Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nhà

Mỗi khi tôi và vợ cãi nhau, thằng con tôi lại vô cùng khổ não, nó nài nỉ, van xin nhưng một đứa trẻ mười tuổi thì làm gì có đủ khả năng xua tan được đám mây mù chiến tranh giữa hai người lớn?

Nhưng sau đó, sự tình đã biến đổi. Không phải tôi và vợ tôi đã cải thiện quan hệ tốt đẹp hơn mà là mỗi khi chúng tôi cãi nhau, đứa con tôi không nài nỉ, van xin nữa mà nó cầm cây bút chuyên chú vẽ gì đó lên giấy.

Bức tranh mà con tôi vẽ là một căn nhà có ba buồng, hai buồng ngủ và một phòng khách. Sàn nhà trải thảm đỏ, tường quét sơn sáng bóng, giường bên cạnh là bồn trúc đằng ngà, trong bể kính, những chú cá vàng đang tung tăng bơi lội, trong nhà vệ sinh, nhà tắm, vòi hoa sen từ bình phụ nước tắm đang phun như mưa bụi.

Đó chính là nguyên nhân vợ chồng tôi cãi nhau. Gia đình chúng tôi có ba khẩu ở trong một gian nhà mái bằng rộng 12 mét vuông, ngay cạnh lối đi một ô bếp được quây tạm bằng gỗ chỉ chứa nổi hai người đứng thẳng, nó giống như một cái nhà vệ sinh xiêu vẹo, rách nát. Căn phòng 12 mét vuông này đã mất quá nửa diện tích là giá sách, tủ quần áo, chạn bát, bàn viết, bàn uống nước và giường ngủ. Nói thế chắc mọi người đều biết diện tích còn lại của căn buồng còn là bao nhiêu.

Sống trong ngần ấy mét vuông thật lắm điều bất tiện. Lúc vợ chồng ân ái với nhau chỉ sợ thằng con bất ngờ tỉnh giấc, nhiều lúc giật thót người như kẻ ăn trộm bị bắt quả tang. Mùa Đông, cả nhà ngủ chung còn được nhưng đến mùa Hè, căn phòng nhỏ xíu suốt ngày phơi dưới nắng chang chang nóng không sao chịu nổi, nằm một mình còn vã mồ hôi vậy mà cả ba người chen nhau trên cái giường không khác gì nằm trong nồi mà luộc. Không còn cách nào, tôi phải tháo cái thùng bìa đựng ti vi ra trải trên đất làm giường, suốt mùa Hè, tôi phải nằm trên cái giường bất đắc dĩ đó.

Lúc đầu, vợ tôi oán trách tôi, sau đó thì mắng nhiếc tôi thậm tệ:
- Lấy được người chồng như anh thật là khốn khổ, đến cái nhà cũng chẳng có mà ở. Tôi đã năm mươi tuổi rồi, còn năm năm nữa thì về hưu, kiếp này phải ở mãi trong cái chuồng bò này sao?

Thật ra, trong lòng tôi cũng rất khổ não. Ai không muốn ở chỗ rộng rãi thoáng mát cơ chứ? Nếu như tiết kiệm, dành dụm mà mua được nhà thì tôi cũng sẵn sàng thắt lưng buộc bụng, nhưng tôi dù có khâu miệng lại, không ăn không uống, chắt bóp cả đời thì cũng khó mà mua nổi một căn nhà. Vì thế, những lúc không chịu nổi những lời mắng nhiếc của vợ, tôi cũng vặc lại mấy câu thế là cả ngày nhà không được yên khiến cho thằng bé sợ phát khiếp.

Tôi biết thằng con tôi vẽ tranh là để chịu đựng những thời khắc khổ đau do cha mẹ cãi nhau. Trước đây, khi thấy bố mẹ cãi nhau thì mắt con tôi đẫm lệ nhưng bây giờ, đôi mắt ấy trở thành cầu khẩn và hy vọng mãnh liệt. Tôi khâm phục khả năng và trí tưởng tượng của thằng bé. Ngày nào nó cũng vẽ bức tranh căn nhà có ba buồng đó và dán kín cả bức tường cạnh giường.

Một lần cãi nhau với vợ xong, tôi đến cạnh con trai tôi và nói với nó vẻ hối lỗi:
- Vẽ tranh cũng như viết sách con ạ! Đều phải nắm vững mới được. Con hãy vẽ cái nhà mình đang ở đây này, có vậy mới giống.
- Bố ạ! Căn hộ ba buồng con biết rõ lắm. Lớp con, bạn Nan Nan và Viên Viên đều ở căn hộ có ba buồng, con đã đến chơi nhà hai bạn ấy. Ba Nan Nan là giám đốc nhà máy, mẹ Viên Viên là giám đốc Công ty, nhà các bạn ấy đẹp lắm bố ạ.

Nói xong, thằng bé nuốt nước bọt, miệng nó bạnh ra như đang thèm một món ăn nào đó ngon lành lắm. Nước mắt tôi tuôn dài xuống má. Tôi vô cùng xúc động thầm cảm ơn con, tôi muốn bế nó lên mà hôn nó. Thấy mọi người ở nhà đẹp nó không trách móc tôi như mẹ nó. Mỗi khi tôi và vợ tôi cãi nhau là con tôi lại vẽ một bức tranh căn nhà có ba buồng. Vẽ xong mặt nó nghệt ra giống như một họa sĩ đang say mê vẽ.

Có lẽ Thượng đế đã thấu đến lòng chân thành của con tôi khiến Người mủi lòng chăng? Cuối cùng tôi cũng được cơ quan phân cho một căn hộ với giá 110 ngàn. Nhưng trước khi được phân nhà chừng một tháng thì vợ chồng tôi đã ly hôn. Thằng con ở cùng tôi.

Để khuyến khích năng khiếu vẽ của nó, tôi trang hoàng, bố trí lại căn nhà từ phòng ở, phòng khách, hàng hiên, nhà vệ sinh... đúng như bức tranh con tôi đã vẽ. Tôi ở phòng lớn, con tôi ở phòng nhỏ. Đêm đầu dọn đến, tôi bảo con:
- Bây giờ, con đã được ở một phòng riêng, chắc hẳn con vẽ sẽ đẹp hơn nhiều, đúng không?

Sáng hôm sau, tôi sang phòng con để đánh thức nó dậy. Con tôi đang ngủ gục trên bàn. Cháu không nằm lên giường. Trên bàn ngổn ngang những bức vẽ nhưng hình ảnh trong tranh đã đổi khác. Đó là căn nhà 12 mét vuông mà chúng tôi đã ở trước kia.

Tôi gọi con dậy và hỏi:
- Sao con không vẽ căn nhà mới này? Đó chẳng phải là ước mơ của con đã thành hiện thực đó sao?

Con tôi ngước mắt nhìn căn nhà mới với ánh mắt mệt mỏi rồi lại nhìn đống tranh mà nó đã vẽ đêm qua. Bất chợt nó ôm chầm lấy tôi và khóc nức nở.

ST.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #tảnmạn