Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Tái ngộ.

"Hãy nghĩ kỹ lại xem nào Từ Tân, tại sao Trương Quýnh Mẫn rõ ràng là lớn hơn mày một lớp, tại sao bây giờ lại xuất hiện trong cùng một lớp mười với mày? Chẳng phải là quá kỳ diệu sao? Đúng là duyên nợ." Từ Tân trốn lấp ló ngoài cửa lớp, nghiêm túc trừng mắt với bản thân. "Duyên nợ cái đáchhhh!!! Anh ta từng bỏ rơi tao như thế nào, mày không biết à? Bây giờ gặp lại phải là nghiệt duyên mới đúng." 

Lý lão sư vừa bước tới cửa lớp đã bị một cậu học sinh cao hơn mình cả cái đầu trừng mắt: "..." 

"E hèm, em học sinh này, sao em không vào lớp đi? Tới giờ tập trung rồi đấy, còn đứng đây làm gì?" 

Từ Tân nghe lời nhắc thì giật mình, vội vàng vâng dạ cúi đầu chào lão sư rồi lẻo đẻo theo thầy vào lớp. 

Lúc này cả lớp đã ngồi chật kín cả bàn ghế, chỉ còn duy nhất một ghế trống ở bàn cuối dãy giữa lớp. Từ Tân nhìn thấy chỗ trống thì mừng rỡ chạy tọt đến, chẳng thèm nhìn đến người bạn đang úp mặt xuống bàn giả vờ ngủ bên cạnh mình là ai. 

"Chào các tân học sinh, tôi là Lý An Sơn, là chủ nhiệm của lớp chúng ta năm học này. Đây là tên của tôi. Lý - An - Sơn." Cả lớp vừa nãy còn ồn ào làm quen, bây giờ đã ngoan ngoãn im lặng lắng nghe.

Từ Tân nhìn nét phấn nghệch ngoạc trên bảng, hắn nghiêng đầu thì thầm trong miệng: "Lý-An-San?"

"Là Lý An Sơn." 

"Cảm ơn bạn học, tôi nhìn nhầ..." Từ Tân cứng cả họng khi người bạn kế bên ngẫn mặt. Bốn mắt dính chặt lấy nhau trong khi bài nhạc nền giới thiệu bản thân của Lý lão sư vẫn đang chạy ro ro. 

Trương Quýnh Mẫn nhìn thấy Từ Tân cũng cả kinh. Lúc nãy ở cửa lớp anh đã lướt qua một gương mặt quen thuộc đến độ muốn quên cũng không được, cứ ngỡ là mình nằm mơ. Thì ra chính là người đó, anh không hề nằm mơ. Cũng hơn cả năm rồi, lần đó Từ Tân bảo rằng hắn phải về Mỹ, anh cứ nghĩ rằng cả đời sẽ không gặp lại được người này nữa. Thế mà bây giờ lại ngang nhiên ngồi trước mặt nhìn chằm chằm vào anh như thế. Đúng là trái đất này hình tròn thật.

"Năm nay chính là năm mà các em bắt đầu phân hóa giới tính phụ, vì vậy sau đây tôi sẽ hướng dẫn từng bước thật cụ thể các dấu hiệu báo trước và những cách xử lý nhanh nếu gặp một bạn nào đó phát tình ngoài sự kiến. Yên nào, các em phải nắm thật rõ để tự bảo vệ mình đấy, biết không?"

"Trương Quýnh Mẫn đang nhìn mình à? Đúng, Trương Quýnh Mẫn đang nhìn mình, và đuôi mắt anh ra còn đang đỏ lên nữa? Cái gì? Anh ta khóc sao? Sao lại khóc, mình có nên làm gì đó để an ủi Quýnh Mẫn không? Không đúng, mình mới là người cần khóc ở đây chứ? Mình mới là người bị nhốt ở bên ngoài mà, mình phải là người khóc mới đúng." Dòng thác suy nghĩ đổ cuồn cuộn vào đầu Từ Tân, chẳng đâu ra đâu, khiến mớ hỗn độn trong lòng hắn càng ngày càng rối hơn nữa.

