Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12. Đánh dấu tạm thời.

w: chap có cảnh thân mật giữa đôi trẻ. cân nhắc trước khi đọc.

***

Thư Nghiêm tỉnh giấc vì cơn đau đầu khủng khiếp. Bên ngoài trời vẫn đang hừng sáng, gió bắt đầu lùa từ mặt hồ những sương sớm man mát vào lều.

Lều nữ vẫn chưa ai có dấu hiệu tỉnh, chỉ có Thư Nghiêm vì cơn búa bổ chát chúa trong đầu mà lội dậy. Nàng nhẹ nhàng gạt hết chân tay gác nhờ trên người mình xuống, loay hoay tìm túi đồ cá nhân trước khi chui tọt ra khỏi lều một cách thật trơn tru. 

Đúng như Thư Nghiêm đoán, mặt trời vẫn đang ngoi lên từ đường chân đồi bên kia hồ. Ánh sáng tỏa ra từng đợt phủ khắp mặt cỏ ẩm sương đêm, thế nhưng vẫn chưa thể xua được cái lành lạnh của bóng tối cứng đầu chưa chịu rút hết. Nàng ngáp dài một cái, không khí trong lành này quả thật đã xoa dịu bớt đi cơn đau đầu của Thư Nghiêm. Chim sẻ đã bắt đầu chuyền cành, ríu rít hò nhau đi tìm ăn. 

Bất chợt, Thư Nghiêm phát hiện một cái bóng trải dài trên mặt cỏ mướt. Có người đang ngồi ngược nắng bên cạnh rìa hồ. Dáng vẻ gầy gò cao cao này chẳng thể là ai khác ngoài Trương Quýnh Mẫn. "Nhưng anh đang ngồi ở đấy làm gì? Gió vẫn còn lạnh, lùa thêm mấy hơi nữa nhiều khi anh Mẫn lại bệnh." 

Nghĩ chưa đến ba giây, Thư Nghiêm đã lao vụt về phía có cái bóng người đang chảy xệ, tấm lưng khoác hờ áo phong và dáng vẻ nặng nề nỗi trầm tư nọ.

"Anh Mẫn, sao lại ngồi ở đây sớm thế này? Anh mau vào lều đi, gió thốc sẽ cảm lạnh đấy." Thư Nghiêm càng đến gần thì càng nhận ra đó đúng thật là Trương Quýnh Mẫn. Mặc kệ Thư Nghiêm vừa hơi to tiếng, Quýnh Mẫn vẫn không có phản ứng gì đáp lời nàng.

Đến gần hơn nữa, Thư Nghiêm kinh ngạc nhận ra dấu răng nông đỏ hỏn hằng y lên cổ của anh, nơi đó chính là tuyến thể của omega. Mặc dù Thư Nghiêm chưa bao giờ thấy tận mắt một vết cắn đánh dấu bạn đời thật sự, nhưng kiến thức này nàng đã được dạy, chỉ cần đoán sơ đã dễ dàng hiểu được. Vậy là Từ Tân đã đánh dấu Trương Quýnh Mẫn rồi? Từ Tân thật sự đã đánh dấu omega của hắn? Và điều khiến Thư Nghiêm thắc mắc hơn cả là Quýnh Mẫn chịu để cho hắn làm vậy ư? 

Nàng đứng chết trân sau lưng Trương Quýnh Mẫn, không dám tiến lên gọi anh cũng không muốn lùi lại rời đi. Khi Thư Nghiêm bảo với Từ Tân rằng hãy làm gì thì làm trong lúc Trương Quýnh Mẫn đã có hơi cồn, ý của nàng chính là tỏ tình đi! Nhanh tặng anh Mẫn lốc sữa ấy rồi cả hai bước vào mối quan hệ chính thức cùng nhau đi! Chẳng ai ngờ được Từ Tân không những không hiểu mà còn thẳng răng đánh dấu luôn Trương Quýnh Mẫn.   

Gió lạnh hơi sương từ hồ vẫn không ngừng thốc vào người Trương Quýnh Mẫn, tóc anh bay tán loạn trên khuôn trán cao gầy. Cuối cùng, Thư Nghiêm vẫn chọn bước đến chạm vào vai anh. 

