Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3. Không thể giãi bày.


"Mẫn à, con chuyển trường lên Bắc Kinh học một thời gian nhé? Khi nào ba mẹ sắp xếp xong hết mọi công chuyện, nhà chúng ta sẽ chuyển đến Bắc Kinh. Khi đó cả ba chúng ta sẽ mua một căn chung cư nhỏ được không? Mua cho con một chiếc xe đạp đi học nữa. Con trai của mẹ ngoan, ba mẹ sẽ sớm lên đấy với con thôi mà." 


"Wèi! Có phải Trương Quýnh Mẫn không? Con đang ở đâu? Ba mẹ con... tự vẫn rồi, dì tìm con mãi không được. Công ty của ba mẹ con phá sản. Họ không nói với con sao? Mau về đây, nhanh lên. Cảnh sát cần lời khai của con."


"Cậu Trương Quýnh Mẫn, tất cả tài sản của ba mẹ cậu trước khi phá sản đều chuyển vào một tài khoản ngân hàng lấy tên của cậu. Đó là số tài sản phi pháp, nhà nước phải tịch thu để bồi thường cho các cổ đông chịu tổn hại từ vụ bê bối tham nhũng của công ty Trương thị, cậu không thể không giao nộp số tiền ấy ra. Bảo hiểm nhân thọ của hai người Trương Hải Nhân và Lạc Du Điềm cũng không thể chi trả cho trường hợp tự tử trong vòng chưa quá hai năm kể từ ngày ký hợp đồng được. Chỉ còn một số tiền trong tài khoản cá nhân của ông bà Trương sẽ được chuyển về tài khoản đứng tên cậu thừa hưởng theo luật..."


"Anh Mẫn, cho em gặp mặt anh được không? Mai em phải đi rồi."


"Chết rồi, cậu phát tình sớm rồi, để mình đưa cậu đi bệnh viện nhé? Nếu không đi cậu sẽ chết mất. Không được tiêm thuốc ức chế khi chưa được kê đơn đâu, mình có mang thuốc hạ sốt tới, cậu uống đỡ đi. Từ Tân, cậu ta đi rồi, nghe mình đến bệnh viện có được không? Nếu để lâu hơn, mình sợ đến cả mình cũng không chịu được nồng độ pheromone của cậu mất. Quanh đây mà có alpha sẽ nguy hiểm lắm. Quýnh Mẫn nhanh lên. Mình đi gọi xe cấp cứu." 


"Em nghĩ mình là ai thế hả? Em nghĩ chỗ này là chỗ nào? Mà em muốn cự cãi đánh lộn lúc nào cũng được hả? Đã là lần thứ ba trong tháng này rồi! Nội trong ba tháng vừa nhập học em đã gây ra bao nhiêu vụ xô xác rồi em biết không? Em coi thường lời nói của tôi à? Hay nhỉ, tôi sẽ cho em đình chỉ học một năm. Đó là sự khoan hồng tốt nhất mà trường Thúy Hoa chấp nhận cho em lúc này đấy. Nếu em cảm thấy không cần hoặc không muốn học nữa thì bây giờ làm hồ sơ thôi học ngay cho tôi! Còn vẫn còn muốn học thì mau đi về đi, năm sau đợi thông báo rồi vào trường làm hồ sơ nhập học lại. Haizz..."


"Mẫn à, dì nói con nghe, con giúp dì lần này có được không? Dì dạo này túng quá, chú của con chỉ lo cờ bạc rượu chè, tiền học phí của thằng Văn dì còn chưa đóng được. Mẫn à, con cho dì mượn một vạn tệ được không? Làm sao con không có được? Ba mẹ con để lại cho con một khoảng lớn cơ mà, Mẫn à, giúp dì lần này đi con." 



***

"Anh Mẫn." Từ Tân đè lại bàn tay đang run rẩy như điên của người đang nằm trên giường bệnh. 

"..."

