Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Extra Chapter: Ba Giủh và hành trình thành lập Đế Quốc.

"Hãy nhớ rằng, một thằng thiểu năng không bao giờ nhận mình thiểu năng"
Trích Đùa Vui hay Khúm Núm
- PGS toàn tập.

Chắc hẳn nhiều bạn đang tự thắc mắc về tiêu đề chương này. Thế loz nào lúc trước đang chuẩn bị chiến tranh đến nơi mà sang chương này tự nhiên đi kể quá trình lập quốc của thằng cu con Ba Giủh làm gì? Who gives any fuckin' cares about this? Ngừng tập trung plot vào thằng cu con này đi vì nó cringe vaizzz lozzzz. Yeah tôi cũng từng nghĩ như vậy đấy. Và nếu bạn vẫn giữ suy nghĩ coi Giủh là một thằng cu con cringe, tôi nghĩ hoặc là các bạn nên bỏ qua chương này, hoặc là các bạn nên quật b***i vào tường mà chết đi. Thử suy nghĩ thấu đáo xem, đâu có ai thông minh đến mức làm những chuyện bại não mà vẫn đủ sức tạo ra cả một đất nước như Quốc Trưởng Giủh đâu. Chắc chắn phải có nguyên nhân sâu xa nào thì hắn mới như thế chứ. Vả lại, toàn bộ tài liệu mà tôi tham khảo đó giờ đều thuộc về Đại Công Quốc. Lịch sử là một thứ bất biến, chỉ có cách nhìn nhận của người đời là thay đổi. Tôi cũng nhận thức được điều này, vậy nên tôi đã tìm gặp những cựu công dân của Đế Quốc - những người đã từng không ngại bẩn tay cầm cớt chọi vào hàng vạn quân tinh nhuệ của Đại Công Quốc.

Tiếc thay! Giờ đây những anh hùng, những đại tướng giờ đây chỉ còn là cái mác, cái danh vang bóng một thời. Những cựu công dân Đế quốc Tự Vả nay đã mỗi người một ngả, từ bỏ quá khứ lẫy lừng để tìm kế sinh nhai. Người thì đi bán bò bía tăm cay, người thì đi PR kem trộn, người thì đi kinh doanh đa cấp. Nhưng tuyệt nhiên họ không hề muốn nhớ lại một thời huy hoàng ở Đế Quốc của họ. Nuôi ảo vọng phục hưng Đế Quốc càng không. Vậy nên tôi phải vô cùng vất vả tất bật ngược xuôi tìm nhân chứng lịch sử cho câu chuyện của mình. Cho đến một ngày, tôi đã vô tình bắt được một đầu mối khá sộp để lấy thông tin. Đó là ông trùm King "Thánh Kiếm" - một tay buôn vũ khí lậu máu mặt, kẻ tự xưng là từng nắm toàn bộ đường dây tuồn vũ khí cho Đế Quốc chống lại Đại Công Quốc.

King "Thánh Kiếm" (KTK), 28 tuổi bẻ đôi, là một trong những nhân vật máu mặt thuộc Chính phủ của Đế quốc Tự Vả. Trong cuộc Thánh chiến, KTK và nhà cầm quyền Ba Giủh đã xảy ra mâu thuẫn tư tưởng. Mọi mâu thuẫn chỉ có thể giải quyết bằng cách đấu tranh, chứ không phải quỳ xuống giảng hòa như anh bạn nào đó. Vậy nên, KTK đã rời khỏi Đế quốc, đầu quân cho Đại Công Quốc Toxique , và qua đó góp phần không nhỏ vào chiến thắng của Đại Công Quốc. Nhờ vậy mà anh là người duy nhất của Đế quốc Tự Vả còn sống yên ổn đến ngày nay.

