Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Quán pub.

zì cái meme quá hề nên mình bỏ vào đầu chap. : D
2 Tân lắm rày kẻ ke ghê quá, hít hông kịp.

***

"Alpha gene trội, phát tình sớm hơn thời gian phân hóa dự định một năm. Sinh hoạt ăn uống, luyện tập của cậu dạo này vẫn điều độ chứ?" Vị bác sĩ khoác áo blouse trắng tinh đang cúi đầu đọc lại hồ sơ bệnh án cấp cứu của Từ Tân, ông phát ra âm thanh rè rè y như một chiếc radio mòn vẹt. 

"Cháu vẫn ăn uống và luyện tập bình thường ạ." Từ Tân ngồi trên giường, ngoan ngoãn đáp lại. Bình nước biển treo trên móc đầu giường đã muốn truyền vào người hắn gần hết, tay Từ Tân ê ẩm về kim truyền và cú đánh vừa nãy của Trương Quýnh Mẫn. 

Nếu Trương Quýnh Mẫn không xuất hiện kịp lúc ngay trước khi Từ Tân định giật phăng kim truyền ra và đi tìm anh thì giờ này Từ Tân chắc vẫn đang lãng vãng ở khu phố nhà Quýnh Mẫn. Từ Tân liếc nhìn mu bàn tay đã thâm tím lại vì đầu kim truyền, rồi lại trộm nhìn lên người vẫn đang ngồi ghế cạnh giường, chăm chú nghe lời nói của bác sĩ về tình trạng của hắn. 

"Bạn đời định mệnh thúc ép kỳ phát tình lẫn nhau là không hiếm gặp trong các cặp đôi định mệnh như thế. Nhưng người bạn đời chưa phân hóa của cậu thậm chí còn chưa tiến vào kỳ phát tình thì y văn chưa ghi nhận lần nào. Khả năng cao là vì gene trội của cậu ấy. Hiện tại đã phân hóa thành công thành alpha rồi, cậu ấy sẽ phải học cách khống chế lượng pheromone mà mình phóng thích. Các cậu vẫn chưa đủ tuổi để sinh sản, hiểu ý tôi chứ? Và xin hãy nán lại đây một chút, tôi cần làm hồ sơ báo cáo để ghi nhận lại trường hợp này của hai cậu."

"Vâng thưa bác sĩ." Trương Quýnh Mẫn đứng dậy rồi cúi đầu chào vị bác sĩ đã trung tuổi đang vội vàng rời đi. 

"Ông ấy nói bạn đời định mệnh là sao thế anh? Ai là bạn đời của em? Sinh sản gì?" Từ Tân nãy giờ chỉ lo nhìn vào gáy của Quýnh Mẫn, nghe chữ được chữ mất rốt cuộc hoàn toàn mù tịt.

"Cậu là alpha gene trội, là bạn đời định mệnh của tôi. Bởi vì pheromone của hai ta ảnh hưởng nhất lên người kia, khiến người kia phát tình. Từ nay cậu phải khống chế được pheromone của mình, cậu và tôi vẫn chưa đánh dấu nhau, pheromone của alpha vẫn kích thích được các omega không phải bạn đời." Trương Quýnh Mẫn khép mắt quay mặt về phía Từ Tân. Anh không nhìn vào mắt hắn mà nói một tràn, tay trái vẫn đang ép chặt miếng bông cồn vào vết tiêm thuốc ức chế vẫn còn nhức nhối vừa nãy. 

"Anh?... Em?... Em sao? Là em hả?" Từ Tân ngơ ngác, tự chỉ tay vào mặt mình. "Vậy lần anh bị ngất ở trường cũng là vì em?" Lần đó Từ Tân bảo rằng muốn đấm bạn đời định mệnh của Trương Quýnh Mẫn, hóa ra là hắn đang muốn đấm chính mình. Thảo nào khi ấy Từ Tân cứ thấy lạnh người mãi. 

"Thế giờ chúng ta chính là định mệnh của nhau rồi đúng không? Mình chỉ cần đủ tuổi là có thể đi đăng ký kết hôn chính thức với anh ấy rồi đúng không? Mình có thể dọn hết đồ qua ở cùng với Quýnh Mẫn được rồi đúng không?" Từ Tân mặt lạnh đi, kích động suy nghĩ.