"Trương Quýnh Mẫn." Tay càng giãy mạnh hơn, cả cơ thể của Trương Quýnh Mẫn cũng run rẩy từng đợt. Từ Tân vất vả lắm mới đè được người kia nằm yên trên giường, nếu để Trương Quýnh Mẫn quậy tiếp chắc sẽ ngã xuống giường mất.

"..." 

"Làm gì mà run rẩy như thể ai ném anh vào hầm băng thế này? Vừa nãy còn sốt đến váng cả đầu cơ mà." Từ Tân chậm rãi ấn bàn tay vào trán Trương Quýnh Mẫn, vừa để kiểm tra xem nhiệt độ của anh vừa đè Quýnh Mẫn nằm an vị xuống gối. Nhiệt độ quả nhiên hạ xuống rất nhiều.

"... Này, hai người có thể nào để ý đến sự tồn tại của tôi không?" Thư Nghiêm ngồi bên phía còn lại của giường bệnh trừng mắt trông thấy một màn mèo vờn chuột vô cùng vừa vặn, một người giãy một người đè. "Khi nãy cô Châu bảo rằng anh Mẫn bị gì thế?"

Từ Tân nghe thấy lời phàn nàn ở bên kia chiến tuyến thì lại giả điếc. "Cô Châu bảo rằng Trương Quýnh Mẫn bị pheromone của ai đó ép cho phát tình. Gọi là cái gì mà 'phát tình cưỡng ép'. Cô Châu đã tiêm cho anh ấy liều ức chế mạnh hơn rồi, nếu tỉnh lại mà không cải thiện được tình hình thì phải mang vào bệnh viện đấy." 

"Ai cơ?" Thư Nghiêm bên này đã nhíu chặt lấy đôi chân mày.

"Ai gì? Tôi đang nói Trương Quýnh Mẫn mà?" 

"Không! Là người ép anh Mẫn vào kỳ phát tình ép buộc cơ? Chỉ vừa vào học chưa đến một tuần, lớp chúng ta cũng không có ai phân hóa giới tính phụ, tôi nghe ngóng mấy lớp bên cạnh cũng không. Vậy pheromone đã ép anh ấy từ đâu mà ra?" Thư Nghiêm xoa xoa cằm, ra chiều suy tư.

"Không biết, lỡ đâu là hàng xóm của anh ấy thì sao? Chung cư đó cũ như vậy, ai biết được thành phần đặc biệt nào sẽ xuất hiện chứ?" Từ Tân vừa dứt câu thì lại vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ trên trán của Quýnh Mẫn lần nữa. Chỉ khác là lần này, hắn không rút tay về ngay mà nhân lúc chẳng ai để ý, vuốt nhẹ qua gò má của người đang mê man một cái. 

Chung cư cũ hồi đó không biết Trương Quýnh Mẫn đã chuyển đi chưa, nhưng quả thật Từ Tân không hề nói giảm nói tránh. Khu chung cư ấy nằm ở vùng cận biên của Bắc Kinh, là kiểu kiến trúc lỗi thời từ chục năm về trước. Chẳng biết làm thế nào mà khu này vẫn chưa được nhà nước giải phóng mặt bằng mà vẫn để yên cho đến bây giờ. 

"Cậu không biết rằng chỉ có pheromone của 'bạn đời định mệnh' mới có thể khiến ai đó phát tình cưỡng ép à? Alpha hay omega đều vậy, chỉ có beta là ít bị ảnh hưởng nhất thôi. Ở chung chung cư thì làm gì tiếp xúc gần đến độ có thể bức anh Mẫn phát tình chứ?" Câu hỏi của Thư Nghiêm khiến Từ Tân thoáng cứng người. "Ngoài ra thì chỉ có pheromone của một alpha gene cực trội thôi. Nhưng alpha gene cực trội tôi chưa thấy ngoài đời bao giờ. Này, tiết giáo dục giới tính lúc chiều thứ tư cậu trốn tiết có phải không? Hay là nhờ người học hộ? Sao lại ngơ ngác thế?"  