***

Trương Quýnh Mẫn vừa tát Từ Tân. Anh dồn tất cả sức lực ít ỏi của mình lại, sau cuộc chống cự với hắn, thẳng tay tát vào má alpha anh tin tưởng nhất. Cú va chạm khiến mặt Từ Tân đỏ ửng, hắn nghệch mặt ra một hồi trước khi nhìn lại vào mắt omega.

Khi Từ Tân nhận ra việc mình vừa làm, Trương Quýnh Mẫn đã run rẩy kiệt sức ngã nằm sõng soài trong ổ chăn bên dưới hắn, không ngừng co người lại vì sợ hãi và vì cơn sóng tình chưa thoái lui. Quần áo anh xộc xệch, tóc lẫn nước mắt cùng thân nhiệt nóng nảy dính cả vào gương mặt gầy gò. Trên tay Từ Tân vẫn còn sự dính nhớp âm ấm của thứ dịch trắng đục từ trận vật lộn với Quýnh Mẫn. Pheromone hòa hợp trong không khí vẫn còn nồng đậm. 

"Mình vừa suýt cắn vào tuyến thể của Trương Quýnh Mẫn, mình vừa cưỡng ép anh tiến vào kỳ phát tình không mong muốn, mình cũng vừa chạm vào omega mà không hề được sự cho phép nào. Mình đã làm tất cả vì bản năng của mình ư? Từ Tân à có phải mày điên rồi đúng không?"  Cuối cùng, lý trí của alpha cũng chậm trễ tìm về. Đôi bàn tay đang đông cứng chết lặng trên không trung từ từ chuyển sang run nhè nhẹ.  

Cái giá trước mắt Từ Tân đã quá sức tưởng tượng của hắn, Trương Quýnh Mẫn cả thể xác hay tinh thần đều bị giày vò đến trầy xước, đang ra sức vùi mình vào chăn muốn trốn chạy khỏi vòng tay hắn. Nước mắt vẫn chưa khô rộc trên khóe mắt, Trương Quýnh Mẫn đã khóc, anh khóc vì hắn.  

Từ Tân là người vỗ ngực nói rằng hắn sẽ bảo vệ anh khỏi tất cả mọi tổn thương, hiện tại chính Từ Tân lại là người khiến anh khổ sở hơn bất cứ ai.

Từ Tân nín thở vươn tay muốn ôm lấy gương mặt của omega, ôm anh vào lòng. Từ Tân muốn lau đi tất cả những dòng nước mắt khiến lòng của Quýnh Mẫn ướt sũng. Thế nhưng trương Quýnh Mẫn chỉ khép hờ đôi mắt né tránh cái đụng chạm của hắn. 

"Anh... em xin lỗi. Em xin lỗi. Em xin lỗi." Từ Tân không ngăn được lồng ngực mình co thắt sau mỗi câu xin lỗi, hắn chỉ muốn ôm lấy Quýnh Mẫn ủi an anh thật nhiều, muốn vùi đầu vào ngực anh nói cả ngàn lời chưa nói. Nhưng sự thật rành rành trước mắt, ngay cả Từ Tân cũng chẳng thể tin tưởng vào bản thân hắn được nữa. Chưa bao giờ Từ Tân thất vọng về mình như thế, chưa bao giờ hắn căm ghét alpha đến thế. Căm ghét cái bản năng chết tiệt, căm ghét pheromone, căm ghét chính hắn. 

Trương Quýnh Mẫn cuộn người trong chăn lại vừa đón nhận một trận sóng tình nữa. Kỳ phát tình cưỡng ép của anh chỉ vừa mới bắt đầu. Thể lực omega vào kỳ giống y như tất cả đều bị nuốt chửng bởi hố đen vũ trụ, hơi men còn kéo thêm một cơn đau đầu chát chúa đến cho anh, Trương Quýnh Mẫn ngay cả hơi sức trả lời Từ Tân cũng không còn. Hạ thân sau khi xuất tiết vẫn căng cứng sức sống vì cơn sóng tình sắp đổ ập vào người Quýnh Mẫn.