"Biểu hiện đầu tiên và duy nhất khi gần đến kỳ phát tình đầu tiên để phân hóa giới tính phụ của các em đó chính là sốt. Nhớ chưa? Chính là sốt. Không phải sốt cao 39 độ, các em sẽ sốt âm ỉ trong vòng bốn đến năm ngày, không làm cách nào để hạ sốt được. Kèm theo đó là pheromone của các em sẽ từ từ tỏa ra, mùi hương đó như một cơ chế giúp đỡ cho sự sinh sản sau này của các em. Đó chính là thời điểm các em phải được đến bệnh viện để xét nghiệm phân hóa ngay lập tức. Sau khi có kết quả, bác sĩ sẽ kê cho các em những liều ức chế phù hợp và định kỳ. Sau đó các em phải nộp lại bản copy của kết quả xét nghiệm cho trường, các thầy cô sẽ cập nhật thông tin cá nhân của các em vào hệ thống, đảm bảo quyền lợi của các em sau này..."

"Mình mới là người cần khóc mà? Đột nhiên mình cũng muốn khóc, mình muốn khóc quá."  Từ Tân đã rưng rưng nhưng vẫn không rời mắt khỏi người kia. 

"Một điều lưu ý nữa nhé, thể trạng của mỗi người là khác nhau nên sẽ có những trường hợp không hề có dấu hiệu báo trước. Tốt nhất là các em phải thủ sẳn thuốc hạ sốt này trong balo, nếu đột ngột phát sốt thì phải uống ngay. Thuốc này sẽ có tác dụng hạ sốt nhanh trong vòng mười lăm phút, nếu sau đó các em không hạ sốt, hãy báo ngay với phòng y tế để được chuyển đến bệnh viện gấp..."

Trương Quýnh Mẫn cảm thấy đôi mắt mình nhức nhối ngày càng nặng, cho nên anh quyết định quay mặt đi, tránh đi ánh mắt cũng dần đỏ hoe của Từ Tân. Rõ ràng là có nhiều lời muốn nói, nhưng chẳng thể nào mở miệng được. Nếu vậy thì Trương Quýnh Mẫn quyết định sẽ nuốt tất cả vào bụng, còn đỡ hơn nói ra và bị người mình tin tưởng nhất chà đạp. 

"Thưa thầy, em nghe nói nếu phân hóa thành một omega sẽ phải chuyển ra lớp dành riêng cho omega phải không ạ?" 

"Này em học sinh, em có đọc nội quy của trường trước khi ngồi đây không hả? Tất cả các học sinh đậu vào Thúy Hoa đều bình đẳng như nhau, không phân biệt bất kì điều gì. Tôi tin rằng mỗi bạn ở đây, khi đã ngồi vào chiếc ghế này thì chắc chắn đều cực kì thông minh. Cho nên hãy suy nghĩ thật kỹ câu hỏi của mình trước khi nêu ra trước lớp đi nhé." Gương mặt tròn của Lý lão sư đã mất đi sự thoải mái từ lúc bước vào lớp đến giờ, thay vào đó là sự nghiêm nghị đến đáng sợ. Cả lớp thoáng chốc chẳng còn ai dám nhúc nhích. Tất cả đều nín thở mà theo dõi Lý lão sư trên kia. 

Chẳng ai để ý đến Trương Quýnh Mẫn đã trộm thở dài một hơi. Trừ Từ Tân mếu máo ngồi bên cạnh. 

***

"Này Trương Quýnh Mẫn, nói chuyện với tôi một chút." 

Tiếng chuông điện tử vừa réo, mọi người xung quanh hai người đều rụt rịt đứng dậy nghỉ xã hơi. Từ Tân vừa buông bút đã chụp lấy cổ tay của Trương Quýnh Mẫn vốn định chạy trốn. 

Trương Quýnh Mẫn vội vàng vùng ra khỏi nắm tay của Từ Tân như phải bỏng. Anh lạnh nhạt siết chặt lấy hộp sữa tươi trong tay, trừng mắt nhìn bàn tay đang giơ ra giữa không trung của hắn rồi quay bước một mạch đi ra khỏi lớp. 

"Này Từ Tân, cậu quen tên đó à?" Bạn học bên phải hắn ngó qua hỏi dò.

"Trương Quýnh Mẫn à? Anh ta làm sao?" 

"Đừng gọi tên cậu ta ra như thế, cậu ta sẽ cắn chết cậu đấy. Trương Quýnh Mẫn bị đúp một năm đấy." Cậu bạn nọ vẫn cười cười mà đáp lại vẻ mặt đã đen lại của Từ Tân. 

"..."