"Này Thư Nghiêm, vậy Trương Quýnh Mẫn là omega phải không? Cậu biết vì sao anh ta học trễ một năm không?"

"Đúng vậy là omega, sơ yếu lý lịch đầu năm anh ấy nộp cho tôi để như thế." Thư Nghiêm tròn mắt gật đầu. "Về nguyên do thì tôi không rõ lắm, có một đàn chị bảo với tôi rằng Trương Quýnh Mẫn lúc đó suýt bị học sinh năm lớp lớn hơn ức hiếp. Ờm... ý tôi là 'bạo lực học đường' ấy. Sau đó anh ấy đấm lại nhóm học sinh ấy, bầm dập luôn." Từ Tân nhíu chặt đôi lông nhìn thẳng vào mắt của con bé đang ngồi trước mặt, khiến Thư Nghiêm đổ mồ hôi hột mà vấp váp đến hết câu. 

Từ Tân nghe dứt câu thì lắc đầu bật cười, không nói gì. Trương Quýnh Mẫn vẫn vậy, vẫn là một cao thủ võ lâm đấm người người chạy.

Có một điều, Từ Tân không biết khi Trương Quýnh Mẫn tỉnh lại, mình nên dùng thái độ gì để đối xử với anh. 

Một năm rưỡi, anh đã phải trải qua những gì, một mình chịu đựng đến mức nào mà hiện tại không tiếc dựng một bức tường kiên cố như thế với mọi người. Giống như một con mèo trắng lắm lem, trời nắng sẽ tự mình đi tìm ăn, trời mưa sẽ cuộn mình vào một góc tường tự mình làm ấm mình, bị thương cũng chỉ có thể tự liếm láp cho đến khi vết thương lành lại thành sẹo. Sau đó lớp lông lắm lem ấy sẽ che mất đi vết sẹo ấy, chẳng còn ai biết nơi đó từng khiến anh đau đớn thế nào. 

Bên ngoài, gió thu tháng mười vẫn đang hăng say lùa vào tấm rèm trắng tinh của phòng y tế, nhẹ nhàng ôm lấy cả ba cô cậu học trò bên trong. 

Từ Tân thở dài một hơi, hắn ngã lưng ra ghế tựa, nhắm mắt tùy ý để cho gió ấm vuốt ve cạnh hàm của mình. Vết thương lòng mà lần đó Trương Quýnh Mẫn để lại cho Từ Tân vốn đã lành lặn cả rồi, hắn đối mặt với anh ngoại trừ sự ngại ngùng thì cũng chẳng còn trách móc như trước nữa. Từ Tân muốn ôm người kia vào lòng mà an ủi biết bao, nhưng sợ rằng anh sẽ cho rằng hắn chỉ đang thương hại. 

Từ Tân suy sụp nghĩ, "Trương Quýnh Mẫn thế mà lại có bạn đời định mệnh sao? Nếu người bạn đời định mệnh gì gì đó xuất hiện thì mình sẽ bị cho cút ra chuồng gà nữa à? Đờ mờ, mình không muốn!!!" Từ Tân chẳng hiểu mình đang bực mình vì điều gì, hắn chỉ biết hắn nhất định sẽ đấm chết người khiến Trương Quýnh Mẫn đau khổ thế này. 

Bạn đời định mệnh là cơ chế khó giải thích nhất của giới tính phụ, nó giống như sợi tơ hồng vô hình được buộc sẵn vào tay hai cá thể từ khi sinh ra vậy, chỉ khác là cơ chế đó được quy định ở trong gene, không có cách nào thay đổi được nếu không can thiệp bởi cuộc đại phẫu. Cơ chế này được xem là một đột biến trong y học, vì vậy tần suất xuất hiện trong cộng đồng không nhiều, tuy vậy, nó vẫn là một khái niệm nổi tiếng và gần như được tuyên truyền cùng với các giới tính phụ như một sự lưu ý. 

Thư Nghiêm ở một bên cũng tự chìm vào suy nghĩ của bản thân, chỉ có Trương Quýnh Mẫn vẫn mê man không tỉnh nổi. 