Trương Quýnh Mẫn không đáp lời, Từ Tân đang nghĩ gì nhỉ? Hắn cảm thấy thế nào khi biết cuộc đời của hắn sẽ dính chặt lấy anh từ nay về sau? Quýnh Mẫn muốn hỏi Từ Tân nhiều thứ, nhưng anh không có đủ dũng khí để mở miệng, vẫn là sự tự ti, y như một khối dị vật cứng đầu cứ chắn ở cổ họng anh. 

"Anh Mẫn, em vui lắm!" Từ Tân với tay ra, nắm lấy bàn tay đang để trên đầu gối ngượng ngùng của Quýnh Mẫn. "Hay là em chuyển qua ở với anh luôn có được không? Hay là anh chuyển qua ở phòng em đi, nhà em ba mẹ đều ở nước ngoài, chỉ có mình em ở Bắc Kinh thôi. Đợi em xuất viện rồi sẽ nói với ba mẹ về chuyện này. Ông bà sẽ hiểu mà." Từ Tân luyến thắng đến mức hắn suýt nữa cắn trúng lưỡi của mình.

Trương Quýnh Mẫn thản thốt nhìn vào đôi mắt nâu ánh của người trước mặt, trái ngược với sự lo lắng của anh, Từ Tân đang híp mắt cười. Hắn chắc đã tính đến việc sẽ đặt tên cho con là gì rồi chứ không phải chỉ dừng lại ở việc muốn dọn về ở chung với Trương Quýnh Mẫn, ấy vậy mà Quýnh Mẫn vẫn cứ canh cánh trong lòng mãi. Thì ra người bận lòng mọi chuyện chỉ có anh mà thôi.

"Anh Mẫn, nếu vậy thì em có thể hôn anh được rồi đúng không?" 

"..."

"ÁAAAAAAA, ĐAU ĐAU, ĐỪNG MÀ ANH, EM XIN LỖIIII..."

***

Chiều hôm đó, mặt trời lười biếng trốn bẵng vào mây. Tiết trời vì vậy mà rét căm căm, Từ Tân và Trương Quýnh Mẫn cuối cùng cũng được bệnh viện thả về. 

Từ Tân mếu máo bước theo từng bước sau lưng Trương Quýnh Mẫn, vết nhéo ở má hắn từ nãy đến giờ vẫn còn nhức nhối. Không ngờ Trương Quýnh Mẫn lại nhẫn tâm ra tay với hắn như thế. Anh véo Từ Tân đến mức hắn cảm tưởng như một bên má của mình vừa bị anh véo đứt ra thật. 

Trương Quýnh Mẫn đi phía trước hoàn toàn không để nỗi đau của Từ Tân vào lòng. Anh đang bước ngày càng nhanh hơn, sắp muộn giờ đi làm thêm ở rạp chiếu phim rồi.

"Anh Mẫn, hay cho em đi làm thêm với anh được không? Em sẽ xin vào làm cùng anh." Từ Tân gấp gáp đuổi theo người kia.

"Đừng có làm chuyện nhảm nhí. Em lo chuyện học hành và chụp ảnh của mình đi." Quýnh Mẫn đáp lời mà không quay lại nhìn hắn.

"Không, em muốn bảo vệ anh, ai là người làm mặt anh sưng thế này hả, là bạn đồng nghiệp ở chỗ anh làm đúng không? Em sẽ đấm lại gã đó. Em là alpha của anh." Từ Tân chụp lấy tay Trương Quýnh Mẫn, hắn cố tình đan bàn tay hai người lại với nhau để Quýnh Mẫn không thể rời khỏi tay mình. 

"Giờ thì em lấy cái danh alpha ra để ép buộc anh làm theo ý mình đó à?" Trương Quýnh Mẫn dừng bước, quay lại nhìn thẳng vào mắt Từ Tân.

"Em không phải có ý đó. Em chỉ muốn bảo vệ anh." 

"Anh tự bảo vệ mình được." 