"Tôi nghe nói là vì vấn đề học phí và hạnh kiểm đấy. Năm rồi nhập học chưa được một tháng đã xô xác với một bạn lớp khác tận hai lần. Coi có đáng đời không, ha ha. Cậu nói xong, Thúy Hoa đâu phải trường nhỏ bé gì, đã nghèo như vậy mà còn đòi hỏi thi vào nơi này rồi không có đủ tiền đóng học phí. Tôi nghe nói cậu ta còn là một omega thấp kém nữa đấy. Đúng là con người này tệ đến nổi tôi chưa thấy ai tệ hơn. Này, cậu cẩn thận một chút, coi chừng cậu ta lại nổi điên gì nữa mà cắn cậu đấy. Lúc nãy khi cậu nói chuyện với cậu ta, tròng mắt cậu ta trừng muốn rớt tr..." 

"Câm miệng!!!" Từ Tân mặc kệ trong lớp hiện tại trong lớp có bao nhiêu cặp mắt nhìn mình, hắn tức giận đến độ đỏ cả mắt, đập bàn xông tới không ngần ngại kéo giật cổ áo của tên bên cạnh dậy. Vài người có mặt trong lớp hốt hoảng chạy đến cố gắng tách hay người ra. Thế nhưng chẳng ai làm lay chuyển được cánh tay đã gồng cơ đến cứng như đá của Từ Tân.

"G-gì vậy, cậu bị điên à?"

"Cậu vừa nói gì Trương Quýnh Mẫn, nói lại tôi nghe xem?" Tay Từ Tân càng ngày càng siết lại theo từng từ mà hắn nghiến răng bật ra. Từ Tân cao hơn người nọ cả một cái đầu, dứt câu thì hắn đã nhấc bổng được người kia lên khỏi mặt đất rồi.

"Trương Quýnh Mẫn thì sao chứ? Cậu bị điên à? Lại bênh vực tên nghèo mạc ấy?"

"Đừng có nói về anh ấy với cái giọng chó má đó của cậu. Nếu không tôi gặp cậu ở đâu sẽ đánh cậu ở đấy đấy, biết không?" Từ Tân rít lên từng từ qua kẽ răng. Dọa cho sắc mặt của cậu bạn nọ cắt không còn giọt máu. 

Đúng lúc hắn vừa định quăng người trên tay lên bàn trước sự chứng kiến của vài học sinh trong lớp và đám đông tò mò ngoài lớp thì giọng nói lãnh đạm của Trương Quýnh Mẫn lại cắt ngang cơn hăng máu của Từ Tân. 

"Nếu muốn bị đuổi học thì tiếp tục đi, mang ra xa xa chỗ tôi ngồi một chút. Muốn giết hắn rồi thủ tiêu luôn cũng đừng để dây máu vào đồ của tôi." 

Nói rồi, Trương Quýnh Mẫn rời khỏi đám đông ở ngoài lớp, chầm chậm bỏ tay vào quần mà ngồi vào chỗ, mặc kệ cho bao nhiêu con mắt đang nhìn mình. Từ đầu đến cuối Trương Quýnh Mẫn đều không nhìn Từ Tân lấy một lần. 

Câu nói của anh như gáo nước lạnh băng giội thẳng vào ngọn lửa hừng hực trong người Từ Tân. Hắn cười chua chát một tiếng rồi đột ngột thả cổ áo đang siết chặt đến độ mỗi đầu ngón tay nhức nhối ra. Cậu bạn nọ mất trớn, rớt bộp xuống sàn.  

"Nhớ đấy nhé. Nếu tôi có giết cậu thì cũng sẽ giấu mất xác đấy." Trước khi Từ Tân bước ra khỏi lớp, hắn nhẹ nhàng vươn tay vuốt lại mấy nếp nhăn mà mình vừa làm nhào nhĩ trên cổ áo của người bạn nọ. Bỏ lại người bạn không biết tên vẫn còn đang thở dốc vì hoảng sợ. 

Đám đông xì xào cuối cùng cũng giải tán vì hết trò vui. Trương Quýnh Mẫn cuối cùng cũng giãn được đôi lông mày đang nhíu chặt lại của mình. Đầu anh nhức bưng bưng vì tiếng ồn và cơn sốt từ hôm qua vẫn đang hành hạ. 

Từ Tân mà anh biết trước đây không phải dạng nóng tính đến mức này. Huống hồ gì đứa nhỏ đó vừa mới mười bốn tuổi, vốn dĩ không nên làm ra loại hành động đó, nếu để giáo viên biết thì sẽ tránh mắng nặng nề. 