Từ Tân không biết làm gì hơn là ngồi bên cạnh sốt ruột nhìn Trương Quýnh Mẫn cựa quậy. Pheromone của cả hai vẫn còn nồng, kỳ phát tình nóng bỏng tay của hắn chưa lui, Từ Tân vẫn còn thèm khát Trương Quýnh Mẫn theo lẽ tự nhiên nhất của tạo hóa, nhưng hắn ghì chặt lấy đệm, cắn nghiến lấy môi mình để nhắc nhở bản thân niềm kiên quyết không chạm vào Quýnh Mẫn trước khi anh cho phép. Điều mà Từ Tân không ngờ được, chính là omega của hắn vừa tát hắn xong đã chính thức bước vào kỳ phát tình. Omega đến kỳ chẳng mấy ai giữ được lý trí.

"Không... alpha. Mau lên, anh khó chịu lắm... Tân Tử..." Chẳng mấy chốc, Từ Tân nghe Trương Quýnh Mẫn nức nở tên mình. Hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị tấm chăn thốc tung lên chắn cả tầm nhìn, bên hông đã có một nguồn nhiệt dán vào. 

Trương Quýnh Mẫn hiện tại người như bốc hỏa, tâm trí tỉnh táo vừa nãy chẳng biết từ khi nào đã bị đám mây mù khổng lồ đen kịt che mất, thứ duy nhất mà anh nghĩ đến chính là alpha thân nhiệt mát mẻ dễ chịu. Quýnh Mẫn ôm siết lấy hông Từ Tân, nhẹ giọng van nài. Cầu xin alpha dìu anh vào cơn hoang đường khoái lạc để vượt qua mấy ngọn sóng tình này. 

Từ Tân nhìn xuống gương mặt gầy gò đã đỏ ửng lên vì sốt của Trương Quýnh Mẫn. Khóe mắt anh bị nước mắt hong đỏ, hãy còn ươn ướt nũng nịu. Mũi và môi đều như phủ một lớp phấn hồng kiều diễm. Trước giờ hắn chưa từng nghĩ Trương Quýnh Mẫn hợp với màu hồng đỏ đến vậy. 

Hắn nghe thấy anh không ngừng vì kỳ phát tình mà cầu xin Từ Tân thỏa mãn mình. Con sói trong người Từ Tân cũng rầm gừ dọa nạt hắn, nuông chiều chăm sóc omega đến kỳ là nghĩa vụ của alpha bạn đời. Hạ thân của Từ Tân từ đầu đến cuối vẫn hừng hực khí thế không hề suy chuyển. Thế nhưng hắn không muốn làm chuyện gì có lỗi với Trương Quýnh Mẫn nữa. Từ Tân nghiến môi mình đến bật máu, hắn không muốn làm chuyện khiến sau này cả hai đều hối hận. 

"Alpha! Alpha, Tân Tử... Tân, xin em. Chạm vào anh đi... alpha, nhanh lên, chịu không nổi nữa. Làm ơn..." Trương Quýnh Mẫn bắt đầu mất kiểm soát rên rỉ. Trên người anh là một tầng mồ hôi dính nhớp vì cái nóng bên trong hung tới. Anh sờ soạng loạn xạ trên người alpha, muốn châm lửa vào Từ Tân, muốn hắn ôm lấy anh chìm vào sóng tình. Thế nhưng Trương Quýnh Mẫn không ngờ tới, Từ Tân từ lâu đã cháy phừng phừng sắp trụi nhưng hắn vẫn nhất quyết không chạm vào omega, hơn nữa còn dứt khoát đè tay đang sờ loạn của anh lại. 

Trương Quýnh Mẫn sức để giãy ra khỏi bàn tay bị thương của Từ Tân còn không đủ, chỉ đành khóc nấc rên rỉ khát cầu alpha. Cục diện vừa hỗn độn dằn co vừa nồng nặc pheromone mất kiểm soát của cả hai khiến đầu Từ Tân dần dần mụ mị. 

Hết cách, Từ Tân đành dùng tay còn lại giật lấy một góc chăn, nhanh như chớp đưa lên bịt mũi mình lại, tránh cho bản thân hít thêm bất kì mùi thơm dụ hoặc nào của người bên dưới nữa. 