"Anh tự bảo vệ mình được thì tại sao trên mặt lại có vết thương đó? Anh tình nguyện để cho người ta đánh anh à? Anh chịu được nhưng em không chịu được." Từ Tân nhíu chặt đôi lông mày nhìn thẳng vào mắt omega đối diện. Đôi mắt anh bối rối né tránh đến độ Từ Tân phải dùng hai tay ôm hai má anh lại, buộc Quýnh Mẫn phải nhìn vào mắt hắn. "Anh nghe rõ em nói đây, không được để ai khác chạm vào anh hết, có được không? Tiểu Huân cũng không, Thư Nghiêm cũng không, đồng nghiệp lại càng không được chạm. Em sẽ nổi điên lên mất." 

"Anh... anh nhớ rồi. Thu lại pheromone của em đi." Trương Quýnh Mẫn bị khí thế pheromone của alpha đè nghiến, không thể phản kháng lại đành thuận theo ý Từ Tân mà đồng ý. Dù vậy, anh vẫn không muốn nghe theo lời nói của hắn, Trương Quýnh Mẫn có đủ khả năng để tự mình quyết định cuộc sống của mình, có là bạn đời định mệnh của anh cũng không có quyền xen vào. 

Từ Tân sau một phút nổi giận thì nhận ra vừa rồi mình đã vô thức dùng pheromone để khống chế Quýnh Mẫn, hắn vội vàng thu lại mùi hương trầm của chính mình, không màng mọi thứ mà nhào đến ôm cứng lấy người kia xin lỗi rối rít. 

Cuối cùng, trời vừa chập tối, cả hai về đến nhà của Trương Quýnh Mẫn với bao nhiêu là nguyên liệu nấu ăn từ khu chợ gần đó. Ban đầu khi Từ Tân nằng nặc đòi cùng Quýnh Mẫn đi đến chỗ làm đêm đã khiến mặt anh thành ra thế này, Quýnh Mẫn đã vờ như chiều theo ý hắn và gắng khuyên can thêm vài câu, cuối cùng thuyết phục được Từ Tân không theo chân anh đến đó. Bù lại, Từ Tân sẽ qua nhà anh ăn tối mỗi ngày, hắn sẽ trả tiền thuê nấu ăn hằng tháng cho Quýnh Mẫn thay vì anh phải đạp xe lên khu thương mại trung tâm Bắc Kinh để làm thêm ở rạp chiếu. 

Trương Quýnh Mẫn cảm thấy lời đề nghị này cũng kha khá hợp lý. Phần vì anh yêu thích nấu ăn từ nhỏ, phần vì nếu làm công việc này, lương tương đương mà Quýnh Mẫn lại còn dư dả thời gian để tranh thủ học bài cho vài kì thi sắp tới. Đương vừa quẩn quanh suy nghĩ vừa bước tới, Trương Quýnh Mẫn đột nhiên nhận ra trước cửa nhà mình có ai đó đang đợi. Đó là dì hai!!!

Trương Quýnh Mẫn vội vàng buông nắm tay của Từ Tân ra, anh tức tốc chạy lên tầng đến trước mặt người phụ nữ tần tảo nọ. Từ Tân giật mình rồi cũng đuổi theo anh, đến nơi, hắn vừa vặn thấy Trương Quýnh Mẫn vui mừng nắm tay dì mà hỏi thăm tíu tít. 

Từ Tân biết ý mà đứng nép vào bờ tường khuất ở khu cầu thang lên xuống. Đợi cho Trương Quýnh Mẫn cùng người nhà nói chuyện xong hắn mới lết chân vào nhà. Dì hai sau khi đứng nói vội vàng vài điều với Quýnh Mẫn rồi cũng tạm biệt rời đi. Khi đi ngang qua Từ Tân đang ngồi thẩn thờ ở cầu thang, dì hai cúi đầu chào hắn hiền hậu rồi đi mất. 

"Vào nhà đi, ban nãy em trốn cái gì đấy?" Tiếng Quýnh Mẫn bên trong vọng ra.

"Không có gì đâu anh. Em vào ngay đây." 

***

Chuyến cắm trại cuối cùng cũng được công bố kế hoạch cho cả trường và ấn định ngày đi, đó là sau khi thi cuối kỳ tất cả các môn và kết thúc học kỳ một. Điều này khác hoàn toàn với kế hoạch ban đầu được bàn bạc trước với các bộ phận liên quan. Học sinh toàn khối trường cao trung Thúy Hoa cứ ngỡ rằng sẽ được nghỉ một thời gian xả hơi trước khi bước vào mùa thi cuối kỳ căng thẳng, ấy thế mà bây giờ phải ráng lết cho qua mùa thi mới được chơi bời. Ai cũng uễ oải hết sức. 