Tôi vô tình gặp anh KTK ở một quán net cỏ xập xệ. Lúc ấy tôi đang lên cơn trầm cảm, và tôi muốn lan tỏa sự trầm cảm này đến cho mọi người. Vậy nên tôi quyết định ra ngoài net giật nguồn điện cho bọn nhóc con trốn học chơi net cay. Hoho. Tuy nhiên, vừa mới đặt chân vào con net cỏ, tôi gặp anh - một người tuy bề ngoài bặm trợn giang hồ nhưng bên trong có vẻ rất suy tư trầm lặng. Đôi tay đầy sẹo của anh gõ lách cách vào bàn phím cũ kĩ. Đôi mắt anh nhìn xa xăm vào phía khoảng không vô định. Nếu phải nói chính xác thì anh giống một thằng vô gia cư mặc vét hơn một giang hồ. Tôi lân la đến gần anh, không phải vì thương hại, mà là vì cảm thấy đồng cảm. Bỗng nhiên, tôi thấy trên thanh tìm kiếm của anh chữ Hornpub.com to đùng. Chưa đầy một giây sau đó, hàng loạt các máy PC của tiệm net sập cái phụp. Các cháu cấp 2 quàng khăng đỏ đang combat dở thấy máy đen xì lập tức lồng lộn lên gào thét chửi bới, lấy bàn phím tiệm net ra làm miếng ván karate. Mặc kệ đời, anh rút một điếu Thăng Long từ túi ra hút, tận hưởng cảnh sắc hỗn độn tựa một tay làng chơi xem các cô ả đào múa. Sự bố đời của anh đã đập vào con mắt tò mò của tôi. Tôi quyết định lân la làm quen vị hảo hán, vì tôi cũng dừa lòn vụ mấy bé mất ván game lắm 😊. Tôi mời anh đi nhậu một buổi. Anh đồng ý ngay. Qua cuộc trò chuyện trong men say nồng, tôi biết được rằng anh vừa bị thua cá độ do anh bet toàn bộ tài sản của mình cho Nà Vi. Thua cược đã khiến anh trầm cảm, và anh muốn lan tỏa sự trầm cảm này đến mọi người. Thật là một đồng chí! Thật là một Soulmate! Lâu rồi mới thấy một đại hảo hán có tư tưởng trượng nghĩa như vậy! Tôi và anh quyết định uống thêm vài tăng nữa để chúc mừng lan tỏa thành công cơm trầm cảm. Chén rượu đưa say rồi lại tỉnh, anh kể tôi nghe toàn bộ câu chuyện của anh và Quốc Trưởng Ba Giủh hồi còn ở Đế Quốc.

Tôi xin được kể lại cho các bạn nghe toàn bộ câu chuyện mà tôi đã ghi chép được trong hoàn cảnh này, tất nhiên là theo ngôi kể của anh. Tuy có thêm mắm dặm muối, nhưng tôi tin rằng những chi tiết cốt lõi của câu chuyện vẫn được bảo toàn. Mời quý bạn đọc thưởng lãm:

Tôi sinh ra trong một gia đình có truyền thống buôn lậu vũ khí cho mafia đã ba đời nay. Ông bà, cha mẹ tôi đều là những người đầy toan tính, sẵn sàng bóc từng đồng tiền lẻ một trong túi của khách hàng. Cộng thêm là họ có máu cờ bạc. Bằng một cách thần kì nào đó, họ không bao giờ để mất một con chip nào ở Casino. Nhờ vậy mà nhà tôi giàu đổ nứt vách. Thế nhưng, cổ nhân có câu: Đời cha ăn mặn đời con khát nước. Cha mẹ tôi càng may bao nhiêu thì tôi càng đen bấy nhiêu. Chưa từng một lần trong đời tôi thắng cược một ai cả. Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi quyết định sẽ tích thật nhiều tiền để làm làm một ván bài gỡ gạc cho cái nhân phẩm rách nát của mình. Năm 24 tuổi bẻ đôi, tôi được cha mẹ chu cấp cho một khoản tiền nhỏ để làm ăn ở Đảo Cá Voi. Tôi tiêu sạch trong vòng nửa tiếng, và nợ thêm một đống tiền trong nửa tiếng tiếp theo. Tất nhiên là vì cờ bạc. Trong lúc khốn đốn vì nợ nần, một thanh niên trông có vẻ thấp bé nhưng trông rất thiện chiến xuất hiện trước mặt tôi. Một tay hắn cầm sách, một tay hắn chìa ra về phía tôi. Hắn nói bằng giọng đồng cảm pha chút khinh bỉ cà khịa:

- Chú mày trông thảm bại quá. Nhưng không sao, hãy follow anh. Chỉ cần follow anh thì mọi chuyện sẽ daijobu thôi.

Tôi nghe đến đấy mà cứ ngỡ hắn là một tên bắc phoi gay lọ nghiệp dư đi gạ tình dạo. Bởi một tên bắc phoi chuyên nghiệp không bao giờ tán tỉnh bằng cái thứ ngôn ngữ nửa Tây nửa ta này. Mất một lúc tôi mới hiểu hắn nói gì và tôi lắp bắp:

- Anh...là...ai...?

- Tại hạ đây là đại chưởng môn phái Lưu Phân Chưởng Trảo Phím Quyền. Tại hạ đang du hí tứ phương để chiêu mộ đồ đệ. Ngộ đây có muốn gia nhập môn phái của tại hạ không?