Mãi một lúc sau, Trương Quýnh Mẫn vẫn không hề kiệt sức như dự đoán mà còn âm mưu thoát khỏi tay Từ Tân mãnh liệt hơn. Anh nãy giờ vẫn khóc thút thít vì ngọn lửa trong dạ không sao dập được, lại còn bị alpha khống chế và bỏ mặc, bụng dưới của Trương Quýnh Mẫn đã bắt đầu co thắt nhắc nhở. Từ Tân cuối cùng đành bỏ cuộc, hắn quấn người kia vào chăn rồi mình thì ôm thêm một vòng quanh người omega. Trương Quýnh Mẫn từ bị khống chế đôi tay nay đã bị giam trong hai lớp tường thành quá mức chênh lệch nhau, đến cả chân cũng không co lên đạp ra được nữa. Omega khó chịu cựa quậy liên hồi. 

Từ Tân hiểu rằng nếu không có thuốc ức chế và không có cả alpha đánh dấu, cơn phát tình của omega sẽ cứ như thế cho đến ba ngày sau mới tự động rút lui. Cách duy nhất giúp Trương Quýnh Mẫn thoát khỏi tình trạng mơ màng này mà không để lại hậu quả quá lớn chính là đánh dấu tạm thời. 

"Anh Mẫn, em xin lỗi. Nhưng đây là cách duy nhất em có thể giúp anh lúc này." Từ Tân quay người Trương Quýnh Mẫn, để tuyến thể của anh quay về phía mình, lưng áp vào ngực hắn ấm áp.

Tuyến thể nồng xốp của omega như quả táo chín căng mọng, đỏ tươi và thơm nức. Từ Tân nói rồi thì nhẹ hôn lên trên vùng da nhạy cảm nhất của Quýnh Mẫn. Hắn không ngừng hôn đến khi omega khó chịu cựa đầu vào cằm Từ Tân hối thúc.

Răng alpha nhẹ nhàng ấn một vết nông vào tuyến thể của Trương Quýnh Mẫn, day cắn kết chặt không dứt. Từ Tân có thể cảm nhận được cơ thể của omega trong tay run rẩy chấn động, Trương Quýnh Mẫn thở dốc mấy hơi, phóng thích ra lần cuối cùng rồi ngã vào lòng Từ Tân ngất lịm. Chỉ còn lại alpha đang luyến tiếc âu yếm thơm đi thơm lại vị trí mà hắn lưu dấu vết lên người Trương Quýnh Mẫn.

Từ Tân sau khi lau sơ người cho Quýnh Mẫn, mặc cho anh cái áo phong của mình, thay chăn bẩn bằng tấm áo chắn gió rồi mới tự giác đi ra nơi khác mà tự xử lý bản thân. Kỳ phát tình của alpha vẫn chưa thoái lui, hắn đành chạy đi tìm thuốc ức chế để ngăn lại cái thứ gọi là bản năng chết bầm này.

Chạy miết qua phòng đỏ cuối cùng cũng uống được viên thuốc ức chế đầu tiên của mình bên trong balo mà lúc chiều hắn vứt xó ở đó, Từ Tân cảm nhận được cơn phát tình nóng nảy như bị tàn nhẫn tạt nước lạnh, rút lui không thấy dấu vết. Sau cùng, hắn lủi thủi quay về lều ngủ, vùi đầu vào ngực omega rồi để mệt mỏi nhấn chìm mình vào giấc ngủ nặng nhọc. 

***

"Thư Nghiêm đấy à? Cho anh mượn điện thoại được không?" Trương Quýnh Mẫn bị cái chạm vào Thư Nghiêm làm giật mình. Anh cười ngượng ngùng lập tức quay đi chữa cháy, không muốn cho ai thấy hốc mắt sưng tấy của mình. 

"Đây này anh." Thư Nghiêm chìa điện thoại của mình ra cho Quýnh Mẫn rồi ngồi tế nhị ngồi xuống bên cạnh cách Quýnh Mẫn một khoảng để anh thoải mái gọi điện. 

Trương Quýnh Mẫn cảm ơn cô nhóc rồi nhanh chóng bấm số gọi cho dì hai. Chiếc điện thoại cũ của anh đã bị Từ Tân quăng thẳng xuống sông Vĩnh Định vào cái ngày là hắn phân hóa thành alpha ở chân cầu. Quýnh Mẫn vẫn chưa có đủ tiền dư để mua chiếc khác nên đành tạm dừng liên lạc với dì hai từ khoảng thời gian đó. Không hiểu sao hôm nay anh lại muốn gọi điện cho dì. 