"Chán chết mất, tôi muốn đi chơi trước khi thi mà, đầu óc thoải mái thì học bài mới vô chứ." Thư Nghiêm nằm dài trên bàn của Quýnh Mẫn, kế bên là Từ Tân vẫn đang chỉnh tiêu cự của máy ảnh. 

"Vậy giờ cậu ra ngoài đó cắm trại một mình đi, sẵn tiện rủ thêm chị beta Đình gì đấy đi cùng. Thế là có không gian riêng tư rồi. Tỏ tình mà bị từ chối thì đỡ quê hẳn." Từ Tân cười khà khà đáp lời. 

Thư Nghiêm nghe xong thì ngồi bật dậy, tức giận đánh cho Từ Tân mấy cái rồi hầm hầm trở về chỗ ngồi. Vừa đúng lúc Trương Quýnh Mẫn từ bên ngoài đi vào. 

"Em lại chọc ghẹo gì con bé à?" Quýnh Mẫn ngồi vào chỗ ngồi, anh hết nhìn bóng lưng Thư Nghiêm lại nhìn sang Từ Tân đang hướng ống kính vào mình. 

"Em làm gì đâu chứ, vì cậu ấy thất tình thôi." Từ Tân ngồi ngã người ra sau, bắt đầu chỉnh chỉnh ống kính để gương mặt của Quýnh Mẫn hoàn hảo nằm trọn trong mắt hắn. 

Trương Quýnh Mẫn nhún vai, lại lấy tập sách ra tiếp tục đọc. Từ Tân sau khi chụp lén một cách công khai người kia xong cũng bắt chước Quýnh Mẫn chăm chỉ đọc sách. Dù gì cũng gần tới kỳ thi cuối kì rồi, nếu thứ hạng của Từ Tân cao, vậy thì có thể vòi vĩnh Quýnh Mẫn hôn tặng hắn chúc mừng rồi. Vừa nghĩ đến việc đó, Từ Tân lại không nhịn được mà nhìn sang người bên cạnh rồi tự mình cười trộm mấy tiếng. 

Hai tháng sau, cuối cùng tất cả kỳ thi cũng kết thúc. Thời tiết dần chuyển xuân ấm áp hơn nhiều so với mùa đông lạnh cắt da thịt trước đó.  

Trước khi đi cắm trại vài ngày, Từ Tân dọn hết đồ của hắn qua nhà Trương Quýnh Mẫn mà thoải mái ăn ở bên đấy. Theo như Từ Tân giải thích là do hắn chưa lần nào đi cắm trại cũng cả trường như thế nên không biết phải chuẩn bị những gì, cho nên Từ Tân qua ở chung với Quýnh Mẫn luôn cho tiện việc mua sắm chuẩn bị. 

Trương Quýnh Mẫn: "..." 

Mấy hôm nay anh không thể nào ngăn Từ Tân cứng đầu đòi đi theo đến pub nơi anh làm việc ban khuya, dù cho nơi đó thật sự không phù hợp với lứa tuổi hay bất cứ thứ gì của hắn. Từ Tân vẫn nằng nặc muốn đến, hắn dứt khoát hứa rằng sẽ ngồi ở vị trí nào đó và chỉ nhìn theo Quýnh Mẫn mỗi khi anh mang nước ra bàn cho khách trong pub mà thôi, còn lại sẽ không làm phiền gì anh cả. 

Trương Quýnh Mẫn đêm nào cũng nhịn lại cảm giác ngứa ngáy vì ánh mắt luôn luôn cứ dán lên người anh từng phút từng giây trôi qua. Cũng may mắn là Côn Điền mấy hôm nay không tìm chuyện mắng mỏ Quýnh Mẫn nữa, chủ yếu là vì Quýnh Mẫn cố gắng làm mọi chuyện tròn trịa và êm xuôi nhất có thể. Nhưng dù có cố gắng cỡ nào thì anh cũng không thể kiểm soát được mọi thứ. 