- Ơ...?!!!??!!?!! - tôi ngơ ngác hỏi lại. Vị hảo hán này hình như có vấn đề về ngôn ngữ thì phải, tôi nghĩ bụng. Nhưng đằng nào bây giờ lang thang ngoài đường cũng chả chết đói thì chết rét, lấy đâu ra diêm để đốt lên nhờ bà ngoại đưa về miền Cực Lạc? Vả chăng, đến võ đường phân chưởng gì đó của hắn chắc cũng được đãi bữa ăn, tội gì không đến. Rồi có gì chè chén no say ta chôm vài món đồ quý của võ đường hắn đem đi cầm lấy tiền. Hoho. Thế là tôi đồng ý. Hắn nhảy cẫng lên vì sướng, lập tức đãi tôi một bữa ra trò. Nếu hắn đãi lẩu hay gì thì không nói, đằng này hắn đãi tôi bằng một nồi cám lợn Cringe Shitpost Meme. Hắn nhe răng cười:

- Cớt đấy, hì hì, ngon đáo để!

Tôi thực sự sửng sốt trước bữa ăn thơm tho của hắn. Hỏi chuyện một hồi, tôi mới biết rằng hắn đang theo một chế độ ăn đặc biệt, mà người theo môn phái phải tuân thủ trong vòng 5 tháng để đạt đến cảnh giới thượng thừa. Tôi còn sửng sốt nữa khi anh bắt đầu kể về những chiến công hiển hách của anh. Suốt mấy tháng giời từ khi thành lập môn phái, anh đã đi ngao du năm châu bốn bể để thu thập đồ đệ, mở mang ảnh hưởng của võ đường bằng các trận debate với các Chúa tể Tranh luận, Ông hoàng Lí lẽ, Cán bộ xã, họ hàng Đinh Thái, đệ tử Cơ Thiếu Hoàng và Napoleon nhưng họ Nguyễn. Tuy có trận thắng trận thua, song tính đến nay hắn đã có được khơ khớ đồ đệ và tầm ảnh hưởng. Đến cả công an cũng phải lo ngại hắn. Họ bắt hắn lại, trói hắn vào ghế, tiêm cho hắn ba mũi vắc xin phòng dịch Vô Văn Hóa mỗi ngày đồng thời tặng cho hắn một cuốn sách ghi lại lời dạy của Thánh hiền về Nhân sinh và Đạo đức. Nhưng từng đấy vắc xin với sách kinh sao ngăn cản nổi anh tôi khai sáng? Hắn gần như không hề hấn gì sau từng đấy tác động. Trái lại, hắn còn trở nên lì đòn hơn, nhất là phần cơ mặt. Hôm nay, như thường lệ, hắn đang nghênh ngang rảo bước từ đồn công an về thì gặp cảnh tượng một thằng nhãi bị bảo vệ đá đít ra khỏi Casino. Đó chính là tôi. Và mọi chuyện từ đó tiếp diễn.

Sau phần kể chiến công hiển hack của mình, Ba Giủh vừa thao thao bất tuyệt về 7749 cách ném cớt của môn phái, vừa gắp Shitpost Meme bỏ đầy vào bát tôi. Lúc đầu tôi nghĩ đời nào tôi thèm ăn cái vật thể không thuộc thế giới này như thế này. Tuy nhiên, dạ dày tôi réo lên. Tôi không còn cách nào khác đành phải nhắm mắt nuốt bừa một miếng Shitpost cho vào mồm. Thà ăn cớt còn hơn chết đói - tôi từng nghĩ vậy. Và tôi bắt đầu hối hận vì điều đó.

Miếng Shitpost đầu tiên vào miệng đã để lại cho tôi hoài nghi về Đạo đức và Duyên dáng. Miếng thứ hai làm cho tôi thắc mắc về sự tồn tại của thế giới này. Tôi dừng đũa, miệng lẩm nhẩm tụng kinh sách của Thánh hiền: "Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Gặp cái thứ củ *beep* này thì vạn vật cũng hóa hư vô". Một lúc lâu sau, tôi mới tụng xong bài kinh. Và tôi phải đối mặt với miếng Shitpost cuối cùng. Tôi hết nhìn miếng Shitpost lại nhìn Ba Giủh. Mồ hôi tôi nhễ nhại. Tôi không thể hiểu nổi tại sao con người thần thánh này vẫn có thể nuốt nổi đống cớt này mà không bị brain fuck. Tôi nhắm mắt mũi nuốt miếng Shitpost cuối cùng, hi vọng nó sẽ không tệ như mấy cái trước.