Thế nhưng điện thoại đổ chuông mươi lần, vẫn không có ai bắt máy. Có lẽ dì hai đang bận, hoặc còn ngủ nên không nghe chuông. Đành thôi, Trương Quýnh Mẫn sẽ tìm cách gọi lại dì sau vậy. 

"Anh Mẫn. Từ Tân đã... anh rồi ạ?" Thư Nghiêm nhích lại gần Trương Quýnh Mẫn nhận lại điện thoại, nàng cẩn thận mở lời. Mặc dù đã cố gắng nhưng Thư Nghiêm vẫn bối rối không làm sao diễn đạt cho khéo léo hơn được. 

"Ừm, em ấy đánh dấu tạm thời giúp anh... ờm, vượt qua sự cố." 

"Có phải là do hôm qua em bắt anh uống quá nhiều nên mới có sự cố này không? Em xin lỗi anh Mẫn, để Từ Tân đấy em sẽ xử lý lại." Thư Nghiêm co gối nghiêng đầu nhìn Quýnh Mẫn hối lỗi. 

"Không phải lỗi của em, cũng không phải của ai. Do anh bất cẩn thôi. Vốn đã biết cơ địa đã phân hóa sẽ nhạy cảm nhưng anh không đề phòng nghĩ đến nên mới có sự cố." Trương Quýnh Mẫn hắng giọng an ủi Thư Nghiêm. Tất cả đều thật sự là suy nghĩ của anh.

"Thế Từ Tân đâu rồi hả anh?" 

"Tân Tử còn ngủ trong lều. Đêm qua em ấy rửa gần nửa trăm tấm ảnh, chắc là mệt lắm." 

Thư Nghiêm hỏi han cả hai thêm vài câu rồi mới chịu đi đánh răng rửa mặt, nàng còn nhất quyết lôi Trương Quýnh Mẫn vào lều, nếu cứ ngồi như thế thì anh chẳng những cảm lạnh mà còn trúng luôn gió độc mất. 

Qua thêm chừng hai ba tiếng nữa, học sinh từng lớp đã tỉnh hết cả, hôm nay cả đoàn sẽ vào thăm lăng vua, xế chiều sẽ về đến trường ở Bắc Kinh.  

Suốt cả khoảng thời gian đó, Từ Tân và Trương Quýnh Mẫn đi bên cạnh nhau, chung thủy không nói với nhau câu nào. Trương Quýnh Mẫn khoác thêm một cái áo khoác ngoài đồng phục để che đi vết cắn của Từ Tân. Còn Từ Tân thì xách theo hai hộp sữa tươi đi kè kè bên cạnh Trương Quýnh Mẫn nhưng không dám mở lời đưa cho anh. 

Mãi đến khi cả bọn cùng lên xe ngồi, Thư Nghiêm mới nhác thấy Trương Quýnh Mẫn trốn vào mấy hàng ghế giữa, một mình ôm hộp sữa tươi Trân Biên uống đến là vui vẻ. Thế nhưng nàng không thấy Từ Tân đâu, bình thường chỗ ngồi bên cạnh Quýnh Mẫn chẳng bao giờ trống không như thế cả. Cả lớp đã muốn lên xe gần hết, thế mà Từ Tân lại mất dạng. Thư Nghiêm đành nói với bác tài xế, để nàng chạy ra ngoài tìm tên bạn rắc rối kia. 

Kết quả, Thư Nghiêm chẳng những tìm được Từ Tân ở khu lều trại cũ đã nhổ cọc trơ trọi, mà còn tìm được cả Đan Tịnh đang cố gắng ôm lấy hắn. Chị quả quyết ôm chặt lấy Từ Tân mặc kệ hắn có cả nể chị là con gái nên không muốn phản ứng mạnh hay không.

Thư Nghiêm nghe đầu mình đánh "ongggg" một tiếng choáng váng.

***

@mukrom_: cảm ơn các bạn đã đọc đến đây nhé.
nếu thích mấy con chữ của mình, hãy vote và cmt cho mình có động lực nha. ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top