*** 

"Anh Mẫn à, hay là anh dạy võ cho em đi, võ của anh y như mấy cao thủ võ lâm vậy đó. Rất là ngầu!" Trương Quýnh Mẫn nhìn thấy bản thân đang thẳng tay cốc vào đầu của thằng bé cao hơn anh nửa cái đầu nọ. 

"Phiền quá đi. Võ đó là tôi luyện từ mấy kiếp trước đấy. Bây giờ quên hết rồi." Miệng thì không tiếc lời chê Từ Tân phiền, nhưng trong lòng vẫn cười xòa vẻ mặt ngờ nghệch của nó lúc ôm đầu.

"Gì chứ, nói như kiểu anh luyện võ từ mười bốn tỷ năm trước cơ." Từ Tân trề môi ra chiều ghét bỏ.

"Ừ đấy, anh mày đến trái đất sau vụ nổ Big Bang rồi sống đến bên giờ đó biết không? Anh còn có cánh tay màu tím rất rất dài nữa, chỉ cần cậu nói thêm tiếng nữa thì cánh tay đó sẽ cốc đầu cậu tới chết." 

"Đáng ghét, không nói với anh nữa." Nói rồi, Từ Tân kéo tay Trường Quýnh Mẫn xộc thẳng vào căn tin trường. Cả hai tìm thấy bàn của Tiểu Huân và Ngô Thừa Trạch, Từ Tân ấn người kia ngồi vào bàn, còn hắn thì chạy đi mua phần ăn sáng của cả hai. 

Khi ánh nhìn của Trương Quýnh Mẫn vẫn còn dán vào tấm lưng thẳng tắp của Từ Tân đang càng ngày càng xa, bỗng dưng khung cảnh xung quanh đều giống như một căn phòng kín chỉ có một bóng đèn duy nhất đã bị tắt phụt. Thứ duy nhất mà Trường Quýnh Mẫn nghĩ đến chính là bóng lưng lẻ loi của Từ Tân đã đi xa đến độ người hắn đã bé bằng bàn tay rồi.

Không được, phải chạy theo em ấy. Mình phải đuổi theo, nhanh lên, chạy đi. 

"Từ Tân!!!" Trương Quýnh Mẫn đẩy ngã ghế, lao về phía tấm lưng vẫn đang lửng thửng đi bộ đằng xa. 

Kì lạ thay, dù cho Trương Quýnh Mẫn có cố sức tăng tốc đến đâu thì tầm nhìn của ở duy nhất một chỗ, còn Từ Tân lại càng đi càng xa hơn nữa. Hắn không nghe thấy tiếng anh gọi sao? Từ Tân bao giờ cũng chỉ cần anh gọi một tiếng là đáp lời ngay lập tức, hiện tại Trương Quýnh Mẫn gào tên hắn đến khản cả giọng cũng bằng không. 

Màu đen dưới chân Trương Quýnh Mẫn bắt đầu loan ra, không ngừng loan ra giống như một bức thủy mặc ngậm quá nhiều nước. Bóng lưng của Từ Tân cũng bị thứ màu đen đúa ấy choáng mất. 

"Đừng đi, Từ Tân!!! Tân Tử, đừng bỏ anh. Tân Tử, đừng quay lưng với anh. Tân Tử, anh đau lắm, kỳ phát tình khốn nạn, đau lắm, em đừng bỏ anh. Làm ơn, xoa dịu anh đi mà." 

"Anh Mẫn, cho em gặp mặt anh được không? Mai em phải đi rồi."

"TÂN TỬ!!!" 

Thư Nghiêm bên ngoài đang trò chuyện cùng cô Châu giật mình vì tiếng thét của Trương Quýnh Mẫn. Cô nàng vội vàng gật đầu với cô Châu rồi lủi thẳng vào giường của Trương Quýnh Mẫn. 

"Anh Mẫn tỉnh rồi ạ? Anh chờ một chút để em kiểm tra nhiệt độ nào."