Tôi thấy Bảnh Ca Đại Hảo Hán.

Tôi thấy Bác Đa Đại Quyền Vương.

Tôi thấy Hồng Hoa Đại Giáo Sư

Tôi thấy Đại Mãnh Hổ Hoa Kì Hồi Chánh Cộng Sản.

Tôi đã bị khai sáng.

Đối với những kẻ ngu muội về nhân sinh, vâng với Ba Giủh thì tất cả mọi người ngoài xã hội đều là những "kẻ ngu muội về nhân sinh", cách duy nhất để cứu rỗi họ là khai sáng tư tưởng cho họ. Vì sao? Vì cuộc sống của họ chỉ đơn thuần là những chuỗi ngày nhạt nhẽo, nhàm chán. Họ làm, họ ăn, ngày này qua ngày khác như một cái máy. Để khai sáng những kẻ ngu muội này, chúng ta cần một hệ tư tưởng vừa mạnh mẽ lại vừa hài hước. Phải khai sáng cho họ thành những con người dễ cười, hở cái là cười, đụng cái là laugh. Vậy nên, hắn chọn cách phát triển một hệ tư tưởng mới trên nền giáo lí cơ bản về nhân sanh của môn võ cổ Lưu Phân Chưởng Phá Thạch Quyền. Đó chính là hệ tư tưởng Ngoo Ba Giủh nổi tiếng của Đế Quốc Tự Vả.

Hồi đó tôi bị ngu môn Triết nên nghe anh giảng giải về gốc của hệ tư tưởng này câu được câu mất. Tôi không hiểu, nhưng tôi cố tình tỏ vẻ hiểu, phần để lấy lòn hắn, phần để có chỗ tá túc free. Ngẫm kĩ lại thì việc này âu cũng là một ít của vận may tôi. Bởi vì những đứa trong võ đường sau khi bị khai sáng đã hành động không khác bọn vượn khỉ. Võ đường nhà anh cứ gà gáy canh tư đã đầy đủ môn sinh, ai nấy đều có vẻ nghiêm túc tiếp thu từng lời nói hành động của hắn. Cho đến một sáng tinh mơ nọ, tôi bàng hoàng nhìn thấy võ đường tràn ngập cớt. Thì ra các môn sinh đang tổ chức trận giả bằng cách ném cớt. Chúng cũng dựng rào chắn, bàn chiến lược, xây hào, núp bụi chuyên nghiệp lắm. Chỉ khác thứ vũ khí chúng dùng để tấn công thì không được thơm tho mấy. Tôi ngạc nhiên hỏi Chưởng môn Giủh. Hắn chỉ đứng cười. Thì ra đây là bài thi tốt nghiệp môn phái. Ba người dính ít cớt nhất sẽ tốt nghiệp. Phần thưởng cho bằng tốt nghiệp là một gói xà phòng Ồ Mô Ma Tịch.

Tôi đang tự hỏi tại sao hắn lại tổ chức làm vậy thì hắn không nói không rằng kéo tôi vào phòng riêng rồi đóng kín cửa. Tôi tưởng hắn định play gei với mình. Thôi quả này mất trinh đuýt rồi. Tôi sợ hãi nhìn hắn mở ngăn kéo tủ ra. Tôi đã nghĩ rằng hắn đang lục thuốc bôi trơn cho đến khi hắn lấy ra một mớ giấy tờ. Hắn quẳng mớ giấy lên bàn rồi nói:

- Các hạ được ăn học đầy đủ, tiếp xúc với các cao nhân thường xuyên, ắt hẳn học thức hơn người. Vậy nên tại hạ có một ủy thác muốn nhờ các hạ, đó là thẩm định đống bằng khen này hộ tại hạ. Liệu các hạ có nhận lời?

Tôi nhặt từng tờ giấy khen của hắn ta. Chao ôi, bằng khen tốt nghiệp các thứ không thấy đâu, toàn là mấy bằng khen nhổn làm. Nào là Chứng nhận kỉ lục Guiness cho việc sở hữu nhiều phiếu Bé Ngoan nhất thế giới, nào là Chứng nhận tốt nghiệp Học Viện Debate Quốc Gia Đinh Thái, vân vân và mây mây. Tôi đang tự hỏi với mớ bằng này thì hắn định làm gì, thì hắn thình lình nói:

- Nội trong tháng 9 năm nay, tôi sẽ tập hợp một đội quân lật đổ chính quyền.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top