Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ilan cuối xuống để nhìn rõ hơn người đang nằm ở trên giường là ai. Từ hình dáng và mái tóc đen bên ngoài anh có thể đoán ra đây là một cô gái vẫn còn trẻ và có tổ tiên là người châu Á - nhưng cũng không rõ ràng lắm, có lẽ cô ta cũng là một người lai giống Ethan. Cái khiến anh ta chú ý hơn là toàn thân hình cô gái đều được băng kín, có vài chỗ còn nhìn thấy vết máu thấm ra bên ngoài. Hình ảnh này tổng thể có chút rợn người và xót xa, thật không hiểu cô gái này đã làm gì mà khiến cho tình trạng của mình tồi tệ như vậy. Hai mắt của cô ấy nhắm nghiền không động tĩnh, còn hơi thở thì yếu ớt đến độ tưởng chừng như là không có, nếu không chú ý Ilan cũng sẽ nghĩ cô gái này đã chết. Ilan nhăn mày ngước nhìn tiến sĩ Dương, "Tôi thấy cô ta chỉ là một người sắp chết mà thôi. Ở cô ta có gì đặc biệt?"

"Cô ta đặc biệt ở chỗ "sắp chết" ấy." Tiến sĩ Dương cũng nhăn mày đáp lại, từ đó đến giờ ông chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu khi nói chuyện với Trung Tá Ilan. Thái độ ngả ngớn, thiếu nghiêm túc trong quân kỷ của Ilan bao giờ cũng làm người tôn sùng quân đội như ông cảm thấy chướng mắt.

"Ồ, thế nghĩa là gì?" Ilan tự ý bỏ qua cái nhìn khinh khỉnh của tiến sĩ Dương mà lại thích thú hỏi tiếp.

Tiến sĩ Dương lườm cậu ta một cái rồi lại nhìn về phía chàng Đại Tá trẻ tuổi, dù sao nói chuyện với Ethan vẫn làm ông cảm thấy thoải mái hơn. "Cái đặc biệt ở đây là cô ta lẽ ra đã phải chết cách đây 3 tháng rồi. Thế nhưng thay vì chết, cô ta đang dần dần bình phục trở lại. Tuy đến giờ vẫn chưa tỉnh nhưng tôi đoán rằng sẽ sớm thôi."

"Tiến sĩ Dương, ông nói rõ hơn đi." Ethan lúc này cũng không còn giữ được im lặng nữa, cậu cảm thấy có một điều quan trọng nào đó sắp được hé mở.

"Cậu còn nhớ trận động đất cách đây 3 tháng không? Từ sau Siêu Động Đất, tôi vẫn chưa đọc thấy tài liệu nào về trận động đất lớn như thế, tuy nhiên điều đó không phải là trọng điểm. Trong trận động đất đó, hai thành phố Craukdiff và Qounsa của chúng ta đã nhận tổn hại rất lớn. Chấn động lần này đã làm thiệt hại hơn ba triệu mạng người và chẳng ai may mắn sống sót cả. Cậu có biết điều đó kinh khủng đến cỡ nào không?!"

Tiến sĩ Dương trở nên kích động giống như có thể nhào hẳn lên người của Ethan mà nói. Đợi đến khi ông nhận ra sự thất thố của mình, Tiến sĩ Dương mới dừng một chút rồi giữ khoảng cách xa với Ethan, ông hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: "Tôi đã nghĩ rằng thật sự sẽ chẳng có ai còn sống cho đến khi chúng tôi lôi cô ta ra khỏi đống đổ nát..."

"Lúc đó toàn thân cô ta có thể nói là không còn nhìn ra người nữa, nhiều chỗ trên cơ thể đã nứt toát ra đến độ có thể nhìn thấy được cả xương trắng bên trong. Vô cùng thê thảm, nếu là người bình thường thì đó hẳn đã là một cái xác rồi, thế nhưng cô ta vẫn còn thở thoi thóp. Tôi hỏi cậu: một người bị đống đất đá đó đổ lên người thì làm sao còn sống? Còn sống thì đã thôi, vậy mà miệng vết thương lại có thể tự lành lại. Đây là chuyện phi lý gì?? Tôi biết trong thế giới này không thiếu sự phản khoa học, nhưng những quy luật tự nhiên nhất như sống và chết vẫn còn rõ ràng. Ở đói quá thì vẫn sẽ chết. Bị chém chỗ chí mạng thì cũng chết. Ba triệu sinh mạng kia cũng đã chết đấy thôi, thế mà cô gái này vẫn còn sống? Tôi nghĩ điều kì diệu chỉ đến đó đã là cùng, nhưng cô ta thật vẫn luôn khiến cho tôi kinh ngạc. Cậu có tin được là một người da thịt đã bị nứt toác đến lộ cả xương bên trong, tay chân đều đã gãy vụn mà còn có thể bình phục lại hoàn hảo hay không?"

Nghe đến đây Ilan lúc này không kềm được lòng mình nữa, anh thốt lên "Không thể nào!" khiến tiến sĩ Dương quay đầu lại nhìn, lần đầu tiên ông cảm thấy mình và người này có cùng một quan điểm.

"Đúng vậy, không thể nào. Dù là dị nhân có sức khoẻ phi thường thì xương gãy vụn cũng không thể lành lặn, nếu còn sống cũng chỉ là phế nhân. Vậy mà cô gái kì dị này lại còn có thể tự tái tạo cơ thể. Tôi ví dụ tốc độ của người bình thường nếu chỉ gãy xương tay thôi cũng mất ba tháng mới có thể liền lại được, vậy mà trong ba tháng vừa rồi cô ấy có thể tự tái tạo xương đến 90%, bao gồm cả xương ống quyển đã vỡ, xương cánh tay trái và nặng nhất là xương cột sống. Cậu phải biết là gãy xương cột sống gần như là đã gõ cửa tử thần rồi."