Trương Quýnh Mẫn vừa bật dậy khỏi giấc mơ quái gỡ, vẫn còn ngồi ngơ ngác nhìn cô lớp trưởng thuần thục rút nhiệt kế ra khỏi vỏ nhựa, cẩn thận cho anh ngậm lấy. 

"Vừa nãy anh gọi tên Từ Tân đó à? Cậu ta vừa rời khỏi đây không lâu lắm, con người đó kì lạ chết được, lúc ngồi chờ anh tỉnh thì hết cười khờ lại nhăn nhó khó chịu ra mặt, cứ như trong cậu ta đang tự đấm nhau trong đầu mình vậy." 

"Tân... Từ Tân có đến đây?" Trương Quýnh Mẫn trả lại cái nhiệt kế đang chỉ mức ba mươi bảy độ rưỡi cho Thư Nghiêm. "Sau em cũng ở đây thế? Lớp không học thể chất luôn à?" 

"Từ Tân là người bế... ờ, giúp mang anh vào phòng y tế đó. Sau đó ngồi một lúc thì chạy đi đâu mất rồi. Lúc anh ngất thì thầy cũng cho cả lớp nghĩ một tiết luôn, vì thời tiết dạo này có vẻ lạnh đi nhiều." Thư Nghiêm cười cười cầm nhiệt kế ra giao cho cô Châu. "Anh Mẫn, cô Châu có việc cần nói với anh, hai người nói chuyện đi, em về lớp trước." 

Trương Quýnh Mẫn đặt đôi chân mỏi nhừ vì sốt của mình xuống giường. Vừa ra đến nơi thì Thư Nghiêm cũng lễ phép chào hai người rồi đi mất. 

"Em là Trương Quýnh Mẫn có phải không? Nhiệt độ của em đã trở về mức bình thường rồi, may đấy, nếu không thì em phải đến bệnh viện ngay để kiểm tra." Cô Châu y tế vừa lật qua lật lại vài tờ giấy trong tập hồ sơ nào đó trên bàn vừa nói. Trương Quýnh Mẫn bên này chỉ gật đầu rồi "Dạ" vài tiếng nho nhỏ. 

"Em có biết là mình vừa bị ép buộc tiến vào kỳ phát tình không? Là do pheromone 'bạn đời định mệnh' của em tiếp xúc quá gần với em trong một thời gian. Tháng này em đã phát tình chưa?" 

"Dạ rồi, em cũng đã tiêm thuốc ức chế định kỳ do bác sĩ kê cho." Trương Quýnh Mẫn vừa nghe đến 'bạn đời định mệnh' thì đã xanh mặt né tránh ánh mắt của cô Châu.

"Chà, lúc cô chẩn đoán cho em xong cũng đã tiêm thêm một liều ức chế mạnh hơn một chút rồi. Có thể do phản ứng thuốc mà kỳ phát tình sau của em sẽ trễ vài ngày đấy. Và sau này bảo với bạn đời định mệnh của em rằng đừng tùy tiện phóng pheromone bừa bãi như thế nữa, sẽ ảnh hưởng đến người khác lắm." Cô Châu thở dài, gật đầu với anh rồi lại nhìn xuống tệp hồ sơ trên bàn. "À, sau này nếu đã tiêm thuốc ức chế rồi mà vẫn còn sốt thì đến tìm cô. Được rồi, em mau về lớp đi, gần vào tiết rồi."

____________________

Tiểu Kịch Trường

Trương Quýnh Mẫn: "Hai hộp sữa của ai mà cứ để quên trong hộc bàn tôi mãi thế?"

Từ Tân: "Em hông biết nữa, hông có nhớ."

Trương Quýnh Mẫn mang chúng đi ném: "Thế tôi đem quăng nhé." 

Từ Tân: "Này từ từ, anh ơiiiii..."


@mukrom_:
cảm ơn các bạn đã đọc đến đây nhé.
nếu thích mấy con chữ của mình, hãy vote và cmt cho mình có động lực nha. ❤




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top