Trương Quýnh Mẫn không hiểu được rốt cuộc suốt hơn một năm rưỡi vừa qua, Từ Tân đã trải qua những loại cảm xúc gì. Anh không hiểu được vết thương của sự cự tuyệt lần đó khiến cho Từ Tân cảm thấy thiếu an toàn đến thế nào. Hắn khi trở về Mỹ đã không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà Quýnh Mẫn lại đối xử với hắn như vậy. Nghĩ không thông nổi, Từ Tân đành vùi đầu vào học hành và boxing. 

Qua hơn nửa năm lần mò trong vô định, Từ Tân nghĩ rằng nếu hắn cứ tiếp tục thế này thì người chịu thiệt nhất định chỉ có hắn mà thôi. Cho nên trước khi xin ba mẹ về nước, Từ Tân viết hết tất cả mọi thứ mà hắn suy nghĩ và chịu đựng vào một nhật ký, rồi mang đi kí gửi ở một ngân hàng đồ ở Mỹ. Vốn định viết xong sẽ mang đi đốt, nhưng đến cuối cùng vẫn là không nở, đành để đến khi nào Từ Tân cạn tình rồi sẽ quay về, tự tay quăng quyển sổ ấy vào lò lửa.

Khi Từ Tân đùng đùng rẽ đám đông nhiều chuyện đi ra ngoài hành lang, hắn bắt gặp Tiểu Huân cũng đang ngó nghiêng tò mò qua bên này. Vừa nhìn thấy Từ Tân, Tiểu Huân lập tức cụp mắt rồi lủi thằng về hướng ngược lại. 

"Này, anh Tiểu Huân, chờ đã." Từ Tân gọi với theo rồi dí theo theo lưng Tiểu Huân qua mấy lớp liền, cuối cùng cũng đuổi kịp. 

"Từ-Từ Tân. Lâu rồi không gặp." Tiểu Huân chẳng còn đường lui đành cười ngượng chào hỏi. 

"Anh đang học lớp mười một à? Không ngờ lại gặp anh ở đây đó." Từ Tân cười như không cười, liếc nhìn phù hiệu trên ngực Tiểu Huân. 

"Thế thì rõ là Trương Quýnh Mẫn học trễ một năm rồi."

"Ha ha, tôi cũng không ngờ gặp được cậu ở đây. Kể từ ngày đó, tôi kh... À không có gì, hay là tôi vào lớp trước nhé, gặp sau." Tiểu Huân biết mình nói hớ, liền lấp liếm muốn trốn. 

Từ Tân cũng cười cười đáp lại. "Anh vào lớp đi, khi nào rảnh tôi hẹn anh đi ăn được không? Tôi có chuyện muốn thỉnh giáo."

"T-Tôi không biết gì cả. Từ Tân cậu muốn thỉnh giáo gì chứ? C-có gì cậu đi mà hỏi lão sư ấy." Nói rồi Tiểu Huân lập tức quay đầu đâm thẳng vào lớp, nét mặt trắng bệt y như vừa bị Từ Tân rút cạn máu. 

Từ Tân bên này đứng thẳng lưng thở ra một hơi rồi lại lửng thửng hướng ra sân trường đi tới. Vừa đi vừa tự hỏi mình phản ứng vì Trương Quý Mẫn thái quá như vậy làm gì chứ? Rõ ràng người chịu mắng vẫn là mình, còn anh ta lúc nào cũng lạnh lùng, quan tâm mình một câu cạy miệng cũng nhất quyết không thèm nói. Từ Tân hắn đúng là lo chuyện bao đồng.

Tiểu Huân ngồi trong lớp thấy dáng hắn khuất tầm mắt rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Đúng là với khí thế đó của Từ Tân có ngày sẽ dọa chết cậu mất. 

***

Kể từ ngày nhập học nọ, sáng nào trong hộc bàn của Trương Quýnh Mẫn đều có hai hộp sữa tươi Trân Biên được xếp gọn bên cạnh vài cuốn sách giáo khoa của anh. Rõ ràng là do người bên cạnh sáng sớm cố tình để vào.

Ban đầu Trương Quýnh Mẫn nhất quyết làm ngơ, lấy sách cũng cố tình không chạm đến hai hộp sữa trong hộc bàn. Đến khi ra về, Trương Quýnh Mẫn cố tình nấp lại ở cửa lớp xem xem Từ Tân sẽ bày trò gì trong bàn học của mình. Kết quả thứ mà anh thấy là Từ Tân lấy hai hộp sữa trong đó ra, cắm ống hút vào rồi ngồi thẫn thờ hút cạn. Ngày hôm sau, lại có hai hộp sữa khác đặt ngay ngắn bên trong hộc bàn của Trương Quýnh Mẫn. 

