Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai năm sau ~~~~

Lại là ánh nắng chói chang vào giờ Ngọ, trong thư phòng yên tĩnh của nam chủ nhân nhà Úy Trì, nam nhân đang ngây người nhìn khung ảnh.

Nhìn nụ cười ngây thơ ngọt ngào của bé con trong ảnh, nam nhân vô thức cong khóe miệng, lộ ra nụ cười đầy sủng nịnh. Tính tới hôm nay, bảo bối của gã đã đi tròn hai năm rồi, không biết Huy La ở chỗ Bách Hợp sống như thế nào, có nhớ nhà không, còn có.... có nhớ gã không.....

"Ông chủ, hoa quả của ngài."

Gõ cửa, lão quản gia Hạ Lễ vẫn giữ cương vị của mình như trước.

"Vào đi, Hạ Lễ."

Đặt khung ảnh trong tay xuống, nam nhân đáp lại.

"Ông chủ, đây là hoa quả của ngài."

Sau khi đặt đĩa hoa quả xuống, lão quản gia liền đi ra ngoài.

Nam nhân quay đầu lại nhìn đĩa hoa quả trên bàn kia, gã bỗng nhiên nhớ tới Huy La: nhóc con kia lúc trước cũng thích ăn mấy thứ này! Nghĩ thế, gã liền mỉm cười, sau đó nam nhân liền thả lỏng toàn thân ngả lưng về phía sau, thỏa mái mà nhắm mắt lại.

o0o ~ o0o

"Hạ Lễ gia gia!"

Lại lần nữa bước chân lên chốn thân quen, Huy La kích động vô cùng, mời vừa bước vào cửa lớn hoa viên, bé liền không đợi được mà gọi lão quản gia đang sửa sang lại cây cối.

"Cậu chủ!"

Lúc gặp lại Huy La, lão quản gia có chút khó tin

"Là cậu sao cậu chủ?"

"Hạ Lễ gia gia, là cháu, là cháu! Cháu đã về!"

Ném hành lý trong tay xuống, Huy La chạy tới trước mặt lão quản gia hòa ái.

"Thật là cậu rồi! Tiểu thiếu gia!"

Lão quản gia nhìn không được mà vươn tay vuốt tóc Huy La

"Cậu chủ, câu đã về rồi, trong hai năm cậu đi ông chủ đã rất buồn đo!"

"Ba ba..... Hạ Lễ gia gia, ba ba đang ở đâu?"

Nắm lấy tay áo lão quản gia, bé vội vàng muốn nhìn thấy ba ba.

"Ông chủ y đang ở thư phòng, cậu chủ cậu nhanh đi đi!"

Lão quản gia lau giọt nước mắt hạnh phúc nơi khóe mắt nói.

"Ừm! Cảm ơn ông, Hạ Lễ gia gia!"

Cảm ơn xong, Huy La trực tiếp chạy về phía thư phòng.

Nhẹ nhàng đẩy cảnh cửa khép hờ, Huy La nhón chân đi đến bên cạnh nam nhân đang nhắm mắt dưỡng hần, lại lần nữa nhìn thấy ba ba mà bé yêu nhất, Huy La tựa hồ muốn khóc

"Ba ba..."

Bé duỗi bàn tay nhỏ bé chạm lên mặt nam nhân, thật sự là ba ba, bé thật sự lại được gặp ba ba, đây không phải là giấc mơ!

"Ba ba.... Ba ba....."

Nam nhân đang nhắm mắt nghe được tiếng gọi của Huy La, cảm thấy bé chạm vào, gã mở mắt, giây phút nhìn thấy Huy La đứng trước mặt mình, gã còn ngỡ mình đang mơ

"Bảo bối?!"

"Ba ba!"

Thấy nam nhân tỉnh lại liền nhận ra mình, nước mắt của Huy La cuối cùng cũng nhịn không được, bé khóc nhào vào vòng tay rộng lớn, ấm áp của nam nhân.

"Bảo bối, con thực sự đã về sao?"

Nam nhân vẫn không tin nổi hỏi.

"Đúng vậy, là con, ba ba! Con là bảo bối của ba ba, con đã về! Con đã về!"

Huy La khóc áp mặt vào ***g ngực nam nhân.

"Ba ba, bảo bối về rồi! Bảo bối đã trở lại bên cạnh ba ba rồi!"

Ôm chặt người trong lòng, nam nhân sau khi cảm nhận được xúc cảm vĩnh viễn không thay đổi kia, cuối cùng đã hoàn toàn rõ rang mình không phải đang mơ, mà bảo bối của gã đã thật sự trở về ròi!