Đêm trước ngày cắm trại, Trương Quýnh Mẫn vẫn đến pub gần nhà làm thêm, cùng với Từ Tân bên cạnh lúc nào cũng ủ ấm tay của anh trong tay hắn. Bình thường cả hai sẽ chia tay ở cửa vào pub, Từ Tân đi vào cửa trước, còn Quýnh Mẫn đi vào cửa hông dành cho nhân viên. 

Mọi chuyện vốn dĩ đã không có gì, nếu như Từ Tân không nhìn thấy cậu bạn đã nói xấu Trương Quýnh Mẫn hồi đầu năm bước vào. Cậu ta tên thật là Côn Ninh, gia thế nghe nói cũng không phải dạng tầm thường, có người nhà là dân xã hội. 

Từ Tân nhíu chặt đôi chân mày, ngắm ngầm dán mắt vào bóng lưng của Côn Ninh từ lúc cậu ta bước vào pub. Theo sau còn có vài người trạc tuổi, Từ Tân đoán chắc đều là bạn bè với nhau.

Từ khi Côn Ninh bị chuyển lên bàn đầu để tránh xa bàn của Từ Tân và Quýnh Mẫn ra, cậu ta đã thức thời im lặng hơn nhiều. Nhưng bản chất xấu xa vẫn là xấu xa, nếu để Côn Ninh nhìn thấy Trương Quýnh Mẫn ở đây, cậu ta chắc chắn sẽ không giữ mồm giữ miệng mà xúc phạm anh lần nữa. Lần này bọn họ không còn ở trong khuôn viên nhà trường, Từ Tân nếu đấm Côn Ninh vài cái cũng không bị gọi lên phòng giáo viên mà mắng nhiếc. 

Nghĩ rồi, Từ Tân đưa mắt đi tìm Trương Quýnh Mẫn. Anh vẫn đang chăm chỉ bê rượu lên cho một vị khách ở cách khá xa bàn của Côn Ninh. 

Thôi vậy, nếu Từ Tân gây chuyện ở đây thì Trương Quýnh Mẫn chắc sẽ không yên ổn. Hắn đành nhịn xuống ý muốn đánh đuổi Côn Ninh đi ngay lập tức mà quyết định sẽ canh chừng cả hai bên. Cũng sắp nửa đêm, Trương Quýnh Mẫn còn mười phút nữa là đã có thể kết ca rồi ra về rồi. Đợi hôm nay ra khỏi đây an toàn, Từ Tân sẽ thuyết phục anh nghỉ việc ở nơi này, một omega như Trương Quýnh Mẫn làm tại một quán pub tràn ngập những gã alpha ăn chơi kêu ngạo, thậm chí còn không thèm che giấu pheromone của mình, hút thuốc rượu chè chất kích thích đều có đủ, Trương Quýnh Mẫn giống như đang thách thức lại mọi khả năng có thể làm hại anh ở đây vậy. Càng nghĩ đến sự an toàn của Quýnh Mẫn, Từ Tân càng thấy đầu hắn căng cứng, nhức bưng bưng.

Điều gì đến cũng sẽ đến, Côn Ninh vừa ra dấu muốn gọi nước, đã phát hiện ra Trương Quýnh Mẫn là nhân viên phục vụ. Cậu ta nhìn anh cười tươi đến mức hai khóe môi muốn kéo đến tận mang tai, vui vẻ gọi ra một chai rượu đắt tiền để chiêu đãi bạn bè.

Từ Tân bên đây đã đứng phắt dậy từ lúc Côn Ninh nhìn chầm chầm vào Quýnh Mẫn. 

Khi Trương Quýnh Mẫn mang chai rượu đang được ủ trong chiếc thau đá cao cao ra bàn của Côn Ninh, cậu ta vẫn tươi cười gật đầu, còn bo cho anh thêm một cọc tiền. Trương Quýnh Mẫn lắc đầu không nhận. Thoắt cái, Từ Tân đã thấy Côn Ninh kéo mạnh tay Trương Quýnh Mẫn, ý muốn ép anh ngồi xuống cùng. Sợi dây lý trí cuối cùng bên trong Từ Tân đứt phựt, hắn điên tiết xông thẳng đến bàn rượu của Côn Ninh. 

***

@mukrom_: cảm ơn các bạn đã đọc đến đây nhé.
nếu thích mấy con chữ của mình, hãy vote và cmt cho mình có động lực nha. ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top