hạnh phúc mà mình đang có. Tôi vội vàng chào mẹ rồi phóng ào đi trong sự khó hiểu của mẹ tôi.

Về đến nhà vẫn chưa thấy anh về, trong lòng tôi thầm lo lắng. Nhưng chỉ một lúc sau tôi thấy dáng anh hối hả chạy về, trên tay anh cầm một bịch thuốc lớn và cả một giỏ dâu tây - món mà tôi ưa thích nhất. Anh lo lắng nhìn tôi nói: "Anh vừa đi lên huyện mua một ít thuốc bổ cho em, anh thấy em dạo này có vẻ mệt, lại hay kêu đau đầu, chắc ăn uống không được đầy đủ. Anh còn mua cho em một giỏ dâu tây em thích nhất nữa này. Em mệt lắm phải không, lại đây anh xem nào!".

Anh đến gần rồi dịu dàng lấy tay sờ lên trán tôi. Trong phút chốc tôi sà vào lòng anh, ôm anh thật chặt. Lúc này tôi chỉ sợ nếu tôi buông tay ra anh có thể sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi mãi mãi...

Giờ đây tôi còn yêu cầu gì hơn nữa? Một chiếc dây chuyền vàng ư? Chẳng phải anh đã dùng tình yêu của mình kết thành một chiếc dây chuyền vô giá trói chặt trái tim tôi rồi sao?

Chiếc dây chuyền tình yêu anh trao cho tôi, tuy là vô hình nhưng tôi có thể dùng trái tim mình để cảm nhận được sự tồn tại của nó, cảm nhận được giá trị của nó. Thực ra, tình yêu mới là chiếc dây chuyền vô giá có thể trói chặt được trái tim của một người, trói chặt hạnh phúc của một gia đình.

ST.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #tảnmạn