Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Liên Nguyệt Nguyên - Ái Nhân Của Chàng 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Hoa Nguyệt lại gặp Lạc Liêm Nguyên, lần này là nàng thay phụ thân đi tặng quà sinh thần cho Nhị cômg chúa tại phủ Công chúa.

Nàng đưa quà lễ ấy rồi nói lời chúc, nhưng ánh mắt vô tình thấy hắn bám theo Đông Du Lan, bây giờ nàng bỗng biết người hắn thích không chỉ đơn giản là mỹ nhân Kinh Thành, còn có thân phận nữ nhi của Thượng thư.

Nữ tử không tầm thường, vẻ ngoài xinh đẹp như hoa Cẩm Tú, đặc biệt nhất là đôi mắt phượng quyến rũ lẫn cánh môi mọng nhỏ nhắn, thêm bộ y phục hồng phấn để lộ chiếc cổ trắng ngần.

Dáng điệu thưởt tha yêu kiều, làm bao người phải say sưa ngắm nhìn, đến Trạng nguyên phò mã cũng không nhịn được liếc nhìn.

Quả nhiên nữ tử Lạc Liêm Nguyên xem trúng, có hương sắc bốn phương.

Hồi lâu Mặc Hoa Nguyệt nghe lời xì xào nhỏ từ mọi người, bọn họ bàn tán về Đông Du Lan và Nhị công chúa luôn đối địch, tại vì cả hai dính líu đến Thừa tướng, nếu Nhị công chúa được Thừa tướng yêu thương thì Đông Du Lan là người thích Thừa tướng.

Đa phần nữ nhân đều có lòng ghen tị cao, nên Đông Du Lan căm ghét Nhị công chúa, nhất là sau khi Nhị công chúa bỏ rơi Thừa tướng để gả cho Trạng nguyên.

Câu chuyện tình cảm ba người, Mặc Hoa Nguyệt đành lắc đầu không nghe nữa, chỉ là nàng lại bị Đông Du Lan để ý, nữ tử đó giả thương tiếc mà châm chọc nói: "Quận chúa xinh xắn như vậy, thế nào có lời đồn đại rằng người xấu xí không bằng nhị công chúa đây."

"Đông tiểu thư nói đúng, cả nhị công chúa với ta đâu có ai xấu xí chứ, ấy vậy tung lời đồn chúng ta xấu không bằng nhau, nhưng dù gì thì lời đồn nào đáng tin, ai thông minh tự khắc hiểu biết không nghe mấy tin đồn vớ vẩn này." Nàng dịu dàng đáp trả, hoàn toàn xuyên tạc ngụ ý từ Đông Du Lan.

Phẩn Đông Du Lan đã á khẩu, nhất thời hiểu câu cuối bản thân bị ám chỉ ngu dốt vì tin lời đồn, càng không nghĩ nữ nhân trông trầm tĩnh phía trước, có miệng lưỡi hơn người.

Có điều Đông Du Lan còn muốn tiếp tục, lại bị nô tì bên cạnh ngăn cản, đành bất đắc dĩ nín trở về.

Rất nhanh Phương Dương Liên đi đến, nói lời chúc đầu tiên với Nhị công chúa, gia nhân ở phía sau trao lễ vật, Mặc Hoa Nguyệt vốn dĩ không quan tâm, tuy nhiên Đông Du Lan để ý, nhìn chằm chằm vào chàng.

Lạc Liêm Nguyên vì vậy tức tối, bỗng hắn đi tới trước nàng mời rượu, hành động ngoài dự đoán của mọi người.

Nàng nhìn ly rượu trước mắt, rồi dừng tại gương mặt hắn, trong đầu nghĩ về những việc đối phương từng làm với mình để từ hôn, cả người sớm run rẩy lên, cơ mà vẫn khắc chế xuống, mở miệng nhàn nhạt đáp: "Ta không thích uống rượu, Lạc công tử mời người khác đi."

"Quận chúa hãy nể mặt Lạc Liêm Nguyên này một lần được không?" Hắn nở nụ cười ôn hòa, không hề cảm thấy gượng gạo hay xấu hổ gì.

Điệu bộ hắn bây giờ, làm Mặc Hoa Nguyệt đỏ mắt, lệ ngưng tròng, nàng chẳng nói câu nào, đứng lên đi về phía Phương Dương Liên, thản nhiên ngồi xuống cạnh đó, tay nắm tay, đầu ngả qua vai chàng, cất giọng ủy khuất: "Liên Liên, hắn bắt nạt ta, hắn gây khó dễ ta kìa! Chàng mau đuổi hắn, ta không muốn thấy hắn."

Phương Dương Liên vừa uống trà, nghe thế liền bị sặc, nhưng rất mau cầm khăn lau nước mắt trên khóe mắt nàng, nhẹ nhàng an ủi: "Quận chúa đừng khóc, Lạc công tử không có ý xấu đâu."