Cuộc gây gổ hôm đầu tiên vào học cuối cùng đã đến tai của chủ nhiệm Lý An Sơn. Từ Tân cùng cậu bạn hắn xách cổ áo đe dọa bị gọi lên văn phòng giáo viên mắng một trận hơn một tiếng đồng hồ. Đến khi được về lớp thì cậu bạn nọ vội vàng dọn đồ đổi ra chỗ gần cửa lớp xa với Từ Tân nhất, lúc đi còn lén lút ném cho Từ Tân một ánh mắt sợ sệt. 

Còn Từ Tân vẫn làm như không có gì xảy ra, mỗi ngày vẫn ung dung giăng cái bẫy hai hộp sữa tươi trong hộc bàn của Trương Quýnh Mẫn. 

Thứ năm hàng tuần là ngày có tiết thể dục ngoài trời. Sáng sớm cả lớp đã phải tập trung lại ở sân bóng rổ xếp hàng và điểm danh chờ giáo viên thể dục đến. 

Từ Tân lúc sáng vừa đến đã thấy Trương Quýnh Mẫn mệt mỏi ngồi một mình trên ghế đá, hoàn toàn tách biệt với số còn lại. Hắn không nói lời nào, tăng tốc bước đến rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Trương Quýnh Mẫn, trên tay chìa ra hộp sữa tươi lành lạnh ngon lành. Trương Quýnh Mẫn đến liếc Từ Tân một cái cũng không thèm, trực tiếp bơ đẹp hắn. 

"Anh Trương, Từ Tân. Mau lại đây điểm danh." Lớp trưởng tóc dài đằng xa xa vẫy tay gọi với lại. Từ Tân đành để lại hộp sữa tươi trên ghế đá rồi chầm chậm tiến về phía cả lớp đang tập hợp cùng với Trương Quýnh Mẫn. 

Bước chân của Trương Quýnh Mẫn càng ngày càng loạn chạng, suýt ngã nhào mấy lần. Từ Tân đi bên cạnh phải dang sẵn cánh tay sau lưng Trương Quýnh Mẫn để kịp thời ôm lấy anh. Trương Quýnh Mẫn ghét bỏ né tránh vòng tay rào lại sau lưng mình của Từ Tân, thế nhưng cơn sốt kì lạ nọ vẫn không tha cho cơ thể đã mệt lã của anh. Lúc vừa phát sốt một cách đột ngột, Trương Quýnh Mẫn đã nhanh chóng tiêm thuốc ức chế định kỳ của bác sĩ. Nhưng cơn sốt vẫn cứng đầu không buông tha. 

"Sau hôm nay chắc phải đi bệnh viện kiểm tra lại rồi. Không biết số tiền của lại của mình còn đủ cho lần tái khám này không." Trương Quýnh Mẫn đầu óc quay cuồng nghĩ thầm.

Tất cả hành động đó của Từ Tân và Trương Quýnh Mẫn đều bị tất cả các ánh mắt trong lớp thu gọn lấy. Lớp trưởng Thư Nghiêm ngó một hơi rồi lại cười cười, cúi đầu tiếp tục điểm danh. 

Chỉ có bọn con trai trong lớp chơi chung với người bạn hôm trước bị Từ Tân đe dọa là căm ghét cả hai ra mặt. 

Cả buổi học thể lực hôm đó diễn ra hoàn toàn bình thường, cho đến khi Trương Quýnh Mẫn chống đỡ cơn chóng mặt không nổi nữa mà ngã nhào ra đất. Cả lớp hốt hoảng nhưng chỉ có Từ Tân và Thư Nghiêm lao đến đỡ lấy cơ thể mềm oặt đó. 

Từ Tân vội vàng bế ngang Trương Quýnh Mẫn lên, cắm đầu chạy về phía phòng y tế. Lớp trưởng Thư Nghiêm quay lại xin phép giáo viên một tiếng rồi cũng tức tốc lao theo cả hai. 

_____________________

@mukrom_: 

Tiểu Huân đây. 

cảm ơn các bạn đã đọc đến đây nhé.
nếu thích mấy con chữ của mình, hãy vote và cmt cho mình có động lực nha. ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top