Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đủ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tình yêu, tôi hoài tự vấn định nghĩa thế nào là đủ? Là đầy?

Khi bắt đầu một mối quan hệ, tôi thường nghĩ khái niệm “Đủ” chính là yêu, chỉ cần yêu hết lòng và dốc hết sức. Nhưng khi trái tim tôi sa vào những rối mắc nhớ nhung, tôi ngờ nghệch hiểu ra... Yêu thôi là chưa đủ!

Nhìn lại những mối quan hệ đã qua, tôi càng thêm chắc nịch điều ấy. Tôi đã thử yêu, yêu để rồi hờn ghen vô cớ, để tâm mình bất an, xao động với những phút giây nhìn thấy anh hờ hững hay trả lời chậm tin nhắn chỉ một vài giây.

Thật ra bao nhiêu mới có thể gọi là đủ? Niềm tin, lòng vị tha và gì nữa đây? Con gái mà, ai không nhỏ nhen ích kỉ, chỉ muốn niềm thương của mình là của mình thôi? Chính vì lòng quá yêu, nên tin yêu cũng lung lay theo năm tháng. Hay chăng, để một mối quan hệ thêm bền thêm lâu, ai đó ơi nên dẹp đi cái “tự tôn” vốn có mà học cách níu giữ một bàn tay?

Nhiều lúc thả hồn bâng quơ trên khắp ngã đường phố, tôi nghĩ đủ chính là khoé môi chợt cong khi đọc lại những dòng tin nhắn vui buồn lẫn lộn chứa đầy trong bộ nhớ điện thoại mà tay không thể bấm xoá, dù cho đối tượng người gửi luôn khiến mình hận đến vô cùng, nước mắt cũng không biết đã rơi bao nhiêu vì người đó.

Là khi trời chuyển về đêm, bụng bạn căng tròn vì được anh người yêu vỗ béo. Là khi bạn buồn lòng vì những va vấp phải trải trong cuộc sống, có bờ vai ủi an của ai đó kề cạnh. Là khi cả hai cùng chung một tô canh bát mì, vẫn thấy ấm lòng hơn những món cao sang, đắt tiền trong nhà hàng năm bốn sao.

Yêu một người là khi bản thân ta nhặt nhạnh đủ dũng khí để cược hết vào ván cờ đỏ đen. Được ăn cả, ngã về không. Kẻ đi buôn là kẻ phải biết liều lĩnh. Và đó là lúc ta yêu người ấy với tất cả những gì đã có, rồi rủi may một lúc nào đó, ta sẽ mất người vì những thứ đã cho.

Nhưng hãy cứ yêu đi. Rồi bạn sẽ thấy khái niệm “Đủ” trong tình yêu thật nhỏ nhoi. Hạnh phúc luôn ở xung quanh ta chứ phải đâu cuối trời xa tắp mà chân không thể tới, tay không thể với.

Suy cho cùng, với những gì bản thân đúc kết được, tại thời điểm khi ngồi viết những dòng linh tinh, ngốc xít này chính là lúc tôi ngộ ra một điều...

Không thể yêu mãi một người, cũng chẳng thể hận hoài một ai.

Chỉ là giây phút này còn nắm chặt tay, được nhìn thấy. Là đủ!

2:15 am, 18/6/2014.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top