Tiến sĩ Dương lại kích động trở lại khiến ông thở dồn dập, càng nói càng lộn xộn chứng tỏ ông cũng rất khó tin với phát hiện của mình.

Ethan trầm giọng lên tiếng, cậu cảm thấy đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Nếu quả thật như vậy....

"Ngoài cô ta ra thì còn ai giống như vậy nữa không?"

"Không, chỉ có một người duy nhất mà thôi. Cậu có hiểu đây là điều gì không?" Tiến sĩ Dương vừa nghiến răng ken két lại gằn từng chữ cuối trong câu hỏi, giống như là ông đang đòi tiền ai chưa trả nợ cho mình ba đời vậy - dĩ nhiên với lối so sánh như thế này vẫn chỉ có một người nào đó mới có thể nghĩ ra được. Ngài tiến sĩ vốn chẳng muốn doạ ai cả, nhưng đây là tật của ông ấy mỗi khi muốn tự trấn tĩnh mình. Đối với câu hỏi của ông, không ai trong phòng này muốn lên tiếng trả lời, hoặc thật ra cũng không ai biết nên trả lời như thế nào.

Tất cả mọi người đều biết mặc dù dị nhân đều có khả năng tự lành rất cao so với người thường, nhưng nó cũng chỉ có tác dụng với những vết thương ngoài da hoặc không nguy hiểm đến tính mạng. Còn năng lực tự chữa thương đến độ cải tử hoàn sinh như thế này là một khái niệm mới. Hoặc cô gái này có một loại dị năng đặc biệt thần kỳ nào đó, hoặc là cô ta là một giống loài mới. Thế nhưng từ bao giờ trong Chiến Quốc lại có người như vậy? Tạm thời gạt qua sự xuất hiện bí ẩn của người này, cho dù thế nào thì cô gái này là một trường hợp đặc biệt và nếu phát hiện được bí mật của cô ta thì có thể gia tăng sức mạnh cho Chiến Quốc. Cả ba người đang ở trong căn phòng này đều hiểu rằng cô gái này là một "vật" quý hiếm, và nếu bất cứ đế quốc nào chiếm giữ được bí mật cải tử hoàn sinh từ người này đều có thể dễ dàng đứng đầu Dị Tộc. Chẳng trách chỉ có một bệnh nhân mà tiến sĩ Dương phải tự mình chăm sóc, thông tin lại bảo mật đến vậy.

Ethan suy nghĩ một hồi lâu vẫn không tìm ra được lời giải thích thích hợp, cho nên anh quyết định sẽ hỏi thẳng: "Nếu cô ta bí mật và quan trọng như vậy, tại sao lại nói cho chúng tôi biết?" Cậu và Ilan chỉ mới ở cấp Tá, cho dù thành tích xuất sắc cũng không đủ khả năng để biết được chuyện cơ mật này.

"Đây là lệnh của cấp trên, tôi không biết. Nếu đó là lệnh thì tôi sẽ nghe theo thôi." Tiến sĩ Dương cũng không hiểu vì sao hai người này lại được phép đến đây. Tuy nhiên ông tin tưởng Đại Thống Lĩnh sẽ không làm việc dư thừa, còn nhiệm vụ của ông là phục vụ và tin tưởng đế quốc, thế là đủ rồi. Tiến sĩ Dương lúc này mới nhớ là đã đến lúc thay băng vải cho cô gái. Ông cũng không quản hai người thanh niên đang đứng trầm tư ở bên cạnh mình mà cứ bình tĩnh mà tháo từng lớp ra, bắt đầu với tay phải của bệnh nhân. Nếu đã không nhìn thì thôi nhưng đến lúc nhìn thì thật sự rất kinh khủng, đó là một bàn tay không lành lặn, máu chảy ra ngoài thì đã đóng khô đến đen sậm. Tiến sĩ Dương cẩn thận tách ra từng lớp băng vải, thế nhưng gương mặt bình tâm của ông mau chóng bị rạng nứt bởi sự kiện trước mắt.

Ilan cũng nhận thấy điều bất thường nên nhìn theo hướng của bác sĩ Dương, vừa nhìn tới anh cũng phải hô lớn lên đầy ngạc nhiên, "Nhìn bàn tay cô ta kìa!"

Cả ba cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào bàn tay của cô gái, rõ ràng ở đó từ đầu trông nó vô cùng thê thảm thì bây giờ lại từ từ lành lại theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Tiến sĩ Dương không thể nào bình tĩnh mà tháo từng lớp băng nữa, ông lấy kéo cắt phăng hẳn một đoạn băng trên cánh tay của cô, và cảnh tượng kỳ diệu ấy cũng đang xảy ra ở trên cánh tay và những chỗ khác. Những vết thương hở miệng đang khép lại dần dần, từ từ hiện ra lớp da non hồng hồng mịn màng. Một lúc sau thì chỗ vết thương trở nên lành lặn hoàn toàn và không để lại một vết sẹo nào, cứ giống như ngay từ đầu không có tổn thương gì cả.

Lúc này đôi bàn tay của cô gái nhúc nhích một chút, nhưng rất nhanh sau đó là co giật dữ dội. Tiến sĩ Dương nhận thấy điều không ổn liền tiến đến bên cạnh quan sát, thật bất ngờ lại đối mắt với một đôi mắt đỏ ngầu đang trừng lớn nhìn ông.

Cô gái đột nhiên tỉnh lại. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top