"Chào mừng con trở về, bảo bối của ba ba!"

Ôn nhu nâng mặt Huy La lên, nam nhân trân trọng mà hôn lên dòng nước mắt trên gò má......

o0o ~ o0o

"Ừm..... Ba ba chậm một chút..... Ừm ư..... Ba ba.... Ư...."

Trên chiếc giường lớn trong phòng nam nhân, Huy La quần áo nửa cởi bị nam nhân ôm chặt trong lòng hôn đến không thể thở nổi.

"Bảo bối....."

Chuyên chú, nhiệt liền hôn bảo bối trong lòng, nam nhân như khát khao muốn nuốt bé vào bụng.

"Ba ba.... Ân..... Ân...."

Huy La chủ động đáp lại ba ba "Ân.... Ư....."

Mãi mới thả môi Huy La ra, nam nhân đẩy bé ngã lên giường, ánh mắt nóng bỏng nhìn bé:

"Bảo bối, con cao lên rồi! Hiện tại con sắp cao tới ngực ba ba rồi!"

"Ba ba...."

Thẹn thùng tiếp nhận ánh mắt không chút che dấu ái dục của nam nhân, Huy La có chút e lệ ôm cổ gã

"Ba ba.... Kỳ thật..... Con không muốn cao...."

"Vì sao?"

Nhẹ nhàng mút ngấn cổ trắng nõn thơm ngon của bảo bối của mình, nam nhân cười hỏi:

"Điều này chứng tỏ bảo bối của ba ba đã lớn nha!"

"Nếu con không có cao lên thì có thể vình viễn đượcc ba ba ôm trong lòng... Ân ah..... Ba ba...."

Huy La đang nói, lại vì nam nhân mạnh mẽ cắn hôn mà rên rỉ thành tiếng.

"Bé ngốc, con cuối cùng cũng phải lớn lên thôi!"

Nam nhân vừa nói vừa cởi từng lớp quần áo người Huy La.

"Nhưng con vĩnh viễn muốn làm bảo bối của ba ba...... Ân ân..... Ba ba...." Huy La yếu ớt nói: "Ân ân.... Ah.... Ba ba..... Ah....."

Nam nhân đã cởi hết quần áo của bé, bắt đầu vuốt ve cơ thể bé.

"Con đương nhiên vĩnh viễn là bảo bối của ba ba!"

Nam nhân hôn môi Huy La

"Nhưng.... chỗ này của bảo bối hình như không lớn lên!"

Gã nắm lấy tiểu hoa hành phía dưới của bé con, khiêu khích mà xoa nắn.

"Ah ah..... Ba ba.... Ah..... Chỗ đó..... Thật thoải mái....... Ân ân...... Ah....."

Nơi mẫn cảm bị nam nhân nắm trong tay mà nghiêm túc vuốt ve, Huy La xấu hổ đỏ mặt, khẽ cong người lên.

"Chỗ này của bảo bôi thật đáng yêu!"

Mê mải vuốt ve phần thân bé nhỏ không khác hai năm trước là bao, nam nhân cười nhẹ nói.

"Ah ah..... Ba ba..... Không muốn như vậy..... Nhanh lên..... Ah..... Ah....."

Nam nhân không nhanh không chậm làm trong lòng Huy La ngứa ngáy, bé muốn nam nhân đùa bỡn nhiều hơn

"Ah..... Thật thoải mái..... Ah ah....."

"Không muốn như vậy? Vậy bảo bối muốn ba ba như thế nào?"

Cố ý ngừng động tác, nam nhân cố ý hỏi sở thích của Huy La.

"Ah ah..... Ba ba không muốn....."

Không được bàn tay to lớn của ba ba an ủi, Huy La thực khổ đến muốn khóc "Ah..... Ah ah..... Ba ba làm nhanh lên đi! Ah ah..... Ba ba...."

Bé ngọ nguậy cơ thể trắng nõn của mình.

"Muốn ba ba làm thế nào?"

Nam nhân cố ý muốn tự bé nói ra.

"Bảo bối nhanh nói đi!"

"Muốn..... Ah ah..... Muốn ba ba..... Ah ah..... Sờ bảo bối..... Còn thè lưỡi liếm con..... Ah ah....."

Nhìn xuống xấu hổ, Huy La nhỏ giọng yêu cầu.

"Bảo bối thực ngoan!"

Nam nhân khen một câu rồi cúi người ngậm lấy đầu nhủ hồng nhạt trước ngực Huy La.

"Rất ngọt a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#caoh#hvan