"Đây không phải lần đầu hắn ức hiếp ta, lần trước hắn còn chặn xe ngựa khi ta đi núi ngắm hoa, lỗ mãng xông tới dọa thẳng mặt ta, Liên Liên, ta rất sợ hắn." Nàng níu lấy bàn tay thon dài đang lau lệ của mình, đôi mắt xanh lộ rõ sợ hãi rồi cả người run run, vùi mặt vào hòm vai chàng.

Mà lời của nàng, thành công khiến chàng nhướng mày, con ngươi chuyển động nhìn sang Lạc Liêm Nguyên, ánh mắt sắc bén mang theo hàn băng ấy làm hắn ngơ ngẩn, là lúc sau hắn bình tâm, nở nụ cười khiêu khích đối chọi lại.

Chàng thu hồi tầm mắt, chuyên tâm vỗ về người, cuối cùng quyết định mang nàng rời đi.

Chờ khi đi ra nơi đây, ngồi trên xe ngựa rồi Mặc Hoa Nguyệt mới ngừng khóc, biết bản thân còn trong vòng tay của Phương Dương Liên, nàng không muốn thoát khỏi, ngược lại ngồi yên vị, mở miệng khẽ nói: "Xin lỗi đã lợi dụng thừa tướng thế này, ta nhất thời xúc động, vì Lạc Liêm Nguyên ấy là người ta từng thích ở Dương Đô, gia phụ nói hắn khẳng định nghe theo lời Đông Du Lan mà tiếp cận ta. Mặc dù chưa từng thể nghiệm bị hắn theo đuổi, nhưng ta đã trải qua thủ đoạn hắn dùng để từ hôn..."

"Năm ấy vì từ hôn, hắn giằng co bậc trưởng bối, tiếp đến tính kế để ta thấy hắn ra vào nơi kĩ viện, buộc ta nhìn hắn trần chuồng cùng với một kĩ nữ, về sau lại đẩy ta xuống sông lạnh giữa trời tuyết giá rét, làm những việc kích động lòng người, mất hết cốt cách nam nhân. Bao chuyện ngang trái tàn nhẫn kia, đủ cho ta phải sợ hãi khi hắn lại gần."

Mặc Hoa Nguyệt nhớ rất ró Lạc Liêm Nguyên thương tổn minh, vì yêu Đông Du Lan, sẵn sàng không cần nữ tử hắn từng thề cả đời bảo vệ là nàng, cũng bỏ tình nghĩa hơn mười năm giữa hai người.

Nên mỗi khi trông thấy hắn, nàng sợ lại hận hắn, càng hận bản thân năm đó cứ cố chấp giữ hôn ước làm gì, tự nhiên phải nhận hết tủi nhục và cay đắng.

Không nghĩ còn có chuyện như vậy, phút chốc Phương Dương Liên chẳng biết làm gì, đành tạm bợ trấn an: "Không sao, sau này hắn sẽ chẳng có cơ hội gặp gỡ quận chúa nữa đâu, đại vương gia không để quận chúa chịu thêm thương tổn nào từ hắn."

"Gia phụ nói ở chốn Kinh Thành, ta chỉ có thể khẩn cầu sự chiếu cố từ chỗ thừa tướng, e rằng sau này phải làm phiền thừa tướng thật nhiều." Nàng thấp giọng nói.

Chàng hơi mín môi, gật đầu đáp trả: "Quận chúa hãy cứ nhờ cậy, ta sẽ hết sức làm cho."

Phương Dương Liên hiểu hết ý tứ trong lời nàng, và Đại vương gia cũng căn dặn trước là giao nữ nhi của ông ấy cho chàng bảo hộ, đây không phải lời nhờ cậy đơn thuần, là bắt buộc chàng làm, bao gồm cả chuyện thành thân.

Cả hai không có lựa chọn, cũng không thể làm càn như đã từng. Một mắt nhắm một mắt mở dựa vào nhau.

"Thật cảm tạ thừa tướng vì tất cả, cũng thấy vô cùng may mắn, khi có thể quen biết thừa tướng." Mặc Hoa Nguyệt nở nụ cười khách sáo, rồi chuyển người định rời khỏi vòng tay Phương Dương Liên, nhưng do ngồi quá lâu mà không đứng lên được, mắt thấy nàng loay hoay mãi chẳng xong, chàng tức thì giơ tay giúp đỡ.

Thời khắc hai bàn tay chạm nhau, người nâng kẻ chống, hai trái tim theo đó gia tăng nhịp đập khác thường.

...

(Viết xong trước lúc bị bỏng, nhưng bỏng xong tay đau, quên đăng luôn.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top